Tiểu Băng, Em Chỉ Có Thể Là Của Tôi

Chương 4: Chia tay đi



Sau khi Liêu Kính Phong đi rồi Bạc Băng mới tự nhốt mình lại ở trong phòng. Trong lòng cô sục sôi , liên tục nghĩ đến cảm giác vành môi bị mút liên hồi , mạnh bạo nhưng cũng có phần tình si. Cô chưa bao giờ phải trải qua tình cảnh ngượng ngập như vậy bao giờ , lúc trước cô cũng từng có người yêu , nhưng ngoài nắm tay thì cũng chưa từng có thêm bất cứ hành động thân mật nào khác.

Bạc Băng vẫn chưa khỏe , cô ăn xong lại nằm trên giường đánh thẳng một giấc đến chiều , nếu không phải có người gõ cửa làm cô thức giấc , cô không biết mình sẽ ngủ tận bao lâu nữa.

Bạc Băng vuốt vội lại tóc đứng dậy đi về phía cửa nghi hoặc mở ra , ở trước cửa phòng xuất hiện một người đàn ông trung niên , ông ta là quản gia Lâm Phong , vừa thấy Bạc Băng liền hơi cúi đầu nói :“Thiếu phu nhân , có người tên Lý Trình Bân nói muốn gặp cô”
Bạc Băng thầm rủa , hễ cứ suy nghĩ đến người nào là người đó lại xuất hiện , ám lấy cô cứ như ma như quỷ. Nhắc đến cái tên Lý Trình Bân làm cô không thoát khỏi suy nghĩ.

Nhà họ Lý và nhà họ Bạc từ lâu quan hệ đã vô cùng khăng khít , lúc nhỏ ba mẹ cô đã có hôn ước với ba mẹ Lý Trình Bân . Anh ấy từ lúc nhỏ đã vô cùng thương yêu chiều chuộng cô như em gái , cũng từng hứa hẹn sau này nhất định sẽ cưới cô về.

Cô cũng một thời say đắm anh ta , cảm thấy vô cùng rung động vì những điều vô cùng nhỏ nhặt mà Lý Trình Bân đã làm cho mình.

Nếu không phải nửa năm trước cô đến Lý gia chơi sau đó phát hiện anh ta cùng với bạn thân của cô , Lục Kha Nhiên đang lăn lộn trên giường , sau đó bản thân liền không chịu nổi cú sốc này mà mất hết lý trí chạy băng ra ngoài đường mới bị xe ô tô đụng trúng.
Cái tên mà cô đã từng yêu đến điên cuồng , mê muội , giờ đây văng vẳng bên tai cô lại thấy buồn nôn và kinh tởm , trên mặt tràn trề vẻ chán ghét.

Đúng là trong cái rủi cũng có cái may , sau nửa năm bất tỉnh nhân sự , Bạc Băng cô cũng đã chẳng cảm thấy quá đỗi không thể chấp nhận việc bị người yêu và bạn thân phản bội. Cô có phần không thể tưởng tượng nổi bản thân sau khi phát hiện ra chuyện động trời đó sẽ có một đoạn thời gian thống khổ như thế nào.

Lâm Phong vẫn đang chờ một câu trả lời từ cô :“Thiếu phu nhân , cô có muốn gặp người kia không?”

Bạc Băng suy nghĩ một chút sau đó nói :“Để anh ta vào đi” Cô sẽ chấm dứt với anh ta , cắt đứt quan hệ với một tên hèn mọn bẩn thỉu như hắn. Đời này chuyện cô hối hận nhất có lẽ là dành tình cảm của mình cho Lý Trình Bân.
Anh ta đã được đưa vào trong phòng khách , Bạc Băng cũng từ tốn bước ra.

Sau khi nhìn thấy rõ Bạc Băng , Lý Trình Bân có vẻ sốt sắng chuẩn bị bật dậy chạy về phía cô thì hai người đàn ông to cao ở phía sau đã giữ chặt anh ta lại , bị giữ chặt khiến anh ta nhíu mày quay qua nhìn rồi đành hít sâu một hơi đứng tại chỗ nói với Bạc Băng đang đứng ở một khoảng cách xa , nửa cái nhìn mình cũng không có .

Giọng anh ta vô cùng dịu dàng :“Tiểu Băng , tiểu Băng , em nhớ anh không? Anh là người yêu của em đây”

Bạc Băng suýt thì nôn mửa ra ngoài , dù cô đã nằm mất ý thức nửa năm cũng nhớ rõ mồn một khung cảnh của đêm hôm đó. Suýt chút nữa cô đã bị những lời nói nặng mùi tình thâm của anh ta làm quên đi sự việc quan trọng như vậy.

Nhưng cả hai đều không biết có một người đang âm trầm đứng trong một góc khuất nặng nề nhìn cô , người theo sau anh ta cũng cảm thấy áp lực tràn trề , Tử Thiêm âm thầm cầu mong rằng Bạc Băng đừng nói những lời gì làm cho đại boss của hắn không vui.

Nếu không đêm nay có thể sẽ có án mạng!

Bạc Băng ở bên kia cuối cùng cũng ngẩng đầu lên bố thí cho anh ta một ánh nhìn , nhưng lại vô cùng lạnh lùng và xa cách khiến Lý Trình Bân không khỏi run rẩy bất an , chỉ nghe cô nói , giọng nói có phần khàn khàn càng làm cho nó trở nên lạnh lẽo :“Chia tay đi”

Bầu không khí bao quanh Liêu Kính Phong như đột ngột tan đi , Tử Thiêm âm thầm thở phào khấn vái trong lòng , thật may mắn.