Vai Ác Pháo Hôi, Trầm Mê Nuôi Con

Chương 36: Thế giới I: Minh tinh nhỏ độc ác ở giới giải trí trầm mê nuôi con



Giản Ninh ngồi xổm xoa xoa khuôn mặt nhỏ của nhóc con.

Anh cảm thấy cái thứ khoảng trống trong lòng mình cuối cùng hôm nay cũng được lấp đầy.

Lúc này mới đúng!

Trong mấy ngày anh ở nhà, ngày nào cũng nhớ nhóc con, nhớ đến nỗi ăn không vô ngủ không ngon, nhưng nhóc con Dữu Dữu lại rất vui vẻ chơi ở nhà trẻ!

Giản Ninh mang theo hai bạn nhỏ chậm rãi về nhà, anh vẫn chưa bắt đầu làm việc, mấy ngày nay có thể đón đưa hai bạn nhỏ đi học.

Tuần sau anh phải đi làm, đến lúc đó sẽ cần tài xế tới đón tụi nhỏ.

Cậu nhóc theo sau mông Thẩm Hoài Cẩn, càng hoạt bát hơn, hai người tay nắm tay giẫm lên lá rơi trên mặt đất, chơi đến quên cả trời đất.

Giản Ninh đưa Thẩm Hoài Cẩn về nhà trước, hai ba con quay lại.

Cậu nhóc kéo tay ba, phấn khởi bừng bừng kể lại chuyện xảy ra hôm nay ở nhà trẻ.

Giản Ninh bế bé lên, hỏi bé: "Có sợ thầy cô và bạn học không?"

Giản Dữu lắc đầu: "Không ạ."

"Vậy con có chơi với các bạn nhỏ khác không? Ngoại trừ anh trai."

Giản Dữu gật đầu: "Có chứ."

"Con ngồi cùng bàn với Vương Nhất Minh, bọn con cùng nhau ăn cơm, con cho anh ấy cà chua bi, anh ấy cho con dưa Hami."

Giản Dữu nghiêm túc nói, "Con với Vương Nhất Minh còn đi wc."

"Ba, con đem vịt nhỏ tặng cho Vương Nhất Minh làm quà, ngày mai con lấy một con vịt nhỏ mới được không?"

"Oa, Dữu Dữu giỏi quá! Đương nhiên có thể!" Giản Ninh không chút keo kiệt khen con mình, "Vậy hôm nay con có nhớ ba không?"

"Nhớ." Cậu nhóc ôm cổ Giản Ninh, "Siêu nhớ ba."

"Ba cũng nhớ con, cho nên con vừa tan học ba đã đón con, nhìn thấy ba có vui không?"

Thằng nhóc dùng sức gật đầu: "Vui ạ!"

"Rất rất vui!"

Cuối cùng Giản Ninh cũng yên tâm, tin rằng con mình đã có thể đi nhà trẻ.

Lúc trước anh vẫn lo với cái tính cách quá mức hướng nội của Giản Dữu, đi học có thể bị người khác bắt nạt? Hiện tại xem ra bé ở chung với người khác cũng không tệ lắm.

Như thế qua gần nửa tháng, cuối cùng Giản Ninh cũng yên tâm đi làm.

Cậu nhóc để Cố Diệc Đình chăm sóc.

Cậu nhóc đã lớn, đã biết ba mình sẽ không bỏ rơi mình, hơn nữa ba rất cần công việc.

Ngày nào bé tan học về nhà cũng ăn cơm, cho vịt nhỏ ăn, trước khi ngủ, gọi điện cho ba, sau đó ba kể chuyện xưa cho bé ngủ.

Chớp mắt đã gần nửa năm trôi qua.

Vừa qua Tết Nguyên đán, nhóc con đã 4 tuổi, mặc quần jean nhỏ và áo lông màu xanh lá, trên mũ có một vòng lông nhỏ, thoạt nhìn giống như một quả bóng lông xù.

Cố Diệc Đình mang giày cho bóng nhỏ, đưa bé đi học.

Giản Ninh đưa gần nửa tháng, qua cơn nghiện (đưa con đi học) thì không muốn đưa nữa, từ đó, nhiệm vụ này liền rơi vào tay Cố Diệc Đình.

Trên bầu trời bông tuyết bay bay, nhóc con giẫm trên mặt tuyết phát ra âm thanh bụp bụp bụp, bé thấy thú vị, chạy đi chạy lại giẫm trên mặt tuyết, sau đó đưa tay đón bông tuyết, không cẩn thận, ngã sấp xuống đất, lăn một vòng trong tuyết.

Cố Diệc Đình bước đến, cậu nhóc đứng lên, vỗ vỗ tuyết trên người, cười vui vẻ:

"Chơi tuyết vui ghê."

"Tuyết trong nhà chúng ta, có thể giữ lại sau khi con tan học về chơi không?"

Cố Diệc Đình: "Được."

"Dạ, cảm ơn daddy!"

"Vậy có thể giữ lại, cuối tuần cùng anh trai chơi không?" Giản Dữu tiếp tục hỏi.

Thẩm Hoài Cẩn đã 5 tuổi, trong nhà đăng ký lớp học thêm, sau khi tan học còn phải đi học thêm.

Cố Diệc Đình xoa đầu nhỏ của bé, "Đương nhiên có thể giữ lại, nhưng Dữu Dữu, trời lạnh tạo bông tuyết, trời lạnh bông tuyết mới có thể tồn tại, nếu như mặt trời mọc, có thể sẽ tan chảy, nếu như tan chảy, chúng ta lại mời anh trai chơi trò khác được không?"

Giản Dữu ngây thơ ngẩng đầu, nhìn bông tuyết đầy trời, nghe daddy nói bông tuyết sẽ tan chảy, đau lòng nhíu mày, "Daddy, bông tuyết tan có đau không?"

"Sẽ không." Nhóc con thiện lương lại hiểu chuyện, Cố Diệc Đình rất hài lòng, hắn khom lưng, ôm lấy Giản Dữu, "Dữu Dữu, bông tuyết sẽ không đau, nó sẽ biến thành nước, hòa vào biển rộng, đó là nhà của nó."

"Vậy", Bàn tay nhỏ của Giản Dữu ôm lấy tai daddy, "Daddy, để con bịt tai cho daddy."

Cố Diệc Đình: "... Cảm ơn Dữu Dữu."

Giản Dữu nhíu mày lại giãn ra, "Vậy để ông mặt trời đưa bông tuyết về nhà đi, chắc chắn bọn họ rất muốn về nhà."

"Vậy hôm nay con về, chơi tuyết với Bạch Bạch, Hoàng Hoàng nhé?"

"Vâng."

Hai ba con đến cổng nhà trẻ, Cố Diệc Đình giao cậu nhóc cho cô giáo, tạm biệt bé.

Giản Dữu được giáo viên nắm tay, mềm mại tạm biệt ba, sau đó theo giáo viên bước vào trường học.

Đi được một nửa, gặp được một đứa bé khác, hai đứa bé đáng yêu vui vẻ ôm nhau.

Cố Diệc Đình mới yên tâm rời đi.

Đưa con đi học, Giản Ninh mới rời giường, xuống lầu, anh nhìn thấy Cố Diệc Đình trở về, lắp bắp kinh hãi, "Anh không đi làm à?"

"Hôm nay được nghỉ."

Cố Diệc Đình lấy đồ trong tay ra, đưa cho Giản Ninh: "Tặng em."

Một bó hoa hồng vẫn còn dính tuyết.

Giản Ninh vươn tay, nhận lấy hoa, hoa mang theo mùi thơm, là hoa hồng thật, anh vui mừng hỏi: "Hôm nay là ngày lễ gì sao?"

Cái ông già Cố Diệc Đình này, nhìn qua có nề nếp, trên thực tế lẳng lơ nói nhiều, hơn nữa, cuộc sống rất có cảm giác nghi thức, Trung Thu phải tặng quà, Quốc Khánh phải tặng quà, tết Nguyên Đán phải tặng quà, hôm nay, hình như không phải ngày lễ?

"Thích không?" Cố Diệc Đình hỏi.

Giản Ninh thành thật gật đầu.

"Thích là được", Cố Diệc Đình cười cười, "Ninh Ninh, hôm nay là ngày nghỉ của công ty."

Giản Ninh: "...???"

Cố Diệc Đình nhìn ánh mắt kịch ngạc của anh, vui vẻ cười ra tiếng, "Thứ hai tuần sau là kỷ niệm tròn một năm của Cố thị, Ninh Ninh, tặng em hoa hồng, muốn mời em tham gia, có thể không?"

Giản Ninh cầm hoa hồng, trong nháy mắt muốn đập vào đầu hắn.

"Ninh Ninh, thứ ba tuần sau là sinh nhật anh," Cố Diệc Đình nhìn anh, tiếp tục nói, "Anh muốn mời em tham gia lễ kỷ niệm ngày thành lập công ty làm quà sinh nhật, được không?"

Giản Ninh trợn tròn mắt: "Thật à?"

"Thật đấy."

Cố Diệc Đình lấy chứng minh thư ra, đặt trên bàn.

Giản Ninh cầm lên nhìn thoáng qua, quả nhiên là hôm nay, anh hiểu lầm Cố Diệc Đình.

Giản Ninh gật đầu: 'Được rồi, nể mặt hoa hồng."

Anh ngẩng đầu nhìn Cố Diệc Đình, Cố Diệc Đình cười nói, "Cảm ơn Ninh Ninh đã nhận lời!"

"Ninh Ninh, còn một chuyện muốn bàn với em, Dữu Dữu đã bốn tuổi, anh nghĩ lần này tiện thể công khai thân phận Dữu Dữu, em xem có được không?"

Biểu cảm của Giản Ninh dần trở nên lo lắng, "Có phải tuổi của Dữu Dữu còn quá nhỏ không?"

"Ninh Ninh," Cố Diệc Đình nói, "Dữu Dữu so với em nghĩ càng kiên cường và dũng cảm hơn, huống chi, những thứ này, Ninh Ninh sớm muộn gì cũng phải đối mặt, hơn nữa, Dữu Dữu cần một thân phận chính thức, không bị bất cứ kẻ nào khinh thường."

Giản Ninh cảm thấy Cố Diệc Đình nói có lý, anh gật đầu: "Được rồi, nghe anh hết."

Dù sao, Cố Diệc Đình có thể làm tốt tất cả, anh không có gì phải lo lắng.

"Được", Cố Diệc Đình đứng lên, bước đến trước mặt Giản Ninh, hơi cúi đầu, "Còn một chuyện cuối cùng."

"Cái gì?" Giản Ninh ngửa đầu nhìn hắn.

"Ninh Ninh, thời gian thử việc đã 6 tháng rồi, quốc gia quy định thời gian thử việc dài nhất, không thể vượt qua 6 tháng, em nghĩ, anh có thể chuyển sang chính thức chưa?"

Con ngươi Giản Ninh phóng to, sau đó vành tai, gò má đỏ lên.

"Chúng ta có thể chính thức xác định quan hệ không?" Cố Diệc Đình nói, "Ninh Ninh, chúng ta phải nhanh một chút, xác nhận quan hệ, sau đó kết hôn, một đời một kiếp ở bên nhau."

"Không đúng", Tâm trạng Cố Diệc Đình vô cùng tốt nói, "Là bên nhau đời đời kiếp."

Giản Ninh: "..."

Giản Ninh thầm nghĩ, anh là một người trong sách, lấy đâu ra đời đời kiếp kiếp.

Cố Diệc Đình nói xong thì đứng dậy, dường như chỉ muốn nói ra, cũng không cần Giản Ninh trả lời.

Hắn đổi chủ đề.

"Ninh Ninh, thứ hai tuần sau công ty họp thường niên, hôm nay anh có hẹn với nhà thiết kế, hôm nay em có bận không? Nếu bận, anh hẹn nhà thiết kế vào buổi tối."

"Không bận không bận." Giản Ninh lắc đầu, anh thuận miệng hỏi, "Nhà thiết kế Italy?"

Cố Diệc Đình nhìn anh, "Không phải, là một nhà thiết kế trong nước, nhưng nếu em muốn nhà thiết kế Italy, cũng được, anh bảo trợ lý đổi người khác."

Giản Ninh: "... Không không không, không cần, trong nước cũng rất tốt."

Anh nhìn ánh mắt khó hiểu của Cố Diệc Đình, tiếp tục nói, "Em đọc tiểu thuyết, bá tổng mời nhà thiết kế Italy đến thiết kế quần áo, có vẻ có phong cách."

Cố Diệc Đình nghe anh nói bậy, nói: "Vậy em có xem cách bá tổng đối xử với loại ngôi sao nhỏ không nghe lời như em không?"

"..." Giản Ninh cảm thấy đề tài này có hơi nguy hiểm, quật cường nói, "Bá tổng một lòng phát triển sự nghiệp, làm sao có thời gian quan tâm ngôi sao nhỏ."

"Nói bậy", Cố Diệc Đình cười nói, "Bá tổng sẽ cường thủ hào đoạt, đem ngôi sao nhỏ khóa lại kim ốc tàng kiều."

Giản Ninh: "...!!!!!!"

Giản Ninh hoảng sợ trừng to mắt, cứu mạng, ai nói cho Cố Diệc Đình biết chuyện này.

Cố Diệc Đình vỗ vỗ đầu nhỏ của anh, cầm tay anh, nhẹ nhàng cọ sát đầu ngón tay, "Vậy nên, em phải nhớ kỹ lúc anh cầu hôn, phải đồng ý, nếu không sẽ nhốt em vào phòng tối, biết chưa?"

Con ngươi Giản Ninh chấn động.

Cố tổng đã tiến hóa đến đoạn phòng tối rồi sao? Bước tiếp theo không phải là cưỡng chế play chứ?

Hình như có hơi mong đợi.

Ửng đỏ trên mặt Giản Ninh vất vả lắm mới tiêu tán, bây giờ lại chậm rãi bò lên.

Anh nhanh chóng đẩy Cố Diệc Đình ra, từ trên ghế đứng lên, xoay người rời đi, "Em muốn ăn cơm, em vẫn chưa ăn sáng, anh đi làm việc đi, em không nói chuyện với anh nữa, bye bye."

Cố Diệc hài lòng nhìn anh chạy trốn.

Bốn giờ chiều, nhà trẻ tan học.

Hôm nay Giản Ninh và Cố Diệc Đình cùng nhau đi đón bạn nhỏ về nhà.

Giản Dữu từ nhà trẻ đi ra, nhào vào ngực Cố Diệc Đình, "Daddy, hôm nay giáo viên dẫn chúng con đắp người tuyết, người tuyết cắm lá cờ đỏ, là lớp con, daddy thấy không?"

Cố Diệc Đình ngẩng đầu, một người tuyết ngã trái ngã phải, hai cánh tay một là cây chổi, một là cây lau nhà.

Cố Diệc Đình trái lương tâm khen ngợi: "Tuyệt thật, giỏi quá."

Hắn bế cậu nhóc lên xe.

Giản Dữu nhào vào ngực Giản Ninh.

Rất ít khi ba đến đón bé tan học, cậu nhóc rất vui, ôm chầm Giản Ninh, giống như mèo con trong nhà.

Hai ba con thân thiết lúc lâu, Giản Ninh mới lái xe về nhà.

Về đến nhà, quả nhiên tuyết trong sân vẫn còn, ngoại trừ một con đường nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo từ cửa chính về đến nhà, tuyết còn trải trên mặt đất.

Giản Dữu vui vẻ giẫm lên một chuỗi dấu chân trên mặt đất phủ đầy tuyết trắng, "Ba, daddy, nhanh, chúng ta cùng nhau giẫm lên."

Bé quay lại, kéo hai người lớn đi.

Trên tuyết để lại ba hàng dấu chân.

Giản Dữu thỏa mãn, lại chạy vòng quanh dấu chân, vui vẻ nói, "Ba, con đi tìm Bạch Bạch ra chơi với Hoàng Hoàng."

"Đi đi!"

Giản Dữu lập tức chạy về nhà, mang hai con vật nhỏ ra ngoài.

Mèo con tò mò nhảy thẳng vào trong tuyết, nghiêng đầu thò chân, vịt cũng nhảy xuống theo, "Cát" một tiếng, từ phía dưới nhanh chóng chạy lên, chui vào trong ngực Giản Dữu.

Lạnh quá.

Với hình thể của nó, đã không thể chui vào được, Giản Dữu chỉ có thể dùng bàn tay nhỏ đẩy nó ra.

Vịt vịt không có cách chui vào trong ngực Giản Dữu, kêu hai tiếng cạc cạc, tự mình quay về phòng tiếp tục ngủ.

Cậu nhóc cũng không miễn cưỡng, vui vẻ chạy xuống chơi với mèo con.

Hai đứa nhỏ chạy đi chạy lại, dáng vẻ ngây thơ chất phác.