Trùng Sinh Chi Thương Lam

Chương 133



Chị Lưu hoảng sợ thét chói tai, mắt thấy chiếc xe tải ở bên cạnh tiến lên, kèm theo cát bụi cuồn cuộn hướng về phía cô gái đâm tới.

Thậm chí Thương Lam không kịp phản ứng, chỉ có thể khẽ há mồm, tim đập mạnh và loạn nhịp đứng tại chỗ.

Người đi đường thét chói tai cộng thêm âm thanh ồn ào xung quan khiến đầu óc cô rối loạn. Bỗng nhiên một bóng người lướt qua từ trong đám đông lao đến . . . .

Động tác của anh ta cực nhanh, mấy bước liền xông tới ôm lấy đầu của cô lao về hướng ven đường.

Âm thanh bén nhọn của phanh xe phá vỡ không khí, trong không gian yên tĩnh của buổi sáng liền thấy chói tai.

Mất mục tiêu, xe tải dừng lại ở giữa đường.

Mắt thấy Thương Lam bình an vô sự, chị Lưu thở ra một hơi, bàn tay run run móc ra giấy bút trong túi xách, lại phát hiện biển số xe ở đuôi xe đã sớm bị băng dinh đen che đi. . . . .

Thấy vậy, sắc mặt chị Lưu càng thay đổi, trong mắt thoáng qua sự kinh hoàng.

Một giây kế tiếp, xe tải đổi hướng, quay xe lại tiến về phía ven đường nơi hai người đang đứng.

Hai vệt bánh xe in đậm trên đường lớn, balo bị xe lăn qua khiến đồ vật bên trong bị nghiền nát dưới đất. . . . . .

Người thanh niên đang nằm dưới đất nhìn lên, xuyên qua kính chắn gió thấy rõ tên tài xế đeo kính mát bịt khẩu trang kín mít.

Anh ta lập tức tính toán, vừa che chở cô gái trong ngực vừa nhảy lên bậc thang chạy như điên vào cửa hàng cá cảnh cách đó không xa.

Tiếng vang phía sau lưng rất lớn, đầu xe đâm vào bậc thang bên đường khiến nền đã vỡ vun, bụi bay mù mịt. Sau đó, bốn bánh xe lại điên cuồng tiến lên nhưng không thể tiếp tục đi về phía trước.

Tài xế thử một lúc, cuối cùng chỉ có thể lái xe chạy đi.

Nguy hiểm qua đi.

Chị Lưu lấy điện thoại di động ra run rẩy gọi một cuộc điện thoại cho Triển Mộ, rồi sau đó chạy về hướng cửa hàng đối diện.

Thương Lam cảm thấy cánh tay đang giữ đầu mình được buông lỏng. Thoát khỏi ngực anh ta, cô ngước mắt lên, tò mò nhìn người đối diện.

Đây là một người đàn ông có thân hình cao lớn, thân thể cường tráng khuôn mặt góc cạnh, đường nét tuấn tú mà thâm thúy.

Cằm của anh ta đầy râu, không có cái mũ che đi, trên đầu người này hiện ra rõ ràng.

Mái tóc cắt ngắn cụ ngủn dưới ánh mặt trời càng nổi bật khuôn mặt như hung thần, nhưng Thương Lam cũng không sợ anh, ngược lại có cảm giá thân thiết.

Giống như hai người biết nhau từ trước . . . .

Cô ở trong lòng anh ta cười khanh khách không ngừng, đưa tay sờ râu trên mặt anh ta, dưới ánh mắt kinh ngạc của người đàn ông liền vuốt vuốt lên bộ râu đấy.

"Tiểu Lam, không được nghịch!" Chị Lưu thở hổn hển chạy tới, xoay người nói với Lam Trí: "Thật là rất cảm tạ ngài, tiên sinh xin hỏi ngài họ gì, sau đó chúng ta nhất định sẽ tự mình tới cửa đáp tạ."

Người đàn ông im lặng một hồi, cánh tay đang ôm cô cũng không buông ra.

Cô rất gầy, ôm trong vòng tay nhẹ như lông vũ.

"Em . . . ." Anh lặng người nhìn nụ cười ngô nghê của cô gái, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cô, không dám tin rù rì nói: "Tiểu Lam, làm sao em lại trở nên như vậy?"

Thương Lam mở to đôi mắt, vô tội nhìn anh.

Đột nhiên, nụ cười trên mặt cô càng sâu, bàn tay nhỏ bé dùng sức kéo xuống bộ râu của anh, tiếng cười "Khanh khách" dễ nghe hòa cùng tiếng kêu thảm thiết của Lam Trí vang trong cửa hàng cá cảnh.

Không lâu về sau, Triển Mộ vội vã chạy tới.

Khi anh thấy Thương Lam đang đứng bên nhìn mấy con cá nhỏ ở hồ cá thì bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng không đợi anh bước đến một bước, má phải liền nhận một cú đấm nặng nề.

Triển Mộ bị đánh bất ngờ nên không kịp phản ứng, anh ôm mặt ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, vách hồ cá phản chiếu bóng dáng nhếch nhác của anh.

Lam Trí trước mắt đã sớm không còn sự trẻ trung năm đó nữa, bóng dáng đứng nghiêm toát lên sự cường tráng uy nghiêm của một quân nhân, anh ta giận tái mặt, gằn từng chữ: "Triển Mộ, tại sao Thương Lam lại biến thành như vậy?"

Nghe thấy động tĩnh ở bên này, Thương Lam rút tay đang nghịch trong bể cá ra, chạy về phía Triển Mộ.

"Chú. . . . . ." Cô nhào vào trong ngực của anh, chỉ vào bể cá cách đó không xa, nói: "Muốn. . . . . . Cá. . . . . ."

Tay áo sơ mi của anh bị Thương Lam ôm khiến chúng ướt nhẹp. Anh cúi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bị phơi dưới ánh mặt trời mà đỏ ửng, cưng chiều vỗ vỗ đầu của cô, dặn: "Đi chọn đi."

Đôi mắt của Thương Lam bỗng nhiên sáng lên, ôm anh lấy lòng một lúc rồi vui vẻ chạy đi.

Thấy tiểu Lam như thế, trên mặt Lam Trí thoáng qua vẻ ảm đạm.

Xuyên thấu qua bóng cây, vài ánh mặt trời nghiêng chiếu lên trên người khiến cái bóng phía sau kéo dài, anh ngẩn ngơ nhìn phía sau lưng của cô, giống như lại trở về khoảng thời gian thanh xuân trước kia.

Nụ cười dịu dàng của cô gái đã từng giành cho mình, nay đã không còn tồn tại.

Triển Mộ theo bản năng lấy bao thuốc lá từ trong túi ra, nhưng khi nghe được âm thanh của Thương Lam thì trầm mặc trong chốc lát rồi lại cất đi.

Kể từ khi Lam Trí rời khỏi nhà họ Lam mấy năm trước, sau đó ra ngoài lặn lội, anh cũng không nghe thấy tin tức nào của anh ta.

Có người nói ông cụ nhà họ Lam đưa anh ta vào trong quân đội, cũng có người nói Lam Trí mâu thuẫn với Lam phu nhân, trở mặt bỏ đi, tóm lại là rất nhiều tin tức . . . .

Triển Mộ đứng thẳng người, cười nói: "Đây là chuyện riêng của vợ chồng tôi, tôi không cảm thấy tôi không có nghĩa vụ phải giải thích cái gì với cậu."

Vẻ mặt Lam Trí cứng ngắc, lại không đáp lời.

"Chú. . . . . . Chú. . . . . ." Lúc này Thương Lam ôm một bình nước đựng cá đi ra từ trong cửa hàng, lôi kéo tay áo của anh đưa bình cá lại gần khoe: "Cá. . . . . ."

"Chỉ mua hai con sao?" Cúi đầu hôn lên trán cô một cái, động tác tự nhiên nhận lấy bình cá trong tay cô.

Bình thủy tinh đựng nước tuy nhỏ nhưng vẫn có chút sức nặng.

"Có đủ hay không?" Anh nhẹ giọng hỏi.

"Đủ. . . . . . Đủ rồi. . . . . ."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thương Lam sát lại gần, dán lên trên mặt thủy tinh, Triển Mộ bất đắc dĩ chỉ có thể cầm cao lên.

Mắt thấy Thương Lam mất hứng chu miệng lên, chuẩn bị lại la lối om sòm, anh liền nhéo một cái lên mông cô: "Đừng nghịch ngợm."

"Ưmh. . . . . ." Cô xoa bị nhéo mông đau, uất ức chép miệng nhưng không dám động.

Triển Mộ kéo lấy bả vai của cô, ngẩng đầu nói với Lam Trí: "Dù có thế nào, tôi cũng nợ cậu một phần nhân tình."

Nghe thế thân thể Lam Trí cứng đờ, rõ ràng đánh người là anh, nhưng Triển Mộ lại không quan tâm khiến vẻ mặt của anh ta càng chán nản.

Thương Lam thuộc về Triển Mộ.

Giống như trước đây, trên người của cô để lại mấy dấu vết kia.

Cho dù cô không muốn thừa nhận, nhưng từ thân thể đến tâm trí cô trừ Triển Mộ thì không thể yêu người khác.

Thương Lam đẩy cánh tay trên vai mình ra, xoay người cười híp mắt với Lam Trí, nụ cười thuần khiết đó dưới ánh mặt trời càng thêm rạng rỡ.

"Này . . . . Thấy. . . . . ."

Âm thanh của cô vừa nhẹ vừa mềm, truyền vào tai khiến anh ta nhớ lại Thương Lam trầm tĩnh ít nói.

Khi đó cô khó chịu nhắc: Lam Trí, anh đừng làm rối tóc của em.

Nhìn bóng lưng hai người họ từ từ đi xa, đột nhiên anh ta lôi ra khối ngọc đã vỡ từ trong ngực.

Anh ngồi xổm xuống ném nó vào bể cá, màu xanh ngọc bích chậm rãi chìm vào trong nước, chạm đến mấy chú cá nhỏ khiến chúng hoảng hốt bơi tán loạn.

Anh ta nhìn mảnh ngọc rơi xuống cùng chỗ với đống đá cuội, lẩm bẩm một câu chỉ có mình có thể nghe được: "Cô gái của anh, hẹn gặp lại."

. . . . . .

Xe vững vàng đi trên đường lớn.

Thương Lam nghịch với bính cá trong tay, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười, tay nhỏ bé khuấy ở trong bình khiến nước bắn ướt chiếc váy đang mặc trên người.

Triển Mộ chuyên chú lái xe, trong lòng thầm nghĩ chuyện Thương Lam gặp tập kích hôm nay. Theo lời kể của chị Lưu, anh mơ hồ đoán được chiếc xe tải kia chắc chắn là hướng về phía Thương Lam.

Lông mày khẽ nhíu lại. Vì bảo vệ cô, hai người cũng không công khai quan hệ, chỉ đơn giản đi làm giấy kết hôn. Huống chi từ sau khi sống lại, nếu như không cần thiết thì anh sẽ không dễ dàng kết thù, cho nên là khả năng bị trả thù là vô cùng thấp.

Nghĩ tới đây, Triển Mộ nghiêng mặt nhìn Thương Lam ngồi bên cạnh, thấy hành động cô làm liền mở miệng quát lớn: "Tiểu Lam!"

"Ưmh?" Thương Lam nghiêng đầu sang, không hiểu nhìn anh, một tay vẫn nghịch trong bình nước như cũ . . . .

"Không được cho tay vào đó."

"Ưmh?" Cô chớp mắt mấy cái, vẫn không thay đổi.

Đối mặt với cô một chút, Triển Mộ than nhẹ một tiếng. Với sự lý giải của nha đầu này, cho dù anh nói nhiều hơn nữa cô cũng sẽ không hiểu rõ. Im lặng một lúc lâu, cuối cùng anh cũng mặc kệ cô.

Thương Lam nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, tâm tình thoải mái liền ngâm nga vài câu.

Nhưng sau khi xe dừng lại trước cửa bệnh viện, tiếng hát của cô liền im bặt.

Triển Mộ mở cửa xe cho cô, đợi một lúc nhưng lại không thấy người ra ngoài.

Anh cúi xuống nói với cô: "Xuống xe."

"Chú. . . . . ." Thương Lam ôm thật chặt bình cá trong ngực, nép người ở trên ghế không muốn đi ra ngoài.

"Không ra . . . . Tiêm. . . . . ." Cô vừa nói vừa nhìn cửa bệnh viện.

Mấy tháng trước vì Thương Lam phát sốt, bị Triển Mộ mang đến nơi này. Khi thấy bác sĩ mặc áo bluse trắng cầm ống tiêm đứng ở trước mặt cô, cô liền bắt đầu vùng vẫy ngồi ở dưới đất khóc lớn, trong tay nhặt được cái gì liền ném cái đấy vào người đối diện, làm thế nào cũng không muốn phối hợp.

Bác sĩ y tá cũng bó tay với cô. Phía sau vẫn còn mười mấy bệnh nhân đang chờ, nếu không phải là cô gái này có quen biết lớn thì đã sớm bị đá rồi đuổi ra ngoài rồi.

Cuối cùng Triển Mộ bị một đá người đứng một bên xem thường, chỉ có thể liên tục nói xin lỗi, đồng thời phát giận kéo cô nằm lên gường bệnh . . . .

Sau đó, Thương Lam có tốt một chút nhưng không them để ý đến anh.

"Không tiêm, chỉ để bác sĩ kiểm tra một chút." Anh nói lòi nhẹ nhàng mềm giọng dụ dỗ, cũng đưa tay kéo cô.

"Không xem." Thương Lam không chịu đi vào, lại lùi vào trong, nói: "Chú. . . . Gạt người. . . . "

Anh lần trước cũng là nói như vậy!

"Tiểu Lam, ra ngoài! Thật sự chỉ để bác sĩ xem một chút, lúc nào thì ông xã lừa gạt em chứ?" Anh cười hiền hòa, song khi anh nhìn thấy chân Thương Lam rút vào bên trong, lúc này nụ cười cứng đờ trên mặt.

Thương Lam chú ý tới sắc mặt anh đột nhiên trầm xuống, trong lòng chợt run run.

"Tiêm . . . . Đau. . . . . ." Cô rụt rè cúi đầu.

Đầu nhỏ cúi xuống, cũng thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn anh, đến khi chạm đến ánh mắt tối tăm kia thì cô lại cúi xuống.

Nhìn động tác của cô, đột nhiên Triển Mộ nhớ lại thời gian sau khi hai người cưới. Lúc đó Thương Lam cũng như vậy, sợ đi bệnh viện, sợ tiêm, nhưng sự sợ hãi này lại chưa bao giờ thể hiện trước mặt anh.

Cho đến một lần cô thanh sắt gỉ ở lan can cứa xước ngón tay, liền bị kéo đến bệnh viện tiêm uốn ván.

Dưới ánh mắt nghiêm túc của anh, cô nhắm mắt đem cánh tay vươn ra. Khi kim tiêm đâm vào da anh mới chú ý thấy khuôn mặt cô nhăn nhó. Nhìn ánh mắt to dần dần ướt át, giống như là muốn khóc, bộ dáng tái nhợt đáng thương khiến anh không kìm đưuọc, từ lúc tối đến lúc trời sáng cũng không buông tha cho cô.

Triển Mộ thoát khỏi những kí ức cũ, anh trừng mắt nhìn Tiểu Lam, đột nhiên cúi xuống chui vào trong xe. . . . . .

Bình cá trong tay bị người ta đoạt đi, Thương Lam ngẩn người, ngay sau đó lo sợ, thậm chí cô không còn kịp hét chói tai, đã bị Triển Mộ lôi ra xe.

Trong phòng khám, Triển Mộ đè xuống sự giãy dụa của Thương Lam trong ngực, sát vào bên tai cô cảnh cáo nói: "Nếu ở bên ngoài em không giữ lại chút mặt mũi cho anh, vậy khi về anh sẽ trừng trị em."

Thương Lam bĩu môi không phục, nhưng vẫn nghe lời an tĩnh lại.

Cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú mang nét cười kia, trong lòng có suy tính của mình. Cái chú này luôn như vậy, bên ngoài thì lễ độ, nhưng khi về nhà liền lộ ra bản tính.

Ông bác sĩ sờ ria mép, nhìn chằm chằm bản báo cáo nhưng không có lên tiếng.

Triển Mộ không nhịn được hỏi nói: "Bác sĩ, đầu vợ tôi từng bị va đập. Mấy ngày nay khẩu vị cũng không được tốt, làm phiền bác sĩ xem một chút là nguyên nhân gì?"

Vị bác sĩ già nhìn kết quả xét nghiệm của Thương Lam, đột nhiên ngẩng đầu cười nói: "Chàng trai, chúc mừng cậu…. Vợ cậu là mang thai."