Mê Thần Ký

Chương 17



ĐườngHoàn không hề thích xuất môn, đặc biệt là rời khỏi Đường gia bảo.

Mộtngười nếu tới tuổi bốn mươi lăm mới về được tới nhà mình sẽ không tránh khỏi sựquyến luyến khó tả đối với gia sản ấy. Phụ thân Đường Ẩn Qua của Đường Hoàn làmột vị đạo trưởng hành tung ẩn mật, trên đường vân du ngẫu nhiên gặp một khuênữ nhà giàu theo cha ra ngoài. Hai người chỉ có một đêm tình ái, sau đó ĐườngẨn Qua biến mất một cách kỳ bí. Bởi thế mẫu thân của Đường Hoàn cũng bị liênlụy, dưới cái trợn mắt của người nhà và lời ong tiếng ve của láng giềng xungquanh mà đẻ ra đứa con không có danh phận ấy, sầu não buồn thảm nuôi nấng hắn,khổ sở chờ đợi phu quân quay lại. Có điều, rõ ràng Đường Ẩn Qua không tin chỉlà xuân phong nhất thời mà có thể khai hoa kết quả, tiếp tục vân du, hoàn toànquên đi cô gái đó.

ĐườngHoàn không có ấn tượng sâu sắc về mẫu thân, chỉ nhớ người không bước chân rakhỏi cửa, đôi mắt sưng lên bởi khóc lóc cả ngày. Người già đi rất nhanh, lúcqua đời còn chưa tới tuổi ba mươi. Đường Hoàn cứ thế tiếp tục ở trong nhà ôngngoại. Gia đình đó là gia đình theo nghiệp quan trường, cho dù người trong nhàđối xử với đầy tớ cũng rất khách khí, hắn không những chưa từng bị ngược đãi màcòn không được ai chú ý. Mọi người chỉ là không nhắc đến hắn, qua lại với hắncũng không nồng nhiệt gì. Hắn cứ như một khối bọt khí hư vô sống bốn mươi nămtrong tòa trạch viện to lớn, trừ việc mình họ Đường ra thì không hề biết gì vềthân thế của mình. Lúc Đường Hoàn bốn mươi tuổi, Đường Ẩn Qua đã là một lão đạosĩ đồng nhan hạc phát[1], thăm lại đất xưa giật mình phát hiện thìra bản thân còn có một đứa con. Loại chuyện ngạc nhiên kiểu này đối với lão vốnchẳng phải việc gì to tát. Đứa con trai khác của lão đã qua đời hai mươi mấynăm trước, lão một mực cho rằng huyết mạch chi phái của lão phải đứt đoạn trongtay lão mất rồi, phát hiện ra Đường Hoàn thật chẳng khác gì chuyện vui từ trêntrời rơi xuống. Đường Hoàn cũng rất được việc, từ nhỏ đã thông minh giỏi giang,lớn lên rồi thì luôn giúp ông ngoại lo liệu việc làm ăn của gia tộc. Hắn làmtổng quản, làm thân tín, trung thành, không biết mệt mỏi mà giúp ông ngoại kiếmvô số ngân lượng. Nhưng tiền đưa vào sổ, ông ngoại sẽ lấy đại bộ phận trong đóchia cho mấy đứa con chỉ biết làm thơ vẽ tranh, ăn không ngồi rồi của mình, đếnkhi tất cả mọi người đều đã có phần thì mới nhớ tới việc để cho hắn một chút,gọi là có ý tứ.

[1]chỉ người tu đạo tóc bạc như lông hạc nhưng da dẻ lại mịn như hài đồng

Hắnbiết bản thân dù có nỗ lực tới đâu chăng nữa, trong cái nhà ấy, mình vẫn chỉ làmột người ngoài. Không có danh phận, chỉ có thể im hơi lặng tiếng. Hơn bốn chụcnăm nay, hắn đã tiếp nhận sự thật ấy, thậm chí còn cảm kích ông ngoại đã thunhận hắn, tín nhiệm hắn, cho hắn cuộc sống không phải lo cơm ăn áo mặc. ĐườngẨn Qua vì thế mà cảm thấy cực kỳ áy náy, tự mình tới trước mộ mẫu thân hắn khóclóc thảm thiết, lại còn thuê người mai mối, bái lạy nhạc phụ, để người đã khuấtđược khôi phục danh phận con dâu Đường gia.

ĐườngHoàn rốt cuộc cũng tới lúc đổi vận. Đường Ẩn Qua mang hắn về Đường môn, đảthông bốn phía, để hắn danh chính ngôn thuận thừa kế tất cả tài sản của bảnthân. Qua một năm, vì lý do sức khỏe, người đang dẫn dắt Đường gia khổ sở vậtlộn trong nợ nần là Đường Tầm xin thôi trách nhiệm là lão đại của Đường gia.Lúc ấy, cái chức vị “Chưởng môn” sờ vào là bỏng đã không còn sức hấp dẫn nàocả, mà trái lại còn trở thành đại biểu cho sự phiền hà. Đường Hoàn được khôiphục danh phận, trở thành người có địa vị cao nhất trong hàng chữ Thủy, đangmuốn làm lớn một trận, rạng danh tổ tiên liền thuận ý thành chương kế thừa chứcvị lão đại.

Cănphòng buông rèm dày, có chút tối tăm.

ĐườngHoàn thích quay lưng lại ánh nến, để bản thân ẩn trong một góc khuất tối. Hắnlà một nam nhân anh tuấn gọn gàng, hơn bốn chục năm sống cuộc sống khiêm tốncẩn trọng, khuôn mặt của hắn trầm ổn và ôn hòa hơn so với đại đa số con emĐường môn vênh váo cao ngạo, nói năng cũng rất có chừng mực. Dù sao ông ngoạihắn cũng là người có địa vị một phương, so ra cũng môn đăng hộ đối với Đườngmôn. Từ nhỏ hắn đã nghe mãi thành quen mà học sách biết lễ, lại thêm buôn bánnhiều năm, hiểu đạo kinh doanh hơn hẳn Đường Tầm chỉ biết chót lưỡi đầu môikhất nợ, bởi thế hắn rất nhanh chóng có được hảo cảm của các vị trưởng lão.

ĐườngHoàn chẳng mấy hiểu biết về nữ nhân Đường môn. Trừ mấy vị đường tỷ, đường muộitừng nổi tiếng giang hồ về tài ám khí, đám con dâu Đường môn ngang hàng vớihắn, đại đa số là giống mẫu thân hắn, không bước ra khỏi cửa nửa bước, ở yêntrong chốn phòng khuê.

Chỉ cóphu nhân Ngô Du của Đường Tiềm là ngoại lệ.

Từ saukhi nàng xuất giá, trước giờ chưa từng bước vào Đường môn một bước, trở thành“Con dâu chưa vào cửa” hàng thật giá thật hai mươi mấy năm nay. Trong mắt lớptiền bối, đây chính là sự sỉ nhục không gì bằng. Nhưng các lão nhân cũng nhanhchóng tìm được sự cân bằng, bởi Ngô Du từ đó đến giờ cũng không hề qua lại vớisư môn của mình. Nàng là đệ tử đắc ý của thần y Mộ Dung, vậy mà hai mươi mấynăm nay chưa từng nói một lời với Mộ Dung Vô Phong, cũng không hề về cốc thămsư phụ. Nàng cứ thế sống cuộc sống trái với đạo thường trong Bình Lâm quán cáchĐường môn một con phố, quật cường đối kháng với người trong tộc, khiến cho tấtcả mọi người đều không biết phải làm sao với nàng. Đường Hoàn luôn cho rằng trừkhi lâm bệnh nặng phải cầu cứu chữa, bản thân có lẽ vĩnh viễn sẽ không gặp mặtnữ nhân này.

Nhưngsáng nay hắn lại nhận được một phong thư ngắn của Ngô Du, mời hắn tới PhúcKhánh trà lâu trên phố Lâm Giang gặp mặt, có việc cần trao đổi.

Cho dùmột tờ giấy triệu gọi thế hiển nhiên cực kỳ vô lễ, hắn vẫn không thể không đi.Người trong Đường môn chưa có ai dám không nể mặt Đường Tiềm.

Giờ Ngọvừa qua, ngoài cửa có tiếng bước chân khẽ khàng vọng tới, một người mình khoácáo trùm màu xanh thẫm ung dung đi vào.

Lúc mũtrùm bỏ xuống, hắn nheo mắt nhìn, lặng lẽ quan sát cử chỉ trang nhã của nữ nhânnọ. Khuôn mặt nàng tựa có ánh trăng xuyên qua mây mù chiếu vào, da dẻ trắngmuốt, đôi mắt thâm trầm, thái độ thần bí.

… Thìra nữ nhân gần năm mươi tuổi cũng có thể xinh đẹp nhường này. Nàng đứng thẳng,thậm chí còn có chút cố ý ưỡn người ngẩng cao đầu, tóc búi tròn phía sau. Thấyhắn, nàng khẽ cười, chỉnh trang y phục thi lễ. Đường Hoàn cũng chắp tay vái trảmột lễ.

“Quýnhân đại tiên sinh nhiều việc, Ngô Du vốn nên đích thân tới phủ bái phỏng. Chỉhiềm nhiều chỗ bất tiện, đành phải để tiên sinh hạ cố tới trà lâu trò chuyện.Có chỗ nào thất lễ, vẫn mong lượng cả bao dung”, nàng dùng từ khiêm cung nhưngkhông phải thật tâm.

ĐườngHoàn cũng không bận tâm: “Đều là anh em trong nhà, đệ muội đến hay ta đi, chẳngphải đều như nhau sao? Đệ muội khách khí như thế hóa ra thành người ngoài rồi.Xin mời ngồi, người đâu dâng trà”.

Nàngđưa áo khoác cho người hầu, từ từ ngồi xuống, tiếp lấy tách trà men xanh cườinhẹ rồi vào chuyện luôn: “Nghe nói theo quy củ của Đường môn, chủ nhân của Hìnhđường là thế tập?”.

“Khôngsai, truyền tới tay Tiềm đệ đã là đời thứ sáu.”

“Nóinhư vậy, nếu Đường Tiềm thoái nghi, kế nhiệm chàng sẽ là Đường Phất?”

“Chắcchắn là thế.”

Đấy làsự thật người trong Đường môn ai ai cũng biết, những lời vừa rồi chẳng qua làbiết rồi còn cố hỏi. Thấy Đường Hoàn trả lời chắc chắn như vậy, nàng cúi đầutrầm ngâm không nói.

“Hay làđệ muội có kiến nghị gì chăng?”, hắn nhẹ giọng hỏi. Cách một cái bàn, hắn cóthể nhìn thấy hai tay nàng đan vào nhau, ngón tay khẽ run rẩy.

Nàngkhông hề bình tĩnh như đang cố thể hiện ra trên mặt.

“Hainăm trước, Đường Tiềm từng bị trọng thương. Bây giờ nhìn thì dường như đã hoàntoàn khỏe lại nhưng thật ra nguyên khí sớm đã tổn thương lớn”, cuối cùng nàngcũng ngẩng đầu, sắc mặt tái đi: “Nhưng chàng vẫn không ngừng ra ngoài, tôi rấtlo lắng cho sự an nguy của chàng, cũng đã nhiều lần khuyên chàng nên rời khỏiHình đường nhưng chàng kiên quyết không chấp thuận”.

ĐườngHoàn gật đầu, bày tỏ sự thấu hiểu: “Đường chủ Hình đường là chức vụ quan trọngtrong Đường môn, do hội đồng trưởng lão trực tiếp cai quản. Cho dù có là tacũng không thể tùy tiện xen vào. Huống chi đấy là công việc suốt một đời của Tiềmđệ, e rằng đệ muội rất khó để thuyết phục hắn đúng không?”.

Tuy lờiđồn rất lắm nhưng hắn phát hiện thật ra Ngô Du là một nữ nhân rất bình thường.Giống như tất cả con dâu Đường môn, sẽ vì các loại phiền não trong nhà mà tớitìm hắn nói lý, mong hắn phân xử. Hắn rất thích cảm giác ấy, cảm thấy bản thânđúng là người đứng đầu một nhà, trên mặt hắn lập tức hiện ra nụ cười an ủi.

“Chonên tôi hy vọng đại tiên sinh có thể tìm một lý do để chàng thoái chức”, Ngô Dutrực tiếp nói thẳng.

Lời nàykhiến hắn có chút không hài lòng.

Hắn làlão đại của Đường gia, vậy mà nữ nhân này nói ra thái độ giống như đang ra lệnhcho hắn.

Càng lànhư thế, Đường Hoàn lại càng tỏ ra khiêm nhường, đấy là tác phong nhất quán củahắn: “Ý tứ của đệ muội là muốn Đường Phất sớm tiếp quản một chút?”.

“Đây làthỉnh cầu thứ hai của tôi: Đường Phất không được gia nhập Hình đường. Tôi khôngmuốn con trai của mình chết sớm giống như phụ thân nó”, ngữ khí của nàng chẳngthay đổi chút nào, tiếp tục ngang ngược buông lời.

ĐườngHoàn có ý dùng một nụ cười hời hợt hóa giải khí thế của nàng: “Đây chắc gì đãlà ý nguyện của Đường Phất? Ai cũng nhìn ra nó rất thích Hình đường, lúc nàocũng chuẩn bị kế nghiệp cha ông”.

“Chonên tôi mới càng lo lắng.”

“Nữnhân phải yên lòng để nam nhân ra ngoài xông pha…”, hắn ứng phó qua loa mộtcâu, định tìm một lý do kết thúc cuộc nói chuyện.

“Nênhay không nên yên tâm, trong lòng tôi tự biết”, Ngô Du lạnh lùng ngắt lời hắn.

Cuốicùng thì Đường Hoàn cũng hiểu tại sao các lão nhân của Đường môn cứ nhắc tớingười này là lắc đầu. Hắn chưa từng gặp một nữ nhân nào dám nói chuyện kiểu nhưnàng.

Cóđiều, hắn không hề muốn làm căng, liền bình tâm tính khí giải thích với nàng:“Đệ muội có chỗ không biết, việc bổ nhiệm hay miễn nhiệm chức vị hoàn toàn lànội vụ của Đường môn, cũng không phải do một mình ta quyết định. Tiềm đệ nếumuốn rời khỏi Hình đường thì phải do hắn tự mình đề xuất, lại phải có sự đồng ýcủa hội đồng trưởng lão. Còn sự kế nhiệm của Đường Phất là không thể tránhkhỏi… Truyền thống mấy trăm năm của Đường môn, không phải chỉ vài câu mà dễdàng phá bỏ được”.

“Có rấtnhiều người thèm thuồng cái vị trí ấy. Đại tiên sinh nếu chịu nghĩ biện phápthì việc này không hề khó thực hiện”, Ngô Du nhìn chằm chằm vào mặt hắn, khiếncho ánh mắt hắn không biết trốn vào đâu.

“Cáolỗi rồi, thứ cho ta không thể giúp nổi”, hắn thầm than trong lòng, lời đồn quảkhông sai, nữ nhân này tự cho mình là đúng, lời lẽ bức nhân, đơn giản là khiếnngười ta không sao chịu nổi.

Tựa nhưsớm đã liệu tới sẽ có câu trả lời thế này, Ngô Du chẳng hề đổi sắc mặt, tay vânvê tách trà, thong dong hỏi một câu: “Nghe nói tới tận bây giờ Đường môn vẫncòn nợ vài khoản?”.

Ánh nếnthoáng động, không khí trong phòng hơi bí.

ĐườngHoàn cực kỳ hiểu cái lẽ khi nào cần mở mồm khi nào phải giữ im lặng. Hắn có thểmơ hồ đoán ra ý đồ của Ngô Du, khuôn mặt vẫn giữ vẻ lạnh nhạt không chút tháiđộ, đôi mắt hơi liếc, đợi nàng nói tiếp.

“Đạitiên sinh là người làm ăn, nếu có thể giúp tôi đả thông chuyện này, xin cứ nêura một cái giá.”

Tronglòng Đường Hoàn khẽ động. Nữ nhân này quả nhiên có chuẩn bị mà đến, biết rõ tácphong của mình.

Đối vớingười làm ăn mà nói, làm ăn là làm ăn.

“Mườivạn lượng, ta cần sáu tháng để đi du thuyết. Cuối năm đề nghị với trưởng lãohội, tranh thủ đầu năm sau hoàn thành”, hắn lộ nguyên hình, miệng sư tử quảnhiên há to.

“Mười lămvạn lượng. Đại tiên sinh có thể nghĩ cách bây giờ làm luôn chăng? Tôi sẽ lấydanh nghĩa của tiên sinh gửi ngân phiếu vào một tiền trang uy tín… Nghe nói quýcông tử xem trúng hai quán rượu ở ngõ Phong Nguyên, đang có chút túng thiếu?”

Nghe câunày, Đường Hoàn bật cười.

Ngô Dukhó hiểu nhìn hắn, hỏi: “Tôi xuất tiền, ngài bỏ sức, có gì đáng cười?”.

“Ta vớiđệ muội không oán không thù, đệ muội hà cớ gì lại muốn tống ta vào Hình đường?Món tiền này dù ta có muốn thì cũng là vì Đường môn cần, không phải cho bảnthân ta.”

“Thì rađại tiên sinh là người liêm khiết”, Ngô Du vừa vuốt vuốt ngón tay thon dài củamình, vừa lãnh đạm nói.

“Đệmuội cần gì phải nóng ruột như thế? Theo ta biết, gần đây Tiềm đệ hình như khôngcó ý định xuất môn.”

“Hômqua chàng nói với tôi, mấy ngày nữa phải ra ngoài một chuyến, điều tra mộtchuyện.”

ĐườngHoàn ngạc nhiên: “Sao ta chưa từng nghe qua?”.

“Hìnhđường làm việc trước giờ đều độc lập với Chưởng môn, không cần phải bẩm báotrước.”

“Đấy làđương nhiên… Đệ muội có biết điều tra chuyện gì không?”

Ngô Dulắc đầu: “Không biết. Tôi chỉ không muốn chàng ra ngoài mạo hiểm”.

“Nếu đãkhông biết, sao lại nói là mạo hiểm?”

“Có lầnxuất môn nào chàng không mang theo vết thương quay về đâu?”

Nàngnói không sai, đường chủ Hình đường vốn là một trong những chức vị nguy hiểmnhất của Đường môn. Đắn đo một hồi, Đường Hoàn nói: “Nếu ta biết là vì chuyệngì, hoặc giả có thể tìm Tiềm đệ thương lượng, đổi một người khác đi”.

Ngô Dumở miệng, định nói gì đó nhưng rồi lại khép lại, tâm sự phức tạp mà nhìn ĐườngHoàn, cân nhắc xem mình có nên tin người này không, ngập ngừng một lúc, nàngnói: “Tôi quả thật không rõ”.

“Vậy tachỉ có thể nói”, Đường Hoàn ngả người tựa vào ghế mây mềm, mặt lộ vẻ tiếc nuối:“Việc này ta quả thật không giúp nổi”.

Hắnbiết nữ nhân này muốn cái gì cho nên đủng đỉnh đợi nàng thỏa hiệp.

Một lúcsau, cuối cùng Ngô Du nhượng bộ: “Tôi chỉ biết chuyện này có liên quan tới cáichết của Đường Ẩn Tăng”.

Cáichết của Đường Ẩn Tăng?

ĐườngHoàn đã từng nhìn rất nhiều lão nhân qua đời, luôn luôn tin vào một quy luậtlà, chỉ cần hai người còn cùng khỏe mạnh thì đại đa số các cặp phu phụ già cảsẽ có thể hạnh phúc sống tiếp. Nếu như một người đột nhiên qua đời thì nhữngnăm tháng người còn lại có thể kiên trì sống tiếp là rất hữu hạn. Đường Ẩn Tăngthuộc vào trường hợp sau. Ông ta và vợ tình phu thê sâu đậm, không ngờ hai nămtrước người bạn đời bệnh nặng mà ra đi, ông ta lập tức như biến thành một ngườikhác, trở nên tiều tụy âu sầu, ăn uống quá độ, dần dần bệnh tật bám đầy người.Mọi người đều biết ông ta không duy trì được bao lâu nữa.

ĐườngHoàn nhíu mày, nói: “Tứ thúc qua đời tuổi đã gần bảy mươi, bệnh tim đột ngộttái phát, thế cũng có thể coi là yên ổn qua đời trong nhà mình chứ? Huống chilão nhân gia thân thể vốn không tốt, hai năm nay lại uống quá nhiều rượu”.

“Saukhi tứ thúc qua đời, quan tài đặt ở Từ Nhân tự, Đường Tầm từng mời tôi tới đóxem một lượt”, Ngô Du nói: “Tứ thúc tuyệt đối không phải chết bởi bệnh tim, làtrúng độc mà chết”.

Sắc mặtĐường Hoàn hơi biến, nhìn nàng chằm chằm, hồi lâu không nói.

Tuy saukhi tiến vào Đường môn, hắn đã dự định làm lớn một trận, nhưng hắn không phảilà rất thích thú về tất cả những cái gọi là “truyền thống” của Đường môn. Làlão đại, hắn có thể quyết định rất nhiều chuyện, nhưng cũng có một vài chuyệnhắn không những không biết mà cũng không thể làm chủ.

“Việcnày lẽ nào đại tiên sinh chưa từng nghe qua?”, Ngô Du có chút ngạc nhiên.

“Hìnhnhư có nghe qua, chỉ là không tin cho lắm”, Đường Hoàn thần thái bình tĩnh: “Cóđiều, tứ thúc tuổi trẻ đã trở thành một nhân vật có tiếng trong giang hồ, chỉsợ cũng có một vài kẻ thù chăng?”.

Hiểnnhiên hắn biết rất ít về chuyện này. Ngô Du không khỏi có chút hối hận, cảmthấy bản thân không nên dễ dàng tiết lộ bí mật ra như thế.

Nàngbắt đầu giả hồ đồ: “Tôi không rõ về chuyện trước đây của Đường môn”.

ĐườngHoàn không hề truy hỏi, chỉ nói: “Nếu Tiềm đệ xuất hành để điều tra chuyện này,ta chỉ sợ rất khó mà khuyên đệ ấy đừng đi… Nói thế nào Đường Ẩn Tăng cũng làchú ruột của đệ ấy”.

Sắc mặtNgô Du càng thêm tái nhợt: “Nếu không phải chàng không đi không được, cần gìtôi phải tới cầu tiên sinh? Huống chi tiên sinh cũng biết, chàng mà đi, ĐườngPhất nhất định sẽ đi theo”.

“Ta rấtmuốn giúp đệ muội. Có điều, tính tình của Tiềm đệ hẳn đệ muội cũng hiểu. Hắn đãquyết làm chuyện gì thì không ai có thể ngăn được.”

Nóirồi, Đường Hoàn tỏ vẻ cảm thông sâu sắc trên mặt.

“Ngàimuốn bao nhiêu tiền, xin cứ nói thẳng”, đôi môi của Ngô Du đã hơi run, tách tràtrong tay đặt phắt xuống đĩa.

ĐườngHoàn nheo mắt, thân thể tựa hết lên lưng ghế cao rộng, qua ánh nến mờ mờ quansát thần sắc tuyệt vọng của nữ nhân này, trong lòng có sự sảng khoái kỳ lạ: “Cómột chuyện ta hy vọng đệ muội có thể hiểu cho rõ”.

Ngô Dungẩng đầu, ánh mắt u ám.

“Mấynăm nay ta tiếp quản Chưởng môn, Đường môn đã không còn thiếu tiền như muộitưởng tượng.”



Lúc TôPhong Nghi đỡ Thẩm Khinh Thiền lên lầu, tay chân rón rén, cho rằng như thế cóthể tránh được Tử Hân. Lúc thậm thụt đi qua cửa phòng Tử Hân, cánh cửa bỗngđánh “soạt” một tiếng.

Tử Hânthần sắc âm trầm xuất hiện trước mặt hai người.

“Sángnay hai vị đi đâu thế?”, chàng lạnh lùng hỏi.

“Rangoài đi lại một chút”, Thẩm Khinh Thiền lí nhí đáp, khẽ nhéo nhéo tay Tô PhongNghi, ám thị nàng không cần nói gì.

“Khôngphải tôi đã dặn cô, muốn cô phải tuyệt đối tĩnh dưỡng, không được rời khỏigiường đi lại sao? Cứ cách nửa canh giờ tôi sẽ tới kiểm tra vết thương, thay thuốc?”

“…Vâng.”

Chàngđanh mặt tiếp tục nói: “Cô có biết giả như không kịp thời thay thuốc, vếtthương của cô sẽ sinh viêm nhiễm, nguy tới tính mạng không?”.

Nghecâu này của chàng, Thẩm Kinh Thiền sợ tái mặt, vội nói: “Tôi sẽ lập tức về nằmnghỉ…”.

Tử Hâncòn định nổi đóa tiếp, nhưng thấy nàng nửa mặt sưng vù, cuối cùng có chút khôngnhịn được nữa, khẩu khí mới dịu lại: “Cô có biết đại phu ghét nhất là loại bệnhnhân nào không?”.

ThẩmKhinh Thiền thật thà trả lời: “Đại phu ghét nhất là bệnh nhân không tuân theolời dặn của mình”.

“Tưởngcô không rõ, hình như cô lại rất rõ. Vào phòng nằm nghỉ đi! Lát nữa tôi sẽ quathay thuốc”, Tử Hân hừ lạnh một tiếng, cuối cùng cũng tha cho nàng.

Thẩm KhinhThiền vội vàng chuồn đi.

Chỉ cònlại mình Tô Phòng Nghi khoanh tay, ngẩng mặt, thờ ơ nhìn Tử Hân, ánh mắt cực kỳkhiêu khích.

Nàngvẫn đang giận câu nói hôm qua của chàng, cho nên vừa nhìn thấy chàng, lửa giậnđã bùng lên.

Tử Hânkhông thèm để ý tới nàng, quay người định đi.

TôPhong Nghi chắn đường chàng, nói: “Chớ có trút giận lên đầu bệnh nhân, là muộikhuyên tỷ ấy tới gặp Thẩm đại phu ở Hồi Xuân đường”.

Tử Hânđã quay đi, nghe thấy câu này, chàng quay lại, lạnh lùng nhìn nàng, hỏi: “Thẩmđại phu, là vị Thẩm đại phu nào?”.

“ThẩmThác Trai.”

Mặt củaTử Hân dần trở nên khó coi: “Tại sao không tin tôi?”.

“Tạisao phải tin huynh?”, Tô Phong Nghi chua ngoa: “Huynh chẳng qua chỉ là một gãgiang hồ lang trung, cả ngày việc chủ yếu là lừa tiền của người nghèo, bánthuốc giả, chẳng có gì khác biệt với đám bói toán, mãi nghệ, bán cao da chó đầuphố. Khinh Thiền cũng chẳng phải nghèo tới mức không có tiền đi tìm đại phunghiêm chỉnh, việc gì phải chịu để huynh hành hạ như thế? Tỷ ấy chẳng qua là nểvào quan hệ giữa huynh với Tuấn ca nên mới để huynh chữa trị cho. Huynh thìgiỏi rồi, cho huynh tí thể diện, huynh lại bắt đầu lên mặt. Khâu bừa phứa dămba mũi cho người ta rồi châm vài mũi thuốc, tài không cao nhưng gan rõ lớn…”.

“Cô nóixong chưa?”, sắc mặt chàng dần dần đỏ lên, rõ ràng đã có chút giận dữ.

“Chưahết, trước giờ muội chưa từng gặp một vị lang trung nào kém cỏi ngu xuẩn tớimức lấy xương bánh chè của chính mình thay cho xương bánh chè của bệnh nhân.Chỉ xem vào hành động ngu ngốc này là thấy được con người huynh thật chẳng đángtin cậy. Muội còn cho rằng huynh sớm muộn gì cũng móc mắt của mình ra ghép choKhinh Thiền cơ. Có điều, báo trước cho huynh, mắt của huynh xấu như thế, tỷ ấynhất định không thèm. Huynh cứ giữ lại cho mình đi!”

Tử Hântức quá bật cười, đôi mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào mặt nàng: “Vậy chứ, Thẩmđại phu đã làm những gì? Tôi lại muốn nghe xem ông ta cao minh chỗ nào”.

TôPhong Nghi rút bốn cuốn sách trong người ra: “Đây là sách ông ấy viết, bảohuynh chăm chỉ mà đọc đi, có gì thì xin ông ấy chỉ giáo”.

“A, thếà?”, chàng đón lấy sách, không thèm nhìn chỉ cười lạnh rồi bỗng vo tròn chúnglại thành một cục, quăng vào thùng rác.

TôPhong Nghi đuổi theo đá chàng một cước, tức giận gào lên: “Này! Diêu Tử Hân,huynh không biết chữ thì thôi, sao lại chà đạp lên tâm huyết của người ta?”.

Nóirồi, nàng chạy tới thùng rác nhặt bốn cuốn sách ấy. Trong thùng rác có bãi nôncủa người say, sách đã dính không ít dịch vị khó ngửi. Nàng đang không biếtphải làm sao, tay bỗng thấy hụt đi, sách lại bị Tử Hân đoạt lấy, chỉ thấy chàngthoáng chốc đã xé vụn sách rồi lại quăng vào thùng rác. Thế còn chưa hết, chàngdùng trượng khoắng đảo loạn bên trong, khiến nàng hoàn toàn không còn cách gìnữa rồi hùng hổ nói: “Tô Phong Nghi, cô cho rằng như thế sẽ chọc giận được tôisao?”.

Nàng gísát mặt vào mũi Tử Hân, nhướn mày trừng mắt, lời lẽ cay nghiệt từ miệng tuônra: “Đồ thọt đáng chết! Huynh dám xé sách!”.

Độtnhiên, con ngươi của Tử Hân co vào, kế đến, thân hình chàng chợt cứng ngắc,lưng thẳng tắp.

Hồi lâuchàng không mở miệng nhưng vẫn giữ dáng vẻ cao ngạo ấy.

TôPhong Nghi đã thấy ngón tay cầm trượng của chàng siết chặt tới trắng nhợt, lạicòn hơi run run cứ như muốn bóp nát cây trượng vậy.

Nàngbiết mình đã đánh trúng điểm yếu của Tử Hân.

Đúngvậy, nàng đã đánh trúng, trả mối thù câu nói tối qua. Nàng đáng ra phải thấykhoái trá mới phải! Có điều, không biết tại sao, nàng lại không có dũng khíngẩng đầu nhìn vào mắt chàng. Hơi thở gấp gáp của chàng đã chạm tới mặt nàng.

Tử Hânđưa tay chụp lấy nàng. Tô Phong Nghi kêu lên một tiếng rồi co chân chạy như bayvào phòng mình, “vù” một tiếng đóng cửa lại.

Ai ngờđúng vào lúc cửa sắp khép chặt, Tử Hân đã chặn cây trượng vào.

Mộtluồng đại lực xô tới, Tử Hân đẩy mở cửa, tóm lấy tay Tô Phong Nghi!

“Huynhđịnh làm gì? Buông muội ra!”, nàng thét lên: “Ái! Đau quá! Diêu Tử Hân, huynhdám làm bừa!”.

Tay TửHân giữ tay nàng cứng tựa kìm thép. Nghe nàng trách móc, cuối cùng chàng cũnglỏng tay ra một chút. Nhân cơ hội ấy, nàng ra một quyền, đấm thẳng vào sống mũichàng.

Khoảngcách quá gần, Tử Hân không sao tránh được, máu mũi lập tức chảy đầy mặt.

“DiêuTử Hân, huynh dám ức hiếp ta, ta đánh cho huynh vẹo mũi! Xí! Đáng đời!”, đôitay nàng đã bị Tử Hân tóm chặt, bèn dùng chân ra sức đạp vào trượng, vào chânchàng.

Chàngmột tay giữ chặt hai tay nàng, đè chúng lên tay cầm của cây trượng, tay kia rútkhăn tay vội vàng lau mặt, lạnh lùng nói: “Nhắc tới ức hiếp, cô quả đã nhắc nhởtôi rồi”.

Chànglách người ra sau lưng nàng, một tay vặn đôi tay nàng, rồi chợt hôn cổ nàng.

“Huynh…huynh muốn làm cái gì?”, nàng nhỏ giọng kêu: “Huynh đừng có làm loạn…”.

Tử Hânkhông nói gì, hơi thở nóng bỏng đã từ cổ lan tới ngực nàng, nàng giãy giụa,thân thể từ từ mềm nhũn đi.

“TửHân…”

Chàngmen theo huyết mạch đang khe khẽ đập, hôn lên tai nàng, sau đó hung hăng cắnvào vành tai một cái cứ như muốn cắn đứt cái tai màu hồng ấy của nàng.

“Đaukhông?”

“Khôngđau”, nàng có chút không đứng vững, cả thân thể ngã vào lòng chàng: “Huynh cắn!Huynh cắn nữa đi! Muội xem rốt cuộc gan huynh to cỡ nào…”.

Tử Hânlại cắn, cắn suýt nữa chảy máu. Lần này, nàng phải kêu đau “ui” một tiếng.

“Bỏmuội ra!”

“Không.”

Cả mặtchàng toàn những máu là máu, hung ác nhìn nàng, chàng dùng ánh mắt kỳ quáinghiên cứu đi nghiên cứu lại khuôn mặt và đôi mắt nàng.

Haingười áp sát vào nhau gần như thế, tới mức nàng có thể thấy hình bóng mìnhtrong mắt chàng.

Khoảnhkhắc ấy, Tô Phong Nghi cảm thấy sợ hãi, lại cảm thấy hình như bản thân khátkhao nỗi sợ hãi ấy, mắt càng mở to hơn, kinh ngạc nhìn chàng. Mũi Tử Hân vẫnkhông ngừng chảy máu, máu nhỏ cả lên mặt nàng. Trông Tử Hân mặt mày hung dữ,tựa như một con dã thú ăn thịt người.

Dángngười cao lớn ép xuống, mắt thấy sắp chạm vào môi mình nhưng tự nhiên dừng lại.Tô Phong Nghi không tự chủ kiễng chân, rồi rướn lên. Lúc này Tử Hân mới bắt đầuhôn vào đôi môi nàng, vừa quyến luyến vừa dịu dàng.

“PhongNghi, nàng thích thế này, đúng không?”, chàng vừa hôn vừa hỏi.

“Muội…muội thích thế nào…”

“Thíchgây lộn với ta.”

“Ừm…”

Tử Hânbuông tay nàng ra, Phong Nghi vươn tay ôm chặt lấy cổ chàng.

Chàngkhông sao tránh được, ngược lại còn bị nàng hôn tới nghẹt thở, chần chừ một lúclâu, thấy nàng không có ý định buông ra chút nào, chàng đành phải vỗ vỗ đầunàng: “Phong Nghi, buông ta ra nào”.

“Không.”

Mũi củaTử Hân vẫn chảy máu, trên mặt hai người máu me nhoe nhoét, trông như một đôiphạm nhân vừa mới trốn khỏi đại lao.

“TửHân, huynh là người ấy phải không?”, cuối cùng nàng cũng dừng lại, thở hổn hểnnói.

“Ngườiấy là ai?”

“Ngườiđêm hôm đó.”

“Muộikhông sợ nhầm à?”

“Muộisợ nhầm cho nên muội phải kiểm tra một chút, xem ký hiệu của muội có còn haykhông?...”

“Nếukhông có, muội sẽ thế nào?”, chàng hỏi.

“Nếukhông có, huynh không phải là chàng, muội sẽ giết huynh.”

Tử Hânthở dài một hơi, cảm thấy cô gái này thật quái đản. Tô Phong Nghi đã cúi xuống,kéo ống quần chàng, nhìn hình xoáy mình chích sáu năm về trước.

“Giámđịnh đúng người rồi chứ?”, chàng lại bắt đầu châm chọc.

“Tạisao chân huynh lại lạnh thế?”, Tô Phong Nghi than nhẹ, ra sức ôm lấy chânchàng, dường như muốn ủ ấm cho nó.

“Trướcgiờ đều như thế.”

Nàngsửa lại y phục cho chàng, lại sờ lên vết thương nơi đầu gối, hỏi: “Thay thuốcchưa?”.

“Thayrồi.”

“Đaukhông?”

“Khôngđau.”

Cuốicùng nàng đứng dậy, nắm lấy tay chàng, ngọt ngào cười: “Làm sao huynh biết muộithích xuân cúc?”.

Tử Hânhơi ngẩn ra, hỏi: “Xuân cúc nào?”.

“Đóaxuân cúc trên cửa, lẽ nào không phải do huynh gài vào?”

“Khôngphải.”

TôPhong Nghi biến sắc.

Cóngười nhẹ nhàng gõ cửa bên ngoài.

Mở cửathì thấy Đường Hành, Tô Phong Nghi lén thở phào một tiếng.

ĐườngHành nhìn Tử Hân, lại nhìn Tô Phong Nghi, lắc đầu than thở: “Tôi nói bao nhiêulần rồi, gây lộn cũng phải có chừng mực”.