Vai Ác Pháo Hôi, Trầm Mê Nuôi Con

Chương 38: Thế giới II: Vợ chồng tướng quân độc ác của đế quốc trầm mê nuôi con



Phó Trầm Chu cẩn thận gỡ rong rêu ra, ở giữa quả nhiên có một quả trứng màu trắng tinh khiết, màu trắng rất xinh đẹp, mặt ngoài sáng bóng không tỳ vết, tựa như một viên trân châu lớn.

   Phó Trầm Chu vươn tay, nhẹ nhàng sờ lên quả trứng.

   Quả trứng kia giống như cảm nhận được hơi thở của Phó Trầm Chu, khẽ đụng vào tay Phó Trầm Chu, sau đó từ từ lăn về phía sau.

   Phó Trầm Chu chỉ cảm thấy trái tim hắn, cũng bị quả trứng nho nhỏ này đụng vào.

   Hắn lặn xuống, hai tay nhẹ nhàng gỡ rong rêu ra, muốn gọi tên trứng một tiếng, lại không biết nên gọi gì.

   Hắn không biết Giản Ninh có đặt tên cho nhóc không.

   Cuối cùng, Phó Trầm Chu nhẹ nhàng nâng nhóc lên, nhỏ giọng nói, "Ngoan ngoãn được không, mang con đi tìm ba."

   Trứng trứng an tĩnh lại, ngoan ngoãn nằm im trong tay Phó Trầm Chu, giống như một quả trứng bình thường, được Phó Trầm Chu mang theo, từ từ nổi lên mặt nước.

   Hai ba con đứng dưới ánh mặt trời, trứng kề vào lòng bàn tay hắn, lạnh lẽo, Phó Trầm Chu bối rối.

   Tiếp theo phải làm gì đây?

   Hắn phải làm sao để đưa nhóc con cho Giản Ninh đây?

   Phó Trầm Chu nhìn xung quanh, cuối cùng tìm được một cái chậu, múc nửa chậu nước, đem trứng trứng bỏ vào.

   Trứng trứng: "...!!"

   Trứng trứng sợ hãi.

   Trứng trứng mang thù.

   Trứng trứng va vào 4 phía của chậu, muốn đâm mình rớt ra, Phó Trầm Chu giật mình, đưa tay giữ trứng trứng, trấn an nhóc, đem tay mình che lại miệng chậu, mang trứng trứng đi tìm Giản Ninh.

   Hôm nay mới biết có nhóc con, hắn vẫn chưa kịp học cách, phải chăn nuôi một nhóc nhân ngư ra sao.

   Phó Trầm Chu mang trứng cá về, thận trọng đặt ở trước mặt Giản Ninh.

   Giản Ninh sợ ngây người.

   Anh ngẩng đầu nhìn Phó Trầm Chu.

   Đôi mắt xanh nước biển xinh đẹp tràn ra vài phần khó hiểu.

   Phó Trầm Chu bị đôi mắt này nhìn đến mất tự nhiên, hắn vừa định mở miệng nói chuyện, trứng trứng từ trong chậu nhảy ra, nhảy lên người Phó Trầm Chu, đập hắn một cái, sau đó tự mình rơi xuống giường, lộc cộc lộc cộc trốn đi.

   Nhìn như đang tức giận.

   Phó Trầm Chu: "..."

   Giản Ninh: "..."

   Trứng nhân ngư rắn chắc như vậy ư?

   Giản Ninh vén chăn lên, cầm trứng nhân ngư như bịt tai trộm chuông trốn đi lên.

   Trứng trứng giãy dụa muốn né.

   Giản Ninh nhẹ nhàng xoa xoa bé: "Đản Đản ngoan, đừng quậy."

   Trứng trứng như bị dọa sợ, hơi động vài cái, rồi bất động.

   Giản Ninh cẩn thận quan sát quả trứng từ trên xuống dưới, không có vết nứt.

   Cuối cùng anh cũng yên tâm.

   Phó Trầm Chu cũng thở phào nhẹ nhõm.

   Hắn hỏi: "Nhóc tên là Đản Đản?"

   Giản Ninh sửng sốt, anh cũng không biết trứng trứng tên gì, nhưng, từ giờ trở đi, nhóc sẽ có tên là Đản Đản.

   Giản Ninh gật đầu: "Đúng, nhũ danh là Đản Đản."

   Cố Diệc Đình lại gần, đưa tay, sờ Đản Đản, nhỏ giọng nói: "Đản Đản!"

   Đản Đản nằm im trong ngực Giản Ninh, sau đó lăn đi lăn lại hai lần, cái vẻ không muốn để Phó Trầm Chu sờ.

   Phó Trầm Chu thu tay về, hắn cúi đầu nhìn hai ba con, giống như hai người cũng không chào đón hắn.

   Đúng lúc này quân bộ gọi đến.

   Phó Trầm Chu vội vàng rời đi.

   Trong phòng chỉ còn lại Giản Ninh và một quả trứng mắt to trừng mắt nhỏ.

   Anh ước lượng Đản Đản trong tay, gần như không có trọng lượng gì.

   Rất khó tin, trong này lại thai nghén ra một sinh mệnh nhỏ, một sinh mệnh nhỏ xinh đẹp.

   Giản Ninh ôm Đản Đản, cầm điện thoại tra cách nuôi dưỡng nhân ngư.

   Trên mạng hiển thị trứng nhân ngư mới sinh ra, bình thường sẽ nở ra trong vòng một đến hai tháng, trong lúc này cần ba mẹ kiên nhẫn làm bạn, dùng tinh thần lực của ba và năng lực trấn an của nhân ngư tẩm bổ.

   Cái gọi là năng lực trấn an của nhân ngư, là một loại năng lực bẩm sinh của nhân ngư, tiếng ca tuyệt vời của họ, có tác dụng trấn an đối với tinh thần con người, nhất là đối với chiến sĩ có tinh thần lực cấp S+ mà nói, khi tinh thần lực của bọn họ bạo động, có được một nhân ngư có năng lực trấn an, có thể giúp bọn họ chải chuốt tinh thần lực, tránh để tinh thần lực quá mức cường đại cắn trả đại não.

   Giản Ninh tổng kết một lúc, hiểu rồi, ra là phải hát cho nhân ngư Đản Đản nghe.

   Anh đem trứng nhân ngư đặt ở trong giỏ nhỏ, hắng giọng, hơi hơi giơ tay lên, "A~a~a~a~a~"

   Nhóc nhân ngư Đản Đản dại ra một lát, đem trứng chôn ở đáy giỏ, dùng đệm nhỏ gắt gao che mình lại.

   Giản Ninh: "..."

   Có khó nghe như vậy không? Chỉ là anh trời sinh ngũ âm không được đầy đủ thôi mà.

   Không ngờ xuyên thành nhân ngư, cái kỹ năng này vẫn giữ lại y nguyên.

   Giản Ninh xấu hổ cười cười, đưa tay nâng Đản Đản lên: "Đản Đản, con lại ghét bỏ ba hát?"

   Hai tay anh nâng trứng nhân ngư lên, đặt ở trước mắt: "Ba sẽ hát cho con nghe, hát cho con nghe 100 bài."

   Đản Đản dại ra.

   Giản Ninh không chịu thua lại hát thêm mấy bài nữa, thành công khiến bản thân khó nghe, cuối cùng đành bỏ cuộc.

   Anh giơ Đản Đản lên: "Sao vậy Đản Đản, cảm nhận được năng lực trấn an của ba chưa?"

   "Có phải muốn nở nhanh hơn, hát với ba không?"

   Đản Đản không nhúc nhích.

   Lừa đảo!

   Ba không muốn nhóc nở.

   Nếu nhóc nở ra, chắc chắn ba sẽ vứt nhóc đi.

   Nhóc nhân ngư nho nhỏ núp trong trứng, đem mình co thành một quả cầu tôm nhỏ, không muốn trứng nở.

   Tâm trạng nhân ngư mẫn cảm, nhóc con nhân ngư trong trứng trứng lại có máu mủ ruột thịt với Giản Ninh, nhóc nhận ra tiểu nhân ngư đau lòng và sợ hãi, bản thân cũng đau lòng theo.

   Cũng không biết tên nguyên chủ rác rưởi kia đối xử với Đản Đản thế nào, không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn không đối xử tốt với Đản Đản.

   Giản Ninh đau lòng mà bất đắc dĩ, nhẹ nhàng vuốt ve Đản Đản, cúi đầu, hôn lên Đản Đản bóng loáng.

   "Đản Đản, đừng đau lòng, ba yêu con."

   "Không sao, con không muốn ra ngoài bây giờ, có thể ra ngoài muộn hơn, ba sẽ mãi ở bên cạnh chờ con, nhé?"

   Đản Đản khẽ giật giật trong lòng bàn tay Giản Ninh.

   Giản Ninh cẩn thận bỏ Đản Đản vào giỏ nhỏ, đắp chăn cho nhóc.

   Anh lên mạng xem, trứng nhân ngư cũng không cần luôn ngâm trong nước, chỉ cần ngày nào cũng ở trong nước 10 giờ là được.

   Cách 2-3 ngày nhân ngư trưởng thành cũng phải xuống bổ sung nước.

   Nhưng Giản Ninh không biết bơi, đành phải đem cái đuôi lớn của mình đặt trong bồn tắm ngâm mình, thuận tiện mang theo Đản Đản cùng nhau tắm rửa.

   Trên thực tế Đản Đản rất ít cử động, luôn ngủ cả ngày, chỉ khi bị Giản Ninh ầm ĩ, mới lăn lộn vài cái.

   Giản Ninh tỉ mỉ thắt nơ bướm xinh đẹp cho trứng, thậm chí dùng bút màu sắc rực rỡ có thể ăn được, vẽ một nhóc nhân ngư có cái đuôi màu lam xinh đẹp trên trứng.

   "Đản Đản, ba vẽ cho con một nhóc nhân ngư, ba biết, chắc chắn Đản Đản sẽ là một nhóc nhân ngư rất rất xinh đẹp, đuôi của ba có màu xanh lam, còn con?"

   "Ba rất muốn xem đó, khi nào Đản Đản mới chịu chui ra đây?"

   Đản Đản bị quấn nơ bướm màu hồng nhạt, không dám cử động lung tung.

   Nhóc không thích nơ bướm màu hồng, nhưng đây là do ba tự tay thắt.

   Không muốn chọc ba tức giận, không muốn làm một con cá nhỏ nằm trong vỏ sò dưới đáy bể.

   Nhóc nhân ngư chẳng có phản ứng gì, Giản Ninh cũng không tức giận.

   Anh treo giỏ nhỏ, ra ngoài tản bộ, mua rất nhiều đồ chơi nhỏ cho Đản Đản.

   Sữa nước bổ dưỡng bôi trơn vỏ trứng, ba lô nhỏ chuyên dùng để đựng trứng nhân ngư, túi xách chéo khảm trân châu, rất phù hợp để đặt trong phòng ngủ vỏ sò và căn nhà nhỏ dưới bể nhỏ.

   Giản Ninh nhìn căn phòng vỏ sò trong cửa hàng, mới biết hôm đó mình tỉnh lại trong căn phòng vỏ sò.

   Giản Ninh lắp đặt toàn bộ những thứ này trong phòng ngủ.

   Vì thế, trong phòng ngủ có thêm một bể cá cao cỡ nửa người, giường đôi lớn, bên trong có nhà vỏ sò, có hòn non bộ, có rong rêu, có cát và vỏ sò nhỏ, còn có một ít cá nhỏ mang tính thưởng thức.

   Giản Ninh còn mua một ít đồ chơi nhỏ có thể nổi trên mặt nước, vịt nhỏ màu vàng và ếch nhỏ, bên cạnh bể cá còn nghiêm túc dùng bong bóng nhỏ và bông hoa nhỏ trang trí, khảm đá lấp lánh.

   Hy vọng con trai có thể chơi vui vẻ với cá nhỏ.

   Nhân ngư thích đồ đẹp, Giản Ninh nhìn bể cá đẹp, hai chân có chút ngo ngoe muốn động.

   Bể cá nhỏ nông như vậy, anh bước vào chắc không chế-t đuối đâu nhỉ?

   Giản Ninh vui vẻ cởi quần áo, mang Đản Đản vào bể cá chơi.

   Hai chân thon dài mảnh khảnh, vừa vào bể cá, lập tức biến thành một cái đuôi cá thật dài màu xanh lam, dưới ánh mặt trời lấp lánh ánh sáng, như là đập nát ngọc lục bảo rắc vào trong đó.

   Cái đuôi này trông rất đẹp.

   Giản Ninh ngắm mình hết sức vui vẻ.

   Anh ngồi trên cát, nhẹ nhàng dùng tay múc nước, tưới lên đuôi mình, thử để đuôi từ từ động đậy.

   Sau đó cái đuôi lớn đập một cái, trực tiếp đem hòn non bộ trong bể cá quật đổ.

   Đản Đản trốn trong hòn non bộ sợ đến mức chạy tán loạn khắp nơi.

   Giản Ninh: "..."

   Anh thề anh không dùng chút sức nào.

   Giản Ninh chột dạ bước qua, nâng hòn non bộ lên, đưa tay sờ sờ Đản Đản thoạt nhìn đã dậy.

   "Xin lỗi Đản Đản, ba không cẩn thận, xin lỗi, dọa con rồi."

   "Con tha thứ cho ba, nhé?"

   Đản Đản không tình nguyện đụng đụng ngón tay Giản Ninh.

   "Vậy chúng ta cùng đi chơi nhé?"

   Đản Đản khẽ nhúc nhích.

   Hai ba con chơi trong bể cá.

   Giản Ninh thử nhấc đuôi lên, chơi với vịt nhỏ trên mặt nước.

   Anh đem Đản Đản đặt trên lưng đồ chơi vịt mẹ, ở trên mặt nước phiêu động, dùng cái đuôi to đẩy vịt mẹ bơi qua bơi lại.

   Nhóc Đản Đản hết lần này đến lần khác đối nghịch với ba, lén va vào vịt mẹ dạt sang bên khác, để vịt bơi ngược chiều.

   Giản Ninh phát hiện động tác nhỏ của nhóc, vì thế cố ý đẩy vịt mẹ ra, nhìn nhóc con đẩy nó về, lại đẩy ra.

   Hai ba con chơi vui vẻ, không ai nhận ra, Phó Trầm Chu đứng trước cửa.

   Phó Trầm Chu nhìn cái đuôi cá xinh đẹp trong phòng.

   Chỗ đuôi cá hơi trong suốt, óng ánh sáng long lanh, càng thêm đẹp.

   Anh là nhân ngư xinh đẹp nhất thiên hạ.

   Phó Trầm Chu đứng trước cửa lúc lâu, mới nhẹ nhàng gõ cửa.

   Giản Ninh quay đầu.

   Phó Trầm Chu!!!

   Sao anh ta lại ở đây?

   Một tuần này hắn chưa từng trở về, chỉ mang về rất nhiều dịch dinh dưỡng và thức ăn cho nhân ngư và Đản Đản.

   Tên đàn ông xấu xa vô trách nhiệm.

   Giản Ninh thầm thì trong lòng.

   Không đúng, chờ đã, đó không phải vấn đề.

   Trọng điểm là, cái đuôi lớn của anh, đang bị Phó Trầm Chu nhìn.

   Giản Ninh khó khăn bơi lội trong nước, có ý muốn giấu mình ở phía sau hòn non bộ, nhưng bởi vì vừa có đuôi, còn không quá linh hoạt, đuôi không chỉ đụng ngã hòn non bộ, còn bị hòn non bộ đè lên.

   Giản Ninh: "..."

   Phó Trầm Chu: "..."

   Đản Đản sợ đến mức từ bụng vịt vịt lăn xuống.

   Giản Ninh nhanh tay lẹ mắt, một phát tóm được nhóc con.

   Lực chú ý và tốc độ của nhân ngư, đều nhanh không thể tưởng tượng nổi.

   Giản Ninh bị hòn non bộ đè, hai tay không dùng được sức, anh lại không thể biểu diễn dùng đuôi đập đá trước mặt Phó Trầm Chu.

   Anh tức giận liếc Phó Trầm Chu một cái, phồng má.

   Tên đàn ông xấu xa, anh đã bị đè, còn ở đó xem náo nhiệt.

   Phiền muốn chế-t, lần nào mất mặt cũng bị Phó Trầm Chu nhìn thấy.

   Cá muối Giản Ninh buông thả, dứt khoát đặt đầu lên hòn non bộ, chờ Phó Trầm Chu rời đi, tự mình dùng đuôi quật bay hòn non bộ.

   Anh vẫn chưa có cách kiểm soát độ mạnh yếu của cái đuôi mình, không biết cái đuôi này quật vào hòn non bộ sẽ trực tiếp bay ra ngoài hay là nát thành mảnh vụn, không dám triển lãm trước mặt Phó Trầm Chu.

   Đầu tiên Phó Trầm Chu nhìn tiểu nhân ngư bay nhảy một trận lung tung trong nước, sau đó bị hòn non bộ đè, sau đó lại ỉu xìu nằm trong bể cá.

   Hơi buồn cười.

   Nhưng hắn biết lúc này không thể cười.

   Phó Trầm Chu lại gần, lo nhân ngư thấy hắn sẽ không kiểm soát được cảm xúc, đầu tiên chậm rãi tới gần, sau đó hỏi: "Cần tôi giúp không?"

   Giản Ninh lén liếc mắt xem thường, chóp đuôi nhọn lắc lư: "Cảm ơn Phó nguyên soái."

   Anh giơ tay về phía Phó Trầm Chu, cổ tay mảnh khảnh, bàn tay trắng nõn, trong tay là một quả trứng tròn trịa.

   Phó Trầm Chu đưa tay cầm lấy Đản Đản.

   Thân thể tròn trịa của Đản Đản giống như không vui uốn éo.

   Giản Ninh nói: "Có thể bỏ trứng vào giỏ nhỏ."

   Phó Trầm Chu bỏ trứng vào.

   Hắn lại gần, nâng hòn non bộ lên.

   Cái đuôi của Giản Ninh cuối cùng cũng được giải phóng.

   Anh khẽ lắc đuôi, cá nhỏ trong bể nhao nhao vây quanh, vây quanh đuôi Giản Ninh.

   Giản Ninh cẩn thận xoay người ngồi dậy, cái đuôi thật dài đặt trên cát, giống như một sợi tơ lụa được chế tác tỉ mỉ.

   Phó Trầm Chu cố gắng dời ánh mắt khỏi cái đuôi kia, "Em không sao chứ?"

   Giản Ninh thấy Phó Trầm Chu đang nhìn lén đuôi mình, cái đuôi xinh đẹp như vậy, quả nhiên tất cả mọi người đều thích, anh vui mừng hỏi, "Nguyên soái, sao ngài lại về?"

   "Trở về lấy văn kiện, sẽ đi ngay", Phó Trầm Chu nói.

   "Ồ", Cảm xúc của nhân ngư trong nháy mắt trở nên mất mát, anh ghé vào mép bể, đem khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đặt bên cạnh bể cá, mái tóc vàng trải xuống.

   Anh phồng má, không hài lòng nói: "Vậy lần sau khi nào anh mới về?"

   Một mình anh ở chỗ này rất nhàm chán, tuy rằng ngày nào cũng có Đản Đản ở cùng, đồ ăn thức uống cũng đúng giờ đưa đến, nhưng Đản Đản cũng chỉ là một quả trứng tròn trịa.

   Nhân viên cảnh vệ ở phủ nguyên soái, giống như nhận được mệnh lệnh đặc thù, chưa bao giờ mở miệng nói chuyện, chuyên môn nhằm vào người máy mô phỏng nhân ngư nghiên cứu phát triển, cũng không có bất kỳ thú vui gì.

   Cái đuôi của Giản Ninh chạm bờ cát: "Ý tôi là, Đản Đản cần tinh thần lực của anh mới có thể nở được, anh có thể thường xuyên ghé qua một lúc không?"

   Tiếng nhân ngư mềm mại, mang theo chút ngại ngùng, giống như đang làm nũng.

   Giống như Phó Trầm Chu không tin thứ mình nghe được, hắn ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi: "Ý em là, muốn tôi thường xuyên trở về?"

   Giản Ninh gật đầu.

   "Được!" Phó Trầm Chu nghe thấy tiếng nói của mình vang lên, trong trầm ổn mang theo vài phần không xác định, "Đêm nay tôi sẽ về."

   "Được, một lời đã định." Giản Ninh vươn ngón tay, khoa tay múa chân một cái, rất tự nhiên nói với Đản Đản, "Đản Đản, nói tạm biệt daddy!"

   Lời này giống như, anh đã nói qua rất nhiều lần.

   Đản Đản ở trong giỏ nhẹ nhàng nhúc nhích, hoa do Giản Ninh treo bên cạnh giỏ nhẹ nhàng nhúc nhích.

   Anh chỉ vào hoa, hỏi: "Phó nguyên soái, thấy chưa, Đản Đản đang nói tạm biệt với anh."

   Phó Trầm Chu kiềm chế ánh mắt, "Đản Đản bái bai."

   Hoa hoa lại lắc lư vài cái.

   Phó Trầm Chu cầm văn kiện, bước lại, sờ Đản Đản, sau đó rời đi.

   Mấy ngày nay, Đản Đản đã không còn bài xích hắn nữa.

   Không uổng công ngày nào hắn cũng lén dùng tinh thần lực nuôi dưỡng quả trứng nghịch ngợm này.

   Phó Trầm Chu đi rồi, Giản Ninh lại ở trong bể cá chơi một lúc, anh vui mừng phát hiện cái đuôi của mình đã có thể nghe theo kiểm soát của mình.

   Giản Ninh dùng cái đuôi lớn, nhẹ nhàng nhấc cái giỏ nhỏ lên, sau đó lấy Đản Đản bên trong ra, đặt lên đuôi mình, mang theo Đản Đản chơi đùa.

   Quả trứng giấu mình trong vảy của đuôi lớn.

   Trước kia, ba không cho trứng chạm vào đuôi lớn.

   Bây giờ, có thể chơi với đuôi lớn, rất vui vẻ.

   Núp trong chốc lát, Đản Đản vui vẻ ở giữa vảy cá, lăn qua lăn lại, chơi vui vẻ.

   Tám giờ tối, quả nhiên Phó Trầm Chu đúng giờ về nhà.

   Lúc hắn về, Giản Ninh đang tắm rửa cho Đản Đản.

   Quả trứng nho nhỏ, tròn trịa, bị Giản Ninh đặt ở trong nước từ tay trái ngã vào tay phải, chọc chọc nhóc, "Đồ ngốc, đến khi nào con mới bằng lòng chui ra đây!"

   Đản Đản giả ngu.

   Nhóc cảm thấy bây giờ rất tốt, ba đối xử với nhóc rất tốt.

   Đản Đản vui vẻ.

   Giản Ninh rửa sạch trứng, vớt nhóc lên, đặt vào giỏ nhỏ màu hồng bên cạnh.

   "Phó nguyên soái, anh về rồi!" Thấy Phó Trầm Chu trở về, Giản Ninh vui vẻ chào hỏi hắn.

   "Ừ." Phó Trầm Chu nhỏ giọng đáp lại, hắn lại gần, nhìn thoáng qua Đản Đản trong giỏ, "Hôm nay Đản Đản có ngoan ngoãn không?"

   Quả trứng không nhúc nhích.

   Hình như đang ngủ.

   Giản Ninh sờ Đản Đản: "Rất ngoan, đập vỡ một cái gương, làm hỏng hai cái bát thôi."

   Phó Trầm Chu: "... Rất hoạt bát."

   Giản Ninh: "..."

   Đúng là rất hoạt bát.

   Buổi tối, Giản Ninh mang theo Đản Đản về phòng ngủ

   Anh ngồi trong bồn tắm tắm rửa, lại ngâm đuôi, mới mặc đồ phù hợp với nhân ngư, xỏ dép lê lông xù, ra ngoài.

   Phó Trầm Chu ngồi bên cạnh giỏ nhỏ, chơi với nhân ngư Đản Đản.

   Hắn đẩy Đản Đản một cái, Đản Đản lại trượt trở về, lại đẩy lại trượt, hai người chơi đến quên cả trời đất.

   Phó Trầm Chu ngây thơ thật đó.

   Trong lòng Giản Ninh châm chọc, sau đó nói: "Tôi tắm xong rồi, anh tắm đi."

   Phó Trầm Chu ngẩng đầu.

   Đôi mắt nhân ngư sáng lấp lánh nhìn hắn, đôi mắt xanh nước biển, dưới ánh đèn giống như hai viên ngọc lục bảo trân quý, trên người mặc áo ngủ tơ vàng, cùng tông màu tóc, giống như sóng biển, khuôn mặt nhân ngư xinh đẹp không thể tưởng tượng nổi, bọt nước trên trán lăn xuống.

   Áo ngủ cổ chữ V, lộ ra làn da trắng nõn trước ngực.

   Bàn chân tinh xảo đặt trong đôi dép lông xù, ngón chân tròn trịa, thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu, giống như trân châu dưới đáy biển.

   Phó Trầm Chu cảm thấy tinh thần lực của hắn giống như lại không thể kiểm soát, muốn từ trong đầu mãnh liệt thoát ra.

   Hắn đứng dậy, dời ánh mắt, "Tôi về đây, bọn em ngủ sớm một chút."

   Nói xong cũng chuẩn bị đi.

   Sau đó, nhân ngư nghi ngờ hỏi, "Anh không ngủ ở đây à?"

   Phó Trầm Chu: "...!!!!!!"

   Biểu cảm trầm ổn như núi xanh của Phó Trầm Chu xuất hiện một vết nứt.

   Hắn xoay người, nhìn nhân ngư xinh đẹp, âm thanh trầm thấp khàn khàn, "Em muốn tôi ngủ ở đây?"

   Hắn lại bổ sung: "Cùng em?"

   Giản Ninh nghiêng đầu, không rõ cho lắm.

   Chẳng nhẽ muốn chia phòng ngủ?

   Không đúng không đúng, cốt truyện nói, quan hệ của "Giản Ninh" và Phó Trầm Chu không tốt, gần như không gặp mặt, làm sao hai người có thể ngủ chung chứ?

   Giản Ninh trừng to mắt, biến thành ngọc lục bảo tròn trịa.

   Sao lúc nãy anh lại thốt ra, hỏi Phó Trầm Chu những lời này?

   Nhưng... Nhưng Đản Đản cần ngủ chung với Phó Trầm Chu.

   Vì thế trước khi lý trí vẫn chưa quay lại, Giản Ninh che giấu lương tâm nói hươu nói vượn: "Không phải ngủ cùng tôi, là ngủ cùng Đản Đản."

"Không phải anh không biết, nuôi lớn nhân ngư cần được tinh thần lực của ba tẩm bổ, cho nên Đản Đản cần anh ngủ chung, buổi tối trấn an nhóc, ở chung với nhóc nhiều hơn, nhóc mới có thể bằng lòng chui ra."

   Phó Trầm Chu đâm lao phải theo lao: "Xin lỗi, bây giờ tôi mới biết."

   "Tha thứ cho anh", Tính tình Giản Ninh vô cùng tốt nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tinh xảo phồng má, "Cũng trách tôi không nói sớm với anh, tôi có Đản Đản, còn lén sinh ra."

   Trên thực tế Đản Đản trong thời kỳ mang thai nên có tinh thần lực của ba tẩm bổ, rất hiển nhiên, với quan hệ giữa nguyên chủ và Phó Trầm Chu, chắc chắn con trai chưa từng được tẩm bổ.

   Cũng không biết có vì tầng nguyên nhân này, ảnh hưởng đến sự phát triển của con trai, dẫn đến chuyện ba tháng nhóc vẫn chưa chui ra không.

   Giản Ninh thở dài.

   Buổi tối, ba người ngủ cùng nhau.

   Bên trái Giản Ninh, bên phải Phó Trầm Chu, ở giữa là Đản Đản ngoan ngoãn ngủ.

   Đản Đản được Giản Ninh cẩn thận đặt trong một cái túi len khiến nhóc không thể lộn xộn, chỉ có thể ngoan ngoãn ngủ.

   Lúc này, chắc hẳn Giản Ninh phải hát cho Đản Đản nghe.

   Nhưng mà anh hát khó nghe như vậy......

   Giản Ninh quyết định sáng mai lại hát cho Đản Đản nghe.

   Phó Trầm Chu phóng thích tinh thần lực, tinh thần lực cường đại giờ phút này tựa như ánh mặt trời, tinh tế dày đặc vờn quanh từng góc phòng.

   Nhân ngư ngủ ở bên kia giường, bị tinh thần lực của Phó Trầm Chu bao phủ, thoải mái ôm lấy gối đầu, có cảm giác giống như mình đang ngủ trong đám mây, hỗn loạn, mềm mại nói: "Phó Trầm Chu, thoải mái ghê!"

   "Anh có thể thường xuyên ngủ cùng tôi và Đản Đản không?"

   Nửa giờ sau, Phó Trầm Chu nói: "Được!"

   Hình như đối phương hoàn toàn không nghe thấy, ôm gối lật người, trực tiếp đè lên người Đản Đản.

   Phó Trầm Chu: "..."

   Phó Trầm Chu cẩn thận cứu Đản Đản ra.

   Đêm nay.

   Giản Ninh ngủ rất thoải mái, nhưng Phó Trầm Chu một đêm không ngủ.

   Nhân ngư mềm mại và Đản Đản tròn trịa nằm bên cạnh, làm sao hắn có thể ngủ được.

   Đêm khuya yên tĩnh, trong lòng hắn ác liệt nghĩ, muốn chiếm lấy nhân ngư, muốn đánh dấu em ấy, để toàn thân em ấy bọc đầy tinh thần lực của mình, để em ấy hoàn toàn biến thành nhân ngư của mình.

   Đại hoàng tử Lâu Vũ cái gì, Cố Diệc Đình tên nào không biết, ai cũng không thể cướp đi tiểu nhân ngư.

   Phó Trầm Chu nhìn chằm chằm nhân ngư, ánh mắt dần dần tràn ngập tính chiếm hữu.

   Hắn đứng dậy, hơi cúi xuống, nhìn nhân ngư đang ngủ.

   Mặt chôn trong gối ôm, đè đến mềm mại, khuôn mặt trắng nõn ngủ thành hồng hào, hơi thở phập phồng lên xuống.

   Giống như vì Phó Trầm Chu tới gần, nhân ngư cảm thấy nóng.

   Anh đưa tay, đẩy đẩy người to con bên trên, phát hiện mình không đẩy nổi, đành trở mình ngủ tiếp.

   Đôi mắt Phó Trầm Chu đỏ ngầu nhìn nhân ngư, hắn nghĩ nếu lỡ nhân ngư tỉnh lại, nhân ngư phát hiện mình đang nhìn em ấy, sẽ ra sao?

   Sẽ ghê tởm quát hắn cút ngay, hay hoảng sợ chạy trốn?

   Trong lòng hắn thậm chí có chút điên cuồng chờ mong nhân ngư tỉnh lại.

   Không ngờ, nhân ngư chỉ lật một bên người, tiếp tục ngủ say, thậm chí bởi vì ngủ quá thoải mái, chẹp chẹp miệng.