Tàn Bạo Khốc Nương Tử

Chương 58: Là thật lòng sao?



Bởi vì bất cẩn trong lúc trộm Thánh linh châu, sư phụcủa Đông Phương Vũ cùng Quân Tùy Phong – Vô Danh lão nhân bị người ta truy sát,dẫn đến kinh mạch đứt đoạn, võ công hoàn toàn biến mất. Cả đời là thần thâu bắtđầu từ đó rửa tay gác kiếm, quy ẩn sơn lâm. Người bình thường đương nhiên khôngthể biết Hồng Bài Thần Thâu bắc Vô Danh năm đó đã ẩn cư ở đâu, càng không biết,Đông Phương Vũ chính là đồ đệ ông ấy, Bạch Mạn Điệp nhờ vậy mà có thể tận mắtnhìn thấy khuôn mặt thật Nhất Đế Thần Thâu kiêm Dược Vương.

Ở gần Thương Mang trấn có một ngọn núi tên gọi ThươngMang sơn. Trên núi phong cảnh ưu mỹ, điểu ngữ hoa hương (1), trên đỉnh núi mâybay lượn lờ, đẹp không sao tả nổi, thật sự là tiên sơn điển hình. Nếu thời đạinày mà có tu tiên, nhất định chọn nay đây làm tổng đàn.

(1) Điểu ngữ hoa hương: chim hót và hoa ngáthương thơm.

Rất nhiều năm về trước, Thương Mang sơn được Thiên Cơcác bí mật mua lại, trở thành địa bàn của Thiên Cơ các. Thiên Cơ các mua ngọnnúi này đương nhiên cũng không phải để làm chuyện gì phạm pháp, cũng không cóai chuẩn bị tu tiên, chẳng qua cũng chỉ là là cho sư phụ của đương nhiệm cácchủ một nơi ẩn cư mà thôi, có tiền và không có tiền thực sự khác biệt, muốn ẩncư liền trực tiếp mua vài ngọn núi. (Ai không biết còn tưởng muốn làm sơn đạivương.)

Đem Truy Nguyệt, Trục Nhật giao cho Lý tổng quản chămsóc, Đông Phương Vũ cùng Bạch Mạn Điệp đi bộ lên núi, chuẩn bị bái phỏng Bắc VôDanh trong truyền thuyết. Dù sao nhân gia cũng là sư phụ của Đông Phương Vũ,Bạch Mạn Điệp phải mua vài bình rượu ngon chuẩn bị hiếu kính lão nhân gia,trọng lễ nghi người ta không trách, lần đầu gặp mặt, thi lễ là chuyện phải làm.Đương nhiên, sở dĩ nàng mua rượu là vì nghe Đông Phương Vũ nói sư phụ hắn ngoàilà ăn trộm, sở trường đặc biệt nhất chính là uống rượu. Nàng lại không thể lôikéo Bắc Vô Danh võ công hoàn toàn biến mất đi trèo tường, càng không có dượcliệu gì tốt để hiếu kính, chỉ có thể mua vài bình Quỳnh Tương Ngọc Lộ (có dượcliệu cũng để cho Thủy Tịch Linh, không có phần cho Bắc Vô Danh.)

Ở trung tâm Thương Mang sơn có một tòa thạch ốc, chínhlà nơi Vô Danh ở. Ngoại trừ hai người đệ tử, ai cũng đều không biết đến ThươngMang sơn, thạch ốc xưa nay vẫn rất yên tĩnh. Thế nhưng, hôm nay lại thành rarất náo nhiệt.

Trải qua nhiều ngày nghiên cứu của cao thủ dụng độcThủy Tịch Linh cùng Dược Vương Vô Danh, giải dược ba năm sinh tử căn bản đãđiều chế xong, chỉ là không biết có tác dụng hay không. Hiện nay, hay người họđang ở giai đoạn bàn bạc chi tiết cuối cùng. Đang định tìm một con chó nào đólàm vật thí nghiệm.

Ngoài phòng, Diệp Lăng Tương ngồi trên bàn đu dây,Lãnh Tuyệt Cuồng ở bên cạnh giúp nàng bóc hạt dưa. Lưu Ly, Tiểu Sai, Phỉ Thủy,ba nha đầu lập thành một đoàn chuẩn bị cơm tối.

Đáng thương nhất đương nhiên là Quân Tùy Phong, lão bàđã bị sư phụ đoạt lấy, đành buồn chán ngồi đây phơi nắng.

“Ta nói cái này lão tam, ngươi đừng có quá sủng nhịtỷ.” Quân Tùy Phong buồn cười, “Bóc hạt dưa? Thiện hạ đệ nhất sát thủ lại đibóc hạt dưa? Ngươi không thấy mất mặt hả.”

Diệp Lăng Tương đong đưa đu dây một chút, “Ai ai, tammuội phu, ngươi không sủng tam muội hả?”

Quân Tùy Phong khẽ liếc vào phòng lão bà một chút,“Tịch Linh không giống tỷ, quá phận.” Lão bà hắn lạnh lùng, chí ít là khônggiống Diệp Lăng Tương được voi đòi tiên, nữ quyền chí thượng, cũng không giốngđại tẩu quá táo bạo, trong ba tỷ muội, Tịch Linh là tốt nhất.

Diệp Lăng Tương lườm hắn một cái, “Ai nói ta quá phận?Ta hiện tại đang mang thai, chàng chăm sóc ta là phải. Ngày nào đó tam muội mangthai, ngươi cũng sẽ sủng muội ấy.” Trời đất bao la, phụ nữ mang thai mới là lớnnhất.

Quân Tùy Phong nói thầm, “Thiên Cơ các nhiều người nhưvậy, cần ta tự mình chăm sóc sao?” Sự thực chứng minh, khi Thủy Tịch Linh mangthai, hắn đổi nghề bảo mẫu.

“Vậy là ngươi không hiểu rồi, được trượng phu chăm sóccùng người khác chăm sóc không giống nhau, ta cũng có Lưu Ly, Tiểu Sai, PhỉThúy a, thế nhưng ta lại thích phu quân chiếu cố.”

Quân Tùy Phong liếc mắt nhìn nàng, “Lưu Ly là nha hoàncủa đại tẩu, Phỉ Thúy là nha hoàn của Tịch Linh, để bọn họ hầu hạ, tỷ khôngbiết xấu hổ sao?”

Diệp Lăng Tương vừa nhổ hạt dưa vừa nói, “Đương nhiênlà không biết xấu hổ rồi, chúng ta sáu người từ nhỏ lớn lên bên nhau, không cógì là không biết xấu hổ.”

“Lão tam, ngươi chiều hư nhị tỷ rồi.” Quân Tùy Phongkháng nghị a.

Lãnh Tuyệt Cuồng vẫn chăm chú bóc hạt dưa, làm nhưkhông nghe thấy gì. Hừ, dám chửi lão bà yêu quý của ta, không thèm để ý tớihuynh.

“Đừng nhiều lời vô nghĩa, ngươi hẳn nên gọi là phuquân nhị tỷ phu, biết không?” Theo lý lẽ của nàng, nàng hẳn phải gọi Quân TùyPhong là nhị ca mới đúng, bối phận loạn quá a.

“Tam đệ muội, ngài có phải nên gọi ta một tiếng nhịca.” Nếu bàn về bối phận thì có thể a.

“Ngươi là tam muội phu của ta a.”

“Xuất giá tòng phu.”

“Dựa vào cái gì a?”

“Dựa vào…” Đúng vậy, rốt cuộc là dựa vào cái gì?

Quân Tùy Phong dùng quạt gõ mấy cái vào đầu Lãnh TuyệtCuồng, “Cổ huấn là vậy, xuất giá tòng phu.” Hắn có ý tốt nhắc nhở huynh đệ,ngàn vạn lần đừng để cho lão bà khi dễ.

Lãnh Tuyệt Cuồng lạnh lùng nhìn hắn, rồi lại tiếp tụclàm việc, khiến hắn tức muốn điên.

Diệp Lăng Tương bật cười, “Cổ huấn? Chúng ta đều làngười sống, tại sao lại phải nghe lời người chết? Nếu ngươi muốn nghe như vậythì xuống lòng đất đi.”

Quân Tùy Phong xoa xoa trán, trực tiếp không nói gì.Hai huynh đệ hắn thú toàn là nữ nhân không bình thường. Đại tẩu không bìnhthường, tam đệ muội càng không bình thường.

Diệp Lăng Tương ăn xong hạt dưa, vỗ vỗ tay từ đu dâybước xuống, “Ta xuống phòng bếp giúp đỡ.”

“Không được đi.” Lãnh Tuyệt Cuồng đứng chắn trước mặtnàng.

Diệp Lăng Tương nói giọng làm nũng, “Ta chỉ là mangthai thôi mà, cũng đâu phải bệnh gì đâu, làm việc nhẹ không sao đâu mà.”

“Không được.” Hắn bá đạo nhắc thêm lần nữa.

“Yên tâm, ta khỏe còn hơn trâu nữa.”

“Ngồi xuống.” Lãnh Tuyệt Cuồng làm như không nghe thấylời nàng.

Quân Tùy Phong lách đầu, “Ai, ta nói chuyện với ngươi,ngươi làm như ta không tồn tại, nhị tỷ vừa nói muốn xuống bếp giúp đỡ, ngươilập tức mở miệng ra, thực sự là trọng sách khinh bạn mà.”

“Có bản lĩnh ngươi gọi tam muội ra đây, cũng là trọngsách khinh bạn a.”

Quân Tùy Phong thở dài, “Tỷ cùng đại tẩu thực sựgiống nhau, đều là điên.”

“Đại tẩu thì…” Diệp Lăng Tương đột nhiên câm miệng,nhìn chằm chằm người đứng phía sau hắn, ai đó đang quơ quơ tay, ý bảo nàng đừngnói. Diệp Lăng Tương cố tình ra vẻ thản nhiên, “Đại tẩu thì sao? Cứ tiếp tụcnói.”

“Đại tẩu chính là một kẻ điên, đại ca mới nói có mộtcâu, tẩu ấy lập tức rời nhà bỏ trốn. Loại nữ nhân này, chỉ có đại ca là chịuđược.” Đánh chết hắn, hắn cũng không nói Tịch Linh nhà hắn cứ hai ba ngày hạđộc hắn một lần. Chỉ cần phạm sai, tùy thời đều có thể trúng độc.

“Đại tẩu thực sự tệ như vậy sao?” Diệp Lăng Tương hỏixong nhìn ai đó đang đứng sau Quân Tùy Phong.

“Cũng không hẳn, đại tẩu rất tốt, chỉ là tính tình quákém.”

Quân Tùy Phong đột nhiên bị ai đó đánh vào sau gáy,kèm theo chính là tiếng mắng của Bạch Mạn Điệp, “Tiểu tử đáng chết, tínhtình ta vốn là như vậy, không phục a.”

“Á?” Quân Tùy Phong có chút biến sách, “Đại tẩu, saotẩu lại tới đây?” Xong rồi, bị đại tẩu bắt quả tang nói xấu tẩu ấy.

“Vô nghĩa, không phải các ngươi bảo chúng ta tới sao?”

“Đại ca.” Lãnh Tuyệt Cuồng lễ phép chào hỏi, sau đólại không nói gì.

“Lăng Tương.” Bạch Mạn Điệp nhằm hướng Diệp LăngTương, bày ra bộ dạng ác lang nhảy bổ lại con mồi.

Quân Tùy Phong vừa nhìn thấy nguy hiểm đã qua, lập tứcđứng dậy, “Cận thân, trong bụng tỷ ấy đang có quả trứng, đừng làm bậy.” Đại tẩuthực sự quá nóng tính.

“Cái gì với cái gì a?” Bạch Mạn Điệp nhất thời khôngcó phản ứng gì nhiều, nhảy ra chuẩn bị đánh Quân Tùy Phong.

Đông Phương Vũ không đành lòng thấy lão bà bị biếnthành kẻ ngốc, cười cười, “Muội ấy mang thai rồi.”

“À, là mang thai.” Cho đến bây giờ, đầu óc trống rỗngcủa Bạch tiểu thư mới thực sự hiểu được, “Muội mang thai rồi?”

Diệp Lăng Tương gật đầu, “Đúng vậy.”

Bạch Mạn Điệp vỗ vai Lãnh Tuyệt Cuồng tán thưởng,“Muội phu, động tác rất nhanh nha.”

Kẻ bảo trì n lần bộ dáng lãnh đại ca không chút biểutình nói, “Giống nhau.”

Bạch Mạn Điệp suy nghĩ một chút, nói với Đông PhươngVũ, “Đại ca, chúng ta cũng phải nổ lực một chút, nếu không con chúng ta phảigọi con người ta là ca ca tỷ tỷ.” Ách, nàng đang nói cái gì vô nghĩa quá vậy,cho dù tranh bối phận cũng không thể nói lung tung.

Lời vừa nói ra khiến mọi người bật cười, đến kẻ khôngthích nhiều lời như Lãnh Tuyệt cuồng cũng lộ ra vẻ cười yếu ớt, hướng nàng rabiểu thị “cố lên.”

“Cái này… coi như chưa từng nghe qua.” Bạch Mạn Điệpkhó xử, xấu hổ cuối đầu.

Quân Tùy Phong vừa cười vừa ra vẻ đồng tình nói, “Đạica, đại tẩu muốn huynh nổ lực làm việc.”

Đông Phương Vũ giận đến tái mặt, “Ngươi câm miệng chota.” Hắn cùng Bạch Mạn Điệp quá lắm chỉ mới ôm một cái mà thôi, căn bản khôngchạm vào nàng, hắn nhất định cứ cố tình châm chọc.

Diệp Lăng Tương thỏa mãn đồng tình, “Tỷ phu, huynhthực sự nên nỗ lực.”

“Được rồi được rồi, muội phu đã rất nỗ lực, được rồichứ.” Bạch Mạn Điệp không nhịn được cắt đứt cái đề tài này. Nàng thực sự ghétcái miệng của mình mà, toàn nói xằng bậy, hết lần này đến lần khác nhắc tớichuyện kia.

“Phải.” Diệp Lăng Tương liếc nàng cười một cái, “trịnhtrọng” trả lời.

“Tam muội đâu? Không phải tới đây rồi sao?” Bạch MạnĐiệp nhìn xung quanh, tìm kiếm hình bóng của nàng.

“Đang ở cùng sư phụ.” Quân Tùy Phong lấy quạt chỉ chỉvào dược phòng, “Một lớn một nhỏ hai kẻ dược si.” Lời này chỉ có thể nói saulưng.

“Đi gặp sư phụ.” Mục đích lần này tới đây là để gặp sưphụ, không phải để cãi nhau.

“Đưa muội.” Bạch Mạn Điệp lấy tay chụp lấy bình rượu ởtrên tay Đông Phương Vũ nửa ngày.

Nhìn Bạch Mạn Điệp cùng Đông Phương Vũ đi vào, vàingười bắt đầu phát biểu ý kiến.

“Đại ca thật đáng thương.” Trở thành người hầu cho đạitẩu.

“Đại tỷ thực sự hạnh phúc, gả được cho nam nhân nhưvậy.” Chính nàng cũng rất hạnh phúc mà.

Lãnh Tuyệt Cuồng vẫn như cũ bảo trì im lặng, thực sựkhông biết nên nói cái gì.

Bạch Mạn Điệp cùng Đông Phương Vũ đi vào dược phòng làlúc hai kẻ dược si kia đang trò chuyện vui vẻ. Hai người cũng không muốn cắtlời bọn họ, vì lễ nghi, chỉ có thể lên tiếng.

“Sư phụ.” Đông Phương Vũ cung kính đứng trước cửa.

“Tam muội.” Bạch Mạn Điệp nhếch môi, cười cười nghịchngợm.

“Vũ nhi?” Vô Danh nghe được thanh âm của đồ đệ, có vàiphần vui sướng.

“Đại tỷ?” Hai kẻ dược si cùng nhau quay đầu lại/

“Tam muội, muội ra ngoài trước đi, lát nữa hẳn vào.”Vô Danh lão nhân là trưởng bối, theo lễ thì nên bái kiến trưởng bối trước.

“Sư phụ, đồ nhi ra ngoài trước.” Tam muội nàng từ lúcnào trở thành đồ đệ của Vô Danh vậy? Nàng rất muốn biết, nhưng cũng không hỏi.

Vô Danh gật đầu, “Ra ngoài trước đi.”

“Đồ nhi bái kiến sư phụ.” Đông Phương Vũ quỳ xuống,dập đầu với sư phụ hắn.

“Mạn Điệp bái kiến sư phụ.” Bạch Mạn Điệp cũng quỳtheo.

Vô Danh lão nhân kinh mạch đứt đoạn, tuy rằng có thểđi lại, hoạt động nhưng cũng tương đối khó khăn. Hắn đỡ lấy ghế bành, chậm rãiđứng lên, tới trước mặt Bạch Mạn Điệp, nhìn nàng từ trên xuống dưới.

Vô Danh khá gầy, tóc toàn bộ đều bạc trắng, da cũngtrắng không bình thường, nhìn qua trông rất quái dị, bất quá hắn cười rất thânthiết, vừa nhìn đã biết là trưởng bối hiền từ.

Bạch Mạn Điệp nhìn hắn cười, “Sư phụ, người đang nhìngì vậy?” Lần trước bị lão cha của Phương Chấn Hiên quan sát, Phương lão đầu kiatỏ vẻ không hài lòng với nàng, không biết Vô Danh này có vừa lòng nàng là thêtử đồ đệ hắn không.

Vô Danh vuốt râu, cười ha hả, “Đứng lên đi.” Ba đồ đệcặp mắt không tồi. Hắn còn tưởng Vô Ảnh La Sát trong truyền thuyết mặt xanhnanh vàng, hùng thần ác sát, không ngờ lại đẹp đến ôn nhu như vậy. Đương nhiên,bề ngoài ôn nhu không nhất định là tính tình ôn nhu.

“Tạ ơn sư phụ.” Bạch Mạn Điệp cười dịu dàng, hai taydâng rượu, “Sư phụ, đây là chút lễ mọn, không thể cho là kính ý, thỉnh sư phụvui lòng nhận cho.”

Vô Danh không khách khí tiếp nhận, mở nắp thưởng thức,“Được, rượu ngon a.”

“Đây là do Tiểu Điệp cố ý chọn cho sư phụ, mong sư phụkhông chê.” Đông Phương Vũ nắm bắt thời cơ đỡ lời giùm lão bà đại nhân.

Vô Danh một lần nữa cười to, “Tiểu tử, có lão bà rồikhông cần sư phụ nữa đúng không?”

“Sư phụ, người có ân tái tạo, hai người chúng con vĩnhviễn không dám quên. Tiểu Điệp tay chân vụng về, huynh ấy sợ con khiến ngườitức giận, mới thay con đỡ lời, người ngàn vạn lần đừng hiểu lầm nha.”

Vô Danh xoa xoa tóc nàng, đối với con dâu này thực sựhài lòng, “Nha đầu miệng lưỡi thật lợi hại.”

Bạch Mạn Điệp vui vẻ ra mặt, “Tạ ơn sư phụ quá khen.”

“Tiểu Điệp, đồ đệ này của ta tính tình quái gở, mongcon lượng thứ.” Hắn còn tưởng đồ đệ bảo bối này sẽ sống cô độc cả đời, khôngngờ lại có nữ nhân chịu được hắn.

“Sư phụ yên tâm.” Là hắn lượng thứ nàng mới đúng.

Đông Phương Vũ phi thường không nói gì, lão đầu kiachính là điển hình có mới nới cũ.

Vô Danh thân thiết hỏi, “Tiểu Điệp, hai đứa đã thànhthân chưa?”

“Vẫn chưa.”

Vô Danh gật đầu, không có ý phản bác nói, “Chi bằng tổchức cùng với Quân Tùy Phong và Thủy nha đầu đi.” Hai đồ đệ cùng nhau thú lãobà, hách hách, náo nhiệt a.

“A” Bạch Mạn Điệp ngây người, “Sư phụ nói Thủy nhađầu, không phải tam muội con chứ?”

“Không được sao?” Vô Danh cười có chút gian trá, mắthíp lại thành một đường cong.

“Có thể.” Bất quá nàng muốn té xỉu, thiên hạ có chuyệntốt như vậy sao? Tam tỷ muội hiện giờ biến thành trục lý (2).

(2) Trục lý: chị em dâu.

Bạch Mạn Điệp rất biết cách khiến lão nhân gia hàilòng, làm Vô Danh tâm tình rất tốt, vui vẻ ra mặt. Thậm chí hạ lệnh cho ĐôngPhương Vũ không được khi dễ Bạch Mạn Điệp, nếu không chính là phản bội sư môn.Đông Phương Vũ tức đến muốn thổ huyết, bắt đầu hối hận đưa nữ nhân này về báikiến sư phụ, hiện giờ hai người họ cấu kết với nhau làm việc xấu, hoàn toànkhông cho hắn sống yên.

Lấy lòng Vô Danh xong, Bạch Mạn Điệp thấy đã đến lúcnói chuyện của Thủy Tịch Linh và Quân Tùy Phong. Hai người kia từ khi nào ởcùng một chỗ? Cư nhiên còn phát triển đến mức muốn thành thân, có phải là hơibị nhanh quá không?

Vừa ra khỏi thạch thất, Bạch Mạn Điệp lập tức hô to,“Thủy Tịch Linh, Quân Tùy Phong, qua đây nói chuyện một chút.”

“Đại tẩu.” Quân Tùy Phong bày ra bộ mặt tội nhân xuấthiện.

“Đại tỷ.” Đến lượt Thủy Tịch Linh không vui khônggiận, thậm chí thanh âm còn có chút lạnh lùng.

Nàng đi thẳng tới gian phòng phía sau, lập tức bỏ mặcĐông Phương Vũ, “Hai người đi theo ta, ta có chuyện muốn nói.”

Đông Phương Vũ lâm vào tình cảnh khí phu (3) bất đắcdĩ cười, cùng Lãnh Tuyệt Cuồng và Diệp Lăng Tương nói chuyện phiếm.

(3) Khí phu: chồng bị vợruồng bỏ

Sau khi Lưu Ly tiểu thư thân ái của chúng ta đã chuẩnbị xong cơm tối, từ trù phòng chạy đến thỉnh các đại gia dùng cơm. Vừa ra khỏicửa đã thấy một nam nhân suất đách mạo phao (4), không phải nhị cô gia, cũngkhông phải tam cô gia, đang lười nhác tựa người vào tường cùng nhị tiểu thư vànhị cô gia nói chuyện phiếm. Bản tính háo sách trời sinh, nhìn không để ý gìtới hình tượng trước đây, “Nhị tiểu thư, hắn là ai vậy?” Ai đó cứ nhìn chằmchằm Đông Phương Vũ, đôi mắt kia tựa như ác lang đang nhìn chằm chằm con mồi.

(4) Suất đách mạo phao:Ý khen quá mức đẹp trai.

Diệp Lăng Tương quay lại trợn mắt, “Ngươi nói xem làai?”

“Không biết?”

Đông Phương Vũ rất sợ bị ánh mắt của nàng hại chết, hokhan một tiếng, “Lưu Ly cô nương, không nhận ra ta sao?”

Ai đó hưng phấn cười rộ lên, “A, ngươi biết ta sao?”

“Ngu ngốc, vị này chính là Sáo Ngọc Công Tử đỉnh đỉnhđại danh, là phu quân của tiểu thư nhà ngươi đó.” Nếu không đem thân phận hắnra nói rõ, sợ rằng nàng đem người ta ra ăn luôn.

“A?” Lưu Ly kinh ngạc, vị nam nhân suất đách mạo phaonày là cây đã có chủ, hơn nữa chủ nhân lại là tiểu thư nhà nàng, còn là tiểuthư tính tình xấu nhất? Tội danh ham muốn mỹ sách của đại cô gia không phải rấtlớn, nàng sẽ bị nghiêm phạt thế nào đây?

Diệp Lăng Tương dường như nhìn thấu tâm tư nàng, “Đừngcó mơ.”

“Em có sao?” Lưu Ly không phục nói thầm, nam nhân củatiểu thư, giết nàng, nàng cũng không dám mơ tưởng.

“Được được, không có không có. Muốn làm sao thì tùy,ta nhớ ngươi đang nấu cơm mà? Sao lại chạy ra đây?”

“Em muốn thông báo với mọi người là có thể ăn cơmrồi.”

“Chờ một chút, để đại tỷ cùng tam muội, tam muội phura đã.”

“Ngàn vạn lần đừng nói với tiểu thư.” Chuyện em mơ ướcnam nhân của ngài.

Diệp Lăng Tương nhịn không được cười ra, “Biết rồi.”

“Em xin phép.” Lưu Ly nhanh như chớp chạy về trùphòng, sợ bị tiểu thư bắt được.

“Ngươi chạy cái gì?” Thấy Lưu Ly thở hồng hộc, Tiểu Sainhịn không được hỏi.

“Đại cô gia tới.”

”Thật sao?”

“Đương nhiên.”

“Ra xem đi.” Đại cô gia được xưng là đệ tam mỹ nam,không biết trông như thế nào.

Đông Phương Vũ bị ba nha hoàn ngu ngốc đem làm “tácphẩm nghệ thuật” để xem, Bạch Mạn Điệp cũng không tốt hơn gì hắn. Tâm tình củanàng, so với Đông Phương Vũ còn phiền hơn.

“Hai người nghiêm túc chứ?” Bạch Mạn Điệp khoanh taytrước ngực, thu hồi biểu tình đùa giỡn, chăm chú nhìn bọn họ.

“Phải.” Quân Tùy Phong không do dự trả lời.

“Còn muội?” Bạch mạn Điệp quay đầu nhìn Thủy TịchLinh.

Thủy Tịch Linh gật đầu, không đáp lại.

“Tam muội, ta không phải muốn can thiệp vào hôn sự củamuội, nhưng hắn… là Tùy Phong công tử nối tiếng phong lưu, muội khẳng định muốngả cho hắn?” Đây là điểm nàng không vừa lòng nhất, Quân Tùy Phong quá mức phonglưu, nữ nhân bên người hằng hà vô số. Thủy Tịch Linh tính tình lạnh nhạt, cầnmột nam nhân toàn tâm toàn ý che chở nàng, Quân Thùy Phong thực sự không thíchhợp.

Hắn chỉ biết, đại tẩu không vừa lòng hắn.

“Đại tẩu, ta sẽ không có nữ nhân nào khác nữa, từ đâyvề sau, Tịch Linh là nữ nhân duy nhất của ta.” Hắn nắm lấy tay Thủy Tịch Linhphát thệ.

“Muội tin không?: Bạch Mạn Điệp hỏi Thủy Tịch Linh.

“Muội…” Thủy Tịch Linh nhìn Quân Tùy Phong rồi lạinhìn Bạch Mạn Điệp, gục đầu không đáp.

Tùy Phong công tử phong lưu là chuyện ai ai cũng biết,tốc độ thay nữ nhân so với thay áo còn nhanh hơn. Nàng đã từng gặp qua hắn vuivẻ cùng nữ nhân khác, thấy hắn quấn quít bên nữ nhân khác. Những hình ảnh nàythường xuyên xuất hiện trong đầu nàng, không cách nào xua đi được, nàng tintưởng hắn sao? Dám tin tưởng hắn? Khi hai người ở cùng nhau, ai cũng không muốnđề cập đến quá khứ của Quân Tùy Phong, cẩn thận tách khỏi chủ đề này. Hôm nay,đại tỷ đã nói như vậy, nàng phải suy xét cẩn thận. Quân Tùy Phong gần đây đãbớt phóng túng rất nhiều, thế nhưng hắn phong lưu như vậy, có thể cả đời yêunàng sao?

“Tịch Linh? Muội thực sự muốn gả cho hắn?” Bạch MạnĐiệp tiếp tục ép hỏi.

Nàng nhẹ nhàng lách đầu, “Muội không biết?”

Quân Tùy Phong nhẹ giọng dỗ dành nàng, “Tịch Linh, taxin thề, ta sẽ yêu nàng cả đời, sẽ không còn nữ nhân nào khác nữa, nàng tin tađược chứ?”

“Tịch Linh, muội nói đi, thực sự không phải hắn thìkhông lấy?”

“Muội không biết.” Thủy Tịch Linh hoảng loạn lách đầu,“Muội thực tình không biết, hai người đừng ép muội nữa.”

Quân Tùy Phong hai tay đặt lên vai nàng, nhìn thẳngvào mắt nàng, “Tịch Linh, thẳng thắn với tình cảm của mình.”

“Tịch Linh, đừng xúc động.”

Thủy Tịch Linh đẩy Quân Tùy Phong ra, xoay người chạyđi, “Hai người đừng ép muội, đừng ép muội.”

“Tam muội.”

“Muội muốn một mình yên tĩnh một chút.” Thủy Tịch Linhnói xong, ba bước làm thành hai bước, hoảng loạn chạy đi.

Nàng không biết nên làm gì bây giờ, thực sự khôngbiết.

Quân Tùy Phong kiên quyết muốn đuổi theo nhưng bị BạchMạn Điệp túm lấy y phục, “Để muội ấy yên tĩnh một chút đi.”

“Đại tẩu.” Quân Tùy Phong thập phần bất đắc dĩ, hắnrốt cuộc đã đách tội đại tẩu chỗ nào, sao đại tẩu cứ phá rối tình cảm của hắncùng Tịch Linh?

“Tùy Phong, ngươi là bằng hữu của ta, Tịch Linh làmuội muội ta, nói thật, ta mong hai người ở chung một chỗ, nhưng hai người thựcsự không thích hợp. Tịch Linh quá lạnh lùng, cần một người toàn tâm toàn ý chechở cho muội ấy. Ngươi làm được không? Ta nói ngươi biết, lấy Tịch Linh nhà tathì chỉ có thể có một mình nàng, muốn tam thê tứ thiếp? Không có khả năng. Nếungươi không toàn tâm toàn ý yêu nàng, thỉnh buông tay đi, được chứ?”

Quân Tùy Phong than nhẹ, “Có Tịch Linh, hồng nhantrong thiên hạ đều mất hết nhan sách.”

Bạch Mạn Điệp khẽ cười, “Phải không? Thật hi vọngngươi có thể làm được.”

“Tẩu muốn thế nào mới tin tưởng ta?” Quân Tùy Phong ômquyết tâm “liều chết”, chuẩn bị cho nàng làm khó làm dễ.

Nàng lách đầu, “Nói thật, ta cũng không biết. Nhân tâmcách đỗ bì (5), ta thực sự không biết.”

(5) Nhân tâm cách đỗ bì:Nghĩa đen là “lòng người cách một lớp da”, đơn giản là gần gần với câu “lòngngười khó lường” của mình.

“Đại tẩu, tẩucòn nhớ ngày trước ta nói rằng bị nữ nhân đánh không?”

“Nhớ.”

“Chính là Tịch Linh đó, từ khi gặp được nàng, ta thựcsự thay đổi, ngoại trừ nàng ra, trong lòng ta không dung được bất cứ nữa nhânnào nữa?”

Hả? Là cái dạng tình huống gì đây?