Tiểu Băng, Em Chỉ Có Thể Là Của Tôi

Chương 3: Hương vị vợ chồng



Cô đã có ý nghĩ bỏ trốn nhưng sau cùng lại nghĩ , nếu cô rời đi , Liêu Kính Phong sẽ quay trở lại chèn ép Bạc thị. Trong thư ba cô có viết , Liêu Kính Phong đồng ý liên hôn với cô với điều kiện gả cô cho anh ta , và ba cô thực sự đồng ý.

Giấy trắng mực đen đã rõ , cô bây giờ thuộc quyền sở hữu của anh ta , cô sẽ cố gắng chịu khuất nhục để thay ba cô gồng gánh Bạc thị.

Bạc Băng ngẩng đầu , đột ngột nhìn thấy thân ảnh khoanh tay đứng dựa cả người vào cửa thâm sâu nhìn cô , Bạc Băng nhất thời bị dọa sợ , cũng không biết phải làm thế nào. Anh ta đứng thẳng người dậy , thẳng lưng đi về phía cô , bóng hình cao lớn chắn hết ánh áng từ bên ngoài vào , cơ thể anh ta hoàn toàn u ám. Liêu Kính Phong từ từ cúi đầu bế cô lên tay , Bạc Băng theo phản xạ vùng vẫy nhưng sau cùng như chợt nhớ ra gì đó nằm gọn trong lòng anh ta không nói gì.
Liêu Kính Phong bế cô , vẻ mặt kiên định bước về phía trước , từ góc nhìn này cô thấy khuôn mặt sắc cạnh của anh ta , đi lên làn môi mỏng mím chặt , sống mũi cao , vẻ mặt lạnh như tiền. Bạc Băng âm thầm lắc đầu nhắm mắt lại không suy nghĩ nhiều.

Liêu Kính Phong đặt cô lên ghế nhẹ nhàng , xong anh ta lại kéo ghế bên cạnh cô ra ngồi xuống , người hầu đang lần lượt bê thức ăn ra đặt khẽ lên bàn , lúc này Bạc Băng mới dám lên tiếng :“Tại sao lại liên hôn với tôi?”

Anh ta có thừa khả năng liên hôn với bất kì một thiên kim tiểu thư khác , nhưng cuối cùng lại chọn một cô gái nửa mê nửa tỉnh , sống chết không rõ như cô , làm sao Bạc Băng lại không thấy lạ.

Liêu Kính Phong cười thấp , anh chống tay lên ghế cô , tay kia đưa qua khẽ nâng cằm Bạc Băng :“Không những để cho Bạc thị có một món nợ ân tình với Liêu gia , mà còn có được em một cách dễ dàng”
Đúng là người tài giỏi thì bước đi nào cũng vô cùng thẩn trọng. Anh ta nói có lý , chuyện Bạc thị gặp rắc rối đối với Liêu Kính Phong chỉ là vấn đề nhỏ bằng đầu ngón tay , nhưng đối với Bạc thị lại là một ân tình to lớn. Anh ta dễ dàng có được cô , và cô cũng khó khăn chạy thoát.

Trong lòng Bạc Băng ngổn ngang suy nghĩ , Bạc thị là tâm huyết của ba cô , để cứu vớt lấy nó ba cô đã sẵn sàng liên hôn , hơn nữa cuộc liên hôn này không chỉ có cứu được Bạc gia , nếu như cơ ngơi nhà cô sụp đổ cũng đồng nghĩa với việc cô không thể tiếp tục điều trị mà chết.

Vốn dĩ ba mẹ cô làm vậy , chẳng có gì đáng trách , cho dù lúc đó cô còn tỉnh táo cũng chấp nhận gả qua đây chỉ hi vọng có thể cứu lấy ba mẹ của mình , huống hồ lần này lại là vì cô mà bọn họ mới phải làm vậy.
Bạc Băng tránh bàn tay của Liêu Kính Phong , xoay người nâng đũa cặm cụi cúi xuống ăn , cô đã quyết định chấp nhận cuộc sống như thế này. Bàn tay thon dài kia bỗng nhiên chạm nhẹ vào má cô , khi cô giật mình ngẩng lên thì thấy Liêu Kính Phong đang giúp cô giữ những lọn tóc bị rũ xuống.

Cô không biết người như Liêu Kính Phong cũng có thể để ý đến những điều nhỏ nhặt như vậy , nhưng điều đó lại làm cho cô nhớ đến một người , người mà Bạc Băng đã tưởng sẽ yêu trọn đời trọn kiếp.

Bạc Băng có chút bài xích đưa một tay túm hết tóc lên một lượt , ấp úng nói cảm ơn rồi cúi gằm xuống ăn tiếp tục ăn.

Cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại ở bên cạnh , Liêu Kính Phong rút ra nhìn , mặt không đổi sắc tắt máy sau đó đứng dậy , có người tự động đưa áo đến cho anh ta , Liêu Kính Phong nhận lấy rồi đột nhiên gọi tên cô :“Bạc Băng”

Bạc Băng nuốt vội sau đó ngẩng đầu lên theo tiếng gọi , khi cô nhìn thấy rõ anh ta thì Liêu Kính Phong đã cúi xuống sát mặt cô , không nói hai lời trực tiếp hôn xuống , tay cô đẩy lên ngực anh ta liền bị giữ chặt lại , cô càng cố gắng thoát khỏi , anh ta càng tiến tới , mạnh bạo chiếm hữu.

Sắc mặt Bạc Băng từ trắng bệch chuyển sang đỏ ửng , cô bắt đầu cảm thấy nghẹt thở , hô hấp không thông , giây phút tưởng chừng như sắp chết đến nơi anh ta mới dừng lại từ từ buông cô ra nhưng vẫn giữ khoảng cách gần nhìn vào vành môi sưng tấy của cô cong nhẹ khóe môi , Bạc Băng thẹn quá hóa giận :“Anh…anh làm gì vậy!”

Liêu Kính Phong giữ gáy cô không đổi sắc đáp :“Nếm thử hương vị vợ chồng thôi”