Thế Hôn

Chương 107: Xem tướng 2



Quần áo của Tôn gia tiểu thư màu hồng cánh sen thêuhoa văn bằng chỉ bạc, tóc dài vấn theo kiểu búi tóc mà nữ tử trẻ tuổi hay vấn,cài thêm mấy đóa châu hoa cùng một dây kết bằng ngọc, dây kết này lại khá đặcbiệt, dùng hồng ngọc mài thành một con cá chép nhỏ ngẩng đầu vẫy đuôi, phíadưới rủ xuống mấy hạt châu trong suốt, son phấn nhẹ nhàng, làn da trắng nõn, midài mắt liễu, biểu tình điềm đạm, không thể nói là rất đẹp, nhưng đoan tranghào phóng, nhận ra được nàng đã điểm trang tỉ mỉ.

Tôn tiểu thư nhẹ nhàng ôn nhu trả lời Đào PhượngTường: “Tam tiểu thư đến tầm tuổi này của ta, sẽ còn thêu đẹp hơn ta.”

Tôn phu nhân quay đầu nhìn tiểu cô ngữ khí ôn hòa biểutình lại nghiêm túc nói: “Được rồi, chúng ta đi vào trước cùng Đào phu nhân vấnan, sẽ không trì hoãn Tam tiểu thư.”

Tôn tiểu thư cùng Đào Phượng Tường cáo từ, đi theo tẩutử vào phòng.

Đào Phượng Tường quay đầu nói: “A Dung, muội thấy rõchưa? Cảm thấy thế nào? Nhìn dây kết của nàng có đẹp không? Khối hồng ngọc tạohình cá chẹp này thật đặc biệt đúng không? Khuê danh của nàng là Hồng Lý.”

Châu sai này đúng là cố ý tạo ra vì nàng, đồ cưới củaTôn tiểu thư có lẽ rất khá, tối thiểu, xứng với Lâm Diệc Chi. Lâm Cẩn Dungkhông khỏi mỉm cười: “Nhìn rất được, dường như Tôn phu nhân tính tình có chútnghiêm khắc.” Bất quá mới chỉ thoáng nhìn, kỳ thật chưa thể nói là rõ ràng. Cónhiều người, đầu tiên mắt nhìn thấy rất tốt, thực tế khi tiếp xúc lại khôngphải như vậy. Nhưng biết làm thế nào? Trừ phi là thế giao hoặc là thân thích,nếu không không vừa lòng cũng chỉ có thể oán chính mình vận khí không tốt màthôi.

Đào Phượng Tường nói nhỏ: “Muội nói đúng rồi, Tôn giakhông vượng, lão thái thái mất sớm, vị phu nhân trẻ tuổi vừa vào cửa trở thànhchủ mẫu, chiếu cố công công, tiểu cô, tiểu thúc, tuổi còn trẻ đã làm rất nhiềuviệc, muội nói nàng có thể không nghiêm khắc sao?”

Lâm Cẩn Dung không khỏi khe khẽ thở dài, cho dù là Tôntiểu thư nhân phẩm tốt, nhưng tuổi lớn hơn Lâm Diệc Chi hai tuổi, lại là phụ mẫuchết sớm, trưởng tẩu làm đương gia, trong mắt nhiều người sẽ không tương xứng.Muốn chấp nhận nàng, thì đồ cưới phải dày, Đào thị chỉ sợ cũng sẽ bị nhiềungười lên án, thật là có chút nan giải. Mặc kệ, dù sao không để Phạm thị vàocửa, chuyện khác tính sau.

Lại chào hỏi thêm vài người, cuối cùng nghe thấy ĐàoPhượng Tường nói là Phạm gia đến, Phạm phu nhân là một phụ nhân mập mạp hơn bốnmươi tuổi, mặc áo sam kim tử váy xanh, đeo tán hoa, cười giống như phật Di Lặc,dẫn theo một cô nương cúi đầu, mặc áo phấn màu lục, tuổi xấp xỉ với Lâm CẩnDung, được hai ba ma ma, nha hoàn vây quanh đi tới. Không đợi Đào Phượng Tườngmở miệng, Phạm phu nhân đã cười nói: “Tam tiểu thư, hồi lâu không gặp, ngươicũng đã trở thành đại cô nương rồi.” Khẩu khí rất thân thiết, ánh mắt bất độngthanh sắc quét qua trên người Lâm Cẩn Dung một lần, rồi mỉm cười hòa khí vớiLâm Cẩn Dung.

Lâm Cẩn Dung hoàn trả lại tươi cười, ánh mắt dừng trênngười phía sau nàng. Giờ phút này Phạm thị còn chưa hoàn toàn nẩy nở, đầu cóchút nhỏ gầy, tóc vấn hai búi nhỏ, có cài hai trâm kiểu dáng bình thường cùngchâu hoa. Quần áo phấn màu lục tuy là mới tinh, trên mặt lại không thoa sonphấn, mi thanh mục tú, biểu tình trầm mặc mà kính cẩn nghe theo, còn có vàiphần e lệ, đi theo Phạm phu nhân, cơ hồ nhìn không chớp mắt. Nhìn vừa tươi trẻ,vừa kính cẩn nhu thuận, lại mộc mạc.

Tiểu cô nương giả bộ khá lắm. Lâm Cẩn Dung hơi hơicười lạnh, hướng Đào Phượng Tường ra hiệu, dò xét theo vào cùng xem náo nhiệt.

Trong phòng các phụ nhân đang nói chuyện náo nhiệt, cóngười quen biết với Đào thị, đang lôi kéo nàng ôn chuyện, người không biết,cũng được Ngô thị giới thiệu. Đào thị một bên nói chuyện, ánh mắt thường thườngvụng trộm hướng về phía Tôn gia tiểu thư.

Tôn gia tiểu thư đã cùng người quen biết chào hỏi, cóhai nhi tức tuổi trẻ đang lôi kéo Tôn Hồng Lí đánh giá quần áo của nàng, tánthưởng nữ hồng của nàng, lại tán thưởng dây kết bằng ngọc trên đầu nàng lịch sựtao nhã lại đặc biệt. Tôn Hồng Lí nhợt nhạt thản nhiên cười, mềm nhẹ có lễ trảlời mọi người, có vẻ được mọi người quý mến. Tôn phu nhân vẫn là bộ dáng nghiêmtúc kia, vừa nói chuyện với người khác vừa vụng trộm đánh giá Đào thị.

Mặc dù chưa từng làm rõ, còn qua trung gian, nhưngtrong lòng coi như có chút tính toán, ánh mắt hai người lơ đãng chạm phải, nhấtthời đều xấu hổ. Tôn phu nhân nhìn chằm chằm Đào thị, Đào thị có chút khôngvui, nhưng vẫn là có lễ hướng nàng gật gật đầu, mỉm cười. Tôn phu nhân cũngcười, nhưng ánh mắt cũng không thu hồi, cứ thế cẩn thận đánh giá một hồi.

Đào thị nghĩ rằng, là nhà ta chọn nhi tức, cũng khôngphải là nhà ngươi chọn người, sao lại đánh giá qua lại như vậy, là muốn thế nàođây? Lập tức còn có vài phần mất hứng. Nhưng lực chú ý của nàng rất nhanh đã bịmẫu tử Phạm gia vừa tiến vào hấp dẫn, Phạm phu nhân không phải là đối tượngnàng chú ý, mà là Phạm tiểu thư bên cạnh. Mắt thấy Phạm cô nương không ngẩngđầu lên, nhìn không chớp mắt, thành thật kính cẩn nghe theo, xấu hổ, trầm mặcít lời, son phấn không thoa, cũng có vài phần vừa lòng. Thứ nữ xứng với con vợkế, thế này mới đúng.

Lâm Cẩn Dung nhìn thấy ánh mắt của Đào thị, trong lòngcó vài phần hoảng hốt. Nàng biết tâm lý của Đào thị, hoặc là nói tâm lý phổbiến của đa số nhà. Luôn cho rằng, con vợ kế nên xứng với thứ nữ, tốt nhất vẫnlà gia thế xứng đôi, bản thân không được sủng ái, nên lấy thứ nữ thành thật,cuộc sống về sau mới yên ổn. Nhìn xem hai người kia, Tôn Hồng Lí là đích nữ,gia cảnh cũng giàu có, nhìn bộ dáng của tẩu tử nàng, cũng là người tâm khí caongạo, phụ mẫu mất sớm, tuổi lại lớn, bị người ghét bỏ, căn bản không có khảnăng gả cho con vợ kế không có tiền đồ để bị khinh bỉ; Mà Phạm cô nương, trườngkỳ dưới trướng của đại nương, bộ dạng nhát gan trầm mặc, mềm mại e lệ [ mặc dùlà giả vờ ], nhìn thế nào cũng thấy rất thích hợp.

Không thể không nói, Phạm phu nhân cảm động lây, đốivới Đào thị thay con vợ kế chọn nhi tức tâm lý đắn đo thật sự chuẩn xác, dò xétĐào thị liếc mắt một cái, rồi làm bộ như không biết, nhìn nha hoàn Đào gia dângtrà đến, ngồi bất động, để Phạm tiểu thư đứng dậy tự tay tiếp nhận, lại cungkính hai tay dâng lên, mới thản nhiên nhận lấy, thản nhiên uống một ngụm. Mọingười thấy, không khỏi đều có vài phần đồng tình Phạm tiểu thư, đến tuổi cập kêmới được xuất môn, lại là quang cảnh như vậy. Đã thấy Phạm tiểu thư sắc mặt vẫnnhư bình thường, đợi cho Phạm phu nhân uống trà xong, lại tiến lên tiếp nhận,cũng không ngồi, chỉ lẳng lặng đứng ở bên cạnh. Thẳng đến khi Phạm phu nhân mởmiệng, mới theo quy củ ngồi xuống, tiến thối như thường, lễ nghi thích đáng.

Nhìn thấy vậy, mọi người mặc dù oán thầm Phạm phu nhânhung ác, nhưng cũng không thể không bội phục quy củ nghiêm khắc của nàng, khôngkhỏi suy nghĩ, nếu là nhóm nhi tử, thứ nữ con vợ kế nhà mình cũng nhu thuậnnghe lời như vậy, chẳng phải tâm sẽ đỡ phiền hơn nhiều sao?

Lâm Cẩn Dung lại nhìn Đào thị, chỉ thấy Đào thị trongmắt có thêm vài phần khẳng định, khóe mắt cũng không nhìn Tôn gia tiểu thư,không khỏi âm thầm thở dài, cũng khó trách năm đó Đại bá mẫu Chu thị chọn Phạmthị, lão thái thái không chút nghĩ ngợi đã đáp ứng, vị tất đã có ý tốt, chắchẳn chỉ muốn Tam phòng bà bà và nhi tức bất hòa, đấu tranh ngươi chết ta sống.Hiện tại xem ra, Phạm tiểu thư vô luận gia thế hay thân phận tính tình so sánhvới Tôn Hồng Lí càng thích hợp với Lâm Diệc Chi hơn. Nhưng người này tính tìnhtối tăm hiểm ác, kiên quyết không thể bước vào cửa Lâm gia, Lâm Cẩn Dung trầmtư suy nghĩ, phải làm thế nào mới có thể thuận lý thành chương phá hủy cọc hônsự này đây. Nàng không muốn gây náo loạn, chỉ cần Đào thị đừng chọn Phạm tiểuthư là được.

Không bao lâu, khách nhân đến đông đủ, Ngô thị dẫn mọingười ra bên ngoài lên lầu xem diễn, Đào Phượng khanh vẫn đang ở bên ngoàikhông hề nhàn rỗi, tất cả mọi người vào tòa lầu. Ngô thị cố ý an bài, để Phạmgia phu nhân cùng Đào thị ngồi chung một bàn, Tôn gia tiểu thư và Tôn gia phunhân ngồi cùng Lâm Cẩn Dung, Phạm tiểu thư thì ngồi ở một bàn cách vách.

Lâm Cẩn Dung vểnh tai nghe, Phạm phu nhân thuận lýthành chương cùng Đào thị nói chuyện, khéo léo thổi phồng Đào thị, chuyên lấyđiều Đào thị thích thú mà nói, Đào thị mặt mày hớn hở, nói nàng rất thú vị. Haingười nói xong, đầu liền chụm vào một chỗ, ánh mắt còn bay tới trên người Phạmtiểu thư.

Tôn gia phu nhân làm như không hiểu gì, Tôn Hồng Lísắc mặt bị son phấn che lấp, lại chỉ cúi mắt, cũng không nhận ra điểm khácthường nào, có điều Tôn phu nhân trong mắt hiện lên một tia xấu hổ ảo não, nhìnvề phía Đào thị ánh mắt còn có vài phần mất hứng, lại xuất phát từ nguyên nhânbất đắc dĩ nào đó, sinh sôi nuốt xuống, oán hận trừng mắt nhìn mẫu tử Phạm thịmột cái, bực mình ngồi cắn hạt dưa.

Chỗ ngồi của Phạm tiểu thư vừa vặn cạnh Lâm Cẩn Dung,nàng ta chỉ cúi mắt, cũng không ăn gì, bộ dạng kia như không phải đang xemdiễn.

Ngươi cứ giả bộ chất phác cùng thành thật đi! Thậtđúng là ăn không vô, là sợ hôn sự bất thành chăng? Lâm Cẩn Dung chống cằm nghĩngợi, cầm đĩa hạt dưa đưa qua mỉm cười với Tôn Hồng Lí: “Tôn phu nhân cùng Tôntiểu thư ăn đi.” Tay áo lơ đãng vung một cái, đem chén trà trước mặt đổnghiêng, chén trà cô lỗ cô lỗ vòng vo hai cái, cuối cùng rơi xuống, nước tràrớt một ít vào người Phạm tiểu thư.

Trên gương mặt chất phác của Phạm tiểu thư rốt cục lộra một tia kinh hoảng, luống cuống tay chân đứng dậy lau nước trà, phía saunàng ma ma vội lấy khăn tay giúp nàng lau quần áo, vải may màu nhạt, chỉ giâylát đã bị nước trà làm ướt, nhìn vết đậm rất rõ ràng.

Cách đó không xa Đào Phượng Tường cũng hướng Lâm CẩnDung vểnh vểnh lên ngón tay, tỏ vẻ nàng thật xấu. Lâm Cẩn Dung không để ý tớiĐào Phượng Tường, trên mặt lộ ra kinh ngạc, ngây người trong chốc lát, mới chânthành nói: “Xin lỗi, vị tỷ tỷ này, ta không phải cố ý. Đều là lỗi của ta, tabồi tỷ một bộ quần áo được chứ?” Vừa nói vừa lấy khăn tay nhà mình chà lau quầnáo cho Phạm tiểu thư, ánh mắt lại nhìn Tôn gia tiểu thư.

Nhưng thấy Tôn phu nhân trong mắt hiện lên một tiacười nhạo, hơi hơi khinh thường giương mắt nhìn nơi khác, Tôn Hồng Lí cúi mắt,hỏi nha hoàn lấy khăn tay, yên lặng chà lau nước trà văng đầy bàn, nha hoàncũng giúp lau mặt bàn sạch sẽ.

Phạm tiểu thư nhìn chằm chằm vết trà trên quần áomình, đôi mắt hơi đỏ lên, sợ hãi nhìn Phạm phu nhân liếc mắt một cái, rồi nói:“Không có việc gì.”

Bên kia Phạm phu nhân cùng Đào thị đã chú ý tới xônxao ở nơi này, Phạm phu nhân trên mặt hoà hợp êm thấm không nhận ra điều gì,Đào thị cũng là cảnh cáo trừng mắt nhìn Lâm Cẩn Dung một cái. Lâm Cẩn Dung vẻmặt vô tội, lôi kéo Phạm tiểu thư đứng dậy đi qua cùng Đào thị cười làm lànhnói: “Nương, con vụng tay vụng chân, khiến quần áo của vị tỷ tỷ này bị dơ, vócngười chúng ta cũng tương đồng, vừa rồi con có một bộ quần áo mới chưa mặc đến,ta đền cho vị tỷ tỷ này được không?”