Sau Khi Hôn Nhân Tan Vỡ

Chương 35



"TiểuTố. . . . . . cha. . . . . ."

HànThanh Sơn há mồm nói hai tiếng rồi nghẹn lại không biết phải nhanh chóng phágiải ngăn cách giữa cha và con thế nào nữa. Chuyện đã vướng mắc trong lòng thìrất khó cởi ra. Mà trong lòng Hàn Dẫn Tố và Hàn Thanh Sơn còn có vướng mắckhổng lồ nữa thì càng khó có thể giải quyết vướng mắc được.

Dùsao vợ trước đã đi, tất cả ân oán theo vợ trước đã dần dần lãng quên theo mơhồ. Mặc dù ông vô cùng nhớ nhưng lại không biết làm cách nào để nói rõ cho congái hiểu, mà hôm nay còn thêm cả Triệu Hồng và Hàn Dĩnh nữa.

Trongmắt Triệu Hồng dâng lên một tia đề phòng, mặc dù gả cho Hàn Thanh Sơn nhiều nămnhư vậy, Hàn Thanh Sơn đối với bà nói gì nghe nấy nhưng bà vẫn cảm thấy tronglòng Hàn Thanh Sơn còn vướng mắc về vợ trước. Cái loại nhớ thương đó như hạtcát vướng trong mắt, tuy không có ý nghĩa nhưng lại khiến người ta không thểthích ứng, khó chịu vô cùng.

Cũngvì thế cho nên Triệu Hồng càng làm trầm trọng thêm, dùng trăm phương ngàn kếtách hai cha con họ ra. Trong mắt bà, trong lòng bà chỉ có Hàn Dĩnh, bà và HànThanh Sơn mới là người một nhà còn Hàn Dẫn Tố hoàn toàn chỉ là người ngoài. Chonên Hàn Thanh Sơn càng phải càng bài xích Hàn Dẫn Tố nhưng không ngờ ở đây lạithấy được nguy cơ cha con hàn gắn lại.

TriệuHồng kiên quyết cắt đứt câu chuyện của Hàn Thanh Sơn:

"Côxem đấy, đã nhiều năm như vậy cô cũng không thèm về nhà một chuyến, qua năm mớicũng không chịu gọi điện. Mà cha cô lại quan tâm đến cô, biết cô ly hôn tôi vàcha cô đã lo lắng một trận. Mà cô là đứa hiểu chuyện, chỉ cần nghĩ cũng nênbiết chuyện cô và Trịnh Vĩ ly hôn không thể hoàn toàn trách tội em cô được.”

"Em?"

Ánhmắt Hàn Dẫn Tố chợt bén nhọn và lạnh như băng, vì nhìn thấy áy náy trong mắtcha mà chút hy vọng dâng lên trong lòng,nhưng trong nháy mắt đã tan biến. Côđứng thẳng, ánh mắt chiếu qua cha và Triệu Hồng rồi nhìn đồng hồ và cắt đứt lờiliến thoắng của Triệu Hồng:

"Haingười đến có chuyện gì?”

TriệuHồng bị Hàn Dẫn Tố chẹn họng có chút hậm hực, bĩu môi lấy ra một tờ thiếp mờiđặt lên bàn trà:

"Haingày sau là hôn lễ của Tiểu Dĩnh.”

Nóixong, ánh mắt hoài nghi quét Hàn Dẫn Tố một cái:

"NgheTiểu Dĩnh nói, cô đang có bạn trai là quân nhân, đến lúc đó đừng quên mang đến.Vừa đúng lúc cho cha cô xem mặt luôn.”

Lờinói rất dễ nghe nhưng cái loại đùa giỡn ác ý mà lại có tính thăm dò rất rõràng:

"TriệuHồng, bà nói lung tung gì đó? Quân nhân nào?”

HànThanh Sơn có mấy phần ngạc nhiên, tuy nói ông hy vọng muốn đến xem cuộc sốngcủa con gái như thế nào nhưng không ngờ Triệu Hồng lại đưa thiệp mời thì cònnói được gì nữa. Còn quân nhân? Quân nhân là ai? Tính tình Tiểu Tố ông hoàntoàn có thể hiểu, giống hệt vợ trước. Nhìn thì nhu nhược ôn hòa nhưng tronglòng thì kiêu ngạo và thanh cao hơn bất kỳ ai.

Hơnnữa, ông không tin người mới ly hôn chưa bao lâu như Tiểu Tố sẽ sớm có bạntrai. Điều này hoàn toàn không phải là tính cách của cô. Triệu Hồng liếc xéomột cái:

"Ôngcó gì phải kinh ngạc. Là Tiểu Dĩnh nói với tôi, nói chị gái của nó có bản lĩnhvừa ly hôn đã tìm được bạn trai là sĩ quan cao cấp, cũng không biết là thật haygiả nữa.”

Giọngnói có chút chói tai không giấu nổi hoài nghi và ghen tỵ trong lòng. Ánh mắtHàn Dẫn Tố lạnh lùng nhìn chằm chằm Triệu Hồng chậm rãi dằn từng chữ:

"Tôikhông có em gái gì hết, mẹ tôi chị sinh ra một mình thôi cho nên xin không cần nhậnthân thích loạn.”

"Cô….."

TriệuHồng giận điếng người trợn tròn mắt, Hàn Dẫn Tố ngẩng đầu nhìn vào mắt bà takhông chút lùi bước:

"Thiệpmời tôi nhận, hai hôm sau nhất định tôi sẽ có mặt. Giờ không còn sớm mời hai vịtrở về đi!”

Cônói không thèm để ý đến sắc mặt đỏ bừng bừng của Triệu Hồng, cô bước tới mởcửa. Cô không có hơi sức đâu mà quan tâm đến thái độ của bà ta.

"Xinmời! Thứ cho tôi không tiếp đãi chu đáo.”

Từngcâu nói của Hàn Dẫn Tố như những mũi kim bén nhọn đâm thẳng vào lòng Hàn ThanhSơn. Áy náy bị tức giận đè xuống, mặc dù Triệu Hồng nói không xuôi tai nhưng dùsao cũng là trưởng bối. Làm vãn bối như Tiểu Tố màthái độ chống đối vô lễ như vậy thì không được. Hơn nữa cô còn hạ lệnh đuổikhách như hai người bọn họ như là khách không mời mà đến.

Huốngchi, cho dù Tiểu Dĩnh là người có lỗi nhưng Triệu Hồng nói cũng có điều đúng,Tiểu Dĩnh dù sao cũng là em gái của nó. Hàn Thanh Sơn nhìn chòng chọc vào HànDẫn Tố thật lâu mới mở miệng:

"TiểuTố, cha thất vọng vì con.”

Đitới cửa mới dừng lại nói tiếp:

"Bấtkể nói thế nào Tiểu Dĩnh cũng là em gái của con, con làm chị gái thì nên nhườngnhịn em con một chút.”

LòngHàn Dẫn Tố hoàn toàn lạnh, cha đối với Hàn Dĩnh vẫn vậy. Từ khi mẹ con Hàn Dĩnhvào Hàn Gia đến giờ bất kể hành động của Hàn Dĩnh có đúng hay sai đều khôngtính toán mà thiên vị hết. Như trước kia cha cũng cưng chiều cô nhưng cũng cónguyên tắc nhưng đối với Hàn Dĩnh là không có chút nào.

Khitrong lòng cha địa vị của Hàn Dĩnh luôn vĩnh viễn đứng trên cô. Mặc dù Hàn Dĩnhvô sỉ đoạt chồng cô cha vẫn không cảm thấy đó không phải là lỗi của Hàn Dĩnh.

HànDẫn Tố sớm nên biết không nên ôm lấy tia kì vọng thêm gì nữa. Vì có kỳ vọng thìcũng chỉ là thất vọng. Tuy không nhịn được muốn cho bản thân và cha có thêm mộtcơ hội để hàn gắn nhưng càng thêm thất vọng cực độ. Thật là nực cười.

TriệuHồng cùng chồng ra khỏi tiểu khu. Trên mặt Hàn Thanh Sơn vẫn còn nỗi tức giận,Triệu Hồng hừ một tiếng không nhịn được bắt đầu đổ thêm dầu vào lửa:

"Đấyông xem, không phải là tôi nói đâu nhá! Đứa con gái này của ông, ông còn khoekhoang là được nuôi dạy tốt, giờ thì xem đi! Thái độ của cô ta và Tiểu Dĩnh làthái độ gì? Căn bản là cô ta xem thường mẹ kế như tôi đây và em gái. Còn quânnhân, cái đồ xấu xa mới ly hôn thì….”

"TriệuHồng!"

HànThanh Sơn thấp giọng cảnh cáo quát một tiếng:

"TiểuTố là con gái của tôi, bà nói nó không xem bà như mẹ kế hả? Bà có đối xử với nónhư con sao? Bà hận đến mong nó không bao giờ trở về nhà nữa, bà nghĩ tôi khôngbiết sao? Còn chuyện Tiểu Dĩnh và Trịnh Vĩ dù sao cũng là lỗi của Tiểu Dĩnh,Tiểu Tố đối xử như vậy thì cũng đúng thôi.”

TriệuHồng nhìn sắc mặt và giọng điệu của chồng không tốt nên giọng nóimềm đôi chút:

"Ôngnhăn mặt cái gì? Tôi nói sai sao? Ông biết đứa con gái này của ông thật là càngngày càng giỏi, không ngờ tìm được vị sĩ quan chống lưng. Thật mất hết cả mặtmũi, tôi không tin anh chàng sĩ quan đó có thể coi trọng nó.”

Rồinói lẩm bẩm mấy câu, giọng nói cực nhỏ nên Hàn Thanh Sơn không nghe rõ mà cũngkhông còn hơi sức mà cãi nhau với bà ta. Nhưng theo bản năng ngước nhìn lênphía trên, tâm tình có thể nói là không chỉ thất vọng mà còn cô đơn, thậm chílà khổ sở. Tiểu Tố và ông vẫn còn rất xa lạ.

Đuổihai người đi Hàn Dẫn Tố như mất đi hết tất cả sức lực toàn thân ngồi bệt xuốngsàn nhà. Trong thời gian dài vẫn đắm chìm trong câu nói kia của cha. Cô vẫnkhông lấy lại được bình tĩnh, thất vọng, cô đối với cha hoàn toàn thất vọng.

HànDẫn Tố không khỏi mỉm cười chua chát, mắt nhìn lên thiệp mời chói mắt trên bàntrà. Trong đầu háo thắng và đấu tranh nổi lên, Hàn Dĩnh và Triệu Hồng muốn xemtrò của cô thì cô sẽ để họ nhìn thật kỹ.

Nghĩđến đây Hàn Dẫn Tố với tay không do dự nhấn số điện thoại của Phương Chấn Đông.Điện thoại vang lên một tiếng đã có người bắt máy:

"TốTố?"

Âmthanh truyền đến rõ ràng là giọng Phương Chấn Đông, không biết vì nguyên nhângì mà trong nháy mắt bao nhiêu cô đơn khổ sở trong lòng cô tản đi hết. Giọnganh trầm ấm khiến mỗi lần cô nghe là một loại ấm áp kỳ lạ.

PhươngChấn Đông thật không ngờ cô gái nhỏ mà anh đang nghĩ đến lại chủ động gọi điệncho anh. Nếu kể ra thì đây là lần đầu tiên cô chịu gọi điện cho anh. Mặc dùchuyện chỉ nho nhỏ như vậy nhưng bỗng nhiên khiến anh có cảm giác vô cùng thưthái trong lòng.

Nhưngchỉ là do cá tính, mặc dù trong lòng đang sung sướng ngất trời nhưng giọng anhvẫn lạnh băng và bá đạo như vậy. Anh cau mày nhìn đồng hồ treo tay một chút:

"Mấygiờ rồi? Sao còn chưa ngủ, nhanh đi ngủ đi, có gì mai hãy nói.”

"Hả?"

Trongđiện thoại truyền đến âm thanh tút tút, Hàn Dẫn Tố ngạc nhiên hồi lâu rồi cóchút dở khóc dở cười. Cô lập tức gọi lại, bên kia vừa bấm nút nhận cô khôngthèm đợi Phương Chấn Đông nói lập tức nói luôn:

"Khôngcho tắt máy, em có việc cần nói!”

PhươngChấn Đông không khỏi nhếch khóe miệng, cô bé này lá gan càng ngày càng lớn, dámdùng giọng ra lệnh như vậy nói chuyện với anh à? Nhưng anh vẫn đáp lời cô:

"Ừ?"

HànDẫn Tố thở phào nhẹ nhõm, nhưng đột nhiên phát hiện không biết nên nói từ đâu.Trầm mặc hồi lâu mới ấp úng mở miệng:

"À,hai ngày sau anh….anh có rảnh không?”

"Haingày sau?"

PhươngChấn Đông hơi ngẩn ra, trả lời:

"Có.Hình như sư bộ đang có việc.”

HànDẫn Tố vừa trầm mặc lặng yên mấy giây:

"Vậyanh cứ lo việc của anh đi, không sao.”

Tronggiọng nói của cô có vẻ thất vọng rõ ràng, Phương Chấn Đông không thể coi thườngđược, suy nghĩ một lát mới mở miệng:

"Cũngkhông phải anh nhất định phải có mặt, lão Phùng có thể đi thay anh.”

Ánhmắt Hàn Dẫn Tố sáng lên:

"Vậyanh có thể đi đến đám cưới này với em được không?”

"Đámcưới?”

PhươngChấn Đông cau mày:

"Đámcưới của ai?"

Đầukia yên lặng một hồi mới truyền đến giọng nói bình thản của cô:

"Chồngtrước của em.”

Đểđiện thoại di động xuống đột nhiên anh có một luồng xúc động dâng lên hận khôngthể lập tức trở về ôm cô gái nhỏ vào ngực mình. Giọng nói của cô trong điệnthoại tuy bình thản nhưng anh có thể cảm giác được sự cô đơn của cô. Mà chínhđiều đó làm lòng anh ngứa ngáy khó chịu.

Nếunhư anh nhớ không lầm chồng trước của cô và em gái cô….

Cảngười anh dâng lên một nỗi tức giận, chồng trước của cô đúng là tên đàn ông vôsỉ. Đã mèo mỡ với em vợ rồi còn gióng trống khua chiêng làm đám cưới đã thế còndám giễu qua mặt vợ trước. Nếu hắn mà là lính dưới tay anh thì đã sớm bị anhlột da rút gân rồi.

PhươngChấn Đông chợt nhớ tới lời nói của lão Phùng:

"Haivị thân sinh nhà cậu đã không đồng ý rồi nên con gái nhà người ta gả cho cậuchắc chắn sẽ phải chịu uất ức.”

Anhđã quên mất điều này, anh là người đàn ông đơn giản chưa bao giờ nghĩ tớichuyện kết hôn lại phức tạp như vậy. Nhưng lão Phùng đã nhắc nhở anh thì anhcũng không cam lòng để người phụ nữ của mình phải chịu uất ức. Dù người đó làcha mẹ mình anh cũng không cho phép.

Thậtra thì những điều này đều là do lão Phùng suy đoán. Hai vị thân sinh Phương Giavới mọi chuyện của anh đều luôn tôn trọng. Nhưng vì mục đích của bản thân phảiđạt được thỏa đáng nên anh cảm thấy nên phòng ngừa chu đáo là hơn.

Theotrực giác của anh nếu đưa thẳng Tố Tố về nhà mình thì cũng không thỏa đáng lắm.Một chút anh cũng không muốn người phụ nữ của mình phải đối mặt với lúng túnghoặc là không được hoan nghênh.

Đầutiên nên để Phương Nam biết đến sự tồn tại của Tố Tố. Phương Nam mặc dù là congái của Phương Gia nhưng có ảnh hưởng cực lớn với cha mẹ. Mà anh dám chắcPhương Nam sẽ thích Tố Tố, rồi sẽ nhanh chóng thuận theo mà chấp nhận cô là chịdâu. Mà hai ngày sau chính là thời cơ tốt nhất.