Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng

Chương 42: Hừ, tiểu trận cỏn con này (2)



Trong rừng.

Hai vị Chân Tiên họ Tửu vào trận nửa canh giờ sau.

"Ngươi lên pháp trận." Tửu Thi nói thầm, "Chủ tu của ta là luyện khí, trận pháp chi đạo trước sau vẫn không sánh bằng ngươi và Tam sư huynh."

Tửu Ô bình tĩnh cười một tiếng, chắp tay sau lưng đi đến phía trước người yêu, khí khái nam nhân từ trong thân thể không cao lắm của hắn phun ra ngoài!

"Theo sát ta.

Trận này tên là linh càng lục chuyển trận, thật ra cũng là mê trận tương đối cơ bản, chỉ là sinh môn được bố trí hơi cổ quái thôi, sinh môn ở phía trên."

Lời còn chưa nói hết, Tửu Ô đã tìm ra lối ra của trận pháp, mang theo Tửu Thi cùng nhau nhảy lên, xâm nhập xuống một cái trận pháp.

Xung quanh nhất thời dịch chuyển từ trên xuống dưới.

Lại sau nửa giờ.

"Kỳ quái hình như chúng ta đánh một vòng vẫn ở chỗ cũ." Sắc mặt Tửu Ô dần dần ngưng trọng lên, bấm ngón tay suy tính, "Vừa rồi chúng ta đi qua hai mươi bốn trận có quan hệ nối thông nhau, nhưng hai mươi bốn cái liên hoàn tiểu trận lại tập hợp lại thành một cái đại trận ẩn giấu.

Dựa vào chỉ dẫn sinh môn lại mang chúng ta trở về chỗ cũ.

Phương pháp bày trận như vậy mặc dù có hơi may mắn, không được gọi là cao minh nhưng lại hết sức thú vị, ừ rất thú vị."

Tửu Thi một tay nâng chán, phàn nàn nói: "Phương pháp phá giải! Cũng rất lâu!

Dựa theo thời gian một lần của ngươi cũng phải ba bốn lần thời gian."

"Khục." Tửu Ô hắng giọng một cái "Thôi được, bần đạo sẽ nghiêm túc lên, đi theo ta!"

Ngay sau đó, hắn trở tay kéo đạo lữ nhà mình lại bươc nhanh vào mê trận, thân hình hai người nhanh chóng biến mất ở chỗ đó.

Lại một canh giờ sau...

"Điều này không hợp lý, không thể như vậy."

Tửu Ô ngồi xếp bằng ở một chỗ đất trống đầy lá rụng, hai tay không ngừng bấm đốt ngón tay.

Tửu Thi sờ qua sờ lại cái cằm nhọn trơn bóng xinh đẹp, trong miệng liên tục mặc niệm lại từng chút một hiểu biết về trận pháp nhưng lúc này cũng không giúp được gì.

Lúc này vấn đề đã không còn là làm sao tìm được Tửu Cửu bên trong đại trận nữa;

Bây giờ vấn đề mấu chốt nhất là bọn họ đã...

Dù là trực tiếp bay lên trên hay bò xuống phía dưới đều sẽ tiến vào một cái mê trận khác.

Vòng đi vòng lại, muốn lui cũng không tìm được đường ra!

Tửu Thi nói: "Nếu không chúng ta trực tiếp đánh vỡ đại trận này đi."

"Không thể, chúng ta là tới bắt người hay là tới phá núi."

Tửu Ô cười khổ nói: "Lại nói, chuyện hai vợ chồng chúng ta bị vây ở núi Tiểu Quỳnh không có một người tiên nhân trấn giữ mà truyền ra ngoài thì mặt mũi của chúng ta biết để ở đâu?"

Tửu Thi phàn nàn nói: "Không phải ngươi rất am hiểu trận pháp sao?"

"Những cái này đúng là trận pháp rất cơ bản nhưng liên hoàn trận không có giải pháp cố định, chỉ có thể vừa đi vừa không ngừng tìm tòi giải pháp, hoặc là tìm được trận pháp ở giữa và sơ hở của nó.

Nhưng người bố trí trận pháp ở đây che giấu sơ hở thật sự quá hoàn mỹ."

Tửu Ô vỗ trán một cái: "Đi, ta đã nghĩ ra phương pháp phá trận pháp, thử lại lần nữa!"

Thế là lại một canh giờ sau...

Cộc!

Cách mặt đất chừng năm thước, một cái trán bằng phằng không ngừng đập vào một thân cây cổ thụ.

Vị đạo nhân lùn này vành mắt lõm vào trong, cặp mắt bình thường sáng ngời có thần giờ phút này tràn đầy u ám, trên người đạo bào màu nâu dính một ít cỏ khô lá rụng, khí tức toàn thân trên dưới đều đang run lẩy bẩy.

Hắn lại dùng cái trán đụng vào thân cây, trong miệng phát ra hai tiếng cười lạnh "Ha ha", lẩm bẩm nói:

"Gỉa

Trước đó bần đạo lĩnh ngộ trận pháp chi đạo đều là giả...

Thì ra trận pháp cơ bản mới có thể tạo thành mê trận và khốn trận cao minh nhất, thì ra bần đạo đi lâu như vậy đều là đi nhầm đường...

Bần đạo nói có phải cũng đi nhầm rồi rồi hay không? Vô vi * trải qua cũng là sai lầm.

*thuận theo tự nhiên, không làm gì cả.

Ha ha...

Hóa ra bần đạo chỉ là loại Chân Tiên tiêu chuẩn này...

Tửu Thi ở bên cạnh chân tay luống cuống, không biết nói gì, vội vàng quỳ một chân xuống đất, thuận thế ôm đạo lữ của mình.

"Sư đệ ngươi đừng làm ta sợ, chúng ta phá vỡ đại trận là được."

"Không được, tuyệt đối không được.

Người có thể bố trí ra loại trận pháp này làm sao lại không phòng bị kiểu đánh trực tiếp này, nói không chừng sẽ lập tức hóa thành sát trận...

Sư tỷ?"

Môi Tửu Ô run lên, ngẩng đầu nhìn vị tiên tử mỹ lệ làm rung động lòng người trước mắt, cười đau thương.

"Hóa ra ta vẫn luôn không xứng với ngươi."

Tửu Thi vội ôm chặt Tửu Ô, "Ngươi đừng nói lời này, chúng ta đã lập lời thề với đại đạo vĩnh viễn không rời không bỏ!"

"Ta thật sự không xứng với..."

Hô ——

Một trận gió nhẹ thổi qua, trong rừng đột nhiên giăng đầy sương trắng, nhưng những sương trắng này nhanh chóng biến mất;

Đồng thời hai người nghe thấy cách đó không xa truyền tới tiếng đối thoại:

"Tửu sư thúc, chúng ta bắt đầu diễn luyện một lần đi, sau đó ta sẽ lấy hai vị dược thảo này để vào trong lò, ngươi hãy..."

"Ừ, không thành vấn đề."

Tửu Ô và Tửu Thi liếc nhìn nhau, người sau lập tức thi triển thuật pháp, làm hai người hóa thành cái bóng chui về hướng có âm thanh.

Rất nhanh hai người phát hiện ra, hóa ra vị trí vừa rồi của bọn họ chỉ cách Tửu Cửu có trăm trượng ngắn ngủi.

Lúc này bởi vì phải mở lò luyện đan, cửa sổ hai bên đan phòng đều đã mở ra, góc độ của hai người Tửu Ô vừa hay có thể nhìn thấy Lý Trường Thọ và Tửu Cửu đang đứng ở trước lò luyện đan thương lượng gì đó.

Bất tri bất giác đã gần hoàng hôn, một luồng ánh nắng ngả về phía tây xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên người Tửu Cửu.

Nàng chắp hai tay sau lưng, chân trái nhón mũi chân người hơi nghiêng về phía trước, cẩn thận lắng nghe bóng người thon dài trước mặt giải thích cặn kẽ các bước luyện đan sau đó.

Ánh nắng bên trong chiếu hào quang lọn tóc mới vừa rơi trên vai nàng, da thịt mịn màng trong suốt, cặp con ngươi càng trong suốt sạch sẽ hơn giống như sao trời.

Cổ nhỏ dài vừa lúc nổi bật lên xương quai xanh, áo gai ngắn tay mộc mạc gần như không trấn áp được vốn liếng, bởi vì quần áo bị đẩy lên mà eo thon như ẩn như hiện, dưới váy ngắn là đôi chân nhỏ chân ngọc thon dài tinh tế...

Cả người da thịt bạch ngọc không chút tỳ vết lộ ra một sự khéo léo và xinh đẹp hiếm có.

Mà bên cạnh nàng người nam tu kia mặc trường bào màu xanh thẳm, tóc dài được buộc lên đơn giản...

Hơi.

Mặt Tửu Ô lộ vẻ không hiểu nhỏ giọng thầm thì nói: "Trường Thọ sư điệt? Trận pháp ở đây chắc là..."

Hắn còn chưa nói hết miệng lập tức bị một cái đầu ngón tay che lại.

"Xuỵt!" Tửu Thi ở bên truyền thanh: "Đi thôi, trở về rồi nói, đừng quấy rầy bọn họ."

Tửu Ô lập tức có chút không hiểu: "Bây giờ chúng ta đi hả?"

"Nếu không thì sao?

Tiểu bối này rất anh tuấn nha.

Nhìn cũng rất đáng tin chỉ là tu vi mới Phản Hư cảnh... Cái này cũng không sao."

Tửu Thi khẽ mỉm cười, kéo Tửu Ô bắt đầu thi triển đạo thuật bí mật đi.

Vừa lúc, một cái lá cây rời khỏi nhà lắc lư rơi xuống đỉnh đầu Tửu Ô...

...

Cuối cùng cũng đi.

Lý Trường Thọ thở phào nhẹ nhõm trong lòng, lại mở ra đại trận xung quanh, lặp đi lặp lại kiểm tra các nơi đại trận mấy lần.

Còn may không bại lộ gì cả.

Khốn trận có hiệu quả tốt ngoài dự liệu, mà bản thân khốn trận giả truyền tin tức ra ngoài đối với xông trận cũng phù hợp với mong muốn ban đầu của Lý Trường Thọ.

"Bắt đầu luyện đan đi."

Hắn nói xong câu này liền xoay người đi về phía đất trống bên cạnh, lấy ra bảo túi đánh dấu "Huyền Thập Nhất", rung rung về phía trước người một đống vật rơi ra trên mặt đất.

Hình dáng tương tự với pháp khí bảo y dùng để du hành vũ trụ, bao tay có thể chịu được phần lớn 'Liệt độc' ăn mòn vạn độc, phù lục tị độc, linh đan giải độc, chống ăn mòn, kẹp, đồ đựng hình dáng kỳ quái...

"Những thứ này là gì?" Tửu Cửu buồn bực hỏi một câu.

"Một ít biện pháp chuẩn bị khi cần lúc luyện độc đan." Lý Trường Thọ cười nói: "Ta cũng chuẩn bị cho sư thúc một phần, cùng mặc vào đi.

Mặc dù sư thúc có Tiên lực hùng hậu nhưng loại độc vật này chỗ nào cũng lợi dụng được, cẩn thận vẫn hơn."

"Được, tiểu sư điệt còn rất lo nghĩ cho sư thúc nha."

Tửu Cửu nháy mắt mấy cái, tràn đầy tò mò từ bên cạnh đi tới.