Thế Hôn

Chương 108: Nhược điểm



Nữ nhi nhà mình khiến quần áo nữ nhi nhà người khác bịbẩn, Đào thị làm sao có thể nói không được? Nàng tuy rằng cùng Phạm phu nhânnói chuyện chuyên chú, nhưng ánh mắt cũng không buông tha bàn này, Lâm Cẩn Dungđứng dậy khuyên Tôn gia tiểu thư ăn hạt dưa, khiến nước trà hắt vào người Phạmtiểu thư, nàng đều thấy rõ ràng, trong lòng đoán được Lâm Cẩn Dung đại khái làkhông thích Phạm tiểu thư này, lập tức liền răn dạy Lâm Cẩn Dung: “Thật là vụngvề, đi nhanh về nhanh.”

Phạm phu nhân vân đạm phong khinh nói: “Khách khí nhưvậy làm cái gì? Không phải là một bộ quần áo sao? Ngũ Nhi xuất môn cũng đãchuẩn bị, làm phiền Tứ tiểu thư dẫn nàng xuống đổi là được.”

Không gọi khuê danh, chỉ lấy hàng thứ gọi Phạm tiểuthư, Phạm Ngũ Nhi nhìn Phạm phu nhân bất động, muốn nói lại thôi, vô hạn khóxử.

Lâm Cẩn Dung hơi hơi mị mắt chê cười hai mẫu tử giả vờgiả vịt này.

Vốn chuẩn bị cho chuyện ngoài ý muốn, các nữ quyếnxuất môn làm khách, luôn đem thêm một bộ quần áo khác để thay đổi. Nhưng nàngbiết Phạm phu nhân sẽ không chuẩn bị thêm bộ nào cho Phạm tiểu thư — năm đó đồcưới của hồi môn của Phạm thị cũng không đến nỗi nào, vừa vặn có thể coi là tươngđương với sính lễ của Lâm gia đưa tới, nhưng kỳ thật bên trong đồ cưới nhìntrang sức có vẻ như rực rỡ muôn màu đại đa số đều hạ phẩm, bên ngoài bao mộttầng vàng và bạc, bên trong lại là đồng, vải vóc gấm vóc lại không cần phải nóitới, nhan sắc cổ xưa đến cực điểm. Cho nên Phạm thị đặc biệt keo kiệt, thậm chícòn lợi dụng sơ hở cắt xén chi phí ăn mặc của hạ nhân, lấy tiền của Lâm Tam lãogia, vay tiền của nàng, còn chú ý đến đồ cưới của Đào thị.

Phạm phu nhân keo kiệt như thế, bản thân là đại nương vìthứ nữ xử lý hôn sự mà đứng giữa kiếm lời, sao có thể lãng phí tiền tài trênngười thứ nữ? Nhìn xem Phạm tiểu thư đối với bộ quần áo này yêu quý đến mứcnào, đã biết ngày thường cũng không có xiêm y tốt như vậy để mặc. Hôm nay Phạmtiểu thư dù mang theo một bộ quần áo, cũng chỉ là đồ cũ, khẳng định không dámmặc ra ngoài làm mất mặt Phạm phu nhân.

Quả nhiên Phạm phu nhân lông mày dần dần nhướn lên,nhìn Phạm Ngũ Nhi nói: “Làm sao vậy?” Thanh âm không cao, bên trong ngầm có ýuy hiếp không thể che giấu.

Phạm Ngũ Nhi đỏ đôi mắt, dùng sức vò váy, vô hạn xấuhổ quẫn bách: “Mẫu thân, xuất môn vội vàng, nữ nhi quên mang theo quần áo dựphòng……” Mặc kệ nàng quên hay là không dám mang theo, dù sao đều là lỗi củanàng.

Vì thế Phạm phu nhân thập phần kinh ngạc, lại thậpphần xấu hổ nói với Đào thị: “Nhìn xem cô nương hồ đồ này…… Ngay cả sự tình nàycũng quên, là ta dạy dỗ không tốt.”

Phạm Ngũ Nhi nước mắt cơ hồ muốn trào ra, Đào thị vộihướng Lâm Cẩn Dung nháy mắt, ý bảo nàng mang Phạm Ngũ Nhi đi xuống, hoà giảinói: “Tiểu cô nương đều là như vậy, người xem nữ nhi nhà ta còn không phải vụngtay vụng chân, làm bẩn quần áo của Ngũ tiểu thư đó sao, nên đền bù một bộ chonàng.” Sau đó dặn dò Lâm Cẩn Dung: “Chọn một bộ quần áo mới đẹp bồi cho Phạmgia tỷ tỷ, nhìn con kìa, khiến người ta muốn khóc rồi.”

Người ta mừng rỡ còn không kịp, khóc cái gì? Phạm phunhân xem xét Phạm Ngũ Nhi liếc mắt một cái, Phạm Ngũ Nhi nước mắt giống như ảothuật ngừng ngay lập tức, nhanh chóng thay đổi hé ra xấu hổ tươi cười đối vớiĐào thị hành lễ nói lời cảm tạ: “Kỳ thật không hoàn toàn là lỗi của muội muội,ta đang ngẩn người……”

Lâm Cẩn Dung cảm thấy nàng khi nói những lời này thậtgiống như Lục vân ngày ấy bưng trà nhận lỗi, lại tăng thêm vài phần chán ghétkhông vui. Lập tức cướp nói: “Là lỗi của ta, là lỗi của ta, tỷ tỷ không cần baoche cho ta.”

Phạm Ngũ Nhi kinh ngạc nhìn Lâm Cẩn Dung, lại chỉ nhìnthấy Lâm Cẩn Dung khuôn mặt tươi cười một cách khoa trương cùng một đôi mắtsáng trong suốt.

“Cần gì phải quần áo mới đẹp? Tùy tiện lấy bộ quần áocũ là được rồi.” Phạm phu nhân không nói gì nữa, chỉ ra lệnh cho ma ma đi theohầu hạ Phạm Ngũ Nhi.

Đào Phượng Tường nhướn một bên lông mày điều tra nhìnvề phía Lâm Cẩn Dung, hỏi nàng trong hồ lô chứa thứ gì? Lại chớp mắt vài cái, ýbảo nàng đừng quá đáng.

Lâm Cẩn Dung mỉm cười ngọt ngào, dẫn Phạm Ngũ Nhi đixuống lầu, cười nói: “Phạm gia tỷ tỷ, nơi này cách phòng của ta không xa lắm,chỉ làm phiền tỷ đi hơi lâu.”

Phạm Ngũ Nhi ánh mắt vội vàng từ dây kết bảo thạch bênhông của Lâm Cẩn Dung thu trở về, thu liễm thần sắc nói: “Không sao.”

Lâm Cẩn Dung cũng thân thiết cùng nàng đông kéo tâyxả, dẫn nàng đến viện mình ở, sai Lệ Chi mở ra thùng chứa xiêm y tốt nhất mớinhất mà mình thích, cười nói: “Nơi này đều là xiêm y mới, đều rất thích hợp đểtỷ tỷ mặc, không biết tỷ tỷ có thích bộ này không?” Không đợi Phạm Ngũ Nhi mởmiệng, liền cầm lên một bộ quần áo gấm vóc sắc xanh nhạt, tay áo cổ áo đều dùngkim tuyến thêu hoa ở trên người nàng khoa tay múa chân: “Bộ này rất được, màusắc cũng tương tự với bộ vừa rồi của tỷ tỷ, rất hợp với màu da của tỷ. Vải maynghe nói là từ kinh thành mang về.”

Phạm Ngũ Nhi tuổi rốt cuộc còn nhỏ, trong mắt kìm lòngkhông được lộ ra vài phần khát cầu cùng động tâm nhưng còn nhớ rõ lắc đầu cựtuyệt: “Đa tạ muội muội, bộ quần áo này rất quý trọng, ta không thể lấy.”

Lâm Cẩn Dung làm bộ rất nhiều tiền rất rộng rãi:“Không có vấn đề gì nha, ta còn có nhiều. Hôm nay ta làm hại tỷ chịu ủy khuất,đều là lỗi của ta, chỉ cần tỷ đừng so đo với ta, thế nào cũng được.”

Phạm Ngũ Nhi kiên quyết lắc đầu: “Không được, khôngđược.”

“Tỷ tỷ gia giáo thật tốt.” Lâm Cẩn Dung mỉm cười, lạicầm một bộ áo váy sắc gấm tay áo dùng chỉ bạc thêu hoa: “Bộ này được không?”

Vì sao nàng có nhiều quần áo xinh đẹp đáng giá nhưvậy? Phạm Ngũ Nhi vẻ mặt quả thực u buồn, lắc đầu có chút hữu khí vô lực: “Cámơn ý tốt của muội muội, vẫn quá quý trọng.”

“Này cũng không được?” Lâm Cẩn Dung cúi đầu nghĩ ngợi,ra lệnh cho Lệ Chi thần sắc có vài phần bất mãn cùng khó hiểu mở một thùngkhác, lấy ra một bộ áo kép giáp váy sắc lam nhạt hoa văn chìm bằng sa tanh, ướmtrên người Phạm Ngũ Nhi khoa tay múa chân: “Này thích hợp nha, trắng trongthuần khiết, cũng không quá mới, ta đã dùng qua một lần, tỷ tỷ nếu không ghétbỏ thì mặc đi.”

Vải này nhìn qua thì có vẻ đơn giản, nhưng là do Ngôthị chân chính mang về từ kinh thành, không nhiều lắm, chỉ đủ cho hai tỷ muộiLâm Cẩn Âm cùng Lâm Cẩn Dung may mỗi người một bộ, lần này cố ý mang đến Thanhchâu làm khách, Lâm Cẩn Dung mới mặc một lần mà thôi. Lệ Chi đau lòng vô cùng,khẩn trương, môi hé ra khép vào vài lần, đều bị Lâm Cẩn Dung hung tợn liếc mắttrừng qua, chỉ đành phẫn nộ ngậm miệng, phụng phịu không nói lời nào.

Phạm Ngũ Nhi nhìn quần áo trong thùng của Lâm CẩnDung, đều là gấm vóc tơ lụa, bộ này quả nhiên là bình thường nhất, mà nàng đãmặc qua một lần, không phải là mới. Nhưng nhìn Lệ Chi bộ dáng hầm hừ vô cùngbất mãn, có vẻ như khinh thường mình, trong lòng cũng có chút không phục cùngtức giận, thầm nghĩ bộ quần áo này tuy rằng xinh đẹp, nhưng nếu mặc trên ngườimình cũng đâu có gì không thích hợp, quần áo của mình bị nước trà làm bẩn, chodù là tẩy rửa cũng không thể hết, chẳng lẽ đền bù cho mình không được sao? Vìvậy trong miệng lại khách khí nói: “Ta sau khi trở về sẽ giặt tẩy gửi trả lại muộimuội.”

Lâm Cẩn Dung cười nhẹ lắc đầu: “Không cần, ta muốn đềnbù cho tỷ tỷ, tỷ tỷ muốn trả lại chẳng phải là đánh vào mặt ta sao? Tỷ có tựtay cầm đến trả ta cũng không nhận.”

Phạm Ngũ Nhi trong miệng khách khí, lại hiểu được LâmCẩn Dung không phải nói chơi, bộ quần áo này nàng thật sự sẽ không lấy lại,trong lòng không khỏi có vài phần mừng thầm. Liền vui vẻ được ma ma của mình vàLệ Chi hỗ trợ thay quần áo, cố nén vui sướng cùng nhảy nhót, bình tĩnh thi lễnói lời cảm tạ với Lâm Cẩn Dung.

Lâm Cẩn Dung một phen đỡ lấy nàng: “Còn có một cái đailưng nữa.” Không nhìn ánh mắt Lệ Chi, từ trong thùng lấy ra một chiếc đai lưngmàu lam rộng ước chừng một bàn tay ra đưa tới Phạm Ngũ Nhi, vỗ tay cười: “Nhưvậy mới là một bộ.”

Phạm Ngũ Nhi cúi đầu nhìn đai lưng kia, không khỏi hítmột hơi, đai lưng là gấm bình thường, nhưng ở phía trước, lại dùng chỉ bạc thêumột đóa mẫu đơn, nhụy hoa đều là dùng hạt châu rất lớn đính vào. Hóa ra bộ quầnáo quý trọng là ở đai lưng, nàng theo bản năng cảm thấy không ổn, muốn trả lạiLâm Cẩn Dung, lại bị Lâm Cẩn Dung đè lại, Lâm Cẩn Dung giương mắt nhìn nàng,tựa tiếu phi tiếu nói: “Tỷ tỷ là muốn cùng ta xa lạ sao? Đây không phải là ngọctrai, chỉ dùng chỉ bạc thêu nên, có chút đẹp mắt mà thôi.”

Phạm Ngũ Nhi không biết làm sao, quay đầu nhìn ma manhà mình, ma ma kia mắt mờ, nhìn không rõ lắm, lại không tiện dí sát vào nhìn,liền cười làm lành nói: “Lâm tiểu thư, quần áo này rất quý trọng……”

“Cũng không phải thứ gì quá đáng giá. Nếu không lấy,cho dù là trưởng bối sủng ái quá đáng, cũng không dám tùy tiện cầm tặng người.”Lâm Cẩn Dung cười: “Tỷ tỷ nếu thật sự cảm thấy không tốt, vậy sau khi trở vềtrả lại ta đai lưng đi. Nương ta đã nói, bảo ta chọn cho tỷ một bộ thật đẹp,không phải sao? Đừng để ta bị nương trách mắng.” Rồi cầm gương đưa qua: “Tỷ tỷxem, thật đẹp?”

Phạm Ngũ Nhi cực kỳ yêu thích bộ quần áo này, so vớiquần áo nàng từ trước đến nay được mặc đều tinh xảo hơn nhiều, điểm chết ngườilà, nàng đột nhiên phát hiện, màu sắc này, so với các màu khác càng thêm phụtrợ cho dung nhan của nàng. Sau khi mặc bộ quần áo này vào, nàng cảm thấy chínhmình nhìn qua cũng không thua kém so với đích nữ cao quý, khiến nàng cảm thấytự tin cùng vui sướng chưa bao giờ có. Nàng giãy dụa, rồi do dự gật đầu.

Lâm Cẩn Dung vui sướng đánh giá Phạm Ngũ Nhi. Phạm NgũNhi vốn không cao bằng nàng, thời điểm may bộ quần áo này cũng tính may dài hơnmột chút, mặc ở trên người Phạm Ngũ Nhi kỳ thật có vẻ hơi rộng, nhưng Phạm NgũNhi quả nhiên rất hợp với màu sắc này.

Ma ma Phạm gia sau khi thấy đã thay quần áo xong, hỏiLệ Chi một cái bọc nhỏ để đựng quần áo bẩn của Phạm Ngũ Nhi vào, rồi thúc giụcPhạm Ngũ Nhi nhanh quay trở về. Lâm Cẩn Dung cũng không trì hoãn, nhiệt tìnhđưa Phạm Ngũ Nhi đến lầu xem diễn.

Phạm Ngũ Nhi mừng thầm, thẹn thùng, có chút không yêntiến đến vấn an nói lời cảm tạ Đào thị, ánh mắt của Phạm phu nhân dừng trênquần áo của Phạm Ngũ Nhi, lại dừng trên đai lưng kia, kinh ngạc nhìn nhìn LâmCẩn Dung, lại giương mắt nhìn ma ma, ma ma dán tại bên tai nàng nhẹ giọng nói vàicâu, Phạm phu nhân cũng không để ý nhiều, tiếp tục cùng Đào thị nói chuyện.

Đào thị cũng không nói gì, ánh mắt tùy thời đảo quatrên người Phạm Ngũ Nhi, lại điều tra nhìn về phía Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dungkhông nề hà hướng nàng cười, ủy khuất nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Đào thị liền saiCung ma ma tới hỏi, Lâm Cẩn Dung nhỏ giọng nói: “Nàng chọn mà, nói là mượn, tacó biện pháp gì đây?”

Mượn? Cầm về còn có thể trả lại sao? Chính mình cùngcác nữ nhân đều không hay mặc loại vải này, bộ quần áo này thật tiện nghi choPhạm Ngũ Nhi. Đào thị trong lòng nhất thời chua chát, dường như hài tử nhà mìnhbị người khác đoạt đi món đồ chơi quý nhất tốt nhất vậy, không khỏi ghét bỏPhạm Ngũ Nhi không biết điều, tùy tiện chọn một bộ thì sao, sao lại làm nhưvậy? Mí mắt thực nhỏ bé. Xuất môn không mang theo quần áo, lại chọn quần áo quýtrọng nhà người ta mặc, là nghèo đến phát sợ rồi sao? Như vậy nếu tương lai vàocửa còn thế nào nữa đây?