Nhật Ký Chạy Trốn Tình Yêu

Chương 4: Không thể thế này cả đời



Lúc đó anh nghĩ gì thế không biết? Mới hainăm, giờ ký ức đã có phần mơ hồ. Cô rất thê thảm, một mình, ốm bệnh, công việclại mỏi mắt, ở thành phố này chẳng có lấy một người thân, giờ đến nơi ởcũng không có. Nhưng anh lại thấy chẳng có gì là xấu, đối với anh khi đó còn làmột cơ hội tốt.

Hóa ra anh đã đợi mãi cơ hội này, hóa raanh cũng chẳng phải là người tốt.

*************************

Ăn vài miếng lấy lệ. Lăng Tiểu Manh đã muốn bỏ đi, ngótrước ngó sau, Cố ChínhVinh thực sự rất bận, cô chẳng thể tìm được cơ hội nói chuyện, nhưng cho dù cócơ hội cô cũng chẳng nghĩ được cách gì.

Bên cạnh chỉ có anh chàng Bùi Gia Tề mới quen, cô quaysang chào anh ta một câu, định bụng đi thẳng.

Lăng Tiểu Mạnh tuy chẳng có bản lĩnh gì nhưng khả năngbiến mất rất tốt, Bùi Gia Tề khi đó đang nói chuyện với vài nhà thiết kế cùngbàn, chỉ nghe thấy bên tai vọng lại một câu: “ Ngày mai còn phải dậy sớm, tôiđi trước nhé”, quay đầu lại đã thấy bóng hình bé nhỏ của cô ở phía cổng sảnhhội nghị.

Ra khỏi trung tâm triển lãm, Lăng Tiểu Mạnh mới cảmnhận được tự do thoải mái biết bao, quay đầu nhìn lại nơi đem đến cho cô biếtbao điều không thể ngờ tới, công trình kiến trúc cỡ lớn giữa đêm hè vẫn đứng đótrong ánh đèn người người qua lại, cảnh tượng ồn ã phồn hoa.

Tại sao người khác thích ứng rất nhanh, còn cô lạikhông tài nào chịu nổi? Nghĩ mãi không ra nên đành để đấy, bước chân cô thoănthoắt hướng về phía trước, chẳng mấy chốc con đường đã trở nên yên tĩnh.

Trung tâm triển lãm mới được khánh thành, xung quanhhoang vu, giao thông công cộng gần đó rất ít, đại đa số những người tới thamgia đại hội đều có xe riêng hoặc xe chuyên dụng đưa đón. Lăng Tiểu Manh đi trênphần đường dành cho người đi bộ chậm rãi bước, chỉ thấy con đường lớn rộng dàibất tận, xe cộ qua lại vù vù, xungquanh chẳng có một ai, đến bóng một chiếc taxi cũng không thấy.

Cũng chẳng sao, cô biết qua một con đường nhỏ nữa sẽcó trạm tàu điện ngầm, thấy thời gian vẫn kịp đón chuyến xe cuối cùng, cô vungtay bước đi thật nhanh.

Qua ngã rẽ, con đường trước mặt bỗng trở nên gập ghềnhmấp mô, cô chỉ muốn thở dài. Công trình lớn của ThượngHải, sao lại làm dở dang thế này, dưới chân đầy sỏi đá, cô bắt đầu đi cẩn thận,cuối cùng gặp phải một cái hố nhỏ, cô vội vàng ôm túi nhẹ nhàng nhảy qua.

Tại sao chẳng có người? Cô cứ đi cứ đi cho tới khithấy chột dạ, ở đây nhà ở không nhiều, đèn đường lờ mờ, cô bắt đầu nhận thấythật không sáng suốt khi một mình chạy ở nơi này, cô cúi đầu bước vội, chỉ mongcho chóng tới ga tàu.

Sau lưng bỗng vọng lại tiếng bước chân nặng nề, tóctai cô bỗng chốc dựng hết cả lên, trong đầu Tiểu Manh thấp thoáng vô số nhữngdòng tít trong mục Tệ nạn xã hôi rải đầy trên mặt báo: “ Mộtthiếu nữ mất tích trong đêm, đến nay vẫn không có tin tức, nếu ai có thông tinxin vui lòng liên hệ...”

Đừng mà, cưóp của hãm hiếp cô đâu phảilựa chọn đúng đắn, người nào ở phía sau vậy? Xin đừng gây thêm rắc rối cho cô.

Bước chân càng lúc càng nhanh, cô bắt đầu đi như chạy,nhưng bước chân phía sau không rời nửa bước, chỉ cách cô đúng ba bước chân,trong phút chốc âm thanh ấy như nghiền nát đầu cô.

Trời đang là mùa hè, lúc này Lăng Tiểu Manh đầm đìa mồhôi, cuối cùng cũng xuất hiện một chiếc taxi, cô dũng cảm lao ra, suýt chút nữathì bị xe đâm.

“ Tôi, tôi cần về phố Tây”. Tiểu Manh thờ gấp, chuiđầu vào cửa xe, tay túm lấy tay nắm cửa định kéo ra.

“ Có người rồi có người rồi”, lái xe hét lên.

“ Không sao, tôi cũng đang tìm cô ấy đấy, để cô ấy lênxe”. Từ ghế sau có người cất tiếng, đồng thời giúp cô mở cửa. Lăng Tiểu Manhnhìn thẳng, giờ mới nhận ra trong xe là người quen, là nhà thiết kế ngốc nghếchtham gia triển lãm ngồi cạnh cô khi nãy, Bùi Gia Tề.

Lái xe làu bàu mấy câu, chẳng nói thêm gì đợi cô ngồivào rồi lái xe đi thẳng. Còn chưa kịp định thần, Lăng Tiểu Manh quay đầu cổnhìn phía sau. Nhìn đi nhìn lại chẳng thấy bóng dáng nào, chẳng lẽ mình thực sựgặp ma? Hôm nay gặp nhiều chuyện khác thường quá, về nhà nhất định phải cầuthần linh cho đỡ sợ.

Bên cạnh có tiếng cười, là Bùi Gia Tề, Lăng Tiểu Manhquay đầu nhìn, anh lại càng cười lớn.

Bị người khác bắt gặp bộ dạng thảm hại, Lăng Tiểu Manhcó chút lúng túng, “ Đùng cười nữa, vừa rồi có người theo tôi, thật đấy”.

“ Cô cũng biết sợ à? Con gái tối muộn thế này một mìnhđi lại lung tung, cẩn thận kẻo bị bắt cóc đấy”.

Câu này sao nghe quen quá vậy? Lăng Tiểu Manh cúi đầukhông nói.

Nhìn dáng vẻ thất thần của cô, Bùi Gia Tề cũng thấykhông đành lòng, cuối cùng không cười nữa, “ Không ai tới đón cô sao? Sau nàynếu gặp trường hợp tương tự, tốt nhất là gọi người tới đón”.

Nhìn anh, cô tiếp tục lặng thinh. Cô phải gọi ai tớiđón cô đây? Cố Chính Vinh chăng? Có cho cô trăm lá gan cũng không dám đưa rayêu cầu vô lý đó.

“ Xem ra không tìm được ai tới đón thật rồi”. Bùi GiaTề dài giọng, khóe miệng nhếch lên, vẻ mặt đăm chiêu, “ Thôi được rồi, từ giờtôi có thể gắng gượng nhận lấy nhiệm vụ này, có được không?”.

Mới một ngày thôi, mới chỉ một ngày thôi mà...

Như bị sét đánh cho tê liệt, Lăng Tiểu Manh ngẩn ngườinhìn chàng trai ngồi cạnh mình, vẻ mặt bất lực.

“ Sao thế?”, anh vẫn cười, “ đúng rồi, khi nãy thấy côchẳng ăn gì cả, có cần đi ăn đêm không?”.

Anh chàng đẹp trai à, anh đang đãi bồi với tôi sao?Anh đãi bồi với một người mà chỉ hướng cả đời là sống âm thầm lặng lẽ ở một xó,lấy sự nhạt nhẽo và không ai thèm chú ý làm thành công sao?

Thái độ trên mặt cô lúc này quá rõ ràng, Bùi Gia Tềkhông dễ gì nín cười bắt đầu không nhịn nổi, rồi tỏ ra đau lòng, “ Không đồng ýsao? Cô có thể nói thẳng, tôi mạnh mẽ lắm đấy”.

“ Không phải, à, thật ra thì...” Cô rối trí.

“ Được rồi, hôm nay cũng muộn rồi, cứ đưa cô về nhàtrước, địa chỉ?”

Địa chỉ sao có thể nói cho anh ta được, Lăng Tiểu Manhgiật mình, định thần hẳn.

Chiếc xe đã vào trong đường hầm, giờ có muốn xuống xecũng không được, cô nhìn về phía trước rồi trả lời, “ Không cần phiền vậy đâu,ra khỏi đường hầm tôi xuống xe rồi tự bắt xe về”.

“ Vẫn muốn về một mình? côquên sự việc ban nãy rồisao?”

“ Vào thành phố là an toàn rồi,đông người mà”.

Thấy anh ta trở về trạng thái bình thường, Lăng TiểuManh cũng thở phào nhẹ nhõm, câu nói lại kéo dài theo thói quen.

Bùi Gia Tề là diễn giả, công việc của anh chính là nóichuyện với người khác, Lăng Tiểu Manh đáng thương bình thường không mấy khi nóichuyện, huống hồ lúc này sao có thể nói lại được với anh, sau cùng vẫn phảikhuất phục, để anh đưa mình tới nơi để xe lúc sáng.

“ Tới rồi tới rồi, đó chính là xe của tôi, để tôi tựlái xe về nhà được rồi.” Từ xa trông thấy chiếc Polo nhỏ xinh của mình cô thởphào, vội vã xuống xe, vẫn không quên lấy tiền trong túi ra đưa, “ Cám ơn đãđưa tôi về, tôi đi trước nhé”.

“ Này!” Bỗng nhiên anh cũng bước xuống, chặn bàn tayđang rút tiền của cô lại, “ Đồng chí Tiểu Manh, xin đừng hạ nhục tổ chức”.

Ai là tổ chức? Đã quen đứng ngoài đợi, Lăng Tiểu Manhnhất thời phản ứng không kịp, Bùi Gia Tề động tác cực nhanh, thêm chú lái xephối hợp nhuần nhuyễn, anh vừa đưa tiền xong trong chớp mắt chiếc xe đã mất tămmất dạng.

“ Để tôi tự lái xe về nhá”, cô nhắc lại.

“ Tôi biết, thấy cô lên xe rồi tôi đi, nhỡ may đến lúccô xảy ra chuyện gì, thì hành động nghĩa hiệp ngày hôm nay của tôi coi như đổxuống sông xuống bể”, anh nháy mắt mỉm cười.

Cô rất ít nói, nhung không có nghĩa cái gì cũng nhẫnnhục chịu đựng được, trực giác mách bảo người đàn ông này càng lúc càng lấntới, trong đầu Tiểu Manh như hú còi báo động, sau cùng không chịu nổi liền phảnbác, “ có mấy bước chân thì nguy hiểm cái gì? Hơn nữa theo tôi thấy, nửa đêmthế này anh đi một mình mới gọi là nguy hiểm”.

“ Tôi là đàn ông, có cái gì mà nguy hiểm”, anh vẫnnháy mắt, lần này không cười nữa, mà nói thẳng luôn.

“ Tôi, với anh.” Lăng Tiểu Manh nói, “ Thằng ngốc cũngthấy ai đẹp hơn, chọn anh để hạ thủ cũng là chuyện rất bình thường”.

Từ nhỏ tới lớn, vẻ ngoài của Bùi Gia Tề đã gây cho anhkhông biết bao nhiêu phiền toái, lúc này thấy cô nói vậy, anh lập tức cảm thấynỗi đau càng thêm giày xéo, “ Ai dám? Nếu là một tên không thiết sống thì cỏtrên mộ hắn cũng phái cao từng này rồi”. Nói rồi anh còn dùng tay ra dấu độcao, dí sát trước mặt Tiểu Manh.

Con người này thật biết pha trò, Lăng Tiểu Manh khôngnhịn nổi phì cười.

Bùi Gia Tề rất thích nhìn cô cười, dáng vẻ ngây thơhồn nhiên con trẻ, chiếc răng nhỏ khẽ lộ, khiến người nhìn không cầm nổi chỉmuốn dưa tay xoa lên đầu cô. Anh cứ nhìn cô cho tới khi cũng bật cười theo,quên cả khi nãy còn hơi bực mình.

Thật ra anh đâu nói bừa, bởi tướng mạo của anh quáđẹp, từ nhỏ ba mẹ đã đề phòng đưa anh đi học Taekvvondo, mười năm liền, hồi họccấp ba anh đã có đai đen, giờ đã lên hàng tứ đẳng, việc tự vệ vốn chẳng thànhvấn đề.

Con đường này không một bóng người, Lăng Tiểu Manhkhông đứng lâu, dù gì cũng tự anh ta xuống xe, không gọi được taxi thì tự đi màgiải quyết, cô không muốn nói nhiều, quay đầu rồi lên xe.

Phía cuối đường có chiếc xe vòng lại, ánh đèn sángchoang, tốc độ cũng nhanh, tới gần liền giảm tốc độ, từ từ đỗ lại phía trướcquán ăn vẫn sáng đèn bên đường.

Mắt lướt qua chiếc xe. Lăng Tiểu Manh đang ngồi trongxe lúc này bỗng thần người mất một giây, rồi vội vàng đóng cửa nổ máy, tay giơra vẫy, “ Tạm biệt, tạm biệt”. Không đợi anh trả lời, cô nhấn ga phóng thẳng.

Mắt thấy tốc độ biến mất vô cùng diệu kỳ của cô, anhchàng Bùi Gia Tề, người phải một mình lẻ bóng sau khi rẽ vào lề đường, ngẩnngười mất một lúc mới cười khổ sở, so vai, hai tay đút túi quần rồi chậm rãibước đi, rất nhanh sau đó đã ra khỏi con đường nhỏ.

Sau cùng tất cả lại yên tĩnh trở lại, một lúc sauchiếc Polo nhỏ màu đen lại xuất hiện từ chính nơi nó vừa biến mất, tốc độ khôngnhanh, lúc đi lúc dừng, hệt một chú chuột dang thò đầu ra do thám.

Chiếc xe dừng phía bên đuờng vốn trước giờ không cóđộng lĩnh, lúc này cửa xe mở ra, một người đàn ông dáng vẻ cao ráo bước xuống,anh đóng cửa xe lại, đưa mắt nhìn về phía trước.

“ Tiểu Manh, đỗ xe rồi lại đây”, CốChính Vinh nói thật khẽ, không có cảm xúc gì đặc biệt, trên con phố nhỏ khôngmột bóng người, vẫn nghe thấy rõ từng từ từng chữ.

Như thường lệ, quán ăn chẳng có một ai, trên bàn vẫnlà những món ăn quen thuộc, nhưng ông chủ, ngườiđã quá quen với những câu chuyện thường ngày của họ cũng phát hiện không khí cógì đó không bình thường, rất biết ý ông ngồi trên chiếc bàn nhỏ phía sau quầytính tiền cầm tờ báo trên tay giả bộ chăm chú.

Rõ là già vờ, cầm tờ báo nửa ngày trời mà không lậtmột trang, chốc chốc lại đảo mắt nhìn về phía họ.

Cố Chính Vinh ăn rất chậm, chỉ ăn và ăn. Tuy vừa đi ăntiệc trở về, nhưng trường hợp đó đối với anhăn hay chưa cũng như nhau, nên giờ mới là lúc dùng bữa thực sự.

Nhưng anh chỉ chăm chú ăn mà thôi, không nói một lờicũng không đút thức ăn như vẫn thườnglàm với cô, cảm giác không khí nặng nề, Lăng Tiểu Manh bưng bát mấy lần địnhnói, nhưng lời đến miệng lại theo nước bọt nuốt xuống.

Một bữa cơm kéo dài lê thê, sau cùng cũng thấy anh gácđũa, Lăng Tiểu Manh lập tức hạ bát xuống, hai tay còn đặt trên thành bát, mắtnhìn đăm đăm vào nó, như thể trong đó đụng toàn gan rồng mật phượng.

“ Không ăn nữa à?”, CốChính Vinh cất lời đầu tiên trong cả bữa cơm.

“ Khi nãy ở trung tâm triển lãm em ăn rồi, giờ khôngăn nữa”, Lăng Tiểu Manh khẽ nói.

“ Vậy dừng miễn cưỡng, em về đi”.

Anh nói rất ngắn gọn, nhung sao cô lại chẳng hiểu gì?Lăng Tiểu Manh ngẩng đầu lên, chỉ thấy CốChính Vinh đón lấy ly trà từ tay cô phục vụ, nghiêng mặt rồi cười với cô gái.

Ở nơi công cộng anh rất ít khi cười, nếu có cười cũng hếtsức tiết kiệm, anh hoàn toàn không phải túyp người thân thiện, lúc này tuykhông phải cười với mình, nhưng cô vẫn cảm thấy gai người, thà anh không cườicòn hơn.

Trong đầu Lăng Tiểu Manh lúc này chỉ có đúng một suynghĩ, chết rồi, Cố Chính Vinh đang rấttức giận, còn hậu quả, không thể tưởng tượng, không thể tưởng tượng được.

Trong lòng vốn thấp thỏm không yên, giờ toàn thân lạnhtoát, nhưng anh đã nói thế, theo bản năng cô vâng lời như một người thư ký tậntụy, vừa nói một tiếng đã đứng dậy bước ra ngoài, bước chân gần như loạngchoạng.

Thấy cô đi, ông chủ không kìm nổi liền chạy lại ngồixuống phía trước Cố Chính Vinh, “ Đừng bắtnạt Tiểu Manh, cô ấy nhát gan, chắc giờ sợ hãi lắm”.

Cố Chính Vinh đang uống trà, nghe thấy liền đặt cốcxuống nhìn sang, “ Ông cũng biết?”

“ Đương nhiên tôi biết, chẳng phải vì khi nãy có têntiểu tử đưa cô ấy tới đây sao?” Đây chính là điểm lợi của việc quanhnăm ngồi bên cửa sổ ngắm trời ngắmđất, trước sau đều rất tỏ tường, ông chủ lộ vẻ đắc ý.

Chiếc cốc đặt trên bàn, phát ra tiếng động nhẹ, CốChính Vinh không nói gì, nhìn ông một cái rồi đứng dậy bước đi.

“ Haizz, đừng giữ bộ dạng thất bại đó chứ? Tôi trôngthấy rất rõ, không có gì đâu, trông kiểu đó đến bạn bè bình thường cũng chằngbằng. Tối muộn thế này cô ấy về một mình, cậu cũng yên tâm được sao? Có ngườiđưa về thì đã làm sao, chứng tỏ Tiểu Manh nhà ta rất có sức hấp dẫn đấy chứ.”

“ Cô ấy thành người nhà các anh từ lúc nào vậy, saotôikhông biết?”

“ Thế thì nhà cậu chắc? Lâu đến vậy rồi nhưng cũngkhông thấy cậu cho cô ấy một danh phận, không thểtrách người khác được, xì!”

Vốn đang định bước ra ngoài, nghe thấy vậy bước chân CốChíVinh dừng hẳn, quay người lại đi thẳng về phía ông chủ.

Tuy là bạn thân đã nhiều năm,nhưng thấy bộ dạng anh như vậy ông chủ không khỏi kinh hãi, ôm ngực nói: “ Cáigì? Tôi bị bệnh tim đấy, thế đã được chưa?”.

Vỗ vỗ lên vai ông, CốChính Vinh lại cười, “ Đến cả anh cũng nghĩ như vậy, xem ra đúng thật là lỗicủa tôi”.

Ông chủ bị dọa phát hoảng, không dám đùa tiếp, khókhăn lắm mới thành thật nói, “ Cũng không thể thế này mãi, có phải không?”.

“ Đúng, không thể để cô ấy cả đời thế này được”, CốChính Vinh đanh mặt lại, thấp giọng trả lời, tuy rõ ràng đứng đối diện nhau,nhưng ông chủ hoàn toàn không cảm nhận được ánh mắt anh đang đặt ở chỗ nào.

Giữa hè, trong đêm khuya mà vẫn thấy ngột ngạt giốngnhư đang đánh vật với không khí nóng nực, hai bên đều là nhà ở, lúc này mỗi mộtchiếc diều hòa đều dang chạy với công suất cao nhất, cánh quạt quay tít khôngngừng, trong đêm khuya tĩnh lặng như nghe thấy rõ tiếng hàng trăm hàng nghìnchiếc điều hòa đang chạy ù ù.

Cảm giác ngột ngạt khó thở đó một lần nữa lại ập tới,thực ra nó còn dễ chịu hơn giây phút đột nhiên nhìn thấy cô cùng người đàn ôngấy đứng đó cười vui chuyện trò rất nhiều, lúc đó anh ngồi trong xe gần nhưnghẹt thở, nào cảm nhận được những thứ khác.

Giây phút cô nhoẻn miệng cười thật thoải mái, vẻ mặthồn nhiên như con trẻ, khẽ lộ chiếc răng nhỏ xíu, cười thật sảng khoái.

Rõ ràng hai năm nay lúc nào cũng có thể gặp cô, rõràng là gương mặt thân thuộc nhất, nhưng cứ mỗi khi cô nở nụ cười ấy, anh lạithấy nó thật xa lạ.

Đương nhiên anh sẽ thấy xa lạ, trước mặt anh Lăng TiểuManh rất ít khi cười như vậy, lúc nào cũng thận trọng, đến cả cười cũng cườitheo kiểu yểu điệu thục nữ.

Từ lúc trưởng thành, anh không hề tin vào nlũmg câuchuyện thần thánh rằng tình yêu có thể chiến thắng tất cả. Anh tin rằng chỉ khinào trở thành người đàn ông mạnh mẽ mới có đủ tư cách nói chuyện tình cảm, mớicó tư cách có được cũng như giữ được một người con gái.

Đương nhiên anh giữ được cô, nhưng khoảng cách cóđược, vẫn còn rất xa.

Thời gian trôi đi, cảm giác thất bại mà Lăng Tiểu Manhmang lại cho anh ngày càng lớn. Đã lâu như vậy, trước mặt anh, cô vẫn khôngphải là chính mình.

Nói không chừng đến bản thân cô, cũng đánh lạc mấtchính mình, vậy thì còn đâu nữa cho anh đạt được?

Cố Chính Vinh cảm thấy bản thân thất bại, khẽcười khổ sở, chiếc xe đỗ ngay bên quán, chỉ mấy bước,nhưng bước chân anh lê thật chậm.

Còn chưa tới được thân xe, chiếc đèn nhỏ hai bên gươngchiếu hậu đã tự động bật sáng, đưa tay kéo cửa, được một nửa anh bỗng nhiêndừng lại, rồi lùi một bước, lại một bước, anh quay lại nhìn.

Con phố vắng lặng, đèn đường cách nhau không xa, chiếcxe của anh có dáng khá cao, hắt bóng xuống đất kéo dài tới rất xa, rồi chìm hẳnvào bóng đêm.

Một chiếc xe nhỏ màu đen vẫn lặng lẽ đợi chờ trongbóng tối, chủ nhân của nó ở đó, thậm chí không phải ngồi trên xe, nửa ngồi nửatựa, mắt trân trân nhìn anh.

Dáng vẻ này, anh đã quá quen thuộc.

Hai năm trước khi cô ngồi thút thít trước mặt anh,dưới ánh đèn lờ mờ, siêu thị rộng lớn không một bóng người, cô thu mình trongmột góc nhỏ như một chú mèo bị bỏ rơi.

Anh cho cô vềnhà, lúc đó đi trên đường rất nguy hiểm, hay anh tự đưa cô về thì hơn.

Khi tạm biệt cũng đã năm giờ sáng, ban mai dần ló. Cănnhà cô thuê cách công ty không xa lắm, nhưng chỉ qua một ngã tư mà đã thấy nhưở thế kỷ trước. Nếu không phải cô chỉ đường, anh không thể ngờ rằng nằm ngaycạnh công ty, ngay trung tâm thành phố lại có một con đường vừa nhỏ vừa thô sơđến thế.

Hai bên đường biển quảng cáo của những cửa hàng nhỏgiăng bừa bãi, giờ đang là mùa hè, nên có người còn nằm ngủ ngay bên ngoài,vung chân vung tay. cởi trần nhồng nhộng, mặt đường lại hẹp, pảái cẩn thận lắmchiếc xe mới đi qua được.

Ngôi nhà kiểu khu tập thể rất cũ, cô ở căn phòng nhỏnằm ngay dưới tầng một, chỉ nhìn một cái là biết nó được ngăn ra mà thành. Cửasổ nằm ngay phía ngoài, rèm cửa không kéo, anh thấy cô chạy vào trong, dưới ánhnắng sớm nhưng căn phòng vẫn tối nguyên một màu đen, cô chạy vào vội vàng kéorèm cửa, thấy anh vẫn đứng ngoài, đôi mắt đỏ au, lúc này gương mặt cũng ửnghồng, bộ dạng lúng túng không ngẩng đầu lên.

Sợ cô khó xử, anh lậptức bỏ đi. Sau đó một thời gian không gặp lại, anh cũng không lấy làm lạ, vớivòng xoáy cuộc sống của hai người, thực sự rất khó để gặp lại.

Nhưng trong lòng anh vẫn luôn nhớ nhung một điều gìđó, thỉnh thoảng đi ngang qua phòng Thiết kế, mọi người đều tranh nhau tới chàohỏi, chỉ riêng cô, bất cứ lúc nào cũng cắm đầu miệt mài vẽ,chẳng phát ra tiếng.

Sau đó anh yêu cầu tất cả những phác thảo của phòngThiết kế phải đưa qua cho anh xem, phác thảo của cô cũng nằm lẫn trong đó,nhưng rất ít, chỉ có mấy tờ sơ sài. Anh không tin đây chính là kết quả của việccô vùi đầu làm việc, nhưng với cương vị củamình việc anh muốn xem phác thảo thật sự rất lạ, thế nên cũng không hỏi nhiều.

Trong cuộc họp sau đó, CốChính Vinh lại hỏi về cô, trưởng phòng Thiết kế có vẻ ngơ ngác, liền trả lời: “Lăng Tiểu Manh? Ba ngày hôm nay cô ấy không đi làm, tôi đã báo cáo phòng Nhân sự,theo dúng quy định, sẽ tính là tự động thôi việc.”

Rồi Trưởng phòng Thiết kế cẩn trọng nhìn anh, “ Tổnggiám đốc, sao anh lại hỏi về cô ấy?”.

Cố Chính Vinh chẳng buồn trả lời, trở về phòng làmviệc liền gọi điện cho cô, tắt máy. Nghĩ một lúc, anh lái xe tới địa điểm lầntrước. Lúc này đã rất muộn, tới nơi chỉ thấy một đám người tụ tập trước cửa xìxào bàn tán. Anh gạt đám người bước vào liền trông thấy cô đang quỳ dưới đấtthu dọn hành lý, thật ra đồ đạc không có nhiều, tất cả đều nằm rải rác trên mặtđất, cô cũng không có túi đụng, cầm được cái này lại để rơi mất cái kia, cổ taylộ ra ngoài tay áo, vừa nhỏ vừa gầy, khiến anh cảm thấy khó thở.

Cố Chính Vinh bước tới kéo cô đứng dậy, lại trông thấynước mắt cô rơi, bởi xung quanh có quá nhiều người bàn tán, cố nín nhịn đểkhông bật khóc, run rẩy ngập ngừng, nhìn thấvanh cô nhất thời kinh ngạc, chớp chớp đôi mắt, một dòng lệ trong suốt chảy ra.

Sau khi đưa cô ra khỏi đó, CốChính Vinh mới hỏi rõ nguyên nhân, là vì chủ nhà muốn bán nhà, nên vội vàng thuhồi phòng trọ, không thèm quan tâm cô cótìm được nơi ở hay không đã vứt hết đồ đạc của cô ra ngoài, chắc thấy cô ở mộtmình dễ bắt nạt.

Cố Chính Vinh lại hỏi tại sao cô không đi làm, gươngmặt vốn tái dại vì sợ hãi, vừa nghe đã thất sắc không một giọt máu, giọng nóithẽ thọt, vừa như thanh minh, vừa như tự nói với chính mình, “Tôi bị ốm, có gọi điện xin nghỉ rồimà”.

Lúc đó anh nghĩ gì? Mới cách đó hai năm, giờ ký ức đãcó phần mơ hồ. Cô rất thê thảm, một mình, ốm bệnh, công việc lại mới mất, ở cáithành phố nàv chăng có lấy một người thân, giờ đến nơi ở cũng không có. Nhưnganh lại thấy chẳng có gì là xấu, đối với anh mà nói, có khi đó còn là một cơhội tốt.

Sau khi nói chuyện, cô trầm ngâm lúc lâu rồi đưa tayđẩy cửa, anh cũng không miễn cưỡng, mặc cô ôm hết đồ xuống xe, bước từng bướcmột đoạn dài.

Lúc đó trời đã về khuya, cũng con đường này, vắnglặng, anh nhìn theo bóng cô dần khuất, cũng không có ý ngăn cản, bước vào trongquán gọi đồ ăn, rồi lại nói chuyện vài câu với ông chủ.

Khi bước ra anh thấy cô đứng ngay trước đầu xe mìnhdáng vẻ hệt như lúc này, hai tay đặt phía trước, mắt trân trân nhìn anh.

Anh bước tới, đặt thứ đang cầm vào tay cô, là mấy hộpđồ ăn xếp chồng lên nhau vẫn còn nóng hôi hổi, hai tay cô bưng lấy, ngước mắtlên nhìn anh, lần này cô cố gắng kìm lại, không để nước mắt rơi dù là chút ít.

Nhưng anh lại thấy chẳng thà chúng cứ rơi xuống cònhơn, một đường trong suốt cứa lên trái tim anh, cho tới giờ vẫn thấy đau.

“ Trên đường vắng, không gọi được xe”. Lăng Tiểu Manhkhẽ nói.

“ Ừ.”

“ Nên em mới đi nhờ xe”, cô càng nói càng bé, cũng mayxung quanh vắng lặng, anh vẫn nghe thấy được.

“ Ừ.”

“ Em có tranh trả tiền”, như tiếng muỗi kêu, Lăng TiểuManh nói câu sau cùng. Thấy anh vẫn không nhúc nhích, cô cúi đầu, không nói gì,dáng vẻ phục tùng.

Trong đêm tĩnh lặng bỗng có tiếng cười, hồi đầu cònthấy mơ hồ, sau dần rõ ràng hơn, cô ngẩng đầu lên dã thấy CốChính Vinh bước tới, trong nháv mắt đã đứng trước mặt cô.

Anh cao hơn cô nhiều, đứng lại gần lại càng khiến áplực tăng mạnh. Lăng Tiểu Manh vốn chỉ ngồitựa, trông càng thấp hơn, lúc này ngẩng đầu nhìn anh, thiếu chút nữa là trượtkhỏi xe.

Anh kịp thời đỡ lấv, CốChính Vinh, lại thở dài, tay kia xoa đầu cô, động tác rất nhẹ nhàng.

“ Anh biết rồi, về thôi.”

Bàn tay anh thật có sức mạnh, thời tiết nóng nực,không hiểu sao vẫn mát lạnh, vuốt qua tóc cô, rồi vuốt lên đôi gò má, lạnh băngdễ chịu.

Nhưng cô chẳng thấy gì, chỉ thấy hơi lạnh chạy dọcsống lưng, nỗi sợ hãi lại bủa vâv.

Một tiếng “ Vâng” cô quay người bước vào trong xe, chỉhai bước chân nhưng sao thấy nặng trịch. Vừa ngồi vào trong, cánh cửa bên hôngcũng mở, Cố Chính Vinh bước vàogần như cùng lúc, bốn mắt nhìn nhau, cô kinh ngạc, còn anh điềm nhiên “ Nhìngì? Còn không lái xe? Anh mệt rồi”.

Á? Không phải bảo cô đi về sao? Sao bỗng dưng lại thếnày...

Cô lái xe rất chậm, hoàn toàn không thể bì với tốc độcủa anh, tới hầm để xe cũng vẫn là anh xuống trước, thang máy vẫn trống không,cửa mở, cô nhìn Cố Chính Vinh không nhúcnhích, liền cúi đầu bước vào.

Đến nhà vẫn là cô mở cửa, cúi người đưa trước anh đôidép, chiếc đèn nhỏ phía trên cửa bật sáng, ánh sáng vàng vọt từ chiếc đèn chụpchiếu xuống, ngón tay vừa chạm cửa tủ giày, bỗng thấy lưng bị siết chặt, côkinh ngạc còn chưa mỡ miệng nói được nửa câu đã bị nén chặt trong đôi môi anh.

Cố Chính Vinh rất ít khi uống rượu, bữa tiệc lớn đếnvậy nhưng anh cũng chỉ uống đúng một ly sâm banh, khi nãy tại quán ăn lại uốngtrà, hơi thở ngập hương trà Ô Long. Ngón tay anh vẫn lạnh băng như thế, ghìchặt eo, tay nâng lấy gương mặt cô, áo phông mùa hè mỏng tang, hơi lạnh xuyênqua lớp áo chạm lên da thịt. Cô vốn sợ lạnh, lúc này chỉ thấy một trận rùngmình, nếu nhìn kỹ, chắc chắn sẽ thấy làn da gợn lên những cái gai nhỏ xíu.

Không phải anh mệt sao? Chẳng phải anh đang giận sao?Vừa bưóc vào nhà đã muốn cô, anh chưa từng gấp gáp như thế.

Nhưng hôm nay có quá nhiều chuyện khác thường xảy ra,tới lúc này cô quyết định để mặc cho số phận, tất cả đều nghe theo.

Kể ra cũng lạ, mặc dù xác định tinh thần là vậy, nhưngtoàn thân cô hoàn toàn thả lỏng, chỉ thấy ướt át và phấn chấn. Anh kề ngay bêncô, sự kích thích cùng cảm giác rất thật mà đôi bàn tay lạnh toát ấy mang lạivô cùng mạnh mẽ, cô lại thấy an tâm phần nào.

Quá nhiều chuyện, cô không còn sợ nữa. Không còn sợphải nay đây mai đó, không còn sợ bị mất việc, không còn sợ nghèo khổ bệnh tật,bởi có anh, cô đã có thể tự lo cho mình, không còn phải lo toan cuộc sống.

Kỳ thực cô cũng tùng trộm nghĩ, lúc này dù có phải xaanh thì cũng được thôi. Nhưng vừa nãy, anh khôngnói gì, lặng thinh trước mặt cô, rồi muốn cô tự mình đi. Độtnhiên lại trở về cái buổi sáng thê lương ấy, một mình cô khóc lóc ở nơi khôngmột bóng người, thê thảm như một chú mèo hoang mất hết bản năng sinh tồn. Haylà buổi chiều tối quỳ dưới đất lượm nhặt đồ đạc, ánh mắt của những người xungquanh như thấu xương, chỉ mình anh dang đôi tay đón lấy.

Cảm giác ấy lại đến, ngoài anh ra, thế gian này dườngnhư chẳng còn chỗ nào để đi. Cũng có thể từ bỏ anh, nhưng cái giá đó là buộc tatừ bỏ tất cả, mộng tưởng và rất nhiều, rất nhiều những thứ cô không thể hìnhdung.

Bỏ đi thì sao? Tất thảy đều là khách qua đường và chỉlà ảo tưởng, rời xa anh suy cho cùng cũng chỉ là tự đi một mình, bỏ đi, cũng cóthể, chỉ là chưa phải lúc mà thôi.

Họ làm tình ngay trong phòng khách, đèn không bật,cũng không ai nói gì, chiếc sô pha rộng rãi, trắng muốt một màu.

Bàn tay anh đang dạo chơi trên cơ thể cô, khi bắt đầutay anh lạnh buốt, nhưng khi vuốt ve cơ thể cô, chúng dần dần ấm lên.

Họ đang ở tầng mười ba, rèm cửa sổ còn chưa kéo, phíangoài lác đác nhũng ngọn đèn, xa quá, tất cả khung cảnh dường như chỉ là mộtbức họa, hoàn toàn chẳng có chút liên quan, cũng chẳng có ai để tâm tới họ.

Sau cùng khi họ thiếp đi, theo thói quen cô cuộn mìnhbên cạnh anh. Cố Chính Vinh nghiêng đầunhìn cô, anh dang cánh tay, cô lập tức lăn mình rồi chui tọt vào lòng anh, nằmđó thật ngoan.

Muốn hút thuốc lắm nhưng anh cố nhịn, để kiềm chế, anhlặng lẽ nhìn cô trong bóng tối.

Bị nhìn đến kinh hồn bạt vía, Lăng Tiểu Manh lần nữasám hối, “ Em sai rồi, đừng giận nữa”.

Anh không giận, đặc biệt là khi trông thấy cô đợi mìnhở cửa với dáng vẻ đó, ký ức ấy khiến trái tim anh mềm lại.

Sợ cô lại khóc, nhưng trên thực tế, kể từ lần đó, anhkhông bao giờ còn nhìn thấy cô khóc, cảnh tượng ấv dường như là ảo ảnh. Nhunganh mãi mãi cảm nhận được sự mềm yếu, mẫn cảm, mong manh, dễ vỡ, theo bản nănglại muốn lấy hết sức lực bảo vệ cô, lấp đầy những mơ ước của cô, cho cô hạnhphúc.

Cho dù trong ước mơ cô, thật ra chẳng có anh.

“ Không, em không sai, là anh sai.” Thả tay ra cho côngủ thoải mái, Cố Chính Vinh vừa trởmình sang bên vừa nói lời nói sau cùng của ngày hôm đó.