Sau Khi Hôn Nhân Tan Vỡ

Chương 36



TrịnhVĩ ngồi ở trong góc phòng chờ hút thuốc không có vẻ nào là chú rể đang hạnhphúc cả, sắc mặt có chút âm trầm phiền não. Hàn Dĩnh đã trang điểm xong, đámdâu phụ cũng tới chúc mừng cô dâu nhưng nhìn sắc mặt của chút rể liền cùng nhaurối rít ra ngoài.

HànDĩnh cầm hộp phấn trên tay hung hăng ném lên bàn trang điểm, xoay người nhìnTrịnh Vĩ. Khuôn mặt vừa mới miễn cưỡng tươi cười đã biến mất tăm:

"Anhcó ý gì đây? Không muốn lấy tôi sao? Nói chuyện đi chứ?”

TrịnhVĩ cầm điếu thuốc trên tay để trên gạt tàn có chút giễu cợt hỏi lại:

"Khôngmuốn cưới là có thể không cưới sao?”

Sắcmặt Hàn Dĩnh tức giận đến trắng nhợt, càng gần đến ngày kết hôn thì hai ngườicàng mâu thuẫn xung đột. Hai người cũng đã vạch mặt nhau không cần giả bộ nữa,Trịnh Vĩ ngày càng làm cho chuyện thêm trầm trọng. Nhưng chuyện đã đến nước nàythì Hàn Dĩnh có chết cũng không cho phép hắn hối hận.

HànDĩnh ha ha cười hai tiếng:

"Đừngcho là tôi không biết, trong lòng anh còn khúc mắc về Hàn Dẫn Tố. Tôi có thểcho anh một tin vui là hôm nay cô ta sẽ đến.”

"Cáigì?"

TrịnhVĩ trừng mắt lên:

"Saocô ấy lại tới?”

HànDĩnh cũng không thèm nhìn hắn, soi gương vuốt vuốt sa đội đầu:

"Đươngnhiên rồi, chẳng lẽ anh quên cô ta là chị gái tôi. Còn nữa….nghe nói vịquân nhân hôm đó cũng đến,nguời ta bỏ anh xong thì lập tức leo lên cành cao. Tôi khuyên anh một điều làkhông nên gây chuyện, phá hỏng quân hôn là vào tù đó.”

"Quânhôn?"

Tronglòng Trịnh Vĩ không khống chế được ghen tỵ và hối hận. Mặc dù biết vị quân nhântên là Phương Chấn Đông có mối quan hệ chỉ sợ là không phải là bình thường vớiHàn Dẫn Tố thế nhưng khi nghe chính miệng Hàn Dĩnh nói ra lọt vào tai hắn chóikhông thể tả được. Mà hôm nay, giữa tình cảnh này Hàn Dẫn Tố tới đây vì khoekhoang trả thù hay là nhìn hắn đang hối hận đến mức nào?

TriệuHồng cùng bà Trịnh đẩy cửa đi vào không khỏi sửng sốt. Trịnh Vĩ cũng không thèmnhìn Triệu Hồng và bà Trịnh lạnh mặt xoay người đi ra ngoài. Bà Trịnh khôngkhỏi âm thầm thở dài, thật không biết có phải là oan nghiệt đời trước hay khôngmà kiếp này chọc phải sao chổi là Hàn Dĩnh.

HànDĩnh cũng không phải là Hàn Dẫn Tố, bởi vì Hàn Dẫn Tố có muốn bóp tròn hay méođều tùy ý mình, bà Trịnh đã quá hiểu điều đó. Nhưng đứa em gái này so với chịnó không giống như Bà Trịnh muốn, muốn công việc thì không có công việc, khíchất thì không có khí chất, đã thế còn gian ngoan lười biếng cái gì cũng thamlam chiếm hết.

Vìtrong bụng của cô ta có cháu trai nên bà mới nhịn nhưng Hàn Dĩnh cũng khôngphải ngồi không, cô ta dùng những từ thô bỉ nhất để uy hiếp. Nếu không chịucưới cô ta thì chuyện này sẽ đến tai lãnh đạo của Trịnh Vĩ.

Banđầu công việc của Trịnh Vĩ là do hai người quỵ lụy đưa tiền nhờ người khác chạychọt mới được vào sở giao thông. Nếu Hàn Dĩnh náo loạn không thành công thì sựnghiệp mới gây dựng chưa được bao lâu sẽ tan tành mà gia đình cũng không phảicó gia thế sẽ chẳng còn đường mà ngóc lên được.

BàTrịnh cũng là điển hình của kẻ chuyên bắt nạt kẻ yếu, lần này gặp phải ngườinhư Hàn Dĩnh cũng đành không muốn ngậm bồ hòn làm ngọt thì cũng phải ngậm.Nhưng nhìn tình cảm hai người càng ngày càng xung đột thật phiền chết đi được,ngay cả đến lúc này rồi không biết còn gây sự chuyện gì nữa.

BàTrịnh quét Triệu Hồng một cái rồi cười gượng gạo:

"TiểuDĩnh, không phải là mẹ coi thường bà thông gia mới nói với con nhưng làm vợ thìphải dịu dàng một chút. Có câu lấy nhu khắc cương mới được, con như vậy Tiểu Vĩsao thoải mái được.”

HànDĩnh cũng chẳng thèm nể mặt mẹ chồng, nghe thế cười:

"Mẹ,Trịnh Vĩ là do mẹ sinh nên mẹ bênh vực là đúng. Nhưng mẹ hỏi anh ta một chútxem đó là lỗi của con sao? Là anh ta cố tình bới móc, mẹ nói phải lấy nhu khắccương thì con không tin đâu. Chị gái con dịu dàng như thế có khắc được đâu.”

BàTrịnh bị Hàn Dĩnh chẹn họng trên mặt có chút co quắp. Triệu Hồng vội mắngát đi:

"TiểuDĩnh, bớt tranh cãi một tí, trưởng bối đã bảo nên sửa thì sửa không thì phải nỗlực thêm, nghe lời là được.”

Quaysang cười giả lả kéo tay bà Trịnh:

"Bàthông gia, con bé nhà tôi từ nhỏ đã bị tôi chiều quá nên hư rồi, lớn như vậy mànhư trẻ con ấy. Nhưng bà cũng nên bao dung à. Dù sao thì trong bụng nó cũngđang có cháu trai bà phải không?”

Sắcmặt bà Trinh hơi hòa hoãn một chút, biết hai mẹ con nhà này đang muốn nóichuyện với nhau nên tùy tiện nói đôi câu rồi ra ngoài để lại chỗ cho hai mẹcon. Sau khi bà Trịnh bước ra khỏi cửa, Triệu Hồng mới dí dí đầu Hàn Dĩnh:

"Conngu thế! Sao lại dám đối đầu với mẹ chồng? Mẹ thấy con với Trịnh Vĩ có vẻ cũngkhông sâu sắc lắm, hắn dám mèo mỡ bên ngoài lần đầu thì sẽ có lần hai. Conkhông dụ dỗ được mẹ chồng thì tương lai chắc chắn sẽ bị thua thiệt. Bằng khốithịt trong bụng con cũng không thể bào đảm cả đời yên ổn được đâu.”

HànDĩnh xoay người ôm hông Triệu Hồng làm nũng:

"Mẹ,mẹ yên tâm đi! Con không phải là Hàn Dẫn Tố, làm được gì thì con sẽ làm. Đúngrồi, Hàn Dẫn Tố bảo hôm nay tới à?”

TriệuHồng trầm xuống hừ một tiếng:

"Nóđồng ý đến, mà chuyện lần trước con bảo nó với người sĩ quan kia là thật à? LàĐoàn Trưởng, là thủ trưởng sao có thể nhìn trúng người đàn bà đã ly hôn được?”

Trongmắt Hàn Dĩnh trong nháy mắt xông lên ghen tỵ tràn đầy, nanh nọc nói:

"Mẹ,mẹ nói xem sao vận khí của cô ta lại tốt như vậy?”

TriệuHồng thở dài, sửa sang lại áo cưới cho cô rồi nghiêm chỉnh nói:

"Đượcrồi, con cũng đừng gây sự với nó nữa. Con phải quan tâm đến chính mình, từ giờnhớ hòa hảo với Trịnh Vĩ đi, ít xen vào chuyện khác.”

Nóilà nói như vậy, nhưng Triệu Hồng làm sao hiểu rõ nỗi hận trong lòng Hàn Dĩnh.Đã vướng mắc trong lòng bao nhiêu năm đời này cũng không thể nào giải được. Hơnnữa khi đối mặt với Hàn Dẫn Tố cái loại lửa ghen ghét ấy như hóa thành chấtđộc.

PhươngChấn Đông vẫn là một thân quân trang nghiêm túc đoan chính, thân thể vẫn caongất và bộ dáng vẫn như một bức tượng được đẽo gọt tỷ mỉ khiến cho khí chất vôhạn của anh ngày càng khuyếch trương. Trên vai hai sao ba vạch ở dưới ánh mặttrời sáng lấp lánh đứng ở chỗ nào người đàn ông này cũng chính là nhân trungchi long (rồng giữa đám người).

Láixe là Tiểu Lưu hưng phấn đến mức hai tay đều phát run, các ngón tay để ở vôlăng ngây người thật lâu. Không nghĩ tới chuyện lớn như vậy lại rơi xuống mộtcái rầm lên đầu mình.

Cóthể cả Đoàn Tăng Cường, ngay cả anh nuôi cả của ban cấp dưỡng cũng xem như làngười nhà ai ai cũng chỉ mong có thể nhìn kỹ chị dâu. Đến cả Vương Đại Bưu, LýChí Bảo, Lưu Thanh Sơn đã được gặp nhưng chỉ mới được nhìn xa xa một cái bây giờcũng như kiến bò trong chảo. Cả Đoàn Tăng Cường đang hận không thể xông lên.

Làmcảnh vệ cho Đoàn Trưởng là cảnh vệ viên Tiểu Lưu dĩ nhiên biết hôm nay ĐoànTrưởng muốn đi gặp chị dâu, nhưng không ngờ hôm nay lại để cho hắn lái xe. Lúcđịnh thần lại thì cả người hắn liền lập tức run lên. Nhìn ánh mắt người khácthậm chí cả Phùng Chính ủy cũng tràn đầy hâm mộ. Lái xe chở Đoàn Trưởng ra khỏiquân khu mà trong lòng vô cùng hồi hộp.

PhươngChấn Đông để cho Tiểu Lưu lái xe là bởi vì nghĩ lát nữa gặp Phương Nam cùng ăncơm nên thế nào cũng uống rượu. Hôm nay tạm thời ra ngoài nhưng tối còn phảitrở về nên sợ không tiện.

Vốntừ lúc bắt đầu anh cũng không có ý nghĩ là giấu giếm chuyện này nhưng cá tínhcủa anh không thích phô trương lên mà thôi. Đến lầu dưới tiểu khu, anh suy nghĩngắn gọn là ở dưới lầu chờ là thỏa đáng nhất và tiết kiệm thời gian nhất. Kẻokhi vừa nhìn thấy cô gái nhỏ kia liền không nhịn được mà đem cô đè dưới thân.

Saukhi quan hệ được mở ra thì như thác nước đổ ào ào không thể thu lại được. Hơnnữa lại là cô gái trong lòng mình nhìn trúng nên khiến cho người vốn có tiếnglành đồn xa là giỏi khắc chế chịu đựng cũng không thể nào mà nhịn nổi.

Gọiđiện thoại xong rồi để xuống đã thấy bộ dáng Tiểu Lưu rõ ràng là đang kích độngkhông khỏi lắc đầu bật cười. Đám tiểu tử này….

HànDẫn Tố vừa đi ra liền nhìn thấy Phương Chấn Đông đang đứng nghiêm trang đợimình ở đó, còn có một anh lính đứng phía sau anh đang nhìn chằm chằm mình khiếncô không khỏi bất ngờ. Cô hoàn toàn không nghĩ tới chuyện Phương Chấn Đông lạimang theo cả lính của mình tới.

Chotới bây giờ cũng biết là cô gái nhỏ của anh rất xinh đẹp nhưng bây giờ Tố Tốmang lại cho anh cảm giác có thể gọi là kinh ngạc. Cô mặc chiếc áo khoác lôngcừu màu xanh dương nhạt, mái tóc dài vấn lên thành một búi tóc đằng sau gáy,vài sợi tóc mai buông xuống làm hiện lên vẻ phong tình hiếm thấy. Tuy chỉ mangtrang sức trang nhã nhưng lại xinh đẹp khiến cho hai mắt người ta tỏa sáng.

Cáiloại xinh đẹp tinh xảo mỹ lệ đó như một hồ nước trong vắt ở trong khe núi chảyra chậm rãi chảy xuôi vào lòng của Phương Chấn Đông. Ánh mắt Tiểu Lưu cũng ngơngẩn, đây chính là vợ nhỏ của Đoàn Trưởng bọn họ, sẽ là chị dâu của Đoàn TăngCường! Thật là đẹp quá! Xinh đẹp tựa như tiên nữ chẳng trách mà cứng rắn như tảngđá như Đoàn Trưởng cũng mềm nhũn ra rồi.

PhươngChấn Đông rất tự nhiên nắm lấy vai Hàn Dẫn Tố, cánh tay tựa như kìm sắt căn bảnkhông cho phép cô giãu giụa chút nào đã bị anh kẹp chặt:

"TốTố, đây là cảnh vệ viên của anh,Tiểu Lưu!"

PhươngChấn Đông mở miệng giới thiệu, Tiểu Lưu lập tức phục hồi tinh thần lại, xoạtmột tiếng đứng nghiêm trang ngay ngắn, giơ tay lên chào theo kiểu quân nhân,lớn tiếng hô:

"Chàochị dâu, em là Lưu Xuân Sinh của Đoàn Tăng Cường!”

Khuônmặt nhỏ của Hàn Dẫn Tố đỏ lên có chút quẫn bách không biết đối phó với tìnhhuống này như thế nào đành lắp bắp mà nói:

"À!…. Chào cậu!”

Giọngnói nhỏ nhẹ trong trẻo vào tai Lưu Xuân Sinh tựa như tiếng kêu của sơn tướcgiữa rừng già. Chẳng trách mà Đoàn Trưởng lại giấu như vậy, cô vợ như vậy nếuhắn là Đoàn Trưởng cũng phải cất thật kỹ..

PhươngChấn Đông vỗ vỗ đầu hắn:

"Lênxe!"

TiểuLưu lúc này mới gãi gãi đầu:

"Vâng!"

HànDẫn Tố chợt có chút hiểu về Phương Chấn Đông, ý nghĩ trong lòng Tiểu Lưu cũngvậy không chút nào giấu giếm bộc lộ hết lên mặt không chút nào quanh co vô cùngtrực tiếp. Nhưng với Hàn Dẫn Tố cô lại tuyệt đối không ghét điều này, anh chànglính mắt to mày rậm này trông thật đáng yêu.

DẫnTố phát hiện vì Phương Chấn Đông mà mình giống như đang tiến vào một thế giớihoàn toàn xa lạ, ở trong lòng người đàn ông này không ngờ lại có cảm giác vôcùng thực tế vào an tâm.

Mớivừa bước vào lễ đường, Hàn Dẫn Tố liền hối hận, cách làm của mình thật ra thìcó chút ngây thơ và buồn cười, hơn nữa loại này ngây thơ buồn cười này PhươngChấn Đông lại biết rõ ràng nhưng lại cố ý dung túng càng làm cô cảm thấy cóchút không có đất chung thân.

Muốnxoay người lại thì lại vừa hay nhìn thấy Trịnh Vĩ cùng Hàn Dĩnh đi tới. Cô vàPhương Chấn Đông tới muộn buổi lễ cũng sắp kết thúc mà sự xuất hiện của cô hiểnnhiên là hấp dẫn sự chú ý của phần lớn tân khách. Dù sao thì phần lớn những tânkhách này phần lớn là đồng nghiệp của Trịnh Vĩ, đối với Hàn Dẫn Tố cũng khôngxa lạ.

Vốnlà đáng thương cho Hàn Dẫn Tố nhưng khi nhìn thấy cô lại bị cô làm cho kinhngạc, trong nháy mắt trật tự đảo ngược, tất cả ánh mắt đều đổ dồn sang bên nàycứ như vậy mà tò mò ngắm nhìn.

TrịnhVĩ trên mặt vốn là nụ cười miễn cưỡng lại càng thêm miễn cưỡng, đắc ý chồngchất trên mặt Hàn Dĩnh cũng tản đi hết. Hàn Thanh Sơn đứng lên:

"TiểuTố, vị này là?"

HànDẫn Tố có chút khó khăn, trên mặt Hàn Dĩnh xẹt qua một tia chờ mong. Ánh mắtPhương Chấn Đông rơi trên người Hàn Thanh Sơn, Tố Tố có vài điểm giống ngườiđàn ông này nếu đoán không nhầm thì chính là cha của Tố Tố. Quả nhiên cô nhỏgiọng nói:

"Đâylà cha của em!”

Xácnhận được Phương Chấn Đông lập tức cung kính đứng ngay ngắn, giơ tay chào theolễ quân nhân:

"Chàocha! Con là Phương Chấn Đông, hôn phu của Tố Tố. Vẫn chưa có cơ hội đến nhà ramắt, mong cha tha lỗi!”