Mê Thần Ký

Chương 19



Lúc TôPhong Nghi chuồn vào phòng Thẩm Khinh Thiền, một góc rèm cửa sổ đang được cuộnlên, nàng ngồi ở đầu giường ngắm nhìn bầu trời đen sâu thẳm bên ngoài tới xuấtthần.

Mấy vìsao lấp lánh lung linh, màn đêm vô biên, không khí trong lành.

Nghethấy tiếng bước chân của Tô Phong Nghi, Thẩm Khinh Thiền cũng không quay đầulại, chỉ rầu rĩ than: “Tử Hân lấy hết gương đi rồi”.

TôPhong Nghi trèo lên giường, cuộn lấy chăn rồi cũng thò mặt tới cửa sổ nhìn rangoài, tiện tay rút trong người một cái gương nhỏ đưa cho nàng: “Muội có gương,tỷ muốn soi không?”.

Khôngbiết là dùng linh dược gì, nửa mặt sưng đỏ của nàng phục hồi rất nhanh, nhưngcũng tiều tụy trông thấy. Soi gương một lúc, chẳng nói chẳng rằng, nàng trả lạigương cho Tô Phong Nghi.

“Hồinhỏ, cứ tới đêm hè, chuyện muội thích làm nhất là trèo lên thành giếng ngồingắm sao. Mẹ muội kể cho muội nghe không biết bao nhiêu truyện thần thoại…”, TôPhong Nghi thủ thỉ.

“Tỷkhông thích mẹ tỷ lắm”, Thẩm Khinh Thiền nhạt giọng: “Vị trí của tỷ trong lòngbà ấy còn xa mới bằng mấy vị ca ca tỷ. Từ khi ngũ ca qua đời, ngày nào bà ấycũng nước mắt rửa mặt, đau buồn tựa sắp phát điên tới nơi. Nếu như người chếtđi là tỷ, bà ấy nhất định không buồn đến thế”.

Khôngbiết phải tiếp lời thế nào, Tô Phong Nghi chỉ đành cười khổ.

“Bà ấymuốn tỷ tìm cách tiếp cận Khuynh Quỳ, thừa cơ nghe ngóng tung tích của QuáchKhuynh Trúc”, trên mặt Thẩm Khinh Thiền lộ ra nét mỉa mai: “Bà ấy nói ‘Vì mốihuyết thù của ca ca, con phải không từ mọi thủ đoạn’, bà ấy thậm chí còn nói,bà ấy biết để đạt được mục đích trước giờ tỷ đều có rất nhiều cách, nếu khôngtỷ cũng không trở thành một kiếm khách nổi danh”.

TôPhong Nghi nghe thấy vậy rất ngạc nhiên: “Thì ra tỷ không hề…”

ThẩmKhinh Thiền lắc đầu: “Lần đầu tiên tỷ gặp Khuynh Quỳ, Khuynh Quỳ không hề nhậnra tỷ. Đại ca chàng bảo vệ chàng rất kỹ, luôn ẩn giấu thân phận chàng, trướcgiờ chưa hề để chàng bị cuốn vào ân oán giữa hai nhà Thẩm Quách… Chàng lấy tênlà Lưu Tuấn, đi lại ở một dải tây bắc. Lúc ấy tỷ tự kiêu võ công, liền chạy tớiso kiếm với chàng. Điều kiện là nếu tỷ thắng, chàng phải theo tỷ về Tam Hoatiêu cục. Muội cũng biết, chỉ cần trong tay bọn tỷ có Quách Khuynh Quỳ thìkhông phải lo không dụ được Quách Khuynh Trúc”.

Tỷ cóthắng không?”

“Bọn tỷkhông giao thủ.”

“Tạisao?”

“Chàngnóí, chàng với tỷ xưa nay vốn chẳng oán chẳng thù, việc gì phải vì vướng mắccủa đời trước mà đấu đến một mất một còn. Tỷ kể ra Thẩm gia bọn tỷ có bao nhiêungười thân thích chết trong tay người Quách gia, chàng nói chàng cũng có thểnêu ra những cái tên tương tự. Nhưng chàng đảm bảo với tỷ, mãi sau này chàngmới biết những chuyện ấy, với lại cũng chưa từng tham gia một lần hành độngnào. Chàng chỉ muốn sống cuộc sống chàng thích, thế thôi. Thậm chí chàng cònnói, tỷ đã vượt nghìn dặm xa xôi tới miền tây bắc hoang vu heo hút này, chàngsẵn lòng mời tỷ ăn món lẩu dê nổi tiếng vùng ấy, coi như tận tình chủ nhà”, nóitới đây, trên mặt nàng chợt hiện nét dịu mềm: “Chàng rất nghèo nhưng rất phóngkhoáng”.

TôPhong Nghi than thở: “Huynh ấy nói không sai chút nào, oan oan tương báo baogiờ dứt…”.

“Đángtiếc đúng sai trên đời lại không phải do chúng ta định đoạt”, Thẩm Khinh Thiềncười khổ: “Chàng vẫn bị lừa tới chỗ này bởi câu nói của tỷ… Trước khi đi, tỷbảo với chàng, mấy vị ca ca của tỷ đang thuê người dốc toàn lực truy sát QuáchKhuynh Trúc, đã khiến hắn không chỉ một lần bị trọng thương. Chàng lo cho annguy đại ca mình, quả nhiên theo đến đây. Bọn tỷ đồng hành ba tháng trời, yênổn vô sự, nhưng lúc này tỷ cực kỳ hối hận… nếu không nói với chàng những chuyệnđó, để chàng ở lại tây bắc có khi lại an toàn. Bây giờ tỷ khuyên thế nào chàngcũng không chịu đi. Thực ra, chàng đã bị mấy ca ca của tỷ theo dõi chặt chẽ,cho dù muốn đi cũng không đi được nữa”.

“Chonên tỷ chỉ còn cách ở cùng một chỗ với Tuấn ca, để mấy vị ca ca của tỷ némchuột sợ vỡ bình?”

“QuáchKhuynh Trúc đã giết đại ca và ngũ ca tỷ, thủ đoạn tàn nhẫn, lại còn thề đuổitận giết tuyệt Thẩm gia. Tỷ không thể tha thứ cho hắn, hắn càng không thể bỏqua cho nhà tỷ”, nói câu này, tay nàng lạnh như băng, trong mắt lộ ra sự sợhãi: “Nếu hắn biết chuyện của tỷ và Khuynh Quỳ, hắn cũng sẽ không tha thứ choKhuynh Quỳ, chắc chắn là sẽ giết tỷ trước. Người nhà tỷ cũng sẽ không bỏ quacho tỷ”.

TôPhong Nghi lạnh toát người, hỏi: “Vậy tỷ định làm thế nào?”

“Tỷkhông biết… Khuynh Quỳ và tỷ đều tránh nói tới chuyện này, qua ngày nào tốtngày ấy.”

TôPhong Nghi sửng sốt, không nói gì chỉ nhìn nàng.

Qua mộtlúc, Thẩm Khinh Thiền lại nói: “Muội có biết vì sao trong tên của bọn tỷ, ngườinào cũng có một chữ ‘Thiền’ không?”.

TôPhong Nghi lắc đầu.

“Bởi vìphụ thân của Khuynh Quỳ tên là ‘Quách Khải Thiền’. Cha tỷ đặt cho bọn tỷ cáitên này chính là để nhắc nhở bọn tỷ, đời sau của hai nhà Thẩm Quách không thểkết hợp với nhau.”

Thấy vẻmê man trong mắt nàng, Tô Phong Nghi nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng nói: “Muộiquên mất không báo cho tỷ, đêm qua muội đã gặp Quách Khuynh Trúc, giao đấu vớihắn, muội đã chọc hỏng một mắt của hắn, coi như là báo thù cho tỷ”.

Nghĩrằng nàng nghe thấy tin này sẽ vui, không ngờ Thẩm Khinh Thiền toàn thân chấnđộng, run giọng nói: “Muội… muội làm sao mà chọc hỏng được mắt hắn? Võ công củamuội còn xa mới bằng hắn!”.

“Hắnquá kiêu ngạo cho nên mới thất thủ.”

ThẩmKhinh Thiền thở dài phiền muộn: “Tuy tỷ rất cảm ơn muội đã báo thù cho tỷ,nhưng mà, muội có biết hậu quả của chuyện này sẽ thế nào không?”.

“Hậuquả gì?”

“Bởi vìQuách Khuynh Trúc, tình thế giữa hai nhà bọn tỷ mới xem như có chút cân bằng.Tuy nói Thẩm gia người nhiều lực mạnh nhưng gia nghiệp nhà tỷ to lớn, việc làmăn của tiêu cục cần phải được chăm chút, thực ra không thể phái quá nhiều ngườiđi đối phó với huynh đệ họ Quách. Huống chi Quách Khuynh Trúc võ công caocường, lại luôn ẩn thân chỗ tối, đa phần bọn tỷ đi ngang qua chỗ hắn. Ngày nàođó hắn bị trọng thương, tình thế lập tức thay đổi, Khuynh Quỳ không còn ai ngầmbảo vệ, sẽ rất nguy hiểm…”

TôPhong Nghi nghe thế toàn thân toàn mồ hôi lạnh, vội nói: “Tỷ yên tâm, chúng tachí ít vẫn còn Đường Hành”.

Khôngbiết vì sao, cứ nghĩ tới Đường Hành, hai cô gái lại có cảm giác thân thiết.Thẩm Khinh Thiền biết võ công của Đường Hành thực ra hơn xa vị trí của hắntrong Đao bảng. Hai người nhìn nhau một lúc, không nói năng gì. Qua một hồi,biết nàng càng nghĩ càng sợ, Thẩm Khinh Thiền bẹo má Tô Phong Nghi bắt nàngcười: “Chúng ta nói chuyện khác đi. Đừng lo cho tỷ, nếu quả thật không ổn, bọntỷ vẫn có thể cùng nhau bỏ trốn”.

Trờiđêm mát mẻ.

Haingười cuộn mình trong chăn, mỗi người ôm một tâm sự riêng, đều trằn trọc khôngngủ được. Nghe tiếng dế kêu đầu tường, tiếng ếch ộp bên ngoài lâu không dứt,tiếp đến hai tiếng “cắc cắc”, ngoài song đã gõ điểm canh hai. Tô Phong Nghi độtnhiên chọc chọc Thẩm Khinh Thiền, thì thầm hỏi nhỏ:

“KhinhThiền, hỏi tỷ một chuyện con gái: “Cái… lần đầu tiên ấy, rất đau phải không?”

“Lầnđầu tiên? Cái gì lần đầu tiên?”, rõ ràng biết là chuyện gì, Thẩm Khinh Thiềnvẫn cố ý giả bộ hồ đồ.

“Lầnđầu tiên tỷ với huynh ấy…”

“Lầnđầu tiên của tỷ xảy ra ở Đường môn.”

“Kểnghe đi, muội muốn biết…”

“Rấtđau. Đau chết đi được. Đau tới mức muội sẽ hận người kia, cả nửa năm không thèmđể ý tới hắn nữa.”

“Thậtà?”

“Ít rathì tỷ là như thế, huống chi tỷ không thích kẻ ấy, nếu không phải vì để có đượcthanh kiếm kia, tỷ cũng sẽ không làm thế.”

Đượcmột lúc, thấy Tô Phong Nghi ngơ ngẩn chẳng nói chẳng rằng, Thẩm Khinh Thiền lạinói: “Không sao đâu, lần thứ hai là ổn thôi. A Di Đà Phật, tội lỗi, tội lỗi.Sao tỷ lại dạy hư muội thế này…”.

Trongbóng tối, Tô Phong Nghi thở dài một hơi.

Dướiánh nến, làn da hắn có màu bàng bạc. Hắn nheo mắt ngắm nhìn nàng như lúcthường.

-Mẹ ngươi là nha hoàn, ngươi cũng là nha hoàn. Ngươi có biết thế nào là nha hoànthông phòng không?

-Ý nghĩa của nha hoàn thông phòng là, mẹ ngươi là của cha ta, ngươilà của ta.

Ánhmắt dâm đãng như đang ăn tươi nuốt sống nàng.

Lấycho ta một tách trà.

Nàngcăng thẳng cầm bình trà.

Hắnđột nhiên túm lấy tay nàng, kéo nàng vào lòng mình.

Nàngnghe thấy tiếng y phục bị xé toạc.

Bàntay trắng trẻo của hắn không chỗ nào không sờ mó.

Nàngcắn hắn, cắn hắn thật mạnh.

“Muộnquá rồi”, Tô Phong Nghi thì thầm: “Ngủ thôi”.



Hắnkhoác một cái áo trùm đầu màu đen, đứng khuất trong bóng cây, ánh trăng thêlương lạnh lẽo dải khắp tựa như trùm một lớp băng mỏng lên tấm áo khoác của gã.

Hắn làsát thủ, đang đợi người thuê mình tới.

Mỗi lầnbàn chuyện làm ăn, hắn đều chọn một nơi rộng thoáng nhưng lại nhiều bóng râm,hắn thích giấu mặt mình trong chiếc mũ trùm to rộng. Thanh trường kiếm lưỡi hẹpnhư thân trúc đeo bên hông. Tay của hắn luôn sờ vào chuôi kiếm, kiếm khí lạnhlẽo xuyên qua da thịt, lãng đãng như sóng lan vào mắt hắn.

Ngườithuê đến đúng giờ, cũng khoác trên mình một áo khoác trùm đầu.

Đó làmột nữ nhân dáng hình thanh nhã, tuổi tầm hơn bốn mươi, tuy khóe mắt đã mơ hồcó những nếp nhăn nhưng vẫn rất đẹp. Nữ nhân này đeo một đôi găng tay dài màuxanh đen, cùng một màu với tấm áo trùm đầu của mình. Nàng thẳng bước tới phíahắn rồi dừng lại cách hắn năm thước, nheo mắt phán đoán xem người này có phải ngườinàng muốn gặp hay không, sau đó, hiển nhiên đã khẳng định được, nàng đi tớitrước mặt hắn, ung dung tháo găng tay và mũ trùm, lộ ra khuôn mặt khiến cho bấtkỳ nam nhân nào từng gặp nàng đều không sao quên được.

Một đôimắt sắc sảo chăm chú nhìn người đối diện, hắn cảm nhận được trong sâu thẳm ánhmắt của nàng có ẩn giấu sự cứng cỏi.

Là mộtsát thủ có uy tín, trong số người thuê hắn có không ít nữ nhân. Khi những nữnhân này tìm đến hắn thì thường rất căng thẳng, bởi vì xét cho cùng ám sát cũngchẳng phải chuyện gì tốt đẹp, lý do thì quá nửa chẳng thể tiết lộ. Bọn họ lắpbắp nói ra yêu cầu của mình, mặc cả giá thành với hắn, dặn đi dặn lại hắn phảigiữ bí mật, cứ như hắn không biết rốt cuộc hắn đang làm cái gì. Đối với nhữngnữ nhân nọ, thái độ của hắn luôn rất khoan dung. Mỗi khi họ luống cuống tựa nhưchim sợ cành cong mà gặp mặt hắn, hắn đều hình thành một loại cảm giác mãnhliệt, cảm thấy bản thân là vệ sỹ của bọn họ, thậm chí là đại ca của họ, là phụthân, là anh hùng của họ. Hắn rất vui lòng giúp nữ nhân trong cơn tuyệt vọnggiải quyết các loại nan đề của họ Nếu như nữ nhân nào tâm tình kích động tớimức nghẹn ngào, thậm chí hắn còn mời nàng tới trà lâu trò chuyện, dịu dàng thủthỉ an ủi, đảm bảo rằng, hắn nhất định sẽ giải quyết thằng khốn đó cho nàng.

Nhưngnữ nhân trước mặt rõ ràng không thuộc loại đó. Ánh mắt nàng nhìn thẳng, kiênđịnh tựa như một chủ thuê chân chính. Từ khuôn mặt ấy, hắn chỉ có thể đọc đượcmười hai chữ: “Ta bỏ tiền, người làm việc, không ai lừa gạt ai hết”.

“Bọn họnói ngươi đã giết rất nhiều người”, nữ nhân nọ nói: “Bất kể là nhiệm vụ khókhăn đến thế nào, ngươi đều có thể đắc thủ”.

“Khôngsai.”

“Ta họNgô, tên Ngô Du”, nữ nhân đưa mắt xuống nhìn kiếm trong tay hắn: “Có lẽ ngươicảm thấy xa lạ với cái tên này…”.

Hắnngắt lời nàng: “Tôi rất quen thuộc với cái tên Đường Tiềm”, giống như nhữngngười làm ăn cẩn thận, trước khi nhận bất kỳ vụ làm ăn nào, hắn đều điều traqua một lượt người thuê mình.

“Việc lầnnày chính là có liên quan tới chàng.”

Hắnkhịt mũi hừ nhẹ một tiếng.

Hắnđương nhiên biết rõ địa vị của Đường Tiềm trên giang hồ. Nhưng mà, biết nói saođây, nữ nhân muốn mưu sát chồng mình trên đời quả là không ít, có điều dám thựcsự hành động thì lại không nhiều, mà chịu bỏ tiền thuê người làm gần như chẳngcó mấy ai.

Hắncười nhạt, nói: “Tôi hy vọng, nhiệm vụ của tôi không phải là đi giết ĐườngTiềm”.

“Đươngnhiên là không!”, rõ ràng nàng rất ngạc nhiên với phán đoán này của hắn: “Sángmai chàng sẽ xuất môn đi xa một chuyến, nói là có việc cấp bách cần giải quyết,chắc phải hai tháng nữa mới quay về”.

Hắnchăm chú lắng nghe, đợi nàng nói hết.

Ngô Dutiếp tục nói: “Ta hy vọng chàng có thể trở về bình an”.

Hắn hơinhíu mày, cười lạnh: “Đường Tiềm đại danh cực đỉnh mà cũng cần người bảo vệ?”.

“Ngấmngầm bảo vệ”, Ngô Du sửa lại: “Nếu như dọc đường bình an vô sự, ngươi không cầnlộ diện, càng chớ để chàng biết về sự tồn tại của mình. Nếu như chàng gặp bấtkỳ nguy hiểm gì, ta hy vọng ngươi có thể kịp thời cứu viện, không tiếc sức mìnhgiúp chàng vượt qua khó khăn”.

“Hắnchắc sẽ không một mình xuất môn chứ?”

Tuy đaopháp của Đường Tiềm có thể xem là đệ nhất thiên hạ nhưng người mù thì vẫn cứ làngười mù, có rất nhiều chuyện không phải chỉ dựa vào một thanh đao mà có thểgiải quyết được.

“Không,cùng đi với chàng là Đường Phất, con trai cả của bọn ta, cho nên ta lại càng lohơn nữa. Ta hy vọng ngươi có thể đồng thời bảo vệ cả hai người ấy.”

“Có thểnói xem họ sẽ đi đâu, làm gì không?”

“Xinlỗi, việc này ta không biết gì hết, chỉ biết bọn họ phải đi điều tra mộtchuyện, rất có thể sẽ gặp nguy hiểm.”

“Dựavào võ công của hai người ấy, tôi tin rằng những lúc cần tôi ra tay khôngnhiều”, hắn thẳng thắn nói: “Hai nghìn lạng bạc là đủ rồi”.

“Hainăm trước, Đường Tiềm từng bị trọng thương, nội lực và sức khỏe đã giảm đinhiều. Đường Phất còn quá trẻ, cao ngạo tự tin nhưng lại chẳng có kinh nghiệmgiang hồ gì. Nếu như Đường Tiềm gặp chút nguy hiểm, nó sẽ thà chết bên chàngchứ không chịu trốn. Hai người họ phụ tử thân thiết, nhưng tuyệt đối không phảilà trợ thủ tốt cho nhau.

Hắnnhìn nữ nhân trước mặt mà cảm thấy bội phục, trầm tư một lát, gật đầu: “Một vạnlượng bạc. Trả trước một nửa, sau khi xong việc thanh toán toàn bộ”.

Ngô Durút ngân phiếu đưa cho hắn, chợt lại rụt về, nói: “Bọn họ không nói cho ta,ngươi chỉ còn có một mắt”.

“Haimắt trượng phu cô đều mù cả”, hắn khoanh tay, lạnh lùng nói. Mắt trái của hắnhơi đục, ở giữa có một giọt máu tươi. Hắn biết trong lời đồn thổi trên gianghồ, sát thủ luôn được coi là những nhân vật thần bí không sợ chết càng không sợđau, bọn họ gân đồng xương sắt, đao thương bất nhập, bị thương chảy máu chỉ làchuyện cơm bữa hằng ngày. Hình như trời sinh da thịt sát thủ không sợ lửa nóngđao vạch, cho dù có bị thương cũng nhanh chóng lành lại. Xương sườn bất kể gãybao nhiêu chiếc, nằm trên giường nhiều nhất là mười ngày lại có thể xách đaoxuất môn. Nói một câu, đã là sát thủ, phải có thân thể của sát thủ, càng phảibiết tuổi thọ của sát thủ. Làm cái nghề này, đại đa số không sống quá bốn mươi,cho nên lúc nhàn rỗi bọn họ đều sống rất phóng túng, vung tiền như rác, mê rượuhám gái, chẳng có gì là không làm.

Thựcra, trừ việc thân thủ nhanh nhẹn, sát thủ chẳng có gì khác với người bìnhthường. Bọn họ dựa vào đôi tay mà kiếm cơm, thân thể chính là vốn liếng lớnnhất. Bất cứ một tổn thương vĩnh viễn nào cũng sẽ đem lại bất lợi chí mạng chonghề nghiệp của họ. Bởi thế, bất cứ ai bị thương đều cố gắng che giấu vếtthương của bản thân, chỉ sợ tin tức truyền ra, giá thuê tụt xuống; đồng thờibọn họ cũng thông thạo y quán, dược đường hay danh y từng địa phương như lòngbàn tay.

Tất cảđại phu đều bảo với hắn, con mắt trái của hắn sẽ mau chóng mất đi ánh sáng, erằng tiếp đó còn bị mưng mủ sưng phù, sau cùng chỉ còn cách phải lấy ra. Cùngvới việc thị lực của mắt trái giảm dần, theo bản năng hắn cũng cảm thấy khủnghoảng.

“Ta làđại phu. Ngươi vừa mới bị thương, võ công sẽ chịu ảnh hưởng lớn.”

Hắn cảmthấy bị sỉ nhục, sắc mặt tái xanh.

Đây làloại chủ thuê hắn ghét nhất. Chẳng biết chút gì về võ công, tự cho mình cótiền, thái độ chọn thích khách chẳng khác gì chọn dưa hấu.

Cùnglúc ấy, một đạo hàn quang như điện chớp ập tới mắt Ngô Du! Trong cơn hoảng hốt,nàng sợ ngây ra, đứng sững một chỗ.

Hànquang chớp lóe rồi biến mất. Không có gió nhưng cái mũ trùm đen tuyền vẫn layđộng.

“Xinhỏi, vừa rồi tôi chém bao nhiêu kiếm?”

Nànglắc đầu.

“Chémđứt bao nhiêu sợi tóc của cô?”

Nànglắc đầu.

“Tổngcộng tôi chém ba kiếm, làm đứt mười bảy sợi tóc của cô.”

Hắn đưalưỡi kiếm ánh bạc tới trước mặt nàng, nhẹ một hơi, mười bảy sợi tóc dài lấtphất bay trong không trung.

“Cô cóhai mắt nhưng chẳng thấy gì cả.”

Ngô Dukhông đổi sắc mặt nhìn hắn, chẳng có chút xấu hổ nào trên mặt.

Qua mộthồi, nàng lãnh đạm nói: “Ngươi hiểu nhầm ý ta rồi. Ta chỉ muốn nói, nếu bây giờngươi chịu tới y quán của ta một chuyến, ta có thể trị khỏi vết thương ở mắtngươi, phí khám chỉ có năm mươi lượng”.



Rạngsáng, trời lất phất mưa nhỏ, đường núi âm u, mây mù gió thốc.

Mặt đấtđầy bùn trơn trượt, xe ngựa tới lưng chừng núi thì không còn đường nữa, chỉ cómột lối đi ruột dê nhỏ quanh co, rộng vừa đủ một người đi. Dọc lối toàn nhữngcành mận gai đâm ra tua tủa, cành khô ngang dọc chắn đường, đá núi sắc cạnh, cỏdại mọc um tùm. Tô Phong Nghi buộc ngựa dưới gốc cây đại thụ, bỏ mũ trùm xuống,sửa sang lại đầu tóc, nước mưa mát lạnh thoáng chốc đã ướt hết tóc, nàng nóivới Tử Hân: “Xem ra chúng ta chỉ có thể đi bộ tiếp thôi”.

Tử Hânsớm đã xuống ngựa, nhặt dưới đất một đoạn trúc, lấy dao gọt đẽo thành một câygậy trúc, đưa cho nàng: “Hôm nay thời tiết không đẹp. Dù muội có cảm thấy háithuốc là chuyện thú vị thì cũng nên chọn một ngày đẹp trời một chút”.

TôPhong Nghi nhận lấy cây gậy, vén góc váy lên cho chàng thấy đôi giày rơm củamình: “Muội không sợ đường trơn, trước lúc đi, muội đã cố tình đi đôi giày này.Chẳng lẽ huynh chưa nghe Đông Pha nói, ‘Gậy trúc giàyrơm khinh ngựa tốt, Ai sợ, Áo tơi mưa gió mặc kệ đời’[1] sao?”,vừa nói dứt lời, bất thình lình chân trượt một cái, thân thể ngã về một bên,nàng không khỏi “A” lên một tiếng, mắt thấy bản thân sắp rơi xuống đến nơi, TửHân đã nhanh tay giữ lấy vai nàng, đỡ người nàng đứng vững, khẽ cười: “Lúc leonúi mắt phải nhìn đường, đừng có ngâm thơ”.

[1]Trích từ điệu Định Phong Ba của Tô Đông Pha thời Bắc Tống, Trung Quốc. Nguyênvăn: Trúc trượng mang hài khinh thắng mã, Thùy phạ, Nhất soa yên vũ nhậm binhsinh.

Chàngvẫn đội cái nón mình thích, lưng đeo sọt thuốc, chống trượng mà đi, gạt cànhchặt bụi. Tô Phong Nghi ngoan ngoãn theo sau chàng. Cái chân tàn phế của chàngđi trên đường núi trơn trượt thế này rõ ràng rất không thuận tiện, không chỉ làkhông sao đi nhanh, có lúc một bước mà phải đithành hai, nhưng chàng vẫn có thể giữ cho bước chân vững vàng và có tiết tấu,rất ít khi phải dừng lại. Gặp chỗ nguy hiểm, chàng vẫn đi trước một bước để cóthể tìm chỗ cao mà tiếp ứng phía dưới. Tô Phong Nghi vốn Iuôn nắm một cánh taychàng, thấy chàng đi lại khó khăn nhưng vẫn phải phân tâm để ý đến mình, tronglòng không đành liền lẳng lặng bỏ tay ra, chỉ nắm lấy vạt áo chàng để chàngrảnh tay mà vịn vào cây cối ven đường.

Đi đượcgần một dặm đường núi, trước mắt bỗng thoáng đạt. Phía trước là một sơn cốcrộng rãí, cỏ cây xanh mướt, khắp nơi là xuân cúc vàng nhạt. Lúc ấy cơn mưa vừatạnh, mặt trời ló ra khỏi lớp mây dày, gió khe khẽ thổi, ngàn vạn đóa hoa vàngđu đưa theo gió. Tạ Phong Nghi sớm đã mướt mát mồ hôi, bèn lật mũ trùm xuống,ngồi trên một tảng đá lớn bên đường, nói với Tử Hân: “Chúng ta nghỉ ở đây mộtlúc được không?”

Tử Hânthong thả đi tới bên đường, rút con dao nhỏ, khom lưng cắt lấy một khóm manthảo đang nở hoa trắng, cuộn thành bó rồi bỏ vào sọt thuốc.

“Đây làthuốc gì?”, Tô Phong Nghi bước tới hỏi.

“Mùngtơi. Thường dùng để tiêu sưng cầm máu”, Tử Hân lấy một cây đưa cho nàng xem: “Hạt củanó sau khi chưng lên, phơi khô tán nhỏ, hòa với mật ong trắng có thể bôi lênmặt dưỡng da”.

TôPhong Nghi chớp mắt, cười nói: “Saohuynh biết? Huynh thử rồi à?”.

“ĐườngHành thử rồi, đây là phối phương đệ ấy thích nhất.”

“Nóitới A Hành”, trong đầu Tô Phong Nghi thoáng động, vội hỏi: “Huynh có cách nàođể cái đầu trọc lóc của huynh ấy được thấy mặt trời không? Thời tiết càng lúccàng nóng, lẽ nào huynh ấy cả ngày cứ phải đội tóc giả?”.

“Đệ ấydường như đã thử qua không dưới năm chục đơn thuốc huynh kê, đáng tiếc là chẳngcái nào có tác dụng.” Tử Hân lắc đầu cười khổ: “Cho dù như thế, đệ ấy vẫn trànđầy lòng tin với huynh. Bất kể thuốc gì, đệ ấy đều nghiêm túc uống theo lờidặn. Khiến cho bây giờ mỗi lần nghĩ tới cái đầu trọc ấy, là huynh cảm thấy daydứt không yên, có thể nói là còn đau khổ hơn cả đệ ấy nữa.

“Cóphải vị đại phu nào cũng cảm thấy áy náy với bệnh nhân mình chữa không tốt?”

“Đúngvậy”, thần thái của Tử Hân vốn rất bình tĩnh, bình tĩnh tới mức gần như lạnhlùng, lúc này trong mắt lại thoáng hiện nét ấm áp: “Có điều phụ thân huynhkhông như thế, chí ít là không tỏ rõ ra bên ngoài”.

TôPhong Nghi nghe thế, tim bất chợt đập mạnh hơn.

Từtrước tới giờ, Tử Hânchưa từng nhắc tới phụ thân mình, nàng một mực cho rằng chàng là cô nhi.

“Phụthần huynh cũng học y?”

Chàng gậtđầu, thần sắc buồn bã: “Người ốm đã nhiều năm, thân thể luôn không khỏe mạnh”.

TôPhong Nghi vốn muốn tiếp tục hỏi xem phụ thân chàng có còn sống không, trongnhà còn có thân nhân nào khác nữa, thấy ánh mắt chàng có nét thương tâm, liềnvội vàng ngậm miệng, cười nói: “Người nhất định cũng để huynhthử rất nhiều phương thuốc rồi”.

Câu trảlời của chàng rất kỳ lạ: “Huynh đoán trước giờ người chưa từng thử qua đơnthuốc của huynh… Cảm thấy chúng vừa không đáng tin, lại kỳ cục khó hiểu”.

Cứ nhưtìm được người cùng phe, Tô Phong Nghi lập tức ba hoamột trận: “Cha muội cũng như thế. Bất kểmuội nói gì, ông ấy đều không tin. Thật ra chỉ là ông ấy không muốn tin bảnthân lại có thể sai lầm, càng không thèm tranh luận với muội… Từ nhỏ tới giờ,hai chữ ông ấy hay nói với muội nhất là ‘xằng bậy’”.

“Nhưngmà, muội theo nghề đồ cổ, là ai dạy muội vào nghề?”, Tử Hân hỏi.

TôPhong Nghi đáp: “Mẹ muội vốn là nha hoàn trong thư phòng của cha muội, sau nàythành người của ông ấy. Từ khi có muội, bà lo muội khó có chỗ đứng trong cáiđại gia tộc ấy, hằng ngày bà để ý thư mục sách cha muội đọc. Cứ mỗi khi ông ấyđọc xong một cuốn, mẫu thân lại trộm khỏi thư phòng, len lén chép lấy một bảncất trong chiếc rương. Bà dạy muội học chữ, đọc sách, từ nhỏ đã để muội tớitiệm đổ cổ của cha chơi với các sư phụ, giúp việc ở đây. Dần dần, dưới gầmgiường muội đầy những sách bà chép. Năm muội mười hai tuổi, bà ốm nặng qua đời,trước lúc mất, muội cầu xin cha tới gặp bà một lần, ông ấy không đồng ý, nói làcó cuộc gặp gỡ quan trọng. Những thứ muội biết đều là lén lút học được… Khôngít những thứ gia truyền chỉ truyền con dâu không truyền con gái, mà cha muộiđến cả con dâu cũng không tin. Quy củ của Tô gia là truyền con trai khôngtruyền cho con dâu, càng chớ nói con gái…”

Trướcgiờ nàng đều không muốn nhắc tới việc nhà mình không biết vì sao hôm nay lạinói nhiều đến thế. Giọng nàng rất bình thản, tựa như tất thảy đều đã trở thànhchuyện xưa cũ, nhưng lúc nàng nói, tay trái cứ run lẩy bẩy.

Lúc ấy,nàng cảm thấy một bàn tay to lớn nắm lấy cánh tay đang run của mình, nắm rấtchặt. Kế đến, một giọng nói ấm áp dịu dàng nhè nhẹ vang lên bên tai:

“PhongNghi, muội là một cô bé đáng yêu lại có học vấn. Rất nhiều người không hiểubiết nhiều bằng muội, bao gồm cả huynh.”

Nàngrất vui, muốn cười nhưng trong mắt đã đẫm lệ. Tử Hân buông trượng, ngồi xuốngcạnh nàng, nàng tựa vào lòng chàng, nghe tiếng tim chàng đập đều đều. Tiếng timchàng đập khiến nàng nhớ tới mẫu thân, nhớ tới hồi nhỏ mỗi khi chịu tủi hờn,mẫu thân cũng ôm nàng vào lòng như thế, nhịp tim người chính là lời vỗ về khônglời. Nàng nguyện vĩnh viễn được sống cạnh trái tim này, vĩnh viễn nghe nó đập,tựa như nó là con tim của chính mình vậy.

Tử Hânvỗ vai nàng, tiếp tục nói: “Đừng đau lòng như vậy. Thấy muội bây giờ đã trởthành một chuyên gia về đồ cổ, rời khỏi phụ mẫu vẫn có thể tự mình sống tốt, mẹmuội trên trời có linh hẳn sẽ rất yên tâm”.

TôPhong Nghi nín khóc bật cười: “Cái gì mà chuyên gia đồ cổ? Còn phải cách cáidanh hiệu ấy một vạn tám ngàn dặm nữa cơ”.

Lúc ấychàng vẫn đang cúi đầu, nàng ngẩng đầu, dùng trán cọ nhè nhẹ lên má chàng. Nướcmưa và mồ hôi từ trán chàng chảy xuống, hòa với nước mắt nàng, lăn tới khóe môicó vị mằn mặn. Hai người im lặng không nói, ôm lấy nhau ngồi một chỗ.

Một tiachớp xé trời sơn cốc, mưa lại dần dần trút xuống, càng lúc càng to.

“Sắp cósấm rồi”, chàng đột nhiên nói, một cánh tay bất tri bất giác siết chặt lấynàng, cứ như sợ nàng sẽ tuột đi mất.

“Huynhsợ sấm?”, Tô Phong Nghi nheo mắt cười.

“Ừ”,trong mắt Tử Hân hiện nét u uất. “Ta sợ sấm”.

“Cómuội đây, không sao đâu”, nàng vỗ lưng chàng, nói rồi nhấc sọt thuốc, kéo taychàng, chỉ về sườn núi cách đó không xa: “Nhìn kìa, ở đó cómột ngôi miếu nhỏ, bọn mình tới đó tránh mưa. Y phục ướt hết cả rồi này!”.

Tử Hânngẩng đầu nhìn, đằng xa mây đen nặng trịch, ở giữa có một đám mây cuồn cuộn nhưxoáy nước. Không có tiếng sấm, trong tầng mây chớp lóe không dứt, chiếu lênchân trời một mảng đỏ hồng. Chàng chợt cảm thấy cảnh tượng này dường như trướcđây đã từng thấy, không khỏi có chút ngây ra, bất động. Tô Phong Nghi đã đưatrượng vào tay chàng, kéo chàng đứng lên: “Nhanh một chút, trời sắp mưa torồi”.

Haingười lụp ngụp trong mưa, từ con đường nhỏ trèo thẳng một mạch tới sườn núi,chạy vào trong miếu.

Đó làmột sơn tự bỏ hoang đã nhiều năm, tường sau thủng một lỗ lớn được chắn ngangbằng tảng đá, dường như bị lũ quét trăm năm trước lăn xuống. Trên mặt đá phẳngbóng có một hõm nước, nước mưa đang từ trên nhỏ xuống tí tách, những giọt nướctỏa ra bốn phía, phát ra tiếng nho nhỏ.

TôPhong Nghi gom cành khô lại, rút mồi lửa nhóm một đám lửa nhỏ. Hai người cởi bỏáo ngoài ướt sũng nước, đặt cạnh đám lửa hong khô. Trong khe cửa có ba đóa xuâncúc vàng, Tô Phong Nghi hái lấy, cười hì hì đưa tới trước mắt Tử Hân: “Xuân cúcnày chính là loài hoa muội thích nhất, không biết có thể làm thuốc không?”.

Tử Hânngẩn ra nhìn chằm chằm vào ba cái nhụy hoa lông tơ lởm chởm trước mũi mình,trên mặt có chút biểu cảm cổ quái, lại có chút ngượng nghịu, sau đó mặt chàngchợt tái đi, không tự chủ lùi về phía sau, tựa lưng vào tường, hơi thở càng lúccàng gấp gáp.

“Saovậy?”, Tô Phong Nghi ngạc nhiên rồi chợt tỉnh ngộ, vội vàng quăng xuân cúcxuống đất: “Phấn hoa đúng không? Huynh sợ phấn hoa cúc?”.

Tử Hângật đầu, miễn cưỡng coi đó là câu trả lời. Hơi thở mỗi lúc một gấp hơn, ngóntay tái xanh, mồ hôi ướt đẫm, khuôn mặt đã đỏ bừng.

Nàngvội vàng rút trong túi áo chàng ra một lọ thuốc màu đen, cái lọ này giống hệtlọ thuốc sáu năm trước. Dốc bên trong ra một viên thuốc hình vuông, màu thuốcvà hình dáng cũng giống hệt sáu năm về trước. Nàng nhét viên thuốc vào miệngchàng, lấy bình nước đổ vào miệng chàng một ngụm, sau đóbấm mạnh vào huyệt Ngư Tế của chàng. Một lúc sau, Tử Hân mới thở ra một hơidài, hô hấp ổn định trở lại, ngượng ngùng cười với nàng.

Baonhiêu năm rồi chàng không hề thay đổi, vẫn không quen có người khác thấy mìnhphát bệnh, càng không quen có người chăm sóc mình. Nàng im lặng chăm chú nhìnchàng, cảm thấy có chút đau lòng.

Chàngcười rất yếu ớt, cười chỉ để an ủi nàng thôi.

“Lọthuốc màu đỏ này có tác dụng gì?”, nàng hỏi. Trong túi áo chàng vẫn còn một lọthuốc khác, bên trong đựng dược hoàn màu đỏ. Lần đầu tiên thấy chàng phát bệnh,nàng sợ hãi luống cuống, cũng chẳng biết thuốc nào có tác dụng, liền bỏ cả hailoại vào miệng chàng. Sau này chàng nói với nàng, chàng chỉ cần uống thuốctrong lọ màu đen thôi.

“Huynhkhông biết.”

“Huynhkhông biết?”

“Thuốclà do phụ thân huynh đưa, người dặn cứ cách ba tháng uống một lần.”

“Nhưngngười lại không nói với huynh thuốc dùng làm gì?”

“Ngườinói dùng để trị bệnh hen suyễn, nhưng huynh không tin… Huynh chẳng phải khônghiểu dược lý. Nếu thuốc huynh gửi, trước giờ phụ thân không uống, tại sao huynhlại phải uống thuốc người đưa mình?”

“Phụ tửhai ngưòi… khụ khụ… thật thú vị” nghe nói thế, nàng dở khóc dở cười.

Qua mộtlúc, Tử Hân chợt bảo: “Phong Nghi, dưới đất có rất nhiều gián”.

Gián!

Nghethấy chữ này, nàng giật thót, Tử Hân sợ gián!

Nàngnhìn trái nhìn phải, không thấy bóng dáng con gián nào, lại lật đệm cỏ kiểm trakỹ một lượt, vẫn không thấy gì, không nhịn được hỏi: “Gián ở đâu? Sao muộichẳng thấy một con nào?”.

“Ở ngaycạnh chân muội… ba con.”

“Làm gìcó”, nàng trợn mắt, kiểm tra bốn phía: “Không có gián”.

“Khôngsao cả, Trúc Ân sẽ giúp chúng ta giải quyết. Gián là thứ huynh ấy thích ănnhất”, chàng cười nhẹ: “Trước giờ muội chưa từng gặp Trúc Ân, đúng không?”.

TôPhong Nghi càng nghe càng mơ hồ: “Trúc Ân là ai?”

“TrúcÂn ở trên cây”, chàng chào hỏi không khí: “Trúc Ân huynh, lâu rồi không gặp”.

TôPhong Nghi ngây ra, thân thể chợt cứng đờ, sững sờ nhìn Tử Hân lẩm nhẩm nói,thần thái thân thiết giống như gặp được một lão bằng hữu nhiều năm không gặp. Nàngchú ý lắng nghe, muốn nghe xem chàng đang nói gì, đôi môi chàng luôn máy động,nhưng âm thanh lại thấp tới mức nghe không ra.

Nànglay mạnh thân thể chàng, nhỏ giọng gọi: “Tử Hân, tỉnh lại! Tỉnh lại!”.

Tử Hânquay sang nhìn nàng, dịu giọng nói: “Không phải sợ, Trúc Ân là bằng hữu củahuynh, hình dáng hắn tuy… tuy có chút kỳ dị nhưng tộc bọn họ, ai ai cũng có bộdạng như thế”.

“TửHân, huynh nghe muội này”, nàng cuộn y phục ướt thành một dải, đắp lên tránchàng, nhìn vào mắt chàng, nói từng chữ: “Ở đây không có cây, cũng không cóTrúc Ân”.

Chànggạt tay nàng, thần thái rõ ràng có chút bực bội. Hồi lâu, kiềm chế được cơngiận của mình, mới bình tĩnh nói: “Trúc Ân ngồi ngay bên cạnh huynh”.

Khuônmặt Tô Phong Nghi hơi tái đi: “Tại sao muội không nhìn thấy huynh ấy?”.

Đôi mắtTử Hân mê man: “Huynh ấy vừa từ trên cây xuống, mặc một bộ áo màu đỏ sẫm, đầungười mình rắn. Lẽ nào muội không thấy ở đây có một cây linh sam, bên trên còncó cây leo cổ đằng nghìn năm…”.

“Vậyrốt cuộc Trúc Ân ngồi chỗ nào? Bên trái hay là bên phải muội?”, nàng lạnh giọnghỏi.

Tử Hânthở dài một tiếng, nói: “Phong Nghi, muội không hiểu lời huynh, huynh cũngkhông hy vọng muội có thể tin huynh. Chúng ta sống trong thế giới khác nhau”.

Nàngtập trung nhìn vào mắt chàng: “Tử Hân, huynh là đại phu, lẽ nào huynh cũng tinvào quỷ hồn hiển linh?”.

Tử Hânlắc đầu.

“Vậythì, nói cho muội, rốt cuộc đây là chuyện gì? Vì sao huynh có thể nhìn thấy cáimuội không thể nhìn thấy?”

Chàngkhông chịu trả lời.

“Mỗingười chỉ có một linh hồn, lẽ nào huynh có tới hai?”

Chàngtrầm mặc, hồi lâu sau mới nói: “Muội sai rồi. Mỗi người đều có vô số linh hồn,mỗi một ý niệm đều là một lần linh hồn hiển hiện. Những linh hồn ấy, giống nhưmột đám người đi vào cùng một gian phòng, có cái quen biết nhau, có cái hoàntoàn xa lạ, có cái hợp nhau, có cái hoàn toàn khác nhau… Huynh như thế, muộicũng như thế”.

Nàngnghe thấy mưa bên ngoài đã ngừng, mặt trời một lần nữa ló khỏi tầng mây, dảiánh sáng vàng khắp nơi.

Nàngkhông tin lời Tử Hân, bởi vì nàng sống trongmột thế giới sáng tỏ. Đúng vậy,trong thế giới sáng tỏ, mỗi người chỉ có một linh hồn.

“TửHân, muội thích huynh, nhưng huynh không thể ép muội tin thứ muội không tin”,nàng ngơ ngẩn nhìn chàng, sợ hãi nói.

Tử Hângật đầu, tỏ ra thấu hiểu, nhẹ giọng nói: “Chỗ này cách chân núi rất gần, saomuội không về trước? Nếu muội không phiền, huynh muốn ở đây một mình trò chuyệnvới Trúc Ân một lát”.

TôPhong Nghi tức xanh mặt, chẳng nói chẳng rằng, quay đầu đi ra khỏi cửa.

Ngàyhôm ấy, nàng cưỡi ngựa bồi hồi đứng trên sơn đạo rất lâu.

Mấy lầnnàng định quay lại nói với Tử Hân, nàng tình nguyện tin là có Trúc Ân, tin rằngtrong miếu có cây linh sam bên trên cuốn đầy cổ đằng. Chỉ cần chàng yêu nàng.Bất kể trong đầu chàng nghĩ cái gì, nàng đều nguyện tin tưởng. Nàng cũng nguyệný tin rằng con người có vô số linh hồn, cho dù là linh hồn thuộc về nàng quáít, cho dù là nàng sống trong cái thế giới không thể trông thấy Trúc Ân. Nànghy vọng chàng có thể trao cho mình nhiều linh hồn hơn, để nàng có thể tiến vàothế giới của chàng. Nàng nghĩ rất lâu, rất lâu, cuối cùng lại cho rằng mìnhkhông phải ai khác, chỉ là chính mình. Bởi thế nàng lặng lẽ về khách điếm, lặnglẽ ăn bữa sáng, về phòng, thấy Đường Hành đã rời đi bèn ngã xuống giường, vùiđầu ngủ.

Tớitrưa, Tô Phong Nghi thẫn thờ xuống lầu gọi hai cái màn thầu lót dạ, đang địnhra ngoài, Tử Hân bỗng xuất hiện trước mặt nàng.

Chàngdắt ngựa, đeo sọt thuốc, rõ ràng chàng vừa mới quay về.

Nàngnhìn chàng, cắn một miếng màn thầu, chẳng nói chẳng rằng, đang định đi khỏi thìTử Hân chợt gọi lại.

“PhongNghi”.

Nàngkhông đáp, chỉ lạnh lùng nhìn vào mặt chàng.

Tử Hânđưa cho nàng một thứ: “Tặng muội… Huynh tự làm đấy, có lẽ muội sẽ thích”.

Nàngnhận lấy món đồ, đó là chiếc vòng tay kết bằng cây leo rất tinh tế. Bên trên cònkhắc một cái xoáy nho nhỏ, giống hệt hình xoáy trên mắt cá chân chàng. Chỗ bệnrất mới, cũng không có sơn phủ gì, hiển nhiên là vừa mới làm xong. Có điều, dâycổ đằng ấy đen bóng như sơn, hoa văn chi chít, chí ít cũng có trăm năm tuổi.

“Cổđằng đen thế này, huynh tìm được ở đâu vậy?”, nàng hỏi.

“Trêncây linh sam kia.”

Nànghơi sững người, trên mặt lộ ra vẻ mỉa mai: “Huynh tặng muội cái vòng này, làmuốn muội vui hay là để chứng minh huynh đúng?”.

“Ta chỉmuốn tặng muội cái vòng này”.



“Nóicho muội, ở đây có gì?”

Mộtcanh giờ sau, Tô Phong Nghi một lần nữa quay lại tiểu miếu trên sườn núi, theosau nàng là Đường Hành.

“Củikhô đầy đất, một cái đệm cỏ, một đống tro than”, Đường Hành vừa đi vừa nhìn:“Một bức tường nát, mấy cửa sổ hỏng, một tảng đá to đùng”.

“Xinhỏi trong miếu này có cây linh sam nào không?”

“Cáigì?”

“Mộtcây linh sam, bên trên có cổ đằng bám.”

“Khôngcó. Ngôi miêu nhỏ thế này làm sao có thể có cả một cây đại thụ? Có điều, ở giữacó một cái cột.”

“Ýhuynh là, Tử Hân nhìn cây cột ấy thành linh sam?”

“Khôngthể. Ai cũng biết cột và linh sam là hai thứ khác nhau.”

“Vậythì, trong này có ai khác không, ví dụ như một nam nhân mặc áo đỏ… đầu ngườimình rắn?”

“Đùa gìvậy, đây không phải là Sam Hải kinh.”

“Dướiđất có gián không?”

“Khôngcó… không thấy con nào.”

“Vậythì, A Hành”, Tô Phong Nghi thương cảm nói: “Chí ít thì thế giới của hai chúngta giống nhau”.

“Ừm, AThanh sẽ đồng ý với cách nghĩ của muội”, Đường Hành mỉm cười, rút bức tượng nhỏmàu đen trong người ra, đặt lên môi hôn nhẹ.

“AHành, huynh… từng thấy A Thanh chưa? Có tin A Thanh sống ở trên đời không?”,nàng chợt hỏi.

“Đươngnhiên là ta gặp A Thanh rồi, A Thanh đương nhiên sống trên đời này”, Đường Hànhnói: “A Thanh lúc nào cũng ở đây, vĩnh viễn bên cạnh ta”.

“AThanh… trông như thế nào?”

“Mặtếch mình người. Thường mặc áo xanh.”

“ĐườngHành, huynh đang thành thật trả lời câu hỏi của muội đấy chứ?”, Tô Phong Nghibực bội hỏi.

“Đươngnhiên!”

“Vậyxem ra, thế giới của chúng ta không giống nhau!”, nàng nói: “Muội chưa từng nhìnthấy A Thanh!”.

“Tạisao thế giới của muội nhất định phải giống với thế giới của người khác?”, ĐườngHành hỏi lại: “Nếu không giống nhau, có phải muội sẽ cảm thấy thế giới củangười khác là rất hoang đường?”.

“Bởivì… muội…”, nàng há miệng líu lưỡi.

ĐườngHành đi qua đi lại trong miếu, đột nhiên dừng bước, nói: “Phong Nghi, linh samở đây”.

Nàngchạy như bay tới.

Trênkhoảng đất bằng ở cửa sổ phía sau quả nhiên có một cây linh sam rất lớn, bêntrên cổ đằng leo đầy.

Khuônmặt nàng lập tức kinh sợ tái đi. Quay đầu lại nhìn, nhận ra cửa sổ này đối diệnvới bức tường Tử Hân tựa vào lúc phát bệnh.

“Nhưngmà, lời huynh ấy nguyên văn là ở đây có một cây linh sam’.”

ĐườngHành bật cười.

“Huynhcười cái gì?”

“Muộikhông hiểu rõ lời huynh ấy. Ta lấy ví dụ cho muội được không?”

“Huynhnói đi.”

“Ví nhưnửa đêm muội ngồi trong cái miếu này, chợt nghe không xa bên ngoài vẳng tớitiếng sói hú đáng sợ”, Đường Hành nhẹ giọng nói: “Nếu như lúc ấy, Tử Hân ở bêncạnh muội, muội sẽ nói với huynh ấy thế nào? Nói là ‘Ở đây có sói’, hay là ‘Ởkia có sói’?”.