Trùng Sinh Chi Thương Lam

Chương 136



Ánh mặt trời giữa trưa nghiêng qua cửa sổ, xuyên thấu qua bóng cây mà chiếu vào. Chị Lưu tắt vòi nước, lau sạch sẽ tay đi ra ngoài.

Trong phòng khách quanh quẩn tiếng cười của Tiểu Đinh Đương. Chị kéo xuống chiếc tạp dề, quay người lại chú ý tới Thương Lam đang nằm ở trên ghế sa lon, thuận miệng mà hỏi: "Hôm nay thơi tiết rất tốt, Tiểu Lam có muốn ra ngoài đi dạo không?"

Thương Lam mệt mỏi nằm nghiêng, nghe được âm thanh của chị thì tai khẽ giật giật, sau đó miễn cưỡng lật người, ngón tay của mình tiếp tục lật tìm.

Cạnh TV có để một hộp DVD.

Chị Lưu nhìn Anime đang phát, ánh mắt lại một lần nhìn mấy cái đĩa trên mặt bàn. Trên đó là tập đĩa mà Triển Mộ cố ý mua về, nói là cho Thương Lam giải buồn.

Thương Lam ngáp một cái, không có hứng thú với bộ phim Anime đang chiếu, cặp mắt to long lanh thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa.

"Dì! Khi nào thì chú trở lại ?"

Cô xoa xoa đôi mắt ngồi dậy từ trên ghế salon, nhận lấy nước ấm chị Lưu đưa tới, để lên môi thổi thổi một chút rồi uống.

Lướt qua ba vai chị Lưu, ánh mắt cô dừng lại trên kệ giày ở cửa. Nơi đó đặt vài đôi giầy da chỉnh tề, tất cả đều là kiểu dáng thường ngày Triển Mộ hay đi. . . .

"Có thể cậu chủ phải hai ngày nữa mới trở về." Chị Lưu cầm chiếc ly không, sờ lên bụng đang nhô lên của cô gái.

Thương Lam nhẹ "Ưmh" một tiếng, lại nằm trở về trên ghế sa lon. Cô lười biếng đưa dài chân ra, từ ghế sa lon kẹp lấy chiếc cà vạt, vần vò ở trong tay.

"Chú. . . . Thật lâu. . . ." Cô chu miệng, vừa nói, vừa tăng thêm sức lực trong tay.

"Tại sao. . . . . . Không mang cháu theo?"

Từ nhỏ nhũ mẫu đã bị bán vào nhà họ Thương, ở thành phố B gần như không có người thân nào. Trước đó bà từng đề cập với Thương Trung Tín muốn về quê, an hưởng tuổi già.

Vì vậy sau khi bà qua đời, anh liền đưa bà hồi hương để an táng, cũng xem như hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của bà.

Chị Lưu nhìn dáng vẻ mất mát của cô bèn dụ dỗ: "Cậu chủ bận rộn công việc, mấy ngày nữa trở về. Tiểu Lam muốn ăn gì, đợi tiểu Trần tới chị đi mua tới cho em."

Thương Lam lắc đầu một cái, híp mắt ở trên ghế sofa rung chân.

Lúc này điện thoại ở trên tường ngay sát cửa reo lên.

Nghe được âm thanh, cô đột nhiên từ trên ghế salon nhảy xuống, dép cũng không đi, chân trần chạy về hướng phát ra âm thanh.

"Chậm một chút, Tiểu Lam em chạy chậm một chút." Chị Lưu sợ hết hồn hết vía, nhìn theo bóng lưng cô chạy mà đuổi theo sát phía sau.

Cô bé ngốc nghếch này căn bản không có ý thức được mình đang có thai. Ngày thường có lười ăn hay khóc lóc thì cũng không sao vì ít nhất còn có Triển Mộ trông chừng. Nhưng hôm nay Triển Mộ không có ở đây, tiểu nha đầu liền như ngựa hoang thoát dây cương, dù nói thế nào cũng không chịu nghe.

"Chú!" Thương Lam nhận điện thoại, vội vàng kêu một tiếng, cũng không một lát, cô hai vai một bước, thất vọng đem lời đồng đưa cho Chị Lưu.

"Chúng tôi không mua bảo hiểm. . . . . ."

Thương Lam ngoan ngoãn đứng ở một bên, nhìn thấy chị Lưu cúp điện thoại, cô liền đi về phía giá giày, tay vươn ra cầm lên mấy đôi giày da, mắt thỉnh thoảng hướng về phía cửa.

Vẻ mặt tội nghiệp kia không khác gì chú cún con chờ chủ nhân trở về.

Chị Lưu mới vừa cúp không bao lâu, tiếng chuông phiền phức lại vang lên một lần nữa. Lần này Thương Lam đưa lưng về phía cô, không quan tâm đến nữa, chỉ đưa lưng dựa vào tường, lau chùi mũi giày của từng đôi một.

Chị Lưu không nhịn được mở miệng: "Tôi đã nói là không mua bảo hiểm . . . . Cậu chủ, thật xin lỗi, tôi không biết là cậu."

Ở đầu dây bên kia, Triển Mộ nhàn nhạt mở miệng, trong giọng nói không giấu được vẻ mệt mỏi: "Cô ấy thế nào rồi?"

Chị Lưu vừa muốn mở miệng, điện thoại trong tay liền bị người đoạt đi.

Thời điểm Thương Lam cầm máy lại không nghe được tiếng của Triển Mộ, cô vội vàng kêu: "Chú. . . . . . Chú!"

Trong điện thoại truyền đến tiếng cười của anh: "Có tinh thần vậy sao?"

"Chừng nào thì chú. . . . Trở lại." Thương Lam vừa nói vừa dùng ngón tay chỉ chỉ lên trên vách tường.

Cái miệng nhỏ nhắn của cô phụng phịu, ở trong lòng oán thầm. Ngày ấy Triển Mộ rời đi cô còn chưa dậy, đợi đến lúc cô tỉnh lai đã không thấy bóng dáng của anh. Trong vài ngày tiếp theo đều do chị Lưu và chị Trần thay phiên chăm sóc cuộc sống thường ngày của cô.

Thói quen thật là một điều đáng sợ. Cô đã hình thành thói quen được Triển Mộ chăm sóc hàng ngày, được lồng ngực của anh ôm vào lòng mới có thể ngủ. . . .

Hôm nay đột nhiên thay đổi người, không ngửi thấy mùi vị quen thuộc của anh, buổi tối cô trằn trọc không ngủ được. Điều này cũng khiến cho cô luôn mệt mỏi uể oải vào ban ngày, lúc nào cũng buồn ngủ.

"Em ngoan ngoãn ở nhà chờ, không cần tạo thêm phiền phức cho chị Lưu. Ngày mai anh mang quà về cho em, được không?" Triển Mộ tựa vào bên tường nhìn đám người cách đó không xa, trong miệng phả ra một làn khói.

Nơi này có nhiều nghi thức an táng, từ chọn mộ đến đi chôn, hơn nữa còn mấy thứ đồ liên quaN, phải mất mấy ngày để đi tìm. nếu như không phải ở công ty phải có người trông coi, Thương Trung Tín cũng sẽ không gọi anh về trước thời hạn như vậy.

"Chú. . . . Đi đâu." Thương Lam cũng không đem quan tâm đến quà tặng, ngược lại uất ức hỏi "Tại sao không mang cháu . . . . Cùng đi."

Giộng mũi nghèn nghẹn truyền vào tai, cô bé ngốc nghếch này đang dùng phương thức trực tiếp nhất thể hiện sự nhớ nhung với anh.

Triển Mộ ném điếu thuốc hút được một nửa ở trong tay đi, trái tim đột nhiên được bao phủ bởi sự ấm áp, trong mắt anh tươi cười, lời nói phát ra từ miệng càng dịu dàng hiếm thấy: "Ngoan! Em đang có bảo bảo nên không thể tới nơi này. Sau này có thời gian, anh sẽ dẫn em tới đây một chút."

"Tại sao . . . ." Điện thoại trong tay Thương Lam bị siết chặt, không hiểu hỏi: "Bảo bảo . . . ."

Triến Mộ không có ý định giải thích quá nhiều với cô nên chỉ dặn dò mấy câu liền cúp điện thoại.

"Trợ lý Triển, anh đến ăn một chút gì đi, buổi tối còn phải đưa tiễn nhũ mẫu."

Trần Lệ mặc đồ tang cho anh một bình nước. Bởi vì thức đêm mà sắc mặt của chị ta trở nên trắng bệch lạ thường, trong mắt hiện đầy tia máu, môi khô nứt không có chút huyết sắc nào. Thân hình đẫy đà giờ đây gầy gò giống như người mắc bệnh nặng lâu ngày . . . .

Triển Mộ gật đầu một cái, đi theo phía sau chị ta vào nhà. Cùng nhau bước vào, ánh mắt chị ta nhìn anh dần trở nên phức tạp.

Hôm nay toàn thân Trần Lệ tỏa ra hơi thở của người phụ nữ đã có chồng, dáng vẻ tiều tụy lúc này nào còn được mỹ lệ như xưa, cũng khó trách Thương Trung Tín lại vứt bỏ chị ta. . . .

Tùy tiện ăn chút gì đó, mấy người đàn ông khiêng quan tài cùng một đội ngũ những người khua chiêng gõ trống thẳng tiến lên nũi làm lễ.

Đã đến đêm khuya, không có vợ đi cùng, cả ngày hôm nay anh ở trong nhà túc trực bên linh cữu. Tập tục nơi này là sau khi đưa tang, người nhà phải ở lại trong thôn một thời gian, mỗi ngày lại đến trước mộ phần để bái tế trong suốt bảy ngày liền . . . .

Triển Mộ vốn không phải một mê tín người, nhưng mà mỗi khi có chuyện liên quan đến Thương Lam thì anh không thể không cẩn thận thêm.

Sau khi ngồi ô tô trở lại thành phố, anh tìm một khách sạn để tắm rửa, rồi lại đến một miếu thờ, tìm tới vị pháp sư để giải trừ "Xúi quẩy" trên người mình. Xử lý xong tất cả mọi chuyện ổn thỏa, anh mới dám về nhà.

Biết hôm nay Triển Mộ trở lại, từ sáng sớm Thương Lam đã đứng trông chừng ở cửa.

Cô ngồi ở cửa trước chờ, đợi đến khi sắp đi ngủ, lỗ tai nhạy bén nghe được âm thanh mở ổ khóa.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên sáng lên, không đợi người bước vào, cô liền nhào tới chui vào trong ngực của anh.

"Chú. . . . . . Chú. . . . . ." Cô thân mật vừa ôm vừa nhảy lên xuống cọ xát vào người anh, giống như một con bạch tuộc quấn xung quanh.

Trong mắt Triển Mộ hiện ý cười, ôm lấy cái mông của cô khóa lại cửa. Nghe thấy tiếng động ngoài cửa, chị Lưu đi ra từ trong phòng bếp, bàn tay ướt nhẹp lau trên chiếc tạp dề, nói: "Cậu chủ, cậu đã về rồi! Rất nhanh sẽ nấu xong cơm." Chị Lưu cười nói, đột nhiên dời mắt nhìn về phía Thương Lam: "Tiểu Lam, nhanh đi rửa tay."

Thương Lam ôm lấy cổ của Triển Mộ cọ xát, làm như không nghe thấy.

"Chị Lưu! Chị đi làm việc đi, cô ấy để tôi được rồi." Triển Mộ vừa cười vừa véo mông của cô, cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn, không coi ai ra gì mà dây dưa.

Buổi tối lúc ăn cơm, Thương Lam cực kỳ ngoan, ngồi trong lòng anh tự xúc tự bê bát ăn. Tật kén ăn của cô giống như không còn, anh gắp cho cô cái gì, cô liền ăn cái đó. Ngay cả thịt mỡ bình thường cô ghét nhất thì cũng chỉ hơi nhíu mày, rồi cứng rắn nuốt xuống.

Cô khéo léo như vậy, rõ ràng là thái độ lấy lòng nhưng lại khiến cho Triển Mộ càng trở nên trầm mặc, ý cười trong mắt biến mất từ lúc nào.

Giống như cảm nhận được anh không vui, cô rụt rè kéo cổ áo của anh, cái miệng nhỏ nhắn dính đầy dầu mỡ hôn một cái lên mặt anh. "Ba" một tiếng, ở nơi nào đó hiện lên một vòng tròn nho nhỏ. . . .

Triển Mộ nở một nụ cười trấn an, dùng cái thìa múc chút canh đút vào trong miệng của cô, nhưng ánh mắt nhìn cô lại dần dần trở nên phức tạp.

Tất nhiên Thương Lam là một kẻ ngốc, nhưng không phải là người không có chút tình cảm nào.

Có lẽ cô không biết yêu là gì, nhưng có thể phân biệt được ai đối xử tốt với cô, ai không . . . .

Nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô, Triển Mộ nói: "Đừng sợ, anh sẽ không bỏ em lại."

Thương Lam chớp mắt mấy cái, dựa vào anh thở phào nhẹ nhõm.

"Chú . . . . Không đi . . . ."

"Anh không đi." Triển Mộ ôm cô càng chặt hơn, cuối cùng thì thầm bên tai cô: "Thật xin lỗi, hù dọa em rồi."

Thương Lam ở trong lòng anh khẽ ngước mắt, hừ một tiếng bày tỏ đồng ý.

Nhìn dáng vẻ tạm tha thứ cho người khác của cô khiến Triển Mộ dở khóc dở cười. Sau khi xác định anh sẽ không bỏ đi, tính kén ăn của kẻ ngốc nào đó lại xuất hiện . . . .

Gió đêm tháng bảy vẫn mát mẻ như cũ, trong phòng ngủ thoang thoảng mùi thơm của sữa tươi. Trên tủ đầu giường có một chiếc đèn bàn đang sáng, ánh sáng hoàng hôn chiếu vào khiến xung quanh như nhuộm sắc màu ấm. Triển Mộ tựa vào cửa sổ sát đất, nói nhỏ vào trong điện thoại: "Tra được chưa?"

Ngụy Vô Lan trầm ngâm chốc lát, nhìn tài liệu trong tay nói: "Đó là chiếc xe chui nên không tra được thông tin hữu ích nào."

Thấy Triển Mộ không lên tiếng, anh ta tiếp tục nói: "Đầu mối anh cho quá ít. Nếu lần này đối phương không ra tay được thì nhất định sẽ làm lại lần nữa, không bằng. . . . . ."

"Câm miệng." Triển Mộ không vui nheo mắt lại, sự lạnh lẽo trong mắt tỏa ra: "Sẽ không có lần sau. Tôi không tin chút chuyện nhỏ thế này có thể làm khó được cậu. Trong tuần này tôi muốn có kết quả." Dứt lời, không đợi Ngụy Vô Lan phản ứng, anh liền cúp điện thoại.

Đclmm!

Ngụy Vô Lan tức giận ném tài liệu trên bàn, tên khốn này coi anh ta là vạn năng sao . . . .

Thương Lam đang ngủ theo bản năng vươn tay sang bên cạnh. Khi chạm đến phần giường lạnh băng thì đột nhiên tỉnh giấc, cô chống tay ngồi dậy, mượn ánh sáng đầu giường tìm kiếm khắp nơi trong phòng: "Chú. . . . . . Chú. . . . . ."

"Anh ở đây."

Nhìn thấy Triển Mộ, Thương Lam vội vàng nhào qua, đầu nhỏ cọ xát lung tung ở trong lòng anh.

"Chú. . . . . ."

Triển Mộ sờ bụng nhỏ của cô. Thời gian Thương Lam mang thai còn ngắn ngủi, nơi bụng cô cũng còn bằng phẳng.

"Tiểu Lam, nói cho anh biết, rốt cuộc em nhìn thấy gì?" Đột nhiên Triển Mộ nâng cằm của cô hỏi. Thấy bộ dạng mơ mơ màng màng của cô, rõ ràng là không nghe, anh liền xầu tính nhéo nhẹ một cái lên gò má của cô. Dưới ánh đèn, Thương Lam bị đau kêu một tiếng, ngay sau đó tức giận vỗ lên lồng ngực của anh, cũng bắt chước bóp ở nơi đó một cái.

Đáng tiếc da thịt của anh cứng, cô không véo được.

"Nói cho anh biết, là ai?" Xác định vấn đề không phải xuất từ phía mình nên anh chỉ có thể âm thầm suy đoán, chẳng lẽ là ở trong lúc vô ý cô đã đắc tội với ai? Dù sao đối phương có mục tiêu rõ ràng, trong hình ảnh mà người đi đường chụp được thì rõ ràng chiếc xe kia hướng về phía cô.

Thương Lam không hiểu ngẩng đầu lên, hướng về phía anh lắc đầu một cái.

Đầu óc cô đơn thuần, rõ ràng không hiểu được những lời từ trong miệng anh phát ra.

Thấy sắc mặt anh đột nhiên trầm xuống, cô hôn lên miệng anh một cái, lấy lòng nói: "Chú. . . . Cháu rất ngoan, đừng nổi giận."

Ánh đèn u ám, Triển Mộ nhìn ánh mắt to tròn của người trong lòng, đó là đôi không chút tâm cơ nào, toàn tâm toàn ý lên thuộc vào anh.

Thương Lam tựa vào trước ngực của anh, hít lấy hương thơm quen thuộc trên người đàn ông, mí mắt càng ngày càng nặng. . . .

Anh trầm mặc ôm cô, sức lực lại chặt mấy phần, cái tay ở trên lưng cô vỗ nhẹ, an ủi cô gái ngủ. Nhưng ở trong bóng tối, sắc mặt của anh lại càng u ám nặng nề.

Cũng trong lúc đó, Thương Trung Thời thận trọng từ trong phòng ra ngoài.

Xung quanh thỉnh thoảng có ve sầu, kèm theo vài cơn gió lạnh thổi tớ. Ông ta đứng ở trong hành lang, lôi điện thoại ra.

"Là tôi."

"Có tìm được người không? Tôi đã nói rồi tiền không là vấn đề. Sau khi thành công thì không thiếu phần của cậu đâu."

"Đúng, được. Cậu tùy tình huống mà làm. Tôi còn không tin được cậu sao, cậu nhớ dặn anh ta làm việc sạch sẽ một chút. . . . . ."

Hoàn cảnh ở quê không được tốt, Thương Trung Thời phiền não tát lên mặt mình một cái. Dưới ánh đèn lờ mờ, lòng bàn tay dính một vết màu đỏ sậm, ông ta xuy một tiếng cúp điện thoại.

Liếc nhìn con muỗi bay vòng vo trước mặt, nghe tiếng "Vo ve" khiến người ta khó chịu, bên tai không khỏi vang vọng tiếng cười của Thương Lam . . . .

"Mẹ kiếp!" Thương Trung Thời đã một hòn sỏi bên chân cho hả giận, đôi mắt nhỏ hẹp của ông ta hiện lên sự lạnh lẽo giống như một ly rượu độc.