Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 313: Nàng muốn làm thịt bọn họ!



Bọn họ đến đường phố trấn Hoàn Cốt, trong nháy mắt liền cảm giác được vài ánh mắt tràn ngập ác ý rơi vào trên người.

Bọn họ cũng không thèm để ý, đi dạo trên đường một lát, rồi chọn một quán rượu đi vào, gọi vài món ăn tượng trưng, sau đó an tâm ngồi ở chỗ đó nghe người trong quán nói chuyện mới mẻ gần nhất.

Mỗi ngày trấn Hoàn Cốt đều sẽ có chuyện mới phát sinh, chỉ cần đi về nơi có nhiều người tụ tập, hai tai liền có thể nghe đầy bát quái.

Hôm nay chuyện mới tại trấn Hoàn Cốt có liên quan tới cái chết của Đằng Lệ Nương, nghe nói từ khi Đằng Lệ Nương chết, có không ít nam nhân trong trấn Hoàn Cốt này muốn chết muốn sống vì nàng, mỗi ngày đều khóc lóc ầm ĩ, thậm chí có rất nhiều người bị giận chó đánh mèo.
Hoa Đại nương chính là một trong số những người bị giận chó đánh mèo.

Chẳng qua Hoa Đại nương làm việc mạnh mẽ, một thân thịt mỡ kia đâm về phía trước một cái, liền không có ai có thể động được bà ấy, có không ít người đi tìm phiền phức đều bị bà ấy mắng đến xám xịt bỏ chạy.

Khi tiểu nhị đưa đồ ăn tới, Bùi Tê Vũ gọi hắn lại, ném hai khối linh thạch qua, hỏi: "Đằng Lệ Nương làm sao đột nhiên chết rồi? Rõ ràng trước đó nàng còn rất tốt."

Tiểu nhị kia nhìn thấy hai khối linh thạch, tâm tình đang đẹp đây, nghe nói như thế, nhịn không được nhìn thoáng qua mấy người đang ngồi.

Hắn hắc một tiếng, cũng không hỏi bọn hắn cái gì, chỉ nói ra: "Đằng Lệ Nương xui xẻo thôi! Nàng vốn dĩ sống rất tốt, nào biết được vì một tên nam nhân mà nghĩ quẩn, thế mà muốn khiêu chiến quy củ trấn Hoàn Cốt, lại tìm không ra người giúp nàng, thế thế là cứ như vậy chết rồi."
"Trấn Hoàn Cốt có quy củ gì?" Túc Mạch Lan ra vẻ không hiểu.

Tiểu nhị chỉ cười cười, nhìn thoáng qua linh thạch trên tay.

Túc Mạch Lan thức thời đưa qua hai khối.

Tiểu nhị lập tức vui vẻ ra mặt, lanh lợi nói: "Sinh là người trấn Hoàn Cốt, chết cũng chỉ có thể làm xương trấn Hoàn Cốt! Đã thành người trấn Hoàn Cốt, muốn đi nào dễ dàng như vậy? Đằng Lệ Nương đây không phải vĩnh viễn cũng lưu lại trấn Hoàn Cốt sao?"

Nói đến đây, tiểu nhị liền im lặng, nhét linh thạch vào trong tay áo, khoát tay rời đi, tiếp tục đi phục vụ khách nhân khác.

Thức ăn trên bàn nhìn xem rất ngon miệng, chẳng qua bọn họ đã biết quy củ của trấn Hoàn Cốt, đương nhiên sẽ không xách đũa động nó.

Sư Vô Mệnh nghe tiếng thảo luận náo nhiệt trong sảnh quán rượu, một mặt hiểu rõ nói: "Xem ra Đằng Lệ Nương này cũng là người thủ hộ trấn Hoàn Cốt, nhưng đáng tiếc nàng làm trái quy củ trấn Hoàn Cốt, cho nên chỉ có thể chết mà thôi."
Ninh Ngộ Châu gật đầu: "Đằng Lệ Nương đúng là thật lòng yêu thích vị hôn phu trước của nàng, nhưng đáng tiếc vị vị hôn phu đó của nàng lại là người tu luyện tới từ bên ngoài, không có khả năng cùng nàng vĩnh viễn lưu lại trấn Hoàn Cốt. Đằng Lệ Nương không muốn hắn rời đi, xem hắn như tế phẩm mà gϊếŧ, chờ gϊếŧ người xong, nàng lại hối hận, mới buông lời để cho người ta điều tra nguyên nhân cái chết của hôn phu nàng."

Hành động này của Đằng Lệ Nương, công khai là để cho người ta hỗ trợ tra nguyên nhân cái chết của nam nhân kia, kì thực là khiêu khích quy củ trấn Hoàn Cốt, muốn đánh vỡ quy củ trấn Hoàn Cốt định ra. Nhưng chuyện kế tiếp nằm ngoài tầm kiểm soát của nàng, nên lại hối hận rồi.

Khi đó nàng đến tìm Hoa Đại nương, cũng là nghĩ để Hoa Đại nương giúp nàng thoát chết.
Hoa Đại nương cũng là người thủ hộ, biết trói buộc của trấn Hoàn Cốt đối với người thủ hộ, tự nhiên không nguyện ý làm loại chuyện này, trực tiếp cự tuyệt nàng.

Cho nên Đằng Lệ Nương cuối cùng vẫn là chết rồi, trở thành một trong vô số xương cốt dựng thành cốt phòng tại trấn Hoàn Cốt.

Nghe hai người đem đầu đuôi câu chuyện vuốt thuận, Văn Kiều cùng Túc Mạch Lan đều kinh ngạc.

Hóa ra trở thành người thủ hộ trấn Hoàn Cốt, cũng sẽ chết.

Hơn nữa sau khi trở thành người thủ hộ, lại bởi vì một người nam nhân mà sinh lòng dao động, chỉ muốn thoát khỏi vận mệnh bị trấn Hoàn Cốt trói buộc, rời khỏi nơi này, đi ra thế giới tự do rộng lớn hơn bên ngoài, ngược lại mất mạng.

"Làm sao không biết?" Sư Vô Mệnh nói chuyện đương nhiên: "Trấn Hoàn Cốt và Khô Cốt Thập Tam phủ cùng một nhịp thở, chỉ cần Khô Cốt Thập Tam phủ không ngã, trấn Hoàn Cốt cũng sẽ không biến mất! Những người thủ hộ chỉ có thể tử thủ tại chỗ này, sau khi chết cũng trở thành xương cốt của trấn Hoàn Cốt, vĩnh viễn cũng không thể rời đi."
Cho dù trong lòng đã có chuẩn bị, vẫn khiến cho người ta nghe được tê cả da đầu.

Bọn họ không có cách nào tưởng tượng người bị vây ở trấn Hoàn Cốt có cam lòng hay không, coi như trở thành người thủ hộ hoặc tế phẩm, cũng không thể thoát đi, thậm chí xương cốt cũng phải trả cho nó.

Trấn Hoàn Cốt tựa như một chỗ bị nguyền rủa, người sinh sống trên cái trấn này, đều là người bị nguyền rủa, sinh tử không có cách nào khống chế.

** *

Đi dạo trên đường hơn nửa ngày, bọn họ trở lại nhà trọ Hoa Đại nương.

Hoa Đại nương lười biếng ngồi ở cửa nhà trọ, thân thể cao lớn chắn ngay cửa, nhìn thấy bọn họ trở về, miễn cưỡng dịch thân thể một chút, lộ ra lối đi cho một người đi qua.

Bà ấy nâng mí mắt lên, hỏi: "Đã hỏi thăm rõ ràng?"

Nghe giọng điệu của bà ấy, giống như trong lòng hiểu rõ bọn họ vừa làm gì ở trên đường.
Ninh Ngộ Châu cười nói: "Hỏi thăm rõ ràng, Đằng Lệ Nương ngược lại là đáng tiếc." Vốn là nữ tử có cuộc sống tùy ý, lại bởi vì một ý nghĩ sai lầm, dẫn đến mất mạng vô ích.

Hoa Đại nương hắc một tiếng, vung tay béo nói: "Đáng tiếc cái gì? Chính nàng nghĩ quẩn, ngược lại là giải thoát rồi, cũng không tính đáng tiếc."

"Nhưng dường như nàng cũng không muốn chết mà?" Giọng nói Văn Kiều trong trẻo, lại lộ ra mấy phần sắc bén: "Không phải sau này nàng hối hận rồi sao?"

Nếu không cũng sẽ không tìm Hoa Đại nương cứu mạng.

Hoa Đại nương xùy cười một tiếng, lạnh lùng nói: "Nếu nàng đã từng sinh ra ý nghĩ như vậy, chỉ có một kết cục! Tại trấn Hoàn Cốt, không có chuyện hối hận." Bà ấy nhìn về phía Văn Kiều, đôi mắt nheo lại tràn đầy lãnh khốc: "Đây chính là quy củ trấn Hoàn Cốt, không ai có thể trốn thoát được."
Nghe đến đó, Văn Kiều nhíu mày.

Một bàn tay xoa đầu nàng, Văn Kiều quay đầu, nhìn thấy là Ninh Ngộ Châu.

Ninh Ngộ Châu cười cười với nàng, mang theo ý vị trấn an, làm cho nỗi lòng có chút táo bạo của nàng lập tức bình tĩnh lại.

Nụ cười của hắn vẫn dịu dàng, cùng cốt phòng trắng hếu này không hợp nhau, Ninh Ngộ Châu nói với Hoa Đại nương: "Quấy rầy bà chủ đã lâu, ngày mai chúng ta sẽ rời đi."

Hoa Đại nương bình tĩnh nói: "Há, đem chìa khóa phòng trả lại cho ta là được."

Bọn họ ở lại trấn Hoàn Cốt thêm một đêm, sáng sớm hôm sau, đem chìa khóa phòng trả cho Hoa Đại nương.

Ninh Ngộ Châu đưa cho bà chủ một bình linh đan, nói ra: "Ngày sau nếu chúng ta lại đến, còn muốn tiếp tục quấy rầy, đây là tiền đặt cọc."

Hoa Đại nương không khỏi bật cười, hắc một tiếng nói: "Mấy người các ngươi ngược lại là kỳ quái, lại còn muốn đến! Ngày trăng rằm tại trấn Hoàn Cốt cũng không phải dễ dàng gặp được như vậy." Không gặp được, thì không thể vào Khô Cốt Thập Tam phủ.
"Không sao cả, có người có thể đoán ra là được." Ninh Ngộ Châu mỉm cười nói.

Hoa Đại nương sửng sốt một chút, muốn nói gì đó, lại thấy bọn họ đã rời đi.

Đi ra ngõ nhỏ, đi trên đường phố trấn Hoàn Cốt, vẫn là loại ánh mắt tràn ngập ác niệm ở khắp mọi nơi kia.

Năm người coi như không có phát hiện, kéo mũ trùm áo choàng xuống, đi ra trấn Hoàn Cốt.

Trong nháy mắt bước ra khỏi trấn Hoàn Cốt, cỗ ác niệm ở khắp mọi nơi kia rốt cục thối lui, xung quanh tuy là bãi tha ma, còn có mấy cỗ thi cốt còn dính huyết nhục mới mẻ, nhưng cảm giác so với trấn Hoàn Cốt tốt hơn nhiều.

Sư Vô Mệnh thở dài: "Ở Khô Cốt Thập Tam phủ lâu như vậy, bây giờ nhìn một bộ xương người chết đều cảm thấy mi thanh mục tú."

Nghe được khẩu vị nặng này, đám người dồn dập nhìn hắn, liền thấy hắn kinh ngạc nhìn phía trước, bộ dáng thất vọng mất mát, sau đó hai mắt liền đỏ lên.
"Làm sao vậy?" Văn Kiều kỳ quái hỏi hắn.

Sư Vô Mệnh đưa tay dụi mắt một cái, nức nở nói: "Không có việc gì, ta chỉ là quá cảm động, bị nhốt lâu như vậy, rốt cục để lão tử rời khỏi địa phương quỷ quái kia, ta đây là vui sướng đấy.."

Ồ, thì ra là vui đến phát khóc.

Thế là đám người cũng không để ý tới hắn, rời khỏi bãi tha ma.

Sư Vô Mệnh vừa lau nước mắt vừa đuổi theo, bước chân vô cùng nhẹ nhàng.

Sau khi rời khỏi bãi tha ma, Ninh Ngộ Châu đem phi thuyền tế ra, một đoàn người lên phi thuyền.

Phi thuyền kéo theo một chùm ánh sáng, trong nháy mắt liền rời khỏi phạm vi trấn Hoàn Cốt, bay về phía xa.

Sau khi lên phi thuyền, Sư Vô Mệnh hết nhìn bên này lại nhìn bên kia, giống như nhìn thấy cái gì đều cảm thấy mới lạ.

Bùi Tê Vũ xem thường: "Chẳng lẽ ngươi ngay cả phi thuyền cũng chưa từng thấy?"
"Từng thấy rồi, chỉ là quá lâu không gặp, ta nhịn không được nhìn thêm một chút." Hắn thuận miệng đáp, chờ sau khi biết phi thuyền này lại là Ninh Ngộ Châu luyện chế, phản ứng vô cùng khoa trương: "Ta đã nói tại sao chiếc phi thuyền này nhìn không tầm thường, hóa ra là Ninh công tử luyện, Ninh công tử thật đúng là đa tài đa nghệ, nếu là ngươi là cô nương thì tốt rồi, quả thực là ứng cử viên cho vị trí nàng dâu trong lòng ta.."

Ninh Ngộ Châu ghét bỏ: "Nếu như ta là nữ, ta cũng chướng mắt ngươi."

Sư Vô Mệnh mặt dày nói: "Kỳ thật ta cũng không phải kém như vậy, chí ít ta bề ngoài không tệ -- mặc dù kém hơn ngươi, nhưng so với Bùi công tử nhìn xem thuận mắt hơn nhiều, có phải không?"

Làm ma chủng chuyển thế, cho người ta cảm giác âm u, Bùi Tê Vũ người thoạt nhìn không giống người tốt lập tức muốn đạp con hàng miệng tiện này xuống khỏi phi thuyền.
Lúc này, Văn Kiều cắn một cây mía biển hỏi: "Sư công tử, đã rời khỏi trấn Hoàn Cốt, kế tiếp ngươi muốn đi đâu? Sẽ không phải muốn đi cùng chúng ta nữa chứ?"

Nhưng mà nhìn phản ứng của hắn, thật đúng là nghĩ đi theo đám bọn hắn, Bùi Tê Vũ là người đầu tiên phản đối.

Không đợi hắn phản đối, liền nghe Ninh Ngộ Châu nói: "Ngươi là đệ tử môn phái nào tại Hỗn Nguyên đại lục, hẳn là có thể nói cho chúng ta biết đi?"

Cũng đã rời khỏi Khô Cốt Thập Tam phủ, lại che giấu, vậy cũng không cần thiết.

Sư Vô Mệnh cũng rõ ràng đạo lý kia, thản nhiên nói: "Ta là đệ tử Thất Hồn tông."

Nghe được Thất Hồn tông, trên mặt mấy người đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Sư Vô Mệnh thấy thế, vội hỏi: "Các ngươi đây là ý gì? Chẳng lẽ trong lúc ta bị giam tại Khô Cốt Thập Tam phủ, Thất Hồn tông đã xảy ra chuyện gì hay sao?"
"Há, cái này thật không có." Văn Kiều đưa một nhánh cây mía biển cho Văn Cổn Cổn, nháy mắt nói: "Chỉ là không nghĩ tới trùng hợp như vậy, chúng ta đang muốn đi thành Thất Diệu đâu."

"Thành Thất Diệu?" Sư Vô Mệnh cũng nháy mắt theo.

Bùi Tê Vũ xùy cười một tiếng, mặc dù không nghĩ tới người này lại là đệ tử Thất Hồn tông, địa vị Thất Hồn tông này tại Hỗn Nguyên đại lục cũng không thấp, hơn nữa cũng là thế lực ngay từ đầu hắn xem trọng, Sư Vô Mệnh này ngược lại là biết chọn.

Sư Vô Mệnh lập tức mừng khấp khởi nói: "Ai nha, không nghĩ tới chúng ta cùng đường, vậy thật sự là quá tốt, vậy thì cùng đi đi! Chờ ta về sư môn, ta nhất định bẩm báo sư môn, nhất định phải cảm ơn sự khẳng khái tương trợ của các ngươi, mang ta rời khỏi Khô Cốt Thập Tam phủ.."
Nghe hắn một trận líu lo không ngừng, mấy người Văn Kiều đều không có cảm giác gì.

Mặc dù không ngờ gặp được hắn, nhưng cũng từ chỗ hắn biết không ít tin tức liên quan tới trấn Hoàn Cốt cùng Khô Cốt Thập Tam phủ, người này còn tính là hữu dụng.

Phi thuyền đi về hướng thành Thất Diệu.

Liên tục phi hành mấy ngày, khi phi thuyền xuyên qua một mảnh rừng rậm, đột nhiên từ trong rừng rậm bay ra mấy trăm con yêu cầm, yêu cầm đánh thẳng về hướng phi thuyền.

Phi thuyền dùng vài động tác mạo hiểm tránh né chim chóc đâm tới, chẳng qua vẫn có vài con chim va vào khiến phi thuyền nghiêng ngả.

Trong nháy mắt yêu cầm xuất hiện, người tu luyện nghỉ ngơi bên trong phi thuyền liền cảnh giác chạy đến, khi thấy rõ tình huống bên ngoài, Sư Vô Mệnh nhịn không được mắng một tiếng mẹ nó, yêu cầm từ đâu tới dám xuất thủ với bọn họ?
Bùi Tê Vũ âm trầm nói: "Xem ra người trấn Hoàn Cốt mặc dù không thể đi ra ngoài, nhưng có liên hệ với ngoại giới."

Đây cũng không phải là chuyện kỳ quái, trấn Hoàn Cốt liên kết Khô Cốt Thập Tam phủ, ở trong mắt rất nhiều người tu luyện, Khô Cốt Thập Tam phủ mặc dù nguy hiểm, lại có vô số cơ duyên và kho báu. Lần này bọn họ có thể bình an đi ra từ Khô Cốt Thập Tam phủ, bởi vì bọn họ là khách của Hoa Đại nương, người trấn Hoàn Cốt không thể ra tay với bọn họ, nhưng người bên ngoài có thể.

Chỉ cần bọn họ rời khỏi trấn Hoàn Cốt, người bên ngoài liền có thể đến gϊếŧ người đoạt bảo.

Suy đoán của Bùi Tê Vũ nhanh chóng ứng nghiệm.

Một con Kim Sí Lôi ưng cấp chín từ đằng xa bay tới, phát ra một tiếng kêu cao vút, trên lưng Kim Sí Lôi ưng có một người tu luyện đang đứng, từ trên cao nhìn xuống phi thuyền.
Cảm giác được khí tức người tu luyện kia, trên mặt Bùi Tê Vũ đằng đằng sát khí: "Là người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng hậu kỳ."

Dù không phải người tu luyện cảnh giới Nguyên Đế, nhưng người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng hậu kỳ cũng không phải cảnh giới Nguyên Hoàng sơ kỳ có thể so sánh, coi như huyễn thuật của Bùi Tê Vũ có thể khiêu chiến vượt cấp, cũng không dám tự tin nói mình có thể gϊếŧ được cảnh giới Nguyên Hoàng hậu kỳ.

Cảnh giới người tu luyện còn tại đó, một đại cảnh giới liền có thể đè chết người.

Sư Vô Mệnh lập tức giận đến bật cười: "Thứ đồ chơi từ đâu tới, dám đến giương oai trước mặt lão tử! Văn cô nương, mau tới, cho hắn biết thế nào là lễ độ đi!"

Nghe được những lời vô liêm sỉ này, Túc Mạch Lan cũng nhịn không được khinh bỉ nhìn hắn: "Tại sao không phải chính ngươi đi lên cho hắn biết thế nào là lễ độ đi? Văn cô nương so với hắn chênh lệch đến hai đại cảnh giới đấy!"
Văn Kiều ngạc nhiên nhìn hắn, hỏi: "Ngươi đối với ta rất tin tưởng?"

Sư Vô Mệnh nịnh hót nói: "Đó là đương nhiên, lấy cường độ nhục thân bây giờ của ngươi, có thể đọ sức với cảnh giới Nguyên Hoàng."

Mặc dù chỉ là cường độ nhục thân, cũng không phải là sức chiến đấu, nhưng đối với thể tu mà nói, cảnh giới Nguyên Linh trung kỳ liền có thể rèn luyện ra cường độ nhục thân cảnh giới Nguyên Hoàng, có thể thấy được thực lực của Văn Kiều, cảnh giới Nguyên Tông cũng không phải là đối thủ, hoàn toàn có thể khiêu chiến cảnh giới Nguyên Hoàng.

Chỉ là sự chênh lệch cảnh giới này, lại không có cách nào dùng cường độ nhục thân để bù đắp.

Lúc này, người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng đứng trên Kim Sí Lôi ưng xuất thủ.

Hắn cũng không tự mình xuất thủ, mà là để Kim Sí Lôi ưng dưới thân công kích, chắc là đã nhận được tin tức, biết trong nhóm người này tu vi cao nhất chỉ có cảnh giới Nguyên Tông trung kỳ, không đáng để lo.
Nếu không phải biết bọn họ mới từ Khô Cốt Thập Tam phủ ra, trên thân đồ tốt nhất định không ít, nếu không cũng sẽ không xuất động người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng đến công kích bọn họ.

Đám người Liễu Thanh Vận đã rời khỏi trấn Hoàn Cốt sơm hơn bọn họ một ngày, nói không chừng cũng gặp phải tình huống giống như bọn họ, cũng không biết bọn họ cuối cùng như thế nào.

Kim Sí Lôi ưng há miệng, bắn ra mấy tia lôi điện màu tím, đập thẳng về hướng phi thuyền.

Phi thuyền bị tử lôi kia đánh ra mấy vết tích, xiêu xiêu vẹo vẹo rơi xuống đất.

Văn Kiều trong phi thuyền lập tức nổi giận, cũng dám làm hư phi thuyền phu quân nhà nàng luyện chế, nàng muốn làm thịt hai con hàng bên ngoài kia..

"Chít chít!" Văn Cầu Cầu ở bên phụ họa, cùng chung mối thù.

Bùi Tê Vũ nghiêm mặt, mang theo Sư Vô Mệnh nói với mấy người Ninh Ngộ Châu: "Chúng ta ra ngoài ngăn hắn lại, các ngươi trốn trước đi."
Sư Vô Mệnh sợ ngây người: "Vì, vì cái gì ta cũng phải đi ra ngoài? Ta chỉ là một tên yếu gà cơ mà!"

Bùi Tê Vũ không quan tâm tới sự giãy dụa của hắn, mang theo người rời khỏi phi thuyền.

Đúng lúc này, lại một đạo lôi điện đập tới, Bùi Tê Vũ thuận tay ném Sư Vô Mệnh qua đó..