Trần Thế

Chương 27: Thăm dò, lùi bước



Lạc Trần ngồi xuống ghế sofa. Cô cảm thấy thái độ củamình cũng có chút vấn đề, cô thật sự muốn nhiều như thế hay là vì trong lòng cósự oán giận. Cũng có thể vì cô quá quan tâm tới anh. Lạc Trần không muốn épanh, cũng không muốn anh vì cô mà thay đổi điều gì, chỉ mong tình cảm giữa cảhai không quá khiên cưỡng.

“Lâm Tự, em qua lại với Sở Kinh Dương, tại sao anh lạikhông vui?”

“Thế em nghĩ là anh nên vui sao? Người phụ nữ của anhở một mình trong phòng cùng với người đàn ông có ý đồ rõ ràng với cô ấy, em chorằng anh phải nghĩ thế nào?” Lâm Tự vẫn giữ thái độ nghiêm túc, ngữ khí khôngphải chất vấn mà tràn đầy châm biếm.

“Lâm Tự, anh nên tin tưởng em.”

“Em lúc nào cũng muốn bỏ đi, sao có thể khiến anh tintưởng?”

“Không phải đã nói là không nhắc đến việc ra đi nữamà, anh đừng có ghi nhớ mãi thế.”

Câu nói này khiến Lâm Tự thấy ngượng ngùng, nghe cứnhư câu mẹ thường dỗ dành con: “Đừng sợ, mẹ sẽ không đi đâu” vậy.

“Em cho rằng anh sợ em bỏ đi sao? Anh chỉ không muốnem tùy tiện phá hỏng mọi quy tắc của nhà họ Lâm mà thôi. Em coi nhà họ Lâm anhlà cái gì, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi!”

Mặc dù trong lòng Lạc Trần hiểu rất rõ nhưng bị Lâm Tựnói toạc ra như thế, vẫn cảm thấy nhục nhã. Cô vội vàng muốn bỏ đi như thế, cólẽ là vì không muốn để anh bỏ đi trước mà thôi. Dù thế nào, người buông taytrước sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.

Cô coi Lâm Tự là người thân thiết nhất với mình ngoàiLạc Sa ra, vì vậy sự tổn thương mà anh đem lại sẽ vô cùng đau đớn, sẽ cứa rấtsâu vào trái tim cô. Cho dù trong lòng Lạc Trần rất khó chịu, nhưng muốn cô thểhiện bộ dạng ai oán thì không phải là phong cách của Lạc Trần. Càng khó chịu,cô càng phải mạnh mẽ, càng tỏ vẻ như không có chuyện gì.

Lâm Tự nhìn Lạc Trần đang bình tĩnh ngồi đó, như hoàntoàn không nghe thấy anh nói gì, tự theo đuổi suy nghĩ riêng của mình vậy.

Không phải là Lạc Trần không muốn nói, cô chỉ sợ nếucô nói ra thì sự việc sẽ không thể cứu vãn được. Tâm tư hỗn độn của Lạc Trầnđang suy nghĩ về Lâm Tự dần chuyển sang Lạc Sa, buổi sáng còn nói chắc chắn vớiLạc Sa rằng sẽ chuyển về ở chung, giờ lại xảy ra chuyện với Lâm Tự thế này.

Định thần lại, Lạc Trần vẫn mở miệng nói: “Lâm Tự,giữa em và Sở Kinh Dương sẽ không có chuyện gì đâu, hoàn toàn không phải là dothân phận đã kết hôn trói buộc em, đơn giản chỉ là vì em không yêu anh ta, chưabao giờ có suy nghĩ sẽ ở cùng anh ta. Cuộc hôn nhân của chúng ta, đối với giađình anh, đối với bản thân anh có lẽ là chính thức, có tính ràng buộc. Nhưngvới em mà nói, thứ duy nhất em phải tuân theo chỉ là trái tim em mà thôi”.

Lâm Tự cau mày: “Làm người thì ít nhất cũng nên biếtgánh vác trách nhiệm”.

“Có trách nhiệm với mình rồi mới có thể có trách nhiệmvới người khác được.”

“Em hứa với người ta nhưng lại không làm được, đấy làcó trách nhiệm với bản thân, có trách nhiệm với người khác hay sao?”

Suy nghĩ của Lâm Tự cũng có phần gia trưởng, anh cảmthấy không cần thiết phải bàn tới vấn đề trách nhiệm với phụ nữ. Phụ nữ chỉ cầnan phận ở nhà là được rồi, thế giới bên ngoài chính là bầu trời của những ngườiđàn ông, đánh nhau cũng là việc của đàn ông, chịu trách nhiệm cũng là việc màđàn ông mới phải suy nghĩ. Nhưng Lạc Trần hình như có tư tưởng của riêng mình,cô căn bản là không hiểu được quan điểm của anh.

“Vâng, đã hứa thì nhất định phải cố gắng làm bằngđược. Nhưng nếu đã rất cố gắng rồi mà vẫn chưa làm tốt thì cần gì phải cố gắngthêm nữa? Miễn cưỡng bản thân mình như thế, người xung quanh cũng không cảmthấy vui vẻ gì. Thực ra, nếu không phải là vì gia đình, anh cũng sẽ chẳng đểtâm đến việc em có ra đi hay không. Anh chỉ muốn tuân thủ nguyên tắc mà thôi.Nhưng em lại cho rằng cuộc sống thì nên thuận theo mong muốn của trái tim.” Độtnhiên Lạc Trần nhoẻn cười, nụ cười rất điềm tĩnh, “Em biết suy nghĩ của emkhông thực tế, tùy tiện làm theo ý mình là việc thật sự không nên. Có thể vìanh đã tạo cho em một môi trường quá yên bình mới khiến em càng muốn nhiềuhơn”.

Lâm Tự vốn đã định nói lại, nhưng thấy Lạc Trần cườithản nhiên như thế, dáng điệu thoải mái như thế, anh cảm thấy dù mình có nói gìthì cũng không thể giải quyết được vấn đề, bởi vì Lạc Trần đúng là đã khônghạnh phúc. Thực ra, ép buộc người khác làm những việc người ta không muốn sẽkhiến chính mình cảm thấy rất khó chịu, điều này anh rất hiểu.

“Quan điểm và cách nhìn nhận sự việc của chúng takhông giống nhau.” Lâm Tự nói.

“Vâng, chúng ta không giống nhau. Trách nhiệm của emchỉ là lo cho Lạc Sa và chính bản thân mình, còn trách nhiệm của anh lại quánhiều, gia tộc của anh, sự nghiệp của anh, những thứ đó đều cần anh gánh vác,trái tim anh đều đã bị những thứ đó chiếm trọn rồi. Đôi khi, em cũng có ý địnhtìm hiểu anh nhưng chỉ vô ích, trừ khi em có thể đồng cảm với anh được.”

Lâm Tự gật đầu: “Vậy chẳng phải chúng ta đã thắt mộtnút chết rồi hay sao?”

“Cái nút đó là ở hai đầu sợi dây, có gì quan trọngchứ? Những việc này đều khác xa so với thực tế, chúng ta cũng đã đi xa chủ đềquá rồi.”

Thấy Lâm Tự không nói, Lạc Trần nhẹ nhàng: “Lâm Tự, emnói nhiều như thế, cho dù áp đặt suy nghĩ của mình vào trong đó, nhưng cũng chỉlà nghĩ thôi. Có thể do em đã hơi phóng đại sự việc”. Lạc Trần nhìn Lâm Tự, “SởKinh Dương không phải vấn đề mấu chốt trong mối quan hệ của chúng ta. Nếu anhthấy không thoải mái, em sẽ giữ ý hơn, không làm những việc khiến người ta hiểulầm nữa”.

Lâm Tự cảm thấy hơi kinh ngạc trước thái độ nhượng bộbất ngờ của Lạc Trần. Anh luôn cho rằng Lăng Lạc Trần là người gặp mạnh thìmạnh hơn, gặp cứng thì cứng hơn, những lời anh vừa nói nặng nề như thế, trongtình huống này mà cô vẫn có thể thỏa hiệp thật không giống cô chút nào.

Thần sắc của Lạc Trần bình tĩnh nhưng cũng có chútbuồn bã. Cô biết Lâm Tự nói thế có thể là vì anh giận nhưng vẫn cảm thấy đaulòng. Cô muốn nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện ở đây. Cô không muốn tranhcãi nhiều với anh nữa, cũng không muốn vì chuyện này mà lại có ý định ra đi.

“Muộn lắm rồi, anh còn chưa ăn cơm sao?”

Nhắc đến cơm, sắc mặt Lâm Tự vừa dịu lại lập tức trởnên căng thẳng: “Về nhà làm thứ gì đó đơn giản ăn cũng được”. Nói xong anh đira cửa, đợi Lạc Trần cùng về.

“Ở nhà làm gì có nguyên liệu, hay là ăn ở đây rồi hãyvề. Anh muốn ăn gì? Em làm cho anh ăn.”

“Về nhà ăn đi. Sáng mai anh đưa em đến trường sớm.”Lâm Tự kiên quyết.

Lạc Trần cảm thấy lúc này tốt nhất là không nên làmtrái ý anh, huống hồ đây chỉ là chuyện nhỏ. “Cũng được. Có gì thì xuống chỗ bácVương nấu.”

Cho sách vở ngày mai vào trong túi, Lạc Trần đi theoLâm Tự ra cửa, lặng lẽ thở dài. Sau khi tan học cô đi xem nhà, tiếp đó là gặpSở Kinh Dương rồi đến Lâm Tự, giờ lại phải vòng về nhà, thật sự rất mệt mỏi.Hôm nay đúng là một ngày vừa dài vừa hỗn loạn.

Lạc Trần ngủ quên trên xe của Lâm Tự, hình như cứ ởbên cạnh anh là cô rất dễ ngủ. Lâm Tự cũng không đánh thức cô dậy, lặng lẽ đưaxe vào hầm. Anh điều chỉnh nhiệt độ trong xe cao hơn một chút, ngả ghế ra phíasau, nhẹ nhàng nằm xuống nhắm mắt lại. Cuộc nói chuyện giữa họ ngày hôm naytrông thì có vẻ đã đi quá xa chủ đề, thực ra lại là dịp để Lạc Trần nói rõ suynghĩ của mình. Lạc Trần không phải là người có thể dùng những lý lẽ bình thườngđể ràng buộc. Giống như cô đã nói, cô chỉ tuần theo trái tim chính mình màthôi. Nếu anh muốn cô, phải muốn cả trái tim cô, hay nói cách khác, nếu muốn cóđược cô thì phải có được trái tim cô trước.

Vào lúc Lâm Tự nhìn thấy Sở Kinh Dương ở trong phòngcủa Lạc Trần, khi anh thấy quan hệ giữa hai người đó rất gần gũi, sự ghen tuôngđã quét qua trái tim anh. Vào giờ khắc đó, anh có thể cảm nhận được những suynghĩ xấu xa đang lướt qua đầu mình.

Có lẽ do xung quanh quá yên tĩnh nên Lạc Trần tỉnhdậy. Trong xe không bật đèn, ánh sáng trong hầm phần lớn đã bị kính cửa sổ chặnlại, chỉ đủ để nhìn mọi thứ ở trong xe. Lâm Tự đang ở bên cạnh cô, tay đểthẳng, hình như đã ngủ. Lạc Trần đột nhiên muốn thời gian dừng lại ở giây phútnày. Cô không muốn gọi anh dậy, khi tỉnh táo giữa hai người luôn xảy ra vấn đề.Hơi thở của anh rất nhẹ, xem ra giây phút này anh đã quên đi mọi thứ để nghỉngơi rồi.

Vào buổi tối ngày hôm đó, mối quan hệ giữa Lạc Trần vàLâm Tự đã có sự chuyển biến mới, dường như tất cả đã được nói hết ra rồi. Mặcdù họ không hứa hẹn điều gì nhưng cả hai đều ngầm thỏa thuận không nhắc đếnnhững chuyện khiến người kia không thoải mái. Đối xử với đối phương bao dunghơn đã trở thành sự thống nhất chung giữa hai người.

Cuối tuần, họ theo đúng kế hoạch chuyển về căn hộ mới.Đồ đạc trong nhà đều do Lạc Trần chọn, ba tầng với ba phong cách khác nhau.

Tầng một là bếp và phòng khách, còn có một phòng họpnhỏ. Lạc Trần cho rằng một nơi như vậy phải bài trí làm sao cho thoáng đãngthanh nhã, vì vậy hoàn toàn không có những thứ đồ đạc lộng lẫy hay thiết kế đặcbiệt gì, chỉ dùng màu nhạt làm nền, kết hợp với những đồ dùng bằng gỗ có màusắc tương đồng nhưng đậm hơn, nhìn rất độc đáo.

Tầng hai là phòng của bác Vương và Lạc Sa, còn cảphòng đọc của Lạc Sa nữa. Lạc Trần dựa vào sở thích của họ để chọn những đồ nộithất có tính sử dụng cao.

Tầng ba là phòng ngủ của Lạc Trần và Lâm Tự, ngoài racòn có phòng đọc của Lâm Tự nữa. Phần lớn sách của Lâm Tự ở căn hộ trước đều đãchuyển hết qua đây, sắp xếp trong phòng cũng tương đồng với ở nhà cũ, giúp LâmTự không cảm thấy lạ lẫm. Phòng ngủ của Lâm Tự vẫn giữ nguyên hiện trạng, LạcTrần không muốn can thiệp vào nhiều. Chỉ có điều màu sắc chủ đạo trong cănphòng đã bị Lạc Trần thay đổi hoàn toàn, bỏ qua thói quen chỉ dùng hai màutrắng đen của anh, thay vào đó là một vài màu sắc trang nhã, nhẹ nhàng hoặc cóchút hoa văn, Lạc Trần cho rằng chỉ cần không phải người mù màu thì đều khôngthể chịu đựng được sự bố trí toàn hai màu đen trắng đơn điệu như thế.

Lạc Trần cũng bỏ ra không ít công sức để trang tríphòng riêng của mình. Ngoài việc mùa một chiếc giường rộng hơi thái quá, cô cònmua cho mình một chiếc ghế lười đặt ở ngoài ban công, một bàn trà bằng gỗ đặt ởgiữa phòng trên tấm thảm hình tròn được dệt bằng tay. Một chiếc ghế sofa thậtlớn được đặt đối diện giường, loại sofa khiến cho người ta có cảm giác rất dễchịu, muốn dựa người vào đó. Góc phòng là nơi Lạc Trần học bài, cô vẫn giữ thóiquen học trong phòng ngủ. Bàn học hình vòng cung ôm lấy Lạc Trần ở phía trong.Tường đằng sau chỗ cô ngồi là giá sách, đây là sáng kiến của Lâm Tự.

Đồ nội thất đều được đặt ở cửa hàng của một ngườiquen. Kỹ sư thiết kế đã cùng với Lạc Trần đi đo từng góc nhà, đồ đạc đều đượclàm bằng những nguyên liệu có sẵn, làm vội trong mấy ngày. Cho dù là vậy, chỉmột tuần sau khi họ chuyển về nhà mới là toàn bộ đồ nội thất đều đầy đủ.

Lạc Sa và bác Vương đều rất hài lòng với căn nhà mới.Lạc Sa thì vừa hay có một bạn học cũng khá thân thiết ở trong khu này, hai đứacó thể cùng nhau đi học. Còn bác Vương thì vô cùng hài lòng với những dịch vụtiện ích gần đấy, nói đi nói lại rằng, trong siêu thị gần đây có một loại giavị rất khó kiếm, có điều tới tận bây giờ, Lạc Trần vẫn không biết cái đó dùngđể nấu món gì.

Vào buổi tối hôm chuyển đến, hai vợ chồng Lạc Trần lầnđầu tiên không về ăn cùng ông nội vào cuối tuần, cả nhà bốn người cùng ngồi ăncơm tối. Lúc đó, mọi người đều ở phòng riêng của mình để thu dọn đồ đạc, Lâm Tựnói với Lạc Trần: “Hôm nay mệt quá, chúng ta không cần đến đó nữa, anh sẽ gọiđiện thoại cho ông nội. Chúng ta ở nhà cùng ăn cơm đi”. Lạc Trần đành bỏ dở cănphòng đang dọn dẹp được một nửa, đi tìm bác Vương nói bác chuẩn bị bữa tối.

Khi ăn cơm tối, Lâm Tự không yêu cầu bác Vương phải ănsau nữa. Khi bác Vương chuẩn bị rời đi, anh đã nói một câu rất đúng lúc: “Báccùng ngồi ăn cơm đi, sau này chúng tôi còn phải nhờ bác chăm sóc nhiều”. LạcTrần vội vàng đứng dậy kéo bác Vương ngồi xuống. Mọi người không ai để ý thấybác Vương đang rơm rớm nước mắt, tất cả vui vẻ ngồi ăn bữa cơm đoàn viên. LạcTrần cảm thấy khởi đầu như thế này thật tốt, sự thay đổi của Lâm Tự thật sựkhiến người khác vui vẻ.

Quan hệ của Lâm Tự và Lạc Trần sau khi trải qua nhữngchấn động lại bắt đầu bước vào một thời kỳ ổn định mới. Nếu buổi tối Lâm Tự quaphòng cô thì sẽ ở lại qua đêm luôn. Nếu anh không có nhu cầu thì ai ở phòngngười ấy. Hai người mỗi người nhường một bước, mọi việc trở nên dễ dàng.

Sau khi Lạc Trần dọn ra khỏi ký túc xá, Sở Kinh Dươngchỉ có thể liên lạc với cô qua điện thoại vì Lạc Trần học xong đều vội vàng vềnhà ngay. Ngoài việc tập trung học, còn lại toàn bộ sức lực của cô đều dùng đểquan tâm chăm sóc cho Lạc Sa. Đến cả Mông Mông cũng chỉ có thể gặp Lạc Trầntrên lớp. Mặc dù Lạc Trần đã mấy lần mời Mông Mông đến nhà mình chơi nhưng MôngMông đều từ chối. Cô không hiểu rõ lắm về hoàn cảnh của Lạc Trần, cũng khôngmuốn gây phiền phức cho bạn. Trước hoàn cảnh đi đi về về vội vàng của Lạc Trần,chút tâm sự vụn vặt của cô gái mới lớn trong lòng Mông Mông cũng không có ýđịnh nói với bạn. Thỉnh thoảng cô cũng than thở sao làm bạn mà cũng khó đếnthế. Sở Kinh Dương đến lớp để tìm Lạc Trần đều thường xuyên không tìm thấy cô,chỉ gặp Mông Mông. Hết lần này tới lần khác, rốt cuộc nhờ Lạc Trần mà hai ngườiđó lại trở thành bạn tốt của nhau.

Đông qua xuân tới, Lạc Trần dần dần phát hiện số lầnba người họ đi với nhau ngày càng nhiều. Bất luận là ở trường hay vào những dịpLạc Trần hẹn Mông Mông ra ngoài, cho dù Sở Kinh Dương đang bận rộn với kỳ thitốt nghiệp sắp tới cũng không bỏ lỡ một lần nào. Đa phần anh đều rất nghiêmtúc, giống như những lần anh gọi điện cho Lạc Trần, đều chỉ nói những chuyệnvui hoặc kể chuyện cười cho cô nghe, dường như những ấm áp trước kia đã tantheo mây khói cả rồi, anh đã dùng một thái độ khác để đi bên cạnh Lạc Trần.

Hôm nay, Lạc Trần cùng Mông Mông đi mua sắm, còn SởKinh Dương thì bị Mông Mông gọi đến để xách đồ. Ngày hôm đó Mông Mông vô cùngvui vẻ, nhìn thấy đồ nào thích là lập tức sẽ mặc thử. Trước kia Lạc Trần chưatừng đi mua quần áo với bạn gái cùng tuổi bao giờ, lần này bị Mông Mông hành hạđến thảm, bởi vì bộ quần áo nào mà Mông Mông vừa mắt đều bắt Lạc Trần cùng mặcthử. Thử mười mấy bộ, Lạc Trần liên tục xin tha, Mông Mông liền bỏ mặc LạcTrần, tự mình điên cuồng thử đồ. Sở Kinh Dương vẫn luôn ngồi trên chiếc ghếsofa dành cho khách trong cửa hàng, nhìn Mông Mông và Lạc Trần thử quần áo mới,chỉ cười không nói gì.

Đến khi Lạc Trần thật sự đầu hàng, thất thểu đi từphòng thử đồ ra, một người phụ nữ trung niên chặn cô lại. Sở Kinh Dương thấyLạc Trần ra sức giằng tay ra, còn người phụ nữ kia sau đó lại túm chặt lấy áoLạc Trần, không ngừng nói gì đó với cô. Sở Kinh Dương vội vàng đi tới, chỉ nghethấy người phụ nữ kia nói: “Đến chỗ chúng tôi xem đi, nhất định cô sẽ vừa ý”.

Sở Kinh Dương đứng bên cạnh Lạc Trần, hỏi: “Chuyện gìvậy?”

Mặt Lạc Trần đột nhiên đỏ bừng lên: “Không có gì,chúng ta qua đó ngồi đi”. Lạc Trần đang định đi trước, không ngờ người phụ nữkia lại quay sang túm chặt Sở Kinh Dương, “Cậu là bạn trai của cô ấy à, đẹptrai quá. Đừng ngại, đàn ông bao giờ cũng thích cảm giác tròn đầy, viên mãn. Kỹthuật ở chỗ chúng tôi có thể khiến cho vua chúa cũng phải hài lòng”. Nói xong,chị ta còn dùng tay vẽ một vòng trên phần ngực của mình.

Sở Kinh Dương có chậm hiểu tới đâu thì cũng hiểu ngayra thứ mà người phụ nữ này muốn nói, lần này tới lượt mặt anh đỏ bừng, “Ừm, tôithấy cô ấy như thế là được rồi, không cần tới dịch vụ của các chị đâu”. LạcTrần nghe rất rõ, đến cổ cũng đỏ bừng, vội vàng đi ra ghế sofa ngồi xuống. SởKinh Dương còn rất khách khí gật đầu với người phụ nữ đó rồi mới đi đến cạnhcô, cùng Lạc Trần đợi Mông Mông. Kiềm chế hết sức, cuối cùng không thể kiềm chếhơn được, anh quay đầu sang liếc nhìn khuôn ngực của Lạc Trần. Lạc Trần độtnhiên cũng quay lại, trừng mắt hét lên với Sở Kinh Dương: “Nhìn gì mà nhìn! Tonhỏ gì cũng không khiến anh quan tâm”.

Sở Kinh Dương hắng giọng, nói: “Anh không có kinhnghiệm. Nhưng anh cho rằng có một số thứ không thể lấy kích cỡ làm chuẩn, tỉ lệcũng rất quan trọng”. Mặc dù anh nói hết sức ẩn dụ, nhưng Lạc Trần cảm thấy nhưanh nói ngực của mình thực sự rất nhỏ, cũng may là cô không cao to lắm. LạcTrần muốn phản bác nhưng lại không biết phải nói thế nào. Khi Mông Mông đi ratrình diễn bộ quần áo mới thử, đập vào mắt là hình ảnh Sở Kinh Dương đang cốnhịn cười còn Lạc Trần thì đỏ bừng từ mặt tới tận cổ.

Lạc Trần bị nói khích, nhìn chằm chằm vào ngực MôngMông một lúc, cảm thấy của mình hình như đúng là nhỏ thật. Sao từ trước tới naycô không nhận ra chứ? Cô định lúc nào về sẽ hỏi Lâm Tự xem anh thích thế nào.Nghĩ đến đây, mặt Lạc Trần càng đỏ. Dường như cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyệnLâm Tự có vừa ý với mình không, đương nhiên cô cũng không đem Lâm Tự ra so sánhvới người khác, chỉ cảm thấy tất cả mọi thứ mình đang có hiện giờ đều rất hợplý

Tối hôm đó, Lâm Tự bận tới tận khuya mới về. Tắm rửaxong, anh còn đang do dự xem không biết có nên vào phòng Lạc Trần hay không,giờ này chắc cô đã ngủ từ lâu rồi. Cuối cùng Lâm Tự vẫn quyết định qua phòngtìm cô. Anh vừa mở cửa đã thấy Lạc Trần ngồi nhỏm dậy, sau đó mặt ửng đỏ nhìnanh.

“Sao thế?”

Lạc Trần kéo chăn trùm lên đến tận gần cổ, cằm đặt lênđầu gối, tư thế này khiến mặt cô càng trở nên nhỏ nhắn, trông rất đáng yêu.“Không sao.” Thực ra Lạc Trần cũng vừa nằm xuống, cô vẫn luôn nghĩ đến chuyệnxảy ra hôm nay ở trung tâm thương mại, đang cảm thấy thú vị thì Lâm Tự gõ cửađi vào. Điều này khiến Lạc Trần có cảm giác tội lỗi, dường như cô không nênnghĩ đến mấy chuyện linh tinh đó.

Lâm Tự đưa tay sờ lên trán Lạc Trần, không nóng, lạidùng mu bàn tay áp vào má cô, rất nóng. Cơ thể Lạc Trần rất hiếm khi nóng nhưthế, Lâm Tự bất giác tiến lại gần cô, áp mặt mình vào mặt Lạc Trần như muốn sansẻ bớt thân nhiệt của Lạc Trần sang mình. Tay anh vòng qua vai cô, kéo cô ngãvào lòng mình.

Trước khi vào phòng Lạc Trần, Lâm Tự hoàn toàn khôngnghĩ gì đặc biệt, anh chỉ muốn nhìn Lạc Trần một lát, sau đó về phòng mình đingủ thôi. Nhưng thấy Lạc Trần hai má ửng hồng, ngoan ngoãn nằm gọn trong lòngmình, mắt cụp xuống, Lâm Tự cảm thấy kiềm chế ham muốn của mình lúc này quảthật là một hành động vô cùng ngu ngốc. Anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của LạcTrần, tay từ từ trượt xuống, luôn vào trong cổ áo, dùng ngón tay cái miết từngchút từng chút một lên phần xương quai xanh của cô.

Động tác của anh khiến Lạc Trần bừng tỉnh, cô lại nhớđến thắc mắc mà mình muốn hỏi anh ngày hôm nay. Qua lớp áo ngủ, Lạc Trần giữchặt tay Lâm Tự lại: “Lâm Tự, anh cảm thấy… ưm… Anh thích thế nào?”

Lúc này Lâm Tự bắt đầu có chút mê muội, mặc dù đã làmchuyện này với Lạc Trần rất nhiều lần nhưng lần nào anh cũng có cảm giác thíchthú và thỏa mãn khác nhau. Anh có phần hoang mang trước câu hỏi không đầu khôngđuôi của cô, mở miệng hỏi cho có lệ: “Cái gì mà thích thế nào?”. Tay anh vẫnkhông chịu dừng, bàn tay còn lại đặt ra sau gáy cô, nhẹ nhàng xoa bóp. Anh biếtLạc Trần thích anh giúp cô thư giãn như thế.

Lạc Trần cảm giác mặt mình càng lúc càng nóng hơn:“Chính là chỗ này”. Lạc Trần làm một động tác trên phần ngực của mình, thoángnghĩ, hỏi thì cũng đã hỏi rồi, phải hỏi sao cho rõ thôi: “Anh thích to phảikhông?”

Lâm Tự có chút bất ngờ, Lạc Trần bắt đầu quan tâm tớivấn đề này từ khi nào? Với tính cách của cô, cô sẽ không để ý đến những thứ đãcó sẵn. Nhất định là có ai nói, có thể là cô bạn tên Mông Mông hoặc là Lâm ĐoanTử, những người có khả năng nói chuyện này với Lạc Trần chỉ có thể là hai ngườiđó thôi.

“Sao lại hỏi thế?” Lâm Tự không biết nguyên nhân vìsao Lạc Trần lại hỏi vấn đề đó, cảm thấy thật khó trả lời. Không phải cô muốnlật lại chuyện trước kia của anh đấy chứ?

Lạc Trần hất bàn tay Lâm Tự đang đặt trên người mìnhra, tự mình giữ chặt lấy hai tay anh: “Anh đừng có sờ lung tung nữa”. Lạc Trầnhết sức nghiêm túc nhìn Lâm Tự, “Em đang hỏi anh đấy, anh thích to đến thếnào?”

“Có ai nói gì với em phải không?”

Lạc Trần trừng mắt nhìn Lâm Tự, mặt đỏ lựng, “Hôm nayem và Mông Mông đi mua sắm, có người kéo em lại, nói em nên đi… nâng ngực”. Nóixong, Lạc Trần giơ tay ra như muốn ngầm mô tả mình, “Nói của em quá phẳng, quánhỏ, chẳng có đường cong gợi cảm gì cả. Còn nói đàn ông đều thích đầy đặn. LâmTự, anh thích loại nào?” Dù sao cũng đã nói rồi, Lạc Trần cảm thấy nên nói chorõ ràng mọi chuyện, đợi Lâm Tự giải đáp thắc mắc giúp cô.

Lạc Trần vẫn có chút ngượng ngùng. Mặc dù đã trở thànhphụ nữ có gia đình hai năm rồi, nhưng cô vẫn luôn là người thực tiễn thì cóthừa mà lý thuyết thì không đủ. Những chuyện riêng tư thế này, nếu hai ngườikhông đem ra để thảo luận cô cũng không biết giãi bày cùng ai.

Mặc dù biết Lạc Trần không thể trở thành kiểu ngườikhông mệt mỏi theo đuổi vẻ đẹp hoàn mỹ, nhưng Lâm Tự cảm thấy phòng bệnh hơnchữa bệnh. “Nếu chỉ chú trọng vào vẻ bề ngoài, thì tham vọng của con người làkhông có giới hạn. Có gì là không thể có được chứ?” Lâm Tự vuốt nhẹ cánh tayLạc Trần, “Đối với anh mà nói, to hay nhỏ chưa bao giờ là vấn đề. Vấn đề nằm ởchỗ, đó là của em”.

Lúc này Lâm Tự nhìn cô như thế, nói với cô những lờinhư vậy, Lạc Trần cảm thấy cô đã chiếm giữ một vị trí nhất định trong lòng anh.Nhưng cách nghĩ đó sẽ lại khiến cô rơi vào tình yêu với Lâm Tự. Lạc Trần nhắmmắt, muốn loại bỏ khỏi đầu mình thứ tình cảm kỳ lạ được sản sinh ra sau khinghe câu nói đó của anh.

“Em chỉ hỏi anh sự khác biệt khi chạm vào hai loại thếnào, sao anh lại đi xa thế làm gì?” Lạc Trần mở mắt ra, quay lại chủ đề banđầu.

Lâm Tự cười cười: “Anh không rõ lắm, từ trước đến giờanh lúc nào cũng chỉ chú trọng tổng thể, không nghĩ đến từng bộ phận riêngbiệt. Cảm thấy đúng thì sẽ rất tốt, cảm thấy không đúng thì là không tốt. Chưatừng suy nghĩ mình yêu thích gì”.

“Từ trước tới giờ? Anh đã từng có rất nhiều bạn gáisao?” Lạc Trần lập tức mẫn cảm nắm bắt sơ hở.

Lâm Tự than thầm trong lòng, “Thìra cô ấy đang đợi mình rơi vào bẫy, mình cũng quá vô ý rồi”.

Mặc dù không có ý giấu giếm, nhưng Lâm Tự cũng khôngmuốn vì những chuyện đã qua mà khiến Lạc Trần cảm thấy không vui. “Sự chú trọngtổng thể mà anh nói đến không phải chỉ riêng chuyện này, mà bao gồm tất cảnhững phương diện anh giao tiếp với mọi người. Ừm, trước khi đến với em anhcũng đã từng có người con gái khác, nhưng bây giờ không còn liên hệ gì nữarồi.”

“Lâm Tự, ngày đó khi anh ở cùng với họ, chỉ đơn thuầnlà ăn bánh trả tiền thôi sao?”

“Coi là thế đi, cũng có người qua lại khá vui vẻ.”

“Nếu đã có người như thế, vậy thì ngày ấy anh còn tìmem làm gì, cứ tiếp tục với họ chẳng phải tốt hơn sao?” Lạc Trần có phần buồnbực.

“Anh chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ sống cùng với bất cứai trong số những người ấy.”

Lạc Trần nhìn Lâm Tự, có những vấn đề cô không biếtnên hỏi thế nào.

Lâm Tự nhìn bộ dạng ngập ngừng của cô, đột nhiên nói:“Nếu Utah có thể đại diện cho một bộ phận đàn ông, thì anh có thể nói với emrằng đúng là có người thích to. Nhưng anh nghĩ số đó chỉ chiếm một phần rấtnhỏ”. Lâm Tự rất ít khi nói tới chuyện thị phi của người khác. Nhăng nếu nóiđến Utah, Lâm Tự cảm thấy mình chỉ nói sự thật, hoàn toàn chẳng vi phạm nguyêntắc của bản thân.

Lạc Trần mở to miệng tỏ ý ngạc nhiên, thì ra Utah lạithích những kiểu phụ nữ như thế, thật không thể nhìn ra được. Chẳng trách khilần đầu tiên nhìn thấy cô, cậu ta đã tỏ ra rất bất mãn, thì ra quan điểm thẩmmỹ của hai người quá khác nhau! Lạc Trần gật đầu.

Sau khi thành công đánh lạc hướng Lạc Trần, Lâm Tự kéocô về phía mình: “Anh đã giải đáp thắc mắc của em rồi, giờ thì tới lượt em giảiquyết vấn đề của anh đi”.

Lạc Trần đương nhiên không thể kháng cự nổi, nộp vũkhí đầu hàng. Sau đó anh ôm cô vào lòng mà ngủ, trong giấc mơ, cả hai người đềuđể lộ vẻ mặt hết sức ngọt ngào.