Thế Hôn

Chương 297: Lo lắng



Tân nương Khang Thị, năm nay vừa mới mười sáu tuổi, làngười của Dương huyện thuộc Bình châu, nhà mẹ đẻ ở Dương huyện mặc dù khôngphải giàu có, nhưng cũng là thi thư gia truyền, gia phong nghiêm cẩn. Khang Thịlàm người phúc hậu dễ thân cận, nữ hồng may vá thập phần tinh thông, mặc dùdung mạo chỉ bình thường, không xuất sắc lắm, nhưng lại thập phần đại khí đoantrang.

Lâm Cẩn Dung thấy, nữ tử như vậy gả cho Lục Kinh, thậtsự là khiến người giậm chân giận dữ. Năm ấy, Lục Luân đột nhiên chết bất đắckỳ, nàng thương tâm đến cực điểm, lại không biết nguyên do, chỉ cho rằng LụcLuân vận khí không tốt bị bệnh hiểm nghèo, chính là Khang Thị nói vài lời vớinàng, rủ nàng làm lễ bái tế Lục Luân. Lúc này thấy Khang Thị, tuy rằng KhangThị không quen nàng, đối với nàng thập phần mới lạ khách sáo, Lâm Cẩn Dung lạiđối với Khang Thị có hai phần hảo cảm.

Lục lão ông thấy Lâm Cẩn Dung cùng Khang Thị thân cận,thập phần cao hứng vừa lòng. Khang Thị là chất tức hắn cẩn thận vạn phần chọnlựa, không cầu thứ gì khác, chủ yếu chỉ cầu một chữ “chính”. Cưới vợ tuy cóphong tục xem tướng, dù thế giao hiểu rõ lẫn nhau, cũng chỉ có thể đại kháiliếc mắt một cái nhìn dung mạo cử chỉ, cũng không thể tham thấu tính tình nộitâm của người ta, sự thật có suy nghĩ như thế nào. Khang Thị vào cửa đã nhiềungày, hắn xem xét cũng không tệ lắm, buông lỏng tâm tư một nửa, chỉ ngóng trôngLâm Cẩn Dung cùng Khang Thị có thể hài hòa ở chung, Khang Thị có thể quản giáoLục Kinh, xoay chuyển tà khí oai phong của Nhị phòng một chút.

Lâm Ngọc Trân thì bất mãn, không khỏi báo cho Lâm CẩnDung: “Nàng rốt cuộc vẫn là người bên kia, không cùng phe với chúng ta, đừngtiếp cận với nàng nhiều quá. Bằng không sẽ có thời điểm con phải khóc lóc a.”

Lục Vân ở một bên nhìn, thầm nghĩ Lâm Ngọc Trân đây làquan tâm thừa thãi, làm sao có thời điểm Lâm Cẩn Dung phải khóc chứ, chỉ sợ làngười khác khóc nhiều hơn thôi, trong lòng thì nghĩ như thế, nhưng cũng khôngkhỏi cùng nhau khuyên Lâm Cẩn Dung nhất định phải cẩn thận.

Lâm Cẩn Dung chỉ cười, nên thế nào thì làm như thế ấy.Nàng tuy có vài phần ý tứ để mắt cách làm người của Khang Thị, nhưng cũng cóthêm vài phần tâm tư ở bên trong. Kiếp trước nàng tự ti hướng nội, không muốncùng người lui tới, cùng Khang Thị tất nhiên chỉ thản nhiên chi giao. Lúc nàynàng lại có một chủ ý khác, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu nàng khôngthể thay đổi giai đoạn chuyển hướng trước đó của Lục Luân, vậy đến thời điểmmất mạng, không khỏi sẽ dựa vào Khang Thị . Nếu như Khang Thị có thể đúng lúcđem tin tức tới cho nàng, dù thế nào cũng tốt hơn so với nàng một mình làm bừarỗi hơi. Có đủ loại nguyên nhân ở bên trong, nàng đối đãi với Khang Thị tấtnhiên là không giống.

Khang Thị không phải kẻ ngốc, vài lần qua đi đã nhìnra manh mối, nhưng cũng không vì Lâm Cẩn Dung ở nhà uy phong liền cố ý lấy lòngnhân nhượng nàng, tiếp cận nàng, có qua có lại đều đứng mực, công bằng, khôngkiêu ngạo không siểm nịnh, đối với Tống thị cùng Lã thị cũng thân cận phúc hậu,cẩn thủ bổn phận.

Lục Giam đi trên đường viết thư về báo bình an, LâmCẩn Dung hồi âm, nói về Khang Thị, không khỏi khen ngợi vài câu, nói Lục Kinhcưới một thê tử như vậy, thật sự là kiếp trước đã tu luyện phúc đức.

Giữa tháng chín, Lục lão ông không biết là muốn giếtgà dọa khỉ, cảnh cáo nhi tức phải giữ quy củ hay không, đang lúc Nhị phòng chúcmừng đoàn viên, lại sai người tới nói với Tống thị mấy câu, ngày hôm sau Tốngthị đã cáo ốm, chủ động thỉnh cầu trở lại nhà cũ tĩnh dưỡng. Thái độ này củahắn đối với Nhị phòng mà nói, là đả kích thập phần trầm trọng, bao gồm cả LụcKiến Trung, tất cả mọi người không thể giả bộ khuôn mặt tươi cười, toàn trốn ởtrong phòng không chịu đi ra.

Tống thị vừa đi, Lâm Cẩn Dung liền lơi lỏng hơn, bẩmbáo Lâm Ngọc Trân xong, lại gọi Anh Đào: “Ngươi đi hỏi Ngũ gia có rảnh rỗikhông, nhờ hắn dẫn ta tới cửa hàng nhìn xem.”

Kỳ thật năm nay nàng xuất môn khá nhiều, luôn luôn đếncửa hàng trông chừng một chút, chỉ cần mang theo ma ma nha hoàn hộ vệ, sớm trởvề nhà, Lâm Ngọc Trân cũng không ngăn trở nàng. Chính là hôm nay nàng cũng muốntìm Lục Luân nói chuyện, không thể không tìm cớ như vậy.

Trong chốt lát, Anh Đào trở về nói: “Thiếu phu nhân,Ngũ gia nói hắn rảnh, hắn ở nhị môn chờ người.”

Lâm Cẩn Dung liền hỏi Lệ Chi: “Ngươi muốn đi cùng ta,hay là muốn ở lại trong nhà thêu đồ cưới?” Hôn kỳ giữa Lệ Chi cùng Mão Trọng đãđịnh vào 12 tháng chạp, tính ra cũng sắp đến rồi.

Lệ Chi mặt ửng hồng, mang theo vài phần e thẹn nói:“Nô tỳ là người của thiếu phu nhân, tất nhiên sẽ dựa theo phân phó của người,nô tỳ liền làm như thế.”

Đậu Nhi liền chọc nàng xấu hổ: “Lệ Chi tỷ tỷ kỳ thậtlà ước gì thiếu phu nhân nói, Lệ Chi, ngươi theo ta xuất môn, đồ cưới chậm rãithêu, nếu làm không kịp, thì để những người khác giúp đỡ ngươi cùng nhau thêu.”

Lâm Cẩn Dung liền cười: “Một khi đã như vậy, ta đây sẽthanh toàn Lệ Chi, Lệ Chi, ngươi cùng ta đến cửa hàng đi.”

Lệ Chi mặt đỏ như sắp nhỏ máu, chỉ không thể hướng vềphía Lâm Cẩn Dung phát tác, liền đuổi theo Đậu Nhi quanh phòng. Trong phòng mộtmảnh tiếng hoan hô cười vui, rất náo nhiệt.

Quế Viên ở một bên nghe thấy, không khỏi ngừng việcthêu thùa trong tay, xem các nàng đùa giỡn. Mọi người chỉ lo vui đùa, đúng làkhông có ai liếc nhìn nàng một cái, nàng có chút ảm đạm cúi mắt, im lặng tiếptục thay Lệ Chi thêu hài.

Lâm Cẩn Dung ra nhị môn, thấy Lục Luân ngậm một nhánhcỏ tà tà tựa vào khung cửa, ngửa đầu nhìn chân trời, đang ngẩn người, cũngkhông biết suy nghĩ cái gì, ngay cả nàng đến đây cũng không biết, không khỏi âmthầm thở dài một hơi, làm bộ dáng vui vẻ nói giỡn với hắn: “Ngũ đệ đang ăn cáigì vậy? Ăn vào có thấy hương vị ngọt ngào không?”

Lục Luân lúc này mới bừng tỉnh, đứng thẳng thân mình,bỏ nhánh cỏ xuống, cười nhẹ: “Cũng không phải là ăn cỏ sao? Ta là tiểu súc sinhkhông hiểu chuyện, cho nên chỉ có thể ăn cỏ.”

Lâm Cẩn Dung không nghĩ hắn sẽ như thế, không khỏinhíu mày nhìn về phía hắn: “Nói cái gì vậy?”

Lục Luân tự giễu cười, ý bảo nàng lên xe: “Chỉ nóigiỡn với tẩu thôi, Nhị tẩu lên xe đi, hôm nay là muốn đi đâu?”

Lâm Cẩn Dung nhìn hắn, nói: “Đi phố Khánh Dương. Tamca ta vừa mở hai gian cửa hàng, ta đi nhìn xem.”

Lục Luân không chịu cùng nàng đối diện, chỉ quay đầuphân phó xa phu: “Đi từ từ thôi.”

Xe ngựa ra khỏi Lục phủ, Lâm Cẩn Dung từ rèm xe nhìnra bên ngoài, trong lúc đó Lục Luân ngồi trên lưng ngựa, không yên lòng hé ramặt đen, như cũ là bộ dạng nửa chết nửa sống, không khỏi thầm lo lắng.

Lâm Thế Toàn vừa bàn luận mở hai gian cửa hàng, để cửahàng trang hoàng đổi mới hoàn toàn, tính đem gian bên trái trở thành bán châungọc, bên phải bán lá trà, đúng là thời điểm bận bịu nhất. Mão Trọng việc trongviệc ngoài, đang tất bật, thật xa chợt nghe thấy tiếng hắn mắng tiểu nhị, tiếpđón khách nhân.

Lâm Cẩn Dung ngồi ở trong xe ngựa nhìn xung quanh saumột lúc lâu, nhẹ giọng cùng Lệ Chi nói: “Nhìn xem, ta thay ngươi chọn lựa ngườinày thế nào?”

Lệ Chi đỏ mặt, kiệt lực bảo trì bộ dáng hào phóng nói:“Tam gia chọn qua, thiếu phu nhân xem qua, Nhị gia cũng không nói gì, vậy tấtnhiên là tốt.”

Lâm Cẩn Dung cười: “Chúng ta đều i không tính, mấuchốt là bản thân ngươi kìa.”

Lệ Chi cười mà không nói. Lâm Cẩn Dung thở dài: “Chỉlà người tốt thì cũng không đủ, còn phải nhìn ngươi cùng hắn ở chung thế nào,bằng không nếu không hợp sẽ cảm thấy thừa thãi.”

Lệ Chi giật mình, nhỏ giọng nói: “Nô tỳ hiểu được ý tứcủa thiếu phu nhân, nhưng mà, người cùng Nhị gia là không hợp sao? Nô tỳ nhìnthấy hai người rất hợp nhau, còn có thể săn sóc nhau, như vậy mà nói không tốt,vậy phải thế nào mới tốt đây?”

Lâm Cẩn Dung không muốn cùng nàng nói về chuyện này,vội cười nói: “Ngươi xem, Mão Trọng lại đây tiếp đón chúng ta.”

Lệ Chi hướng ngoài cửa sổ xem xét, thấy gương mặt MãoTrọng đỏ hồng tỏa sáng, cười đến không thấy mắt đâu, ưỡn nghiêm mặt vui vẻ chạychậm hướng tới bên này. Trong lòng vừa thẹn vừa mừng, khẽ thở một hơi, thay LâmCẩn Dung đội đấu lạp, bày ra một bộ dạng đoan trang, giúp đỡ Lâm Cẩn Dung xuốngxe.

Lục Luân quả nhiên là tận chức tận trách, cùng Lâm CẩnDung đi lại trong trong ngoài ngoài. Lâm Thế Toàn cùng hắn nói giỡn chào hỏi,hắn cũng không còn sinh động giống từ trước, bất quá chỉ cười nhẹ. Lâm Thế Toànvô cùng kinh ngạc, không khỏi lặng lẽ hỏi Lâm Cẩn Dung: “Đây là làm sao vậy?”

Lâm Cẩn Dung cũng vô pháp trả lời vấn đề này: “Nếu không,Tam ca thay ta hỏi hắn đi? Sợ là tiểu tử trưởng thành, có tâm sự gì đó khôngtiện nói với người khác? Mẫn Hành không ở nhà, ta làm tẩu tử cũng không tiệnhỏi han.”

Lâm Thế Toàn lo nghĩ, nói: “Muội vào nhã phòng ngồi,ta đi lát sẽ quay lại.” Vừa nói vừa tiến lên ôm lấy đầu vai Lục Luân, cười nói:“Huynh đệ, chúng ta hồi lâu không gặp, đệ lập tức sẽ đến Thái Minh phủ, ca cata qua năm nay cũng sẽ đi Giang Nam, tiếp theo gặp mặt không biết là khi nào,đi, chúng ta nói chuyện mấy câu đi. Ta gần đây tìm được vài món tốt, vừa vặnđưa cho đệ xem.”

Lục Luân liền quay đầu nhìn Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dungtrước mặt có một chồng sổ sách, hàm chứa cười hướng hắn xua tay: “Đi đi, ta cònmuốn xem sổ sách mà.”

Lục Luân liền cười, cùng Lâm Thế Toàn hành lễ: “Như thế,làm phiền Tam ca.”

Thấy hai người kề vai sát cánh rời đi, Lâm Cẩn Dungthở dài, tự cúi đầu kiểm kê.

Ước chừng qua non nửa canh giờ, Lâm Thế Toàn một mìnhtiến vào: “Hỏi không ra, nhưng khẳng định trong lòng có tâm sự. Ta rốt cuộc vẫnlà người ngoài, hắn có việc cũng không tiện nói với ta, muội hỏi hắn đi.”

Lâm Cẩn Dung liền lệnh Lệ Chi thu sổ sách, thỉnh LụcLuân tiến vào dùng trà.

“Ta vừa rồi bị Lâm Tam ca mời uống đầy một bụng trà,cũng không muốn uống thêm nữa.” Lục Luân vén mành lên tiến vào, thấy trongphòng chỉ có một mình Lâm Cẩn Dung ngồi đó, vẻ mặt còn thập phần nghiêm túc,còn có chút ngây người, đứng ở cửa cười cợt hỏi: “Nhị tẩu đây là muốn làm cáigì? Cứ như muốn thẩm tra vậy.”

Lâm Cẩn Dung chỉ ghế dựa: “Ngũ ca mời ngồi. Hôm nay takhông phải là tẩu tử của huynh, mà là Tứ muội muội, có mấy câu, muốn cùng huynhnói tỉ mỉ.”

Lục Luân ngẩn ra, thu liễm cợt nhả, đi đến ngồi xuốngđối diện, nghiêm mặt nói: “Muội nói đi.”

Lâm Cẩn Dung hiểu được tính tình hắn ngay thẳng, ghétnhất vòng vo, liền trực tiếp đi vào chính đề: “Ngũ ca, ta thấy huynh mấy ngàynay tới giờ có tâm sự, dường như thay đổi thành người khác vậy, rất lo lắng chohuynh. Không biết huynh là vì cái gì? Là vì gia sự? Hay là vì chuyện của bảnthân? Nếu huynh còn nhớ đến tình cảm thân thiết giữa chúng ta từ khi còn nhỏ,ta còn là tẩu tử của huynh, thì cứ nói thẳng với ta, ta xem ta có thể giúphuynh hay không?”

Lục Luân trầm mặc hồi lâu mới giương mắt nhìn nàngnói: “Ta chỉ là không rõ, rõ ràng là chí thân cốt nhục, là người thân nhất trênđời, vì sao trong mắt chỉ có thể nhìn thấy tiền tài ích lợi, lãnh huyết vôtình? Mà trên đường tùy tiện quen biết bạn bè, một chén rượu một chén thịt, ýhợp tâm đầu, là có thể tánh mạng tương giao. Đây là vì sao?”

Lâm Cẩn Dung hết hồn, trên mặt không thay đổi: “Ngũ caquen biết người nào, một chén rượu một chén thịt là có thể tánh mạng tươnggiao?”