Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 314: Văn thỏ thỏ độ lôi kiếp hóa hình



Lôi điện nện ở trên thân Sư Vô Mệnh, Sư Vô Mệnh a a a kêu thảm, rơi xuống cùng phi thuyền.

Người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng đứng trên lưng Kim Sí Lôi ưng nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái.

Công kích của Kim Sí Lôi ưng cấp chín cũng không phải người bình thường có thể tiếp nhận, mặc dù yêu thú cấp chín cũng tương đương với thực lực người tu luyện cảnh giới Nguyên Tông, nhưng yêu thú nhục thân mạnh mẽ, công kích sắc bén, người tu luyện cùng cấp gặp phải nó, ai thua ai thắng còn chưa chắc. Bị lôi điện của Kim Sí Lôi ưng đánh trúng, đã xem như nửa tàn, không cần để ý đến.

Nhưng mà lúc này, Sư Vô Mệnh bị lôi điện đánh trúng lại trở mình đứng dậy giữa không trung, nổi giận hướng về phía Bùi Tê Vũ gầm lên một tiếng: "Đau lắm đó, ngươi có biết không hả?"
Lúc này, ngay cả người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng vốn không coi trọng đám người này cũng nhịn không được nhìn về phía hắn.

Chỉ thấy Sư Vô Mệnh nhảy lên đứng trên phi thuyền, mặc dù tóc bị điện giật hơi xoăn, nhưng gương mặt kia vẫn trắng nõn, không thấy dấu vết bị thương gì, vả lại bộ dáng nhảy nhót tưng bừng, cực kì có tinh thần, hoàn toàn không giống người vừa bị lôi điện của Kim Sí Lôi ưng cấp chín đánh trúng.

Bùi Tê Vũ dường như không ngoài ý muốn, khóe môi nở nụ cười, nói ra: "Ngươi cũng chỉ có chút tác dụng ấy, nhớ kỹ bảo vệ phi thuyền cho tốt."

Sư Vô Mệnh đang định kháng nghị, Kim Sí Lôi ưng lại há miệng, đánh liên tiếp mấy đạo lôi điện về hướng phi thuyền.

Hắn vô thức muốn tránh đi, nhưng nghĩ tới dưới thân chính là phi thuyền, chỉ có thể căng da đầu đỡ lấy, tóc đều bị điện giật cuộn tròn, nhưng vẫn có thể trung khí mười phần chửi rủa: "Ta xiên tổ tông ngươi, mẹ nó, chờ lão tử trở lại Thất Hồn tông, lão tử sẽ gϊếŧ chết các ngươi hai con súc sinh này!"
Đây là mắng Kim Sí Lôi ưng lẫn người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng.

Hắn lấy mắng chửi làm niềm vui, nhưng người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng này lại giận.

Người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng xùy cười một tiếng: "Hóa ra là đệ tử Thất Hồn tông! Đợi bản tọa gϊếŧ ngươi, hủy thi diệt tích, Thất Hồn tông làm sao có thể biết là bản tọa động thủ?"

Dứt lời, hắn vỗ Kim Sí Lôi ưng dưới thân, hạ mệnh lệnh cho nó gϊếŧ không cần hỏi, người cũng từ trên thân Kim Sí Lôi ưng vọt lên.

Mắt thấy người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng kia lại muốn ra tay về phía phi thuyền, Bùi Tê Vũ không nói hai lời, tiến lên ngăn hắn lại.

Người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng liếc hắn một cái, khinh miệt nói: "Một kẻ cảnh giới Nguyên Tông trung kỳ cũng dám giương oai ở trước mặt bản tọa?"
Bùi Tê Vũ không nói lời nào, đột nhiên tế ra Chưởng Thiên kính.

Người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng kia chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng một chút, chờ đến khi hắn tỉnh táo, trong mắt lộ ra sát khí lạnh như băng, quyết định gϊếŧ chết tất cả những người này.

** *

Bên trong phi thuyền, mấy người Văn Kiều cũng nhìn thấy tình huống bên ngoài, đặc biệt là một màn Bùi Tê Vũ cầm Sư Vô Mệnh đi cản lôi điện của Kim Sí Lôi ưng, nhìn thấy Sư Vô Mệnh còn có thể nhảy nhót tưng bừng chửi rủa, Túc Mạch Lan trừng to mắt.

"Hắn, hắn làm sao có thể.."

Nàng quay đầu nhìn về phía Ninh Ngộ Châu cùng Văn Kiều, lại phát hiện phản ứng của hai người vô cùng bình tĩnh, giống như Bùi Tê Vũ, đối với thể phách cường hãn như quái vật của Sư Vô Mệnh cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.

Văn Kiều nói: "Lúc gặp được hắn ở núi xương, hắn bị khô lâu truy sát một đường, trên thân thế mà không có chút tổn thương nào, sau đó tại vực sâu ác linh, ngay cả bị quỷ tướng cào một cái đều có thể vô sự, có thể thấy được nhục thể của hắn cường hãn."
Mặc dù coi như vô dụng một chút, nhưng chỉ riêng bộ thân thể cường hãn có thể bỏ qua tổn thương kia, chính là bảo hộ lợi hại nhất của Sư Vô Mệnh.

Túc Mạch Lan bừng tỉnh đại ngộ, đồng thời cũng âm thầm tỉnh lại, có phải là sức quan sát của mình quá yếu, thế mà không có chú ý tới.

Lúc này, chiến đấu bên ngoài đã phát sinh biến hóa.

Kim Sí Lôi ưng sải cánh, lao về hướng phi thuyền, Sư Vô Mệnh vô cùng chật vật trốn đi, bị cánh lông vũ lợi hại như kim loại của Kim Sí Lôi ưng quạt đến mấy lần, mặc dù mỗi lần đều kêu thảm thiết, nhưng lại không bị thương tích gì.

So sánh với nhau, Bùi Tê Vũ bên kia nguy hiểm vạn phần.

Bùi Tê Vũ vì ngăn lại công kích của người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng hậu kỳ, thậm chí không tiếc bại lộ thân phận ma tu.

Chưởng Thiên kính bị hắn tế ra, bởi vì cần dùng Chưởng Thiên kính toàn lực kiềm chế người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng hậu kỳ kia, Chưởng Thiên kính không có cách nào tiếp tục che giấu khí tức thuộc về ma tu trên người hắn, cứ như vậy bại lộ.
Người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng kia vô ý bị Chưởng Thiên kính công kích, đang lúc tức giận, cảm giác được ma khí trên thân Bùi Tê Vũ, không khỏi cười ha ha, châm chọc nói: "Đệ tử Thất Hồn tông thế mà cấu kết ma tu, việc này nếu là truyền đi, chỉ sợ Thất Hồn tông sẽ biến thành trò cười trên toàn bộ đại lục."

Sư Vô Mệnh một phát bắt được cánh Kim Sí Lôi ưng, nửa treo ở trên người nó, nghe vậy mắng to: "Cho dù là ma tu cũng tốt hơn đồ vô sỉ cản đường cướp bóc nhà ngươi! Đường đường là Chân Quân cảnh giới Nguyên Hoàng, thế mà lại làm ra chuyện vô sỉ bực này, cướp đồ của tiểu bối, ngươi không mất mặt, lão nương ngươi đều mất mặt thay ngươi! Một thân tu vi này của ngươi kỳ thật cũng là cướp được đúng không, chẳng trách dáng dấp ngươi hèn mọn như vậy, không có chút phong độ nào của Chân Quân cảnh giới Nguyên Hoàng.."
Một trận chửi rủa trung khí mười phần, người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng kia tức giận đến khuôn mặt vặn vẹo.

Người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng này là một nam tu, dáng dấp cũng không xấu, coi như anh tuấn, nhưng bị người nhục nhã như thế, là người đều tức giận.

Dưới cơn giận dữ, thậm chí không để ý Bùi Tê Vũ kiềm chế hắn, cách không vỗ một chưởng về hướng Sư Vô Mệnh.

Sư Vô Mệnh đang ôm chặt Kim Sí Lôi ưng, bị một chưởng kia vỗ trúng kêu thảm một tiếng, liều mạng kéo lấy Kim Sí Lôi ưng cùng một chỗ bị đánh bay, đập xuống rừng rậm phía dưới.

Bên kia Bùi Tê Vũ cũng nhân cơ hội này, huy động Chưởng Thiên kính, công về hướng người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng kia.

Chưởng Thiên kính hóa thành một mặt gương lớn, lấy kính làm thuẫn, đập mạnh vào người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng khiến hắn từ giữa không trung rơi xuống, một tiếng ầm vang, phía dưới rừng rậm bị nện ra một cái hố, hai cái hố một lớn một nhỏ nằm song song.
Bùi Tê Vũ cũng bị phản phệ, phun ra một ngụm máu.

Ba người một ưng có thể nói là tổn thương lẫn nhau.

Bên trong phi thuyền, thân ảnh Túc Mạch Lan vút qua, đi tới bên cạnh Bùi Tê Vũ, tiếp được Bùi Tê Vũ sắp rơi xuống rừng rậm phía dưới, lo lắng hỏi: "Ngươi không sao chứ?"

Hai mắt Bùi Tê Vũ hiển hiện ma tính hắc ám, lúc nhìn thấy nàng, ma tính trong mắt thối lui một chút, trên mặt lộ vẻ tức giận, nổi cáu: "Không phải bảo các ngươi mau trốn đi sao? Đi mau!"

Túc Mạch Lan cả giận: "Đi cái gì? Muốn chết thì cùng chết, lão nương không đi!" Huống chi cuối cùng là ai chết cũng chưa chắc đâu!

Bùi Tê Vũ bị sự cường thế hiếm có của nàng làm cho sợ đến ngây người.

Lúc này, một bóng người từ phía dưới bay lên, là người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng bị Chưởng Thiên kính đánh cho bị thương kia.
Chỉ thấy hắn tóc tai bù xù, y phục trên người rách rưới, khóe miệng lưu lại vết máu, phá lệ chật vật. Cặp mắt của hắn đầy tràn sát ý nhìn về phía Bùi Tê Vũ, chẳng qua khi ánh mắt rơi xuống mặt Chưởng Thiên kính kia, sát cơ biến thành tham lam.

Ma khí có thể để cho người tu luyện cảnh giới Nguyên Tông thúc đẩy kích thương cảnh giới Nguyên Hoàng hậu kỳ, có thể thấy được sự lợi hại của nó, cho dù nó là một mặt Ma khí, vẫn khiến cho người ta không thể khống chế lòng tham lam. Khi một số pháp khí lợi hại tới trình độ nhất định, thậm chí sẽ khiến cho người ta xem nhẹ thuộc tính bản thân nó, chỉ toàn tâm toàn ý muốn có được nó.

Người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng phun ra một búng máu, nhếch miệng cười lên: "Thứ tốt như thế, chắc là từ Khô Cốt Thập Tam phủ mang ra nhỉ? Cho các ngươi những kẻ yếu này quá là đáng tiếc! Hôm nay bản tọa sẽ thu nó!"
Nghe được những lời vô sỉ đến cực điểm này, Túc Mạch Lan cùng Bùi Tê Vũ đều sầm mặt lại.

Người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng kia đột nhiên lao tới, đưa tay muốn cướp đoạt Chưởng Thiên kính.

Túc Mạch Lan tế ra linh kiếm cấp vương, bạo linh xuất kích, ngăn cản đối phương muốn cướp đoạt Chưởng Thiên kính.

Người kia không ngại bị ngăn trở, chờ nhìn thấy linh kiếm cấp vương trong tay Túc Mạch Lan, vẻ tham lam trong mắt càng sâu, cười lên ha hả: "Chẳng trách có người trong trấn Hoàn Cốt đưa tin cho sườn núi Quỷ Khóc, để bản tọa chặn đường các ngươi, vốn tưởng rằng chỉ là mang theo chút đồ tốt, lại không ngờ ngay cả linh kiếm cấp vương đều bị các ngươi đạt được.."

Linh khí cấp vương thuộc về linh khí cấp cao, mặc dù không thể so với cấp thánh, nhưng đối với người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng mà nói, muốn có được linh khí cấp vương cũng không dễ, bây giờ khó lắm mới gặp được, tự nhiên mừng rỡ như điên.
Bùi Tê Vũ lại tức giận vô cùng, lại có người dám đoạt vũ khí của Mít Uớt nhà hắn.

Hắn không quan tâm tới thân thể, khu động Chưởng Thiên kính, công kích lần nữa.

Người kia đã sớm phòng bị, thoải mái mà tránh thoát Chưởng Thiên kính, một chưởng đập tới hướng hắn, đem hắn đánh bay ở trong rừng rậm phía dưới, toàn tâm toàn ý đối đầu Túc Mạch Lan.

Túc Mạch Lan mặc dù bởi vì Bạo Linh kiếm pháp hung bạo dị thường, có thể ngăn cản một hai, nhưng đối phương là cảnh giới Nguyên Hoàng hậu kỳ, chỉ qua mấy chiêu liền bị thua.

Mắt thấy đối phương sắp đoạt đi linh kiếm cấp vương của nàng, đột nhiên một đạo tường đất trống rỗng xuất hiện, ngăn lại người kia, tiếp lấy một nắm đấm xinh xắn xuất hiện từ sau tường đất, một quyền đập về hướng hốc mắt người kia.
Cho dù là người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng, bị người ta đập một quyền vào hốc mắt, cũng đau đến đầu óc choáng váng. Chẳng qua bản năng phản ứng mà người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng nên có, để hắn né tránh công kích kế tiếp.

Đợi đến khi đau đớn thối lui một chút, hắn rốt cục thấy rõ nữ tu trống rỗng xuất hiện, sát ý lại nổi lên.

Làm một người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng hậu kỳ, lại bị bọn hậu bối cảnh giới Nguyên Tông, Nguyên Linh hết lần này đến lần khác công kích bị thương, mặc dù thương thế kia cũng không tính trí mạng, nhưng đối với người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng mà nói, vẫn là vô cùng nhục nhã.

Chỉ có thể nói, người này đã xem nhẹ đoàn người Văn Kiều, nếu lấy cảnh giới Nguyên Tông, Nguyên Linh bình thường đến đối đãi bọn họ, tự nhiên phải ăn thiệt thòi.
Không nói Sư Vô Mệnh có được thân thể cường hãn đánh không chết ngăn chặn con Kim Sí Lôi ưng kia, Chưởng Thiên kính của Bùi Tê Vũ thế nhưng là Ma khí thượng cổ, cho dù là người tu luyện cảnh giới Nguyên Tông thúc đẩy, cũng có thể bất ngờ đánh cảnh giới Nguyên Hoàng trọng thương; lại càng không cần phải nói có linh kiếm cấp vương phối hợp Bạo Linh kiếm pháp, cùng Ngũ Nham thổ có lực phòng ngự tuyệt đối của Văn Cổn Cổn và nắm đấm mạnh mẽ của Văn Kiều..

Mấy người kia, lấy một người ra, đều không phải người tu luyện bình thường có thể đối phó.

Văn Cổn Cổn trèo lên bờ vai Văn Kiều, thấy người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng lại công tới, vội vàng ngưng tụ tường đất phòng ngự, cũng chế tạo cơ hội cho Văn Kiều công kích.

Hai người ở giữa không trung ngươi tới ta đi, mặc dù Văn Kiều bởi vì tu vi mà rơi ở thế hạ phong, nhưng không có ý chịu thua.
Người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng lại âm thầm kinh hãi, chẳng lẽ đám người này là đệ tử tinh anh Thất Hồn tông tỉ mỉ bồi dưỡng? Nếu không tu vi cỡ này làm sao lại mạnh đến mức đáng sợ như thế? Ngày khác nếu để cho bọn họ mạnh lên, tuyệt đối hậu hoạn vô tận.

Trong nháy mắt, người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng nổi lên vô tận sát ý, nhất định phải gϊếŧ chết mấy người kia ở đây, nhổ cỏ tận gốc.

Người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng sát ý nghiêm nghị, không cố kỵ nữa, thừa dịp Văn Kiều lại công tới, đột nhiên mi tâm xuất hiện một cây đinh dài đen nhánh tỏa sáng, đâm thẳng vào thức hải nàng.

Đinh dài kia bị Ngũ Nham thổ tràn ra ngăn lại.

Nào biết nó đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt, khi Văn Kiều kịp phản ứng, thân hình lóe lên, tay áo thế mà xuất hiện một lỗ thủng thật dài, phía trên lại mang theo dấu vết bị ăn mòn.
Người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng nhếch khóe môi, thế mà tán thưởng: "Không tệ, ngươi là người đầu tiên né tránh hồn đinh của ta. Nhưng là, kế tiếp ngươi có thể tiếp tục tránh thoát hay không, lại chưa chắc!"

Văn Kiều cảnh giác nhìn hắn, trên hồn đinh này phát ra khí tức chẳng lành, nếu bị nó đâm trúng, hậu quả tuyệt đối không tốt.

Túc Mạch Lan đứng ở sau lưng nàng vì nàng lược trận, cũng kinh hãi một trận.

Theo nụ cười người kia rơi xuống, hồn đinh lần nữa biến mất.

Văn Kiều không chút do dự quất một roi về phía Túc Mạch Lan ở sau lưng, đánh nàng rơi xuống, vị trí Túc Mạch Lan, cái bóng đen nhánh của hồn đinh hiện lên.

Kế tiếp thân hình của nàng xoay chuyển, ngửa ra sau, tránh đi hồn đinh xuất quỷ nhập thần kia.

Toàn bộ ý thức của nàng đều dồn vào việc tìm kiếm hồn đinh kia, mặc dù cũng chú ý cảnh giới Nguyên Hoàng, nhưng đến cùng không có cách nào hoàn toàn phòng bị công kích của hắn, phía sau lưng tê rần, liền bị đánh trúng một chưởng, thân thể từ giữa không trung rơi xuống, trước mắt lóe lên tia sáng màu đen, hồn đinh kia đâm thẳng vào tim nàng.
Một chùm ánh sáng trắng hiện lên, hồn đinh bị ngăn cản.

Chỉ nghe đinh một tiếng, hồn đinh kia đâm vào Thần bài trên ngực nàng, Thần bài nhanh chóng bị ô nhiễm, Văn Kiều có thể cảm giác được Thần bài đã mất đi lực lượng, trở thành một khối phế phẩm.

Nàng giận đến cực điểm, một phen giật Thần bài xuống, ngay cả hồn đinh kia cũng bị giật theo, quăng nó lên rồi bóp nát.

Người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng kia nhìn thấy hồn đinh đâm vào tim nàng, còn không kịp vui mừng, liền cảm giác được lạc ấn thuộc về hắn trên hồn đinh đang nhanh chóng biến mất, dường như bị thứ gì đó mạnh mẽ xóa đi, dưới sự phản phệ, khóe miệng tràn ra vết máu, thân hình suy yếu, suýt chút từ giữa không trung cắm xuống.

Hồn đinh là pháp bảo bản mệnh của hắn, vô cùng âm độc, ngoại trừ hắn, người tu luyện khác ngay cả đụng chạm một chút, đều có khả năng bị độc thương. Nhưng mà hồn đinh lại không biết bị thứ gì xóa đi thuộc tính âm độc của nó, cuối cùng bị người bóp nát, tổn thương đối với chủ nhân hồn đinh có thể nghĩ.
Người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng hận đến cực điểm, tế ra một thanh linh kiếm, linh quang lấp lóe, chém xuống một kiếm.

"Chít chít!"

Một tiếng kêu thanh thúy vang lên, người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng cảm giác được có thứ gì đó đang đánh về hướng hắn, vô thức nghiêng người, lúc cùng vật kia lướt qua người, y phục cùng huyết nhục vừa khéo bị đâm trúng.

Hắn nhanh chóng lui lại, nửa người đã run lên, máu chảy như trụ, tranh thủ thời gian vận hành linh lực bảo vệ thân thể, ngăn lại máu đang chảy xuôi kia.

Hắn nhìn sang, phát hiện vừa rồi lướt qua người lại là một con yêu thú toàn thân đều là gai, tựa như một con cầu gai tròn vo khổng lồ, bị nữ tu kia dùng linh kiếm tiếp được.

Lúc cầu gai lớn rơi xuống linh kiếm, gai trên thân biến trở về lông bạc mềm mại.

Trong lòng người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng hơi kinh ngạc, mỗi khi hắn cho là có thể chơi chết những hậu bối này, đối phương chắc chắn sẽ có pháp bảo lợi hại gì đó ngăn cản, ngay cả yêu thú đi theo cũng đánh bất ngờ như vậy, thực sự khiến người đau đầu.
Điều này khiến hắn không khỏi có chút hối hận, sớm biết như thế lúc vừa xuất hiện, liền trực tiếp bóp chết bọn họ.

Ngay khi trong lòng hắn sinh ra vô tận sát ý, nghĩ có nên ra tay chém gϊếŧ không chút lưu tình hay không, đã thấy nữ tu nọ đột nhiên mang theo con Đại Mao Cầu kia bỏ chạy.

Muốn chạy trốn?

Khóe miệng người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng kéo ra một tia cười lạnh, đã chậm.

Hắn nhanh chóng đuổi theo, một đường đuổi theo một người hai thú kia, đuổi tới rừng rậm phía dưới.

Thẳng đến một vùng đất trống trải, đã thấy nữ tu kia đột nhiên dừng lại, quay người nhìn qua phía hắn.

Trong lòng người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng hơi nhảy, trực giác không ổn, hành vi này của nàng, ngược lại không giống không thể trốn đi đâu được nữa, mà là..

Lúc này, trên bầu trời đột nhiên bay tới mấy đóa kiếp vân, hơn nữa kiếp vân kia lại nhanh chóng ngưng tụ, trong nháy mắt liền khóa chặt một phương thiên địa này.
Đây là lôi kiếp hóa hình của yêu thú!

Người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng bỗng giật mình, hai mắt như điện, nhanh chóng tìm kiếm, liền nhìn thấy có một nam tu đứng cách đó không xa, nam tu kia bộ dáng tuấn mỹ nhã nhặn, trong tay mang theo một con yêu thỏ biến dị, chính là con yêu thỏ biến dị đó sắp độ lôi kiếp hóa hình.