Thế Hôn

Chương 298: Thúc tẩu



“Đừng như vậy.” Lục Luân mỉm cười nhìn Lâm Cẩn Dung,nói: “Muội đừng nghĩ tới người xấu gì, cho rằng ta bị người xấu lừa gạt, hoặclà giao đồ bậy bạ.”

Bị hắn nhìn thấu tâm tư, Lâm Cẩn Dung cũng không có gìngượng ngùng, kiềm chế lo lắng mà mỉm cười: “Kia có là cái gì, cố nhiên loạitình huống mà huynh nói trên đời không phải không có, nhưng hầu như chỉ là lờibên miệng, kỳ thật chân chính được bao nhiêu? Khả ngộ không thể cầu. Tính tìnhcủa huynh từ trước đến nay là hiệp khách trượng nghĩa, dễ mềm lòng, khó tránhkhỏi bị người lừa gạt, ta liền nghĩ như vậy, có gì mà không đúng.”

Kiếp trước Lục Luân chính là kết giao với người khôngnên kết giao, khi về nhà vội vã chịu tang Lục lão ông mà bị thiệt mạng. Nàngkhông muốn hắn lui tới với những người đó, nàng vốn tưởng rằng, đem hắn đưa đếnThái Minh phủ đọc sách, là có thể tránh được những người đó. Nhưng nghe ý tứnày của hắn, dường như vẫn bị mê hoặc vậy. Bảo nàng sao không vội?

“Ta lớn hơn muội mà, A Dung, muội kỳ thật mới là ngườidễ dàng bị lừa nhất.” Lục Luân cười cười, giống như đại ca định giơ tay lên xoađầu Lâm Cẩn Dung, giơ lên lại bật cười, thả xuống, thản nhiên nói: “Nay mọingười đều cao lớn hơn, nam nữ khác biệt, muội lại là tẩu tử của ta, tại sao tađột nhiên lại nhớ tới ngày bé hay trêu cợt muội vậy nhỉ?”

Lâm Cẩn Dung thích nhất chính là vẻ thản nhiên hàophóng này của Lục Luân, liền trừng mắt hắn lên án nói: “Huynh còn dám nói, ngàybé huynh thường xuyên bắt nạt ta, không phải giẫm vào váy ta thì gõ đầu ta,bằng không chính là trốn ở trên cây, chờ ta đứng ở dưới tàng cây thì lại thảsâu vào đầu ta. Ta khi đó thành thật, nếu không có Lệ Chi che chở ta, khôngbiết sẽ chịu mệt bao nhiêu đây.”

Lục Luân có chút ngượng ngùng sờ sờ đầu: “Đối với muộita cũng thường xuyên giúp đỡ mà, muội đã quên sao? Lâm Ngũ cùng cặp song sinhbắt nạt muội, ta không phải cũng thả sâu vào điểm tâm của các nàng sao, cũngmắng các nàng mà?”

Lâm Cẩn Dung trong lòng ấm áp: “Đúng, huynh vẫn đốiđãi với ta vô cùng tốt.” Cho nên nàng càng không nỡ để hắn gặp chuyện khôngmay, hy vọng hắn cả đời bình an trôi chảy.

Lục Luân có chút cảm thán, trầm mặc hồi lâu, thấpgiọng nói: “Đáng tiếc, sau khi muội 12 tuổi lại không giống như trước. Lâm Ngũ,Lâm Lục, Lâm Thất tuy rằng luôn cùng ta tranh cãi ầm ĩ, nhưng còn thường xuyênđến chơi nhà, có đôi khi nói đến chỗ cao hứng, cũng là có vẻ thân cận. Nhưngmuội lại chưa bao giờ tới, ngẫu nhiên đến một lần, ta ở bên đường cố ý chờmuội, chỉ vì muốn gặp muội một chút, cùng muội nói hai câu, muội lại chỉ trầmmặc nói đúng một câu. Thật không có ý nghĩa.”

“Thời điểm đó ta có chút việc, tính tình cũng cổ quái,không muốn cùng các nàng thường xuyên ở chung một chỗ, cũng sợ gây chuyện sinhsự.” Lâm Cẩn Dung có chút áy náy, khi đó nàng vội vàng cải thiện sinh kế, mộtlòng thầm nghĩ tránh đi Lục gia, cho nên không muốn đến Lục gia, cũng khôngcùng bọn họ chơi đùa, vì vậy có một thời gian không thân cận với Lục Luân.Không nghĩ tới hắn vẫn còn ghi tạc trong lòng.

Lục Luân im lặng nhìn nàng một cái, nhếch miệng cười,lộ ra hàm răng trắng đều đặn: “Ta biết, muội không muốn gả cho Nhị ca của ta,cho nên ngay cả ta đều trốn tránh.”

Lâm Cẩn Dung nháy mắt mấy cái, cũng không phủ nhận.

Lục Luân tùy tay cầm lên một viên kẹo, chậm rãi nói:“Kỳ thật muội đúng.”

Lâm Cẩn Dung không rõ hắn ý chỉ cái gì, liền vươn taytiếp nhận lại viên kẹo trong tay hắn, lấy ra khăn tay: “Đừng nghịch thế, tay sẽbị bẩn, rất nhiều ngày cũng không tẩy hết được.”

Kẹo thủy tinh trong trắng lộ hồng từ ngón tay trắngnõn thon dài của Lâm Cẩn Dung ngã nhào ra đĩa đặt giữa bàn, trông rất đẹp mắt.Lục Luân ánh mắt cũng không chớp nhìn sau một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng thở ra mộthơi, đem ánh mắt chuyển khai, thấp giọng nói: “Ta là nói, Nhị ca là người tốt,chỉ là người nhà chúng ta khiến muội chịu ủy khuất.”

Trong nhà này Lục Luân có vẻ là người thô dã nhất, chotới bây giờ lại là người thanh tỉnh, cẩn thận nhất. Lâm Cẩn Dung không khỏi thậpphần cảm khái: “Bất quá là số mệnh mà thôi.” Thời điểm có thể tranh thì phảitranh, không thể tranh, thì nên nhẫn, hết sức để bản thân trở nên thoải mái mộtchút, bằng không có thể thế nào đây?

Lục Luân thống khổ nhíu mày, thấp giọng nói: “Ta khôngkhỏe. Ta ở trong nhà mỗi một ngày, đã cảm thấy không thở nổi, giống như sắpchết vậy.”

Lâm Cẩn Dung đồng tình nhìn hắn, Lục Luân nhìn nhưtiêu sái, kỳ thật quá mức tích cực, nhìn bộ dáng hắn hẳn đã biết sở tác sở vicủa Nhị phong, thời điểm vô lực ngăn cản cùng thay đổi, hắn cũng là người thốngkhổ nhất trong cái nhà này. Cái gọi là nói không giống nhau, nhưng dù cố ýnhững người đó vẫn là chí thân cốt nhục của hắn.

Bên kia hướng bên này quăng một cây đao, hắn khôngthuận mắt, nàng cùng Lục Giam hướng bên kia quăng một cây đao, hắn lại đau lòngkhó nhịn, đúng là rơi vào thế khó xử, cũng không thể biểu lộ. Nếu là người cóthể xua đuổi khỏi ý nghĩ, thấy loại chuyện này, có thể giúp thì giúp, có thểquản thì quản, không thể giúp không thể quản thì đừng nhìn nữa, tránh đi làđược, cũng không đến mức khiến bản thân ngột ngạt muốn chết. Cũng chỉ có ngườiđôn hậu thiên chân như hắn, mới có thể bức bách bản thân đến tình trạng này.

Lâm Cẩn Dung không khỏi nhớ tới năm ấy, thời điểm hắnphải đi, nhưng lại tới hỏi nàng, có chịu đi cùng hắn, không cần ở lại nhà nàynhận hết khổ mệt vắng vẻ hay không. Lúc ấy nàng bị dọa chết khiếp, quay đầu mớihiểu được, hắn có ý tốt, đáng thương nàng, không đành lòng nhìn nàng chịu dàyvò, nhưng nàng sao dám làm ra loại chuyện kinh thế hãi tục này? Nàng không phảingười thiên chân, người khác có thể tin tưởng bọn họ trong sạch, tin tưởng LụcLuân là đáng thương nàng ngày tháng khổ sở, muốn giúp nàng nhảy ra khỏi hố lửasao? Ở trong mắt người ngoài, bọn họ sẽ chỉ là đôi cẩu nam nữ đồi phong bại tụcbỏ trốn mà thôi, người Lâm gia đều hổ thẹn vì nàng, tiền đồ của Lục Luân bị hủyhoại, rốt cuộc không thể ngẩng đầu nổi. Cho nên nàng cự tuyệt.

Lúc này nhớ tới chuyện cũ, Lâm Cẩn Dung lại càng thêmcảm khái Lục Luân đối tốt với nàng, nàng không tin Lục Luân không biết lợi hại,không biết phiền toái trong đó. Nàng vùng vẫy sâu trong vũng bùn, chỉ có hắnvươn tay ra với nàng, muốn kéo nàng một phen, mà sau khi hắn chết oan, nàngthậm chí không thể thay hắn báo thù, chỉ có thể vì hắn lập đàn bái tế giải oan,ở ngày lễ ngày tết và ngày giỗ của hắn vì hắn thắp hương hoá vàng mã, nàng vẫnthập phần áy náy cùng tự trách.

Nếu không phải kiếp này rất nhiều sự tình đã thay đổi,nàng đã không còn là nữ tử sống mà phải dựa vào người khác nữa, chỉ sợ giờ phútnày Lục Luân cũng vẫn sẽ tính toán như vậy chăng? Ngẫm lại chuyện cũ, Lâm CẩnDung trong lòng lại trở nên mềm mại, đem đĩa đặt lên trước mặt Lục Luân, khuyênnhủ: “Ngũ ca, sự tình này không liên quan đến huynh, huynh cũng không giống bọnhọ. Mùa đông năm trước, ta từng đã nói với huynh, không câu nệ như thế nào,huynh đều là huynh trưởng, đệ đệ tốt của ta. Ta và Nhị ca của huynh cũng khôngđể ở trong lòng, huynh cần gì phải để ở trong lòng?”

“Các ngươi không làm sai, đương nhiên không cần để ởtrong lòng, nhưng mà cảm thụ của ta không giống như vậy.” Lục Luân tráng kiệnngốc lăng dùng ngón tay nhẹ nhàng vẽ một vòng trên đĩa thạch lưu trong suốt,đặt kẹo ở trước mắt tinh tế nhìn một lúc lâu, rồi ném vào miệng, mặt mày nhănnhó tỏ vẻ đau khổ: “Đắng quá.”

Vẻ mặt của hắn quá mức khoa trương, Lâm Cẩn Dung vộiném một viên vào miệng, rõ ràng cũng rất ngọt, không khỏi nói: “Bất hảo khôngthay đổi.”

Lục Luân mỉm cười nhìn nàng, đứng dậy nói: “Đừng hỏithăm gì, cũng đừng nghĩ tìm tòi tâm tư của ta, ta không sao, qua một cửa nàytất nhiên sẽ tốt hơn.”

Nàng tỉ mỉ chuẩn bị hồi lâu, thỉnh hắn đi cùng, lạithỉnh Lâm Thế Toàn hỗ trợ, vậy mà không thể hỏi thăm được chút gì, ngược lại bịhắn dắt mũi đi, chuyên nhớ lại chuyện ngày bé, nhìn qua, thái độ của hắn saogiống như có ý tứ nói câu chào từ biệt vậy. Lâm Cẩn Dung đơn giản nói thẳng:“Lục Luân, người trên đời này, tuy nói người tốt rất nhiều, nhưng người xấucũng rất nhiều, còn có không ít người hành tẩu bất chính bất tà, huynh cũngkhông thể bị cái gọi là hiệp nghĩa làm mê muội, kết giao với người không nênkết giao, lầm lỡ cả đời!”

Lục Luân dừng bước, nghiêm túc nhìn nàng: “Nhị tẩu, tabiết tẩu quan tâm ta, nhưng có một số việc tẩu không biết, ta… Chuyện của bảnthân tự ta biết.”

Lâm Cẩn Dung thấy hắn thần sắc kiên định, không giốngnhư khí tức của tiểu hài tử hồi xưa, thế nhưng đã là bộ dạng của nam tử hánđỉnh thiên lập địa, hiểu được không thể khuyên nhủ, liền đơn giản theo ý hắncười nói: “Ta là mới nhớ tới, không phải đệ một lòng muốn đi khảo võ sao? Từtrước tổ phụ không cho, đó là đau lòng luyến tiếc đệ. Hiện tại đệ đã lớn, hắnkhông chừng sẽ thay đổi chủ ý. Bằng không, ta đi khuyên nhủ lão nhân gia?”

Lục Luân mỉm cười: “Cũng được, tẩu thử xem.” Khẩu khícũng là không chút để ý, giống như nói cho có lệ vậy.

Lâm Cẩn Dung không khỏi nhíu mày: “Nghe ý tứ của đệ,sẽ không thành sao?”

Lục Luân hướng nàng nháy mắt mấy cái: “Chẳng lẽ tẩukhông biết, lần này bọn họ đều phải trở về Thái Minh phủ, ta cũng không được đitheo, phải ở lại trong nhà cùng Phạm Bao quản sinh ý mà?”

Lâm Cẩn Dung kinh ngạc nói: “Ta thật sự không có nghenói.” Lục lão ông đã thực hiện ba bước, thứ nhất là đem Lục Thiệu đuổi đi, thứhai là thay Lục Kinh cưới Khang Thị, thứ ba chính là muốn bồi dưỡng Lục Luân.Dù sao tương lai nếu Lục Giam thi đỗ giành được một chức quan, không thể ở lạitrong nhà để ý việc này, cần một người kiên định đáng tin cậy ở hậu phương quảnlý. Lục Luân đọc sách không có thiên phú, tính tình đôn hậu, tất nhiên là ngườithích hợp nhất. Thực hiện bước này, coi như là đạt thành cân bằng giữa Đạiphòng cùng Nhị phòng, tin tưởng Nhị phòng sẽ yên ổn hơn, nhưng nguyện vọng củaLục Luân cũng không có ai bận tâm.

Lục Luân thấy nàng vẻ mặt kinh ngạc, cười nhẹ: “Đươngnhiên tẩu chưa nghe nói, giờ phút này trong nhà, chỉ có lão thái gia cùng tabiết được thôi. Ta mới từ Thái Minh phủ trở về, đi bái kiến hắn, hắn liền nóicho ta như vậy.” Nói xong xoay người ra bên ngoài: “Nhị tẩu xem sổ sách đi, xemxong rồi bảo ta, ta đi ra cửa hàng nhìn xem thế nào.”

Thanh âm của hắn thực bình tĩnh, lại lộ ra sự khổ sởnói không nên lời.

Lâm Cẩn Dung ngồi trở lại, chống cằm suy nghĩ hồi lâu,âm thầm quyết định chủ ý, ngay cả Lục Luân bị nhốt tại trong nhà làm chuyện màmình không thích, so với chết không minh bạch cũng tốt hơn nhiều.

“A Dung, cho muội xem cái này.” Lâm Thế Toàn vén mànhtiến vào, đem một chồng giấy tờ đưa cho nàng xem: “Đây là trí sản của chúng taở Phong huyện Tín châu. Đây là của muội, đây là của ta.” Lại hưng trí bừng bừngnói: “Năm nay thu hoạch khá tốt, lại trải qua một năm không phải lo nghĩ. Tanghe người ta nói, Đình huyện ở Tú châu bên kia gần đây thuyền bạc phiên thươnglui tới thường xuyên, sinh ý rất tốt, quả thực chính là lời nhiều, làm hay làkhông làm?”

Lâm Cẩn Dung nheo mắt, Đình huyện ở Tú châu, khôngphải liên quan đến sự phá sản của Lục gia năm đó sao? Lập tức gật đầu: “Làm,đương nhiên phải làm.”