Vai Ác Pháo Hôi, Trầm Mê Nuôi Con

Chương 40: Thế giới II: Vợ chồng tướng quân độc ác của đế quốc trầm mê nuôi con



Phó Trầm Chu đi tới, nhẹ nhàng xoa cái đầu nhỏ của anh, mái tóc vàng óng ả mịn màng.

Giọng Phó Trầm Chu trầm thấp dịu dàng: "Đừng sợ, không sao, bác sĩ nói em đã lâu không về biển, cho nên đuôi thiếu nước bị khô."

Giản Ninh chớp chớp mắt, Jiojio vẫn còn hơi đau, anh co chân lại, nhỏ giọng nói, "Ngày nào em cũng ngâm trong bể cá, em còn sang bể cá nhỏ chơi, anh cũng thấy mà."

"Không đủ, thời gian quá ngắn." Phó Trầm Chu nhẹ nhàng trấn an anh, "Lúc trước em ở trong nước cả ngày, bây giờ lại rời khỏi nước quá lâu, cơ thể không chịu nổi."

Hơn nữa, thời gian anh ngâm mình trong bể cá, còn chưa đến một giờ.

Giản Ninh: "..."

Hình như là vậy.

Anh không quá thích nước, cho nên, vừa thấy bể cá nhỏ thú vị nên vào trong đó chơi, qua thời kỳ nhiệt tình thú vị, hai ngày nay đã không muốn xuống nước.

Cũng thưởng thức đuôi to đủ rồi, gần đây cơ bản cả ngày đều mang hình người.

Giản Ninh đặt hai cái jio cùng một nơi, chà xát lẫn nhau.

Anh cúi đầu, cẩn thận suy nghĩ một lúc, hình như là vậy.

Thật ra gần đây hai chân vẫn sẽ đau, anh tưởng chân nhân ngư quá mềm, thời gian anh đi đường quá dài nên mới vậy, cho rằng đi nhiều hơn sẽ ổn, không ngờ vì thiếu nước.

Giản Ninh chột dạ chôn mình, nhỏ giọng nói thầm, vẫn bị Phó Trầm Chu nghe thấy.

Phó Trầm Chu xoa đầu anh, tâm trạng trầm trọng.

Tại hắn không chăm sóc tốt tiểu nhân ngư của mình.

Nhân ngư nói mình không biết bơi, hắn cũng không để trong lòng, nhìn thấy ngày nào tiểu nhân ngư cũng vui vẻ, cũng không chú ý đối phương nhiều.

Nếu như hắn có thể sớm phát hiện, hai ngày nay nhân ngư đang đi đột nhiên nhíu mày, lúc xuống cầu thang đột nhiên ngồi xổm, nằm trên sô pha luôn buồn ngủ.

Đáng lẽ hắn nên đưa anh đến bệnh viện sớm hơn.

Phó Trầm Chu phóng thích tinh thần lực của mình, giống như vỏ trứng bao lấy tiểu nhân ngư mềm mại.

Cảm giác mệt mỏi và đau đớn trên người Giản Ninh được giảm bớt chút ít, anh lén rúc vào ngực Phó Trầm Chu, cuộn mình lại thành một quả cầu tôm.

Phó Trầm Chu cúi đầu, ôm chặt nhân ngư của mình, nhỏ giọng kề vào lỗ tai anh nói, "Ninh Ninh, sau khi trở về, anh dạy em bơi nhé?"

"Em là nhân ngư, tin anh đi, trong nước mới thật sự là thế giới của em, chắc chắn em có thể."

Giản Ninh siết chặt nắm tay, chậm rãi gật đầu: "Phó Trầm Chu, có phải em rất ngốc không, ngay cả bơi cũng không biết."

Cảm xúc nhân ngư nhạy cảm tinh tế, đau lòng cúi đầu.

Phó Trầm Chu cười cười, xoa đầu anh: "Sẽ không, Ninh Ninh rất thông minh."

Nhân ngư dựa vào hắn như vậy, khiến cho dục vọng chiếm hữu của hắn đạt được cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có.

Phó Trầm Chu gắt gao ôm nhân ngư, tinh thần lực giống như một tấm lưới dệt kín, bao vây nhân ngư, cho dù trong thức hải đã là một mảnh sôi trào, hắn cũng không để ý.

Chỉ cần tiểu nhân ngư trong ngực thoải mái là được.

Một nhà ba người về đến nhà.

Phó Trầm Chu đem Đản Đản đặt vào thùng nước nhỏ của nhóc, thêm vào dịch dinh dưỡng, để Đản Đản ngâm.

Giản Ninh co người trên sô pha, nhìn Đản Đản bơi trong nước, đưa tay chọc chọc nhóc.

Đản Đản phát hiện tâm trạng ba không tốt, chơi với ba rất ngoan.

Ba chọc một cái, nhóc sẽ né đi, bây giờ ngược lại, cọ cọ ngón tay ba một cái, bơi theo đầu ngón tay Giản Ninh.

Giản Ninh được Đản Đản chữa lành.

"Đản Đản, con phải nở nhanh hơn nhé, ba cũng không biết bơi, ngốc lắm đó, con cũng không thể ngốc như vậy."

Đản Đản mặc cho ba chọc, đuôi nhọn đặt trong miệng mút.

Nhưng Đản Đản biết bơi, Đản Đản đang bơi.

Dịch dinh dưỡng dần dần trở nên trong suốt, Giản Ninh vớt trứng ra, sau đó đứng dậy thay nước sạch cho nhóc, một lần nữa thả trứng về.

Đản Đản ngoan ngoãn được cất đi, không ầm ĩ với ba như trước.

Phó Trầm Chu từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy nhân ngư đứng lên, đi trên mặt đất.

"Ninh Ninh!"

Hắn chạy qua, bế Giản Ninh lên, đặt lên sô pha, "Ninh Ninh, có việc thì gọi anh, bây giờ em không thể xuống đất đi lại."

Giản Ninh chột dạ nói: "Em không sao, em chỉ thay nước cho Đản Đản thôi."

Anh nhìn vẻ mặt căng thẳng của Phó Trầm Chu, ngón tay chọc chọc ngực hắn, "Em xin lỗi, anh đừng giận nhé?"

Anh cảm thấy Phó Trầm Chu như vậy rất rất đẹp trai. Không nhịn được chọc thêm hai cái.

Phó Trầm Chu nắm lấy ngón tay không an phận của Giản Ninh, "Ninh Ninh, anh không giận, đừng xin lỗi."

"Anh giận mà." Nhân ngư mềm mại nói, "Anh xem, cả tiếng cũng cứng ngắc."

"Xin lỗi", Phó Trầm Chu cúi đầu nhìn nhân ngư ngoan ngoãn trong ngực, đôi mắt màu xanh của anh tròn xoe, vẻ mặt "Anh nói bậy, anh đừng hòng gạt em" cực kỳ đáng yêu.

Giọng Phó Trầm Chu trầm thấp dịu dàng, mê hoặc cá nhỏ, "Tiểu Ngư, anh giận."

Giản Ninh chớp chớp mắt, lộ ra biểu cảm "Xem đi, xem đi, tui đã nói rồi mà".

Sau đó, anh chợt nghe Phó Trầm Chu thấp giọng nói, "Anh thấy Ninh Ninh không ngoan, anh mới giận."

"Anh thấy Ninh Ninh không để ý thân thể của mình nên giận, giận chính mình, không chăm sóc tốt Ninh Ninh."

Giọng Phó Trầm Chu quá mức dịu dàng, Giản Ninh rúc vào trong ngực hắn, đỏ mặt, nhỏ giọng nói, "Phó Trầm Chu, anh dầu quá đó."

Phó Trầm Chu: "..."

Ánh mắt Phó Trầm Chu nhìn Giản Ninh càng thêm nguy hiểm, anh sợ hãi rụt cổ lại, nhỏ giọng, "Phó Trầm Chu, thật ra anh không dầu tí nào, anh đẹp trai lắm, rất có mị lực."

"Em biết rồi, sau này em không như vậy nữa, anh cũng đừng giận nữa nhé?"

Phó Trầm Chu: "..."

Vẻ mặt Phó Trầm Chu chợt thả lỏng, hắn phá vỡ trạng thái căng thẳng mỉm cười.

Tiểu nhân ngư sao lại đáng yêu như vậy!

Phó Trầm Chu ôm chặt tiểu nhân ngư, sau đó đặt lên ghế sô pha: "Vậy sau này em có nghe lời không?"

Giản Ninh gật đầu: "Nghe lời."

Phó Trầm Chu hài lòng, "Chân đau không?"

"Không ạ." Giản Ninh nhỏ giọng nói.

Phó Trầm Chu trầm mặc nhìn anh.

"Hơi hơi thôi." Giản Ninh trả lời.

"Vậy, nếu nghe lời, Ninh Ninh có thể đồng ý với anh không, trước khi chân khỏe, không thể chạy lung tung trên mặt đất, sẽ tăng thêm gánh nặng trên người."

Phó Trầm Chu dọa anh: "Đến lúc đó toàn bộ vảy trên người sẽ khô héo, em sẽ biến thành một con cá trụi lủi."

Nhân ngư thích xinh đẹp nhất, nghe thấy mình sắp biến thành con cá trụi lủi, Giản Ninh thu chân lại, lắc đầu: "Không muốn."

Phó Trầm Chu nói, "Nếu không muốn bị trọc, thì phải nghe lời."

"Ninh Ninh, anh đã đổ nước biển vào bể cá nhỏ trên lầu, bây giờ lên ngâm cái đuôi một lát nhé?"

Giản Ninh không tình nguyện gật đầu.

Phó Trầm Chu bế anh lên lầu, vừa đến đầu cầu thang, Giản Ninh mới nhớ ra, "Phó Trầm Chu, Đản Đản."

"Mang Đản Đản theo nhé?

Phó Trầm Chu: "..."

"Xin lỗi, quên mất."

Hắn quay đầu nhìn quả trứng lẻ loi kia.

Đản Đản tự mình lướt trên mặt nước, từ trái sang phải, lại từ phải sang trái.

Phó Trầm Chu bế Giản Ninh đi qua, đặt Đản Đản và thùng nước nhỏ vào ngực Giản Ninh.

Giản Ninh vội vàng ôm chặt thùng nước nhỏ.

Anh đưa tay chọc chọc Đản Đản trong thùng nước nhỏ, "Đản Đản yên tâm, ba sẽ không quên con, cùng ba đi ngâm nước, có vui không hả!"

Đản Đản tự tại lướt trên mặt nước.

"Lên lầu đi."

Phó Trầm Chu đặt nhân ngư lên giường, khom lưng cởi tất cho anh.

Giản Ninh ngoan ngoãn nằm im để hắn hầu hạ.

Phó Trầm Chu nhìn nhân ngư, hôm nay tiểu nhân ngư rất nghe lời, rất dính người, cũng rất đáng yêu.

Vô cùng ỷ lại hắn, giống như quan hệ của bọn họ rất thân mật, là người yêu cuồng nhiệt đã lâu.

Từ ngày đó trở đi, bắt đầu chủ động để hắn ở lại ngủ chung

Nhân ngư trở nên vừa mềm vừa kiều, giống như đã biến thành dáng vẻ trong lòng hắn thích nhất, hắn chưa bao giờ ngờ tới, có một ngày tiểu nhân ngư sẽ sống chung với hắn, khiến người ta cảm thấy sung sướng.

Phó Trầm Chu thử đưa tay, cởi áo khoác của tiểu nhân ngư, nhân ngư vươn cánh tay bảo hắn cởi cho mình, mắt to không nhìn chớp.

Ánh mắt Phó Trầm Chu trở nên nguy hiểm, hắn muốn biết, mức độ dung túng của nhân ngư đối với hắn.

Hắn lại đưa tay, giúp nhân ngư cởi áo lót.

Cuối cùng nhân ngư cũng đẩy Phó Trầm Chu ra.

Anh đỏ mặt, nhỏ giọng nói, "Phó Trầm Chu, cái này để em tự cởi nhé?"

"Anh có thể cởi cho em không?" Phó Trầm Chu hỏi.

"Không thể." Giản Ninh lắc đầu, "Không thể, Đản Đản ở đây, hơn nữa, không cởi áo cũng có thể ngâm đuôi."

"Vậy, nếu sau này không có Đản Đản nữa thì có được không? "Phó Trầm Chu tiếp tục hỏi.

Tinh thần lực nồng đậm bao quanh Giản Ninh, khiến gương mặt anh đỏ bừng, trong đầu gần như không thể suy nghĩ, muốn vươn tay ôm lấy cổ Phó Trầm Chu, sau đó, anh cũng làm như vậy.

Anh ôm lấy cổ Phó Trầm Chu, "Phó Trầm Chu, em thấy ấm, thoải mái quá!"

"Vậy em thích không?"

"Thích."

Anh nhìn Phó Trầm Chu: "Phó Trầm Chu, đuôi em ngứa, đau nữa."

"Đau quá huhu!"

Phó Trầm Chu: "..."

Tầm mắt Phó Trầm Chu nhìn qua, hai chân thon dài mảnh khảnh, ngoan ngoãn đặt ở trên giường.

"Đau quá, Phó Trầm Chu, làm sao đây huhu!"

"Ngoan, không đau, không đau, chúng ta xuống nước đi, được không?"

Tiểu nhân ngư mơ mơ màng màng gật đầu, hai má càng đỏ hơn, cọ vào trong ngực hắn.

Phó Trầm Chu đột nhiên hiểu ra, kỳ động dục của tiểu nhân ngư sắp đến, hắn không thể tiếp tục dùng tinh thần lực an ủi tiểu nhân ngư, nếu không sẽ đẩy nhanh thời gian kỳ động dục.

Đuôi của anh bị thương, lúc này, thật sự không thích hợp đến kỳ động dục.

Hơn nữa, bản thân Giản Ninh lại hoàn toàn không biết.

Cá ngốc.

Phó Trầm Chu thở dài.

Tiểu nhân ngư tự ngồi dậy, uốn éo cởi quần, sau đó giang hai tay về phía Phó Trầm Chu, cái kiểu muốn hắn ôm.

Phó Trầm Chu sửng sốt, hắn ôm lấy nhân ngư, đặt vào trong nước.

Hai chân thon dài trong nháy mắt biến thành một cái đuôi xinh đẹp, một lát sau, nhân ngư thoải mái đem toàn bộ người chôn ở trong nước, chỉ lộ ra một đỉnh đầu màu vàng.

Nước bắn tung tóe khắp người Phó Trầm Chu.

Cả người Giản Ninh ngâm mình trong nước dần dần trở nên thoải mái, đuôi cá lúc ẩn lúc hiện trong nước.

Phó Trầm Chu từ từ thu lại tinh thần lực của mình:

Không có tinh thần lực của Phó Trầm Chu, không có nguyên nhân dẫn đến kỳ động dục, Giản Ninh dần dần khôi phục lý trí.

Đuôi vừa đau vừa ngứa, vài miếng vảy rơi xuống nước.

Giản Ninh đau lòng cúi đầu, nhặt vảy dưới đáy hồ lên, vẻ mặt rất tủi thân: "Phó Trầm Chu, vảy rơi rồi."

Vảy Giản Ninh cực kỳ đẹp mắt.

Coi như là vảy thiếu nước rơi xuống, dần dần biến thành màu lam, cũng thoạt nhìn rực rỡ lung linh, giống như hàng mỹ nghệ tinh xảo nhất.

Phó Trầm Chu đưa tay, cầm miếng vảy kia, nghiêm túc vuốt ve, nhỏ giọng hỏi, "Ninh Ninh có thể đưa miếng vảy này cho anh không?"

Giản Ninh nhìn hắn, đặt cằm lên bể cá: "Nhưng rơi hết rồi, khó coi lắm."

"Đẹp." Phó Trầm Chu thấp giọng nói, "Đẹp, anh thích."

"Anh thích thật?"

Đuôi của nhân ngư chuyển động.

Phó Trầm Chu gật đầu, "Thích."

Hắn nhớ đến dáng vẻ bình thường của nhân ngư, tiếp tục bổ sung, "Rất rất thích."

"Được thôi, vậy tặng cho anh." Giản Ninh nói xong, đặt toàn bộ vảy trong tay vào tay Phó Trầm Chu, "Mấy cái này, cho anh, em không muốn nhìn thấy chúng, nhìn thấy lại cảm thấy đau lòng."

Phó Trầm Chu: "... Được."

Phó Trầm Chu đem vảy cá lấp lánh đặt trong lòng bàn tay mình, sau đó nghiêm túc ngắm một lúc lâu mới trân trọng bỏ vào túi.

Trở lại thư phòng, hắn mở két sắt, đem mấy phiến vảy kia đặt vào một cái bình nhỏ, trong bình còn chứa một viên trân châu nho nhỏ.

Giản Ninh ngâm mình rất lâu, cảm thấy đuôi mình đã không còn đau nữa, chóp đuôi vẫn hơi ngứa, nhưng vấn đề không lớn, dù sao lúc vết thương hồi phục cũng sẽ ngứa ngáy.

Giản Ninh mới làm nhân ngư không lâu, vẫn không biết kỳ động dục của nhân ngư là như thế nào.

Giản Ninh từ trong bể cá đi ra, mặc quần áo tử tế, nằm trên giường, dần hồi tưởng ký ức.

A a a, lúc nãy quá mất mặt, lại ở trước mặt Phó Trầm Chu cởi quần áo, lại ôm đối phương nói mình đau, quá mất mặt, tuyệt đối không có khí phách.

Chắc chắn Phó Trầm Chu cho rằng anh là loại cá nhỏ nũng nịu.

Thật ra anh có thể chịu khổ.

Giản Ninh tự mình rối rắm một lúc, xoay người vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó nằm trên giường.

Một lát sau, anh phát hiện hình như mình đã quên một thứ quan trọng nào đó, ngồi dậy, cố gắng nghĩ nghĩ.

Phải rồi, Đản Đản đâu?

Hôm nay quá hao phí tinh thần nhân ngư, anh cũng quên vớt trứng lên, ngủ luôn.

Giản Ninh từ từ bước đến bên cạnh bể cá, vớt trứng ra, đặt bừa trên chăn, ngủ luôn.

Lúc Phó Trầm Chu vào phòng, nhân ngư rất thoải mái co ở trong chăn, hô hô ngủ say, Đản Đản ướt sũng nằm ở bên cạnh.

Phó Trầm Chu cầm Đản Đản lên lau sạch, sau đó bỏ vào trong túi trân châu.

Đột nhiên hắn có chút ghen tị với Đản Đản.

Đản Đản có thể có nhiều trân châu như vậy, hắn lại chỉ có một viên.

Một ngày nào đó, hắn cũng sẽ có rất nhiều trân châu nhỏ.

Hắn sẽ bắt được tiểu nhân ngư.

Sáng hôm sau, Phó Trầm Chu thay nước biển mới cho tất cả bể cá trong nhà.

Tuy lúc trước trong bể cá trong nhà đều là nước biển mô phỏng, hoàn toàn phù hợp yêu cầu sinh tồn của nhân ngư.

Nhưng Phó Trầm Chu vẫn cảm thấy, nước biển tự nhiên là tốt nhất.

Huống chi, hôm nay, hắn muốn dạy tiểu nhân ngư bơi.

Nước biển tự nhiên, có lẽ có thể giúp nhân ngư tìm được cảm giác về nhà, vượt qua nỗi sợ nước.

Hắn nghĩ mãi không ra, tại sao lại có nhóc nhân ngư không biết bơi chứ? Rõ ràng lúc trước biết bơi, sao đột nhiên lại không thể?

Vì sao tiểu nhân ngư đột nhiên trở nên dính người như vậy?

Giống như rất lâu trước đây, bọn họ ở trong thời kỳ động dục an ủi lẫn nhau, vừa mềm vừa ngoan, khiến cho người ta vừa nhìn đã mềm lòng ngay.

Hay là, nhân ngư vẫn luôn đáng yêu như vậy, chỉ là trước đó đã xảy ra chuyện gì, khiến em ấy đột nhiên trở nên giận dữ?

Phó Trầm Chu nghĩ mãi cũng không ra, cũng không hiểu.

Chắc tiểu nhân ngư có bí mật nhỏ của riêng mình, miễn em ấy không rời khỏi mình.

Hơn nữa, Phó Trầm Chu hiểu rõ, tiểu nhân ngư trước mắt, mới là tiểu nhân ngư trong lòng hắn, vậy là đủ rồi.

Phó Trầm Chu nghĩ như vậy, cúi đầu, lớn mật hôn lên khuôn mặt mềm mại của nhân ngư, nhỏ giọng nói, "Chào buổi sáng."

Miệng nhân ngư khẽ giật giật, không biết đang nói gì.

Phó Trầm Chu ghé sát vào cẩn thận nghe, tiểu nhân ngư lầm bầm: "Đừng làm loạn, đừng, Cố Diệc Đình, đừng làm loạn mà."

Sắc mặt Phó Trầm Chu trong nháy mắt trở nên rất khó coi.

Cố Diệc Đình là ai?

Bên cạnh tiểu nhân ngư, từ lúc nào đã xuất hiện người mà hắn không biết.

Quan hệ giữa hai người bọn họ rất thân thiết sao?

Hắn ta khiến tiểu nhân ngư trở nên mềm mại như vậy ư?

Phó Trầm Chu nổi cơn ghen, hắn cúi đầu, nhỏ giọng hỏi, "Ninh Ninh, Cố Diệc Đình là ai?"

Tiểu nhân ngư mơ mơ màng màng trả lời: "Là anh đó."

"Vậy anh là ai?"

Nhân ngư mở to mắt, cố gắng nhìn thoáng qua, "Ngốc, anh là Phó Trầm Chu mà!"

Phó Trầm Chu: "..."

Phó Trầm Chu đưa tay, nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt nhỏ của anh, gần như trong nháy mắt hắn đã nghĩ rõ.

Cố Diệc Đình là ai không hề quan trọng.

Hiện tại, giờ phút này, tiểu nhân ngư ở bên cạnh hắn, vậy là đủ rồi.

Lâu lâu dài dài, chỉ cần tiểu nhân ngư không bài xích hắn, một ngày nào đó, hắn sẽ có được anh.

Giống như nhân ngư phát hiện mình bị Phó Trầm Chu bắt nạt, anh đưa tay, đẩy mặt Phó Trầm Chu ra, sau đó mơ mơ màng màng mở mắt.

Giản Ninh dụi dụi mắt, ngồi dậy, "Phó Trầm Chu?"

"Là anh, mau đứng lên, xuống lầu ăn cơm."

Giản Ninh gật đầu.

"Anh xuống trước đi, em mặc quần áo xong sẽ tự xuống."

"Không được, anh bế em xuống," Phó Trầm Chu nói, "Ninh Ninh, em không nên cảm thấy đây là chuyện nhỏ, nếu như hai chân không khỏi, em sẽ biến thành cá nhỏ tàn tật."

Giản Ninh không biết Phó Trầm Chu nói thật hay giả.

Hoảng sợ, ngón chân của anh cuộn tròn trong chăn, đỏ mặt, nhỏ giọng nói, "Được rồi."

"Vậy làm phiền anh."

Sau khi hoàn toàn tỉnh táo, tiểu nhân ngư không còn dính người như trước, nhưng vẫn mềm mại như nhau.

Phó Trầm Chu nói: "Không phiền, em là bạn đời của anh, nhân ngư của anh, chăm sóc tốt cho em, là việc anh nên làm."

Giản Ninh chột dạ cúi đầu.

Nhưng mình không phải nhân ngư của Phó Trầm Chu, mình chỉ là một người đến làm nhiệm vụ thôi.

Nhưng bây giờ mình là nhân ngư.

Cho nên, mình là bạn đời của Phó Trầm Chu.

Giản Ninh tự đỏ mặt.

Anh cảm thấy, mình và Phó Trầm Chu giống như đã quen biết từ rất lâu trước kia, lần đầu gặp gỡ đã đặc biệt thân thiết.

Mặc kệ, không nghĩ nhiều nữa, đầu nhân ngư rất nhỏ, không chứa nổi nhiều chuyện phiền lòng như vậy.

Giản Ninh mặc quần áo tử tế, sau đó nhỏ giọng nói: "Em xong rồi."

Phó Trầm Chu bế anh lên, mang theo Đản Đản cùng nhau xuống lầu, ăn cơm.

Cơm nước xong, một nhà ba người đi ra bể bơi bên ngoài, Giản Ninh tỉnh lại.

Giản Ninh nghiêng đầu nhìn bể bơi.

Kỳ quái, thời gian anh mới tới thế giới này rất ngắn rất ngắn, sao lại có cảm giác mình đã ở chỗ này rất lâu, anh có cảm giác giống như mình ở trong nước ngây người rất nhiều năm rất nhiều năm.

Cảm giác thế nào, cảm giác... Phó Trầm Chu vốn nên là của mình, Đản Đản cũng nên là của mình.

Giản Ninh chột dạ cúi đầu.

Anh được Phó Trầm Chu bế, chậm rãi đi về phía bể bơi bên cạnh, hắn đưa tay, đem Đản Đản ném xuống trước.

Đản Đản vui vẻ chìm xuống phía dưới, đi tìm cá nhỏ và rong chơi.

Trước kia, Đản Đản ở một mình, à không, một quả trứng, rất đáng thương núp ở đáy nước.

Bây giờ, ngày nào ba cũng chơi với nhóc, daddy còn cho nhóc tinh thần lực.

Rất vui.

Nước hôm nay cũng thoải mái hơn.

Đản Đản thử dùng đuôi cá lén đập vỏ trứng, nhưng cứng quá, Đản Đản đập không vỡ.

Cho nên Đản Đản vẫn nên tiếp tục ngủ trong vỏ đi.

Đản Đản tự tìm một chỗ thoải mái dưới nước, quyết định ngủ một giấc thật ngon.

Biển là quê hương của nhân ngư.

Ở trong nước biển, Đản Đản cảm thấy mình cực kỳ thoải mái, cực kỳ vui vẻ, cực kỳ an tâm.

Nhưng giờ phút này, có người cũng không yên tâm.

Giản Ninh thật sự rất sợ nước.

Cho dù có một loại cảm giác quen thuộc, cũng không thay đổi được nỗi sợ nước của anh.

Phó Trầm Chu đem nhân ngư đặt trong lu nhỏ trước, để anh biến ra đuôi cá lớn, sau đó mới đem nhân ngư bế lên, đặt ở cạnh nước.

Nhân ngư túm cổ áo Phó Trầm Chu, không dám buông tay.

Thật ra đuôi của anh để ở trong nước rất thoải mái.

Nhưng bản năng sợ hãi, không thể vượt qua.

Khi anh còn chưa bắt đầu làm nhiệm vụ, đã từng chế-t đuối, dẫn đến chứng sợ nước.

Giản Ninh nắm chặt quần áo Phó Trầm Chu, cả người cá đều treo trên người Phó Trầm Chu, tràn ngập kháng cự.

"Đừng sợ, có anh ở đây."

Phó Trầm Chu cởi quần áo, nhảy xuống nước.

Hai tay hắn ôm eo nhân ngư thật chặt.

Đuôi cá xinh đẹp quấn chặt trên người hắn, lạnh lẽo, rất trơn, hắn rất thích.

Phó Trầm Chu nhẹ nhàng trấn an anh, "Không sợ, Ninh Ninh, tin anh, không sợ."

Nhân ngư phát ra tiếng kêu hức hức, giống như đứa nhỏ không tìm thấy nhà.

Phó Trầm Chu vô cùng đau lòng, nhưng, anh bắt buộc phải sinh tồn trong nước, sau khi học bơi, còn muốn dẫn anh bơi trong biển rộng.

"Ninh Ninh, tin anh đi, em mở mắt ra nhìn anh, được không?"

"Ưm ưm!"

Nhân ngư không dám mở mắt, cũng không dám mở miệng.

Phó Trầm Chu bất đắc dĩ, mang anh nổi lên mặt nước, "Ninh Ninh, bây giờ có thể mở mắt nhìn anh không?"

Giản Ninh mở to mắt, há to miệng thở.

Anh xin lỗi nói, "Xin lỗi, Phó Trầm Chu, em cảm thấy em không thể thở ở trong nước."

"Ninh Ninh, em không cần thở trong nước." Giọng Phó Trầm Chu trầm ổn, nghe xong khiến người ta an tâm, "Em là nhân ngư, sinh tồn trong nước là kỹ năng bẩm sinh của em, không cần cố ý, em chỉ cần coi nước là bờ là được."

Nhân ngư ấm ức "Nhưng em không thể coi nước là đất liền được."

Phó Trầm Chu: "..."

"Vậy chúng ta thử lại xem, từ từ học tập, được không?"

Giản Ninh không vui gật đầu.

Tại sao anh lại biến thành nhân ngư?

Dỗi.

"Em xem, Đản Đản còn không sợ nước, chờ Đản Đản nở ra, em muốn cho Đản Đản biết, ba nó là một nhóc nhân ngư không dám bơi ư?"

Giản Ninh: "Không, không muốn."

"Đừng sợ, đi theo anh nhé?"

"Được rồi."

Đuôi nhân ngư ôm eo hắn, cánh tay ôm cổ hắn, mắt to chăm chú nhìn hắn.

Phó Trầm Chu hít sâu một hơi.

Đây đối với hắn mà nói, mới là khiêu chiến lớn nhất.

Hắn mang theo nhân ngư, một lần nữa trở lại trong nước.

Nhân ngư theo bản năng lại điên cuồng giãy dụa.

Phó Trầm Chu bất đắc dĩ, chỉ có thể mang anh nổi lên mặt nước lần nữa.

Giản Ninh ủ rũ cúi đầu.

"Xin lỗi."

"Đừng xin lỗi", Giọng Phó Trầm Chu dịu dàng, "Ninh Ninh, không phải lỗi của em."

Phó Trầm Chu nói như vậy, Giản Ninh càng tự trách, cúi đầu, "Có phải em làm phiền anh quá không?"

Bọn họ đã ở trong bể rất lâu, Giản Ninh thấy vậy.

"Không phiền, Ninh Ninh", Giọng Phó Trầm Chu dịu dàng, "Chúng ta thử lại lần nữa, nếu như vẫn không được, ngày mai lại đến, được không?"

Hắn ôm Giản Ninh, ở trong nước lâu như vậy, thời gian hôm nay ở trong nước chắc là không còn nhiều lắm.

Giọng Phó Trầm Chu giống như mang theo tác dụng trấn an, Giản Ninh gật đầu.

Anh nhắm chặt mắt, từ từ chìm xuống theo Phó Trầm Chu.

Phó Trầm Chu nhìn anh nhắm chặt hai mắt, cả người run rẩy, gắt gao quấn quanh đuôi cá, đột nhiên, ôm chặt nhân ngư, nhẹ nhàng hôn lên.

Tinh thần lực nồng đậm vây quanh hai người.

Nhân ngư sợ ngây người, biến thành một con cá nhỏ cứng ngắc.