Mê Thần Ký

Chương 18



ThiênThuận tiền trang.

TrầnThiện vừa mới tiễn một đám khách đi khỏi, thấy quản trương Tiểu Điền đang ngẩnngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, bực mình búng tay đánh “tách” một tiếng về phía gã,sai khiến: “Tiểu Điền, dọn rửa sạch sẽ tách trà trên bàn, lau quầy một lượt đi.Ấy, bức tường này biến thành màu đen từ bao giờ thế nhỉ? Phải mua giấy dántường, phải mua giấy dán tường thôi, ai đi mua giấy dán tường?”.

Thế làTiểu Điền vội vàng bưng ba tách trà lên đi vào phòng trong. Người trong tiềntrang đều biết, chuyện chưởng quỹ không thuận mắt nhất là việc thủ hạ ăn khôngngồi rồi.

“Mỗinăm ta trả cho các ngươi năm mươi lượng tiền công, không phải là để các ngươitới đây uống trà, ngáp vặt, trợn mắt lên mà ăn nói xằng bậy.”

TrầnThiện đưa mắt quét một vòng đại sảnh, thấy tay phụ trách ghi nợ Tiểu Đào đangvùi đầu không biết làm gì, liền nói: “Tiểu Đào, cảm phiền ngươi chạy mộtchuyến, tới tiệm giấy Nghĩa Tường dưới phố mua về ít giấy dán tường”.

“Cókhách tới rồi”, Tiểu Đào cười nhạt.

Bộ dạngcủa khách nhân trông hơi đáng sợ.

Trênmặt người này chỗ nào cũng có sẹo, không ít vết đã mưng mủ viêm nhiễm, đầu độimột chiếc mũ nhỏ, bất kể là màu sắc hay kiểu dáng đều không thích hợp với thânhình cao lớn của hắn chút nào.

Lưng eohắn cũng không linh hoạt, đi lại run rẩy, nghiêng bên này ngả bên kia, rõ ràngmới độ bốn mươi tuổi thế mà giống như một ông lão tám mươi vậy.

TrầnThiện vừa nhìn tướng mạo, đã thu hết những thứ ấy vào mắt, lập tức đánh mắt rahiệu cho Tiểu Đào rồi tránh vào phòng trong.

TiểuĐào khoác lên mặt nụ cười nồng nhiệt: “Khách quan, xin mời ngồi, uống trà nhé?Hoa trà, hồng trà hay là trà hương?”.

Ngườikia mặt lạnh tanh nói: “Không cần khách khí, ta tới rút tiền”.

“Vâng,vâng, khách quan có chi phiếu đấy chăng?”

Hắn đưacho Tiểu Đào một tờ giấy.

Đấy làmột tờ giấy chất liệu bền tốt, gấp bốn. Tiểu Đào mở ra xem, bên trên viết:

“Phiếuđảm bảo cấp cho Phùng Thập Xuân số 99 Tùng Giang một vạn sáu ngàn lượng đúng,phân hiệu tại Gia Khánh thấy phiếu giao tiền không được sai sót, phiếu này làmbằng cứ. Tân Mão niên, mùng Ba tháng Mười, Thuận Thiên Ký ở Long Thành.”

Nụ cườitrên mặt Tiểu Đào không đổi, hắn lập tức đem kiểm tra tờ phiếu ấy hết lần nàytới lần khác, tựa như đang phải đối phó với tên lừa đảo nham hiểm nhất trungnguyên. Xem xét kỹ càng dấu má, chữ ký, hoa văn, giáp ấn cuối cùng mới xác địnhđây là phiếu thật, bèn nói: “Phùng tiên sinh, xin đợi một chút”, rồi đi vàotrong.

Lần nàyra tiếp Phùng Thập Xuân lại đổi thành chưởng quỹ Trần Thiện.

TrầnThiện không đổi sắc mặt, chỉ vào một hàng chữ nhỏ góc trên bên trái chi phiếu,nói: “Một vạn sáu ngàn lượng không phải là một khoản nhỏ, để đảm bảo chính xác,chúng tôi có mấy vấn đề phải hỏi tiên sinh. Tiên sinh hẳn sẽ không trách chúngtôi quá mức cẩn thận đâu nhỉ?”.

PhùngThập Xuân đằng hắng một tiếng, biết là bởi tướng mạo bản thân khả nghi, bènnói: “Đương nhiên là không rồi”.

“Trênphiếu này có viết ‘Phiếu này phải do tự Phùng ThậpXuân đem tới lĩnh tiền, nếu trên đường thất lạc, người khác nhặt được không cógiá trị’, xin hỏi, tiên sinh hẳn chính là Phùng Thập Xuânchứ?”.

“Đươngnhiên rồi.”

“Trênđây còn có một con dấu màu xanh, hẳn Phùng tiên sinh không biết, đây là con dấucủa tổng hiệu yêu cầu phải chứng thực mới giao tiền”, Trần Thiện lại nói.

PhùngThập Xuân tỏ ra không hiểu lắm.

“Cũngtức là, lúc trước, để đề phòng kẻ khác giả mạo tới lĩnh tiền, Phùng tiên sinhđã đặt ra vài câu hỏi rồi gửi tới trước, yêu cầu chúng tôi nêu ra với người tớilĩnh tiền”, Trần Thiện thong thả nói.

Trênmặt người kia lộ ra thần sắc bất an.

“Xinhỏi tên biểu muội của Phùng tiên sinh là…”

Ngườikia sững ra, chợt co giò chạy!

Hắnchạy không nhanh nhưng Trần Thiện cũng chẳng buồn đuổi bắt.

TiểuĐào từ phòng trong đi ra, hỏi: “Chưởng quỹ, có cần gọi người bắt hắn đem lênquan không?”.

“Thôiđi”, Trần Thiện thở dài: “Năm nay những kẻ như thế quá nhiều rồi”.

Cái kẻmạo danh kia một hơi chạy tới bờ sông, nấp sau lưng một tảng đá lớn thở hổnhển.

“Đạica, lĩnh được ngân lượng chưa?”, một người áo xám tro đứng đợi hắn ở đó vộivàng hỏi.

“Mẹkiếp, không lĩnh được!”

“Thậtra, cho dù là xoay được hơn một vạn lượng, chúng ta vẫn còn hụt một khoản lớn,hiện giờ chỉ còn lại có tám ngày thôi.”

“Cáchnghĩ ra được thì đã nghĩ cả rồi. Trời muốn diệt ta, ta làm sao được!”, tay mạodanh kia nghiến răng nói.

“Chẳngbằng đã làm thì làm cho trót, giả mạo lĩnh tiền không bằng cướp luôn tiềntrang”, người áo xám tro nói: “Trong kho tiền ở đó chắc chắn có mười tám vạnlượng bạc”.

“Tachưa từng làm chuyện như thế.”

“Đạica, làm thôi! Tám mươi lăm cái mạng toàn bộ nằm trong tay huynh cả đấy!”

“Đệ cóbiết mười tám vạn lượng bạc nặng bao nhiêu không hả?”

Ngườikia á khẩu: “Đệ đi tìm thêm mấy huynh đệ?”.

“Thôiđi, đừng hại người ta.”

“Đạica! Vậy hai người chúng ta cũng được! Cướp được bao nhiêu hay bấy nhiêu.”

“Đệnghĩ rằng ta vẫn là Ngân Đao Tiểu Sái trước đây sao?”, người kia cười thê thảm:“Võ công của ta đã bị phế, có lòng nhưng không có sức rồi!”.



Trongcon mắt của Tô Phong Nghi, nếu trước mắt là một món đồ thanh đồng, thời gianchính là sự quyến rũ; nếu mà là nam nhân, thời gian chính là kẻ thù của sựquyến rũ.

Bất kểnàng có thừa nhận hay không, đây là kết luận Vương Lộc Xuyên rút ra. Tô PhongNghi thích những thứ đồ thần bí mà lạ lẫm, còn một Vương Lộc Xuyên thanh maitrúc mã thì nàng đã quá quen thuộc, quen thuộc giống như một bà vợ quen với lọmuối trong bếp của mình, tuy ngày nào nó cũng ở ngay trong tay nhưng lại nhìnmà chẳng thấy.

Trờidần ngả tối, mây nặng u ám, sương khói chen mưa, chỉ thấy được cây ngô đồngđứng thẳng tắp và dải núi uốn lượn phía xa.

VươngLộc Xuyên rất ít để ý tới phong cảnh ngoài song, trước nay chẳng bao giờ hắncảm thấy nắng mưa thời tiết lại có bất kỳ liên quan gì tới tâm trạng của mình.Hắn là một người bình thường, tin vào quan niệm của đại đa số người về cuộcsống, người khác làm thế nào thì hắn làm như thế, trước giờ cũng không thấy cógì không đúng cả. Thế giời của hắn rất đơn giản, chân thực như chân đạp trênmặt đất. Cách tư duy của hắn cũng rất đơn giản, dứt khoát thoải mái, chẳng phảiquanh co.

Nhưngđiều này không đồng nghĩa với việc hắn không thông minh mà hoàn toàn ngược lại,nhận thức của hắn về phương diện võ công là cực cao, bất kể thứ khó học thếnào, hắn hễ học là được, thoáng cái là thông. Hắn là con một trong nhà, bốn đờiđơn truyền nên luôn được chiều chuộng; trên giang hồ hắn cũng như đại đa sốthanh niên cao thủ sớm thành danh, kiêu ngạo tự tin, không bao giờ tin bản thânsẽ có lúc mạt vận.

Trongsảnh ăn mùi dầu mỡ, tiêu ớt cay xè. Đây là một trong những mùi vị hắn thíchnhất, có điều hiện giờ hắn lại hoàn toàn không có cảm xúc ăn uống. Bên phíatường đông, một tay tiểu nhị đang cần mẫn chà đi xát lại mặt sàn, tẩy hết dầumỡ, lộ ra chút màu sơn, mùi gỗ tùng lâu năm dưới sàn phảng phất bốc lên.

Bìnhthường vào lúc này, hắn hoặc là tụ tập vui vẻ với bằng hữu, reo hò đổ súc sắc;hoặc là tới một gian nhã phòng trong tửu điếm nói chuyện phiếm với Tô PhongNghi. Hắn rất ít khi ăn cơm ở nhà, ngày nào cũng tiệc tùng không ngớt với bằnghữu, hoặc xã giao không dứt với họ hàng, chưa tới canh ba nửa đêm thì không gõcửa nhà. Cho dù một ngày chỉ ngủ có ba canh giờ, nhưng bất cứ lúc nào hắn đềutinh thần phơi phới, khỏe khoắn nhanh nhẹn.

Vậy màlúc Tô Phong Nghi xuống lầu gặp Vương Lộc Xuyên, phát hiện chỉ một thời giankhông gặp mà con người này đã thay đổi rất nhiều. Không chỉ ấn đường tối sạm,thân mình tiều tụy, cái trán phẳng lì ngày trước cũng không biết từ đâu mà cóthêm những nếp nhăn nhàn nhạt. Hắn là một nam nhân lưng hổ eo sói, mặt mũicương nghị, thân hình khôi vĩ, lúc sốt ruột thì hai tay khoanh trước ngực, haicánh tay lực lưỡng, lớn như hai cái cọc gỗ, bờ ngực to rộng cứ như khoác thêmmột lớp khôi giáp. Tuy thân hình cao to nhưng khuôn mặt hắn lại gọn ghẽ, khôngcó mấy cơ thịt, lúc không cười, thần thái trông có chút khắc nghiệt. Thực ramỗi khi hắn đi bên cạnh Tô Phong Nghi chẳng khác gì một vị hung thần ác sát,người xung quanh ai cũng sợ không dám nhìn hai người dù chỉ là liếc mắt. Vậy màbây giờ Vương Lộc Xuyên lại phá lệ khoác một tấm áo bào kiểu Thục màu trắngnhạt, tôn thêm phần văn nhã lên cái khí chất anh võ. Trong ký ức của Tô PhongNghi, Vương Lộc Xuyên rất ít khi mặc áo trắng, cũng chưa từng thích thú chấtlụa mềm mại của đất Thục.

“Lộc Xuyên”,Tô Phong Nghi nhẹ giọng chào hỏi.

“Ừ”,hắn sớm đã trông thấy nàng, chỉ qua loa đáp một tiếng, giả bộ thờ ơ.

TôPhong Nghi đi tới trước mặt hắn, đứng cách hắn hai thước. Ngọn nến trên tườngrọi xuống, chiếu tỏ ánh mắt thất thần của hắn, nàng hơi do dự một chút, lại cảmthấy áy náy với việc giữ khoảng cách của bản thân, không tự chủ được tiến thêmmột bước về phía trước.

Nếukhông phải lâm trận bỏ trốn, giờ này nàng đã là thê tử của hắn.

Còn bâygiờ, một thước cũng đã thành cự ly giữa hai người bọn họ.

“Huynhđọc được thư của muội chưa?”, im lặng một lát, nàng cất tiếng hỏi.

“Đọcrồi.”

Nàngđợi hắn lên tiếng, cho rằng hắn sẽ nổi cơn thịnh nộ, mắng chửi một trận, sẽ tómlấy nàng, trói nàng lại, vắt lên lưng ngựa như vắt một bọc hành lý mà đem nàngvề.

VươngLộc Xuyên lại không nói gì, tỏ ra rất bình tĩnh.

“Làmsao biết muội ở đây?”, nàng đột nhiên cảm thấy có chút căng thẳng: “Huynh đangtìm muội?”.

“Không hề”,hắn tránh cái nhìn của nàng, nhạt giọng đáp: “Huynh có một vị bà con tình cờcũng đang ở đây, không ngờ lại gặp muội”.

“Huynhcòn có bà con nào mà muội không biết sao?”, nàng nghiêng đầu, bộ dạng cười cợtgiống hệt ngày xưa.

Hắn ngẩnngơ nhìn nàng, hồi lâu mới đáp: “Hắn là người Đường môn, tên là Đường Hành, làbiểu đệ của huynh”.

“SaoĐường Hành lại thành biểu đệ của huynh rồi?”, nàng cảm thấy buồn cười, nhưngchợt nhận ra nét u buồn trong mắt hắn rất đậm, nụ cười bất tri bất giác từ bờmôi tuột đi mất.

“Từnggặp một lần, rất ít qua lại”, Vương Lộc Xuyên giải thích: “Bọn huynh vừa mớitrò chuyện, rất hợp nhau. Ở đây tạm thời không có phòng trống, hắn mời huynh ởcùng với hắn”.

TôPhong Nghi sững người, nói: “Oa, huynh không cảm thấy hắn có chút…”.

“Khônghề.”

“Nhưngmà…”

“Hắnrất tốt.”

Nàngbiết Vương Lộc Xuyên nhìn người đơn giản như soi gương vậy, chỉ cần có ấn tượngtốt với một ai đó thì có thể lập tức coi người ấy là bằng hữu, tuyệt đối sẽkhông nói gì xấu về người này.

TôPhong Nghi không biết nói gì, chỉ đành cúi đầu nhìn gấu váy mình.

“APhong, muội đi vội thế, có đem đủ tiền bên người không?”, hắn chợt hỏi.

“Muộicó thể tự kiếm tiền”, nàng nhếch môi cười, vỗ vỗ túi mình: “Một ngày kiếm đượcba mươi lượng đấy”.

“Muộiquên đem theo mấy món đồ muội thích nhất, huynh mang cho muội đây, có lẽ lúckiếm tiền phải dùng tới”, hắn nhấc bọc hành trang nho nhỏ đặt trên chiếc ghế băngcạnh bàn. Tô Phong Nghi nhận lấy, mở ra xem, đó là một hộp gấm bằng gỗ bưởi,bên trong, mấy món công cụ kỳ quái xếp gọn gàng ngay ngắn, như chổi lông nhỏ,xẻng nhỏ, kìm, móc, kính tròn, giấy nến, giũa.

Mắtnàng có chút đỏ lên, ngẩng đầu khẽ hỏi: “Xin lỗi… Nhất định bá phụ bá mẫu rấttức giận?”.

“… Vẫnổn. Chỉ là phụ thân muội thì nổi trận lôi đình, đang phái người đi khắp nơi tìmmuội về.”

“Quayvề đi, Lộc Xuyên”, nàng cắn môi, cuối cùng nói.

“Hầy,đừng có đuổi huynh về nhanh như thế có được không?”, hắn tự cười nhạo mình:“Chẳng qua huynh tới tìm biểu đệ huynh, cũng đâu có phá chuyện của muội”.

“Vềđi”, Tô Phong Nghi nhìn thẳng vào mắt hắn, chân thành nói: “Coi như muội xinhuynh, đừng tới tìm muội nữa”.

“Tạisao?”, lúc này mắt hắn đầy chua xót, rõ ràng đang bị tổn thương.

“Muộisẽ không đổi ý đâu.”

“Muộivừa mới đổi ý đấy thôi.”

“Muộisẽ không đổi ý”, nàng lặp lại.

“Muộicó thể”, hắn từ từ nói: “Huynh sẽ thay đổi, thay đổi đến khi muội đổi ý”.

Nóirồi, hắn đột nhiên quay trở lại chỗ mình ngồi, nâng chén rượu nhấp một ngụm rồiăn cơm một mình.

Bónglưng hắn cô độc nhường ấy.

Tronglòng Tô Phong Nghi không nhịn được nữa, đi tới, ngồi đối diện với hắn, khuyên:“Đừng buồn như thế, được không? Ít nhất chúng ta vẫn là… bằng hữu”.

“Không,chúng ta không phải là bằng hữu”, hắn ngẩng đầu, ánh mắt nhạt nhòa: “Nếu muộikhông chịu làm thê tử của huynh, huynh thà trở thành một người xa lạ… để lạilàm quen với muội”.

“Muộibiết huynh, luôn luôn quen biết huynh…”

“Đấychỉ là huynh ngày trước.”

“LộcXuyên, xin huynh đừng thế này nữa! Muội chỉ là con gái của một nha hoàn thôngphòng[1], mẫu thân huynh luôn không thích muội, muội không đáng đểhuynh như thế này… cũng không muốn huynh thay đổi vì muội. Bởi vì…”, nàng siếtchặt tay: “Muội sẽ không đổi ý”.

[1]chỉ nô tỳ được gả kèm với tân nương về nhà chồng, cũng là một dạng vợ lẽ nhưngđịa vị thấp hơn thiếp, cao hơn nha hoàn.

“Khôngcần phải áy náy, huynh cũng không cần muội an ủi.”

Ngữ khícủa Vương Lộc Xuyên hoàn toàn bình tĩnh, bình tĩnh như nước lặng đầm sâu.

TôPhong Nghi cảm thấy hơi kinh ngạc. Đây không phải Vương Lộc Xuyên mà nàng biết,không phải Vương Lộc Xuyên phóng khoáng, thích náo nhiệt; không phải Vương LộcXuyên tươi cười rạng rỡ, vui vẻ tươi tỉnh. Nàng còn nhớ câu chuyện cười hắnthích nhất:

-Huynh làm được một câu thơ, muội thích nghe không?

-Huynh? Làm thơ? Đọc nghe coi.

-“Yêu muội giống như là con gián.”

-Đấy là ý gì?

-Lúc không nên đến thì nó đến, đến rồi muội đuổi nó chẳng đi.

“Vậythì bảo trọng nhé”, nàng lầm lũi đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

VươngLộc Xuyên chẳng nói chẳng rằng.

Đi đượchai bước, Tô Phong Nghi vụt quay lại, lớn tiếng hỏi: “Huynh thật sự không đi?”.

“Nơiđây là khách điếm, ai cũng có thể ở.”

“VươngLộc Xuyên, đừng có gợi lòng thương hại của muội”, nàng to tiếng: “Muội nóikhông đổi ý là không đổi ý! Huynh còn cần muội phải nói bao nhiêu lần nữa?”.

VươngLộc Xuyên nheo mắt nhìn nàng. Đây mới chân chính là Tô Phong Nghi. Cơn giận củanàng luôn chậm hơn một chút so với người thường nhưng sẽ đột nhiên ập tới, mộtkích đâm ngược đánh cho người ta tối tăm mặt mũi.

“Ha!Muội có lòng thương hại bao giờ thế? Lúc chúng ta ở cùng nhau, có lần nào khôngphải là huynh nhường muội đâu?”, hắn khoanh tay, không thèm nhìn nàng, lạnh lùngnói.

“Oa,thế à? Nếu muội đã xấu như thế, huynh còn ở đây làm gì?”

“Huynhchính là thích nữ nhân không có lương tâm”, hắn đứng dậy, thân hình lướt qua mànàng âm u như một đám mây đen, đôi mắt hàn quang lấp lánh: “Thế nào, có phải rốtcuộc muội đã cảm thấy huynh là con gián đáng yêu rồi không?”.

“Huynhmuốn thế nào?”, đôi mắt Tô Phong Nghi đã có phần giận dữ.

VươngLộc Xuyên nghiến răng ken két hỏi: “Hắn là ai?”.

“Thì rangười huynh tới tìm không phải là muội, mà là chàng”, nàng cười lạnh, nhấn từngchữ: “Chuyện của chúng ta không mảy may liên quan tới chàng. Xin huynh chớ cógặp chàng, nếu không muội sẽ cho huynh thấy rõ lúc muội thật sự không có lòngthương hại sẽ như thế nào!”.

Lửagiận phừng phừng trong mắt. Cơ thịt trên mặt Vương Lộc Xuyên méo xệch đi, sắcmặt từ xanh chuyển sang trắng, nắm tay đột nhiên nện mạnh xuống bàn, mặt bànlập tức thủng một lỗ lớn.

TôPhong Nghi không nhúc nhích nhìn hắn, chẳng nói chẳng rằng.

Tínhtình Lộc Xuyên tuy dễ nổi nóng nhưng trước giờ chưa từng nổi giận trước mặtnàng như thế. Hắn luôn luôn nhún nhường nàng, ăn cơm thì tranh trả tiền, lên xethì mở cửa cho nàng, cãi nhau thì thường vụng về, trước giờ đều là hắn ra mặtnhận sai trước. Bởi vì hắn cho rằng mình là nam nhân, là đại ca, phàm có chuyệngì thì nên rộng rãi độ lượng mà không được so đo tính toán. Huống chi trên đờinày, nữ nhân nói đạo lý vốn rất ít, cãi nhau với họ đơn giản là phí công vôích. Cho nên mấy trò sở trường của nam nhân như là giả bộ nịnh bợ, cố ý nhúnnhường hạ mình cho tới khoan hòa bao dung để tìm yên ổn đều nằm trong phạm vinhững thứ hắn tu dưỡng. Nhưng mấy thứ ấy đối với Tô Phong Nghi đều chẳng có tácdụng gì, khó mà khiến nàng cảm phục, càng chẳng có lấy nửa lời cảm ơn. Nàngthuộc vào loại nữ nhân khó đối phó nhất trên đời.

Quảnhiên một quyền này khiến xung quanh giật mình, con mắt mọi người đều đổ xô vềphía này, lặng lẽ đợi xem trò vui.

“Muộikhông thèm cãi nhau với huynh!”, nàng quay đầu định bỏ đi, Vương Lộc Xuyên giữtay nàng lại, run giọng hỏi: “A Phong, mấy ngày không gặp, muội đã ghét huynhthế sao?”.

TôPhong Nghi đứng lại, trầm ngâm một lúc, rồi nói: “Ở Thái Xuân, nhà huynh có mộtngôi nhà cổ trăm năm, đã bỏ không rất lâu, luôn có người tới hỏi mua nhưng phụthân huynh lại không định bán, đúng không?”.

“Chuyệnnày liên quan gì tới muội?”, hắn sững người.

“Dướingôi nhà cổ ấy có một tòa Hán Vương mộ.”

MặtVương Lộc Xuyên tức thời tái đi.

“Bâygiờ chắc huynh đã hiểu tại sao cha muội lại khổ công nghĩ cách gả muội chohuynh rồi.”

Nóixong câu này, nàng trừng mắt nhìn hắn, đợi hắn mở miệng.

VươngLộc Xuyên không nói gì, một lúc sau mới cất lời: “Nói như vậy, bao nhiêu nămnay muội luôn lừa huynh?”.

Khuônmặt hắn suy sụp, đôi mắt u tối.

“Batháng trước muội mới biết chuyện này. Trước đó muội vẫn luôn hoài nghi tại saophụ thân muội lại nhiệt tình đối với chuyện hôn nhân của muội như thế. Ông ấycó cả một đàn con gái, còn gái vợ chính sinh ra còn lười chẳng buồn quản, saolại nhàn rỗi đi quản đứa con gái do nha hoàn thông phòng sinh ra như muội? Lẽnào huynh không nhớ, ông vốn định gả tam tỷ của muội cho huynh, cha huynh đãđồng ý rồi, huynh lại sống chết không chịu?”

VươngLộc Xuyên nắm chặt tay nàng, nhẹ nhàng nói: “Vì thế mà muội khó chịu? A Phong,theo huynh về đi. Huynh sẽ đi thuyết phục cha đem bán ngôi nhà ấy. Ngôi mộ nọcó gì hay ho chứ? Bên trong chẳng qua chỉ là một bộ xương khô mà thôi”.

“Không,muội đã thay đổi ý định rồi, sẽ không gả cho huynh nữa”, vốn là hy vọng hắnbừng bừng nổi giận sau đó phẫn nộ bỏ đi, ai ngờ hắn lại trả lời như thế, TôPhong Nghi chỉ còn cách cứng rắn.

Một tiabi thương thoáng hiện lên trong mắt Vương Lộc Xuyên: “Vậy là, muội rời khỏi takhông vì cái gì khác, chỉ vì hắn, đúng chứ?”.

“Đúngvậy.”

Hắnbuông mạnh tay nàng, cười bất đắc dĩ, chán nản ngồi xuống, trong mắt chợt cóánh lệ khó nhận ra: “Muộn lắm rồi, muội đi nghỉ đi. Ta ngồi một mình ở đây mộtlúc”.

Nàngchưa từng thấy nam nhân thương tâm đến thế, vỗ vai hắn, nói: “Muội không đi đâucả, muội mời huynh uống rượu”.

“Khôngcần.”

“Muộikhông muốn thấy huynh buồn.”

Nànggọi hai bình Hạnh Hoa thôn và vài món nhắm hắn thích: “Bất kể thế nào, chúng tacũng từng là bằng hữu thân thiết nhất, muội kính huynh một ly trước”.

Hắnkhông đón lấy chén rượu nàng đưa tới mà cầm cả bình rượu lên ngửa cổ tu ừng ực.Có tới một nửa bắn ra ngoài, tưới ướt đẫm vạt áo trước của hắn. Hắn dùng ốngtay áo quệt miệng, cười khổ: “A Phong, muội có biết cái bệnh lớn nhất của muộilà gì không?”.

TôPhong Nghi uống cạn chén rượu trong tay, rượu mạnh cay sè như một thanh đaochém vào cổ họng nàng: “Không biết”.

“Conngười muội, đúng là khiến người ta lộn ruột.”

“Thậtsao?”

Hắn mởnắp bình rượu thứ hai, đổ rượu vào bát, một hơi uống sạch: “Cạn!”.

“Uốngchậm một chút, huynh sắp say tới nơi rồi”, nàng giữ tay hắn.

Hắn xuaxua tay, nói: “Lẽ nào muội không rõ tửu lượng của huynh?”.

“Đừnguống nữa.”

“APhong, kể từ lần cha huynh đưa huynh tới nhà muội, gặp muội ở hậu hoa viên,huynh đã biết muội sẽ là thê tử của mình… Trước giờ ta chưa từng nghĩ muội sẽkhông là…”, hắn thổn thức than thở.

“Lúc ấyhuynh mới bảy tuổi.”

“Muộicòn nhớ không, lúc ấy muội mới chỉ là một cô nhóc, thắt hai bím tóc nhỏ. Lôngmày vẫn hơi vàng, nhạt tới mức nhìn không ra, ở xa chỉ thấy đôi mắt to tròn đenláy… Con mèo của muội trèo tót lên cây, muội bèn nhờ huynh leo lên lấy nóxuống. Huynh ôm con mèo xuống, muội mừng tới nhảy rộn lên, còn hôn huynh mộtcái nữa.”

“… Đấylà việc từ đời thuở nào rồi?”

“Nếu mànói những chuyện thuở xưa của chúng ta, vậy thì nhiều… nhiều năm như thế, đếm…đếm không xuể, lẽ nào muội… quên cả rồi?”

“Ài,đừng nói nữa”, thấy hắn càng nói càng thương tâm, đôi mắt nàng cũng đỏ theo.

Dầndần, đôi mắt hắn đờ đẫn, hai tay mềm đi, rõ ràng đã say, Tô Phong Nghi nói:“Muội dìu huynh về phòng nghỉ ngơi, ngủ một giấc, ngày mai về nhà đi”.

Nàng đỡhắn đứng dậy, hắn gạt tay nàng, giận dữ: “Không! Ta không về!”.

Nói rồixồng xộc đi về phía trước vài bước, thân hình lảo đảo, vừa lúc Đường Hành từtrên lầu đi xuống, giữ lấy hắn, ngửi thấy toàn thân nồng nặc mùi rượu, nhíu màyhỏi: “Huynh uống bao nhiêu rượu thế?”.

VươngLộc Xuyên tóm lấy cổ áo Đường Hành, gào lên: “Rượu… rượu không phải là muội bảota uống sao?”.

“APhong, theo ta về nhà…”, Vương Lộc Xuyên đã say tới mức chẳng biết trời đất, cứtúm chặt lấy tay Đường Hành, sống chết không buông.

ĐườngHành vội dỗ dành: “Được, được, đệ đưa huynh về phòng trước, ngày mai chúng tavề nhà”, vừa dỗ vừa hung hăng nhìn Tô Phong Nghi, hỏi: “Là muội trút rượu huynhấy à?”.

TôPhong Nghi đang bám theo sau Vương Lộc Xuyên, nhỏ giọng nói: “Huynh không thấybàn bị huynh ấy đánh thủng một lỗ to đùng đấy à? Lúc này nếu không uống rượuvào, huynh ấy sẽ tìm người gây sự đánh lộn đấy”.

Nghethấy nàng nói năng cũng có chút líu ríu, Đường Hành không nhịn được hỏi: “Muộicũng uống nhiều lắm hả?”.

“Muộichỉ đành bồi tiếp huynh ấy, không nhẫn tâm thấy huynh ấy thương tâm như thế.”

“Chuyệnnày đều do muội gây ra hả? Giờ thì loạn hết cả lên rồi!”

“Thì làdo muội gây ra cho nên muội mới phải uống nhiều thế. Cả đời muội chưa bao giờuống nhiều rượu như vậy đâu!”

ĐườngHành thở dài, nói: “Ta đưa huynh ấy về phòng”.

“Muộigiúp huynh một tay.”

Haingười hai bên dìu Vương Lộc Xuyên vào phòng, đặt lên giường.

ĐườngHành nhăn mặt nói: “Làm thế nào đây? Huynh ấy vẫn cứ giữ chặt không chịu buôngtay huynh”.

TôPhong Nghi đang giúp người nằm trên giường cởi giày: “Ai bảo huynh thơm phứcthế làm gì? Huynh để huynh ấy giữ một lát không được sao? Thay muội coi chừnghuynh ấy, muội xuống dưới thanh toán”, nói rồi ra ngoài khép cửa đi xuống.

Xuốngdưới lầu, trả tiền rượu, ngồi ngây ra đó một lúc rồi nàng lại vội vàng chạy tớigõ cửa phòng Đường Hành.

“Chuyệngì thế?”

Lúc mởcửa, Đường Hành đã thay một bộ đồ ngủ màu xám nhạt, sắc mặt hơi đỏ giống nhưđang say rượu.

TôPhong Nghi sững người nhìn hắn, lắp bắp nói: “A Hành, đêm nay huynh không thểngủ ở đây…”.

“Tạisao?”

“Muộisợ… Lộc Xuyên sẽ cường bạo với huynh…”

“Cườngbạo?”, Đường Hành hít sâu một hơi, đỏ mặt hỏi: “Thật à?”.

TôPhong Nghi nhìn chằm chằm vào đầu Đường Hành, sững sờ hỏi: “A Hành, sao đầuhuynh lại trọc lốc vậy? Tóc huynh đâu cả rồi?”.

Nàng sợngây người, bởi vì lúc mở cửa một tay Đường Hành vẫn còn đang cầm bộ tóc giả,da đầu Đường Hành bóng loáng, thật chẳng khác gì hòa thượng.

“À, huynhkhông có tóc, vốn đã trọc đầu”, Đường Hành kiễn nhẫn giải thích.

“Tạisao lại như thế?”

“Hồinhỏ huynh bị ốm một trận, Đường Phất cho huynh uống bát canh sâm, uống xongtrong một đêm đầu tóc rụng hết rồi không mọc lại nữa.”

“ĐườngPhất là ai?”

“Ca cacủa huynh.”

“Huynhghét hắn không?”

“Khôngghét, chỉ là không nói chuyện với hắn nữa.”

“Khôngthể thế được, hắn là ca ca của huynh.”

“Tinhay không tùy muội, tuy bọn ta cùng sống dưới một mái nhà nhưng mười năm naychưa từng nói với nhau một câu”, Đường Hành lạnh nhạt nói.

“Là hắnkhông để ý tới huynh, hay là huynh không thèm nhìn tới hắn?”

“Khôngthèm để ý nhau.”

TôPhong Nghi vươn tay sờ sờ đầu hắn, lại sờ bộ tóc giả trên tay hắn, hỏi: “Đây làtóc muội bán cho huynh sao?”.

“Đúngvậy”, hắn thận trọng nói: “Cẩn thận, đừng làm hỏng, bộ tóc này là ta bỏ rấtnhiều tiền thuê thợ làm mới được đấy”.

“Tócmuội đưa cho huynh không nhiều lắm, liệu có đủ dùng không?”

“Tạmthời đã đủ.”

“Saunày không đủ, muội sẽ lại cắt một thước cho huynh”, nàng dịu dàng nói: “Bây giờphiền huynh sang chỗ Tử Hân ngủ một đêm, được không?”.

“Khôngvấn đề gì.”

Haingười đi tới cửa phòng Tử Hân, gõ cửa rõ lâu mới nghe thấy bên trong có tiếngđáp: “Đợi một chút”.

Lại đợimột lúc cửa mới hé ra một đường, Tử Hân vừa mới tắm xong, đầu tóc rối bù, trênngười mặc chiếc áo trắng như tuyết, người còn bốc hơi nước đứng trước mặt haingười.

Mặt TôPhong Nghi lập tức đỏ bừng, người mềm nhũn.

Cái đẹpcủa Tử Hân đúng là khiến người ta muốn xỉu.

“Haingười có chuyện gì sao?”

“Chỗ đệcó một vị khách mới tới, có thể ngủ nhờ phòng huynh một đêm không?”, Đường Hànhhỏi.

“Đươngnhiên là được… Chỉ là ngày mai ta phải dậy sớm hái thuốc, sẽ không phiền tớimộng đẹp của đệ chứ?”, Tử Hân nho nhã hỏi.

“Khôngđâu.”

ĐườngHành đang định đi vào, Tô Phong Nghi bỗng túm lấy hắn cười nói: “Giường của TửHân quá bé, hai người đều cao to thế này, chỉ sợ nằm không được thoải mái. AHành, tới phòng muội ngủ đi”.

“Ta ngủở đấy, vậy muội làm thế nào?”

“Muộitới chỗ Khinh Thiền ngủ nhờ.”