Trùng Sinh Chi Thương Lam

Chương 135



Từ sau khi Thương Lam mang thai, cho dù ai cũng có thể nhìn ra được sắc mặt của Triển Mộ . . . . Không tốt lắm.

Chín giờ tối, Triển Mộ lau tóc bước ra từ trong phòng tắm.

Anh một đường đi thẳng đến phòng khách, ở khúc quanh liền nghe thấy một tràng tiếng cười.

Nhếch miệng, tâm tình của anh vui vẻ đi đến nơi phát ra âm thanh, nhưng khi ánh mắt thấy hành động và việc làm của cô thì sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống.

Thương Lam đang chăm chú nhìn Tiểu Đinh Đương trên TV mà cười "Khanh khách" không ngừng. Thấy sau lưng có tiếng động, cô quay mặt qua gọi: "Chú."

Dứt lời, cô quay lại, hai mắt ngay cả chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm trong hình ảnh trong ti vi. Trước dáng vẻ say sưa này, chỉ thiếu việc không dán mặt lên màn hình nữa thôi.

Triển Mộ nhíu mày, chú ý tới ghế dưới mông cô

"Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi? Không thể cách TV quá gần." Anh ôm cô về phía ghế sa lon để sát tường.

Thương Lam khẽ hừ một tiếng, nhìn hình ảnh trên TV cách xa hơn, bĩu môi giãy dụa khỏi người của anh, nói: "Xa. . . . . . Không thấy được."

"Xa ư? Anh vẫn thấy rất rõ ràng." Triển Mộ vừa nói, vừa đẩy kính mắt trên mũi.

Thương Lam phồng má trợn mắt, đưa tay tranh giành.

"Còn gây sự nữa, anh sẽ ném hết bánh ngọt trong tủ lạnh." Triển Mộ liếc cô một cái.

"Chú. . . . . ." Thương Lam kháng nghị một tiếng, lộ vẻ tức giận thu tay lại.

Giận dỗi quay lưng đi.

Triển Mộ xoa bụng nhỏ của cô, đổi một tư thế khác để ôm cô chặt hơn, ánh mắt vẫn rơi trên vùng bụng vẫn còn bằng phẳng của cô.

Nghe nói phụ nữ có thai thích ăn đồ ngọt thì tỷ lên sinh ra bé gái là rất cao.

Thương Lam bị anh sờ bụng mà cười khanh khách không ngừng.

Cô ngước mắt nhìn màn hình ở đối diện. Vị ở cự ly quá xa nên cô nhìn không rõ hình ảnh trên đó.

Ngáp một cái, cô nhàm chán tựa vào ngực của Triển Mộ, nhìn theo áo ngủ hướng lên khuôn mặt của người đàn ông.

"Chú. . . . . ."

Triển Mộ cúi xuống hôn lên tóc của cô: "Sao vậy?"

"Không thể ném. . . . Bánh ngọt. . . . Của cháu."

Lời còn chưa nói hết, anh liền nghe thấy tiếng thở đều đều phát ra từ miệng của cô.

Không ngờ lại ngủ thiếp đi.

Anh buồn cười vò rối tóc của cô, lướt qua gò má, lòng bàn tay vuốt ve bờ môi cô, rồi mát sát đến nơi mập mờ nào đó.

Chỉ chốc lát sau anh liền bế cô trở về phòng.

Liếc nhìn dáng vẻ của thiếu nữ đang ngủ, không nhịn được hôn xuống bờ môi cô. Nụ hôn này vừa dịu dàng lại kéo dài nhưng không mang theo một chút dục vọng nào.

Dưới ánh đèn, trong ánh mắt của anh nhìn cô, ngoại trừ sự cưng chiều vô hạn còn tràn ngập thâm tình.

Không bao lâu sau, trong phòng vang lên tiếng cười nói anh: "Mèo thèm ăn."

Lúc nửa đêm, Thương Lam bị tiếng nước chảy đánh thức.

Cô mơ mơ màng màng từ trên giường bò dậy, bản năng đi đến nơi dó.

"Chú?"

Cả phòng tối om, lại không thấy bóng dáng của Triển Mộ.

Cô chớp mắt mấy cái, lo lắng gọi lại: "Chú. . . . . . Chú. . . . . ."

Đến khi cô sắp khóc thì Triển Mộ mang theo một thân ẩm ướt từ trong phòng tắm ra ngoài.

"Chú. . . . . ." Nhìn người tới, trong mắt Thương Lam thoáng qua vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, cô liền chạy mấy bước nhào vào trong ngực của anh, chỉ về phía rèm cửa sổ nói: ". . . . . . Sợ. . . . . ."

Ban đêm gió bắt đầu thổi, khiến bóng cây ngoài cửa sổ lay động. Triển Mộ chú ý thấy mấy bóng cây theo hướng tay của cô. Cả phóng tối mù mịt, khó trách cô sẽ sợ.

Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, Thương Lam từ từ bình tĩnh lại, cô kéo nút áo anh.

"Thơm." Nói xong, lại hít sâu hơn, đó là hương vị của sữa tắm.

"Tại sao lại tắm?"

Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, Triển Mộ chỉ cần khẽ cúi xuống liền có thể thấy cảnh xuân ở dưới cổ áo đang rộng mở của Thương Lam.

Hai tiểu bạch thỏ kiêu ngạo đang nằm ở trước ngực của cô như khiêu khích . . . .

Cổ họng anh chợt căng cứng, trong đầu không khỏi hồi tưởng lại lúc tiểu huynh đệc của anh ma sát ở bên trên chúng, làn da mịn màng trắng noãn dần đỏ ửng. Nghĩ tới đây anh bỗng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cả người nóng lên . . . .

Nhớ tới thời gian lần cuối cùng hai người làm chuyện đó thì đã gần nửa tháng anh không đụng đến cô. . . . . .

"Đi ngủ đi." Một lát sau, anh gian nan mở miệng, cúi đầu nhìn qua phía dưới dần ngẩng cáo, thở dài một tiếng.

Thương Lam thấy anh lại muốn đi vào trong phòng tắm, cô vội vàng nói: "Chú, đi đâu?"

Trong mắt cô gái trong veo ẩn hiện nước mắt, chỉ sợ anh chạy liền dính cả người lên anh.

Báo ứng. . . . . . Thật là báo ứng!

Triển Mộ cố nén kích động mà đẩy cô ra, cũng âm thầm thề sau khi Thương Lam sinh xong, trong thời gian tiếp theo, anh tuyệt đối sẽ không muốn có thêm đứa bé.

"Chú."

Thương Lam nhíu mày, tránh tay của anh nhào tới một lần nữa.

Ai nghĩ tới một tiểu Lam ngày trước tránh anh như trán tà cũng sẽ có ngày lệ thuộc vào anh như thế. Lần này Triển Mộ không đẩy cô ra, anh không đẩy cô ra được. . . . . .

"Chú, không đi." Thương Lam ngước mắt nhìn anh, trong mắt phản chiếu bóng của anh.

Ở nơi đó chỉ có một mình anh. . . . . .

Ánh mắt nóng lên, anh cúi xuống điên cuồng cắn nuốt đôi môi cô.

Đối với cách hôn như muốn ăn người khác của anh, Thương Lam đã không còn sợ hãi như ban đầu nữa, ngược lại sẽ học bộ dáng của anh mà đưa đầu lưỡi đi vào, dây dưa với anh.

Nụ hôn này kéo dài hồi lâu, cuối cùng Triển Mộ thở hổn hển đẩy cô ra, đôi mắt đỏ ngầu lại nhìn cô chốc lát, sau đó lúc bản thân sắp mất đi khống chế liền xoay người xông vào phòng tắm.

"Phanh" một tiếng đóng cửa lại, anh nhếch nhác nhìn mình trong gương. Dưới ánh đèn sáng bạc, mái tóc anh hỗn loạn, trên trán thấm một tầng mồ hôi, gương mặt đỏ bừng vì dục vọng bị kìm nén không được thỏa mãn.

Thương Lam gõ nhẹ lên cánh cửa bên ngoài kèm theo tiếng nức nở, không biết kêu tên của anh bao nhiêu lần.

Rốt cuộc đợi cô gọi mệt liền dựa vào cửa ngồi xuống, bàn tay nhỏ bé thỉnh thoảng gõ lên, nhưng không còn kêu la nữa.

Mà khi Triển Mộ đi ra với cái đầu ướt nhẹp liền chạm vào một đôi mắt đen nhánh hiện lên vẻ đáng thương.

Bước chân ngừng lại một chút, anh ngồi chồm hổm nhìn thẳng vào cô: "Tại sao khóc?"

"Chú. . . . . . Không đi." Thương Lam ôm cổ của anh mãnh liệt cọ, nước mắt nước mũi tèm lem bôi lên người anh.

Triển Mộ kéo khăn long trên cổ xuống, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô gái, lặng nhìn cô thật lâu.

Mấy ngày này, có lẽ là do mang thai, thsi độ của Thương Lam trở nên dính người một cách khác thường. Vài lần cô đòi đến công ty với anh, hoặc là chờ ở cửa, đến khi anh về liền nhào tới, ôm anh thân mật. Dĩ nhiên, với anh thì đây không thể nghi ngờ là một tín hiệu tốt. . . . .

"Khuya lắm rồi, đi ngủ đi." Anh ôm chặt cái mông của cô, thầm than, cũng chỉ là sờ hoặc xem mà không thể ăn thôi.

Thương Lam rất dễ ngủ, vừa nằm lên giường liền ngủ được.

Chỉ khổ cho Triển Mộ, ngửi được mùi thơm cơ thể cô thì dù lăn qua lộn lại cũng không cách nào ngủ.

Nằm bên cạnh là người ngày nhớ đêm mong, anh chỉ cần chạm tay là có thể chạm vào, lật người là có thể. . . . . .

Pằng –

Triển Mộ giơ tay tát lên mặt mình môt cái, lập tức dục vọng trong mắt liền tản đi không ít.

"Chú?" Thương Lam dụi dụi con mắt nằm trong lòng anh.

Đôi mắt tròn to vô tội khiến Triển Mộ hít sâu một hơi, nhưng vẫn cố kìm nén dục vọng phía dưới của mình.

"Nha đầu hư." Anh cắn răng nghiến lợi nói, đột nhiên xoay người cô lại.

Thương Lam đưa lưng về phía anh, còn chưa chờ cô phản ứng kịp, liền bị người phía sau ôm chặt vào lòng.

Cảm nhận được nguồn nhiệt nóng đang dán chặt lên sống lưng mình, Thương Lam lo lắng giãy dụa một hồi, quay đầu lại kêu: "Chú. . . . . ."

"Đừng động." Anh thở hổn hển, đột nhiên bỏ đi quần nhỏ phía dưới, vén làn váy lên, đưa tay vuốt ve ở trên mông cô.

Anh không cho động, Thương Lam thật sự ngoan ngoãn không dám động.

Cô nắm ga giường, có lúc bị bóp đau liền kêu la hai tiếng, chiếc váy không biết từ lúc nào đã bị vén đến lên tận vai . . . .

"Chú. . . . . . Chú!" Cô bất mãn rầm rì hai tiếng, buồn ngủ quá, tại sao chú không để cho cô ngủ. . . . . .

Thương Lam cảm thấy đột nhiên người đàn ông ở phía sau dừng động tác lại, giữa lúc cô định lui ra thì giữa hai chân bỗng nhiên có một vật cứng đưa vào, chống đỡ nơi thịt non mềm giữa hai chân. Thứ ở giữa không ngừng ma sát, cùng với tiếng gầm nhẹ, tốc độ đâm vào rút ra của cây gậy kia càng nhanh . . . .

Trên mặt Thương Lam hiện lên ửng hồng, hạ thân ở giữa hai chân bị ma sát dần dần có cảm giác. Cô nắm áo gối nhỏ giọng thở dốc, tiếng rên rỉ thật thấp ngược lại càng tăng lên ham muốn của người đàn ông.

Hai mắt Triển Mộ đỏ ngầu, một tay sờ loạn lên người cô, nhưng lại không dám dùng sức. Anh chỉ cảm giác luồng nhiệt dưới người dâng trào nhưng lại không tìm được chỗ có thể phát tiết, gân xanh hiện đầy trên côn thịt khiến nó vừa trướng vừa nóng. Huyết dịch toàn thân sôi trào, tất cả đều tập trung ở đó một chỗ, giống như sắp nổ tung ra . . . .

Tiếng thở gấp bên trong phòng càng thêm nặng nề, giống như sung sướng lại giống như đang đè nén, rốt cuộc đến khi vang lên tiếng gầm nhẹ, một dòng chất lỏng đục ngầu bắn ra, bắn tung tóe ở bắp đùi của cô.

Cảm xúc dình dính không chịu nổi khiến cho Thương Lam khó chịu, cô đưa tay sờ lên, lại đưa bàn tay dính chất lỏng màu trắng đến trước mắt anh.

Đôi mắt trong suốt tựa hồ đang hỏi: Đây là cái gì?

Triển Mộ tựa vào trên gối thở to hổn hển. Một lát sau anh vén chăn mỏng lên, mắt thấy bên trong một mảnh hỗn độn, chỉ có thể thầm than, ngày mai lại phải đổi ga giường mới rồi.

Kể từ khi Thương Lam mang thai thì tính khí ngày càng thay đổi, người cũng càng lười biếng, thậm chị có lúc dám chỉ vào mặt Triển Mộ mà kêu la. Nếu như anh không theo, cô liền ném bát nữa đĩa, cầm được cái gì liền ném lên người anh.

Cái tính xấu này anh cũng không chịu nổi đươc nữa rồi.

Thật ra thì, Thương Lam cáu kỉnh cũng không phải là là không có nguyên do. Từ khi mang thai, Triển Mộ liền cấm hết tất cả sở thích trước đây của cô: không thể ngồi ở khoảng cách gần xem ti vi, không thể nghịch máy tính của anh, không thể nhảy lên nhảy xuống, chạy lung tung, ngay cả ra cửa cũng có người trông chừng . . . .

Triển Mộ thong thả ung dung mở tờ báo, vẻ mặt nghiêm túc lườm cô một cái: "Uống vào."

Động tác của Thương Lam cũng hơi chậm lại. Cô bĩu môi, đẩy chén cháo gà trước mặt ra, nhìn anh lắc đầu một cái, nói: "Không uống."

Triển Mộ hơi nhíu mày, cảnh cáo nói: "Lại muốn bị ăn đòn sao?"

"Không!" Thương Lam hừ một tiếng, thuận tay hất đổ chén canh trên bàn. Lập tức, chén cánh gà ninh mất năm giờ liền sóng sánh, nước canh đổ một khoảng lớn trên mặt bàn ở trên bàn.

Triển Mộ gấp tờ báo, không vui quát lớn: "Thương Lam!"

Thương Lam mạnh miệng, vừa cầm chén canh gà vừa ném đi, hô lớn với anh: "Không A!"

Ba –

Sống lưng Triển Mộ thẳng lên, bả vai rơi xuống cục thịt, nhìn qua liền thấy một lớp mỡ dính lên áo sơ mi, tức giận đến mức toàn thân phát run.

"Anh nghĩ em đang thèm được dạy dỗ." Anh nắm quyền, nơi khớp xương phát ra tiếng kẽo kẹt.

"Không A! Không A! Ghét!" Thương Lam hừ nhẹ, nắm một cái xương không chút suy nghĩ liền ném lên người anh.

Trong mắt Triển Mộ thoáng qua sự lạnh lẽo, đột nhiên giơ tay lên bàn đập mạnh một cái.

"Bốp" một tiếng vang thật lớn, lực mạnh khiến bát đũa trên bàn nảy lên.

Thương Lam hìn ánh mắt ánh đỏ ngầu nhưng vẫn chưa cảm thấy sợ hãi. Có lẽ đối với sự uy hiếp của Triển Mộ, một lần, hai lần, có lẽ hữu dụng.

Nhưng khi cô biết sự uy hiếp của anh chỉ là uy hiếp mạnh miệng lại chưa bao giờ làm ra hành động thì liền nhìn ra được sự "Mờ ám" trong đó.

Mà ở một mức độ nào đó, việc Triển Mộ "Không dám làm” coi như là dung túng tính tình của cô. Nếu như ngay cả Triển Mộ cũng không nắm được cô, như vậy trong nhà này, còn có ai dám nghịch ý của cô?

Vì vậy, bây giờ Thương Lam ở trước mặt Triển Mộ, tựa như một bá vương. Cộng thêm thời gian mang thai khiến tính tình nóng nảy khiến cô không có việc gì liền thích bắt nạt, khi dễ Triển Mộ.

Chị Lưu yên lặng thu thập bàn ăn bừa bãi, nhìn không khí căng thẳng giữa hai người thì chỉ cảm thấy buồn cười.

Nếu như Thương Lam nhào vào trên người Triển Mộ, đưa tay túm tóc anh kéo, hoặc cưỡi trên lưng của anh, hô to"Giá, giá!" . . . . . . Cũng coi như là "Khi dễ".

Trong đầu không khỏi hiện lên bộ dáng Triển Mộ lúc ấy vừa tức giận rồi lại không thể không theo.

Vì vậy, vẻ mặt anh hết trắng chuyển sang xanh lá, rồi lại đen sì. . . .

Chị Lưu che miệng, sau khi lau sạch sẽ dầu mỡ trên bàn liền im lặng lui xuống xem kịch vui.

"Tiểu Lam, những thứ này có lợi cho thân thể em và đứa bé trong bụng. Ngoan, không nên nghịch ngợm, chúng ta uống một chén có được hay không?" Triển Mộ xanh mặt, thật vất vả nở một nụ cười, lời nói nhẹ nhàng mềm giọng khuyên nhủ.

"Không!" Thái độ Thương Lam cứng rắn, ý tứ thể hiện rõ ràng: ta không uống, ngươi có thể làm gì được ta.

Trên trán nổi gân xanh, anh cắn răng nghiến lợi nói: "Nếu em có bản lĩnh thì cả đời ôm lấy quả cầu nhỏ trong bụng đi."

Ánh mắt dời về phía bụng khẽ nhô ra của cô, anh giận đến mức khóe miệng không ngừng run rẩy, trong lòng thầm nghĩ, chờ sau khi em sinh xong, xem anh dạy dỗ em thế nào!

Bên trong phòng rơi vào không khí im lặng. Đối mặt với ánh mắt giống như là muốn ăn thịt người của anh, Thương Lam không chịu yếu thế trừng lại.

Tình cảnh như thế thật ra đều diễn ra mỗi ngày. Một chút chuyện nhỏ như hạt mè hạt đậu, hai người cũng có thể ầm ỹ hơn nửa ngày.

Ngày thường Thương Lam luôn là phía yếu. Nhưng kể từ sau khi mang thai, lại như có được một khối kim bài miễn từ. Chỉ cần đẩy bụng lên phía trước, dù Triển Mộ có tức giận đến mức muốn đánh cô thì cũng phải chờ cho cô sinh ra đứa bé rồi nói. Hơn nữa vì muốn trấn an bà bầu có nhiều thay đổi cảm xúc này, anh còn phải ngoan ngoãn nhận lỗi, nhỏ giọng xuống nước, mặc cho người ta la hét.

Sợ là Triển Mộ nằm mơ cũng không nghĩ tới, thì ra là anh có ngày bị người khác sai bảo như con cháu như vậy.

Thật đúng với câu: Lên voi xuống chó.

Đang lúc hai người giằng co, khi Triển Mộ nắm góc bàn đến sắp gãy, tiếng chuông điện thoại liền phá vỡ cục diện bế tắc này.

Là tin tức từ bệnh viện truyền đến. . . . . .

Hai phút sau, anh bình tĩnh cúp điện thoại, xoay người trầm mặc nhìn cô.

Cũng chỉ là mấy dòng chữ đơn giản, lại phán quyết sự sống chết của một người.

11h45’ trưa ngày mùng 10, nhũ mẫu được chứng thực đã tử vong.