Vai Ác Pháo Hôi, Trầm Mê Nuôi Con

Chương 39: Thế giới II: Vợ chồng tướng quân độc ác của đế quốc trầm mê nuôi con



Sáng hôm sau, Giản Ninh mở mắt.

   Anh thoải mái nằm trên giường duỗi lưng, giống như một con mèo phơi nắng đến hài lòng.

   Đêm qua, anh cảm thấy mình giống như nằm ngủ dưới ánh mặt trời mùa đông, ấm áp, buổi sáng thức dậy, tinh thần sảng khoái, tất cả cảm giác khó chịu trên người đều biến mất.

   Giản Ninh rời giường, rửa mặt, sau đó lấy Đản Đản ra, mang Đản Đản xuống lầu.

   Trên bàn dưới lầu đã bày đầy bữa sáng.

   Giản Ninh ngửi thấy mùi bước đến, thơm quá!

   Anh thò cái đầu vào phòng bếp, Phó Trầm Chu đang bận rộn trong phòng bếp.

   Giản Ninh thò cái đầu màu vàng ra: "Nguyên soái, chào buổi sáng!"

   Phó Trầm Chu nói: "Chào buổi sáng."

   "Anh đang làm bữa sáng à?" Giản Ninh thử hỏi.

   Anh thấy Phó Trầm Chu đem cá khô đặt trong nồi chiên, mùi cá lập tức bay đến chỗ anh.

   Phó Trầm Chu nói: "Đúng, sắp xong rồi, em chờ một lát."

   "Được, cảm ơn nguyên soái." Xác nhận bữa sáng có phần mình, Giản Ninh vui vẻ lộ ra lúm đồng tiền nhạt.

   Anh ngân nga bài hát không rõ, trong tay cầm Đản Đản căng tròn, chạy ra sân hít một hơi không khí trong lành, sau đó trở về.

   Phó Trầm Chu đã đặt toàn bộ bữa sáng lên bàn, hắn thấy Giản Ninh về, giọng nói trầm ổn có một tia thấp thỏm không dễ phát hiện: "Nếm thử, thích không?"

   Giản Ninh không kịp chờ vội gắp cá khô lên, bỏ vào trong miệng.

   Sau đó, anh mở to mắt, trong đôi mắt to tràn đầy vui mừng, "Nguyên soái, ngon quá."

   Cuối cùng Phó Trầm Chu cũng yên lòng: "Em thích là được."

   Cá khô tìm được trên mạng, bữa sáng nhân ngư thích ăn xếp thứ nhất.

   Nghĩ đến tình trạng ở chung không được hài hòa trước kia, thật ra hắn rất lo Giản Ninh không chịu ăn.

   Phó Trầm Chu đem tâm trạng lo lắng trả về, bất động thanh sắc uống sữa đậu nành.

   Giản Ninh thỏa mãn ăn vài miếng, lại nghĩ đến Đản Đản trong túi mình, gần đây anh phát hiện, để Đản Đản trong túi nhóc sẽ rất ngoan.

   Anh lấy trứng ra, đặt lên bàn, để nhóc và cá khô đặt cùng một chỗ.

   "Đản Đản, con ngửi thấy mùi thơm không?"

   "Do Phó Trầm Chu ba Phó tự tay làm đó, rất rất rất rất rất ngon, muốn ăn không?"

   "Muốn ăn thì mau ra ngoài đi, nếu không ba sẽ ăn hết, không để lại cho con nữa, lêu lêu lêu!"

   Đản Đản: "..."

   Phó Trầm Chu: "..."

   Phó Trầm Chu im lặng nhìn Giản Ninh nghiêng đầu nói chuyện với Đản Đản, chính tai nghe thấy anh nói mình là một người ba khác của Đản Đản, trong lòng như có một ngọn lửa, đang từ từ thiêu đốt.

   Mặt Phó Trầm Chu vẫn như thường đứng lên, bước vào phòng vệ sinh.

   Hắn mở nước nóng, sau đó nhìn hai mắt đỏ bừng của mình trong gương.

   Hắn cảm thấy, tinh thần lực của hắn lại sắp mất kiểm soát, điên cuồng muốn nhân ngư trấn an, muốn có được nhân ngư.

   Nhưng, bây giờ vẫn chưa phải lúc, vất vả lắm quan hệ mới hòa hoãn hắn không thể dọa sợ nhân ngư để anh chạy mất.

   Tuy không biết vì sao, Giản Ninh đột nhiên không bài xích mình nữa, nhưng Phó Trầm Chu cũng không quan tâm, chỉ cần tiểu nhân ngư vẫn ở bên hắn, như vậy là đủ rồi.

   Lúc lâu, Phó Trầm Chu mới mở cửa phòng vệ sinh, đi ra.

   Nhân ngư đã ăn uống no đủ, thoải mái nằm trên sô pha.

   Anh mặc áo hoodie màu nhạt, một chân giẫm trên mặt đất, một chân khác để lên ghế, thoạt nhìn rất thích ý.

   Phó Trầm Chu bước đến, ngồi xổm, đưa tay nắm mắt cá chân anh, mắt cá chân tinh tế, hắn có thể dùng một tay nắm hết.

   Phó Trầm Chu đặt chân xuống sô pha mềm mại, nhỏ giọng giải thích: "Đừng đặt trên mặt đất, lạnh."

   Nhân ngư ngoan ngoãn gật đầu: "Được, biết rồi, nam mama."

   Phó Trầm Chu: "..."

   Hắn cũng không giận, chỉ hỏi, "Bữa sáng có hợp khẩu vị không?"

   Giản Ninh điên cuồng gật đầu, siêu ngon.

   Vẻ mặt anh rất lấy lòng Phó Trầm Chu, hắn cúi đầu nhìn mắt cá chân trắng nõn của anh, hỏi, "Vậy ngày mai còn ăn không?"

   "Ăn ăn ăn!"

   Giản Ninh điên cuồng gật đầu, không hề cảm thấy có gì bất thường, giống như vốn nên như vậy.

   Anh ngoẹo đầu nằm nghiêng, nhìn Phó Trầm Chu, ánh mắt cong thành trăng đầu tháng, "Cảm ơn nguyên soái, thả tim."

   Phó Trầm Chu nói: "Em thích là được."

   Hắn đến trước bàn ăn ăn điểm tâm, tiểu nhân ngư cũng không ăn hết bữa sáng, cá nhỏ còn thừa hai con, bánh bao cũng thừa, rau trộn chỉ ăn một bên, bên kia giống như cố ý để lại.

   Phó Trầm Chu ăn sáng xong, dọn bàn xong mới đi làm.

   Giản Ninh cầm Đản Đản, quơ quơ bên tai: "Đản Đản, nói tạm biệt daddy đi."

   Đản Đản không nhúc nhích.

   Phó Trầm Chu cũng không tức giận, hắn dùng ánh mắt dịu dàng nhìn tiểu nhân ngư, tiếng nói trầm thấp tràn ngập từ tính: "Chờ tôi về, nhé?"

   Giản Ninh gật đầu.

   Phó Trầm Chu đi rồi, anh và nhóc Đản Đản ở dưới lầu mở TV, xem phim thần tượng.

   Cảm xúc tiểu nhân ngư vốn đã mẫn cảm lại xem phim thần tượng tục tĩu xem đến nước mắt đầm đìa.

   Anh nhanh chóng cầm cái đĩa trên bàn lên, đặt dưới cằm mình, một lát sau, trân châu nhỏ giống như đứt dây, lộp bộp rơi xuống đĩa.

   Giản Ninh đặt đĩa xuống, nhìn những viên trân châu nhỏ tròn trịa trong đĩa, đưa tay cầm một viên, tự hỏi những viên trân châu này có thể mang đi bán không? Nếu như có thể, chẳng phải anh sắp phát tài rồi sao?

   Giản Ninh kích động nắm lấy Đản Đản, mãnh liệt hôn một cái.

   Đản Đản xấu hổ lăn vài cái, đáp lại.

   Sau khi xem phim thần tượng xong, Giản Ninh đặt viên trân châu lên bàn trà, đưa nhóc con lên lầu chơi.

   Anh đem trứng thả vào trong nước, sau đó mình cũng bước vào.

   Ngay lập tức một cái đuôi cá xinh đẹp lại xuất hiện.

   Giống như Đản Đản biết ba cho phép nhóc chơi cái đuôi lớn, trốn dưới đuôi lớn, tự chơi trốn tìm.

   Giản Ninh nhấc đuôi lên, đuôi nhọn mang theo Đản Đản nhảy qua.

   Không biết đuôi của Đản Đản trông thế nào.

   Chắc hẳn sẽ không quá xấu.

   Dù sao, gen Phó Trầm Chu rất tốt, cái đuôi lớn của anh cũng siêu đẹp.

   Cho nên, chắc hẳn nhóc con sẽ càng đẹp.

   Giản Ninh gõ gõ vỏ trứng: "Đản Đản, đến khi nào con mới ra ngoài?"

   Giống như Đản Đản không nghe thấy, từ từ chìm xuống đáy nước.

   Giản Ninh: "..."

   Để nhóc chơi đủ, mới vớt Đản Đản từ trong nước lên, nghiêm túc lau sạch cho nhóc, bôi sữa, sau đó lại dùng nước sạch rửa sạch, đặt vào dịch dinh dưỡng, để Đản Đản hấp thu.

   Chờ dịch dinh dưỡng biến thành màu trong suốt, Giản Ninh lại vớt trứng ra, lau sạch cho nhóc, thắt nơ bướm, dẫn nhóc ra ngoài đi dạo.

   Sau khi trở về, hai người ngồi trên sô pha.

   Giản Ninh nhìn viên trân châu nhỏ trong đĩa, đột nhiên nảy ra một ý: "Đản Đản, ba dùng viên trân châu nhỏ làm cho con một cái túi nhé?"

   Giống như Đản Đản đã ngủ quên, cũng không cho bất kỳ lời đáp lại nào.

   Giản Ninh đưa tay vuốt ve Đản Đản, nhẹ nhàng thả nhóc xuống nước.

   Theo mấy ngày ở chung, anh có cảm giác mình với Đản Đản đã thành lập mối liên kết thần kỳ nào đó, anh có thể nhìn thấy một nhân ngư nho nhỏ, ở trong vỏ trứng cuộn tròn.

   Nho nhỏ, mềm mại, xinh đẹp sáng bóng.

   Giản Ninh lên lầu lấy dụng cụ xuống, ngồi xếp bằng trên sô pha, nói làm là làm.

   Sáu giờ tối, Phó Trầm Chu trở về.

   Hắn vừa vào, đã nhìn thấy Giản Ninh ngồi trên sô pha, cúi đầu không biết đang làm gì.

   Nghe thấy tiếng Phó Trầm Chu về, anh ngẩng đầu, nhẹ nhàng vẫy vẫy tay, sau đó tiếp tục cúi đầu.

   Phó Trầm Chu đi tới, thấy Giản Ninh đang nghiêm túc xâu trân châu lại.

   Phó Trầm Chu cúi đầu, cầm một viên trân châu nhỏ, nhìn kỹ, hỏi: "Trân châu?"

   Giản Ninh nhỏ giọng giải thích: "Đúng vậy, đây là nước mắt của tôi, thế nào, đẹp không, tròn trịa."

   Hai ngón tay Phó Trầm Chu cầm trân châu nhỏ, nhẹ nhàng xoa bóp, "Đẹp."

   Hân lén cất trân châu nhỏ vào trong túi áo mình.

   Được khen ngợi tiểu nhân ngư vui vẻ lắc lắc chân, "Tôi muốn dùng trân châu làm cho Đản Đản một cái túi, thế nào, có phải rất ngầu không?"

   Phó Trầm Chu gật gật đầu, hắn hỏi, "Sao lại khóc?"

   Giản Ninh xấu hổ cúi đầu: "Xem phim, ngược quá."

   Phó Trầm Chu: "..."

   Phó Trầm Chu cảm thấy buồn cười.

   Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, thận trọng đặt hộp quà trong tay mình lên tay Giản Ninh, "Tặng cho em."

   Giản Ninh không hiểu.

   Hôm nay cũng không phải ngày đặc biệt gì, tại sao phải tặng quà?

   Vẻ mặt anh nghi ngờ, Phó Trầm Chu nghe thấy anh nhỏ giọng nói thầm, giải thích: "Hôm nay là ngày Phó Trầm Chu tặng quà cho Giản Ninh."

   Giản Ninh: "..."

   "Được thôi!"

   Giản Ninh vui vẻ buông túi trân châu xuống, ngồi dậy, mở hộp ra.

   Trong hộp là một chuỗi dây chuyền khảm bảo thạch màu lam, bảo thạch làm thành hình ngôi sao, màu sắc giống như đuôi cá của Giản Ninh, xung quanh còn khảm từng mảnh từng mảnh vụn kim cương.

   Trời sinh nhân ngư thích những thứ lấp lánh.

   Phó Trầm Chu vừa thấy sợi dây chuyền này, đã biết rất hợp với Giản Ninh.

   Giản Ninh cầm sợi dây chuyền lên, vẻ mặt càng thêm vui vẻ: "Sợi dây chuyền này, thật sự tặng cho tôi?"

   "Đúng." Phó Trầm Chu hỏi, "Thích không?"

   "Thích, cảm ơn nguyên soái."

   "Em thích là được."

   Giản Ninh vội vã lấy sợi dây chuyền ra, đeo lên cổ mình, ngẩng đầu hỏi: "Đẹp không?"

   "Đẹp." Giọng Phó Trầm Chu trầm thấp, dường như đang đè nén cảm xúc, "Rất đẹp."

   "Ăn chưa, tôi đi nấu cơm." Phó Trầm Chu hỏi.

   Giản Ninh lắc đầu: "Vẫn chưa, tôi đang làm túi cho Đản Đản."

   "Được, vậy em làm tiếp, tôi đi nấu cơm." Phó Trầm Chu nói.

   "Được, vậy tôi rửa bát."

   "Không cần." Phó Trầm Chu nói, "Để tôi dọn dẹp là được."

   Giản Ninh ngẩng đầu: "Như vậy có phải không tốt lắm không?"

   "Không đâu," Phó Trầm Chu nhìn anh, "Em chỉ cần làm một nhân ngư vui vẻ là được, còn lại có thể giao hết cho tôi."

   Giản Ninh chớp chớp mắt, nhìn hắn.

   Sao anh lại thấy, mấy lời này nghe có vài phần nóng.

   Anh nói: "Nhưng chúng ta phải chia sẻ việc nhà với nhau".

   "Ngày nào em cũng chăm sóc Đản Đản, rất vất vả." Giọng Phó Trầm Chu trầm thấp, "Như vậy là đủ rồi."

   Phó Trầm Chu nói xong, cũng không định nói tiếp với Giản Ninh, xoay người đi vào phòng bếp.

   Giản Ninh phồng má, thật ra Đản Đản rất ngoan, anh không mệt chút nào.

   Chỉ có Đản Đản mệt, bị anh giày vò.

   Giản Ninh chột dạ nghĩ.

   Anh cúi đầu, tiếp tục hoàn thành đồ thủ công chưa hoàn thành của mình.

   Cuối cùng cũng xong.

   Giản Ninh hài lòng giơ lên thưởng thức một lượt, chạy đi vớt Đản Đản từ trong nước lên, đặt vào túi trân châu.

   Hoàn hảo, vừa vặn.

   Giống như một đống trân châu nhỏ vây quanh một viên ngọc trai lớn.

   Giản Ninh vội vã xách túi, chạy đi khoe với Phó Trầm Chu: "Phó Trầm Chu, Phó Trầm Chu, nguyên soái, nhìn này!"

   Giản Ninh nhấc túi trân châu lên, quơ quơ trước mặt Phó Trầm Chu: "Sao nào, vừa vặn!"

   Phó Trầm Chu nghiêm túc nhìn, sau đó nói, "Đẹp, tuyệt quá."

   Giản Ninh càng vui vẻ, lúm đồng tiền nhỏ trên má, xuất hiện trước mắt Phó Trầm Chu.

   Cổ họng hắn hơi động, thấp giọng nói: "Ninh Ninh, em ra ngoài đi, trong bếp có mùi khói dầu rất nặng."

   Tiểu nhân ngư chỉ cần thơm thơm mềm mềm là được.

   Giản Ninh ngoan ngoãn gật đầu, lui ra.

   Anh không nhìn thấy, Phó Trầm Chu nắm chặt cái xẻng trong tay, trực tiếp đem cái xẻng bóp đến biến dạng.

   Đột nhiên lúc nãy hắn muốn gọi Giản Ninh -- Ninh Ninh, hắn cũng gọi thật.

   Giản Ninh cũng không phản bác.

   Phó Trầm Chu thở dài một hơi, lo lắng trong lòng nháy mắt tiêu tán, ánh mặt trời chiếu vào.

   Nếu có cơ hội này, hắn bằng lòng vẫn vậy.

   Bữa tối Phó Trầm Chu nấu tôm.

   Tôm xào ớt, tôm sốt tỏi, tôm luộc chấm muối tiêu, thật sự rất ngon.

   Rất hợp khẩu vị của anh.

   Giản Ninh ăn no, ngồi phịch trên ghế, đưa tay chọc Đản Đản: "Đến khi nào con mới chịu ra đây, Đản Đản thúi, ba muốn cùng con ăn tôm lớn, ngon lắm đó."

   Đản Đản bị ép ở trong túi trân châu, không tình nguyện đáp lại Giản Ninh, giả vờ mình ngủ.

   Ngày hôm sau là ngày nghỉ.

   Phó Trầm Chu không đi quân bộ, ở nhà nghỉ ngơi.

   Giản Ninh ăn cơm xong, phát hiện Phó Trầm Chu không đi làm, trong lòng anh rất vui mừng.

   Cuối cùng cũng có người ở nhà với anh.

   Chỉ là, Phó Trầm Chu đang xem cái gì trên TV vậy? Hình như đang xem chương trình gì đó.

   Giản Ninh đi tới, giống như tập mãi thành quen ngồi xuống cạnh Phó Trầm Chu, tựa vào sô pha như không xương, đôi chân trắng nõn rất gần Phó Trầm Chu.

   Phó Trầm Chu cúi đầu nhìn bàn chân trắng nõn không tì vết kia, sau đó nhặt tất bị ném lung tung trên sô pha lên, đeo vào chân kia.

   "Xỏ tất vào."

   Phó Trầm Chu giải thích: "Em là nhân ngư, phải bảo vệ tốt hai chân của mình, lòng bàn chân giống như đuôi cá, càng yếu ớt hơn."

   Giản Ninh thu chân về, tự cầm lấy: "Biết rồi."

   Anh cầm một cái tất khác, đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Tôi tự xỏ."

   Giản Ninh xỏ tất xong, lại gần: "Nguyên soái, anh đang nhìn gì vậy?"

   Hình như anh nghe thấy cách nuôi nhân ngư gì gì đó?

   Tầm mắt Phó Trầm Chu nhìn thấy một cái đầu nhỏ của nhân ngư tiến lại gần, mái tóc dài màu vàng trải ở rìa sô pha, đôi mắt to tròn màu xanh nước biển tò mò nhìn hắn.

   Phó Trầm Chu vươn tay, nhặt mái tóc rơi trên mặt đất, "Khóa học chăn nuôi trứng nhân ngư."

   Phó Trầm Chu hỏi, "Muốn xem cùng không?"

   Giản Ninh: "..."

   Phó Trầm Chu dùng giọng điệu nói chuyện lớn việc lớn, nghiêm túc xem khóa học chăn nuôi trứng nhân ngư.

   Giản Ninh không nhịn được, cười ra tiếng.

   Phó Trầm Chu hỏi, "Muốn xem cùng không?"

   Giản Ninh gật đầu: "Được."

   Anh ngồi thẳng người, ngồi bên cạnh Phó Trầm Chu, hai người cùng nhau xem khóa học.

   Một tiết học một giờ, còn chưa xem được một nửa, nhân ngư đã buồn ngủ, cái đầu màu vàng nghiêng nghiêng ngả ngả, thiếu chút nữa ngã xuống.

   Phó Trầm Chu: "..."

   Phó Trầm Chu nhanh tay lẹ mắt, giữ chặt đầu Giản Ninh.

   Giản Ninh rất tự nhiên cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, sau đó dựa vào người Phó Trầm Chu, ngủ say.

   Phó Trầm Chu cúi đầu, tham lam nhìn nhân ngư trong ngực.

   Hai mắt nhắm chặt, làn da trắng nõn, mặt đè lên đùi hắn, thoạt nhìn giống như đè lên một khối thạch hoa quả.

   Phó Trầm Chu đắp chăn nhỏ trên sô pha cho Giản Ninh, còn mình tiếp tục xem khóa học.

   Đến khi khóa học kết thúc, nhân ngư vẫn chưa tỉnh lại.

   Phó Trầm Chu mới nhẹ nhàng ôm lấy nhân ngư, chuẩn bị bế lên lầu ngủ.

   Không ngờ, hắn vừa bế lên, nhân ngư đã dậy.

   Anh mở đôi mắt màu xanh, vẫn còn buồn ngủ, tiếng nói mềm mại như đang làm nũng: "Phó Trầm Chu à?!"

   "Là tôi."

   Phó Trầm Chu thả anh xuống sô pha, hỏi, "Ngủ tiếp không?"

   Giản Ninh lắc đầu, dụi dụi mắt ngồi dậy: "Học chung."

   Phó Trầm Chu nhếch khóe miệng: "Khóa học hôm nay đã kết thúc."

   Giản Ninh cố gắng chớp chớp mắt, để bản thân tỉnh táo lại: "Anh nói gì cơ?"

   "Không sao." Phó Trầm Chu nói, "Anh nhớ hết rồi."

   "Vậy được, tôi ngủ thêm xíu nữa." Giản Ninh nghe thấy đáp án khiến người ta an tâm này, tiện tay ôm gối, trực tiếp nằm xuống.

   Phó Trầm Chu: "..."

   Sao nhân ngư lại có thể ngủ như vậy?

   Bình thường ư?

   Phó Trầm Chu vươn tay, sờ trán tiểu nhân ngư.

   Cũng may, không sốt.

   Hắn bế Giản Ninh lên, đặt lên giường trên lầu, đối phương lập tức thuần thục chui vào trong ngực hắn, nắm lấy quần áo của hân.

   Phó Trầm Chu không phản kháng.

   Hắn nằm xuống cạnh Giản Ninh, để đối phương tiếp tục cầm lấy quần áo, từ từ phóng thích tinh thần lực.

   Giản Ninh chỉ cảm thấy ánh mặt trời ấm áp, bao phủ trên người mình, rất thoải mái.

   Anh chẹp chẹp, giống như động vật nhỏ, từng chút từng chút chui vào trong ngực Phó Trầm Chu, ôm chặt nguồn gốc mặt trời, yên tâm ngủ.

   Phó Trầm Chu không nhúc nhích, kệ anh ôm, đưa tay vuốt ve mái tóc vàng thật dài của anh.

   Mãi đến 12 giờ trưa, đến giờ ăn cơm.

   Phó Trầm Chu mới đẩy đối phương ra, rời giường xuống lầu nấu cơm.

   Có Phó Trầm Chu ở cạnh, một ngày ba bữa đều rất ngon.

   Giản Ninh tỉnh ngủ, đứng lên rửa mặt, sau đó xuống lầu, liền thấy Phó Trầm Chu lại đang nấu cơm.

   Động tác của hắn sạch sẽ lưu loát, nhìn qua giống như đang thưởng thức nghệ thuật.

   Bây giờ Giản Ninh đứng trước cửa, nhìn Phó Trầm Chu.

   Trong tay anh còn cầm theo trứng.

   Giản Ninh đã hình thành thói quen tiện tay xách trứng.

   Cơm nước xong, Phó Trầm Chu đề nghị một nhà ba người ra ngoài đi dạo.

   Giản Ninh sảng khoái đồng ý.

   Một mình anh, cũng không ra ngoài, ngày nào cũng chơi trong sân.

   Cuối cùng hôm nay cũng có thể ra ngoài.

   Giản Ninh vui vẻ thay áo hoodie màu xanh lá, cất Đản Đản vào trong túi xách màu xanh lá, một nhà ba người cùng nhau xuất phát.

   Giản Ninh đi theo Phó Trầm Chu, dạo một vòng trung tâm thương mại gần đó, lúc về thiếu chút nữa dọn sạch toàn bộ cửa hàng nhân ngư sơ sinh.

   Anh dặn đối phương ship đến tận nhà.

   Tầng này của trung tâm thương mại, đều là nơi nhân ngư sơ sinh ăn uống vui chơi.

   Giản Ninh lấy Đản Đản ra, cầm trong lòng bàn tay, dẫn Đản Đản đi dạo.

   Vừa đi dạo vừa lẩm bẩm:

   "Chỗ này có rất nhiều đồ chơi thú vị, cho bé con nhân ngư chơi hết, chờ con nở ra là có thể chơi, nhanh chui ra nhé?"

   Giống như Đản Đản không nghe thấy, không nhúc nhích.

   Giản Ninh cúi đầu.

   Phó Trầm Chu nhẹ nhàng vuốt tóc anh, an ủi nói: "Đừng lo, thuận theo tự nhiên, lúc Đản Đản muốn ra, sẽ tự ra."

   "Cũng đúng, sốt ruột có ích gì." Giản Ninh vuốt ve Đản Đản, lại hôn nhẹ nhóc, "Đản Đản, thật ra ba không sốt ruột, con muốn ra ngoài lúc nào cũng được."

   "Chỉ là, ba hy vọng Đản Đản có thể ra ngoài sớm hơn, cùng ba chơi đùa."

   "Nếu con chưa sẵn sàng, muốn ở lại lâu hơn, cũng không sao cả."

   "Bọn ba vẫn luôn chờ con."

   "Đản Đản, cố lên."

   "Ba nói không sai," Phó Trầm Chu bổ sung, "Đản Đản, tất cả mọi người đều đang chờ con, ra ngoài sớm một chút nhé?"

   Cuối cùng lần này Đản Đản cũng động đậy.

   Nhóc nhẹ nhàng cọ cọ lòng bàn tay Giản Ninh, lại bất động.

   Đản Đản cũng muốn đi ra ngoài sớm một chút, nhưng cái đuôi nhỏ mềm mại của Đản Đản, không có cách đập vỡ vỏ trứng, nhóc cũng thử dùng nắm đấm nhỏ đập vỏ trứng, nhưng không có bất kỳ tác dụng gì, vỏ quá cứng, Đản Đản không có cách nào.

   Đản Đản thật sự không có cách nào, Đản Đản ngủ tiếp.

   Đản Đản đem mình co lại, đem cái đuôi nhọn ôm lấy, nhẹ nhàng mút một cái, sau đó ngủ một giấc.

   Hai người đi dạo một vòng ở lầu hai, điên cuồng mua một đống đồ dùng cho nhóc con.

   Đột nhiên Giản Ninh cảm thấy lòng bàn chân hơi đau.

   Anh lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, được Phó Trầm Chu đỡ lấy.

   "Sao vậy?" Phó Trầm Chu hỏi.

   Giản Ninh lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Chân đau."

   "Không biết vì sao đau, nhưng thật sự đau quá, à --" Giản Ninh nói, "Phó Trầm Chu, tôi cảm thấy chân tôi đau quá, tôi muốn đi chậm lại."

   Mấy ngày nay chân của anh ngày nào cũng đau, hẳn là hiện tượng bình thường.

   Một con cá chạy đi chạy lại trong thế giới loài người, chắc hẳn sẽ đau.

   "Được."

   Phó Trầm Chu đỡ nhân ngư ngồi xuống ghế, ngồi xổm, nhẹ nhàng cầm mắt cá chân Giản Ninh.

   Giản Ninh vội vàng rút chân, muốn rút lại.

   "Ngoan, để tôi xoa xoa cho em." Phó Trầm Chu đặt chân anh lên chân dài của mình, nhẹ nhàng xoa, giọng điệu như đang dỗ trẻ con: "Xoa xoa sẽ hết đau."

   Thủ pháp của Phó Trầm Chu rất không tồi.

   Giản Ninh cứng đờ trong chốc lát, chậm rãi thả lỏng.

   Anh dựa lưng vào ghế, không biết không hay ngủ mất.

   Phó Trầm Chu: "..."

   Đúng là to gan, chỗ nào cũng có thể ngủ được.

   Phó Trầm Chu nhặt giày Giản Ninh lên, chuẩn bị mang vào cho anh, sau đó hắn sờ thấy thứ gì đó giống như cục mụn nhỏ.

   Hắn nhẹ nhàng kéo ống quần Giản Ninh.

   Trên làn da vốn trắng nõn trơn bóng, xuất hiện rất nhiều chấm nhỏ màu đỏ.

   Phó Trầm Chu lại sờ trán anh, bế Giản Ninh, đi thẳng đến bệnh viện.

   Nhìn những chấm đỏ trên đùi anh, chắc bị dị ứng.

   Đến bệnh viện, Giản Ninh mới tỉnh lại.

   Trên một chiếc giường ở một nơi hoàn toàn xa lạ?

   Giản Ninh nhanh chóng ngồi dậy, nhìn xung quanh.

   "Ninh Ninh đừng sợ, là tôi."

   Phó Trầm Chu bước đến, trấn an nhân ngư đang hoảng sợ.

   "Đây là bệnh viện, em bị bệnh, đừng sợ."

   "Ninh Ninh, bây giờ em cảm thấy thế nào?"

   Vẻ mặt Giản Ninh nghi ngờ, anh à, anh không sao hết, ừm ừm!

   Phó Trầm Chu giúp anh kéo ống quần lên.

   Dưới ống quần, đều là những chấm nhỏ màu đỏ.

   Có chuyện gì vậy?

   Ngứa quá, lại đau rát.

   Giản Ninh không nhịn được đưa tay gãi, sau đó, một mảnh vảy cá màu xanh lam xuất hiện trong lòng bàn tay anh.

   Cái này......

   Vảy nhân ngư sao lại yếu ớt như vậy? Làm từ bơ à?

   "Ninh Ninh", Thấy tiểu nhân ngư làm tổn thương mình, Phó Trầm Chu cầm lấy cổ tay Giản Ninh, "Đừng gãi."

   Giản Ninh cầm vảy trong tay, hoảng sợ trợn to mắt, theo bản năng nhìn Phó Trầm Chu xin giúp đỡ, "Phó Trầm Chu, sao vảy của tôi lại rơi?"