Vai Ác Pháo Hôi, Trầm Mê Nuôi Con

Chương 37: Thế giới I: Minh tinh nhỏ độc ác ở giới giải trí trầm mê nuôi con (End)



Thứ hai.

Cuộc họp thường niên của Cố thị.

Cố Diệc Đình mặc vest đen, Giản Ninh mặc cùng bộ vest trắng, Giản Dữu đeo nơ đỏ, một nhà ba người xuất hiện trong tiệc rượu.

Cuộc họp thường niên của Cố thị được tổ chức trên tầng cao nhất của tòa nhà tổng bộ.

Cố Diệc Đình bế Giản Dữu, Giản Dữu hôm nay, tựa như một hoàng tử nhỏ, mặc vest đen, giày da nhỏ, bởi vì có nhiều người không quen biết, khuôn mặt nhỏ mềm mại nhăn lại, thoạt nhìn có vài phần giống với dáng vẻ Cố Diệc Đình.

Trong ánh mắt khó hiểu của mọi người, Cố Diệc Đình bế nhóc con đứng trên sân khấu.

Bàn tay nhỏ của nhóc con ôm lấy cổ Cố Diệc Đình, "Daddy"

"Không sợ, Dữu Dữu dũng cảm nhất đúng không, có daddy ở đây." Cố Diệc Đình trấn an.

Cậu nhóc gật đầu, ngẩng đầu, cùng Cố Diệc Đình nhìn khách khứa dưới đài.

Ba phút đồng hồ kế tiếp, Cố Diệc Đình bế nhóc con, nghiêm túc giới thiệu nhóc con là con trai của hắn, trước mắt người thừa kế duy nhất là bé, tương lai tất cả tài sản đều quy về sở hữu của Giản Dữu.

Sau đó, Cố Diệc Đình đặt cậu nhóc xuống đất, Giản Dữu hít sâu một hơi, chạy về phía Giản Ninh: "Ba!"

Ánh mắt mọi người trong nháy mắt đều tập trung lên người Giản Ninh.

"Ba, mau lên đây." Giản Dữu kéo Giản Ninh đi về phía Cố Diệc Đình.

Cố Diệc Đình đứng tại chỗ, không nhúc nhích nhìn anh.

Tim Giản Ninh đột nhiên đập nhanh hơn, anh bị cậu nhóc lôi kéo, còn chưa kịp nói gì, đã bị kéo lên sân khấu, đứng bên cạnh Cố Diệc Đình.

Cố Diệc Đình nhỏ giọng nói: "Ninh Ninh!"

"Cố Diệc Đình, anh biết anh đang làm gì không?" Giản Ninh hỏi.

Cố Diệc Đình cười cười, nhỏ giọng trả lời, "Anh biết, anh biết Ninh Ninh cũng biết, Ninh Ninh, anh yêu em."

Giọng của hắn rất nhỏ, chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được, nhưng, lại giống như một tiếng báo thức, gõ vào trong ngực Giản Ninh, khiến anh như bị làm phép, không thể nhúc nhích.

Cố Diệc Đình cho anh một biểu cảm yên tâm.

Hắn cầm micro, nghiêm túc giới thiệu Giản Ninh với mọi người: "Người bên cạnh tôi, em ấy tên là Giản Ninh, là người yêu của tôi, là bạn trai của tôi, người tôi muốn sống chung cả đời, là một người ba khác của con trai tôi."

Giọng Cố Diệc Đình trầm thấp, tràn đầy cường thế.

Giản Ninh không tự chủ được phối hợp với hắn cúi đầu xuống, nhìn dưới sân khấu, mặc cho bọn họ đánh giá.

"Ở chỗ này, tôi muốn mời các vị chứng kiến, Giản Ninh, anh yêu em, anh muốn sống cùng em cả đời, mọi người đến đây ngày hôm nay, đều là nhân chứng của chúng ta, Giản Ninh, em có bằng lòng kết hôn với anh, ở bên anh không?"

Câu cuối Cố Diệc Đình nói ra, dưới sân khấu một mảnh xôn xao.

Giản Ninh cũng bất ngờ.

Anh không ngờ Cố Diệc Đình lại điên cuồng như vậy, ở trước mắt bao người, cầu hôn một người đàn ông.

Cố Diệc Đình kiên định nhìn Giản Ninh, chậm rãi quỳ một gối trên mặt đất, "Ninh Ninh, em có bằng lòng sống cùng anh cả đời không?"

Hắn lấy chiếc nhẫn ra khỏi túi.

Giản Ninh trợn tròn mắt, chiếc nhẫn này mua lúc nào, sao anh không biết.

Ngọc lục bảo giống như trứng ngỗng trên chiếc nhẫn thoạt nhìn vô cùng đáng giá, ánh mắt Cố Diệc Đình còn hơn ngọc lục bảo, hắn im lặng nhìn Giản Ninh, chờ anh đồng ý.

Mọi người sợ ngây người sau đó bắt đầu ồn ào.

Giản Ninh nhìn Cố Diệc Đình, lại nhìn nhóc con và khách khứa phía dưới, đột nhiên cảm thấy, Cố Diệc Đình cũng dám công khai trước mặt mọi người như thế, anh sợ cái gì?

Anh không có gì phải sợ!

Giản Ninh cảm thấy một luồng khí nóng đột nhiên dâng lên từ ngực mình, anh vươn tay, nhận lấy chiếc nhẫn trong tay Cố Diệc Đình, hai má đỏ bừng, nhưng ánh mắt kiên định: "Được."

"Ninh Ninh!" Trên mặt Cố Diệc Đình lộ ra ý cười, giống như đỉnh núi tuyết tan chảy.

Hắn đứng lên, vươn tay, ôm lấy Giản Ninh.

"Ninh Ninh, cảm ơn em."

Ngày hôm đó, tất cả mọi người đều biết, Giản Ninh trở thành bà chủ của Cố thị.

Tiệc rượu hơn 12 giờ mới kết thúc.

Sau khi kết thúc, Cố Diệc Đình mang theo Giản Ninh và cậu nhóc cùng nhau về nhà, Giản Dữu ngủ thiếp đi trong ngực Cố Diệc Đình, hắn ôm bé, nhẹ nhàng đặt bé nằm trên ghế trẻ em, Giản Ninh đưa tay đỡ cằm bé, để bé có thể tiếp tục ngủ.

Chiếc xe chạy chậm về phía nhà rồi đột nhiên dừng lại ven đường.

Cố Diệc Đình mở cửa xe bước xuống.

Giản Ninh khó hiểu ngẩng đầu.

Sau đó, Cố Diệc Đình trở lại, trong tay cầm một cái túi đen.

Giản Ninh nhìn Cố Diệc Đình, nhìn cái túi, con ngươi chấn động.

Anh thoáng cái cúi đầu.

Không phải chứ, không phải như anh nghĩ đâu.

Cố Diệc Đình đưa túi cho Giản Ninh.

"Đây, uống chút sữa lót bụng."

Giản Ninh mở ra, bên trong là một hộp sữa, và... rất nhiều bao cao su.

Mặt Giản Ninh trong nháy mắt đỏ bừng.

Anh, anh, bây giờ hai người bọn họ làm chuyện này, có phải quá sớm không?

Ánh mắt Giản Ninh nhanh chóng trở về, giống như củ khoai tây phỏng tay, cất túi nilon màu đen đi, ném sang bên cạnh.

Cố Diệc Đình mỉm cười: "Ninh Ninh, nhiều nhất anh chỉ chờ thêm một ngày cho em chuẩn bị."

Hai người về nhà.

Cố Diệc Đình bế cậu nhóc về phòng, xoay người, Giản Ninh đứng cạnh cửa.

Cố Diệc Đình bước lại, đưa tay, dồn Giản Ninh lên tường, nhỏ giọng hỏi, "Ninh Ninh, hôn môi không?"

Hôn?

Không?

Sao!!!

Giản Ninh trừng mắt nhìn hắn, tại sao phải hỏi, loại vấn đề này cần phải hỏi sao?

Cố Diệc Đình hỏi xong, dường như không quan tâm Giản Ninh trả lời thế nào.

Hắn đưa tay nhẹ nhàng sờ mặt Giản Ninh, sau đó lại gần.

Giản Ninh bất giác nhắm mắt lại, hai tay siết chặt.

"Ninh Ninh, đừng căng thẳng, chỉ hôn thôi."

Giọng Cố Diệc Đình dịu dàng, môi nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi Giản Ninh, sau đó hai má, cuối cùng là môi.

Nhẹ nhàng, như lông vũ xẹt qua.

Tiếng hít thở dồn dập truyền đến, Cố Diệc Đình hài lòng buông chàng trai ra. "Ninh Ninh, anh rất vui."

Vì giờ khắc này, chờ đợi nửa năm là đáng giá.

Giản Ninh ngượng ngùng, dũng cảm, chủ động ôm lấy Cố Diệc Đình, trong ánh mắt mừng rỡ như điên của Cố Diệc Đình, nhỏ giọng nói, "Cố Diệc Đình, em cũng rất vui."

"Em muốn dành cả đời cho anh."

"Cố Diệc Đình, em cũng yêu anh."

Sau đó, Cố Diệc Đình giống như điên rồi, ấn Giản Ninh lên tường.

Ngày hôm sau là sinh nhật Cố Diệc Đình, nhưng lại không phải ngày nghỉ của Cố Diệc Đình.

Buổi sáng trước khi đi, hắn lần lượt hôn Giản Ninh và Giản Dữu, cậu nhóc che mắt sợ hãi kêu lên, khiến Giản Ninh đỏ mặt một trận.

Hôm nay anh dậy sớm, hiếm khi tự mình đưa Giản Dữu đi học.

Xác nhận quan hệ yêu đương, ngoại trừ Cố Diệc Đình càng thêm không kiêng nể gì, dường như cũng không có gì thay đổi.

Giản Ninh đích thân đi siêu thị mua nguyên liệu, bắt đầu làm bánh kem.

Lúc trước anh mua cho Cố Diệc Đình một cái cà vạt làm quà, nhưng hiện tại quan hệ của hai người bọn họ không giống lúc ấy, quà nên chân thành hơn một chút.

Vì vậy, buổi chiều Cố Diệc Đình nhận được cuộc gọi của Giản Ninh, đi đón cậu nhóc trở về, ở ngay phòng khách nhìn thấy một cái bánh kem thật to.

Trên bánh kem có ba người tí hon hai lớn một nhỏ, hàng rào làm thành sân nhỏ, còn có một con mèo nhỏ và vịt nhỏ.

Giản Dữu nhìn bánh kem, vui vẻ kêu: "Ba, bánh kem!"

"Đây là ba và daddy ạ? Là Hoàng Hoàng với Bạch Bạch!"

Hai con vật nhỏ ngẩng đầu lên, nhìn về phía bánh kem.

Giản Ninh lắc lắc ngón tay: "Em tự làm, thời gian có hạn, không hoàn hảo lắm, anh đừng ghét bỏ."

"Không ghét bỏ!" Cố Diệc Đình đặt Giản Dữu xuống, bước tới ôm lấy Giản Ninh, "Ninh Ninh, anh rất thích, cảm ơn em."

"Cảm ơn em, đem một nhà 5 người chúng ta vẽ ra."

Tâm tư nhỏ nhoi của mình bị Cố Diệc Đình nhìn thấu, Giản Ninh xấu hổ cúi đầu: "Anh thích là được."

Cố Diệc Đình vươn tay, nâng mặt Giản Ninh lên.

Đột nhiên truyền đến một giọng nói, "Ba, daddy, hai người làm gì vậy, Dữu Dữu muốn ăn bánh kem."

Cố Diệc Đình: "..."

Giản Ninh: "..."

Giản Ninh đột nhiên phá công bật cười.

Cố Diệc Đình nhìn cậu nhóc, đáng giận, đột nhiên muốn đuổi nhóc con đi.

Ăn xong bánh kem, một nhà ba người ngồi trên sô pha xem ti vi.

Cố Diệc Đình bế cậu nhóc lên, "Dữu Dữu, daddy có chuyện muốn bàn với con, chúng ta nói chuyện một lúc nhé?"

Giản Dữu ngẩng đầu, Giản Ninh cũng ngẩng đầu.

Cố Diệc Đình nói: "Dữu Dữu, bây giờ con đã trưởng thành, siêu cấp dũng cảm, đúng không?"

Cậu nhóc không hiểu gật đầu.

"Vậy nên, Dữu Dữu tập ngủ một mình nhé?"

Khóe mắt cậu nhóc lập tức chảy ra nước mắt, "Nhưng mà, Dữu Dữu muốn ngủ với ba."

"Nhưng, daddy là người yêu của ba, nên ngủ với ba, giống như ba mẹ của anh vậy."

"Nhưng mà, ba và daddy không yêu Dữu Dữu sao?"

Cố Diệc Đình: "..."

"Yêu, chúng ta đương nhiên mãi mãi yêu Dữu Dữu," Cố Diệc Đình giải thích, "Nhưng con trai trưởng thành sẽ phải ngủ một mình, có phải Dữu Dữu vẫn chưa trưởng thành lá gan nhỏ không dám ngủ một mình không?"

"Dám." Nhóc con không đồng ý mình bị nói nhát gan, lập tức phản bác.

"Vậy tối nay Dữu Dữu thử ngủ một mình đi, nếu Dữu Dữu dám ngủ một mình, daddy sẽ cho con dọn đến phòng trẻ em có biển kia, thế nào?"

"Được!"

Cậu nhóc nghĩ đến anh trai và bạn bè, đều có phòng riêng của mình, nghĩ đến lời Cố Diệc Đình nói, bé là một cậu nhóc dũng cảm.

Bé gật đầu trong nước mắt.

Tắm rửa xong, tự chui vào trong chăn, sau đó ôm lấy vịt nhỏ, lưu luyến không rời, "Ba, ba đi đi, con ngủ một mình."

Giản Ninh vừa ra khỏi phòng, đã bị Cố Diệc Đình ôm lấy, bế lên, đặt ở trên giường trong phòng mình.

Một lát sau, truyền đến tiếng gõ cửa.

Giản Ninh thở ra một hơi thật lớn, đẩy Cố Diệc Đình ra, mở cửa, thu hoạch được một cậu nhóc nước mắt lưng tròng.

Anh chỉ có thể trở về, dỗ cậu nhóc ngủ.

Một giờ sau, Cố Diệc Đình nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

Hắn mở cửa, Giản Ninh lúng túng đứng trước cửa: "Cố Diệc Đình, em chuẩn bị xong rồi."

Cố Diệc Đình ôm lấy anh, đóng cửa lại.

Một đêm mộng đẹp.

Sáng hôm sau, Cố Diệc Đình rời giường, thỏa mãn nhìn chàng trai nằm trong chăn mình, trên cổ của anh, trên người, lưu đầy dấu vết của mình.

Cuối cùng Cố Diệc Đình cũng thỏa mãn.

Hắn đắp chăn cho đối phương, cúi đầu, chậm rãi hôn nhẹ vành tai Giản Ninh, bị Giản Ninh mơ mơ màng màng đẩy ra.

Cố Diệc Đình bật cười, đứng lên, mặc quần áo, đi gọi cậu nhóc rời giường, đưa bé đi học.

Trên đường đi học, nhóc con mềm mại hỏi, "Daddy, daddy, hôm qua con ngủ một mình, con có thể nhận căn phòng có biển không?"

"Đương nhiên có thể, Dữu Dữu ngoan như vậy."

"Vậy, con có thể ngủ với ba và daddy thường xuyên không, rồi Dữu Dữu lại ngủ một mình, được không?"

"Có thể", Cố Diệc Đình nói, "Ngày nào daddy cũng kể chuyện cho Dữu Dữu nghe, chờ con ngủ rồi mới rời đi."

Cậu nhóc yên tâm, "Vậy ngoéo tay?"

"Được."

Cố Diệc Đình nghiêm túc cùng nhóc con ngoắc ngoắc, đưa bé đến nhà trẻ.

Ba tháng sau, Cố Diệc Đình và Giản Ninh tổ chức hôn lễ long trọng trên tầng cao nhất của Cố thị, một con mèo và một con vịt làm hoa đồng, Giản Dữu cầm nhẫn, chăm chú bảo quản, giao cho hai người ba, gửi lời chúc phúc của mọi người đến với bọn họ, một nhà 5 người sống hạnh phúc bên nhau, cho đến khi Giản Dữu khỏe mạnh ưu tú lớn lên, hai người chậm rãi già đi.

Giản Ninh qua đời ở tuổi 85, cùng Cố Diệc Đình bên nhau cả đời.

Năm thứ hai sau khi anh chế-t, Cố Diệc Đình làm bạn mà đi.

【Kết thúc】

Giản Ninh chậm rãi mở mắt.

Anh có cảm giác thân thể mình giống như bị cái gì kéo lê, trôi nổi giữa trung, trước mắt xuất hiện một quả trứng bóng loáng mượt mà.

Quả trứng kia thấy Giản Ninh tỉnh lại, chậm rãi lăn về phía sau hai vòng, đột nhiên dùng sức lùi lại, nhảy ra khỏi ánh mắt Giản Ninh, bọc mình trong rong rêu, còn lật qua lật lại vài cái, hoàn toàn bọc mình lại.

Giống như tủi thân.

Giản Ninh vô thức vươn tay, muốn sờ quả trứng kia, miệng lại thốt ra: "Thằng nhãi!"

Trứng tròn tròn, ở trong rong rêu nhẹ nhàng nhúc nhích một cái, sau đó bất động.

Giản Ninh: "..."

Ý thức của anh trở lại.

Anh là một người xuyên không mang trong mình nhiệm vụ cứu vớt những bé con đáng yêu nhất trên thế giới.

Thế giới này, là thế giới con người và nhân ngư cùng tồn tại, nguyên chủ là một nhân ngư, quả trứng kia, là một bé nhân ngư đáng yêu còn chưa nở.

Một người ba khác của bé nhân ngư, là nguyên soái đế quốc Phó Trầm Chu, hắn là chiến sĩ ưu tú có tinh thần lực 3S+, là lưỡi dao sắc bén bảo vệ đế quốc, 18 tuổi nhập ngũ, 35 tuổi đã trở thành nguyên soái đế quốc, chiến công hiển hách.

Một năm 35 tuổi này, Phó Trầm Chu và nguyên chủ "Giản Ninh" được hoàng đế bệ hạ tứ hôn, đêm đó nhân ngư bước vào kỳ động tình, tinh thần lực Phó Trầm Chu không thể kiểm soát được, hai người xảy ra quan hệ.

Nhưng từ nhỏ nguyên chủ đã cho rằng mình sẽ là hoàng hậu kế tiếp của đế quốc, bị Phó Trầm Chu triệt để phá hủy giấc mộng, bởi vậy hận hắn thấu xương, thậm chí hai người có trứng nhân ngư, cũng không muốn nói cho đối phương biết.

Phó Trầm Chu thân là nguyên soái đế quốc, quyền cao chức trọng, chức vụ bận rộn, quanh năm ở quân bộ, đem toàn bộ trong nhà để lại cho tiểu nhân ngư xinh đẹp yếu ớt. Bằng không, hắn ở nhà, nhân ngư thậm chí không muốn bước ra khỏi nước, phơi nắng, tiếp tục như vậy, thân thể chắc chắn sẽ không ổn.

Tắm rửa không có ánh mặt trời, vảy sẽ mất đi ánh sáng, tiểu nhân ngư thích chưng diện nhất, cũng xinh đẹp nhất, tuyệt đối không thể để đuôi mất đi ánh sáng.

Nhân ngư là một sinh vật rất nhạy cảm.

Ba chán ghét, cùng với hoàn toàn không có tinh thần lực của daddy trấn an, dẫn đến nhóc con vẫn không muốn đem mình ấp nở.

Mà nhiệm vụ lần này của Giản Ninh, là dùng tình yêu thương quan tâm nhóc con, để nhóc bằng lòng ra khỏi vỏ, hơn nữa còn vui vẻ, khỏe mạnh lớn lên.

Trí nhớ của Giản Ninh khôi phục, trong khoảnh khắc anh thất thần, quả trứng kia đã hoàn toàn giấu mình đi không thấy.

Giản Ninh quan sát môi trường một lát.

Lúc này ở đâu? Thoạt nhìn giống như một cái lồng giam, kín không kẽ hở, diện tích trong lồng rất lớn, rong rêu và tôm nhỏ trôi nổi, dạ minh châu khổng lồ khảm ở nóc nhà.

Không phải nguyên chủ hoàn toàn chọc giận nguyên soái, bị nhốt lại chứ.

Giang Ninh đứng lên, muốn nhìn xung quanh.

Sau đó, anh mới nhận ra, hình như mình không có chân, chỗ hai chân, giờ phút này bị một cái đuôi cá màu lam thay thế.

Giản Ninh hoảng sợ mở to hai mắt, đưa tay sờ sờ đuôi cá mình.

Vảy bóng loáng lạnh lẽo, lấp lánh ánh sáng, nhìn qua giống như nước chảy dưới ánh mặt trời.

Đẹp quá.

Giản Ninh thử vẫy vẫy đuôi, trực tiếp lật mình.

Giản Ninh: "..."

Hai tay anh chống trên bàn đá mới miễn cưỡng để mình đứng lên, chậm rãi di chuyển đến mép phòng, đưa tay cố gắng đẩy một cái... Sau đó liền đẩy ra.

Anh đẩy cửa ra, lảo đảo đi ra, cuối cùng cũng nhận ra, mình đang ở trong nước.

Giản Ninh hoảng sợ trợn to mắt, cứu mạng, anh không biết bơi!

Cứu với!

Giản Ninh liều mạng khoanh hai tay, muốn lên bờ, lại giống như một con tôm, lăn lộn trong nước, giãy dụa, cái đuôi nhân ngư xinh đẹp, giờ phút này không thể kiểm soát được đập phá khắp nơi.

Anh muốn mở miệng kêu cứu, nước từ khắp nơi tràn vào mắt, tai.

Giản Ninh tuyệt vọng nghĩ thầm, chẳng lẽ anh sẽ trở thành nhân ngư đầu tiên bị nước nhấn chìm trong toàn đế quốc?

Anh đang gian nan vùng vẫy, đột nhiên, một bàn tay vươn ra, từ từ nâng anh lên, kéo anh rời khỏi nước.

Trên mặt đất, cái đuôi xinh đẹp của nhân ngư, trong nháy mắt hóa thành một đôi chân thon dài mảnh khảnh.

Đối phương cởi áo khoác, khoác lên người Giản Ninh.

Giản Ninh liều mạng ho khan, muốn ho ra nước trong cơ thể, một bàn tay mỏng manh, nắm chặt ống tay áo hắn.

Người nọ nhẹ nhàng vỗ lưng Giản Ninh.

Lâu sau, Giản Ninh mới bình tĩnh lại.

Anh ngẩng đầu, nhìn về phía ân nhân cứu mạng.

Cố Diệc Đình!

Một người ba khác của nhóc con trong thế giới trước.

Thế nhưng, ký ức của anh đối với đối phương đã rất mơ hồ, giống như bị cố ý xóa đi.

Nhưng nhìn thấy người quen, Giản Ninh vẫn rất vui vẻ.

Anh bắt lấy tay đối phương, trong giọng nói mang theo vui sướng: "Cố Diệc Đình, sao anh lại ở đây?"

Phó Trầm Chu lẳng lặng nhìn nhân ngư xinh đẹp tinh xảo trước mắt, nghe thấy trong miệng anh thốt ra tên người khác, nhíu mày, giọng nói lãnh đạm: "Tôi sẽ đi ngay."

"Hả?" Nhân ngư ngây ngốc.

Tay anh vẫn nắm lấy quần áo đối phương, Phó Trầm Chu chuẩn bị rời đi, quần áo bị kéo nhẹ một cái, lòng bàn chân nhân ngư mềm mại, trong nháy mắt bị kéo ngã, ngã trên mặt đất.

Giản Ninh bỗng đỏ mắt.

Một viên trân châu nhỏ từ trong khóe mắt rơi xuống, lăn xuống chân Phó Trầm Chu.

"Ôm, xin lỗi!" Phó Trầm Chu hoảng hốt ngồi xổm xuống, đưa tay, đang do dự, nhân ngư xinh đẹp đặt tay lên lòng bàn tay hắn, giọng nói giống như làm nũng: "Cố Diệc Đình, em đau quá."

Phó Trầm Chu khom lưng, ôm lấy nhân ngư, cho dù tiểu nhân ngư không gọi tên hắn.

Tiểu nhân ngư mảnh mai, ngoan ngoãn rúc vào trong ngực hắn, để hắn ôm, trở lại phòng.

Phó Trầm Chu cẩn thận đem đối phương đặt lên giường, nhìn cái đùi trắng nõn hiện lên một vệt đỏ, gọi điện kêu bác sĩ lại đây.

"Rất nhanh bác sĩ sẽ đến, tôi, tôi đi trước."

Trong giọng nói của Phó Trầm Chu mang theo vài phần cay đắng, hắn biết, bạn đời nhân ngư của hắn, ngay từ đầu, đã chán ghét mình.

Không ngờ, hắn vừa chuẩn bị đứng dậy, bàn tay mềm mại lành lạnh kia, lần nữa nắm lấy tay hắn, "Cố Diệc Đình, em sợ, anh có thể ở bên em không?"

Anh đã từng là một con người, hiện tại đột nhiên xuất hiện ở một thế giới nhân ngư, đã thế tính cách nhân ngư còn mẫn cảm, dường như đem sự mẫn cảm của Giản Ninh phóng đại vô hạn, trong lòng anh chứa đầy khủng hoảng.

Huống chi, mặc dù trí nhớ của anh mơ hồ, nhưng theo bản năng cảm thấy, Cố Diệc Đình ở trước mắt có thể dựa vào.

Hắn cũng không nên đối xử với mình lạnh lùng như vậy.

Trong lòng Giản Ninh vẫn có chút tủi thân, cúi đầu cọ cọ tay hắn.

Phó Trầm Chu nhìn cặp mắt to xinh đẹp kia, không nhịn được mềm lòng, hắn ngẩn người, gật đầu nói: "Được."

Tuy rằng không biết giờ phút này, nhân ngư nhận lầm hắn thành ai, Cố Diệc Đình là ai, nhưng hắn mặc kệ nhân ngư nắm lấy tay mình, tay kia sờ sờ trân châu nhỏ trong túi.

Một lát sau, bác sĩ đến.

Y nhìn nhân ngư trên đùi, vệt đỏ đã sắp tiêu tán, trong lòng chửi má nó, vẫn tận tâm tận trách đem thuốc mỡ chuyên dụng cho nhân ngư, bôi lên đùi nhân ngư.

"Được rồi, nguyên soái ngài yên tâm, qua một giờ nữa, vết thương trên đùi phu nhân sẽ khỏi hẳn."

Phó Trầm Chu gật đầu, bảo bác sĩ rời đi.

Giản Ninh cảm thấy mất mặt, vùi đầu mình xuống, vừa nãy sao lại khóc, không phải chỉ ngã một cái à, sao anh lại yếu đuối như vậy.

Không đúng, chờ đã, nguyên soái?

Nguyên soái?

Cố Diệc Đình?

Phó Trầm Chu?

Nguyên soái tên là Phó Trầm Chu!

Người trước mắt là nguyên soái, chồng của nguyên chủ, ba Đản Đản?!!

Vậy tại sao hắn lại giống Cố Diệc Đình như đúc?

Giản Ninh ngẩng đầu, thử gọi: "Phó nguyên soái?"

"Làm sao vậy?" Giọng Phó Trầm Chu dịu dàng hữu lực.

Quả nhiên!

Giản Ninh lắc đầu: "Không, không sao."

Anh nghĩ đến chuyện mình vừa ôm đối phương vừa gọi "Cố Diệc Đình", thật đáng ghét, tên của hắn vì sao không phải Cố Diệc Đình, vì sao phải đặt là Phó Trầm Chu.

Tiểu nhân ngư uất ức nhíu mày, mất bò mới lo làm chuồng: "Xin lỗi Phó nguyên soái, vừa nãy tôi nhớ nhầm tên của anh."

Phó Trầm Chu: "..."

Phó Trầm Chu nhìn nhân ngư xinh đẹp, một lúc lâu, bất đắc dĩ nói: "Không sao."

Vừa nãy tiểu nhân ngư đối với cái tên kia ỷ lại, làm sao có thể gọi sai tên, nhưng, hiếm khi bọn họ có thể an tĩnh ở chung, Phó Trầm Chu tham lam mút lấy hương vị nhân ngư.

Đột nhiên, Giản Ninh ngẩng đầu, anh nhớ ra Đản Đản vẫn còn ở đáy hồ.

Dù sao Đản Đản cũng là bé nhân ngư của Phó Trầm Chu.

Giản Ninh nhỏ giọng nói: "Thật ra có một chuyện, muốn làm phiền anh một chút."

"Có chuyện gì, cứ nói cho tôi biết!", Phó Trầm Chu cảm thấy giọng nói của mình có hơi cứng ngắc, thử thả chậm ngữ điệu của mình, bổ sung, "Chỉ cần tôi có thể làm được."

Tiểu nhân ngư cúi đầu, lộ ra cái cổ mảnh khảnh.

Giọng anh nhỏ nhẹ mềm mại, như một dòng nước chảy róc rách.

"Tôi, ừm, đáy hồ có một quả trứng, anh có thể giúp tôi mang lên không?"

Trong ánh mắt khó hiểu của Phó Trầm Chu, anh nhỏ giọng nói, "Quả trứng kia, là trứng nhân ngư, là bé nhân ngư của hai chúng ta."

"......"

Lúc lâu không có động tĩnh gì.

Giản Ninh cẩn thận ngẩng đầu lên, lại thấy Phó Trầm Chu đang nhìn anh chằm chằm, mắt đầy tơ máu.

Hắn không xác định hỏi, "Giản Ninh, em nói cái gì?"

"Tôi nói", Giản Ninh nói thẳng, xấu hổ thì xấu hổ, nên nói vẫn phải nói, "Đản Đản của chúng ta, ở dưới nước, anh đi vớt một lúc được không, tôi sợ nước."

"Cái đêm nửa năm trước, chúng ta có Đản Đản."

Thời gian mang thai của nhân ngư là ba tháng, hiện tại ba tháng đã sinh ra.

Phó Trầm Chu: "..."

"Em là người cá, sao lại sợ nước?"

Con ngươi Giản Ninh đảo quanh, nhỏ giọng nói hươu nói vượn: "Có thể do tôi đột nhiên có phản ứng căng thẳng."

"Cái gì?" Phó Trầm Chu hỏi.

Giản Ninh giải thích lung tung: "Chỉ là đột nhiên ở một chỗ quá lâu, sẽ đột nhiên sợ hãi."

Phó Trầm Chu: "...?"

Sợ hắn không tin, Giản Ninh lại bổ sung: "Thật đấy."

"Vậy bây giờ em không biết bơi?" Phó Trầm Chu hoảng hốt hỏi.

Chắc chắn hắn điên rồi, vậy mà lại hỏi một nhân ngư, có phải không biết bơi không.

Nhưng mà, đối phương lại xấu hổ gật đầu, "Cho nên nhờ anh vớt Đản Đản lên."

Giản Ninh khoa tay múa chân, quả trứng đó màu trắng, to bằng bàn tay của Đại Hải.

"Được." Phó Trầm Chu xoay người đi ra ngoài.

Thật ra hắn không quá tin tưởng, nhưng là lời đối phương nói, cho dù là nói dối, hắn cũng cam tâm tình nguyện.

Phó Trầm Chu lại gần bể bơi, cởi giày, sau đó thả người nhảy xuống.

Bể bơi chuyên dụng cho người cá, rất lớn, rất đẹp.

Vỏ sò khổng lồ, cỏ nước cao một mét.

Phó Trầm Chu gian nan xuyên qua, hắn nghi ngờ chàng trai đang cố ý giở trò, nhưng vẫn như cũ ở trong rong rêu tìm kiếm.

Hắn ôm một nửa hy vọng, nếu lỡ là thật thì sao?

Sau đó, Phó Trầm Chu sờ được một quả trứng được rong rêu bao bọc, tròn trịa, dường như còn mang theo độ ấm.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Phó bản mới là tiểu nhân ngư, bé con siêu đáng yêu, daddy cũng siêu đáng yêu, các cậu đừng bỏ rơi tiểu nhân ngư Dữu Dữu.

Yêu mọi người.

Chỉ cần không xin nghỉ, thì 0 giờ cập nhật.

Cuối cùng suy nghĩ một lát về đề nghị của các bae, đổi thế giới khác đổi luôn cái tên cho Cố tổng, hy vọng các bae có thể tiếp tục cùng nhóc con lớn lên.

Nikhacylac: Đản Đản là trứng trứng đó.