Nhật Ký Chạy Trốn Tình Yêu

Chương 5: Có thể không dũng cảm được không?



Ban công ở ngoài trời, cô ngẩng mặt, ánhtrăng trắng ngần soi tỏ trên cao, chiếu xuống đôi mắt màu nâu thẫm sáng longlanh, ánh mắt nâu thẫm sáng long lanh, ánh mắt bình yên như chú nai con đượcthuần hóa. Có lẽ ánh trăng khiến anh bị ảo giác, ánh mắt ấy vừa như đau đáu lạirất luyến lưu.

Dù đó là ảo giác, anh cũng thấy thậttuyệt.

*****************

Ngày hôm sau, tất cả gần như lại trở vềnhư bình thường, thức dậy, mở cửa, cùng lên xe.

Hai người họ chia tay nhau trên con đườngnhỏ phía trước quán ăn, mỗi người một xe tới chỗ làm. Cố Chính Vinh lái xe rấtnhanh, nháy mắt đã mất dạng.

Sau khi không trông thấy anh nữa, LăngTiểu Manh mới nhấn ga, không có anh ở bên, cô lái xe chậm hơn rất nhiều, lúctới nơi thì sương sớm đã tan hết.

Bước vào công ty mọi việc lại trở về trạngthái bình thường, vẫn chưa có khách, người qua lại như con thoi trong siêu thịrộng lớn hầu hết là những nhân viên mặc cùng một kiểu đồng phục. Những bộ phậnkhác cũng bắt đầu lục tục có người tới, tiếng chào hỏi vang lên không ngớt.

Bước tới phòng làm việc đã có rất nhiềungười cất tiếng chào cô, người cô biết rất ít, nhưng người biết cô lại rấtnhiều, bình thường cô đã quen với việc dù người nói chuyện với mình là ai thìcũng mỉm cười đáp lại, nhưng hôm nay có đôi chút khác thường.

Người chào hỏi cô quá nhiều...

Vào phòng Thiết kế lại càng thấy không khíkhác lạ, đồng nghiệp ngẩng đầu nhìn cô với ánh mắt không bình thường. Trên bànđã bày một số tờ tin mới trong ngành, thoáng nhìn cô đã thấy một bức ảnh cỡlớn, giáo sư John MaCain nắm tay cô tinh nghịch trao một nụ hôn, còn cô thì ngỡngàng, ánh mắt không biết đang nhìn vào đâu.

Một dòng tít ngay cạnh đó đơn giản, rõràng: Tài năng mới xuất hiện tại Đại hội John Macain, một nhà thiết kế khôngtham dự triển lãm bộc lộ tài năng. Thấy cô chằm chằm nhìn tờ tin, mọi ngườiđồng loạt nói: ‘Tiểu Manh, lần này phải gọi cô là sư phụ rồi”.

“Chúc mừng nhé, khi nào khao tụi này vậy?”

Đến rồi, quả nhiên đến rồi...

Thực ra từ hôm qua cô đã chuẩn bị sẵn tinhthần ánh đèn tlash tách tách liên hồi, khi đó trong bụng cô đã thầmkêu, nếu thành ra lớn chuyện thì làm thế nào? Chẳng may tới tai công ty thìphải làm sao? Giờ quả nhiên sói đã tới! Trong đầu cô ù ù mấy tiếng. Lăng TiểuManh chẳng còn nghe thấy họ nói những gì, sức mạnh của truyền thông quả nhiênquá lớn, mới sáng sớm, cô thực sự khó có thể thích ứng.

T rở về phòng làm việc, cô ngồi trước chiếc bàn cổgắng bình tĩnh, mới hít sâu được hai hơi, chuông điện thoại vang lên, Cố ChínhVinh ở đầu dây bên kia khẽ cười: “Tiểu Manh, em đã thấy chưa?”

Hơi mới hít vào một nửa liền mắc kẹt trong lồng ngực,một Lăng Tiểu Manh trước giờ vẫn luôn lấy nguyên tắc ngoan ngoãn phục tùng làmđầu, lần đầu tiên hét lên trong điện thoại: “Nhìn thấy rồi, nhưng em không muốnthế này, giờ phải làm thế nào?”

Một tờ tin tương tự cũng đặt trên mặt bàn Cố ChínhVinh, lúc này anh vừa nghe điện thoại, vừa chăm chú nhìn bức ảnh, gương mặtTiểu Manh trong đó lúng túng không biết phải làm sao, ánh mắt lạc ở một nơi nàođó, chẳng ai biết cô đang nhìn gì.

Anh mỉm cười, còn có người biết, anh biết rõ.

Khi đó cô đang nhìn anh, lẫn trong đám đông, bởi độtnhiên trở thành tiêu điểm nên cô sửng sốt. Nhưng bản thân cô cũng không ý thứcđược, chỉ trong có mấy giây ngắn ngủi, cô vẫn luôn tìm kiếm anh trong đámngười, nhìn thấy rồi có chết cũng không rời mắt.

“Không sao, đây là chuyện tốt mà. Tiến sĩ John MaCainngày mai sẽ rời đi, tối nay anh mời ông tới nhà dùng bữa, em cũng tới nhé.” Anhchậm rãi nói, mắt vẫn nhìn vào tấm ảnh, nhìn đôi bàn tay mảnh mai, lo lắng khẽkhum lại ngay dưới đôi môi tiến sĩ, anh bỗng chớp mắt.

Chút nữa phải nhắc nhở ông già này không được quá tùytiện như thế.

Ăn cơm? Còn phải ăn cơm? Không ăn có được không? LăngTiểu Manh ôm lấy điện thoại mặt mũi sầm sì.

Đầu kia có tiếng điện thoại gọi tới, Cố Chính Vinh vẫnluôn bận rộn, hình như còn có tiếng gõ cửa, chẳng có thời gian nói nhiều, anhdặn đúng một câu: "Đừng ngây người ra thế, nhớ dập máy nhé”.

Mệnh lệnh vang lên, Lăng Tiểu Manh lập tức hoàn hồn,gác điện thoại, động tác mạch lạc dứt khoát.

Gác máy rồi, Lăng Tiểu Manh lại thấy có cái gì đókhông đúng, nhíu mày nghĩ ngợi đăm chiêu, bản thảo trên bàn xếp thành chồnglớn, mỗi khi nghĩ ngợi điều gì cô thường có một tật xấu, ngón tay vô thức sờsoạng những thứ ở trước mặt, vừa nghĩ, đám bản vẽ bị cô vò tới vò lui kêu soànsoạt.

Sau cùng ngón tay chạm phải lưỡi dao dọc giấy để ngaydưới chồng bản thảo, hơi đau một chút, bỗng ánh mắt sáng lên, cô trợn tròn mắt.

Tối nay anh mời cơm ông ấy tới nhà dùng bữa, em cũngtới nhé...

Tới nhà dùng bữa? tới nhà ai dùng bữa? lẽ nào tới nhàcủa Cố Chính Vinh?

Cú sốc này quá lớn, Lăng Tiểu Manh chỉthấy tròng mắt mình sắp nhảy ra ngoài.

Nghe xong cuộc điện thoại này, cả ngày hômđó Lăng Tiểu Manh vật vã khác thường, bình thường chỉ cần ngồi trước bàn vẽ làcô có thể vùi đầu làm việc, buổi trưa công ty có cung cấp bữa trưa miễn phínhưng cứ mỗi khi cô ngẩng đầu khỏi bản vẽ cũng là lúc đã quá giờ, nên rất nhiềulần bữa trưa phải ăn sandwich.

Lúc nào cũng thấy thời gian làm việc trôirất nhanh, nhưng hôm nay tinh thần cô không ổn, cứ vài phút lại ngẩng đầu lênnhìn đồng hồ. Chiếc đồng hồ treo tường bằng nhựa đơn giản nơi đâu cũng có thểnhìn thấy, bình thường ít khi cô để ý, nhưng hôm nay mỗi lần lướt mắt qua côđều thấy kim đứng im.

Vừa nghe hai chữ "đồng chí" côliền nhớ ra ngay, "Bùi Gia Tề? Sao anh lại gọi cho tôi?"

"Theo báo cáo mới nhất của tờ tin tứctrong ngành, nhà thiết kế của công ty gia dụng nổi tiếng tầm cỡ quốc tế đã lộdiện tại Đại hội thường niên John MaCain. Là một kẻ qua đường được tận mắtchứng kiến, tôi đã rất muốn gửi lời chúc mừng đến cô, thế nên mới gọi điện tớicông ty nhờ họ chuyển máy."

Anh ta nói vòng vo tam quốc, Lăng TiểuManh ngẩn người một lúc mới hiểu ra, “Anh gọi điện tới chúc mừng tôi?”

“Đúng rồi, tiện đây hỏi cô có muốn cùngmột người qua đường như tôi ăn cơm, để chúc mừng cho sự thành danh của côkhông?”

Đầu dây bên kia cười hì hì, Lăng Tiểu Manhcầm điện thoại mếu máo, anh chàng đẹp trai à, sao anh còn chưa quên tôi?

Chúc mừng sự thành danh? Còn đang trongtrạng thái chưa thể chấp nhận sự việc đột ngột này, chúc mừng? An ủi còn chảkịp kìa! Vừa định mở miệng trả lời, điện thoại lại reo lên, điện thoại của CốChính Vinh, nhất thời cô luống cuống, Bùi Gia Tề lại cẩn trọng, “Cô nghe máytrước đi, chút nữa tôi gọi lại”.

Sau một ngày bận rộn, tới buổi chiều giọngCố Chính Vinh có phần mệt mỏi, nhưng ngữ khí vẫn rất nhẹ nhàng,"Tiểu Manh,bận lắm à? Gọi điện mà không được.”

“Không ạ, không phải bận lắm.” Lăng TiểuManh phản ứng thật nhanh, trong đầu đột nhiên lóe lên, “Đó là đồng nghiệp khinãy đọc được tờ tin trong ngành, nói phải chúc mừng, nên gọi điện tới.”

Bùi Gia Tề gọi điện tới, chuyện này bấtluận thế nào cũng không được nói, nhưng đúng là đồng nghiệp bắt cô chiêu đãi,nếu có thể không phải tới nhà Cố Chính Vinh, chẳng thà cô rút hầu bao mời mọingười ăn, có thêm cả Bùi Gia Tề cũng không thành vấn đề.

“Người phòng Thiểt kế muốn em chiêu đãi?”Người Trung Quốc có thói quen cái gì cũng phải ăn một bữa, anh đương nhiên biếtrất rõ, chỉ có điều không ngờ bình thường Lăng Tiểu Manh rất ít quan hệ vớiđồng nghiệp, hôm nay lại có người bắt đầu đòi cô mời ăn.

Lúc ở bên anh rất ít khi cô nói dối, tuybiết rõ ở đầu dây bên kia anh không thể trông thấy, nhưng mặt Tiểu Manh vẫn cứđỏ lên, “Vâng. Được không ạ?”

Anh do dự một hồi, rồi mỉm cười:""Được chứ, nhưng ngày mai nhé, Trưởng phòng Thiết kế sẽ có thông báobọn họ hôm nay phải làm tăng ca”.

"Á?” Lăng Tiểu Manh ngẩn người, ngônghê, “Tăng ca? Còn em...”.

“Em cũng tăng ca.”

Lăng Tiểu Manh mừng rỡ, “Vậy có phải emkhông cẩn phải đi ăn nữa không?”

“Chín giờ, tự lái xe tới nhé, em biết ởđâu rồi đấy.”

Đừng mà! Đã giày xéo cô nửa ngày trời giờcòn bắt phải tới nơi đó?

“Sao thế? Không nhớ ở đâu sao?”

Sao mà không nhớ, mặc dù mới tới có một lần,nhưng nơi đó đã hằn sâu trong ký ức cô, thêm lần nữa ư? Cô thật muốn chết.

“Tiểu Manh?”, không thấy cô trả lời, CốChính Vinh nhắc lại.

“Em biết rồi”, giọng nói có phần thềuthào, Lăng Tiểu Manh nằm bò ra bàn, vẻ tuyệt vọng.

Gác máy chưa được bao lâu, Bùi Gia Tề đãgọi điện lại, Lăng Tiểu Manh nói hôm nay mình phải tăng ca, anh chàng kia liềnvui vẻ kết thúc cuộc nói chuyện, Tiểu Manh lại tiếp tục bò ra bàn than thântrách phận, tâm trạng nặng nề thấy rõ.

Đúng tám giờ cô rời khỏi công ty, nhìnthấy vẻ khổ sở khi phải làm thêm của đồng nghiệp, thiếu chút nữa cô dập đầu vàotường.

Giết tôi đi, tôi có lỗi với mọi người!

Nhà Cố Chính Vinh cách công ty không xa,cũng không phải là biệt thự xa hoa, chỉ là một căn hộ, không khác nơi cô đang ởlà mấy.

Trong suy nghĩ của một người ở tầng lớpbình dân như Tiểu Manh, nơi ở của cố Chính Vinh nhất định phải rộng lớn mênhmông, trước có thảm cỏ sau có hoa viên, được trang hoàng xa hoa và hoành tráng,hệt như trong ti vi. Cô còn vì những nơi như thế mà cảm thấy ái ngại, không dámđến gần.

Thế nhưng sự thật thảm khốc đã chứng minhrằng, ti vi chỉ dùng để đầu độc những cô gái vô tri như cô thôi.

Sau khi ở bên cô vài tháng, có lần CốChính Vinh chẳng nói một lời, đưa cô về nhà. Căn hộ này tuy là hạng sang, nhưngkhông mang lại cho cô sự cảnh giác, anh đưa cô ra khỏi thang máy, cửa mở, LăngTiểu Manh không ý thức được rằng mình đã bước vào không gian riêng tư nhất củangười đàn ông này hơn nữa còn gặp được người vợ và con trong truyền thuyết củaanh.

Cố Chính Vinh vốn là người kiệm lời, đãnhiều năm nay vậy mà vợ và con anh chỉ xuất hiện đúng một lần trước mặt nhânviên công ty, đó là một buổi tiệc chúc mừng anh vừa giành được chức vụ quyềnlực nhất, thời khắc ấy tuy ngắn ngủi, nhưng tất cả mọi người tới dự đều có ấntượng sâu đậm.

Cũng không phải cùng nhau xuất hiện, rấthiếm khi và cũng là lần đầu tiên anh uống say, phu nhân họ Cố chỉ vội vàng tớiđưa anh về nhà.

Tuy chỉ nhìn thoáng qua, nhưng theo tất cảnhững gì được kể lại thì ai nấy đều kinh ngạc, trai tài gái sắc, một cặp trờisinh, đứa bé cực kỳ ngoan ngoãn, chỉ có thể dùng bốn từ “gia đình hoàn hảo” đểhình dung.

Lần đó cô cứ ngỡ nơi này là một trongnhững tài sản đứng tên anh, không hề chuẩn bị tâm lý cứ thế theo vào. Phíatrong rất rộng, cũng kiểu chung cư, khi chân giẫm phải con thú bông, cô còn ngônghê hỏi: “Sao ở đây lại có đồ chơi?”

Rồi một bé trai chạy lại, sàn nhà được làmbằng gỗ tếch, bóng loáng, trơn trượt, đứa nhỏ lại không mang dép, chạy một lèolao thẳng vào lòng cô, giữ thăng bằng một lúc rồi kiễng chân nói, tuy gương mặtlà người Trung Quốc, nhưng lại nói tiếng nước ngoài: “Chị ơi, nó là của em”.

Rồi dưới nhà có tiếng người vọng lên, mộtgiọng nói nghe rất dễ chịu, tiếng nước ngoài pha lẫn giọng Trung Quốc thườngkéo dài về cuối, nhưng giọng nói ấy giòn ta, “Mike, ai tới đó?"

Cô không hiểu tiếng Thụy Điển, nên dựa vàongữ cảnh để đoán, mười phần chắc cũng phải được bảy, tám, trừ phi đứa trẻ đómạnh mồm, không phải gọi mình là chị, mà là dì, hoặc ác hơn thì là bác gái gìđó.

Sau đó cô tận mắt chứng kiến đứa nhỏ lấylại đồ chơi rồi nhảy lên người Cố Chính Vinh, điệu bộ hết sức tình cảm, bô labô lô một tràng bằng thứ ngôn ngữ cô hoàn toàn không hiểu.

Cầu thang vang lên mấy tiếng lộc cộc, nhìnthấy dáng vẻ thân thiết của Cố Chính Vinh và đứa bé, Lăng Tiểu Manh ngây người.Đây là Cố Chính Vinh sao, bình thường ở công ty rất hiếm khi thấy anh cười vớingười khác, giờ đây anh ôm lấy đứa bé rồi cưng nựng như bảo bối.

Cũng là do đả kích quá lớn, thế nên ngaykhi giọng nói người phụ nữ lần thứ hai vang lên sau lưng cô, Lăng Tiểu Manh từtừ quay người lại, một gương mặt mộc nhìn cô đầy hiếu kỳ, rồi quay sang mỉmcười với Cố Chính Vinh, lần này người ấy nói bằng tiếng Trung, "ChínhVinh, là cô ấy à?”

Cố Chính Vinh gật đầu, rồi nói ngắn gọn:"Tiểu Manh, giới thiệu với em đây là Nhã Tư Mẫn và Mike”.

Cô gái có tên Tư Mẫn nháy mắt với anh, rồiđưa tay ôm lấy cô, giọng còn pha lẫn tiếng cười, “Tiểu Manh. Lần đầu gặp mặt,tôi là vợ của cố Chính Vinh”.

Vợ? Vợ của Cố Chính Vinh?

Cô không biết nên phản ứng như thế nào,nhất thời thấy bản thân như gặp phải ảo giác, tất cả đều không thể lý giảiđược, chỉ riêng cô là người duy nhất bình thường, nhưng vì khác biệt với nhữngngười xung quanh quá lớn nên mới thấy hoàn toàn xa lạ.

Vợ? Có người vợ nào lại đối đãi với ngườiđàn bà chồng mình ngang nhiên đưa về với thái độ như vậy? Giác quan tiềm ẩncũng không đáng sợ thế này, cô ấy từ ngòai hành tinh tới sao?

Nỗi sợ hãi của ngày hôm đó đáng ra sẽ phảitiếp tục, nhưng cũng may Cố Chính Vinh nhận được một cuộc điện thoại khẩn cấpphải trở lại công ty, liền đưa cô đi cùng, lúc sắp đi Cố phu nhân đứng ở cửacòn nháy mắt với cô, "Tiểu Manh, thật ngại quá, chưa kịp thết đãi, anhchàng này phiền phức lắm đúng không?”.

Còn cô, chấn động tới mất hết phươnghướng.

Từ đó về sau cô áp dụng: "Chính sáchđà điểu", khoét một lỗ thật sâu rồi chôn vùi tất cả những gì mình trôngthấy ngày hôm đó vào trong trí óc. Không biết vì nguyên nhân gì, sau này cũngkhông thấy Cố Chính Vinh nhắc tới, thời gian dần trôi khiến cô cảm giác ngàyhôm đố có lẽ là một giấc mơ, một giấc mơ kỳ quái lạ thường mà thôi.

Không ngờ mới có hơn một năm, bỗng dưng CốChính Vinh lại bảo cô tới đó, đừng mà! Cô thực sự mặc cảm với đứa trẻ nói tiếngnước ngoài, một từ cô nghe cũng không hiểu, và vị Cố phu nhân nói tiếng Trungấy cô lại càng không hiểu nổi.

Đại lộ người xe nườm nượp rẽ vào con đườngnhỏ phía trước khu dân cư, hai bên đường những tòa nhà cao tầng đều tăm tắp, côchậm rãi men theo con đường nhỏ uốn lượn, sau cùng cũng tìm được chỗ trống, haibên đầy xe cộ, cô cẩn thận đỗ lại.

Vừa xuống xe đã nghe thấy tiếng nước chảyróc rách bên cạnh đài phun nước có hai ba vị doanh nhân đang tản bộ, giờ nàycũng khá muộn, nhưng vẫn còn mấy đứa bé chơi đuổi bắt quanh đài phun nước, chânđi pa tanh, tiếng cười vui thật xa.

Trông thấy bọn trẻ, cô lại nhớ tới ký ứckhủng khiếp ngày hôm đó, cậu bé Mike, người nói một câu cô cũng không hiểu, giờthế nào rồi? Còn cả Cố phu nhân...

Càng nghĩ bước chân nặng nề, Lăng TiểuManh bước tới dưới nhà, ngón tay bấm chuông như bị đông cứng, cố khống chế cảmgiác muốn quay đầu bỏ chạy, tiếng chuông vang lên một tiếng, hai tiếng, saokhông có người trả lời?

Lăng Tiểu Manh mừng thầm, định bụng nếuthêm một tiếng nữa không có người trả lời cô sẽ lập tức bỏ đi, đáng tiếc ôngTrời không chìu lòng người, một giây sau từ chuông báo cửa có tiếng người vọnglại, “Tiểu Manh ”?

Chất lượng chiếc máy thật không còn gì đểnói, giọng Cố Chính Vinh rõ ràng vô cùng, khiến cô lúc này đang lùi một bướclập tức rút lui trở lại theo phản xạ có điều kiện, đứng ngay ngắn, “Là em”.

“Lên đi, còn đợi mỗi mình em thôi đấy.”Tiếng khóa cửa kêu tách một tiếng, như một lời tuyên bố giấc mộng đẹp của côhoàn toàn tan vỡ.

Trong thang máy cô điều hòa lại hơi thở,lần trước chưa chuẩn bị, lần này bằng giá nào cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lý rồimới bước vào trong, thế nào cũng phải chịu một ít đao, ít ra tư thế nhận đaocũng phải đẹp một chút, há mồm trợn mắt, hoảng loạn bỏ chạy những thứ đó thậtkhông thể tưởng tượng.

Bước ra khỏi thang máy, cô phát hiện tìnhhình không tốt cho lắm, ở đây không tốt cho lắm, ở đây có hai hộ, bên phải lànhà Cố Chính Vinh, lúc này cửa khóa trái, không một tiếng động, còn cánh cửa cỡlớn nhà bên trái lại khép hờ, bên trong tiếng nhạc ầm ầm.

Lăng Tiểu Manh đứng trước cửa thang máychần chừ một lúc, cô nhớ nhầm chăng? Nhưng cảnh tượng ngày hôm đó hằn sâu, làmsao nhầm được?

Vừa quay gót, cô vẫn bước về bên phải, đưatay bấm chuông, không phản ứng, cô kiên nhẫn gõ cửa, lần này cũng có người trảlời cô, nhưng không phải từ trong cửa vọng ra, mà ở ngay sau lưng cô.

“Cô Lăng? Có phải cô Lăng không?”

Là tiếng Anh, nhưng cô vẫn quay đầu lại,bỗng thấy từ cánh cửa đối diện một mái đầu bạc trắng ló ra, trên tay cầm chairượu, miệng cười tươi với cô.

“Giáo sư...” John MaCain cô vẫn còn nhớ,Lăng Tiểu Manh trợn tròn đôi mắt, chỉ tay về cánh cửa khép chặt phía sau lưng,vẻ mặt kinh ngạc.

"Mau lại đây, mọi người đang đợi côđó, tới đây.” John MaCain rất nhiệt tình, chạy tới kéo tay cô, còn chưa chạmvào tay cô, sau cánh cửa lại có tiếng nói vọng ra, “Mọi người tới chúc mừng nhàthiết kế của Tổng giảm đốc Cố, trước nhất cạn ly vì cô Lăng!”

Đột nhiên bị biến thành tiêu điểm, LăngTiểu Manh trợn tròn mắt, phòng khách có ít nhất mấy chục người, vốn chỉ có đôiba người tụm lại, đứng hoặc ngồi nói chuyện phiếm, tiếng cười sang sảng, náonhiệt, lúc này tất cả đều nhìn lại, rồi hướng ly về phía cô.

Lăng Tiểu Manh bắt đầu đảo mắt, đảo tớiđảo lui đến mức không tìm thấy điểm thực, có người vỗ nhẹ vào vai, hơi ẩm phảra, người ấy khẽ nói: "Tiểu Manh, cười lên nào". Rồi bàn tay chợt thấybuốt lạnh, ly rượu thon dài được đặt trên tay.

Chắc chắn do quá quen mà trở thành tựnhiên, không chớp mắt cô nở một nụ cười, khóe miệng mở rộng, hai hàm căng ra,rồi có tiếng nói khẽ vang lên, dường như pha lẫn chút trêu chọc, “Uống một ngụmđi.”

Cô cúi đầu nhấp một ngụm nhỏ, thứ nước cóvị ngọt dễ chịu, bọt khí tan nhẹ trên môi, là sâm banh? Bình thường cô khônghay uống, nên không có mấy khái niệm.

Có quá nhiều người, đây chỉ là một tiếtmục nho nhỏ, rất nhanh sau đó sự chú ý của mọi người lại trở về với chủ đề họ đangbàn luận, còn cô sau cùng cũng có thề quay đầu lại, thấy Cố Chính Vinh đangđứng sau lưng, cúi đầu mỉm cười.

Lăng Tiểu Manh có rất nhiều điều muốn hỏianh, nhưng sau đó lại có người bước tới nói chuyện, Cố Chính Vinh cũng bận, haingười họ cứ thể tản ra.

Tuy chỉ là một bữa tiệc cá nhân tại nhàriêng, nhưng những món ăn cầu kỳ đẹp mắt lần lượt được xếp dọc chiếc bàn dài,còn có cả phục vụ chuyên rót thêm rượu, mặc đồng phục, thoáng nhìn là biết họđược mời đến từ nhà hàng.

Cô đứng bên cạnh chiếc bàn dài, một cô gáitay cầm ly rượu tới chọn món ngọt, mỗi bước đi của cô ấy là một lần phát ratiếng xuýt xoa mừng rỡ, “Oa, thạch xoài của khách sạn St.Regis, tuyệt thật!” Côấy quay đầu lại nhìn cô, “Chị ăn không?”

Lăng Tiểu Manh đang cùng vài người đứngnghe một nhà thiết kế người Anh thao thao bất tuyệt về những nghiên cứu mớinhất của anh ta về ý thức hệ, nhất thời không nghe rõ, cô quay đầu rồi “Hả” mộttiếng.

Cô gái cười tít mắt, giơ chiếc đĩa nhỏtrên tay, “Chị có ăn không?” cô ấy ăn vận rất thời trang, áo cánh dơi, cổ taytrắng mịn xinh xắn, mái tóc ngắn, túm lại theo kiểu đuôi ngựa, đuôi tóc nhỏxíu, khi mỉm cười đôi môi mở rộng, hàm răng trắng tinh, khiến người đối diện cócảm giác hơi lóa mắt, Lăng Tiểu Manh thấy thật gần gũi, bèn cười lại: “Đượcchứ, ngon lắm không?”

Thạch xoài vàng ruộm trơn mềm, cô gái vừamúc vừa tự giới thiệu: "Mình là Tề Cách Cách”.

Cách Cách? Cái tên này thật ý nghĩa, LăngTiểu Manh nghiêng đầu cười.

“ Lăng Tiểu Manh, gọi mình Tiểu Manh làđược rồi.”

Cô gái cười: “Tôi biết tôi biết, thiết kếtrưởng của ông chủ Cố chứ gì”.

Lăng Tiểu Manh bắt đầu thấy xẩu hổ, mặtửng đỏ, để che giấu cho sự bối rối của mình, cô cũng đưa tay lấy một bát nhỏrồi múc đồ ăn.

Hai người họ chị một muôi em một muôi múckhông ngừng, Lăng Tiểu Manh ghé miệng nếm một chút, vị xoài ngọt đậm đà, tanđều trong miệng, chỉ một chút thôi cũng khiến hai mắt cô trợn tròn... Đúng làngon thật.

Cô là người hảo ngọt, lúc này nhìn tráinhìn phải thấy không ai chú ý đến mình, liền múc hết số còn lại vào bát mình.

Tề Cách Cáchvẫy tay, “Đi, chúng ta tìm chỗngồi ăn hết chỗ này.”

Có thể trốn khỏi đám đông ư? Đương nhiênlà tốt rồi, Lăng Tiểu Manh lập tức đi theo.

Căn hộ rất lớn, nhưng lúc này đi tới đâucũng thấy người là người, đến cả phòng bếp cũng có, phục vụ được nhà hàng cửtới bận tối mắt tối mũi, thây hai cô họ có chút ngạc nhiên. Mặc kệ bọn họ, haingười tiếp tục thăm dò, đi qua nhà bếp, phía ngoài có một ban công nhỏ, cửakhép lại dễ dàng, sau cùng cũng yên tĩnh trở lại.

Trên ban công còn có một bộ bàn ghế bằngtrúc, vừa ngồi xuống liền thấy thoải mái thư thái, Lăng Tiểu Manh bỗng thấy thếgiới tuyệt đẹp, cô cười rạng rỡ.

Họ bắt đầu nói chuyện, Tề Cách Cách rấtnhiệt tình, nói chuyện cũng thẳng thắn, “Tiểu Manh, chị làm thiết kế được baolâu rồi?”.

“Ba năm, nhưng là làm trong công ty giađình, tôi làm phòng Thiết kế.”

“Phòng Thiết kế? Chẳng phải nghe nói chịthiết kế đồ gia dụng rất lợi hại sao? Giáo sư lại đặc biệt coi trọng, sao lạilà phòng Thiết kế?”

Chẳng biết giải thích ra sao, Lăng TiểuManh chỉ biết cúi đầu cười xòa.

“Tôi đang học thiết kế ở Anh, vừa mới tốtnghiệp, về nước tiếp tục học lên.”

"Về nước để học lên?” Thời đại nàychỉ có học xong rồi ra nước ngoài học lên cao học, tiến sĩ, ở đâu lại có chuyệnngược đời như vậy? Lăng Tiểu Manh lấy làm lạ, ngẩng đầu nhìn cô ấy.

Cô ấy đưa tay xoa xoa mũi, vẻ rất tâmtrạng, “Chẳng còn cách nào, tôi mù quáng yêu phải đàn anh khóa trên, anh ấy vềnước dạy học, tôi phải theo về, đáng tiếc anh ấy lại dạy khoa Kiến trúc,haizzzz!”

Lăng Tiểu Manh không nhịn được cười nữa,“Được học vui thế còn gì, học thêm một bậc cũng tốt mà”.

“Có cái gì mà tốt? Họa hoằn lắm mới gặpđược anh ấy, vừa mới về bố mẹ ngày nào cũng nói ra nói vào, hôm nay còn lôibằng được tôi tới đây, cả một đống người chẳng quen một ai, vô vị chết điđược.”

Có thể xuất hiện tại tiệc ở nhà riêng củacố Chính Vinh, cha mẹ cô cũng chẳng phải là người thường đâu. Vừa nghe thôicũng biết là con gái nhà lắm tiền, Lăng Tiểu Manh lại nghĩ tới ngày tháng họcđại học của mình, khi ấy Đổng Diệc Lỗi luôn nghĩ việc du học nước ngoài làkhông thể, cuối cùng sau này cũng được toại nguyện, dù sao thì việc đó cũngđáng chúc mừng.

“Này, sao cô không nói gì vậy? Có muốnnghe chuyện về ông chủ cô không?” Món ăn trong tay đã bốc hơi, Tề Cách Cách dồnánh mắt về phía cô.

"Hả?” Chuyện về cố Chính Vinh? Đóchẳng phải nấm mồ của cô sao? Lăng Tiểu Manh trợn mắt nhìn cô, phát ra đúng mộttiếng.

Thấy phản ứng của cô, Tề Cách Cách càngthêm phấn khích. “Ông chủ cố nhiều giai thoại lắm, nghe nói khi còn nhỏ anh ấyđã định cư ở Thụy Điển cùng bố mẹ, biết rất nhiều ngoại ngữ, cô từng nghechưa?”

Cố Chính Vinh rất ít khi nói chuyện về bảnthân trước mặt cô, cô cũng không hỏi, nhưng những điều này cô cũng biết, LăngTiểu Manh khẽ gật đầu.

“Biết hả, vậy cô không biết vợ ông chủ cốở một nhà với anh ấy chứ? Bí mật, rất ít người biết chuyện này đó nha.”

Vợ ông chủ cố ở một nhà với anh ấy - câunày có phải bị thừa không? Lăng Tiểu Manh định nói, nhưng từ xưa tới nay phảnbác người khác không phải là sở trường của cô. Tề Cách Cách tiếp tục nhìn cô,vẻ mặt hoàn hảo của Lăng Tiểu Manh bắt đầu có biến chuyển.

Tề Cách Cách không nhịn được định trêu cô,cố hỏi: “Này, cô có nghe thấy không đấy? Sao không trả lời tôi?"

“Nghe rồi nghe rồi, cô nói bọn họ ở chungmột nhà mà”, Lăng Tiểu Manh ngậm thìa gật đầu nói.

"Ở một nhà thật đấy, bọn họ có cùnghọ, kiểu như không phải cùng cha thì cũng là cùng mẹ, sợ chưa?”

Hả?

Lần này Lăng Tiểu Manh thực sự chấn động,“Keng”, một tiếng chiếc thìa nhỏ màu bạc từ trong miệng rơi thẳng xuống đất.

“Ôi, bẩn quá.” Tề Cách Cách chỉ vào cô rồicười ngặt nghẽo, “Sợ đến thế ư, có phải cô không đó?”

Sợ? Cái này gọi là khủng bố mới đúng! LăngTiểu Manh đưa ngón tay, lắp bắp nói, “Cô, cô đang đùa à?”

Tể Cách Cách đã cười đến mức không cònbiết đâu là tổ quốc, lúc này mới cố kìm lại mở miệng nói, bỗng nhiên bị mộtgiọng nói vọng lại từ phía sau ngắt lời.

Hai người đẩy cửa bước ra ban công, đi đầulà một người khá nhiều tuổi, tóc bạc trắng, nụ cười nho nhã,vừa bước tới đãnhìn Tề Cách Cách nói: “Nói chuyện gì mà buồn cười vậy?”

Người đi phía sau là Cố Chính Vinh, anhnhìn thấy dáng vẻ Lăng Tiểu Manh không nói lời nào, rồi quay đầu nhìn sang TềCách Cách lúc này đã đứng lên.

"Ba, sao ba lại tới đây?” Rõ ràng TềCách Cách khá “sợ” cha mình, lập tức thôi cười bước tới cạnh ông, "Mẹ đâuạ?”

“Ở ngoài kia mọi người đang tìm con, aingờ con kéo bạn mới trốn ở đây, nếu không phải anh cố nói ở đây còn có một nơirất tốt, thiếu chút nữa ba tưởng con gái mình bị bốc hơi đâu mất rồi.”

“Ngoài kia nhiều người quá, ồn ào lắm ạ.”Tề Cách Cách ôm lấy cổ cha nũng nịu nhận tội, trong lúc ấy vẫn không quên lèlưỡi với Tiểu Manh.

“Lớn tướng rồi còn thế này đây.” ông vừalắc đầu vừa mỉm cười, chào hỏi Cố Chính Vinh cùng Lăng Tiểu Manh vài câu rồidẫn con gái đi.

Ban công lại một lần nữa yên tĩnh, LăngTiểu Manh đã đứng dậy từ lâu, trên tay vẫn còn bưng chiếc bát thủy tinh, mắtnhìn thẳng, phía trước là áo sơ mi của anh, màu ghi nhạt, nếu nhìn kỹ, trên đócòn có đường gân nhỏ, một góc cổ áo cỏ thêu hàng chữ nhỏ xíu tên anh, viết hoatinh xảo đẹp đẽ.

Cố Chính Vinh vốn định giới thiệu cô vớimột người, nhưng chớp mắt đã chẳng thấy bóng dáng đâu, tới đây mới phát hiện côcùng con gái của Tề Lý Chính trốn ở chỗ này nói chuyện cười đùa. Tề Lý Chính làông trùm ngành xây dựng trong nước, nhưng con gái ông lại nổi tiếng là phá gia chitử, không biết Lăng Tiểu Manh có cái gì hợp khẩu vị với cô ta, thật không thểtưởng tượng nổi.

Anh đưa cô tới đây, không phải để cô gặpvị đại tiểu thư kia, định thở dài, nhưng rồi lại thôi. Bạn của cô rất ít, lúc ởbên nhau anh đã nói với cô, công ty không phải là nơi để cô kết bạn, không ngờvới mỗi lời anh nói cô đều coi như thánh chỉ, hai năm nay một mình đi đi về về,thực sự không có lấy một người bạn nào. Công việc anh rất bận, có những lúc sợcô cô đơn, nhưng thấy cô vui vẻ khi ở một mình, trong lòng anh quả thực rất mâuthuẫn.

Cố Chính Vinh vừa nghĩ vừa đưa tay ra,Lăng Tiểu Manh cực kỳ hiểu ý, khẽ ngẩng mặt lên, bàn tay anh thật tự nhiên đặtlên má cô, ấm áp, mềm mại, thật thoải mái.

Cô ấy ngoan, lại tốt thế này, Cố ChínhVinh thực sự thấy rất mâu thuẫn, cố nhân nói nơi cao sang thường giấu ngườiđẹp, hoàn toàn không phải vô lý, thường với những thứ yêu thích người ta vẫnhay cất giấu bởi sợ bị người khác cướp mất, đến cái chổi cùn mình còn quý,huống hồ lại là cô.

Lăng Tiểu Manh chỉ thấy ánh mắt anh rấtphức tạp, hoàn toàn không ý thức được mình đang được ví von với cái chổi cùn,hoang mang.

Thôi vậy, đã quyết rồi, nghĩ nhiều quá chỉcàng đau đầu, lại nghĩ tới thái độ của cô khi nãy, Cố Chính Vinh hỏi bừa mộtcâu: “Đang nói chuyện gì vậy? Khi nãy sắc mặt em trắng bệch ra".

Có đánh chết cô cũng không dám nói cho anhbiết, chỉ lí nhí trả lời: “Cô ấy kể chuyện đáng sợ dọa em.”

Nói xong cô thấy khả năng nói chuyện củamình ngày càng tiến bộ, cứ nghe câu vừa rồi của cô xem, một chữ cũng không ấpúng.

Cố Chính Vinh không chút nghi ngờ, nghexong liền cười, “Lớn như thế rồi còn sợ mấy chuyện ma quỷ, đúng là chẳng rasao."

Khi thực lòng nở nụ cười, anh đẹp tới khácthường, đôi lông mày giãn ra, khóe miệng khẽ nhếch lên, còn cả lúm đồng tiền màthường ngày chẳng bao giờ nhìn thấy, nụ cười này không phải lần đầu tiên côtrông thấy, nhưng lần nào cũng khiến cô lâng lâng thất thần.

Những ngón tay lạnh băng khẽ chạm vào má,và sẽ mãi lạnh như thế, nhưng nỗi kinh hoàng và sợ hãi khi nãy bỗng biến mấtđầy kỳ tích, khiến cô tĩnh tâm lại, tựa hồ tất cả mọi chuyện xảy ra trên thếgian này chẳng còn liên quan tới cô nữa.

Ban công ở ngoài trời, cô ngẩng mặt, ánhtrăng trắng ngần soi tỏ trên cao, chiếu xuống đôi mắt màu nâu thẫm sáng longlanh, ánh mắt bình yên, như chú nai con được thuần hóa. Có lẽ ánh trăng khiếnanh bị ảo giác, ánh mắt ẩy vừa như đau đáu lại rất lưu luyến.

Dù đó có là áo giác, anh cũng thấy thậttuyệt, bàn tay vừa lướt qua gương mặt cô một lần nữa ôm lấy nó, dưới ánh trănganh hôn cô, bờ môi nhỏ bé run rẩy dưới đôi môi anh, trong mơ hồ có tiếng nói,"Không được đâu, ở đây sao được?”

Cổ Chính Vinh lại cười, nhưng lần này lạilà nụ cười méo xệch, ngẩng đầu anh buông tay, quay người bước ra, khi mở cửaanh ra chỉ thị, “Ăn xong ra ngoài, anh ở ngoài đợi em”.

Thời gian dần trôi cho tới tối muộn, vàilần Lăng Tiểu Manh lấy hết dũng khí định mở miệng báo cố Chính Vinh ra ngoài,nhưng lần nào vừa bước tới gần anh là lại bị vài người lạ mặt túm lại nóichuyện, đương nhiên tất cả mọi người đểu rất khách sáo với cô, nhưng những ánhmắt chứa đầy sự thăm dò vẫn khiến cô khó thở.

Còn chưa tới mười một giờ, gia đình Tề LýChính đã cáo từ Cố Chính Vinh ra về. Tề Cách Cách hết sức nhiệt tình, lúc vềcòn cố quay lại chào hỏi Tiểu Manh, “Cô về bằng cách nào? Tôi đưa cô về cóđược không?”

“Cám ơn, tôi đi xe tới đây.”

“Cùng về đi, ở đây có gì thú vị đâu?”

Dứt lời Tề Cách Cách bị đánh cái bốp vàogáy, Tề Lý Chính nói thẳng, “Không thú vị? Con chê đi với ba mẹ chán thì cứ nóithẳng ra”.

“Ui da mẹ ơi, mẹ nhìn xem ba lại làmthế vớicon ở ngoài này.” Tề Cách Cách ôm đầu trách móc. Tề phu nhân đứng bên cạnh, bàlà một người phụ nữ nhỏ nhắn, da dẻ trắng hồng, lúc này kéo tay con gái rồicười, “Thật ngại quá, con nhỏ bốc đồng này của nhà chúng tôi, xin đừng để ý đếnnó”.

Trên đời này có người sinh ra đã phảitranh đấu cực khổ, lại có người thì ngược lại, trước giờ vận mệnh vẫn luôn muônmàu muôn vẻ, có chút ngưỡng mộ, nhưng lại thấy không đáng.

Lúc cô khó khăn nhất đã có người dang taycứu giúp, đó là điều cực kỳ may mắn, nếu tiếp tục oán trách số phận thì thậtđáng hổ thẹn.

Cố Chính Vinh đứng cạnh Tề Lý Chính nóilời tạm biệt, những lời họ nói đương nhiên cô nghe rõ mồn một, lúc nãy anh quaysang nhìn Tiểu Manh, vẻ điềm nhiên, “Tiểu Manh, không phải sáng mai cô phảidậy sớm đi làm sao?” “Hả? À, vâng.” Cô lập tức gật đầu, “Vậy tôi xin phép vềtrước, Tổng giám đốc”.

"Được, ngày mai gặp”, anh gật đầu.

Cô bước đi thật chậm, lúc xuống nhà tài xếnhà họ Tề đã lái xe tới, Tề Cách Cách không lên xe cùng bố mẹ, mà kéo tay cô:“Bình thường Tổng giám đốc Cố có hung dữ không? Trông cô nem nép như vậy, cóphải rất sợ anh ta đúng không?”

“Đâu có, anh ấy là ông chủ mà, đương nhiênthì phải nghe theo chứ.” Rất hiếm khi có người nhiệt tình với mình đến như vậy,Lăng Tiểu Manh có chút không thể kháng cự.

Một câu giải thích qua loa, Tề Cách Cáchlại thấy cô thật đáng thương, bèn an ủi lần nữa, “ở bên cạnh sếp đúng là khóchịu, bức bối. được rồi, không thấy anh ta nữa coi như được tự do, tôi còn mộtbuổi party nữa, buổi tiệc chào mừng một người bạn Scotland của tôi, toàn thanhniên thôi, hay lắm đấy, cùng đi nhé?”

Lăng Tiểu Manh định lắc đầu.

Nhưng còn chưa kịp làm gì thì đã bị TềCách Cách tóm lấy tay, rồi nghe thấy cô ấy lớn tiếng chào tạm biệt cha mẹ.

"Ba mẹ, con còn phải đi cùng TiểuManh tới một buổi tiệc kiến trúc nữa, bọn con đi trước nhé”.

Lăng Tiểu Manh trợn tròn mắt, muốn lợidụng cô cũng đâu cần phải thật thà đến vậy? thẳng thắn đến thế là cùng.

Hai người nhà họ Tề cùng lúc quay lại nhìnhọ, Tề Lý Chính đang mải nói chuyện, Tề phu nhân khẽ kéo ông lại, sau cùngchẳng nói thêm câu nào, lắc đầu mỉm cười nhìn con gái. Bà bước tới, mỉm cườivới Tiểu Manh, vẻ thân mật, “Lăng tiểu thư, Cách Cách nhà chúng tôi có vẻ rấthợp với cô, có cơ hội cô hãy tới nhà chúng tôi chơi.”

Chưa hề có kinh nghiệm giao tiếp cùng vớinhững phu nhân như thế này, tay lại bị Cách Cách tóm chặt, Lăng TiểuManh chỉ biết gật đầu.

Đến khi chỉ còn lại hai người họ Lăng TiểuManh mới nói: “Bây giờ được chưa, tôi về nhà đây”.

Tề Cách Cách cười hì hì, “Làm sao mà được?đi cùng tôi, giờ chúng ta đi thôi”.

“Không được, ngày mai tôi còn phải đi làm,giờ tôi muốn về nhà ngủ.”

"Này, ngủ vào giờ này, cô mấy tuổirồi hả? Sao giống bà già thế”. Tề Cách Cách hành xử khác thường, không nóinhiều liền kéo cô đi.

Lăng Tiểu Manh bị lôi đi xềnh xệch, vộinói, "Không được thật mà, tôi phải về nhà”.

“Trông cô thế này chắc chắn cuộc sống cựckỳ vô vị, ngủ dậy là đi làm, tan làm rồi về nhà, để tôi giới thiệu mấy ngườibạn mới cho cô biết, đúng rồi, người ấy của tôi cũng đi đấy, tò mò không? Haizzz,xe của cô đỗ ở đâu vậy?”

Lúc này Lăng Tiểu Manh mới hiểu tại sao côta sống chết cố kéo mình đi hóa ra làm bia đỡ đạn, người ấy? Tôi chẳng tò mò tínào cả được chưa - Lăng Tiểu Manh thầm kêu gào.