Tàn Bạo Khốc Nương Tử

Chương 59: Phát bệnh điên cuồng



Thủy Tịch Linh mất tích, Quân Tùy Phong cũng mất tíchtheo. Đừng hiểu nhầm, hai người họ tuyệt đối không phải cùng nhau bỏ trốn. Làhôm qua Bạch Mạn Điệp tìm hai người họ nói chuyện, Thủy Tịch Linh nói muốn yêntĩnh một mình, sau đó lại đi lên núi. Khoảng một canh giờ sau nàng vẫn chưa trởvề. Quân Tùy Phong xung phong nhận lãnh trách nhiệm đi tìm nàng. Cứ tìm như vậymột ngày một đêm, cả một cái bóng cũng không có. Sau khi bọn họ hai người đồngloạt mất tích được ba giờ, trời đã quá nửa đêm. Bạch Mạn Điệp lập tức cấptốc đi tìm, lý do của nàng chính là – Quân Tùy Phong chách chắn sẽ nhân cơ hộiđó mà thân cận Thủy Tịch Linh. Núi rừng hoang sơ, cô nam quả nữ, củi khô bốclửa, một kẻ là lãng tử tình trường, một người là thiếu nữ hồn nhiên, hơn nữa vịlãng tử kia vẫn luôn mơ ước vị thiếu nữ hồn nhiên đó, sẽ phát sinh chuyện gìthì không thể nói được. Vô luận tính toán thế nào cũng là Thủy Tịch Linh chịuthiệt, thân là tỷ tỷ của nàng, Bạch Mạn Điệp nghĩ có nghĩa vụ nên bảo hộ nàngcho tốt. Kết quả, nàng còn chưa lôi kéo được mọi người bước ra khỏi cửa, lậptức bị Vô Danh cản lại. Ý hắn chính là mong muốn hai người họ có thể cùng nhauhoạn nạn, có chút thời gian ở một mình với nhau. Đồ đệ hắn đương nhiên hắn hiểurõ, Quân Tùy Phong thoạt nhìn phong lưu, sự thực là đã rất thay đổi, mỗi ngàyyêu một người, không dễ dàng đổi tính như vậy. Hắn trước nay luôn làm nhữngchuyện hoang đường, đó là bởi vì không tìm được người thực sự thích hợp vớihắn. Lần này hắn tuyệt đối thật tình, cứ thuận theo tự nhiên đi.

“Không được, ta muốn đi tìm.” Bạch Mạn Điệp rốt cuộcnhịn không được lần thứ hai la lên, nếu như đủ tinh ý, có thể phát hiện đây làlần thứ năm nàng nói muốn đi ra ngoài.

“Nếu không chúng ta đi tìm đi.” Diệp Lăng Tương cũngbắt đầu lo lắng, hai người họ đã mất tích một ngày một đêm, tuyệt đối đã gặpphiền phức rồi.

“Đúng vậy đúng vậy, không biết tam tiểu thư có cùngQuân công tử ở cùng một chỗ không?” Phỉ Thúy trung thành hai mắt giờ đãngập nước, tùy thời có thể khóc ra. Tiểu thư nhà nàng nhu nhược như vậy, mộtmình ở trên núi, nếu gặp phải nguy hiểm gì thì…

“Chách chắn ở cùng một chỗ rồi.” So với Phỉ Thúy, LưuLy trung thành còn lo lắng hơn.

“Đừng vội.” Vô Danh vẫy tay, “Tới đây, nha đầu, uốngvới ta vài chén.” Hai người kia hẳn là đã gặp chút phiền toái, thế nhưng hắnvẫn không nóng vội, hoạn nạn gặp chân tình mà. Còn có thể chờ một buổi sángnữa, nếu vẫn chưa trở lại thì đi tìm vẫn chưa muộn.

Quân Tùy Phong võ công cao cường, Thủy Tịch Linh cũngkhông phải hạng người đơn giản, hai người họ ở chung một chỗ sẽ không xảy rachuyện gì lớn lao lắm đâu.

“Sư phụ a, tam muội con chỉ là một thiếu nữ tử, trongthâm sơn, tùy thời đều có thể gặp nguy hiểm.”

“Thủy nha đầu là thiếu nữ tử sao? Ta nhớ nha đầukia trên giang hồ có biệt hiệu là Độc Nương Tử mà, được xếp vào một trong thậpđại cao thủ, công phu dụng độc có thể gọi là thiên hạ đệ nhất, cho dù sư đệ tacũng không hẳn là đối thủ của nha đầu kia.” Nữ tử như vậy mà là thiếu nữ tửsao?

Đông Phương Vũ vỗ vỗ lên vai Bạch Mạn Điệp, “Đừng quálo lắng, trên núi này không có mãnh thú, cũng không ai có can đảm đi vào, haingười họ không có chuyện gì đâu.” Nói gì thì cũng là địa bàn của Thiên Cơ các,tuyệt đối an toàn.

“Nếu có việc gì, hắn nhất định gửi thư tới.” Thiên Cơcác có dùng một loại pháo hoa làm tín hiệu, Quân Tùy Phong vẫn luôn mang theobên người, nếu có việc nhất định sẽ phát ra tín hiệu cầu cứu. Lãnh Tuyệt Cuồngquay sang nói với Diệp tiểu thư – Lãnh phu nhân, nhìn thấy lão bà lo lắng nhưvậy hắn mới cố gắng mở kim khẩu ra giải thích.

Diệp Lăng Tương lườm hắn một cái, “Sao không nói sớm.”

Bạch Mạn Điệp dùng ánh mắt đồng tình nhìn Lãnh TuyệtCuồng rồi lại nhìn Diệp Lăng Tương cười cười, “Lăng Tương, muội sau này ít khidễ nhị muội phu một chút.” Đương nhiên, có người đã quên mình bình thường cũnghay khi dễ ai đó.

Diệp tiểu thư – Lãnh phu nhân túm lấy cánh tay BạchMạn Điệp, nói giọng làm nũng, “Muội có khi dễ chàng đâu.”

Tiểu Sai lần đầu tiên nhìn chủ tử đầy bất mãn, “Nhịtiểu thư, người đã sắp làm nương người ta rồi, còn làm nũng nữa.”

“Ta chính là thích làm nũng thì thế nào?” Nàng từ nhỏđã không có mẫu thân, chỉ có thể làm nũng cùng với sư phụ cùng đại tỷ.

Bạch Mạn Điệp cúi đầu liếc nàng một cái, “Muốn làmnũng a.” Nàng chỉ chỉ Lãnh Tuyệt Cuồng, “Làm nũng với hắn đi.” Nàng còn muốntìm người cho nàng làm nũng, đừng hướng nàng làm bộ khả ái.

“Không thèm.” Ai đó lúc nào cũng ra vẻ nghiêm nghị,trừ phi có việc cần, bằng không nàng cũng không muốn làm nũng với hắn.

“Muội phu, đưa lão bà ngươi về quản giáo cho tốt.”

Diệp Lăng Tương nhăn mặt, “Đại tỷ, tỷ khi dễ muội.”

Bạch Mạn Điệp bày ra một dạng mọi thứ không liên quantới mình, chậm rãi chớp mắt, “Nữ nhi gả ra ngoài như bát nước đổ đi. Cũng nhưmuội muội đã gả đi rồi cũng như bát nước đã đổ.”

“Đại tỷ, tỷ dù sao cũng được xem như người nhà thânmẫu của muội, nếu tỷ còn không cần muội, sau này bị chàng khi dễ thì phải tìmai chủ trì công đạo đây.”

“Chú ý, ta càng là người nhà tướng công muội đó, tamđệ muội,”

“Tiểu thư, sao người có thể như vậy.” Tiểu Sai cũng cóvài phần trung thành.

“Tiểu thư, người khi dễ nhị tiểu thư nha.” Lưu Ly nàngchính là điển hình của lão nhân gia thảy đá vào giếng.

“Lưu ly, lão nhân gia ngươi rốt cuộc là nha hoàn củaai?”

“Của tiểu thư.” Nàng trả lời phi thường thẳng thắn.

“Vậy sao ngươi không giúp ta? Không thấy sao, Tiểu Sailên tiếng giùm Diệp Lăng Tương, Phỉ Thúy đã tới cửa đứng làm môn thần, đíchthân dài cổ chờ xem tam tiểu thư đã về hay chưa. Hai nha đầu kia đều rất trungthành với chủ tử, ngươi đối với ta có trung thành không?” Nếu so về lòng trungthành, Lưu Ly chách chắn xếp chót.

Lưu Ly rất thức thời câm miệng lại, lập tức lặng lẽtới trước cửa cùng Phỉ Thúy làm môn thần.

“Em cũng đi.” Tiểu Sai chuẩn bị bỏ chủ chạy trốn, cùnghai nha đầu kia ra cửa làm môn thần.

“Đi đi, đi đi. Ngươi cho là nhị tiểu thư ta còn trôngcậy vào ngươi hầu hạ chách, theo ta nhiều năm như vậy, ngươi hầu hạ ta được mấyngày.”

Bạch Mạn Điệp lạnh lùng nhìn nàng liếc mắt, “Đừng giậnmà, bây giờ có nhị muội phu hầu hạ không phải được rồi sao.” Lãnh Tuyệt Cuồngđối với Diệp Lăng Tương thực sự rất tốt, ngay cả Bạch Mạn Điệp cũng thập phầnhâm mộ.

“Muội đâu có giận.”

“Ngoan cố, đừng nói lung tung nữa, vào chính sự đi.”Bạch Mạn Điệp không nhịn được cắt lời, “Hai người các ngươi, cái gì kết… thànhthân đi, hài tử đã có rồi, nếu không muốn tại hỉ đường cho ra một hài tử thìnhanh nhanh một chút.”

“Đại tỷ, muội quên nói với tỷ.” Diệp Lăng Tương xấu hổcúi đầu, “Bọn muội đã thành thân rồi.”

“Cái gì?” Bạch Mạn Điệp khoa trương thét lên, “Khinào? Sao ta không biết?”

“Sau khi trở về từ Thiên Sơn, lúc đến Diệp gia giảiquyết vấn đề, bọn muội đã thành thân.” Cũng hơn một tháng rồi.

“Lão Thiên à, sao không nói ta biết.” Bạch Mạn Điệp vỗtrán, “Đại tỷ như ta thật không còn mặt mũi nào mà. Muội thành thân không nóivới ta, Thủy Tịch Linh cùng Quân Tùy Phong ở chung một chỗ cũng không ai nói tabiết.” Quả thực coi nàng như không tồn tại mà.

“Lúc đó tỷ cùng tỷ phu đang ở Thiên Sơn.”

“Ngụy biện.” Bạch Mạn Điệp thở hổn hển xoa xoa ngực,“Ta sớm muộn cũng bị hai muội làm cho tức chết.”

“Đại tỷ, dùng bồ cầu đưa tin cho tỷ phu là nhiệm vụcủa Quân Tùy Phong, không liên quan tới bọn muội.” Nàng trực tiếp phủi bay sạchsẽ.

“Tùy Phong có nhắc qua.” Đông Phương Vũ nhìn Bạch MạnĐiệp, tự tiếu phi tiếu, “Hắn có nhắc tới hôn sự của lão tam với Lăng Tương, làta quên nói với nàng.”

“Huynh…” Bạch Mạn Điệp dùng ngón trỏ chỉ vào hắn,“Huynh dám a, cư nhiên dám gạt muội.” Tất cả mọi người đều biết, chỉ có nàngkhông biết, xem nàng là đồ ngốc à?

“Là ta quên.” Một câu quên, phủi bay tội trạng.

Bạch Mạn Điệp bất đắc dĩ, “Gặp phải một đám oan giacác người, phỏng chừng ta sống không quá ba mươi tuổi.”

Lời Bạch Mạn Điệp khiến Đông Phương Vũ trong lòng khẽđộng, hắn cả kinh, “Hôm nay là ngày mấy?”

Lãnh Tuyệt Cuồng lười nhác trả lời, “Mười lăm.” Nếu làvới Đông Phương Vũ, hắn nguyện ý nói. Còn với Quân Tùy Phong, hắn trực tiếp câmmiệng. Quân Tùy Phong miệng lưỡi láu lỉnh, thích đem hắn ra làm trò tiêu khiển,cứ câm miệng là cách tốt nhất.

“Mười lăm?” Bạch Mạn Điệp cùng Diệp Lăng Tương trămmiệng một lời.

“Có lão nhân ta ở đây, không có việc gì hết.” Vô Danhthỏa mãn ngồi xem trò tới bây giờ rốt cục cũng mở miệng.

Bạch Mạn Điệp bệnh tình hắn đã biết, hiện đang suynghĩ biện pháp. Hôm nay là mười lăm, đúng lúc hắn có thể nhìn thấy nàng phátbệnh rốt cuộc là tình huống gì. Nghe đồ đệ nói mạch tượng Bạch Mạn Điệp rất rốiloạn, quả thực không giống mạch tượng của người sống. Hắn tuy rằng không giốngThủy Tịch Linh cùng Quỷ Y yêu độc thành si, nhưng cũng thích nghiên cứu quáibệnh.

“Sư phụ, đồ nhi đã bắt mạch qua, cái gì cũng khôngphát hiện được.” Ngụ ý chính là: Sư phụ người có được hay không? Không phảikhông tin vào y thuật của hắn mà sự thực chứng minh là hắn không được.

“Không thử làm sao biết được?”

“Cũng đúng.” Quỷ Y không nhất định có thể chữa đượccho nàng, chỉ cần còn một tia hi vọng, tuyệt đối không thể bỏ qua.

“Ai, muội buồn ngủ.” Diệp Lăng Tương đã thực sự buồnngủ đến ngủ gà ngủ gật.

Bạch Mạn Điệp phất tay, “Đem lão bà ngươi vào ngủ đi,đỡ phải nghe muội ấy ở đây ríu ra ríu rít.”

“Đại tỷ, muội có ríu ra ríu… Này, ta tự đi được, khôngcần chàng ôm, này… thả ta ra.”

Kết quả phản kháng chính là vô ích, Diệp tiểu thư –Lãnh phu nhân bị người nào đó ôm vào trong phóng, rốt cuộc đúng là ngủ, chínhlà “ngủ” như thế nào chỉ có hai người họ biết.

Nhìn bọn họ đi xa, Bạch Mạn Điệp rốt cục ngáp một cái,cũng muốn ngủ, “Sư phụ, dù sao cũng không có việc gì làm, chi bằng cùng nhaunghiên cứu giải dược của ba năm sinh tử, được chứ?” Cái gọi là nghiên cứu nàyđương nhiên là để ai đó thử thuốc.

“Tuy nói là giải dược đã điều chế xong, nhưng chưa thửqua, Thủy nha đầu không có ở đây, ta không dám làm bậy.” Hắn y thuật cao minh,nhưng bản lĩnh điều chế giải dược còn kém xa Thủy nha đầu. Thủy nha đầu bây giờcòn đang ở trên núi, nếu thực nghiệm xảy ra vấn đề thì làm sao bây giờ.

Đông Phương Vũ nhăn mặt chau mày, “Sư phụ, cứ thử đi.”Sớm muộn gì cũng phải thử.

“Con muốn chết sao? Nếu trúng độc nặng hơn thì tínhsao bây giờ? Ta cũng không phải Độc Nương Tử.” Vô Danh dùng ánh mắt “Đúng là đồngốc” nhìn Đông Phương Vũ.

“Con về phòng ngủ một lát, chuẩn bị ứng phó tối nayphát bệnh.” Bạch Mạn Điệp vừa đi vừa ngáp, đi được vài bước lại xoay người, “Sưphụ, con có một việc muốn hỏi người.”

“Chuyện gì?” Nha đầu này có nhiều vấn đề hơn.

“Con muốn hỏi sư phụ, năm đó người trộm Thánh linhchâu đúng không? Viên châu đó có phải là ở trên người một nữ tử?” Dạ minh châucủa Thùy Phù Dung không phải người thâu chứ?

“Không phải, con nghĩ Vô Danh ta là kẻ không biết tốtxấu vậy sao, lại đi trộm vật trên người phụ nữ và trẻ em?”

“Vậy là không có?”

Vô Danh thở dài một hơi, “Chủ nhân Thánh linh châunguyên lai là người trong giang hồ, năm đó ta không quen nhìn bọn họ không coiai ra gì, nên muốn dạy chúng một trận, trong lúc vô ý phát hiện được viên châukia. Nhất thời cao hứng cầm lấy, vậy mà mấy người kia đuổi theo ta suốt mấyngàn dặm, đến lúc đó ta mói biết đó là Thánh linh châu. Bốn người bọn họ khôngphải là đối thủ của ta, nên hạ độc trong rượu, ta trúng kế của bọn họ, tronglúc đấu xuất hết toàn lực nên dẫn đến kinh mạch đứt đoạn, võ công hoàn toànbiến mất.”

“Những người đó sao lại có viên châu kia?”

“Làm sao ta biết?”

Bạch Mạn Điệp bắt đầu phân tích, “Sự tình hẳn là thếnày, có người từ chỗ Thủy Phù Dung cướp được Dạ minh châu, sau đó lại rơi vàotay những người trong giang hồ (cũng có thể đã qua tay nhiều người). Cũng cóthể những người kia chính là kẻ đã trộm Dạ minh châu của Thủy Phù Dung, sau đólại rơi vào tay sư phụ. Sư phụ vô ý nhét vào người một châu bảo thương nhân,thương nhân kia không nhìn được đó là võ lâm chí bảo, đem ra rao bán như châubảo bình thường và bị Tống trang chủ phát hiện rồi mua lại.” Sự thực đến cuốicùng là thế nào? Ai biết được? Sợ rằng vĩnh viễn cũng không có được đáp án.

“Chách là như vậy?” Đông Phương Vũ phải thừa nhận nàngphân tích rất có lý.

‘”Khoan đã, hai đứa nói Thánh linh châu là ở Tống giatrang?” Về phần Thánh linh châu là đồ giả hai người vẫn chưa kịp nói.

“Không phải Thánh linh châu, mà là Thất Sách Dạ minhchâu.” Đông Phương Vũ kiên trì giải thích với sư phụ.

“Chuyện gì xảy ra?”

Đông Phương Vũ đem chuyện ở Tống gia trang ra nói hếtmột lần, khiến Vô Danh liên tục lách đầu thở dài, ”Chỉ là một viên Dạ minh châuthông thường lại hại chết nhiều người như vậy a.” (Chuyện về Thất Sách Dạ minhchâu vẫn chưa kể hết.)

“Được rồi, đừng nói cái gì Dạ minh châu nữa, trướctiên nói chuyện tối nay phải làm sao bây giờ. Lúc phát cuồng thì ai con cũngkhông nhận ra, hai người muốn làm thế nào?” Không phải dùng sợi dây buộc lạichứ?

“Yên tâm đi nha đầu.”

Bạch Mạn Điệp không nhịn được quay lại trợn mắt,“Không nói nữa, con đi trước.”

“Đồ đệ, bồi sư phụ đánh vài ván.” Tiếng Vô Danh từtrong phòng vọng ra.

“Vâng.” Đông Phương Vũ liếc nhìn Bạch Mạn Điệp mộtcái, cũng đi theo vào.

Kỳ nghệ của Đông Phương Vũ đương nhiên là do Vô Danhtruyền thụ, thế nhưng luận về kỹ thuật, Vô Danh so ra còn kém hắn, đây đíchthực là trong truyền thuyết trò giỏi hơn thầy.

Ba bàn trôi qua, bàn thứ tư lại được tiếp tục. ĐôngPhương Vũ vấn trấn định như thường, mà Vô Danh đánh cờ lại rất do dự, khôngbiết nên đặt ở đâu, “Đồ đệ, có thể nhường ta không?”

“Không.” Kỳ thế như sa trường, trên sa trường khôngnhận phụ tử, cũng không nhận sư đồ.

Vô Danh nói thầm, “Đồ đệ bất hiếu.” Tiện tay đặt quâncờ xuống.

Đông Phương Vũ ho khan một tiếng, nhẹ nhàng đặt xuốngmột quân cờ, “Sư phụ, chết người rồi.”

“Đúng là đồ đệ bất hiếu mà, ta đang sống rất tốt.” VôDanh lại đặt xuống một quân cờ, “Lại nữa.”

Đông Phương Vũ vừa đặt cơ vừa nói, “Sư phụ, người thậtsự không biết sư bá đang ở đâu?”

“Không có biết hay không.” Từ n năm trước hai ngườitranh giành nhau tiểu sư muội, kết quả lại làm cho tiểu sư muội tự sát, từ đóvề sau không gặp nhau nữa, ai biết hắn ở xó nào.

“Sư phụ, người thực sự không biết?” Tốt xấu gì cũng làsư huynh đệ, cùng theo một thầy, thích cùng một nữ nhân (vấn đề chính là đây), đáng lẽ phải biết chút ít chứ.

“Không biết.” Vô Danh không nhịn được đáp một câu.

“Sư phụ, bệnh tình của Tiểu Điệp người thấy thế nào?”Con mắt thì dán chặt vào bàn cờ nhưng trong đầu lại suy nghĩ đến chuyện khác.

“Thứ ta nói thẳng, vô phương, nhân cơ hội tối nay TiểuĐiệp phát bệnh để quan sát lại. Hách hách, con bị ăn một mảng lớn rồi.”

“Sư phụ, nếu người thực sự vô phương, ta nên làm gìbây giờ? Thứ lỗi, chỗ này có bẫy.”

“Hả? Đúng là độ đề bất hiếu mà, cư nhiên đẩy sư phụvào bẩy, còn chết hơn phân nữa. Đồ đệ, thực sự không nàng không lấy?”

“Nàng sớm đã là người của con rồi. Không phải con bấthiếu, kỳ thế vô sư đồ.”

“Tiểu tử, động tác rất nhanh. Tiểu tử thối, còn cho taăn một mảng lớn như vậy.”

“Bất đắc dĩ bị ép buộc thôi, nhưng con không hối hận.Sư phụ, nếu người không ăn con, con thế nào có thể lừa được người.”

“Chiếm được cô nương người ta còn nói là bất đắc dĩ,tiểu tử gian trá. Ta là sư phụ mà cũng không nhường được sao?”

“Nàng cho con ăn xuân dược, thật tình là bất đắc dĩ.Đã nói rồi, kỳ thế vô phụ tử.”

“Xuân dược? Nha đầu kia bày kế hại con? Ta không nhậnđồ đề con nữa.”

“Không phải, nàng đem mấy loại thuốc trộn chung vớinhau. Không có đồ đệ con, ai chơi cờ với người.” Tính tình như Quân Tùy Phong,chưa tới ba bàn đã lập tức bỏ chạy. Thay vì chơi cờ, chi bằng tán gái còn hayhơn.

“Tiểu Điệp biết chơi cờ không?”

“Không biết.” Nàng chưa từng nói, cũng không thấy nàngchơi cờ bao giờ.

“Biết vẽ tranh không?”

“Không biết.” Nàng mất trí nhớ rồi, chính nàng cònkhông rõ nàng có biết vẽ tranh hay không, hắn thế nào biết được.

“Thư pháp?”

“Không biết.” Phỏng chừng là không, lấy tính cách củanàng, chỉ có thể thảo thư (1), hơn nữa còn siêu cấp cuồng thảo.

(1) Thảo thư: (theo QT)chữ thảo này không phải thảo của cây cỏ mà ý chỉ viết kiểu viết ẩu tả. Nói tómgọn là ở đây Đông Phương Vũ muốn nói Bạch Mạn Điệp là “quẹt” ra chữ, hơn nữacòn ẩu siêu cấp.

“Võ công.”

“Rất lợi hại, khinh công của nàng không mấy người bìnổi.”

Vô Danh lách đầu, “Ai, ta xem nha đầu kia ngoại trừđánh nhau thì cái gì cũng không biết.” Vừa nhìn đã biết không phải hiền lươngthục nữ rồi, bất quá cũng hợp ý hắn.

“Con thích.” Vô nghĩa, không thích còn mang nàng vềsao?

“Ta biết.” Hắn đâu có bị mù, đương nhiên có thể thấyđồ đệ trân quý tiểu hồ điệp kia tới mức nào.

Hai ngươi cứ như vậy vừa chơi cờ vừa nói chuyện phiếm,vô tình không biết trời đã tối đen rồi, hai người vẫn như cũ đánh rất vui vẻ.Tổng cộng được 48 bàn, Vô Danh thua hết 41 bàn, trong bảy bàn thắng thì đã cóbốn bàn được ai đó nhường, khiến hắn giận đến muốn thổ huyết.

“Tiểu thư, người bị làm sao vậy?” Vô Danh đang chuẩnbị gỡ vốn, Đông Phương Vũ đang bồi sư phụ giết thời gian, đột nhiên nghe thấyLưu Ly tiểu thư thét lớn.

“Tiểu thư, người đừng làm em sợ.” Tiểu Sai cũng thétlên.

“Tiểu thư, người đi đâu… Đại cô gia, Vô Danh tiền bối,mau ra đây a, nô tỳ không khống chế được tiểu thư.”

Đã xảy ra chuyện rồi, Đông Phương Vũ ngừng chơi cờ,phi thân ra ngoài, Vô Danh động tác thong thả, cũng cố gắng ra ngoài.

Trong viện, ba nha hoàn cùng một kẻ phát điên đang đạichiến thế giới…