Trùng Sinh Chi Thương Lam

Chương 134



"Vợ câu rất khỏe mạnh, cũng rất. . . . . . Hoạt bát. Nhưng mà ở thời kỳ đầu mang thai, vì cuống rốn còn chưa tạo thành nên thai nhi vẫn chưa ổn định, sẽ dễ dàng ị sảy thai . . . ."

Thương Lam chú ý tới bác sĩ vẫn nhìn chằm chằm vào mình, nhìn nụ cười ngu ngơ của anh.

Vị bác sĩ già ho nhẹ một tiếng, ánh mắt hơi thu lại: "Với tình trạng vợ của cậu, có lẽ cô ấy cũng không ý thức được điều này, cho nên tốt nhất cậu có thể giành nhiều thời gian với cô ấy. Lên cầu thang, mang vác vật nặng, khom lưng lau nhà, những thứ này đều không cho phép. Hơn nữa thời kỳ đầu mang thai, cấm tuyệt đối chuyện vợ chồng, tốt nhất hai người có thể chia phòng ngủ, bình thường chú ý bổ sung nhiều vi-ta-min B11, không được ăn quá lạnh, quá cay, thức ăn nhiều muối . . . ."

Triển Mộ đè bàn tay đang làm loạn của Thương Lam xuống, lắng nghe rất nghiêm túc, chỉ kém không có lấy giấy bút ghi lại ngay tại chỗ.

Ra khỏi bệnh viện, Triển Mộ đứng ở cửa cười khúc khích, bộ dáng kia. . . . . . Làm Thương Lam theo bản năng cách anh xa chút.

Cô ở trong lòng nói thầm, chú thay đổi sắc mặt thật nhanh, mới vừa rồi còn mặt âm trầm nhìn chằm chằm vào mình, vậy mà lúc này lại nhìn cô cười. . . .

"Tiểu Lam." Đột nhiên Triển Mộ kéo cô lại, ánh mắt nhìn trên bụng còn bằng phẳng của cô.

"Ưmh?" Thương Lam kéo nhẹ cánh tay anh đang che trên bụng mình, không hiểu hỏi: "Chú. . . . . ."

"Hôm nay anh rất vui, chưa bao giờ vui đến thế, anh . . . ." Lời của Triển Mộ đã không còn mạch lạc, đầu óc của anh bị tin vui bất ngờ này làm bùng nổ, máu toàn thân đều như đang sôi trào.

"Anh sắp làm ba, anh sắp làm ba rồi!"

"A. . . . . ." Thương Lam bị anh nhấc lên xoay vòng quanh, nghe anh nỉ non, bàn tay ở không trung khua loạn xẹ kèm tiếng cười khúc khích.

"Bay. . . . . . Bay bay. . . ."

Người đi qua nhìn thấy cũng không quan tâm, cảnh tượng như thế này mỗi ngày đều xảy ra, mọi người đều không lấy gì làm lạ.

Sau khi dẫn cô ra xe, Triển Mộ không lái xe về nhà ngay mà đi đến một nhà tiệm sách.

Thương Lam ngồi dưới đất nhìn những tập truyện tranh đầy màu sắc, còn Triển Mộ đứng ở trước kệ sách, nhìn tất cả những cuốn sách trên giá《 sổ tay phụ nữ có thai 》《 những chú ý trong thời gian mang thai 》《 làm thế nào để thai phụ khỏe mạnh 》. . . . . .

Giỏ mua đồ trong tay của anh, không bao lâu liền xếp đầy.

Anh một lòng nhặt sách trên kệ, ngược lại quên mất Thương Lam phía sau lưng. Đợi đến khi anh chọn xong những bộ sách muốn mua, lúc quay người lại muốn dẫn cô rời đi.

"Tiểu Lam, mau đứng dậy!" Anh khẩn trương gọi một tiếng, khiến người xung quanh xem thường.

Thương Lam ngồi dưới đất không hiểu, không biết mình chọc tới anh lúc nào.

"Ưmh?" Triển Mộ kéo cô, động tác rất nhẹ.

Trong tay Thương Lam cầm tập truyện tranh, đột nhiên có chút. . . . Lo sợ khi được cưng chiều.

Thái độ của anh với cô rõ ràng ôn hòa hơn so với mấy ngày trước, anh thay đổi trở nên cẩn thận hơn, che chở cô như châu báu.

Ngay cả giọng điệu nói chuyện với cô cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Thương Lam nhìn giỏ mua đồ trong tay anh, thuận tay ném quyển truyện tranh vào.

Bình thường với năng lực kinh tế của Triển Mộ, dù cô muốn mua toàn bộ tiệm sách này cũng không vấn đề gì, nhưng khi anh nhìn nội dung tập tranh kia thì mặt lạnh, nhặt nó ra khỏi giỏ đồ, tiện tay để lên đằng sau.

Nhìn động tác anh lưu loát, đôi mắt Thương Lam trợn tròn, vội vàng cầm một quyển khác trên kệ để vào giỏ hàng.

Triển Mộ nhăn mày, lặp lại động tác vừa rồi.

Cứ thế lặp lại, người cho vào người bỏ ra . . . .

"Chú. . . . . . Mua. . . . . ." Thương Lam giữ tay anh làm nũng, thông minh bày ra dáng vẻ dụ dỗ.

Rõ ràng Triển Mộ không mắc mưu của cô. Anh nhìn chằm chằm tập truyện tranh Thương Lam cầm ở trong tay, trên bìa viết to ba chữ 《 Kim Bình Mai 》.

"Không mua." Triển Mộ nói cứng rắn.

Thương Lam sững sờ. Đây là lần đầu Triển Mộ cự tuyệt trả tiền cho mình.

"Mua?" Cô len lén quan sát ánh mắt của anh. Anh cũng không tức giận, đã vậy tại sao không chịu mua cho cô.

"Không mua." Vẻ mặt Triển Mộ tỏ rõ sự không nhân nhương, ôm lấy bả vai của cô đi ra quầy thanh toán.

"Ưmh. . . . . ." Bởi vì sợ làm tổn thương cô, anh không dùng sức nên cô rất dễ dàng thoát khỏi cánh tay của anh.

Thương Lam quay lại, đứng ở bên cạnh giá sách quát về phía anh: "Muốn mua! Muốn mua!"

Cô vừa nói vừa khóc lớn, như một đứa bé không được cho kẹo: "Chú. . . . . Mua. . . . Mua. . . ."

Thương Lam che mắt, thỉnh thoảng xuyên qua khe tay nhìn trộm anh, mắt to trong veo như nước không thấy chút nước mắt, rõ ràng là đang giả bộ khóc.

Nếu như có thể, Triển Mộ rất muốn treo ngược cô lên đánh một trận, nha đầu này lâu ngày không ăn đánh nên nhớ đây mà. Bình thường bị anh dạy dỗ xong, không được mấy ngày đã quên rồi, rồi cứ tiếp tục nghịch ngợm gây chuyện.

Dĩ nhiên, điều này cũng có lợi là cô không để trong lòng. Vị vậy mỗi lần ân ái, bất luận anh chơi như thế nào thì đêm đó có lẽ cô sẽ tức giận, có lẽ sẽ không để ý đến anh chừng mấy ngày, nhưng không quá bao lâu sẽ quên chuyện kia quên. Cứ lặp đi lặp lại như vậy cũng có một một thú vui.

Thương Lam nào hiểu được suy nghĩ đen tối của anh, nắm chặt tập truyện tranh trong tay, nức nở. Nếu như không phải do Triển Mộ lôi kéo, chỉ sợ cô đã ngồi dưới đất khóc lóc om sòm.

"Em còn chê anh vứt bỏ mặt mũi chưa đủ sao?" Anh dắt tay của cô muốn đi.

"Mua. . . . . . Mua!" Thương Lam nhất quyết không tha.

"Được, mua, cũng mua!" Triển Mộ khí gấp.

Thương Lam rụt rè nhìn anh, len lén nhét tập truyện tranh trong tay vào giỏ đồ.

Sau đó cô cười híp mắt một đường đi theo phía sau anh, nhìn anh tính tiền, nhìn anh đi ra ô-tô, nhìn anh ngồi lên xe. . . . . .

Sau khi về đến nhà, cô làm thế nào cũng không tìm được tập truyện tranh mình tự mua nữa.

"Chú. . . . . ." Cô lật tung đống sách trong túi mua hàng, sau đoa đứng lên kéo tay áo của anh: "Tranh. . . ."

Triển Mộ không để ý cô, thẳng đi tới phòng bếp.

"Tranh . . . ." Thương Lam theo sát phía sau anh.

"Chị Lưu, về sau chị cứ theo sách dạy nấu ăn này mà làm. Làm nhiều một chút, Tiểu Lam mới mang thai, cần bổ sung dinh dưỡng."

Chị Lưu "A" một tiếng, kinh ngạc hỏi: "Tiểu Lam mang thai sao?"

Trên mặt Triển Mộ không che giấu được sự vui sướng: "Đúng, tôi cũng vừa mới biết."

Bị hai người coi thường, Thương Lam lộ vẻ mất hứng, cô nặng nề kéo tay áo của anh, nhắc: "Chú. . . . Tranh . . . ."

Chị Lưu che miệng, quay người lại tiếp tục nấu canh.

Thương Lam một đường đi theo Triển Mộ ra khỏi phòng bếp, cô nhìn thấy anh đang ngồi xuống ghế sa lon, cầm tờ báo lên ngăn cách tầm mắt của cô.

"Chú. . . . . . Ưmh. . . . . ." Cô tủi thân khóc, đá đá mủi giày của người đàn ông. Thấy anh không có phản ứng, cả người liền ngồi vào trên đùi của anh, để đầu chui qua tờ báo, cái mông uốn éo dựa sát vào trong ngực của anh.

"Chú. . . . Tranh . . . ." Cô chắn trước tờ báo, hai tay chống lên lồng ngực của anh kêu la: "Muốn tranh . . . . Chú. . . . .Cháu muốn tranh . . . ."

Triển Mộ không nhịn được cười ra tiếng, rồi sau đó lại cố ý mặt nặng xuống hỏi: "Tranh cái gì, anh không thấy."

Thương Lam không ngờ anh còn có thể chơi xấu liền vôi vàngkhoa tay múa chân trước ngực anh.

Cô vẽ hình dạng một cái yếm ở trước ngực anh, rồi sau đó kéo cổ áo anh lớn tiếng quát: "Tranh . . . . Chú. . . . . . Vô lại. . . . Hư."

Cô vừa so sánh như vậy, Triển Mộ liền đen mặt. Nha đầu này cái gì cũng thấy rồi. Nếu bình thường xem chút cũng không có ý kiến gì, nhưng bây giờ trong người có một đứa bé, nếu đứa bé trong bugj học thói xấu của mẹ thì làm thế nào?

Mới vừa rồi thật không nên vội vàng, tùy tiện tìm một tiệm sách nhỏ, nơi đó đa số không phải sách chuẩn, cũng nhiều sách có nội dung lung tung. . . .

"Không có tranh." Triển Mộ hừ một tiếng, ôm cô xoay người, xuyên qua bả vai cô tiếp tục xem báo.

"Có! Có!" Thương Lam khóc, ở trong lòng anh lộn xộn, cào nát mặt tờ báo cho hả giận.

Cô rõ ràng nhìn anh tính tiền, nhất định có!

"Anh ném rồi." Triển Mộ cũng không lừa cô, cũng không tập trung nhìn tờ báo bị xé nát nữa mà đặt cô sang bên cạnh. Anh cầm điều khiển TV vừa định bật lên, ánh mắt lại nhìn xuống vùng bùng phẳng lỳ của Thương Lam thì nhớ tới lời dặn dò của bác sĩ.

"Chú. . . . . . Tại sao ném. . . . . ." Thương Lam bị anh đặt xuống ghế, cô nũng nịu dậm chân, quay người lại muốn nhào về phía anh.

Triển Mộ nhìn chằm chằm ghế sa lon trước mặt, kéo tay áo lên đẩy ghế cách xa vách tường.

Thương Lam tò mò nhìn động tác của anh, cũng quên chuyện làm ầm ĩ, mắt thấy người đàn ông đẩy ghế sa lon đến sát tường đối diện.

Anh quay người lại, hài lòng nhìn cự ly giữa ghế salon và TV, mím môi gọi cô: "Em qua đây."

Thương Lam không nghi ngờ gì, vừa đi qua liền bị người ôm vào trong ngực.

"Tranh . . . ." Cô ngồi trước ngực anh, ngước mắt đòi.

"Anh vứt rồi." Triển Mộ chắc hẳn phải vậy mà nói hoàn hậu, đưa tay đã nắm bên cạnh hộp điều khiển ti vi.

"Sát" Thương Lam nghe được âm thanh truyền ra trên TV, cô không buông tha tiếp tục hỏi: "Cái gì. . . . Ném khi nào . . . . ."

Triển Mộ chuyển đến bản tin thời sự, thuận tiện liền hôn một cái lên miệng cô, xấu xa nói: "Không nói với em."

Thương Lam hiểu được, cô nặng nề đấm lồng ngực của anh, đôi mắt ửng hồng hiện lên hai hàng nước mắt: "Chú. . . . Cháu muốn tranh . . . . Ghét. . . . Chú. . . ."

Cô vừa khóc vừa ngước mắt nhìn anh, chú ý thấy người đàn ông bên cạnh không thèm để ý tới tính toán của cô thì cô khóc lại càng lớn tiếng. . . . . .

Triển Mộ cũng khó chịu trong lòng, nha đầu này nói không nghe, đánh không được, một chút không vui mừng là khóc nháo, cũng không biết tính xấu này học của ai!

Anh liếc mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, ngược lại muốn nhìn xem cô có thể chống đỡ được bao lâu.

Sức lực của Thương Lam cũng không tốt, còn chưa tới mười phút liền mệt mỏi, nằm ở trên ngực của anh, từ khóc lớn biến thành nhỏ giọng khóc sụt sùi.

Khi Triển Mộ cho là rốt cuộc cô cũng ổn định thì vấn đề lại tới.

Đến giờ ăn cơm tối, tiểu nha đầu núp ở trên ghế salon, giận dỗi không chịu qua.

Cuối cùng, Triển Mộ thờ ơ ngăn lại động tác của chị Lưu. Anh đứng lên, bê toàn bộ thức ăn trên bàn đến phía trước ghế salon, ngồi xuống bên cạnh Thương Lam ngồi xuống, chậm rãi ăn từng món trên mặt bàn.

Ừng ực –

Thương Lam quay lưng lại, che bụng nhỏ nuốt nước miếng một cái, xoay người thèm thuồng liếc nhìn đồ ăn đầy bàn .

Tất cả đều là món cô thích ăn.

Theo cánh tay đang gắp thức ăn kia, cô nhìn về phía mặt Triển Mộ.

Anh gắp một con tôm bỏ vào trong miệng, ở trước mặt cô nhai say sưa ngon lành.

Cô không nhịn được lại nuốt nước miếng một cái, bò xuống ghế sa lon định chạy về hướng phòng ngủ.

Ai ngờ cổ tay bị nắm chặt, Triển Mộ vươn tay giữ lấy cô.

Anh nhìn chằm chằm cô hỏi: "Em đi đâu?"

Thương Lam tội nghiệp hít hít mũi, hốc mắt đỏ hệt như một chú thỏ con.

Cô sờ lên cái bụng đang đánh trống, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, đưa tay cầm lấy đùi gà trên mặt bàn.

Nhưng tay mới vừa vươn ra chút xíu liền bị cái đũa gõ lên.

"Em làm gì thế?" Anh đánh cũng không nặng, nhưng vẻ mặt lại cố ý ra vẻ một người khó tính.

"Chú. . . . . . Đói bụng. . . . . ."

"Không phải là em không ăn sao?" Anh mím môi, nín cười.

"Đói. . . . . ." Thương Lam rất muốn khóc.

"Sau này vẫn còn đề cập đến quyển truyện tranh kia nữa không?"

Thương Lam sờ lên mu bàn tay bị gõ đau, thút tha thút thít đảm bảo: "Không. . . . . . Không đề cập tới. . . . . ."

"Ừ."

Triển Mộ chống hàm, nhìn dáng vẻ ăn canh của Thương Lam.

Nhớ tới lúc mình mới đưa cô về, ngay cả chiếc đũa cô bé này cũng không biết cầm. Người nhà họ Thương luôn luôn coi cô là gánh nặng mà mặc kệ, dĩ nhiên sẽ không có kiên nhẫn dạy cô những thứ này.

Mà sau khi ở chung anh mới phát hiện ra, mặc dù cô ngốc nhưng cũng không có nghĩa là cô không thể tự lo liệu, chỉ cần dạy nhiều lần thì cô đều sẽ hiểu.

Triển Mộ lột một con tôm, vừa muốn bỏ vào trong chén của cô, ai ngờ Thương Lam thấy đồ ăn liền ngẩng đầu ngậm vào ngón tay của anh. Cái miệng nhỏ của cô ngậm một cái liền nuốt thịt tôm vào trong bụng, sau đó lại tham ăn liếm sạch sẽ dấu vết trên ngón tay sạch sẽ của anh.

Triển Mộ thu hồi tay lại, nhìn chằm chằm nước bọt trên ngón tay thì sững sờ, đột nhiên anh cười ra tiếng, tâm tình rất tốt.

Anh có một kẻ ngốc, trong bụng của kẻ ngốc còn có một đứa trẻ nhỏ ngốc nghếch, sau này vẫn sẽ còn có nhiều nữa.

Anh đang cười, trong mắt tràn đầy hạnh phúc. Cứ như vậy đi, anh không dám cầu nguyện quá nhiều.