Trần Thế

Chương 26: Tự tìm phiền não



Lạc Trần lê bước chầm chậm lên lầu, bên tai vẫn nhưphảng phất hơi thở vừa rồi của Lâm Tự, chậm nhưng rất nặng nề. Lạc Trần biếtđấy là biểu hiện anh đang tức giận. Lạc Trần cảm thấy âm thanh đó dường nhưmạnh mẽ ập đến, lại như buồn bã nén lại, nhưng đều tạo cho người ta cảm giácnghẹn thở. Việc gì phải để ý tới cảm nhận của anh ấy? Từ đầu đến cuối người bịtổn thương chẳng phải chỉ có cô hay sao, tự mình đa tình cũng chỉ có cô đấythôi! Lạc Trần không ngừng cảnh báo mình, tay lại vô thức cầm di động lên, dodự không biết có nên gọi cho Lâm Tự hay không.

Ngẩng đầu, đã đến tầng năm. Ngoài cửa đang có một vịkhách không mời. Sở Kinh Dương ngồi dưới đất, bên cạnh là mấy túi đồ. Nhìn thấyLạc Trần, anh chống tay xuống đất đứng bật dậy. “Chào, anh cũng đoán là em sẽquay về nên mua một ít đồ ăn, định nấu món gì đó.” Nói một hồi, anh dần ngậpngừng như không biết nói tiếp thế nào, vẻ mặt ngượng ngùng bối rối.

Sở Kinh Dương hôm nay đúng là âm hồn không siêu thoát.Lạc Trần đưa tay lên day huyệt thái dương, bất lực lắc đầu, từ chối không choanh vào xem ra cũng không được lịch sự lắm. Lạc Trần lấy chìa khóa ra, mở cửa:“Anh vào đi”.

Sở Kinh Dương nhấc mấy cái túi bên cạnh lên, sải bướcvào trong. Vẻ ngoài tuấn tú của anh kết hợp với mấy túi đồ của các bà nội trợnày, không hiểu sao lại không thấy quá đối lập.

“Mệt rồi phải không? Em nghỉ đi, để anh nấu cơm cho.Đừng thấy anh mua nhiều, thực ra đa phần đều là để em trữ trong tủ lạnh ăn dần.Mấy hôm nay em không về đây, chắc trong tủ lạnh cũng chẳng còn hoa quả gì rồi.”

Lạc Trần đứng trong bếp uống nước, nghe thấy vậy lậptức ngẩng đầu lên nhìn Sở Kinh Dương, anh ta đang phân loại thức ăn và hoa quảbỏ vào trong tủ lạnh. Đồ anh mua đều là những thứ cô thích ăn, xem ra lần trướcở đây nấu cơm anh đã để ý và ghi nhớ tất cả.

“Sở Kinh Dương.” Lạc Trần gọi anh.

“Có mặt, em muốn dặn dò gì?” Sở Kinh Dương vui vẻ trảlời khiến Lạc Trần cảm thấy không nỡ đả kích anh.

“Không cần để lại hết cho em đâu. Anh mang về một ítđi. Cuối tuần này em sẽ chuyển ra ngoài.” Nói trước với anh vẫn tốt hơn đi màkhông từ biệt, Lạc Trần thầm nghĩ.

“Sao thế?” Sở Kinh Dương lập tức dừng tay. Thậm chíanh còn định ở lại trường học tiếp lên tiến sĩ, tất cả chỉ để có cơ hội đượcgặp Lạc Trần thường xuyên.

“Em còn có em trai. Lâm Tự đồng ý để em ấy dọn về ởcùng. Bọn em phải chuyển về cùng một nhà.”

Sở Kinh Dương đặt đồ trên tay xuống, đóng cửa tủ lạnhlại, dựa người vào bàn, cúi đầu: “Lạc Trần, có phải ít nhiều nguyên nhân cũnglà vì anh không, em muốn tránh anh phải không?”

Lạc Trần nhìn anh, “Cũng có thể, em còn chưa nghĩ đến.Chủ yếu là vì em trai cần sự chăm sóc của em”.

“Lạc Trần, trong lòng em có phải anh chỉ là một kẻ thùkhiến em chán ghét, ngoài ra chẳng là gì cả? Cho dù anh có muốn ăn năn hối cảicũng không thể thay đổi được hình ảnh đáng ghét đã ăn sâu bám rễ trong lòngem?” Từ lâu Sở Kinh Dương đã không còn hùng dũng ra oai trước mặt cô nữa, anhcúi đầu, ngữ khí ẩn giấu sự ấm ức, lại có chút nản lòng.

Lạc Trần nhìn người đứng trước mặt mình, hoàn toànkhông giống Sở Kinh Dương chút nào, “Không phải, Sở Kinh Dương, từ ngày anhgiúp em bắt được bọn giết người cướp của kia, em đã hoàn toàn quên hết mọichuyện lúc trước rồi. Mặc dù nói như thế nghe có vẻ khá thực dụng, có điều emcho rằng, dù trước kia anh từng bắt nạt em nhưng cũng đã giúp đỡ em. Bất luậnthế nào, em cũng không thể nhắm mắt làm ngơ trước ý tốt của anh được”.

Nghĩ một lúc, cuối cùng Lạc Trần quyết định, nói tiếp:“Nếu anh đồng ý, có thể giống như Mông Mông làm bạn của em, còn những thứ khácthì không được”.

“Lâm Tự tốt đến thế, có thể khiến em một lòng một dạnhư vậy sao?” Sở Kinh Dương nhìn Lạc Trần, chầm chậm hỏi.

Lạc Trần cười tự giễu. Vừa rồi chẳng phải cô còn nghĩđến việc trốn chạy sao, như vậy có được gọi là một lòng một dạ không? Nhưngnhững điều đó không cần phải giải thích với Sở Kinh Dương. “Sở Kinh Dương, emvà Lâm Tự kết hôn cũng được một thời gian rồi. Chuyện giữa bọn em không phảichỉ một hai câu là có thể nói rõ hết được, em cũng không muốn kể với người ngoài.Nhưng em có thể chắc chắn rằng, chuyện giữa anh và em là không thể.”

“Lạc Trần, Lâm Tự đối với em có tốt không? Kết hôn màcòn phải ký hợp đồng, em không cảm thấy bất công sao?” Sở Kinh Dương biết, nhắcđến chuyện này trước mặt Lạc Trần không khác gì tát thẳng vào mặt cô, có điềuanh không thể nhịn hơn được nữa. Việc anh bị từ chối không quan trọng, nhưngnhìn cảnh người mình thương yêu phải nhẫn nhục chịu đựng như thế, ai mà chẳngđau lòng.

Ánh mắt Lạc Trần lập tức trở nên sắc nhọn, khuôn mặtvốn đã trắng bệch nay còn trắng hơn, ai đã giúp Sở Kinh Dương đào bới vếtthương riêng tư này chứ. “Làm sao anh biết?” Lạc Trần không cho là có ai tiếtlộ chuyện này với Sở Kinh Dương, nhưng đến cả chuyện cha mẹ nuôi cô anh cũngđiều tra ra thì việc tìm hiểu được những chuyện thế này cũng không lấy gì làmlạ. Có điều, Sở Kinh Dương không hề biết chân tướng của sự việc, chỗ cô cũngthế, chỗ Lâm Tự cũng vậy, chẳng qua cũng chỉ là mèo mù vớ cá rán thôi. “Tôi vìtiền mà lấy người ta là chuyện của tôi, không đến lượt anh phải lo.”

Sở Kinh Dương lập tức đứng thẳng người dậy, áp sát LạcTrần. Lạc Trần giơ tay đẩy Sở Kinh Dương ra, trong lòng buồn phiền, sói dù cóđội lốt người thì cũng vẫn là sói, sao mình lại cho anh ta vào cơ chứ?

Sở Kinh Dương túm lấy Lạc Trần: “Anh vẫn luôn cảm thấythời gian em kết hôn thật quá trùng hợp. Quả nhiên đúng là vì tiền mà lấy anhta!”. Anh đã cố gắng kiềm chế không để tình cảm của mình bộc lộ qua giọng nóinhưng vẫn khiến cho người khác phải khiếp sợ.

“Biết rồi thì anh còn hỏi làm gì?” Vốn cô vẫn cảm thấyxấu hổ vì việc đó, nay bị Sở Kinh Dương truy hỏi, đột nhiên cô thấy tức giận,giơ tay ra định đánh Sở Kinh Dương.

Sở Kinh Dương càng giữ chặt Lạc Trần hơn, dường nhưtất cả những gì muốn nói đều nhờ hành động này nói hộ cả rồi. Anh nhìn chămchăm vào Lạc Trần, không nói gì nữa. Sự tức giận trong đáy mắt anh dần dần bịcảm giác bi thương thay thế. Người con gái mà anh yêu lại bị người khác bắt nạtmà không hề có chút phản kháng. Mặc dù cô lúc nào cũng xù lông lên để tự bảo vệmình nhưng mỗi lần tổn thương đều là chính bản thân cô. Cô phòng bị, nhưng lạidễ dàng lơ là cảnh giác, cũng có thể ở nơi sâu thẳm trong trái tim mình, côluôn mong muốn được đối xử tốt hơn? Đối với Sở Kinh Dương cũng thế, anh chỉ cầnđối xử với cô tốt hơn một chút cô liền quên hết mọi tổn thương đã khắc sâutrong quá khứ. Một Lạc Trần như thế, sao có thể không khiến người ta đau lòng?

Cảm giác của Sở Kinh Dương ngoài sự kinh ngạc ban đầu,còn lại đều là thương xót khi biết Lạc Trần bị người khác đối xử tệ bạc. Tiếptheo, anh lại bắt đầu tự trách mình, cô ấy gặp phải hoàn cảnh bây giờ khôngtránh khỏi có lỗi của anh. Nếu cô được hưởng một cuộc sống tốt đẹp ở cô nhiviện thì bây giờ có thể đã trở thành một trong những người cùng lập nghiệp vớianh; nếu như cô ấy được gia đình khác nhận nuôi cũng sẽ không gặp phải nhữngtai họa bất ngờ như thế. Quá nhiều giả thiết như gặm nhấm trái tim Sở KinhDương, khiến anh bất lực buông thõng hai tay.

“Xin lỗi, Lạc Trần, xin lỗi em.” Sở Kinh Dương đưa taylên ôm lấy mặt, không ngừng nói lời xin lỗi. Anh không hoàn toàn xin lỗi vìviệc mình đã bắt nạt cô thuở nhỏ mà phần lớn là vì sự chậm trễ của mình, vì sựbất lực của bản thân trước những gì mà Lạc Trần đang phải chịu đựng. Toàn bộnhững tâm trạng phức tạp đều được chứa đựng trong câu nói này, anh đang thểhiện sự ăn năn hối hận của mình.

“Sở Kinh Dương, sao anh lại trở nên nhiều lời nhưthế?” Lạc Trần nhìn Sở Kinh Dương, cảm thấy hình như anh đã tự trách bản thânhơi quá. Chuyện giữa cô và Lâm Tự, Lạc Trần nghĩ chắc Sở Kinh Dương đã biết từlâu rồi, vì vậy cô cũng không cảm thấy khó xử nữa. “Tôi đói rồi, không phải anhđịnh làm cơm à?”

Sở Kinh Dương từ từ ngẩng đầu lên: “Ừ, em nghỉ một látđi, anh xong ngay đây”.

“Tôi sẽ giúp một tay.” Lạc Trần nói xong liền cầm thớtđi rửa. Nếu cô ngồi một mình sẽ khó tránh khỏi suy nghĩ lung tung, thà làm mấyviệc đơn giản này còn hơn, có thể phân tán bớt sự tập trung của bản thân.

Sở Kinh Dương muốn làm món bíp tết. Thịt đã sẵn sàng,anh lấy tô ra cho thịt vào, thêm gia vị rồi ướp một lúc. Sau đó lại lấy súp lơxanh, hành tây, cà rốt, nấm hương và các loại rau ăn kèm khác, bảo Lạc Trần đirửa rồi cắt cho vừa ăn. Còn anh chuyên tâm vào việc ướp thịt. Món bò bíp tếtnày vốn là món ăn bí truyền mà sư phụ anh không có ý định dạy cho ai, chỉ cóanh mới được truyền dạy, mặc dù gia vị và dụng cụ nấu ăn ở đây không thể sosánh được với nhà hàng, nhưng Sở Kinh Dương chắc chắn mùi vị của nó cũng phảiđạt đến bảy, tám phần.

Cả hai đều cúi đầu im lặng làm việc của mình, chỉthỉnh thoảng mới có chút tiếng động khi hai người chuyển đồ cho nhau. Sở KinhDương ướp thịt xong, quay sang xem Lạc Trần cắt rau. Lạc Trần thái rau rất đều,sắp xếp cũng rất đẹp măt. Không hiểu cơm cô nấu mùi vị sẽ thế nào, Sở KinhDương thầm nghĩ. Anh nhìn Lạc Trần, cảm thấy người có thái độ sống nghiêm túcnhư cô khi nấu cơm chắc chắn cũng sẽ rất chuyên tâm. Đây chính là người mà anhmuốn bảo vệ, mặc dù đã bỏ lỡ vài năm, nhưng sau này chỉ cần cô ấy muốn, anh sẽcố gắng giúp cô thực hiện cho bằng được.

Cầm một chiếc đĩa nhỏ, anh lấy phô mai dạng bột và bơra pha chế loại nước dùng để nướng bánh mỳ, sau đó lấy loại bánh mỳ làm bằnglúa mạch nguyên chất mà mình đã mua ra, cắt lát. Thấy Lạc Trần đã gần xong, anhnói với cô: “Phần tiếp theo để anh làm nốt, anh không muốn người em bị ám mùi.Em thu dọn đi, chuẩn bị ăn cơm”. Lạc Trần thấy căn bếp này quả là hơi nhỏ, cũngchẳng có gì cô giúp được nữa cả, “Chúng ta ăn trong phòng đi”, đây là lần đầutiên Sở Kinh Dương thể hiện tay nghề, cô cảm thấy nếu ăn trong bếp thì có vẻkhông coi trọng thành ý của người ta lắm.

“Được, em xếp bát đũa đi.” Sở Kinh Dương chuyển bàn ănra phòng ngoài. Bọn hộ đành một người ngồi trên giường, một người ngồi ghế,sofa thì hơi thấp.

Quả nhiên, chỉ một lúc sau, bò bíp tết và bánh mỳnướng đã được làm xong, trang trí thêm với rau thơm và loại nước xốt do Sở KinhDương pha chế nhìn lại càng hấp dẫn. Lạc Trần thấy chỉ nhìn thôi cũng đủ biếtlà thơm ngon đến mức nào rồi.

Sở Kinh Dương vươn người qua rót cho Lạc Trần một cốcnước lọc. “Không phải là nên uống rượu vang sao?” Lạc Trần thực ra cũng khônghiểu biết mấy chuyện này, nhưng cô đã từng ăn cơm tây nên cũng biết là nên uốngvới rượu.

Sở Kinh Dương nghe thấy thế thì mỉm cười: “Anh thì chorằng cơm tây cũng không quá câu nệ, mình cảm thấy ngon miệng là được. Mua rượuđến, anh lại sợ em cho rằng anh có âm mưu gì”.

“Anh có cố thế nào thì cũng không thể giống chính nhânquân tử đâu. Giờ nhìn anh như kẻ đang có ý đồ đen tối ấy.” Trong câu nói củaLạc Trần như có ý đùa. Sở Kinh Dương cảm thấy Lạc Trần không còn quá cảnh giácđề phòng với anh nữa, dường như quan hệ của hai người đang phát triển theochiều hướng tốt đẹp.

Đồ ăn ngon luôn khiến người ta có cảm giác thỏa mãn.Cũng có thể chính vì thế mà Lạc Trần cảm thấy phiền não giảm đi rất nhiều.

Trong khi tâm trạng của Lạc Trần dần bình tĩnh thì LâmTự lại một bụng lo lắng, rối như tơ vò. Anh rất may mắn, dường như vừa xuốngmáy bay là bắt được ngay chuyến quay trở về. Nếu đã quyết tâm quay về, Lâm Tựcũng không muốn suy nghĩ đến việc mình có nên làm thế hay không nữa, trong đầuanh giờ chỉ còn toàn hình ảnh của Lạc Trần và suy nghĩ phải làm thế nào để hóagiải hết những mâu thuẫn chồng chéo giữa hai người. Anh không nắm chắc một chútkhả năng thành công nào. Lạc Trần chưa bao giờ nằm trong tầm kiểm soát của anh,hoặc cũng có thể vì anh chưa bao giờ có ý định kiểm soát, nắm giữ cô. Lâm Tựcũng không rõ.

Lâm Tự không về nhà, xuống máy bay là đi thẳng đến đạihọc C. Anh cảm thấy cho dù kết quả có thế nào thì hai người trực tiếp gặp mặtnói chuyện vẫn tốt hơn.

Cho dù chưa bao giờ nghĩ tới việc chia tay Lạc Trầnnhưng cuộc hôn nhân của hai người có thể kéo dài bao lâu cũng không phải làviệc anh có thể một mình quyết định. Lâm Tự biết, bất luận là Lạc Trần muốn độcchiếm anh như thế nào, bất luận là anh thích cô ra sao thì hôn nhân không phảilà chuyện của cá nhân anh mà là chuyện liên quan tới cả gia tộc, cả tập đoànHoa Lâm. Thủ thành không phải là lý tưởng của anh, mở rộng bờ cõi mới là thứanh khát vọng. Nếu thật sự phải đem sở thích cá nhân của mình ra để đánh đổi,anh sẽ lấy đại cục làm trọng.

Bởi vì chưa bao giờ đến phòng ký túc của Lạc Trần, LâmTự đành phải ra chỗ bảo vệ để hỏi. Người ngồi ở phòng bảo vệ vẫn là dì quản lýtrước đó, ngày xưa khi anh còn là cán bộ của Hội sinh viên cũng thường xuyêngặp dì. Lâm Tự nói muốn tìm một người, dì quản lý lập tức lấy sổ đăng ký ra,hai tay đưa cho anh. Lâm Tự cho rằng mình đến không báo trước sẽ tạo cho LạcTrần niềm vui bất ngờ, có khi cô sẽ không giận dỗi nữa.

Đi trên cầu thang, đột nhiên Lâm Tự thấy có chút bùingùi, thời gian ở trường lúc nào cũng chầm chậm như thế, nơi đây ngoài việccảnh còn người mất, dường như cũng không có nhiều thay đổi. Lâm Tự lại nghĩkhông biết phòng ký túc của Lạc Trần có khác nhiều so với căn phòng của anhngày trước hay không, nhưng phòng ký túc thì chỉ nhỏ có chừng ấy, chắc cũngtương tự vậy thôi.

Lâm Tự đến trước cửa phòng của Lạc Trần. Gõ cửa, bêntrong rất yên tĩnh, Lâm Tự bất giác cười nhẹ, Lạc Trần ở đâu cũng lặng lẽ nhưthế. Nhưng sao một người lặng lẽ như vậy lại khiến anh không yên lòng nhỉ?

Lúc này, Lạc Trần và Sở Kinh Dương đã ăn cơm xong, cảhai đều không có thói quen nói chuyện khi ăn. Lạc Trần kiên quyết dành phần dọnrửa nhưng Sở Kinh Dương không chịu. Anh chỉ dang tay một cái đã nhấc cả bàn ănvào lại trong bếp. Lạc Trần đành phải đứng bên cạnh, đợi anh rửa xong cái nàothì đưa sang để cô úp lên giá.

Nghe thấy có tiếng gõ cửa, hai người quay sang nhìnnhau, cùng mỉm cười, đều cho là Mông Mông thèm cơm nên tới, mặc dù không nghethấy tiếng cô ấy ồn ào ngoài cửa. Sở Kinh Dương lau tay. Bíp tết anh làm cũngnhiều, vẫn còn để lại một ít, bánh mỳ thì giờ có thể nướng, cũng gọi là báo đáplại việc ban sáng cô ấy đã bật đèn xanh giúp anh.

Lạc Trần đi ra mở cửa, miệng vẫn còn đang nở nụ cười.Nghĩ đến Mông Mông tâm trạng cô lúc nào cũng thấy rất dễ chịu, bởi vì Mông Môngluôn mang tới niềm vui cho cô, mang đến những điều thú vị mà cô không ngờ tới.

Mở cửa, người đứng đợi bên ngoài lại là Lâm Tự! LạcTrần rất kinh ngạc, nụ cười như đông cứng trên khuôn mặt. Lâm Tự nhìn thấy tấtcả, anh lập tức lý giải thành tâm trạng của cô đang rất tốt, không hề mong đợisự xuất hiện của anh, thì ra cô không cần anh như anh vẫn nghĩ.

Đúng lúc đó, Sở Kinh Dương từ bếp đi ra, anh cảm thấyMông Mông yên lặng như thế thì thật bất thường. Anh nhìn Lạc Trần tay vẫn đặttrên cánh cửa đứng đó không nói gì, liền tự mình bước tới mở rộng cửa ra, nhìnthấy Lâm Tự đứng ở bên ngoài, mặt không biểu cảm, ánh mắt phức tạp. Lâm Tự nhìnthấy Sở Kinh Dương, mắt thoáng hiện lên vẻ nghiêm khắc, lộ rõ sự không vui.

Sở Kinh Dương lập tức hiểu ra, trong tình huống nàythì tốt nhất anh nên rời đi, để hai người họ ở lại giải quyết vấn đề. Nhưng anhlại không muốn đi, thế là cả ba người cứ đứng sững như thế. Sau đó, Lâm Tự đivào trong, nguyên tắc của anh là cái gì cũng phải rõ ràng, tránh mọi sự hiểulầm không cần thiết.

Trong phòng vẫn còn mùi đồ ăn. Lâm Tự đảo mắt nhìnquanh, bố cục của phòng cũng giống hệt như phòng ký túc của anh ngày trước, sắpxếp mọi thứ cũng tương đồng. Sở Kinh Dương đã ngồi xuống trước máy tính của LạcTrần, một mình độc chiếm vị trí được coi là thoải mái nhất ở đây.

Lạc Trần quay lại nhìn họ sau đó đóng cửa lại, chẳngthèm để ý tới cả hai, đi vào trong bếp tiếp tục công việc dọn rửa còn đang dởdang.

Lạc Trần cho rằng dù có muốn nói gì với Lâm Tự cũngkhông nên nói trước mặt Sở Kinh Dương. Còn cô và Sở Kinh Dương, mặc dù quan hệđã tốt hơn trước nhiều nhưng cũng chẳng có gì đáng nói. So với việc ngồi lạitrong phòng nói những điều vô vị, cô thấy làm việc gì đấy vẫn tốt hơn.

Cô chưa từng nghĩ đến việc cô và Sở Kinh Dương ở riêngtrong phòng thế này sẽ gây ra sự hiểu lầm không cần thiết, khiến Lâm Tự nghingờ và không vui. Lạc Trần chưa bao giờ nghĩ bản thân mình tốt đẹp, cũng chưabao giờ nghĩ ai đó sẽ yêu cô. Những lời mà Sở Kinh Dương từng nói, bao gồm cảnhững hành động hiện tại, đều bị cô coi là anh đang chuộc lỗi. Hơn nữa, cô luôncho rằng chỉ cần mình trong sạch là được, không cần để tâm đến ý kiến của ngườikhác.

Lâm Tự rất tức giận, Sở Kinh Dương dám cả gan xuất hiệntrong phòng người phụ nữ của anh, sao anh có thể không tức giận! Anh ngồi trêngiường, cũng không vội vàng mở miệng, anh không muốn để lộ sơ hở của mình trướcmặt Sở Kinh Dương.

Sở Kinh Dương vẫn tỏ vẻ ung dung, anh đi vào bếp rótmột ly cà phê, đưa cho Lâm Tự, rõ ràng là bộ dạng chủ nhà đãi khách. Sau đó anhlại quay vào bếp: “Để anh dọn dẹp ở đây, em có khách, thu dọn xong anh sẽ đi”.Sở Kinh Dương không muốn thấy Lạc Trần khó xử, việc anh có mặt ở đây dù saocũng không hay lắm. Anh hy vọng dù rơi vào bất kỳ tình huống nào, quyền chủđộng cũng nằm trong tay Lạc Trần. Nếu như cô mất đi quyền lợi ấy thì anh sẽ thửgiúp cô giành lại, anh không muốn Lạc Trần phải chịu thêm bất kỳ sự ấm ức nàonữa.

Lâm Tự đặt ly cà phê sang một bên, mắt cũng không nhìnvào trong bếp. Anh đang cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh. Đây là lần thứ baonhiêu anh có cảm giác mình bị gạt ra khỏi cuộc sống của Lạc Trần, bị gạt rakhỏi tình cảm của Lạc Trần, bị gạt ra khỏi thế giới của Lạc Trần rồi? Tất cảmọi sự thay đổi của Lạc Trần đều bắt đầu từ khi Sở Kinh Dương xuất hiện. Mặc dùtrước đó Lạc Trần rất ghét anh ta nhưng có lẽ đấy cũng chính là nguyên nhânkhiến anh ta có ảnh hưởng tới Lạc Trần, xem ra không thể coi thường Sở KinhDương được.

Lạc Trần vẫn kiên quyết ở trong bếp cùng Sở Kinh Dươngthu dọn xong mới đi ra. Đôi khi, càng để ý thì sự việc càng loạn, càng khôngmuốn đối mặt. Sở Kinh Dương vỗ vai cô, nói: “Đồ trong tủ lạnh nhớ phải ăn đấy”.Sau đó, anh quay sang gật đầu với Lâm Tự rồi mới rời đi.

Lâm Tự cũng gật đầu. Trông giống như anh đã không còngiữ thái độ đề phòng, tức giận vì muốn giữ vợ nữa. Thực tế, Lâm Tự dù có phongđộ tới đâu thì cũng không thể giữ hình tượng đó vào lúc này được.

Lạc Trần đi ra đóng cửa lại.

“Sao anh lại quay về?” Lạc Trần hỏi.

Lâm Tự không trả lời cô. Mặc dù anh biết làm thế thìhơi trẻ con, nhưng anh ghét nhất là bộ dạng lúc nào cũng thản nhiên như khôngcó chuyện gì đó.

“Anh ăn cơm chưa?” Lạc Trần lại hỏi.

Lâm Tự ngẩng đầu lên: “Sở Kinh Dương thường xuyên đếnđây sao?”

“Ừ, đến hai lần.”

“Em không biết đường mà tránh hay sao? Đừng có nói vớianh, em không biết Sở Kinh Dương có tình cảm với em.”

“Có, anh ta đã từng nói.”

“Thế sao em lại ở riêng với anh ta?”

“Anh ta cũng chẳng có ác ý gì.”

“Sao em lại có thể tùy tiện như thế?”

Lạc Trần nghe ra sự trách móc trong câu nói của LâmTự, đột nhiên cô cũng nổi giận: “Thì ra trong mắt anh, em là một cô gái tùytiện! Vì vậy, anh mới thích thì gọi em tới, không thích thì đuổi em đi, có thểkhông cần tôn trọng bất kỳ ý kiến nào của em mà tự ý sắp xếp, có thể không để ýtới suy nghĩ của em, tùy tiện giày vò em! Em đúng là đã quá tùy tiện với anhrồi, em đối với những người đàn ông khác cũng tùy tiện như thế, anh cứ liệu màlàm!”

Dù không vui tới mức nào, Lâm Tự cũng cố hết sức đểgiữ cho giọng mình được ôn hòa. Khi Lạc Trần cao giọng, anh lại cảm thấy mìnhbình tĩnh hơn: “Lăng Lạc Trần, anh rất ghét người khác giở trò giận dỗi vớimình. Có việc gì thì cứ nói rõ ra để giải quyết, cãi nhau chỉ hao tâm tổn sức,cũng chẳng có ích gì”.

Lạc Trần luôn cảm thấy thái độ của Lâm Tự đối với côtừ đầu tới cuối luôn là đứng từ trên cao mà nhìn xuống, thứ mà cô muốn khôngphải một danh phận mà là một sự đối xử bình đẳng. Trong tình huống thế này, làmsao bọn họ có thể tiếp tục nói chuyện, làm sao có thể tiếp tục trao đổi vớinhau đây? Mặc dù dường như việc gì anh làm cũng là vì Lạc Trần, làm theo ý muốncủa Lạc Trần, nhưng còn anh thì sao, anh nghĩ gì? Anh muốn gì cũng chưa bao giờnói ra, cứ để mặc Lạc Trần tự mày mò. Cũng có thể anh cho rằng anh như thế cũngđã là cố gắng lắm rồi, đã đủ nhẫn nhịn rồi. Nhưng thực ra anh không biết thứLạc Trần thật sự cần là gì, dù sao như hiện nay cũng không phải là thứ mà cômuốn. Lạc Trần cũng muốn cho đi, cũng muốn được người khác cần tới chứ khôngđơn giản chỉ luôn là người nhận.