Người Tình Bắc Hải

Chương 1



Tôi sẽ giả bộ quên em, giả bộ rằng em đãmang quá khứ của tôi và em đi xa, như chim di cư tránh rét, giả bộ rằng em đãđi qua mùa đông lạnh giá, đón mùa xuân nắng ấm, tôi sẽ giả bộ đến mức tự chorằng tất cả đều là thật! Sau đó, chúc em mãi mãi hạnh phúc !


__“Mũi biển số 7” __

Cátbụi

Anh có nhìn thấy biển dưới trời sao?

Trong màn đêm sâu hút mênh mang, không nhìn thấy chân trời, chỉ có nước biểnxanh ngắt dợn lên vô vàn vô vàn những con sóng lăn tăn, những con sóng nhuộmánh trăng bạc sáng chói, lóng lánh lóng lánh như có viên ngọc khổng lồ sáng rựcgiấu dưới đáy biển. Rừng tràm ven bờ nhập nhòa như màu mực loang, còn khôngtrung lại là màu xám, ngoài ánh trăng, cái gọi là trời biển một màu thực ra làmàu chì xám, xám đen như quánh lại, xám đến mức khiến người ta rơi vào nỗituyệt vọng khôn cùng.

Bao năm rồi, Mao Lệ không dám một mình ngồi trước biển đêm, cô sợ màu biển nhưthế này. Nước biển giống hệt con mắt của quỷ, nó sẽ mê hoặc linh hồn con người,sẽ lôi tuột người ta xuống đáy sâu. Trong những đêm cô đơn, cô thường nhắmnghiền mắt trong nỗi sợ hãi như thế, lắng nghe tiếng sóng xô vào vách đá, gầmgào, lồng lộn như muốn cùng vách đá đi về vô tận. Trong một thoáng, chính trongmột thoáng khi con sóng xô vào vách đá, thậm chí cô có thể nghe thấy tiếng nướctung lên, nở bùng một chùm hoa trắng xóa trên không. Còn gió thổi lên từ mặtbiển rất mát, rất lạnh, mang vị mặn đặc trưng của biển, bất giác khiến người tamiên man suy tưởng, nước biển dưới ánh mặt trời, có thể nảy sinh sự sống, cònnước biển dưới màn đêm có phải sẽ biến thành nơi trú ngụ của những linh hồn bơvơ? Những cơn gió biển mát lạnh đó, có lẽ hoàn toàn không phải là gió, mà giốngnhư những linh hồn bơ vơ, do không có chốn quay về nên mải miết đi tìm nơi trúngụ. Điều đó khiến Mao Lệ sợ hãi tột cùng, cô không muốn trở thành nơi trú ngụcủa những linh hồn bơ vơ, hai năm trước cô đột ngột chuyển khỏi căn biệt thựven biển đó. Tiếng sóng vỗ thoảng hoặc nghe thấy có lẽ là trong mơ.

Bây giờ, Mao Lệ sống trong căn hộ hơn 60 mét vuông trên đường Dân Tộc, một conphố sầm uất ở Nam Ninh, bài trí trang nhã, vô cùng dễ chịu. Chủ yếu nhất là tựdo, nói như câu cửa miệng của cô, làm bừa làm bậy gì cũng không ai quản. Mao Lệnổi tiếng ham chơi. Ngoài công việc, phần lớn thời gian đều chơi, hoặc trênđường đi chơi. Mặc dù Nam Ninh không phải là thành phố lớn, nhưng vô cùng náonhiệt , cuộc sống ban đêm cực kỳ phong phú. Đương nhiên cô lựa chọn lang thangở Nam Ninh, không chỉ bởi vì đây là thiên đường của cuộc sống ban đêm, mà cònvì chỗ này rất gần Bắc Hải quê mẹ. Những khi cô dở tỉnh dở say, dở sống dởchết, có thể tìm mẹ để dốc bầu, kể khổ. Đương nhiên mỗi lần đều khó tránh bị mẹmắng một trận tơi bời.

Cha mẹ li hôn lúc Mao Lệ bốn tuổi, bây giờ cha đang kinh doanh chuỗi nhà hàngven biển, làm ăn lớn, rất giầu có. Hôn nhân của cha mẹ Mao Lệ là kiểu hôn nhântrí thức –bần nông điển hình, do hoàn cảnh lịch sử đặc biệt, một người là nòigiống “chó má” của tư sản Thượng Hải, một người là con gái của ngư dân “hạtgiống đỏ”, thời kỳ đó cha lấy mẹ còn được coi là “với cao”. Nhưng kiểu hôn nhânthiếu hòa hợp tinh thần đó tồn tại không lâu, sau khi “Cách mạng Văn hóa” kếtthúc, hàng loạt thanh niên trí thức trở về thành phố, khiến hàng loạt những giađình khấp khểnh như vậy ly tán, hôn nhân của cha mẹ cô cũng không ngoại lệ.Nhưng cũng đành, bởi cha cô từ nhỏ được tiếp thu giáo dục phương Tây, vô cùnglưu luyến lối sống tiểu tư sản Thượng Hải, không thể hòa hợp với mẹ cô, văn hóachỉ hết bậc tiểu học, kết hôn tám năm cãi nhau tám năm, vừa bằng thời gian mộtcuộc kháng chiến.

Mao Lệ ở với mẹ, anh trai Tam Tấn đi với cha, từ nhỏ theo cha hưởng thụ lốisống “suy đồi trụy lạc” của Thượng Hải, bây giờ đã là đại công tử nổi danh mườidặm. Số Mao Lệ không tốt như thế, từ nhỏ thường xuyên nghe mẹ đay nghiến: bố côlà kẻ vô lương tâm, bỏ rơi hai mẹ con, sau này lớn lên cấm không được nhìn mặtông ta. Mao Lệ tưởng thật, thề với mẹ nhất quyết không nhận cha, cho dù chếtđói cũng ở bên mẹ. Khi lớn lên Mao Lệ mới biết, thực ra cha vẫn đấu tranh đểđược nuôi cô, nhưng mẹ cô không chịu. Để tranh đấu lâu dài với cha, thậm chí mẹmang theo cô đi tái giá, cha dượng cũng có ba con gái. Một nhà sáu nhân khẩu,mặc dù kinh tế không dư dả, nhưng bọn trẻ tương đối hoà thuận, mỗi lúc nô đùalà như vỡ nhà. Mẹ cô tự hào nói với hàng xóm, nhìn kìa, một lũ khỉ con… Tiếc làngày vui không kéo dài, năm Mao Lệ vào trung học được cha đón về Thượng Hảinghỉ hè, từ đó một đi không trở lại, lời hứa ban đầu với mẹ đã bay theo gió,nhất quyết đi theo người cha giàu có.

Nhưng cũng khó trách sự “phản bội” của Mao Lệ, cha cô quá giàu, trong khi hoàntoàn có thể làm công chúa, ai muốn làm con gái người đánh cá, huống hồ từ nhỏcô đã phải chịu đủ sự quản giáo khắt khe của mẹ, đến Thượng Hải thoát khỏinhững trận rầy la triên miên còn gì sung sướng tự do hơn. Chỉ có điều Mao Lệchơi quá đà, học đại học ở Thượng Hải không lấy nổi tấm bằng tốt nghiệp, nămthứ ba đã vội bỏ học lấy chồng.

Thực ra cô lấy chồng cũng rất khá, là một người Malai gốc Hoa, nghe đồn rấtgiàu có gia thế hiển hách. Có điều cuộc hôn nhân đó chỉ kéo dài ba năm, Mao Lệđột nhiên một mình trở về nhà, bây giờ là biên tập viên một nhà xuất bản ở NamNinh, ban ngày mộng du ban đêm mục nát.

Ba năm trôi qua, ngoài nỗi buồn ập đến lúc đêm vắng, Mao Lệ suýt quên cô từngkết hôn. Chính vì vậy cô luôn thích ồn ào, ban đêm rất sợ một mình, ngủ cũng bậtđèn, lên giường phải uống thuốc ngủ, sau đó mê mệt thiếp đi đến sáng, thức dậyđi làm, hết giờ là đi chơi. Ngày lại ngày, không cho phép mình một phút nhànrỗi, cứ nhàn rỗi là nghĩ vẩn vơ, bồn chồn khó chịu như có ngàn con kiến đốttrong lòng.

Bạch Hiền Đức thường nói, sớm muộn cô cũng chết vì chơi.

Bạch Hiền Đức là trưởng ban biên tập, sếp trực tiếp của cô.

Nhưng Mao Lệ chưa bao giờ gọi là sếp, thường thân mật gọi là chị Bạch, lúckhông hài lòng gọi thẳng cả tên lẫn họ, lúc cợt nhả gọi “người yêu” còn cố tìnhnói giọng ỏn ẻn làm nũng. Mỗi lần thấy cô gọi như vậy, Bạch Hiền Đức lại nângcao cảnh giác như phản xạ có điều kiện. Lập tức nghĩ ngay, con bé nhất định lạicó chuyện cần xin xỏ, không giả ốm xin nghỉ thì viện lý do có việc cần về sớm,hoặc lười không chịu đọc bản thảo, bài không viết. Bạch Hiền Đức vừa lẳng lặngthu dọn đống đổ nát của cô vừa đối phó với lãnh đạo. Lâu dần bại lộ, người“chịu đòn” là Bạch Hiền Đức. Mỗi lần Bạch Hiền Đức nghiến răng định tính sổ vớicô, Mao Lệ luôn cười khanh khách, “Người yêu ơi, đừng quên chính mình đã đưa emvào đây, đương nhiên mình phải chịu trách nhiệm.”

Chỉ một câu đã dồn Bạch Hiền Đức vào chân tường, còn nói gì nữa, quả đắng nàytự cô chuốc lấy. Hai năm trước, chính Bạch Hiền Đức qua phỏng vấn trực tiếp đãnhận Mao Lệ vào làm ở nhà xuất bản, kết quả đã rước về một mối họa, Bách HiềnĐức luôn với với Mao Lệ, cô đúng là mối họa!

Mao Lệ trở thành biên tập viên được hai năm, nổi tiếng khắp nhà xuất bản bởikhuôn mặt “phi nhân loại” và thói chịu chơi. Thế nào là khuôn mặt “phi nhânloại”? Không ngoài ba tầng nghĩa, hoặc là thiên sứ, hoặc là ma quỷ hoặc là yêutinh, rõ ràng Mao Lệ tương đối phù hợp với tầng nghĩa thứ ba. Cũng phải thôi,ngay từ lúc đi mẫu giáo cô đã được mọi người yêu thích, bố mẹ và anh trai càngkhỏi nói, coi cô như báu vật. Mao Lệ tính ngang ướng không chịu thua ai, phầnnhiều là do được chiều chuộng sinh hư.

Lúc nộp hồ sơ Mao Lệ không dán ảnh, đến khi phỏng vấn trực tiếp, Bạch Hiền Đứcmới ngẩn người xuýt xoa, quả xứng là tiên nữ! Nhưng lại băn khoăn, người đẹpnhư thế sao không dự tuyển MC, lại thích làm biên tập viên! Sau khi trở thànhmột trong ba ứng viên lọt vào vòng trong, Bạch Hiền Đức yêu cầu cô dán ảnh vàohồ sơ, chuyển cho trưởng ban Dung Nhược Thành, ông đọc lướt lý lịch, nhìn vào ảnhcau mày “Chúng ta tuyển biên tập viên đâu phải thi hoa hậu, cần người đẹp thếlàm gì?” Thực ra, về ngoại hình Mao Lệ không phải là tuyệt sắc, nhưng có làn datuyệt hảo, không trang điểm, vẫn sáng mịn như ngọc, mắt vời vợi lóng lánh nhưsao, miệng tươi, dáng uể oải bất cần, chính vẻ uể oải đó khiến cô có sức quyếnrũ ma quái.

Cuối cùng Mao Lệ tiểu thư tuy học vấn chỉ ở mức “nợ bằng đại học” (như cô ghitrong hồ sơ) lại đánh bật vô số cử nhân, thạc sỹ chiếm được cảm tình của trưởngban biên tập Bạch Hiền Đức không phải vì đẹp mà vì phong cách khác người. Thếnào là “phong cách khác người”? Chính là sự thẳng thắn dạn dĩ mà Bạch Hiền Đứccho là rất cần thiết để “nghênh chiến” với các tác giả đến hẹn không chịu giaobản thảo. Thực tế chứng tỏ trưởng ban Bạch đã không nhìn nhầm. Tất cả những bảnthảo quan trọng của những tác gia quan trọng, chỉ cần Mao Lệ xuất chiến, khôngvụ nào không thành. Ngay phó tổng biên tập Dung Nhược Thành vốn rất kiệm lờikhen cũng phải khen cô, nhân tiện cũng khen Bạch Hiền Đức, “Cô tinh mắt đấy.”

Bạch Hiền Đức lại có nỗi khổ khó nói, về công việc Mao Lệ không có gì đáng phànnàn, trong mười mấy biên tập viên dưới quyền, thành tích của Mao Lệ vẫn đứngđầu. Chỉ có điều cô ta quá ham chơi, suốt cả ngày không lúc nào nghiêm túc, làmhư cả mấy cô cùng ban. Trong giờ làm việc còn đỡ, vừa hết giờ là kéo cả bọn đichơi. Bạch Hiền Đức lần nào cũng bị kéo đi, ăn chơi nhảy múa, khiến uy tín củacô ảnh hưởng không ít, có lúc rõ ràng nghiêm mặt muốn giáo huấn nhân viên, MaoLệ chỉ chêm vài câu đùa là trở thành trò cười.

Nhưng cũng đành bất lực, bởi Mao Lệ xinh đẹp, lại vô tư, nói cho hay một chútlà không ham hố danh lợi, nói không hay là không có chí tiến thủ, chỉ thíchchơi, cho nên chẳng xung đột lợi ích với ai, người như vậy đương nhiên ai cũngthích.

Có điều, những năm vừa rồi, trải qua nhiều chuyện, tính cách cô đã thay đổi,thái độ ứng xử cũng khác, biết kiềm chế hơn, chín chắn và điềm đạm hơn. Duynhất không đổi là khuôn mặt “phi nhân loại” đó, sắp hai lăm tuổi, mặc dù thươngxuyên thức đêm, nhưng da vẫn trắng bóc mịn màng, đẹp hoàn hảo. Đặc biệt nhất làđôi mắt, đó là kiểu mắt phượng điển hình, khuôn mắt dài, hơi xếch, hễ cười làlóng lánh như sao, theo cách nói văn chương, đó là đôi mắt đào hoa, phong lưubẩm sinh. Nhất là lúc hé cười, cằm dưới hơi hếch, một đường cong hoàn hảo củakhóe mắt, trông tuyệt vời quyến rũ. Theo cách nói của Bạch Hiền Đức, lúc đi làmlà người, hết giờ là yêu tinh, uể oải đứng tựa vào chiếc xe Lexus màu trắng củacô, cặp mắt phượng khẽ liếc, đích thực là tai họa! Tai họa.

Ở nhà xuất bản, đồng nghiệp gọi cô một cách thân mật là “Mao Mao”.

Đây là tên thân mật của Mao Lệ, đầu tiên ngoài người nhà, không ai biết. Từ khicó lần mẹ Mao Lệ đến Nam Ninh tìm cô, còn chưa thấy người đã thấy tiếng gọi ầmhành lang, “Mao Mao! Mao Mao!” Cái tên “Mao Mao” bắt đầu được gọi từ đấy.

Hôm đó là một ngày đặc biệt, sở dĩ đặc biệt là bởi vì nhìn có vẻ rất bìnhthường, nhưng lại tiềm ẩn một vẻ bất thường nào đó, cuộc sống vô vị bao năm củaMao Lệ bắt đầu thay đổi chính từ ngày đó.

Do tối hôm trước cùng mấy bạn hữu chơi rất khuya ở vũ trường, Mao Lệ dậy muộn,lái xe đi làm lại bị tắc đường, vậy là đến muộn. Vốn dĩ cũng chẳng sao, nhưnglần này lại quá xúi quẩy, chạm trán liền mấy vị lãnh đạo trong thang máy. Giámđốc, tổng biên tập, phó tổng biên tập và mấy chủ nhiệm các phòng ban đang cườinói đi vào thang máy. Mao Lệ thấy vậy định tránh nhưng không kịp, tổng biên tậpHứa Mậu Thanh nhìn thấy cô đầu tiên, niềm nở gọi, cô đành đi vào.

Ở nhà xuất bản Hứa Mậu Thanh là nhân vật đặc biệt, từng du học ở Mỹ, phong cáchlàm việc, lối sống và tư duy rất Tây, ưa giao du, chủ trương để nhân viên làmviệc với tâm thái thoải mái nhất, mới có hiệu quả tốt, cho nên trong quan hệvới cấp dưới luôn vui vẻ bình đẳng tôn trọng. Nguy hiểm hơn nữa, ông lại là bậcphong lưu đích thực, tuổi ngoại tứ tuần, ngoại hình rất giống Tiểu Lương (minhtinh Lương Triều Vỹ) và… cái này mới thật đáng kể, không chỉ điển trai, ông cònrất giàu. Tuy chức vụ cao nhưng nghề “tay trái” cũng lắm, bất động sản, cổphiếu, chơi rất thạo, hầu bao lúc nào cũng nặng. Một người đàn ông như thế,khiến phụ nữ cảm thấy không an toàn, cho nên sếp Hứa đáng thương đến giờ vẫnđộc thân, mỹ nhân vây quanh ông ta hoặc thích ông, hoặc thích ví tiền của ông,không ai thực sự muốn lấy ông, đương nhiên Hứa soái muốn hưởng thụ cuộc sốngđộc thân cũng là một lý do.

Hứa Mậu Thanh không giấu diếm sự ngưỡng mộ đối với Mao Lệ. Cũng phải nói thêmlà hai năm trước chính ông đã quyết định tuyển dụng cô, với lý do, “Người đẹpnhư thế có khi là tai họa, để khỏi gây họa cho người, cứ để cô ấy gây tai họacho chúng ta. Mọi người cần phát huy tinh thần hy sinh.” Lúc này ông nheo mắtnhìn cô, tươi cười: “Hôm nay cô đẹp thế này, thơm phưng phức, dùng nước hoa số19 phải không!”

Lương Tử Khôn ở bộ phận phát hành, ghé sát cô hít hít, “Òa, thơm thật.”

Mao Lệ vốn đã nhấc chân định đá anh ta, lại phát hiện trưởng phòng biên tậpDung Nhược Thành đứng cạnh Lương Tử Khôn. Mọi người trong thang máy đều cười,chỉ mình ông vẫn nghiêm mặt, cô lại e dè lui vào một góc.

Trong nhà xuất bản, ngoài giám đốc Vượng, phó tổng phòng biên tập Dung là ngườinghiêm túc nhất, chỉ cần có mặt ông ta, Mao Lệ tuyệt nhiên không dám cười đùa.Mỗi lần Mao Lệ quậy quá độ, Bách Hiền Đức thường đem Dung Nhược Thành ra dọa,“Sếp Dung kìa!” Mao Lệ lập tức dáo dác ngó quanh, hốt hoảng như chuột nhìn thấymèo. Lâu dần Dung Nhược Thành được đặt biệt hiệu là “Mèo đại nhân” còn Mao Lệbị cả phòng biên tập gọi là “Chuột tiểu thư”.

Không ngờ Mao Lệ lại thích biệt hiệu đó, dùng nó làm nick của mình trên MSN, ngayavatar của MSN cũng là hình con chuột rất đáng yêu. Bởi vì thật chùng hợp côcầm tinh con chuột, thường mặc áo phông in hình chuột Mickey, dây đeo ba lô,khuyên tai và các đồ chơi bé xíu bằng nhung treo trên xe đa phần đều là hìnhchuột Mickey xinh xắn. Có điều lạ, Hứa Mậu Thanh và Dung Nhược Thành, tuy tínhcách trái ngược nhưng quan hệ rất tốt. Hứa Mậu Thanh lúc này vỗ vai Dung NhượcThành nói vui: “Mọi người có thấy đồng chí Dung của chúng ta diễm phúc nhấtkhông, làm việc ngay sát phòng cô gái đẹp nhất nhà xuất bản chúng ta.”

Mọi người cười ồ, Dung Nhược Thành vẫn im lặng.

“Ting” một tiếng, thang máy dừng lại ở tầng bốn, đó là phòng biên tập. DungNhược Thành nghiêm nghị bước ra, xưa nay ông chưa bao giờ nói đùa, nhất là kiểuđùa về quan hệ nam nữ.

Mao Lệ đi theo ông như đứa trẻ có lỗi, cô đi rất chậm, bởi vì muốn vào phònglàm việc của cô phải đi qua phòng của Dung Nhược Thành. Cô định chờ ông ta đivào, rồi mới vào phòng mình. Hôm nay bị bắt quả tang đi làm muộn, cô không muốnrắc rối thêm, có điều cái hành lang bình thường chỉ nhảy vài bước là hết, hômnay không hiểu tại sao lại dài đến thế, Dung đại nhân hình như cũng đi chậm hơnmọi khi, bước chân ngập ngừng như đắn đo. Gần đến cửa phòng làm việc, ông độtnhiên ngoái lại, khiến cô giật nảy mình. Miệng thoáng cười, ông bảo cô:

“Vào đây đã, tôi có chuyện muốn nói.”

Hỏng rồi, tai họa vẫn không tránh được! Đúng lúc đó Bách Hiền đức ôm chồng bảnthảo ra khỏi phòng, thấy Mao Lệ nhăn nhó vì bị sếp “mời” vào nói chuyện, vừangạc nhiên bộc lộ mối cảm thông sâu sắc.

Mao Lệ giờ tay làm động tác cắt cổ, Bạch Hiền Đức cười phá lên.

“Đóng cửa đi.” Dung Nhược Thành đã vào phòng làm việc, nói với cô.

Mao Lệ thầm nghĩ, phen này chết rồi, lại còn đóng cửa. Xưa nay ông luôn giữ ý,khi nói chuyện công việc với các cô gái trẻ trong ban, cửa phòng bao giờ cũngmở. Hôm nay lại bảo đóng cửa, chỉ vì cô đi làm muộn sao? Dung Nhược Thành ngồivào chiếc ghế trước bàn làm việc, ra hiệu bảo cô đi đến, Mao Lệ luống cuống,thấp thỏm ngồi đối diện với ông qua chiếc bàn. Cô cảm nhận ngay bầu không khíhôm nay có gì khác thường. Sắc mặt Dung đại nhân rất lạ, ông mở vi tính, dichuyển con chuột, lát sau trên bàn đã tuồn ra một xấp giấy tờ công văn đã sếpgọn gàng. Mãi ông vẫn không nhìn cô, liên tục ho khan, hình như còn căng thẳnghơn cô.

Mao Lệ ngây ra nhìn, trong đầu điểm nhanh công việc của mình dạo này có gì sơxuất, hay phạm lỗi gì. Nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy hình như chỉ có vụ đấu khẩuvới với gã khùng Trương Phan có thể coi là có chuyện, bởi vì thời gian này côdường như nghiêm túc hơn bao giờ hết, gần như chẳng có gì đáng nói.

“Chuyện này… ờ, bản kiểm điểm của cô tôi đã xem.” Dung đại nhân cuối cùng lêntiếng.

Một tuần trước,

Có một tác gia tên Trương Phan gọi điện cho cô, hỏi số lượng in ấn tác phẩm củamình. Khi biết chỉ có một vạn bản, ông ta gầm lên: “Có nhà xuất bản hứa in támvạn bản tôi còn chưa duyệt, các người lại chỉ in có một vạn, coi thường tácphẩm của tôi đến thế là cùng!”

“Vậy sao ông không đưa cho họ in?”

“Bởi vì tình bạn là trên hết, bạn bè giới thiệu tôi, họ nói các vị ít nhất cũnglà hai mươi vạn bản cho lần in đầu tiên.”

“Vậy ông bảo bạn ông in giúp, nhà xuất bản chúng tôi không in được.” Mao Lệ nóixong cúp máy. Gã này đầu óc đúng là có vấn đề, thị trường sách bây giờ ảm đảmnhư vậy, tiêu thụ được ba vạn đã là nhờ Bồ Tát phù hộ rồi. Sau đó cô cũng quênmất, không ngờ Trương Phan gọi điện cho trưởng phòng biên tập, kể tội Mao Lệ,Dung Nhược Thành gọi cô đến văn phòng nghiêm khắc phê bình, yêu cầu cô xin lỗitác giả Trương Phan, còn phải viết một bản kiểm điểm nộp cho ông.

Mao Lệ vốn không quen viết kiểu văn chính thống, đành nhờ cô nhân viên thử việcVương Cẩn viết giúp. Con bé này người to béo, nói năng ỏn en, nhưng văn tài rấtđáng nể, nghe nói ngay khi học đại học đã có tiểu thuyết đăng trên mạng, viếtnăm ngàn chữ đối với cô ta chỉ là chuyện vặt, bản kiểm điểm này cô chỉ phảy bútlà xong. Mao Lệ nghe vậy tuyệt đối yên tâm.

Có điều không hiểu tại sao Bạch Hiền Đức lại biết, lúc đó đã cảnh báo cô, “MaoLệ, cô to gan thật, nếu sếp Dung biết, là cô bị lột da.”

“Không sao đâu, Tiểu Vương viết xong in ra, em lén để lên bàn sếp là xong, aibiết!” Mao Lệ tuyệt nhiên không bận lòng chút việc cỏn con đó.

Bây giờ đột nhiên Dung Nhược Thành hỏi đến bản kiểm điểm, hay là ông ta đã pháthiện ra? Con bé Vương Cẩn tuy hơi điệu đà nhưng làm việc chắn chắc, không biếttrong đó viết gì, dù sao cũng chỉ là bản kiểm điểm, đâu có thể xảy ra chuyện gìlớn. Mao Lệ tròn mắt, lưng toát mồ hôi.

Dung Nhược Thành chú ý đến sắc mặt của cô, hỏi: “Cô sao thế?”

Mao Lệ giật mình vội trở mặt làm tươi, mỉm cười: “Không có gì, tôi đang… đangnghĩ, trong bản kiểm điểm đó…”

“À,” Dung Nhược Thành hai tay đan vào nhau, trầm ngâm nói, “… Mấy ngày nay tôicũng đang nghĩ đến bản kiểm điểm đó, viết rất… rất sâu sắc, cũng khiến tôi rất…rất bất ngờ, Mao Lệ, chuyện này… ờ,… chuyện này nói thế nào nhỉ, cô nói đi.”

“Ô? Tôi nói?” Mao Lệ hoàn toàn không hiểu.

“Cô viết, đương nhiên cô nói thì hơn.” Dung Nhược Thành ấp úng, mắt bối rối nétránh. Quái quỷ gì thế này? Mao Lệ cố nuốt nước bọt. Cha mẹ ơi, cô hoàn toànkhông biết bản kiểm điểm đó viết gì, giờ lại bảo cô nói.

“Sao thế? Cứ nói tự nhiên…” Dung Nhược Thành cười, ông rất ít cười, nụ cười đócòn khiến người đối diện hoang mang hơn là vẻ nghiêm nghị cố hữu của ông.

Mao Lệ gãi tai, mân mê mấy sợi tóc, khó nhọc nói, “Trưởng phòng, ông có điều gìcứ nói thẳng, tôi… tôi xin nghe.”

Cuối cùng Dung Nhược Thành cũng nhìn thẳng cô, ngập ngừng giây lát, nói: “MaoLệ, nếu đúng như cô viết, tôi không có ý kiến gì. Chúng ta cùng làm việc hainăm, thiết nghĩ đã hiểu nhau. Con người tôi… không biết nói năng, nhưng vẫn đầynhiệt huyết với cuộc sống, tuy nhiên tôi có lập trường và nguyên tắc của mình,rất nhiều lúc không thể không… ồ, nói thế nào nhỉ? Mỗi chúng ta đều có nhữngkhó khăn riêng, từng bị tổn thương thành ra trở nên vô cùng nhạy cảm, rất sợ đivào vết xe đổ ngày xưa, cho nên trong chuyện tình cảm, cho dù có ý nghĩ cũnggiấu kỹ trong lòng. Không biết cô có hiểu ý tôi, ý tôi là, con người tôi khôngphải là lòng dạ sắt đá, tôi cũng nhận thấy, cô không như vẻ bề ngoài… chuyệnnày nói thế nào nhỉ, ý tôi là… ờ cho nên… chuyện đó… cô hiểu không?”

Mao Lệ nghẹo đầu, cô hiểu không? Ôi, No, cô chả hiểu gì hết! Mặc dù đã cố lắngnghe, nghe từng lời của Dung đại nhân, ngay tiếng thở rất nhẹ cũng không bỏ qua,nhưng cô vẫn mù tịt, từ đầu chí cuối không hiểu, rút cục ông đang nói gì. Nhìnông ấp a ấp úng, hình như còn khẽ run, người run phải là cô, ông ra run gì chứ?

Ơn trời, lúc đó có tiếng gõ cửa, là Bạch Hiền Đức. Rõ ràng đến cứu nguy.

Dung Nhược Thành cũng như trút được gánh nặng, nói: “Mời vào”

Bạch Hiền Đức cười tủm tỉm cầm tờ hóa đơn đi vào, “Báo cáo sếp, đây là tiềnnhuận bút của tác giả Lưu Ly, mời sếp ký giúp.” Lúc Dung Nhược Thành cúi đầuđọc hóa đơn, Bạch Hiền Đức đá vào chân cô, ý bảo chạy mau. Chuyện này còn gì đểnói, Mao Lệ lập tức đứng lên, cung kính, “Nếu không có việc gì nữa, tôi xinphép đi.”

Dung Nhược Thành chỉ “ừ” một tiếng, không ngẩng đầu.

Mao Lệ chạy biến như bốc hơi, trở về phòng làm việc lập tức lao lên đi văng,thở dốc, lát sau dáo dác ngó quanh, “Này, Vương Cẩn chết tiệt chạy đâu rồi, tôiphải tìm nó…”

“Tôi bảo nó đến nhà kho lấy hàng rồi.” Bạch Hiền Đức bước vào nói, chưa đượchai phút đã không nén nổi, ghé tai Mao Lệ khẽ hỏi: “Này, trong bản kiểm điểm côviết gì thế, Dung đại nhân mấy hôm nay rất khác, mỗi ngày đều qua lại phòngchúng ta mấy lần, dường như muốn lột da cô…”

Mao Lệ là kiểu người điển hình sống ngày nào biết ngày đó, cho dù ngày mai tậnthế, hôm nay cũng vui chơi đã, Dung Nhược Thành muốn lột da cô, ngày mai cùnglắm diễn vở một kịch thật mùi mẫn cho ông ta xem, cô chẳng bận tâm sếp sẽ làmgì mình, quay sang tán với Tùng Dung về kiểu tất lụa mới đang thịnh hành, rồibắt đầu đọc bản thảo, đọc một lúc đã hoa mắt, không biết “bà già” Bạch lại chạyđi đâu, vậy là lên mạng ăn trộm rau. Gần đây Mao Lệ rất mê trò ăn trộm rau, vừachơi đã nghiện, thường nửa đêm thức dậy mò vào vườn nhà người ăn trộm. Trình độhiện nay của Mao Lệ đã ở mức rất cao, có thể trồng nhân sâm tuyết liên, cũng cóthể nuôi gấu trúc, nhoáng cái cô đã ăn nẫng được hai con hươu sao non, một câynhân sâm, bốn củ hà thủ ô. Lúc này đang phục kích ở vườn nhà đồng nghiệp ĐườngKhả Tâm chờ ăn trộm chuột túi, đột nhiên từ trong kênh đối thoại của MNS bắn ramột trái tim đỏ nhảy thình thịch, đó là “Cát Bụi” bạn chat của cô hơn một nămvừa rồi.

Trong những bạn mạng đông đảo của Mao Lệ, Cát Bụi có thể coi là một người trầmlặng, kiệm lời, rất lịch thiệp, Mao Lệ chỉ biết đó là một người đàn ông cótuổi, ngoài giới tính, các thông tin khác như nghề nghiệp, hôn nhân, địa chỉ côđều không biết.

Cát Bụi có thể chat với Mao Lệ hơn một năm, nguyên nhân quan trọng là anh tachưa bao giờ vặn hỏi cô, luôn lặng lẽ đến, lặng lẽ đi, không hề gây phiền phứccho cô. Mao Lệ sợ nhất phiền phức, có một số kẻ mới nói vài câu, là đã muốnbiết hết tông tích mười tám đời nhà người ta, rồi lại yêu cầu gặp mặt, gặpnhững kẻ như thế cô thường đẩy ngay vào danh sách đen. Còn đại huynh Cát Bụinày chưa bao giờ hỏi thừa một câu, cũng không bao giờ đả động đến. Có lúc chínhMao Lệ đùa trước, anh ta còn tránh. Nhưng ngày hôm sau gặp lại, anh ta vẫn chàohỏi bình thường, hỏi cô có bị muộn giờ làm không, đã ăn sáng chưa, tâm trạng cótốt không, giống như những câu cha thường hỏi qua điện thoại, thân thiết và âncần khiến Mao Lệ không thể từ chối. Do từ nhỏ cha mẹ đã ly hôn, thiếu hụt tìnhcha con, khiến cô luôn có cảm tình với những người đàn ông có tuổi, cô cũngkhông e dè tuyên bố với cả phòng biên tâp, “Tôi thích những ông già”

“Cô đang làm gì?” Cát Bụi hỏi Mao Lệ trên MNS.

“Ăn trộm rau.”

“Trộm rau?”

“Phải, một trò chơi, ông không biết đâu.”

“Biết làm thế nào, già rồi không theo kịp thời đại.”

“Thôi đi, đừng cố tình đóng giả người già với tôi.”

“Sếp của cô không quản lý cô sao?”

“Anh nói là bà già Bạch ư? Ồ, bà ấy đi rồi… đáng tiếc, con chuột túi đó vốn dĩtôi có thể kều được, tôi đã mai phục nửa ngày rồi.”Cô gõ chữ rất nhanh, “Anhbiết không, sáng nay đi làm tôi suýt chết, bị sếp trưởng gọi và phòng làm việccủa ông ta.”

“Chuyện đó có gì đáng sợ? Sếp gọi nhân viên là chuyện thường.”

“Chuyện thường, nhưng vấn đề là tôi vô cùng căng thẳng.”

“Tại sao căng thẳng, làm chuyện gì xấu chăng?”

“Không phải, mấy hôm trước ông ta bảo tôi viết bản kiểm điểm, tôi không có thờigian viết mới nhờ cô nhân viên thử việc viết giúp, không biết có phải ông ta đãphát hiện ra, hôm nay gọi tôi đến văn phòng hỏi chuyện đó.”

Cát Bụi im lặng một hồi, không trả lời.

Mao Lệ gõ chữ hỏi,” Sao thế?”

Vẫn im lặng.

“Này, không sao chứ?”

Cuối cùng Cát Bụi nói, “À, tôi có điện thoại, cô vừa nói gì?”

“Không có gì, chỉ là nhờ người viết giúp bản kiểm điểm, có lẽ bị sếp pháthiện.”

“Muốn người ta khôngbiết, trừ phi đừng làm, chuyện này cô làm thế là không được. Cho dù không cóthời gian viết cũng nên nói rõ với sếp, sao có thể nhờ người viết thay? Như vậylà lừa dối!”

“Ôi, nghiêm trọng thế ư?” Mao Lệ sợ hãi.

“Có lẽ, nghiêm trọng hơn cô nghĩ.”

“Vậy tôi phải làm thế nào?”

“Tự nghĩ xem, tôi có việc, đi trước đây. Bai bai!”

“Này, này, nói cho tôi biết tôi nên làm gì!”



Tín hiệu tắt máy.

Tinđồn

Suốt cả buổi sáng Mao Lệ tâm thần bất an, vừa nghĩ tới những lời của Cát Bụi côđã sởn gai ốc, lừa dối… nghiêm trọng thế sao? Đang ngồi ngây trước vi tính,Bách Hiền Đức đi vào, kéo tai cô nói: “Đi họp!”

Ngày mười lăm hàng tháng, phòng biên tập đều có cuộc họp đề xuất sách mới, bađề xuất lần này của Mao Lệ đều bị gạt, có lẽ vẫn bị ảnh hưởng của không khí xuixẻo buổi sáng. Hơn nữa rất kỳ lạ, bình thường cuộc họp này trưởng phòng Dungbao giờ cũng tham dự nhưng hôm nay tuyệt nhiên không thấy bóng dáng, nói là cóviệc ra ngoài. Mao Lệ thấp thỏm không yên, cứ nghĩ đến sự việc bản kiểm điểmsáng nay, là người đã run lên như bị ma nhập.

Họp xong, cả phòng lại bàn luận một vấn đề rất thú vị: đàn ông càng già càngđáng tiền, tự nhiên lại lôi Mao Lệ vào cuộc. Bởi vì Mao Lệ công khai nói thíchông già, các cô bạn đồng nghiệp mới suy nghĩ lựa tìm cho cô một “đối tượng” phùhợp. Người đầu tiên là đại gia Hứa Mậu Thanh, Mao Lệ lắc đầu nguầy nguậy” “Đàohoa như thế, tôi không kham nổi.”

Cả phòng mỗi người một câu, tính đi tính lại, đều không phù hợp điều kiện củaMao Lệ, cuối cùng Bạch Hiền Đức phán, “Các cô đã bỏ sót một người.”

“Ai?” Tất cả đồng thanh.

Bạch Hiền Đức nháy mắt chỉ phòng bên, Đường Khả Tâm nhận ra sớm nhất, “A,trưởng phòng Dung!”

Mọi người ồ lên.

Mao Lệ lẩm bẩm: “Thôi, đại tỷ, tha tôi đi, tôi sẽ độc thân suốt đời!”

Tùng Dung cười ranh mãnh, nói: “Phó phòng Dung điều kiện rất khả dĩ, ly hôn đãlâu, con cái theo mẹ ra nước ngoài, không có gánh nặng gì, không có thói quenxấu, tư cách đoan chính, một ứng viên sáng giá.”

“Vớ vẩn, vậy sao cô không lấy ông ta?” Mao Lệ nghiến răng.

“Tôi… tôi có người rồi.” Tùng Dung rụt đầu nói.

“Vậy đừng đẩy tôi vào lửa.”

“Sao lại nói thế, Mao Lệ!” Bạch Hiền Đức cau may, “Sếp Dung ít nói, nhưng conngười thực ra rất được, sao lại là lửa? Tôi cùng làm việc nhiều năm ở đây, ôngta là người đứng đắn nhất mà tôi gặp, đặc biệt rất chân thành, không màu mè…”

Mọi người dồn mắt vào Bạch Hiền Đức, cô sầm mặt, “Thôi, tất cả về làm việc!”

“Tuân lệnh!” Các cô gái tản đi. Căn phòng yên tĩnh hẳn. Mao Lệ vừa rồi tức đầybụng, chưa thể có tâm trạng làm việc, lúc này Vương Cẩn đẩy một xe sách uốn éođi vào. Mao Lệ lập tức nghĩ đến bản kiểm điểm, vẫy cô ta: “Vương Cẩn, lại đây,tôi hỏi cô, bản kiểm điểm cô viết thế nào?”

“Chị muốn xem à, em vẫn còn một bản, vì nghĩ chị muốn xem nên em in hai bản!”Vương Cẩn hớn hở chạy đến cái bàn nhỏ của mình lấy trong ngăn kéo một tập mỏnggiấy A4, Mao Lệ trố mắt, “Cô… cô viết nhiều vậy sao?”

“Hơn ba vạn chữ!” Vương Cẩn hãnh diện nói.

Mao Lệ thở hắt ra, run run đón lấy, còn chưa kịp xem đã bị Bạch Hiền Đức cướpmất, chị ta còn nôn nóng hơn cô, “Để tôi xem trước, khá lắm, con bé này, chỉmột bản kiểm điểm lại viết được dài như thế.”

“Thực ra em có thể viết dài hơn.”Giọng Vương Cẩn ỏn ẻn.

Bạch Hiền Đức nhìn lướt mười dòng một, mới xem được phần mở đầu, mắt trợn ngượcnhìn Mao Lệ, như vừa gặp ma, khiến Mao Lệ hốt hoảng.

Cô lập tức linh cảm chuyện không hay, vội cướp lấy xem___

Phó tổng biên tập Dung!

Không, thực ra em muốn gọi ông là “Anh Nhược Thành”, có lẽ ông sẽ cảm thấy rấtđường đột, nhưng em không nghĩ ra cách nào tốt hơn để thể hiện lòng mình, xinthứ lỗi… Ông có biết, viết ra những dòng này em đã phải dũng cảm thế nào, emchưa bao giờ hồi hộp đến thế. Lúc này, ngoài cửa sổ mưa rả rích, nghe tiếng mưarơi, bộc bạch nỗi lòng, càng thấy buồn vô hạn. Bất chợt nghĩ đến câu thơ đã đọchồi nhỏ, em không nhớ lắm đại ý là: Đêm thanh vắng, ngoài song tiếng mưa rơi,bên ngọn đèn lòng sầu vô hạn, ai biết tri âm có hay… gần đây em thường tự hỏi,rút cục tại sao lòng em cứ nặng chĩu ưu phiền, tưởng là cá tính như thế, đếnbây giờ mới hiểu, thì ra là do quá nhớ nhung. Một người con gái, khi trong lòngcó người để nhớ, thường trở nên tư lự đa sầu. Mặc dù mỗi ngày em đều nhìn thấyông, ông chỉ cách một bức tường, em vẫn không sao kìm được nỗi nhớ. Dù ông nổinóng, hay mỉm cười với em, đối với em đều là niềm vui và hạnh phúc vô bờ. Thựctình em cũng rất muốn xử lý tốt quan hệ với ông. Bởi vì mỗi lần nhìn mắt ông,hay bóng lưng ông, em mới thực cảm thấy, trong lòng có một người để nhớ kỳ diệubiết bao.. Em biết em rất bé nhỏ, em không có gì xuất sắc, nhưng ngay loài hoadại cũng có quyền hướng về mùa xuân. Ông chính là mùa xuân xa vời nhất, mongmanh nhất của em, giống như rừng rậm trong sương mù, có thể chạm vào nhưngkhông sao nhìn rõ…

“Ôi_____”

Mao Lệ kêu thét một tiếng.

Vương Cẩn giật nảy mình.

Bạch Hiền Đức hiểu ra, đẩy Vương Cẩn, “Chạy mau, đồ ngốc!”

Vương Cẩn lạch bạch chạy ra cửa.

Mao Lệ lao đến, nghiến răng, “Đợi xem tôi xé xác cô thế nào___”

Tạ ơn trời, suốt cả buổi sáng Dung Nhược Thành đi họp trên cục xuất bản, Mao Lệcó thời gian cùng Bạch Hiền Đức bàn bạc đối sách. Chuyện này rắc rối đây, MaoLệ bồn chồn vò đầu bứt tai, chỉ muốn băm Vương Cẩn thành bảy mảnh, nhưng băm côta cũng chẳng ích gì, Dung Nhược Thành đã đọc “Bản kiểm điểm “quái quỷ kia, tìmra biện pháp đối phó mới là việc cấp bách. Bản kiểm điểm lại có thể viết thànhra như thế, ngoài cái đầu thần kinh của Vương Cẩn thật là vô tiền khoáng hậu.Khi Mao Lệ tóm được Vương Cẩn, hỏi cô ta sao lại viết như thế, Vương Cẩn tủithân nói: “Chị Mao Mao, chẳng phải chị bảo em viết cảm nghĩ đối với trưởngphòng Dung sao?”

“Nhưng cũng không phải như vậy, cô đúng là óc lợn!”

“Nhưng mà chị… rõ ràng chị nói muốn xử lý tốt quan hệ với ông ấy, chị rất quantâm ông ấy, lấy vinh hạnh được làm việc ở đây…” Vương Cẩn ấp úng, không hề cóvẻ giả bộ, có lẽ cô ta hiểu nhầm ý Mao Lệ. Con bé này, đúng là óc lợn! Mao Lệtức điên rên lên. Các đồng sự tò mò thò đầu ra hỏi: “Sao, chuyện gì thế? Mao Lệlại bắt nạt cô bạn nhỏ phải không?”

“Cút!” Mao Lệ gục trên bàn không động đậy.

Trưa hôm đó, Bạch Hiền Đức kéo Mao Lệ đến quán cơm nhỏ cạnh nhà xuất bản, gọicơm xong, mắng cô một trận, “Tôi phải gì với cô đây, Mao Mao cô gây họa lớnrồi! Thảo nào mấy hôm nay sếp Dung bồn chồn như muốn tóm cô ngay, thì ra là vìthế, Để xem cô thu xếp thế nào! Lần này cô đùa quá trớn! Bây giờ không hiểu ôngấy có biết không phải do cô viết.”Chợt hạ giọng, “Nếu không, liệu ông ấy cótưởng là…”

“Đừng dọa tôi, đại tỷ” Mao Lệ sợ rúm người.

“Vậy sáng nay ông ấy gọi cô đến văn phòng làm gì, ông ấy nói sao?”

Mao Lệ há mồm cứng lưỡi.

“Không… không nói gì, em cũng không biết ông ấy nói gì, ông ấy ấp a ấp úng, emnghe không hiểu.”

“Ấp úng?”

“Đằng nào cũng… cũng không hiểu ông ta nói gì…”

“Hỏng rồi!” Bạch Hiền Đức gõ tay xuống bàn.

“Sao?” Mao Lệ lại sợ hết hồn. Bạch Hiền Đức chồm người về trước, ghé sát cônói: “Chắc chắn ông ấy đang thăm dò cô, Dung Nhược Thành xưa nay là người nóinăng làm việc dứt khoát. Nếu có lúc không dứt khoát, thì chứng tỏ… Ôi, chứng tỏông ta hoang mang, không biết biết làm thế nào.”

Mao Lệ cũng ghé lại gần, “Nghĩa là sao?”

Bạch Hiền Đức lườm cô, “Cô thông minh thế, sao chậm hiểu vậy. Chắc chắn ông takhông biết nói với cô thế nào, chắc chắc ông ta tưởng là cô viết, tưởng là côthầm yêu ông ta thật.”

“Cha mẹ ơi, tôi thầm yêu ông ta? Tôi… tôi thầm yêu ông ta?” Mao Lệ múc canh vàobát, giọng tủi thân,”Tôi bằng này tuổi chưa bao giờ thầm yêu ai, chỉ có ngườita thầm yêu tôi. Cho dù tôi có thầm yêu ai đó, cũng không phải la ông ta… saocó thế, ông ta như vậy, sao tôi có thể yêu?”

Bạch Hiền Đức nghe thế lại không vui, gõ đũa cành cạnh: “Cô nói gì vậy? Thế nàolà ‘ông ta như vậy’? Sếp Dung rất tốt, chỉ có tính cách hơi kỳ một chút, côkhông nên bóp méo người ta! Suy nghĩ cho kỹ, sáng mai giải thích với ông ấy.Theo tôi cứ nên nói thật, mặc dù tôi đã dặn Vương Cẩn không được tiết lộ chuyệnnày, nhưng cái mồm loa của cô ta chắc gì giữ được? Để bị phát hiện chi bằng chủđộng nói thật. Sếp Dung không phải không biết điều, hơn nữa hình như cũng… rấtcưng chiều cô, cô xin nghỉ liên tục ông ấy cũng chẳng nói gì. Này, có phải ôngấy thầm yêu cô?”

“Bà chị ___”

Mao Lệ thẫn thờ suốt buổi sáng, hoàn toàn không có tâm trạng đọc bản thảo, lạivào mạng thu hoạch rau, thu hoạch xong lại chạy đi hẹn hò. Đang chán ngán thìmẹ gọi điện, vừa “ a lô” đã bị bà mắng té tát. Mẹ cô là thế, cứ mở miệng là bămbổ. Mao Lệ từ nhỏ lớn lên trong tiếng la mắng của bà, vì thế cô cũng dạn dĩ hơnngười khác, nhưng cũng giống mẹ rất yếu đuối, mỗi lần cô về nhà, mẹ luôn vừa chửivừa xuống bếp nấu ăn cho cô.

Mao Lệ đã quen tính mẹ, nghe mãi, thì ra mẹ trách cô đã lâu không về nhà, bànhớ con gái, lại không chịu nói ra. Mao Lệ đang bận làm mấy cuốn sách, khôngdứt ra được quả thực hai tháng không về Bắc Hải, vậy là cô hứa, cuối tuần nàysẽ về.

“Tốt nhất cô đừng về! Chết ở đâu tôi cũng mặc xác!” Khi cúp máy mẹ vẫn cònchửi.

Mao Lệ thở dài, bà già bụng nhớ con mà miệng vẫn mắng mỏ.

Nhưng cú điện thoại tiếp theo, khiến cô không thể không về. Đầu dây bên kia làmột giọng đàn ông lạ, trầm ấm và quyến rũ, “Chào cô, xin hỏi có phải cô MaoLệ?”

“Vâng, tôi đây, anh là ai?”

“Tôi là Triệu Thành Tuấn, muốn thuê căn nhà của cô, liệu có thể gặp cô không?”

Căn nhà của cô đã bỏ trống hai năm, địa thế tuyệt vời, nằm ngay trên con đườngHải Cảnh ven bờ Bắc Hải, ra khỏi cửa là bãi biển.

Quảng cáo đăng nửa năm, người hỏi thuê không ít, nhưng không mấy ai thuê nổi,một ngôi biệt thự độc lập, trang trí cực kỳ tao nhã, có đầy đủ trang thiết bịnội thất, trước sau đều có vườn hoa, phòng ngủ và phòng khách hướng ra biển.Mấy tháng trước có người muốn thuê, Mao Lệ đã phải về Bắc Hải một chuyến, đó làmột người Đài Loan, đến Bắc Hải kinh doanh, mang theo vợ con. Mao Lệ vốn cũnghài lòng, nhưng khi dẫn đi xem nhà, hai đứa con của họ nhảy lên bộ đi văng bọcgấm trang trí rất nghệ thuật ở phòng khách đùa nghịch, Mao Lệ lập tức mời cảnhà đi ra. Khách thuê như vậy e là chưa được một tháng căn nhà của cô chỉ cònbộ khung. Lại quảng cáo cho thuê, Mao Lệ thêm điều kiện: khách phải là ngườiđộc thân. Nhưng vấn đề là, làm gì có người độc thân nào cần căn nhà lớn nhưthế? Kết quả, nửa năm, không có ai hỏi han.

Mao Lệ nhờ công ty môi giới, cũng đăng quảng cáo ở blog và MSN. Cũng chưa hẳndo cần số tiền thuê đó, mà do căn nhà không thể bỏ không mãi, thỉnh thoảng có ngườiở, ít nhất cũng có hơi người. Lần này lại có người hỏi thuê, đương nhiên cô rấtphấn khởi, vậy là bám lấy Bạch Hiền Đức, “Người yêu à, cho nghỉ hai ngày nhé,em phải về Bắc Hải có việc gấp.”

“Đừng hỏi tôi, đi gặp người phòng bên.” Bạch Hiền Đức hất tay cô.

“Tại sao?” Mao Lệ ngạc nhiên.

“Lại còn hỏi tại sao, thử nghĩ xem tháng này cô xin nghỉ mấy lần? Lần nào sếpDung hỏi sao cô không đi làm tôi đều phải nói dối cho cô. Bây giờ sếp không tinnữa, sếp đã dặn, sau này cô muốn nghỉ phải xin phép ông ấy…”

Tùng Dung cười khúc khích, xen vào: “Ai bảo cô sáng chói như thế? Không có côlà cả ban biên tập mờ hẳn, sếp Dung lần nào đến cũng tìm cô đầu tiên.”

Bạch Hiền Đức lắc đầu rên rẩm, “Mao Lệ, tôi gánh đủ họa vì cô rồi, chịu trận đủrồi. Đại tiểu thư, tha cho tôi đi, bây giờ cô là người của sếp Dung, tôi khôngquản được cô.”

“Sao… sao lại nói thế, sao tôi có thể là người của ông ấy. Tôi là người củaHiền Đức đại tỷ mà___” Mao Lệ lại giở giọng nũng nịu, níu vai Bạch Hiền Đức,“Tôi sống là người của mình, chết là ma của mình. Mình không thể bỏ tôi, HiềnĐức, tôi thà làm vợ bé của mình cũng không làm vợ cả của sếp Dung, tôi thậtlòng hướng về mình…”

Bạch Hiền Đức ngại nhất chiêu này của Mao Lệ, khiến cô không thể từ chối, côlại bật cười. Mọi người xunh quanh cũng cười ngặt nghẽo.

Cười mãi, bỗng thấy sống lưng lành lạnh? Bạch Hiền Đức ngoái đầu, tái mặt, đáchân Mao Lệ. Mao Lệ ngoảnh nhìn, xuýt ngã nhào.

Dung Nhược Thành đang đứng ở cửa!

Mao Lệ trở về Bắc Hải ngay chiều hôm đó, nói là trốn về cũng đúng. Dung NhượcThành thấy bộ dạng của cô như sắp bị giết sống, cũng may ông bận rộn, đi họp cảngày, cho nên lúc đó chỉ đứng ở cửa nhìn hai người rồi bỏ đi. Mặc dù hiện vẫnchưa dám khẳng định liệu ông có biết chuyện Vương Cẩn viết thay cô, nhưng ánhmắt ông nhìn cô lúc đó đầy hàm ý, dường như muốn nói, trở về tôi sẽ tính sổ vớicô. Mao Lệ người lạnh toát, dứt khoát thu xếp đồ đạc trở về Bắc Hải.

Nhưng cô cảm thấy trở về Bắc Hải cũng chẳng an toàn. Lúc này mẹ đang làm cá,tay cầm con dao sáng loáng vừa chặt vừa chửi, chửi cô vong ân bội nghĩa hámtiền chạy theo ông bố giàu, không đoái hoài đến mẹ.

“Mẹ à, con đã về rồi thôi.” Mao Lệ không thể nhẫn nhịn được nữa. Mẹ nâng cáitạp dề bản thỉu lau nước mắt, Mao Lệ rất muốn bước đến ôm mẹ, an ủi mấy câu,nhưng nhìn thấy con dao đầy máu cá trong tay bà đã mất hứng. Tính mẹ là thế,nghĩ thế nào là cứ khăng khăng như vậy, năm xưa cha cô cũng bị mẹ dùng dao“đuổi” đến Thượng Hải. “Mẹ à, con hứa, từ nay sẽ thường xuyên về nhà đượckhông?” Mao Lệ cười nịnh, dùng đủ mọi chiêu, mẹ vẫn không lay chuyển.

Mao Lệ biết không thể nào thuyết phục được mẹ, dứt khoát đóng cửa lên giườngngủ. Mẹ càng giận, chửi càng to. Cô không chịu nổi, ngồi dậy nhòm qua cửa sổ,căn nhà ba tầng này cha cô xây cho mẹ coi như bù đắp lúc ly hôn. Mao Lệ ở tầnghai, cửa sổ ngay cạnh cột điện, cô bước qua cửa sổ, bám vào cột điện thoănthoắt trèo xuống, chui vào chiếc Lexus của mình. Một làn khói trắng phụt vềsau, chuồn thẳng, mẹ nghe tiếng động cơ thò đầu khỏi phòng Mao Lệ chửi theo:

“Cút! Cút càng xa càng tốt, từ nay đừng về nữa!…”

Mỗi lần mẹ mắng không đối lại được, cô đều chạy trốn.

Tất cả vẫn như cũ, sao không thay đổi chút nào? Nhưng tại sao cô vẫn không thểnào trở lại ngày xưa? Lúc đó có Chương Kiến Phi luôn cưng chiểu cô hết mực. Lúcđó cô muốn gì được nấy, Chương Kiến Phi có thể đem tất cả những gì tốt nhấttrên đời để dưới chân cô. Lúc đó cô quá dại khờ, cứ nghĩ tình cảm của mình làvô giá, coi thường tình cảm của người khác, vậy là bị báo ứng. Chương Kiến Phikhông cần cô nữa… thật ngốc… lòng ngổn ngang, phiền muội, Mao Lệ phóng xe vượtđèn đỏ mấy lần, đang lao đi thì điện thoại đổ chuông. Vẫn may, còn mang theođiện thoại. Cắm ống nghe vào máy, giọng đàn ông vừa lạ vừa quen:

“Chào cô, tiểu thư Mao Lệ phải không?”

“Vâng, ai thế?”

“Tôi là Triệu Thành Tuấn, tôi đang ở Bắc Hải, bây giờ có thể xem nhà đượckhông?”

“Đã hẹn sáng mai cơ mà?”

“Vâng, nhưng tôi muốn xem mặt trời lặn trên biển, nếu có thể…”

“Không, không sao, bây giờ cũng được, tôi sẽ đến ngay, anh đợi tôi trước nhà,địa chỉ anh biết chứ?”

“Biết, mười phút nữa tôi đến.”

“OK, lát nữa gặp.”

“Hải Thiên Uyển”, là tên do Chương Kiến Phi đặt, một ngôi lầu nhỏ độc lập bằnggạch và gỗ, tường ngoài màu xanh nhạt, cửa sổ màu trắng, ở trong vạt rừng câyxanh tốt trên đường Hải Cảnh, tầng một có hành lang bao quanh, tầng hai có mộtban công rộng lộ thiên, đứng trên đó nhìn ra biển, hoàn toàn có thể trải nghiệmthế nào là cảnh trời biển một màu.

Thực ra ban đầu lúc Chương Kiến Phi mua vạt rừng này cũng không tốn mấy tiền,lúc đó xung quanh chưa phát triển, gần như là vùng ngoại ô. Nhưng cùng với quátrình mở cửa du lịch của các khu vực phụ cận, giá đất tăng vọt, chỉ riêng HảiThiên Uyển giá đã tăng gần mười lần.

Trong rừng nhiều nhất là cây tràm, là loài cây đặc trưng của các vùng nhiệt đớiven biển, loại cây này thường mọc thành cụm, tán lá xum xuê, rễ ngang dọc đanxen, chằng chịt như bầy rắn, ôm chặt bờ biển. Bắc Hải đặc biệt nhiều tràm, dọcđường lớn Hải Cảnh càng chi chít dày đặc. Hải Thiên Uyển ẩn trong rừng tràm,chỉ thấp thoáng lộ ra đỉnh mái nghiêng nghiêng, sân rất rộng, trước sau nhà đềucó vườn hoa, còn có một hồ bơi nước ngọt. Trang trí toàn cảnh khu vườn hồi đóđều do Chương Kiến Phi chính tay thiết kế, vốn dĩ có cây xanh, bãi cỏ, có đìnhhóng mát, các loài hoa, đài phun nước, vô cùng hoàn hảo.

Nhưng mẹ Mao Lệ, thật thú vị tất cả những nơi vốn trồng hoa và cỏ trong vườnđều bị bà nhổ đi trồng rau, dưa. Dưa chuột, ớt xanh, cà chua, rau cải… mùa nàothức nấy. Mao Lệ cũng chẳng buồn nói lại, dù sao trồng rau cũng tốt hơn để bỏhoang, mẹ lại có việc làm, đỡ suốt ngày cằn nhằn soi mói cô. Vả lại những vạtrau đó xanh tốt, tràn trề sức sống, cũng khiến ngôi nhà tăng thêm sinh khí.Cũng may mẹ còn chưa nuôi vịt trong bể bơi, nếu không khu vườn thật sự trởthành một nông trại nhỏ. Nhưng nói với khách thế nào đây, vườn rau làm sao sánhđược với vườn hoa…

Từ đường Hải Cảnh, đến rừng tràm, phải qua một con đường đất khoảng vài trămmét, hai bên đường không chỉ có tràm, còn có thu gia, mộc lãm, hoa đồng, cácloại thực vật họ tràm khác nhau, xum xuê, rợp bóng che cả ánh mặt trời, mặtbiển buổi chiều tà dập dềnh những con sóng dịu dàng, ráng chiều đỏ sẫm như màuhoa hồng, sáng rực nửa chân trời, hải âu nhởn nhơ chao liệng trên không, mộtbức tranh đẹp đến hư ảo.

Mao Lệ chợt nhìn thấy một chiếc xe đỗ ở cuối con đường đất, đó là kiểu xe đualoại nhỏ màu đen nội địa hiện có, liệu có phải là của vị khách thuê nhà? Mao Lệxuống xe, ngó nhìn chiếc xe đua màu đen, bên trong không có người, vậy là đi bộvào rừng.

Lúc này thủy triều đang lên, bãi biển ngoài khu rừng có tiếng ầm ì cực nhẹ, lạicó tiếng cò kêu lanh lảnh, trong rừng tràm có rất nhiều chim, có một số thuộcloài cơ hồ sắp tuyệt chủng, chim biển đi bắt cá trở về, thường đậu trên câytràm, kêu đến lúc mặt trời lặn. Mao Lệ thích nhất là rễ cây tràm, cả một vồngrễ to chằng chịt như vô số những bàn tay nắm chặt, vai sánh vai, bền bỉ ngoancường trụ vững ở ven biển, chống lại sự tàn phá của gió bão. Đời đời sinh sôi!

Hải Thiên Uyển được thiết kế theo kiểu mặt hướng ra biển, lưng quay vào conđường đất, có tường bao, nhưng cổng lớn lại thiết kế ở phía sân sau, vì vậymuốn vào nhà phải đi qua vườn hoa phía sau rồi vòng đến sân phía trước. Từ xađã nhìn thấy lầu hoa cửa sắt sang trọng lộ ra dưới tán cây tum tùm, cửa ngáchbên cổng sắt khép hờ, rõ ràng người đó đã vào trong.Chẳng lẽ mẹ đưa chìa khóa?Mẹ thật lẩm cẩm, không cảnh giác tý nào, nhỡ kẻ gian thì sao.

Đi vào vườn hoa phía sau, tràn ngập mùi rau quả tươi. Mướp xanh, cà chua, ớtđỏ... Mao Lệ rất bực, nhưng không biết làm sao.

Nhanh chóng đi vòng ra sân trước, Mao Lệ bỗng thấy lóa mắt, bởi vì ở đó, trongsắc ráng chiều chói lọi, có một người đứng cạnh hàng lan can xây lưng lại, vốnđang lặng nhìn mặt trời lặn trên biển, nghe tiếng bước chân vội vã ngoái đầu.Một người còn trẻ, tuổi chừng ba mươi, bộ Âu phục màu xám vừa khít, đường maythẳng tắp, do ngược chiều ánh sáng không nhìn rõ, chỉ loáng thoáng cảm thấy mộtkhuôn mặt vô cùng tuấn lãng, như chạm khắc, một vẻ rạng ngời rờ rỡ đến lóa mắt.

Tim Mao Lệ bất chợt như ngừng đập, có phải cô từng gặp người này? Không, không,ngoài Chương Kiến Phi, trong những người quen của cô không ai có khí chất nhưvậy, anh ta yên lặng, bình thản nhìn cô, trong cảnh vầng mặt trời đỏ rực đangtừ từ chìm xuống biển, muôn ngàn ánh hào quang chói lọi nhuộm hồng những con sóngnhấp nhô, cả một vùng trời biển như cháy rực sáng lòa, vẻ trầm tĩnh hướng nộiđầy uy lực đó khiến người ta không thể dời mắt.

Cô nhanh chóng trấn tĩnh, thong thả bước đến mỉm cười tự giới thiệu, “Chắc đâylà Triệu tiên sinh, xin chào, tôi là Mao Lệ.”

Anh ta lịch lãm bắt tay cô, giọng thấp trầm, rất cuốn hút, “Mao tiểu thư, hânhạnh, tôi là Triệu Thành Tuấn. Xin lỗi, chưa được phép đã tự tiện vào.”

“Không đâu, tôi nên xin lỗi mới đúng, để anh phải đợi.” Mao Lệ ra dáng một thụcnữ, nếu Bạch Hiền Đức có mặt ở đây, nhất định lại châm chọc cô. Bây giờ cô đãnhìn rõ, người này hoàn toàn có dáng “minh tinh” ngũ quan rõ nét, như chạmkhắc, nhưng vẫn mềm mại, vầng trán trong sáng toát lên vẻ trí tuệ, tuấn nhã thưsinh. Ánh mắt tư lự nhìn cô, miệng thoáng nụ cười bí hiểm.

Đàn ông đẹp như thế chắc chắn là mối họa, điều này khiến Mao Lệ vốn cũng làkiểu người tương tự, cảm thấy hơi căng thẳng, trực cảm thấy người đàn ông nàyquá đỗi bí hiểm, Bởi vì một doanh nhân bình thường rất ít có vẻ hướng nội nhưvậy, đây mới là vẻ tinh anh đích thực! Trong phút chốc, đầu óc cô bấn loạn, cóthể là do ngón tay anh ta hơi lạnh, tê tê như có dòng điện vô hình cực nhẹ,khiến tim cô bỗng đập nhanh, cảm giác này rất lâu chưa từng có…

Cô do dự ngước nhìn anh, vẫn cảm thấy chói mắt, có lẽ là do anh ta đứng ngượcchiều ánh sáng, dường như mọi ánh sáng đất trời đều tụ lên người anh ta, lóamắt, khiến cô cảm giác ngột thở.

Khi anh ta lại ngoảnh đi, hít thật sâu bầu không khí trong lành, thốt lên, “Đẹpquá!”

Cô bỗng thấy hiếu kỳ, “Triệu tiên sinh lần đầu đến Hắc Hải?”

Anh ta ngoái lại, mỉm cười, “Cũng không hẳn, trước đây có đến một lần cùng vớingười bạn.”

Mao Lệ khẽ “à” một tiếng, mắt nhìn anh ta không chớp, trong ánh chiều, mắt anhta sáng như sao, cô có thể nhìn rõ bóng mình trong đáy mắt đó, bất chợt cảmthấy một chút bàng hoàng, một chút xáo động. Cô không biết mình tại sao bànghoàng, tại sao xáo động, chỉ cảm thấy có một hơi hướng quen thuộc nào đó ậpđến. Chợt nghe thấy anh ta nói: “Chúng ta vào xem bên trong thôi, sắp tối rồi.”

Hai người một trước một sau, đi qua vườn hoa, không, là vườn… rau, Mao Lệ dừnglại bên bể bơi… xuýt ngất. Trong bể có cá, bể bơi đã trở thành bể cá! Có lẽ làcá nước ngọt, bên trong có mấy đám rong lớn không biết có phải tự mọc, ánhhoàng hôn tàn dư hắt xuống mặt nước, lóng lánh như vụn vàng, khiến những con cácũng nhuộm được nhuộm vàng, chúng vô tư nhởn nhơ du chơi trong lạc viên tạmthời này cơ hồ không hề biết bên ngoài chỉ cách mấy trăm thước là đường phố ồnào.

Triệu Thành Tuấn sải bước đến cạnh bể bơi, không, bể cá, hiếu kỳ ngắm ngíanhững con cá. Mao Lệ dù tức cũng không tiện bộ lộ trước vị khách hào hoa, chỉgượng cười: “Chuyện này… thật rất xin lỗi, đều do mẹ tôi…” Nói xong chỉ bậcthềm không xa, “Chúng ta vào nhà thôi, trời sắp tối rồi.”

Triệu Thành Tuấn gật đầu, rời khỏi bể cá theo cô vào nhà. Mao Lệ vừa đi vừanghĩ, không biết mẹ có trồng thứ quỷ quái gì trong nhà không. Cuối cùng đúngnhư cô lo ngại, đi qua khung cửa màu đen tiến vào phòng khách, trên sàn gỗ bóngloáng tuy không trồng gì, nhưng trên hành lang phơi đầy ớt! Mẹ cô rất thích làmcác món dầm, món muối, ớt dầm là sở trường của bà. Đúng là bà già… thôi cũngkhông sao, lên tầng, vào phòng ngủ, Mao Lệ phấn khỏi giới thiệu với Triệu ThànhTuấn cái trần nhà di động, “Anh xem, đây là trần nhà, có thể di động kéo vào mởra, buổi tối ngắm sao rất tuyệt…” Lời chưa nói hết đã ngửi thấy mùi mằn mặntanh tanh, Mao Lệ nhìn ra ban công lộ thiên, cảm giác mắt tối sầm, choáng váng,trên nền phơi một đống cá khô…

Ra khỏi Hải Thiên Uyển trời đã tối.

Mao Lệ nghĩ, lần này lại mất công rồi, anh chàng chắc chắn không thích căn nhàsặc mùi cá khô. Không ngờ, mới ra khỏi vạt rừng Triệu Thành Tuấn vừa bấm điềukhiển mở cửa xe, vừa nói, “Mao tiểu thư, chuyện căn nhà cứ thế nhé.”

“Ô, anh quyết định rồi?” Mao Lệ quá bất ngờ. Triệu Thành Tuấn mỉm cười gật đầu,vẫn giọng thấp trầm dễ nghe, “Tôi rất thích căn nhà, không biết ai thiết kế,rất hợp ý tôi.”

Mao Lệ gãi đầu, “Chuyện đó tôi cũng không biết, nếu Triệu tiên sinh thích, tôicũng rất vui.”

“Đương nhiên, ngày mai tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản của cô, cô còn yêu cầugì xin cứ nói.”

Mao Lệ nheo mắt nhìn anh, trong bóng tối, mắt anh ta lóng lánh như ánh sao, cảngười anh ta cơ hồ cũng tỏa sáng. Mao Lệ lại ngỡ ngàng, nhưng lập tức kiềm chế,vội nói, “Không có yêu cầu gì khác, chỉ cần anh không có tiền án, không bạohành, không nghiện hút, không mãi dâm, không đồng tính…”

Triệu Thành Tuấn mỉm cười, “Tôi không có tiền án, không nghiện hút, không mãidâm, khuynh hướng giới tính cũng bình thường.”

“Thế thì được!” Mao Lệ ngắt lời anh ta, “Tôi thấy anh cũng không giống những kẻđó.” Ra khỏi phòng, gió mạnh khiến cô bình tĩnh lại, bóng tối giúp người ta cởibỏ ngụy trang, cô bình tĩnh nói, “Tiền thuê trả hết một lần, tôi sẽ nhắn choanh số tài khoản, những gì cần nói đã nói hết, xin hãy tuân thủ. Tôi đi đây,bai bai!”

Nói liền một hơi, cô không ngoái đầu, chui vào chiếc Lexus màu trắng của mình.

Triệu Thành Tuấn lại vẫn đứng yên, dường như đắn đo giây lát, cuối cùng nói:

“Mao tiểu thư, có thể mời cô ăn bữa cơm không? Xin lỗi, đã quấy rầy…”

“Ăn cơm?” Mao Lệ thò đầu ra khỏi xe.

“Đúng, tôi ở đây không có bạn bè.” Triệu Thành Tuấn đứng chơi vơi trong mànđêm, ánh đèn xe quá mạnh, chiếu lên người anh ta tạo ra phản quang kỳ diệu,nguy hiểm, vẫn thứ ánh sáng lóa mắt đó… Mao Lệ một lần nữa giật mình, mấy nămtrước, trước cửa trường đại học F Thượng Hải một người nào đó cũng đứng trướcánh đèn xe như vậy, gió đêm thổi một bên vạt áo bay bay, không biết người đóđứng bao lâu, người đã hơi cứng, mắt đăm đăm nhìn cô ra khỏi cổng trường, rấtsợ cô từ chối, dụt dè hỏi: “Mao Lệ, có thể mời em ăn cơm không.”

“Được, tôi đưa anh đến chỗ này.” Nói xong, Mao Lệ cũng giật mình, lẽ ra phải từchối, tại sao mình lại nhận lời? Triệu Thành Tuấn rất vui, gật đầu, chui vàochiếc xe đua màu đen, với dáng điệu cực kỳ tao nhã.

Mao Lệ ngây người, thầm nghĩ sao mình lại thế này?

Hai chiếc xe một trước một sau lần lượt quay đầu, lập tức rời khỏi con đườngđất, hòa vào dòng xe nườm nượp như một dòng sông ánh sáng trên đường Hải Cảnh.Trên bầu trời ven biển một vầng trăng lơ lửng, mặt biển có sương mù, vậy làvầng trăng đó biến thành một đám trắng lờ mờ xa lắc. Gió đêm quá đỗi dịu dàng,sóng nhẹ dập dềnh trên mặt biển, lấp lánh ánh bạc, lớp lớp nối nhau xô bờ, hônlên bờ cát. Nhẫn nại và lưu luyến, giống như tình yêu chung thủy nhất thế gian.

Còn vầng trăng trên biển, giống như đôi mắt của người yêu, lạnh lùng, u uẩn đămđắm nhìn theo bóng người yêu đi xa, không thể níu kéo, cũng không thể ở bênnhau. Dường như đang hỏi: “Em vẫn không nghe thấy tiếng anh gọi hay sao? Rốtcuộc tình cảm phải bao nhiêu mới khiến em tin, mọi buồn đau và bất hạnh trênthế gian đều bắt nguồn từ chỗ em không hiểu tình yêu của anh, và đó chính lànỗi đau sâu thẳm nhất trong anh…

Biểndưới trời sao

Mao Lệ đưa Triệu Thành Tuấn đến một khách sạn bên cạnh quảng trường Vịnh BắcBộ, Bắc Hải là thành phố nhỏ, mặc dù kinh tế không phát triển như Nam Ninh,nhưng yên tĩnh, trên đường phố tuyệt nhiên không có cảnh chen chúc ồn ào. Kháchsạn Mao Lệ lựa chọn rất tuyệt vời, qua lớp cửa kính rộng, có thể nhìn thấy cảnhnáo nhiệt trên sân khấu ngoài trời giữa quảng trường, người ta đang quảng cáotiếp thị một sản phẩm nào đó nhân dịp tung ra thị trường, có cả biểu diễn canhạc.

Thực khách lúc này không đông lắm, Mao Lệ chọn toàn những món hải sản đặc biệtcủa địa phương, và mấy món đặc sắc của Quảng Tây, vì dụ món gà bạch thiết màthực khách ngoại tỉnh nhất định nên thưởng thức, gà tơ vàng suộm chặt từngmiếng xếp ngay ngắn trên đĩa, dùng với loại nước chấm đặc trưng rất ngon. Mao Lệhỏi Triệu Thánh Tuấn có ăn ớt không, anh mỉm cười lắc đầu, “Một chút.”

Lúc đó anh đã cởi áo ngoài, bên trong là chiếc sơ mi trắng, càng nổi bật ngũquan như ngọc tạc. Mao Lệ nhận ra anh ta rất trắng, làn da trắng càng tôn vẻsạch sẽ nho nhã. Anh ta rất lịch thiệp, cử chỉ từ tốn nhã nhẵn. Dường như ănrất ngon lành, nhưng thần thái có phần lơ đãng, trong vẻ lịch thiệp tao nhãtoát ra nét lạnh nhạt xa cách. Bởi vì Mao Lệ nói gì, anh ta cũng trả lời rấtchừng mực, không thừa một câu. Xong bữa ăn, hiểu biết của Mao Lệ về anh ta chỉhạn chế ở chỗ anh làm kinh doanh, quê gốc Thượng Hải, mặc dù sinh ra ở Ma lai,nhưng sang Anh quốc du học từ sớm, lần này về nước là vì cả việc công lẫn việctư. Còn việc công là gì, việc tư là gì, Mao Lệ không hỏi, thậm chí anh ta kinhdoanh gì, ở Bắc Hải lâu dài hay thỉnh thoảng ghé qua, cô đều không biết, cũngkhông tiện hỏi. Trong đầu cô chỉ quanh quẩn ý nghĩ về đất nước xa xôi đó, anhta là người Ma lai?

Hai người lịch sự chia tay ở bên đường.

Mao Lệ hỏi Triệu Thành Tuấn: “Bây giờ anh sống ở đâu?”

“Khách sạn Shong ri la.” Anh ta cười trả lời.

“Vậy anh về sớm nghỉ đi.” Mao Lệ nói xong, chui vào xe của mình. Triệu ThànhTuấn cũng mở cửa chiếc xe đua màu đen, đột nhiên nghĩ ra điều gì hỏi cô: “Tiểuthư Mao Lệ, sau này chúng ta có thể gặp nhau không? Ý tôi nói, nếu cô có thờigian…”

Mao Lệ nói ngay: “Rất xin lỗi, tôi hầu như không có thời gian.”

Cái trò này của đàn ông, cô không lạ gì.

Triệu Thành Tuấn lại khéo léo dùng nụ cười che giấu vẻ bối rối, “Ngoài giờ làmviệc, cũng bận sao?”

“Phải, rất bận.”

“Bận gì vậy?”

“Bận hẹn hò.”

Mao Lệ cười, quặt vô lăng, chiếc xe vẽ một đường cánh cung duyên dáng nhanhchóng lướt đi. Ngay câu tạm biệt cô cũng không buồn nói, không biết tại sao, côcảm thấy con người này có gì rất ngạo mạn, hỏi gì anh ta cũng trả lời, nhưngvới một giọng uể oải, như đối phó cho xong, Cô ghét nhất kiểu người đó, cứtưởng xiêm áo súng sính, phong độ lịch duyệt ga lăng là có thể mê hoặc phụ nữ.

Mao Lệ tự cho mình lưu lạc giang hồ nhiều năm, cả quỷ lẫn người đều không lạ,thần thánh kiểu gì cô cũng bắt mạch ra ngay, cô không phải loại nữ sinh thơngây chưa biết vị đời. Không hiểu tại sao bây giờ cô rất sợ tiếp xúc với nhữngngười có vẻ ngoài lạnh lùng, nội tâm bí hiểm. Loại người đó mới đáng sợ, rấtkìm chế, rất khó động lòng, tựa như trời sập mặt cũng không biến sắc, nhưng chỉcần lơ đãng một chút là bị họ lôi vào vực xoáy, chết thế nào cũng không biết.

Chương Kiến Phi không phải kiểu người đó. Mặc dù anh cũng điềm tĩnh, lịchduyệt, nhưng tinh tế, dường như làm bất cứ việc gì cũng đều để nói rõ suy nghĩtrong lòng. Nhưng anh luôn u uẩn, phiền muộn, đều bởi vì người anh yêu khônghiểu anh, cô không nhìn thấy tấm lòng anh, hoặc coi nhẹ tấm lòng anh, đó lànguồn gốc nỗi khổ của anh. Nhưng Triệu Thành Tuấn này cơ hồ quá thận trọng, nhưsợ người khác biết suy nghĩ của mình. Mao Lệ thầm nghĩ, dù anh có là ông hoàngchâu Âu, tôi cũng không màng.

Nghĩ đến ngày xưa, mỗi lần cô buồn bực, không vui Chương Kiến Phi đều lặng lẽlùi sang một bên, chỉ cần cô không nói, anh có thể ngồi ở phòng khách đến sáng.Ngày hôm sau ngủ dậy, trên bàn đã có bữa sáng anh chuẩn bị sẵn, đầu giường còncó bó hoa tươi vừa hái trong vườn, vẫn còn hơi sương, trên đó gài mẩu giấyviết: Em yêu, tâm trạng khá hơn chưa?

Cô thường uể oải ươn vai, coi như không có chuyện gì xảy ra. Những ngày nhưthế, những gì đã có, tưởng là đương nhiên, khi mất đi mới biết, thì ra mìnhchẳng có gì, không còn gì hết. Chắc chắn bị tổn thương cùng cực, anh mới kiênquyết ra đi, không cần cô, mặc cô khóc lóc cầu xin, anh cũng không chút độnglòng. Bây giờ nghĩ lại, những vấp váp, yêu hận buồn đau, lưu luyến vẫn còn đó,vẫn hiện hình, vang vọng, nhưng tất cả đã không thuộc về cô nữa. Còn nhớ sau lễcưới không lâu là sinh nhật anh, tiệc mừng vô cùng náo nhiệt đông vui, mọi ngườithi nhau đốt nến, giục anh cầu nguyện. Anh cầu nguyện gì? Lúc đầu anh khôngchịu nói, về sau nói riêng với cô, Mao Mao, anh cầu mong chúng ta mãi mãi bênnhau.

Thật dại khờ, ở đời làm gì có mãi mãi, hạnh phúc chỉ là ánh pháo hoa trênkhông, tan biến trong chớp mắt, vừa rực rỡ chói lòa đã lập tức tiêu tan vô hìnhvô ảnh.

Đúng vậy, vô hình vô ảnh.

Hai ngày sau, Triệu Thành Tuấn gửi tin nhắn, tiền đã chuyển vào tài khoản củacô, bảo cô kiểm tra.

Mao Lệ chẳng buồn hồi âm, đến tối, anh lại nhắn: “Tôi đã chuyển đến Hải ThiênUyển, biển rất đẹp, bầu trời sao rất đẹp, cô có nhìn thấy biển dưới trời sao?”

“Anh có nhìn thấy biển dưới trời sao?”

Như một hồi âm…

Chuyện cũ ập về như bão tố. Mao Lệ nằm trên chiếc giường êm ái, nhắm mắt, cảmgiác toàn thân mỗi lúc một nhẹ, tiếng sóng từ vùng quê xa xăm dần dần lan đếntai cô, có cả tiếng chim hải âu, quen thuộc vô chừng. Cô thấy mình bập bềnhtrên mặt biển, bầu trời xa thẳm, sao chưa mọc, ráng chiều đỏ thẫm như màu hoahồng rực cháy nửa bầu trời… lần đầu tiên nằm trên chiếc giường rộng thênh thangtrong Hải Thiên Uyển, Mao Lệ hỏi Chương Kiến Phi: “Sao anh biết em thích ngắmsao?”

Chương Kiến Phi mỉm cười, “Em không nhớ ư? Có lần em hỏi, anh có nhìn thấy biểndưới trời sao, lúc đó anh nghĩ, nhất định em rất thích ngắm sao.”

Lâu như vậy, anh vẫn nhớ câu đó.

Mao Lệ chỉ thấy bàng hoàng…

Từ lúc quen đến lễ cưới chưa quá nửa năm, nhưng nghĩ lại vẫn thấy mơ hồ, rõràng đã xảy ra rất chân thực, nhưng lại cảm giác như một giấc mơ. Hồi đó Mao Lệthường giật mình tỉnh giấc trong đêm, nhìn người bên gối, luôn phải mất một lúcmới nhận ra mình đã kết hôn, đúng, đã kết hôn… có lúc ăn cơm hoặc đang làm việcgì, cô luôn ngây người nhìn Chương Kiến Phi, tự nói với mình, người này làchồng mình, mình đã lấy anh, phải sống suốt đời với anh, suốt đời, rất dài…

Khi cha biết cô sẽ kết hôn, hỏi cô: “Con có chắc sẽ không hối hận?”

Mao Lệ trả lời dứt khoát: “Vâng, không hối hận.”

Nhưng hôm tổ chức hôn lễ, khi chiếc nhẫn kim cương từ từ luồn vào ngón tay,xung quanh là hoa tươi, và vụn giấy màu rắc như mưa, cô đã hối hận, bởi vì côkhông thể xác định mình có yêu người đàn ông đó hay không, cô lấy anh giống như“trả nợ”. Còn anh xúc động ôm chặt cô nghẹn ngào, “Mao Mao, cuối cùng anh đãlàm được một việc hài lòng nhất trong đời.”

Đêm tân hôn, tại phòng trăng mật ở một khách sạn Thượng Hải, dưới ánh đèn ngủmàu hồng, anh ngắm cô rất lâu, xoa đầu cô, nghịch tai cô, hôn chóp mũi cô, hítmùi hương ngây ngất trên cơ thở cô, giống như sở hữu một báu vật quý giá khôngnỡ chạm vào, lại sợ sẽ biến đi trong chớp mắt, anh cứ hỏi cô mãi: “Mao Mao, đâylà thật ư?”

Lúc đó Mao Lệ nhìn anh, lòng cũng thầm hỏi, đây là thật ư? Cuộc hôn nhân đếnquá đột ngột, cô chưa hề chuẩn bị đầy đủ tâm lý, ánh mắt anh khiến cô hơihoảng, nụ hôn của anh khiến cô sợ hãi, tất cả những thứ anh trao cô đều quámãnh liệt, giống như một thỏi sô cô la đặc quánh không tan, cô không thoátđược, chỉ thấy ngột thở. Tâm trạng cô do vậy rất xấu, buồn vui thất thường, vôduyên vô cớ tìm anh trút giận, mới chưa hết tuần trăng mật, quan hệ hai ngườiđã lạnh như băng.

Khi cô tức giận, anh đứng một mình hút thuốc ở ban công, quay lưng về phía cô,giọng nhỏ trầm, cơ hồ run run tự hỏi: “Có phải mình đã sai lầm…”

Thực ra quá trình quen Chương Kiến Phi rất đơn giản, Chương Kiến Phi là bạncùng trường với anh trai Mao Lệ hồi còn du học ở Anh, sau khi tốt nghiệp MaoTấn về nước giúp cha công việc kinh doanh, Chương kiến Phi đến Thượng Hải vìchuyện làm ăn, Mao Lệ quen anh qua Mao Tấn.

Ở Thượng Hải Mao Tấn sống như ông hoàng, có hẳn một phòng chứa quần áo, phònggiải trí, phòng xem phim, nghe nhạc, không thiếu thứ gì, lại còn có một kho xeriêng, hai người giúp việc, một cuộc sống quá an nhàn vương giả. Mẹ Mao Lệ lênThượng Hải chứng kiến, mặc dù không cam lòng, nhưng đành bó tay trước hiện thựctàn khốc, con gái đi theo bà phải chịu khổ từ nhỏ, cả năm không được mặc bộquần áo mới, đánh mất cái bút chì còn bị đánh, bà không có quyền bắt con sốngkhổ mãi.

Vậy là cuối cùng bà đồng ý để Mao Lệ lên Thượng Hải học đại học, ơn trời, MaoLệ lại thi đỗ đại, không cần cha cô bỏ tiền mua. Ít nhiều cũng khiến mẹ cô hãnhdiện. Mao Lệ là báu vật của cha và anh, đi đến đâu họ cũng tranh nhau đưa cô đicùng, Mao Lệ trở thành thiên kim tiểu thư nổi tiếng của trường đại học F. Cómột dạo, muốn trải nghiệm cảm giác mới mẻ, cô chuyển vào sống trong ký túc xá.Cha cô hàng ngày sai giúp việc mang đến trường cho cô đồ ăn ngon, quần áo đã làủi phẳng phiu, cô chỉ hắt hơi cũng có người báo với ông. Anh cô càng vô nguyêntắc, có lúc cô đang học trên giảng đường cũng gọi ra ngoài đi chơi, dạy chơigoll, cưỡi ngựa, đua xe, buổi tối chưa chơi đến một, hai giờ sáng chưa đưa côvề trường. Những ngày đó thật quá ngông cuồng, Mao Lệ chơi quen, bài vở xaonhãng, mỗi kỳ thi môn nào cũng nợ, nhưng không hề ảnh hưởng đến mơ ước lý tưởngcủa cô___lấy chồng.

Quen Chương Kiến Phi, rõ ràng càng đẩy nhanh tiến trình thực hiện ước mơ đó. Cóđiều người cô muốn lấy hồi đó không phải là Chương Kiến Phi, hồi đó cô đã cóbạn trai, cũng là sinh viên cùng trường, tên là Ngô Kiến Ba, nghiên cứu sinhkhoa Vật lý. Có thể nói, chàng nghiên cứu sinh nghèo đến từ vùng núi xa xôi cóngoại hình rất bình thường đó đã dạy cô bài học vỡ lòng về tình yêu, mà lại là“bài học” xương máu. Mao Lệ đi lại với anh ta, làm nổ mắt tất cả bạn bè ngườiquen trong trường. Cũng cần nói thêm, những chàng theo đuổi cô hồi đó có thểxếp một hàng dài từ thư viện ra tới cổng trường, thiên kim tiểu thư, trẻ đẹpkhả ái, chỉ cần được nói với cô vài câu đã là giấc mơ của bao chàng sinh viên.

Nhưng con người luôn lạ lùng như vậy, Mao Lệ cũng không biết dây thần nào củamình trục trặc, lại để mắt đến anh chàng nghèo suốt ngày lầm lì không nói mộtcâu, cô đương nhiên biết khoảng cách giữa cô và Ngô Kiến Ba. Qua những ánh mắtkinh ngạc của bạn bè, cô biết lựa chọn bạn trai của cô rõ ràng quá bất thường,chọn mãi, cuối cùng chọn đúng một con “gà bốn mắt” (Ngô Kiến Ba cận thị nặng).Mao Lệ chỉ cười, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý đối phó với mọi châm chọc dèm phacủa bạn bè. Từ nhỏ cô đã là kiểu người bảo một đằng nhất định làm một nẻo, câunói, tính cách quyết định số phận, quả không sai.

Mao Lệ sở dĩ chọn Ngô Kiến Ba là do tính khí ương ngạnh bẩm sinh, càng bị bạnbè phản đối, gia đình càng ngăn cản, cô càng bất chấp. Kết quả bị Ngô Kiến Balừa cả tình lẫn tiền, anh ta không chỉ giấu cô đính hôn với người yêu ở quênhà, mà còn vung tay tiêu tiền của cô. Mao Lệ vốn hào phóng không chỉ lén chotiền, còn để phần anh ta tất cả những đồ ăn ngon cha cô đưa vào, khiến Mao Tấntức điên, một lần Mao Lệ bị Ngô Kiến Ba làm cho tức phát khóc, anh giận tím mặt,nhờ người tìm gã đánh cho một trận. Mao Lệ biết tin, đi tìm anh trai hỏi tội.Lúc đó Mao Tấn đang cùng bạn bè tụ tập hát hò, Mao Lệ đột nhiên xông vào, đấmđá anh túi bụi, trong lúc hỗn loạn, vớ cái gạt tàn ném vào mặt anh. Lúc đó nhìnthấy Mao Tấn mặt đầy máu, cô quá hoảng sợ, được một chàng trai mặc sơ mi trắngkéo ra ngoài, đẩy lên một chiếc xe nhỏ đỗ bên đường. Lúc đó thấy anh trai chảynhiều máu như vậy, cô vừa sợ vừa ân hận gào khóc đến mệt lả, cuối cùng ngất đi.

Khi tỉnh lại, Mao Lệ phát hiện mình nằm ở một căn phòng lạ, giống như kháchsạn. Rèm cửa kéo kín, xunh quanh lờ mờ nhìn không rõ. Cô vùng dậy, đi đến kéorèm cửa, rõ ràng đã rất khuya, bên ngoài là một thắng cảnh huy hoàng, cả mộtbầu trời đầy sao in xuống sông Hoàng Phố, ánh đèn trên bờ hắt xuống mặt sôngrực rỡ, trên bờ là cả một dòng sông ánh đèn xe hơi sáng rực uốn lượn quanh co.

“Em tỉnh rồi?” Sau lưng là một giọng nói nhẹ nhàng.

Mao Lệ quay người, chỉ thấy dưới ánh đèn màu vàng cam từ trên tường hắt xuống,một chàng trai trẻ vận sơ mi trắng tay bê một khay thức ăn, mỉm cười nhìn cô.Anh ta dáng cao, khí chất nho nhã, đặt chiếc khay xuống thong thả đến bên cô,một đôi mắt sâu như vực thẳm lóng lánh tựa ánh sao nhìn cô nói. “Ăn một chútđi, em rất yếu.”

Mao Lệ ngạc nhiên nhìn anh ta.

“Yên tâm, anh trai em không sao, đã được đưa vào bệnh viện.” Anh rất tinh tế,hiểu nỗi lo của cô.

Mái tóc dài của Mao Lệ xõa tung, khuôn mặt trắng như tuyết ửng hồng bởi ánh đènmàu ngoài cửa sổ hắt vào, trong mắt như có ánh sao di động, cô ngước nhìn anh,giọng khàn, khô chát nói rất nhỏ, “Anh là ai?”

Người đó mỉm cười, “Anh là Chương Kiến Phi, bạn của Mao Tấn.”

Chương Kiến Phi theo đuổi Mao Lệ theo cách thức hết sức đặc biệt, không suốtngày bám riết, tặng hoa, tặng quà theo kiểu thông thường, chỉ lặng lẽ đứng ởbất cứ chỗ nào có thể nhìn thấy cô, chăm sóc, chiều chuộng tinh tế chu đáo hơncả anh trai cô. Anh có thể làm mọi việc vì cô. Lần đó Mao Lệ và mấy cô bạn cùngphòng chơi rất khuya trên đường Nam Kinh, Chương Kiến Phi hộ tống từ đầu đếncuối, ăn xong đưa các cô đi hát, trên đường Mao Lệ đột nhiên thấy kinh nguyệt,trong lúc luống cuống cô bảo Chương Kiến Chi đi mua giúp băng vệ sinh. ChươngKiến Phi không nói nửa lời, phóng xe đi, không biết cô dùng loại gì, mỗi loạianh mua một túi mang về, khiến các cô gái xunh quanh trố mắt.

Khi nghe nói chuyện đó Mao Tấn cảm thấy không thể tin nổi, hỏi anh tại sao lạilàm như thế, Chương Kiến Phi nói, “Yêu một người là muốn làm tất cả cho ngườiđó, việc gì có thể là làm chẳng cần lý do, đó chính là yêu.”

Những gì Chương Kiến Phi làm cho Mao Lệ không chỉ có thế, để luôn ở bên chămsóc Mao Lệ, anh đã mua nhà, mua xe ở Thượng Hải, chuẩn bị cho cuộc sống lâu dàiở đây. Dù bận đến mấy, chỉ cần Mao Lệ gọi, anh đều lập tức đến ngay. Có lần anhđang thảo luận hợp đồng với một khách hàng lớn người Nhật, thì Mao Lệ gọi điệnmuốn anh đưa đi xem triển lãm khoa học kỹ thuật, Chương Kiến Phi không nói mộtcâu, bỏ mặc khách hàng đi đón cô, khiến vị khách tức giận bỏ về, công ty tổnthất một đơn hàng mấy triệu đồng. Ngay Mao Tấn cũng không tán thành, “Theo đuổiphụ nữ không phải kiểu đó, mặc dù nó là em tôi, tôi cũng không ưng thấy cậu khổsở như vậy.”

Chương Kiến Phi cười trừ, “Chỉ cần tôi cảm thấy đáng là được.”

Không lâu sau, Ngô Kiến Ba bạn trai Mao Lệ bị tai nạn giao thông qua đời, tronglúc thu dọn đồ của anh ta, Mao Lệ phát hiện mười mấy bức thư anh ta viết chongười yêu ở quê nhà, điều kinh khủng hơn là, Ngô Kiến Ba đem gửi cho người yêutoàn bộ số tiền Mao Lệ cho anh ta, còn nói sẽ đón cô ta lên Thượng Hải làm lễ cưới,cả tập hóa đơn trong ngăn kéo chính là bằng chứng. Nói cách khác ngô Kiến Babấy lâu chỉ coi cô là cái máy rút tiền, Mao Lệ hoàn toàn không hay biết, bị lừacả tình lẫn tiền, một cú đau như vậy…

Tối hôm đó cô cắt mạch máu cổ tay tự vẫn, được bạn đưa đến bệnh viện cấp cứu.

Lần này cũng là Chương Kiến Phi ở bên cô, cha và anh trai cô đều ra nước ngoàikhảo sát. Sau khi tỉnh lại, Mao Lệ hoàn toàn suy sụp, từ chín tầng mây rơixuống địa ngục, cái giá của sự trưởng thành không ngờ lại nghiệt ngã như vậy. Côkhông biết mình làm sai điều gì, trong đời lần đầu tiên thật lòng đối xử vớimột người, lại bị người ta thẳng tay đẩy xuống địa ngục như thế, những câuchuyện tình yêu lâm ly cảm động trong tiểu thuyết, phim ảnh đều là lừa gạt,tình yêu trong hiện thực thì ra là như thế!

Cô vùi đầu vào gối nức nở, khóc đến khản tiếng kiệt sức, người co rúm, cổ họngứ nghẹn, mắt sưng mọng, cả người như bị khoét rỗng, không thể sống được nữa.Chương Kiến Phi lúc đó ôm cô qua tấm chăn, xiết cô rất chặt, dường như sợ côchết. Khi đã khóc đến lúc không thể khóc được nữa, cô mới dần dần bình tĩnh.

“Mao Mao, đừng buồn, vẫn còn có anh.” Chương Kiến Phi lau nước mắt cho cô, nắmtay cô, anh nói rất dài, “Nhìn em đau lòng thế này anh còn đau lòng hơn, anhkhông biết làm thế nào để an ủi em… em quá hiếu thắng, dù biết mình nhầm cũngkhông chịu quay lại, cho nên em mới bị tổn thương. Điều đó thực ra không có gìsai, mỗi người đều có khiếm khuyết về cá tính, em đã gắng gỏi, dù khó khăn nhưvậy em vẫn gắng gỏi, khiến anh vô cùng cảm động, bởi vì anh và em tính cáchgiống nhau, cùng có khiếm khuyết như nhau, chúng ta đều muốn có được thứ mìnhmuốn, chỉ tiếc là, mỗi chúng ta lại đi theo một hướng khác nhau.

“Anh hết lòng theo đuổi em, cho dù không có được em, chỉ cần đi bên nhau anhcũng thấy vui. Nhìn em buồn như thế, anh rất đau lòng, nỗi buồn của em nhiềulúc chính là nỗi buồn của anh. Mao Mao chúng ta đều là những sinh linh yếuđuối, chúng ta không làm sai điều gì, chỉ là yêu một người tưởng là có thể yêu,cho nên mới bị tổn thương.

“Còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy em, em lao vào phòng, đấm đá Mao Tấn, anh cốkéo em ra mà không được, em khóc đau đớn như vậy, chưa bao giờ anh thấy ai khócđau đớn như thế, anh bế em ra ngoài, trong giấc ngủ em vẫn còn nức nở… chínhlúc đó, anh muốn bảo vệ em, yêu em, bởi vì qua em anh nhìn thấy chính mình.Thật đấy, Mao Mao, anh… anh kỳ thực là một người bi quan, cho anh ít thời gianđược không, trên đời chỉ có em mới thể khiến anh muốn thực sự nghiêm túc đối xửvới một người.

“Anh yêu em, Mao Mao.”

Mao Lệ nhìn anh, cô chưa lúc nào nhìn kỹ anh, lần đầu phát hiện anh có khuônmặt đẹp dịu dàng đến thế, vầng trán sáng ngời, sống mũi cao và sự kiên nghịtrong ánh mắt có phần giống cô, họ đều là người cố chấp, cố chấp đến điêncuồng, một khi đã quyết chuyện gì, cho dù va vấp vỡ đầu chảy máu cũng khôngchịu buông tay. Lúc này cô chăm chú nhìn, nhận ra anh rất khác thường, vẻ lạnhnhạt cô đơn như quên đời khiến anh có vẻ phiêu diêu thoát tục. Mặc dù làm kinhdoanh nhưng con người anh không thấy nét sắc lạnh thường có của người kinhdoanh, mà như tia nắng ấm trong ngày đông giá.

Nhưng cô vẫn không mấy để mắt đến chàng trai này, chỉ coi anh là một trong sốbạn bè đông đảo của anh trai, cô nhìn anh, chợt bàng hoàng, có lẽ anh nói đúng,đâu phải cô không nghiêm túc đối xử với một người, nhưng ai biết gặp phải kẻbất nhân… cô không sai gì hết, cô chỉ yêu nhầm người.

“Tôi mệt rồi.” Cô nhắm mắt, mệt mỏi thở dài.

Anh đắp chăn cho cô, “ Ngủ đi, có lẽ anh nói quá nhiều, em cứ coi như khôngnghe thấy.”

Cô không đáp, dường như mệt thật, khi nửa thức nửa ngủ, cô trở mình quay lưnglại phía anh, giống như nói mê, thì thầm hỏi, “Anh có thấy biển dưới trời sao?”

“Biển dưới trời sao?”

“Vâng, em thích nhất biển dưới trời sao… mặt dù không tráng lệ như biển lúchoàng hôn, nhưng em cảm thấy biển dưới bầu trời đầy sao mới là đẹp nhất. Hồinhỏ mỗi lần nhớ cha, hoặc bị mẹ mắng, em đều chạy ra bãi biển ngắm sao và nhặtvỏ ốc biển, gió biển rất mát, nghe sóng xô bờ, cảm thấy đất trời chỉ còn mộtmình em, lúc đó em rất buồn… về sau lớn dần, mới biết là do em quá cô đơn,không ai hiểu em, mặc dù cha và anh ở Thượng Hải có thể cho em tất cả mọi thứtốt nhất trên đời, nhưng em cũng vẫn không vui, chưa bao giờ em nói với họ cáiem cần là gì, họ cũng không hỏi, họ cứ nghĩ những gì họ cho là tốt tức là tốtvới em. Không, không phải thế, cái em cần họ hoàn hoàn không cho được.”

“Mao Mao…”

“Em chỉ cần một tình cảm thực sự thuộc về em, cha và anh mặc dù yêu em như vậy,nhưng họ không thuộc về một mình em, có lẽ em quá tham, nhưng em chỉ cần mộttình cảm thuần túy, em có gì sai, anh Kiến Phi, em có gì sai?”

“Em không sai, Mao Mao!” Anh lại cúi xuống ôm cô. Còn cô run run, trùm chăn kínđầu khóc, mệt mỏi nói, “Em muốn về nhà, em muốn về nhà…”

“Đợi em khỏe hẳn sẽ về nhà.” Chương Kiến Phi dỗ cô.

“Không, em muốn trở về nhà ở Bắc Hải, ở đây không thuộc về em, em không thuộcvề nơi này!” Cô khóc nức trong lòng anh, “Em ghét nơi này, em nhớ mẹ…”

“Được, sau khi xuất viện, anh sẽ đưa em về Bắc Hải.”

Chương Kiến Phi quả nhiên giữ lời hứa, sau khi ra viện liền đưa Mao Lệ đáp máybay về Bắc Hải, bỏ hết công việc quan trọng. Mẹ không biết tý gì về chuyện củaMao Lệ ở Thượng Hải, rất vui vì con gái trở về, còn vui hơn vì cô còn mang theomột chàng trai rất khiêm nhường nho nhã. Mẹ lập tức thích chàng trai có nụ cườihiền hậu, lễ độ đón, ngay trẻ con hàng xóm cũng thích anh, mẹ cô dường như đãcoi anh là con rể tương lai.

Mao Lệ bất lực, cũng chẳng buồn giải thích, cô vẫn thờ ơ với tất cả, vết thươnglòng quá nặng cô chưa thể trở lại bình thường. Chương Kiến Phi vẫn kiên nhẫn ởbên cô, việc công ty bận rộn anh cũng không để tâm, luôn chỉ đạo từ xa, bí quáthì gọi thư ký đến Bắc Hải bàn bạc. Lâu dần Mao Lệ cũng thấy ngại, bảo anh vềThượng Hải xử lý công việc, dù ở riết đây bao nhiêu cô cũng sẽ không đổi ý.

Lúc ở trên máy bay bay về Bắc Hải, Mao Lệ đã nói rõ với anh, “Đừng lãng phíthời gian vào em, em không hợp với anh, cũng không muốn làm anh lỡ dở, anh cầncó cuộc sống tốt hơn.”

Chương Kiến Phi chỉ nói một câu, “Được ở bên em là cuộc sống tốt nhất với anh.”

Mao Lệ thở dài, con người này, thoạt nhìn có vẻ thoải mái khiêm nhường, kỳ thựccòn ương ngạnh hơn cô, theo cách nói của Mao Tấn là gan lỳ. Về điểm này, Mao Lệcảm thấy họ rất giống nhau, giống một cách vô phương cứu chữa.

Chương Kiến Phi cơ hồ không bận tâm Mao Lệ nghĩ gì, anh rất thỏa mãn với cuộcsống ở Bắc Hải, mỗi buổi chiều đều ra cầu cảng đón bác Hoàng, cha dượng cô điđánh cá trở về, dùng xe xích lô chở hết một thuyền tôm cá đến kho lạnh của côngty thủy sản nơi bác Hoàng làm việc.

Mao Lệ thích ngắm biển, Chương Kiến Phi ngày nào cũng đưa cô đi dạo trên bãibiển, cô không thích cầu cảng bên này, vì thuyền cá quá nhiều, quá hỗn tạp ồnào. Cô thích bãi biển phía bên kia, bên đó có rừng tràm.

Một đêm, mọi người đều ngủ cả, Mao Lệ đột nhiên gọi điện cho Chương Kiến Phi,nói muốn đi dạo bãi biển.

“Muộn quá rồi, Mao Mao.” Đầu bên kia truyền đến giọng ngái ngủ của Chương Kiếnphi. Mao Lệ chỉ buông một câu, “Đến hay không tùy anh, đằng ào em cũng đi.” Nóixong gác máy.

Chương Kiến Phi sao dám không đến? Phóng xe máy chưa đầy 20 phút là đến bếncảng. Mặc dù đêm khuya, phố cảng vẫn đông vui, nhất là trước những quán ăn đêm,người vẫn rất đông. Họ đi khắp các con phố chính, anh chỉ mong những con phốnày dài mãi, có thể cùng cô đi mãi như vậy… đến bờ biển, một thế giới hoàn toàntĩnh mịch, đêm đó vừa đúng đêm rằm, ánh trăng như dát bạc trên bãi cát, ChươngKiến Phi tưởng Mao Lệ sẽ đi công viên Bãi Bạc, không ngờ cô lựa chọn đi qua khurừng tràm tản bộ trên bãi biển của khu du lịch, tán lá ràm xum xuê lóng lánhánh bạc dưới trăng, nhưng nhìn từ xa lại là một dải lờ mờ đen sẫm.

“Nhìn kìa, sao!” Mao Lệ chân trần đứng trên bãi cát, chỉ lên trời.

Chương Kiến Phi ngẩng đầu, chỉ thấy trên bầu trời đen thẳm, một vầng trăng vằngvặc sáng như băng, treo lơ lửng trên bầu trời miên viễn. Có lẽ vầng trăng quásáng làm lu mờ hằng hà những chấm sao bé xíu xunh quanh mà nếu nhìn không kỹ,cơ hồ không nhận ra.

Những chấm sao đó, hình như sinh ra để làm nền cho vầng trăng, nhưng cũng mộtmình lấp lánh tỏa sáng, chỉ có điều, nếu so với ánh trăng, chúng quả thực quábé nhỏ. Chương Kiến Phi không hiểu, so với vầng trăng rực rỡ kia, tại sao côlại thích những chấm sao bé xíu như đầu chiếc đinh bạc? Vầng trăng lớn thế kia,cô lại không bận tâm?

Chương Kiến Phi dè dặt hỏi: “Em không thích trăng ư?”

Cô giẫm lên hoa sóng, mắt long lanh, “Thích chứ”. Nghĩ một lát lại nói, “Nhưngvẫn thích sao hơn, không thể nói rõ tại sao. Em thích sao là bởi vì những gìchói lọi thường không thể bền lâu, ví như vầng trăng, sáng tối khuyết tròn, thayđổi khó lường, nếu có mây là trốn, không nhìn thấy. Nhưng sao thì khác, bấtluận lúc nào cũng có thể nhìn thấy chúng, luôn luôn như vậy, mặc dù ánh sánghơi mờ, nhưng vĩnh hằng hơn trăng, trên đời này những thứ có thể vĩnh hằng quáít.”

Chương Kiến Phi nhìn cô đăm đắm, suy nghĩ lời cô nói, đột nhiên trên bầu trờitĩnh mịch lóe lên một vệt sao băng, anh đột nhiên vỡ lẽ, thì ra là vậy, thì ralà vậy! Cô luôn bỏ qua anh, hướng về Ngô Kiến Ba kém xa anh mọi phương diện, rõràng biết đó là cặn bã, vẫn chấp mê không tỉnh. Thì ra trong mắt cô, Ngô KiếnBa là chấm sao mờ nhạt, nhìn không rõ mới khiến cô tin tưởng, còn Chương KiếnPhi đương nhiên là vầng trăng kia, ánh sáng chói khiến cô sợ, cô sợ một tươnglai vô định không thể dự đoán, sợ anh sẽ biến mất, cô tin rằng sao vĩnh hằnghơn trăng, mới cố chấp như thiêu thân lao vào lửa…

“Trăng cũng vĩnh hằng.” Anh nhìn cô nói.

Cơ hồ không nghe thấy anh nói, cô kéo cao váy nhảy nhót giữa hoa sóng, thânhình uyển chuyển khoác ánh trăng, nước biển sau lưng cô óng ánh như rắc bạc,nối nhau xô bờ, thân thiết hôn bờ cát, thân hình mảnh dẻ của cô dưới ánh trăngbạc giống một tinh linh. Chương Kiến Phi ngây người, chỉ thấy cát dưới chân độtnhiên sụt lún hóa thành hải miên, anh như ngồi trên chiếc thuyền chòng chành,cả thế giới chao đảo, “Mao lệ,” Anh gọi to, không đợi cô trả lời, đột nhiên laođến ôm cô, nước bắn lên ướt áo.

Anh bất chấp, bất chấp tất cả, hôn cô thật sâu. Cô không quá phản kháng, cũngkhông có sức phản kháng, nụ hôn của anh giống như nhiệt lực mãnh liệt, cuốnphăng tất cả, kéo cô xuống đại dương nóng bỏng… rất lâu, rất lâu sau, cuối cùnganh buông cô, hai người đều thở sâu, anh thở dồn hổn hển, cách lớp áo sơ mimỏng vẫn nghe thấy tiếng tim, nhanh mạnh gấp gáp dữ dội như muốn nhảy khỏi lồngngực.

Anh nói: “Xin lỗi.”

Cô ngây người, dường như chưa qua cơn chấn động. Còn anh quay người, mặt hướngvề biển, không nhìn cô, ngực vẫn phập phồng dữ dội, như đang cố ép xuống thứgì.

“Mao Lệ!”Anh gọi cô, những lời đã từng nghiền ngẫm, nhưng nói ra vô cùng khókhăn, giọng khàn hơi nghẹn, “Anh không biết rút cục em muốn một tình yêu thếnào, hoặc là anh không biết anh phải làm thế nào mới có thể trở thành người củalòng em, anh chỉ nói, anh không phải trăng. Mao Lệ, anh không muốn làm vầngtrăng sáng tối khuyết tròn, bất luận em ở đâu anh nhất định sẽ là vì sao gầnnhất bên em… anh có thể mang vĩnh hằng đến cho em, anh nhất định là vĩnh hằngcủa em…”

Mao Lệ tin lời anh, chính vì tin mới cảm thấy lòng bất an. Có một lúc, côthoáng xao lòng, anh hôn cô, cô không hề thấy ghét… thực ra không phải cô khôngđể tâm đến anh, mà cô chỉ thấy quá bẽ bàng, bị một kẻ bỉ ổi như thế lừa dối vứtbỏ, cô có còn tư cách tiếp nhận tình yêu? Vừa nghĩ đến Ngô Kiến Ba lòng cô vừaquăn đau, vừa nhục nhã. Nhưng anh không giống Ngô Kiến Ba, ánh sáng của anhkhiến người ta không thể kháng cự, anh nói anh là chấm sao, nhưng anh chínhvầng trăng sáng chói kia…

Lòng rối loạn, cô cúi đầu nhìn bãi cát, thở dài, “Bây giờ em chưa muốn nóichuyện đó, xin anh hiểu cho, em cần thêm thời gian.”

Chương Kiến Phi quay người, ôm vai cô, cơ hồ muốn nói, lại như không biết bắtđầu từ đâu.

“Mao Mao, chúng ta còn nhiều thời gian, không phải sao?” Anh luôn là người nhẫnnại, anh cười, khuôn mặt dưới ánh trăng đẹp như vẽ, từng đường nét được vẽ lênbởi nét bút mềm như nước nhuốm màu trăng.

Cô nhìn anh, cũng cười, “Bây giờ chuẩn bị đưa em đi ngắm mặt trời mọc.”

Không lâu sau, Chương Kiến Phi mua khu rừng tràm mà họ thường đi dạo, ngay trêncon đường Hải Cảnh, anh muốn xây nhà trong khu rừng tràm, ra khỏi rừng là bãi biển.Mao Lệ bảo anh không nên đầu tư quá nhiều vào cô, nhưng anh nói, “Mao Mao, yêumột người không chỉ muốn tốt cho người đó, thực ra cũng là tốt với chính mình,chưa bao giờ anh nghĩ những gì anh làm cho em là sự đầu tư vào em, đúng ra làanh đầu tư vào tình cảm của mình, anh yêu em, anh tình nguyện đầu tư vào tìnhcảm này, em hiểu không?”

Mao Lệ lắc đầu, không hiểu.

Chương Kiến Phi nhìn cô mỉm cười, ánh mắt kiên định và thành khẩn, “Bây giờ emcòn trẻ, mọi sự nhìn nhận về con người và sự việc còn chưa chín, khi nào biếtyêu, em sẽ hiểu. Một việc quan trọng nhất của anh trong tương lai là để em biếtyêu, cảm nhận tình yêu, bù đắp lại cho em tất cả những gì còn khiếm khuyếttrong tình yêu, Mao Lệ hãy tin anh!” Những lời như vậy, bất cứ ai cũng động lòng.

Lúc đó Mao Lệ ngửa mặt nhìn anh, ánh mắt anh êm như nước, tràn ngập ánh sángcủa niềm vui, tựa một lữ khách mệt mỏi cuối cùng đã tìm thấy được thứ mình bấylâu mải miết đi tìm. Anh xót xa nhìn cô, coi cô là báu vật vô giá. Anh và côquen nhau không lâu, nhưng với anh tựa hồ dài như một thế kỷ, từ lần đầu gặp gỡđến giờ dường như đã trải qua trăm sông ngàn núi, đã gặp bao người, trải quabao chuyện, anh đã lựa chọn cô, cả đời này chỉ có thể là cô.

Mao Lệ ngỡ ngàng trước ánh mắt đó, cúi đầu không nói, từ đó cô không thể nàonhìn vào ánh mắt ấy, chỉ cảm thấy nó giống như biển cả, khiến cô bàng hoàng sợbị chìm trong đó, cô thích ở bên cạnh lặng lẽ nhìn anh làm việc. Thời gian đó,mỗi ngày xong công việc anh đều đến công trường kiểm tra tiến độ, thậm chí cùngcưa gỗ với công nhân. Hồi đó mặt anh rỡ ràng như tắm trong ánh sáng, đầu trầndưới nắng vừa cưa gỗ vừa chỉ huy công nhân. Anh làm việc hăng say, nhiệt tìnhnhư lửa, khiến người ta cảm giác anh đang làm một việc vô cùng trọng đại. Cólúc anh chỉ cho Mao Lệ xem bản thiết kế, cô chẳng hiểu gì, anh giải thích:“Nhất định cho em một sự bất ngờ!”

“Chính anh thiết kế phải không?”

“Không, là một người bạn của anh.”

Mao Lệ hiếu kỳ, “Ai thế, anh ta đã đến đây rồi ư?”

“Ừ, đúng!” Chương Kiến Phi lảnh tránh cơ hồ không muốn tiếp tục câu chuyện, chỉvào những thuyền cá trên mặt biển phía xa, đang hướng về bến cảng, nói: “Nhìnkìa, có phải bác Hoàng đã về?”

Hai tháng sau, Mao Lệ kết hôn với Chương Kiến Phi.

Đây dường như là chuyện tất yếu, cũng được những người thân xung quanh tánthành, Mao Lệ chỉ có thể lặng lẽ chấp nhận an bài của số phận, trải qua vấp vápcủa mối tình đầu, khi tất cả đã lắng lại, cô mất đi ý khí phản kháng, thuậntheo an bài. Tuần trăng mật không lựa chọn đi quá xa, ngay Quế Lâm, thời giannày cũng gần đến sinh nhật của Mao Lệ, Chương Kiến Phi tổ chức sinh nhật cô ởmột khách sạn trên đường Dương Sóc Tây, hoa tươi, quà mừng, bánh ga tô đềuthượng hạng, từng thứ đưa đến trước mặt cô, Mao Lệ cơ hồ rất vui, hôm đó uốngrất nhiều, Chương Kiến Phi cũng uống rất nhiểu, ngủ gục ở một góc khuất củakhách sạn, dáng anh ngủ hiền lành vô tội, như một đứa trẻ.

Mao Lệ cảm thấy nóng, ra ngoài cửa cho thoáng khí. Đêm cuối hạ, đầy một trờisao sáng rực, gió đêm mát lạnh, không khí tràn mùi hương cỏ cây, làm dịu bớttâm trạng nôn nao của cô. Trong điện thoại có bao nhiêu tin nhắn chúc mừng, củacha, của anh, của bạn bè… ai cũng chúc cô vui vẻ, ai cũng muốn cô hạnh phúc,vậy là cô càng cho là mình hạnh phúc, mỉm cười mơ hồ, lướt xem từng tin nhắn,trong rất nhiều số quen thuộc phát hiện có tin nhắn lạ, số máy lạ, không lưutrong điện thoại, chỉ có một câu: Sinh nhật vui vẻ!

Mao Lệ nghi ngờ nhắn lại: “Ai thế?

Mãi đến sáng hôm sau vẫn không có hồi âm.

Mao Lệ cũng nhanh chóng quên đi, không lâu sau thì xóa, khi ấn nút xóa, cô đangcùng Chương Kiến Phi ở sân bay Quế Lâm, tuần trăng mật kết thúc, họ chuẩn bịbay về Thượng Hải gặp cha cô…

Táiông thất mã, trong họa có phúc

Sắc mặt Dung Nhược Thành chưa bao giờ xanh xám như vậy.

Mao Lệ đứng trước mặt ông, đầu cúi gằm nhìn xuống ngón chân, cảm thấy sống lưngđổ mồ hôi, đầu choáng váng.

“Tại sao không dám nhìn tôi?” Giọng Dung Nhược Thành không cao phẫn nộ lạnhbăng đáng sợ, “Ngẩng đầu lên!”

Sự nghiêm khắc của Dung Nhược Thành vốn nổi tiếng ở nhà xuất bản này, nhưng vớiMao Lệ ông vẫn khá nhẹ nhàng, dù cô có lỗi ông cũng chỉ nhắc chở vài câu. Nhưnglần này, có vẻ ông không định tha cho cô.

Mao Lệ biết lần này cô chết thảm.

Thỉnh thoảng sơ xuất trong công việc là một chuyện, nhưng đùa giỡn tình cảm củalãnh đạo là chuyện nhau. Thoạt đầu cô cũng không nghĩ hậu quả nghiêm trọng nhưvậy, đến khi xem “bản kiểm điểm” Vương Cẩn viết, cô mới ý thức được lần nàykhông dễ thoát, cho nên trước khi về Bắc Hải lòng nơm nớp lo âu, tối hôm qua từBắc Hải trở về Nam Ninh, suốt đêm ngủ không yên, mộng mị triền miên nhữngchuyện linh tinh trong quá khứ, tâm trạng rất xấu, phỏng bất an.

Buổi sáng dậy muộn, mải mốt đi làm, vừa đến cửa phòng đã bị Bạch Hiền Đức kéovào trong thông báo sếp Dung định sa thải Vương Cẩn, còn tại sao ông ta pháthiện ra thì không ai biết, Mao Lệ sợ nhũn người, Bạch Hiền Đức khuyên cô chủđộng đến nhận lỗi với sếp, nếu không để ông ta cho gọi, hậu quả càng nghiêmtrọng.

“Chị Bạch, cứu em với!” Mao Lệ suýt khóc.

“Đáng đời! Lần này Bạch Hiền Đức nhất quyết phủi tay đứng ngoài cuộc. Mao Lệđáng thương quay đi, không biết mình vào phòng làm việc của phó tổng biên tậpDung thế nào, sáng nay đi vội, chưa kịp ăn gì, vốn căng thẳng cộng thêm đườnghuyết thấp, lúc này đầu váng mắt hoa, mặt đất bồng bệnh như giẫm lên bông, ánhmắt sếp Dung như dao lia tới, cô cúi gằm không dám ngẩng lên.

“Tại sao không nói?” Giọng Dung Nhược Thành càng cao, xúc động gõ bàn, “Cô hoạtngôn lắm cơ mà? Cho dù nói dối cũng giỏi lắm cơ mà! Cô thấy tôi dễ bị lừa phảikhông, cô cảm thấy chà đạp lên lòng tự trọng của người khác rất thú vị phảikhông, cô nói đi, cô cảm thấy như vậy thú vị lắm sao?”

Người Mao Lệ bắc đầu chao đảo, nước mắt túa đầy mặt, “Xin… xin lỗi..”

“Cô xin lỗi ai? Xin lỗi tôi? Thật vô liêm sỉ!” Dung Nhược Thành đập bàn, cốctrà rơi xuống nền đá, vỡ tan. Ông bảo cô vô liêm sỉ…

Cô vô liêm sỉ! Trời đất bắt đầu chao đảo, mọi thứ trước mắt quay cuồng, khuônmặt Dung Nhành Thành lúc gần lúc xa, âm thanh cũng lúc xa lúc gần, đến khi cuốicùng cô hoàn toàn không nghe thấy ông nói gì. Ý thức chập chờn, mơ hồ như cótiếng gió bên tai, lại có cả tiếng sóng rất xa thoảng đến, thủy triều lênxuống, tiếng hải âu lanh lảnh trên không, cô cảm thấy mình trôi nổi trong lànsóng lạnh buốt, chính là nước biển mà cô sợ nhất, xám xịt, dâng từ từ từng nấc,nước lạnh bao quanh người, nặng dần, như hút cô xuống, dần dần nghẹt thở, cuốicùng chìm nghỉm….ngã xuống như thế nào, cô hoàn toàn không nhớ, ý thức cuốicùng còn mang máng nhận ra Dung Nhược Thành lao đến xốc cô, hét to, “Có aikhông!”

Tối vực tối vô biên của biển cả ký ức, những mảnh vụn của ánh sáng nổi dần lênmặt nước, những bóng trắng nhập nhoạng, mùi đặc trưng của bệnh viện xộc vàomũi, tiếng bác sỹ trao đổi khe khẽ, tiếng y cụ va chạm lách cách, ngay cảm giácánh đèn chiếu trên đầu cũng rất quen thuộc, là mơ chăng, trong bàng hoàng mơtỉnh, bao chuyện cũ xô về, Mao Lệ lại cảm thấy trở về trên chiếc bàn phẫu thuậtba năm trước, khi ý thức bắt đầu mờ dần, cô nghe thấy tiếng Chương Kiến Phi hétlên với bác sỹ ở hành lang bên ngoài: “Nhất định phải cứu sống cô ấy! Các ôngnhất định phải cứu sống cô ấy!”

Lúc đó cô chỉ cảm thấy mình sắp chết, vốn dĩ hôn nhân của hai người đã rơi vàobế tắc, khi những cuộc cãi vã và chiến tranh lạnh triền miên đã làm họ kiệtsức, cô quyết định từ bỏ, lại bất ngờ phát hiện mình có mang, Chương Kiến Phicương quyết muốn giữ đứa trẻ, cô không chịu, sắp chia tay còn cần đứa con làmgì… cô không muốn gây ra điều ác, nhưng về sau mới biết, khi cô nằm trên chiếcbàn trắng lạnh lẽo, khi bác sỹ lấy đi sinh mạng đã định hình trong bụng cô, côđã tạo một điều ác lớn hơn, sự đau đớn tê dại của cơ thể đã không còn cảm nhậnđược, cũng không khóc được nữa, giây phút đứa con bị lấy đi, cô đã hối hận…

Nghĩ lại cuộc hôn nhân ngắn ngủi ba năm của mình, cô bỗng ân hận. Luôn là cô cựtuyệt anh, dày vò anh, làm tổn thương anh, lần nào anh cũng chiều chuộng nhườngnhịn cô để đổi lấy những phút bình yên ngắn ngủi của cô. Cô không yêu anh, côcố chấp cho là cô không yêu anh, vậy là không coi trọng tình cảm của anh, cuốicùng hai bên bị ép đến đường cùng. Nhưng khi đứa trẻ chưa kịp ra đời đã bị cướpđi tính mạng, cô đã phản tỉnh, có phải cô yêu cầu quá cao, hay là cô hoàn toànkhông biết yêu, không tin tưởng vào tình yêu?

Hôm đó có mưa, trời u ám, Mao Lệ bị xuất huyết nặng trong phẫu thuật, suýt mấtmạng, khi tỉnh lại vào buổi sáng hôm sau, cửa sổ mở, từng đám nhỏ sương mù từbên ngoài tràn vào vừa ướt vừa lạnh, trong phòng âm u, tất cả đều mập mờ, rõràng là buổi sáng nhưng nhìn lại như nhập nhoạng tối. Chương Kiến Phi đứng ởđầu giường, mặt đờ đẫn, đăm đăm nhìn bụng cô, ánh mắt xám lạnh, cô chưa bao giờthấy ánh mắt anh như thế, cho dù hai người đã cãi nhau gay gắt đến đâu, anhcũng chưa một lần lạnh lùng nhìn cô.

“Chúng ta kết thúc rồi.” Lúc lâu sau, anh buông một câu như vậy.

Đúng, kết thúc, tất cả đã kết thúc. Hôm ký đơn ly hôn, cô đã khóc vật vã trướcmặt anh, anh chỉ coi cô đang diễn kịch, ngay cốt nhục của mình cũng không cần,cô còn tư cách gì để khóc. Lúc đó cô chỉ mong anh nói một câu cứu vãn, hoặc mộtánh mắt ấm áp, thì cô nhất định một lòng chung sống với anh, không gây sự,không giận hờn, nhưng cuối cùng anh vẫn cương quyết ký tên… không lâu sau trởvề Mã Lai, ngoài một bức thư cuối cùng, không hề có bất cứ liên lạc nào. Còn côsau khi đọc hết bức thư, mới thật sự rã rời, bật khóc, khóc suốt đêm trên bãibiển, đến khi ngất xỉu, được ngư dân phát hiện đưa vào bệnh viện. Bức thư đó,về sau cô đọc lại mấy lần, ba năm rồi, cô vẫn nhớ từng chữ, thậm chí cả dấuchấm phảy.

Đoạn cuối viết:

“Xinlỗi, anh không thể mang lại hạnh phúc cho em, mặc dù biết em chưa bao giờ yêuanh, nhưng ở bên em, yêu em từng là hạnh phúc lớn nhất của anh, đáng tiếc, emkhông hạnh phúc… Em biết không, bây giờ anh cũng học ngắm sao, ở thành phố củaanh có ngọn núi Bukit Bendera, đứng trên đỉnh núi ngắm sao rất tuyệt vời. Cùngdưới một bầu trời đêm, chúng ta vẫn bên nhau, hãy tin rằng, ngôi sao mà em nhìnthấy nhất định có ánh sáng phản ra từ nước mắt anh, bây giờ mỗi lần nhìn lênbầu trời, anh đều rơi nước mắt. Mao Mao, em có nhìn thấy anh không? Anh khôngphải là trăng, anh là chấm sao yếu nhất bé nhỏ trên bầu trời đầy sao hùng vĩ,bởi vì em không yêu anh, cho nên anh chỉ có thể yếu ớt bé nhỏ. Kiếp này vôduyên, chỉ mong có kiếp sau, để chúng ta thực sự yêu nhau một kiếp, như vậyquãng đời còn lại của anh mới không vô vọng, anh mới có thể sống tiếp. Có lúcanh đã mong em chết sớm, như thế sẽ nhanh đến kiếp sau… mong em sớm thoát khỏiám ảnh của bi kịch này, sống thật tốt, lấy một người em thực lòng yêu. Trướckhi em tìm lại được chốn đi về, anh hứa sẽ để em sống bình yên, anh thực lòngmong em có thể sống bình yên, anh sẽ giữ lời. Tạm biệt, mong kiếp sau gặp lại.Bảo trọng!”

Từ đó Mao Lệ không dám nhìn sao trời.

Cho dù đêm đầy sao lỗng lẫy, cô cũng không có can đảm ngắm nhìn. Cô sợ nhìnthấy ánh sáng từ nước mắt anh, đó là nỗi đau không thể chịu nổi, đời này kiếpnày không có cách nào giải thoát.

Lúc này đêm đã khuya, cây phượng rất to ngoài cửa sổ nghiêng mình theo gió,trong không khí có mùi hoa phảng phất, thực ra cửa sổ đóng, hương hoa có lẽ làmùi hoa bách hợp để đầu giường. Mao Lệ tỉnh lại rất lâu, nằm ngây mãi trêngiường, mặc cho y tá ấn mũi kim tiêm vào cổ tay cô, hơi đau, dịch thuốc lànhlạnh lập tức đi vào huyết quản, truyền đến khắp người. Vẫn là nỗi đau quặn lêntừ nơi sâu nhất, khiến cô chìm xuống biển cả mông lung không bến bờ, chỉ cónước mắt và nước mắt, tuôn không dứt. May Bạch Hiền Đức ra ngoài mua hoa quả,cô nằm khóc một mình, không ai nhìn thấy.

Lát sau Bạch Hiền Đức quay về, gọt táo đưa cho cô, Mao Lệ đón lấy quả táo, cắnmột miếng giòn tan. Bạch Hiền Đức rất vui, thấy Mao Lệ chịu ăn chứng tỏ vấn đềkhông lớn, ăn cháo xong, mặt cũng bắt đầu có sắc hồng, tinh thần cũng khá hơn.Mao Lệ cúi đầu vừa ăn táo, vừa giở cuốn tạp chí, nói: “Người yêu, có điều gìnói ra đi, mình nhìn em da diết như vậy, em không chịu nổi.”

Bạch Hiền Đức cười khì khì, “Con quỷ! Vừa đỡ một chút là bắt đầu lẻo mồm. Này,nói thật chị phục cô sát đất, chỉ biết cô có tài diễn trò sướt mướt hoa lêtrong mưa, không ngờ vẫn còn tuyệt chiêu chưa sử dụng.”

“Chị nói nhảm gì thế, em ngất thật.”Mao Lệ lườm cô.

“Ngất thật? Chị tưởng em biểu diễn!”

“Nếu diễn mà giống như thế, em đã đoạt giải Oskca rồi.”

“Nhưng cũng không đến mức ấy, với cái gan của em, có thể ngất đi thật sao? SếpDung dù nghiêm khắc, chị cũng chứng kiến ông ta nổi giận, không đến nỗi khiếnngười khác sợ chết ngất.” Đây điều Bạch Hiền Đức hiếu kỳ nhất, không chỉ mìnhcô hiếu kỳ mà cả nhà xuất bản đều hiếu kỳ. Tiểu thư Mao Lệ xưa nay chưa biết sợai chỉ làm theo ý mình lại có thể bị Dung đại nhân làm cho sợ ngất xỉu

“Oa, lúc đó em không nhìn thấy sắc mặt sếp Dung đâu, còn trắng hơn mặt em!,Cùng làm việc mười mấy năm, chưa bao giờ thấy ông ấy căng thẳng như vậy, ngoannào, nói đi, ông ấy đã làm thế nào dọa em ngất xỉu.”

Mao Lệ nhăn mặt: “Em bị ngất không liên quan đến ông ấy, chuyện này không nóilại nữa.”

Bạch Hiền Đức gật đầu, không vặn hỏi thêm, kéo chăn đắp cho cô, không hiểu saomắt cay cay, “Mao Lệ, em có thể đối xử với bản thân tốt một chút không, bìnhthường thấy em quậy phá, thực ra chị biết, chẳng qua là em buồn, chị khôngbiết, em buồn chuyện gì, nhưng em còn trẻ như vậy, bất luận đã trải qua chuyệngì trong quá khứ, hãy đối tốt với bản thân, cuộc sống sẽ dễ chịu hơn.”

“Thật sao?” Mao Lệ đờ đẫn, mệt mỏi tựa vào đầu giường, giọng dửng dưng, “Emkhông cố ý hành hạ bản thân, thực ra em sống vẫn ổn, ăn được, ngủ được, chơiđược uống được… em mệt rồi, muốn ngủ.”

“Thôi được, chị không nói nữa, không nói gì nữa, em nghỉ đi. Chị ra ngoài chothoáng.” Bạch Hiền Đức đành ra khỏi phòng bệnh, tiện tay đóng cửa. Ra khỏi tòanhà, liền nhìn thấy Dung Nhược Thành lặng lẽ ngồi hút thuốc dưới gốc cây đatrong vườn hoa, một đống đầu mẩu thuốc lá dưới chân.

Bạch Hiền Đức đang nghĩ có nên đi ra phía đó, Dung Nhược Thành nhìn thấy côtrước, hơi lúng túng, cô đành đi đến chào, “Phó phòng Dung, ông cũng đến sao,ăn cơm chưa?” Lời vừa dứt, đã cảm thấy lỡ lời, mười giờ đêm lại còn hỏi ăn tốichưa.

Dung Nhược Thành đứng dậy, dưới ánh đèn vườn hoa, trông ông lầm lũi, khắc khổ,người sặc mùi thuốc, ông phảy tàn thuốc trên người, che giấu sự lúng túng, “Ănrồi, cô… cô vẫn còn ở đây?”

Bạch Hiền Đức nói, “Không, con bé đó chẳng có người nhà ở đây, buổi tối đằngnào cũng không có việc gì, tôi ở với nó một lát.”

Dung Nhược Thành gật đầu, đắn đo giây lát, cuối cùng vẫn hỏi, “Cô ấy… có khỏekhông?”

“Không sao, buổi tối ăn ít cháo, người cũng khá lên chút ít.” Mặc dù có một lôthắc mắc, nhưng cô không dám hỏi ông đã làm gì khiến Mao Lệ sợ chết ngất.

Dung Nhược Thành rõ ràng cũng không có ý giải thích, lại trở về ngồi trên ghếdài, ông ngẩng đầu, bên ngoài bệnh viện những ngọn đèn màu dần dần bừng sáng,đường phố sáng như sao sa, một vầng trăng kẹt giữa các đỉnh nhà nhấp nhô, nhànnhạt lờ mờ, cây trong thành phố cứ về đêm là trông u tịch cô liêu. Ánh trăngxuyên qua khẽ lá, lọt xuống vai ông, chỉ có khuôn mặt ông chìm trong bóng tối,giọng ông như hoen gỉ.

Có câu Tái ông thất mã, có khi là phúc, ứng vào cảnh ngộ của Vương Cần thậtkhông gì phù hợp hơn. Không còn nghi ngờ gì nữa, “bản kiểm điểm” Vương Cần viếtthay Mao Lệ mặc dù gây ra tai họa lớn nhưng cũng bộc lộ khả năng của cô, DungNhược Thành là người trọng nhân tài, qua suy nghĩ cân nhắc cuối cùng thu hồiquyết định sa thải cô, lại còn dành cho Vương Cần một phòng làm việc riêng,đồng thời quyết định, tất cả những tác phẩm đã đăng trên mạng trước đây của cô,cũng sẽ lần lượt được thẩm định để xuất bản… Khi Mao Lệ đi làm trở lại thì sựviệc đã định đoạt, cô giật mình, tròn mắt hỏi lại Bạch Hiền Đức.

“Đúng thế, việc này phải cảm ơn cô, Mao Lệ, công cô lớn lắm.”

Mao Lệ lườm chị ta.

Nghĩ đến sự việc vừa rồi cô lại ngượng muốn chết, bây giờ cả nhà xuất bản đềutưởng cô và Dung Nhược Thành yêu nhau, chỗ nào cũng rôm rả bàn tán, khi có mặthai người, hoặc một trong hai người là trêu đùa bạt mạng. Mao Lệ giận sôi ngườicũng đành bó tay.

Hai ngày sau, tổng biên tập Hứa Mậu Thanh đi họp ở ngoại tỉnh trở về, nghechuyện, tỏ ra ngưỡng mộ vô cùng, gặp ai cũng nói, “Hóa ra ông bạn Dung khéogiấu thật, mai phục rất giỏi, mai phục rất giỏi.” Bạch Hiền Đức châm chọc, “Tạibản lĩnh mai phục của sếp chưa cao cường.”

“Ha ha ha…” Hứa Mậu Thanh vui vẻ cười ngất, về khoản này tôi thua ông bạnDung.”

Hôm đó không biết vì lý do gì mấy cô gái lại xúi bẩy thành công Hứa Mậu Thanhchiêu đãi. Ăn xong, đã hơn chín giờ, Mao Lệ uống hơi nhiều, đầu hơi chếnhchoáng. Hứa Mậu Thanh lại đề nghị tất cả đi hát Kraoke. Mọi người vỗ tay hưởngứng, lập tức kéo nhau đi. Vừa ra khỏi cửa, trong ánh đèn màu đột nhiên có ngườigọi cô, hình như là từ một chỗ rất xa, giọng trầm khàn quyến rũ, “Là Mao tiểuthư phải không?”

Mặc dù chếnh choáng mắt hơi mờ, nhưng Mao Lệ vừa nhìn đã nhận ra Triệu ThànhTuấn đứng ở cửa nhà hàng, trên người là bộ Âu phục cách điệu màu nhạt, dưới ánhđèn màu lờ mờ, vẫn vẻ lơ đãng như lần đầu. Anh ta hình như cũng vừa trong nhàhàng đi ra, bên cạnh còn có mấy người đàn ông Âu phục giày da tề chỉnh, và haicô gái ăn vận vô cùng sang trọng. Nhìn thấy Mao Lệ, Triệu Thành Tuấn vừa mỉmcười vừa lắng nghe mấy người bên cạnh đàm luận, nụ cười đó không chê vào đâuđược, nhưng nhìn thế nào cũng chỉ là phép lịch sự. Anh ta rời đám bạn, ung dungđi đến trước Mao Lệ, vẫn mỉm cười, “Thật khéo, chúng ta lại gặp nhau.”

Mao Lệ có tật hay quên, gặp một vài lần không nhớ ra người ta là chuyện thường,nhưng Triệu Thành Tuấn là ngoại lệ, có thể anh ta hào quang quá mạnh, cũng cóthể còn nguyên do khác, Mao Lệ ấn tượng rất sâu về anh ta, mới gặp một lần,tiện thể cùng ăn bữa cơm, vậy mà cô vẫn nhận ra trong khi đang chếnh choángsay, quả thật là ngoại lệ hiếm hoi.

Hai người đứng trên bậc thềm nhà hàng nói chuyện:

“Triệu tiên sinh sao lại ở đây?”Mao Lệ hỏi.

“Có cuộc hẹn bàn câu chuyện”

“Sống ở bên này đã quen chưa?”

“Cũng tạm, tôi rất thích ở đây.” Có lẽ ánh đèn đúng lúc chiếu lên người anh ta,cả người Triệu Thành Tuấn như phát sáng, ánh mắt chăm chú cô, “Mao tiểu thưngày mai có rỗi không, tôi mời cô đi ăn.”

“Hình như chúng ta đã đi ăn rồi.”Dù đá say, nhưng đầu cô vẫn tỉnh.

Triệu Thành Tuấn vội giải thích. “Không có ý gì đâu, tôi mới đến chưa quen lắm,muốn nhờ Mao tiểu thư giới thiệu những đặc sắc của địa phương, tôi muốn hòa nhậpvào cuộc sống ở đây.”

Mời đi ăn lại viện ra nhiều lý do phức tạp như vậy. Do quan hệ giữa chủ nhà vàkhách thuê, Mao Lệ vẫn nhận lời, nhưng quên mất, đến hôm sau khi Triệu ThànhTuấn gọi điện, phải một lúc lâu cô mới phản ứng được, “Đi ăn?”

“Vâng, cô không nhớ ư? Hôm qua cô đã nhận lời.” Triệu Thành tuấn khẽ cười.

“…”

Cô có nhìn thấy biển dưới trời sao? Mao Lệ bất chợt nhớ lại mẩu tin nhắn hôm đócủa anh ta, buổi chiều hết giờ làm, đứng một mình bên cửa sổ nhìn cây phượngbên ngoài đang rung trong gió, trầm ngâm. Trời sao, biển cả, trên đời có sựchùng hợp vậy chăng?

Triệu Thành Tuấn hào phóng mời Mao Lệ dùng bữa ở nhà hàng trên tòa cao ốc ĐịaVương. Tòa cao ốc Địa Vương gồm năm chín tầng, là tòa nhà cao nhất khu vực tâynam, trên đoạn đường Lương Đông khu trung tâm quảng trường Ngũ Tượng. Mao Lệtừng ăn ở đó một lần, là ai mời cũng không nhớ, chỉ nhớ món ăn giá cao ngấtngưởng. Hai người đi cầu thang máy lên. Trong cầu thang đèn sáng trưng, ngoàilớp kính cả một biển đèn dưới chân, trên đại lộ Dân Tộc đèn xe hơi sáng như dảingân hà, quảng trường Ngũ Tượng đèn màu huyền ảo tựa tiên cảnh.

Triệu Thành Tuấn đăm chiêu nhìn biển đèn dưới chân, bất giác thốt lên “Khôngngờ đêm Nam Ninh lại đẹp như vậy!”

Mao Lệ nghe nói, chợt nhìn anh ta, cười nhạt, “Có lẽ Triêu tiên sinh được chứngkiến cảnh đêm của rất nhiều thành phố, Nam Ninh chưa hẳn đẹp nhất.”

Ánh măt anh ta lướt qua mặt cô, lịch sự và kiềm chế, “Đẹp hay không thực ra làdo nỗi lòng và tâm trạng của người nhìn.”

Mao Lê chỉ cười, không muốn tiếp tục đề tài đó. Đúng lúc thang máy đến tầng 53,Triệu Thành Tuấn chìa tay mời cô. Họ bước vào ca bin đã được đặt chỗ trước,trên trần của ca bin riêng gắn chi chít những thiết bị phát quang rất nhỏ,giống như những chấm sao. Tương xứng với nó là cảnh đêm rực rỡ ngoài lớp kính,cầu vượt Trúc Khê lóng lánh như những dải kim tuyến khổng lồ đan xen, đài phunnước trên quảng trường Ngũ Tượng liên tục phun lên không những chùm hoa nướcnhuốm ánh đèn màu lung linh, lại còn chập trùng cao ốc với đủ loại đèn ngũ sắctrên đỉnh làm mờ cả ánh sao trời, đêm như thế thực quá sa sỉ.

Hai người nói chuyện rời rạc, Triệu Thành Tuấn vẫn một vẻ lơ đãng như vậy,không có ý phỉnh nịnh, nhưng mỗi lời nói dường như đầy ẩn ý, Mao Lệ mập mờ cảmthấy, đây là một người vô cùng lợi hại, phàm những người không biểu lộ sắc mặt,nội tâm mới đáng sợ. Mao Lệ rất hiểu, anh ta tuyệt đối không thuê nhà của cômột cách đơn thuần, đôi mắt sâu như vực của anh ta như ánh sáng của bóng đêm,không ngừng truyền ra thông tin nguy hiểm nào đó, Mao Lệ vốn rất nhạy cảm, thầmnghĩ chắc chắc người này không đơn thuần chỉ thuê nhà của cô…

Vậy là cô bắt đầu tấn công, quyết định phá vỡ lớp vỏ ngụy trang của anh ta, mỉmcười vui vẻ rót rượu cho anh ta, nói: “Triệu tiên sinh chỉ có một mình sao?Chưa thấy mang theo bạn.”

Triệu Thành Tuấn cười nhấc ly, “Bây giờ tôi đâu phải một mình, chẳng phải đangdùng bữa tối với Mao tiểu thư?” Khi nói vậy, ánh mắt vô tình hữu ý dừng trênngười cô.

Mao Lệ không giống những cô gái nhan sắc ở thành phố, cô không trang điểm,nhưng cử chỉ uể oải cố hữu khiến cô có một vẻ quyến rũ khác thường. Bộ đồ đencàng làm tôn dáng thanh mảnh hao gầy, và khuôn mặt trắng thuần khiết, hai lòngđen tựa huyền thạch, khi lặng lẽ nhìn ai, như xuyên thấu tâm can. Hiếm có côgái nào không trang điềm mà vẫn chói mắt như thế, cô đẹp thật, đẹp đến nỗi cơhồ khiến người ta nín thở. Khi nhìn vào mắt cô, Triệu Thành Tuấn có một thoángngỡ ngàng, nhưng lập tức trấn tĩnh, anh chờ cô trả lời, vừa rồi anh cố ý nóivậy, cô sẽ phản ứng thế nào?

Mao Lệ vẫn cười nhạt, đôi mắt phượng hút hồn cong như vành trăng, cái cằm tuyệtmỹ kiêu sa và quyến rũ nhất hơi vếch, những ngón tay thon dài xoay ly rượu, côkhông nhìn anh, chỉ nhìn ly rượu, thong thả hỏi, “Sao anh biết tôi có nhà chothuê?”

Anh trả lời một câu rất an toàn, “À, nhân viên của tôi tìm giúp, do thườngxuyên đến Bắc Hải, tôi lại không thích ở khách sạn, liền bảo họ tìm một căn nhàbên bờ biển.”

“Vậy thì phải là nhân viên của anh liên hệ với tôi, tại sao anh phải đích thânlộ diện?” Mao Lệ lạnh lùng ngước nhìn anh, ánh mắt hơi lóe, khóe miệng lộ vẻ dữdằn Triệu Thành Tuấn vừa nhìn đã biết là người từng trải, mặt không biến sắc,nhìn thẳng vào mắt cô, “Cô muốn biết gì, có thể hỏi thẳng, nếu có thể trả lời,nhất định tôi sẽ đáp ứng, nếu không thể chắc chắc có nguyên do, Mao Lệ, như thếmới công bằng phải không?”

Lần đầu tiên anh gọi cô “Mao Lệ” chứ không phải là Mao tiểu thư.

Mao Lệ chằm chằm nhìn anh ta, xung quanh yên tĩnh, đến mức nghe thấy hơi thởcủa nhau, cô cố nén nước mắt sắp trào ra, giọng hơi run, “Anh__quan hệ thế nàovới Chương Kiến Phi?”

“Vấn đề này tôi sẽ không trả lời.” Triệu Thành Tuấn hững hờ từ chối. Sự hững hờlạnh lùng đó khơi dậy nỗi đau ẩn sâu trong lòng Mao Lệ, nhưng cô chỉ nhẹ nhàngđặt ly rượu xuống, cười nhạt, “Cám ơn, câu trả lời của anh đã cho tôi lờigiải.”

Cô nói xong, đứng lên cầm túi sắc đi về phía cửa.

Triệu Thành Tuấn cơ hồ bất động, hỏi cô, “Làm thế nào cô biết lời giải?”

Mao Lệ đã mở cửa phòng, không nén nổi ngoái đầu, nụ cười trên miệng dần dần nởbừng trên khuôn mặt trắng ngần không son phấn, một tia sắc lạnh không giấu nổitrong mắt, khẽ nói, “Tôi ngửi thấy mùi của Chương Kiến Phi trên người anh.”Triệu Thành Tuấn nhướn mày, “Cô quá mẫn cảm.”

Mao Lệ “hừ” một tiếng, cười khẩy, nói rành rọt, “Anh nhắn với Chương Kiến Phicó lẽ anh ta không nên phí công nhọc lòng nấp trong bóng tối nhìn tôi, haichúng tôi đã như thế, tôi đưa anh ta xuống địa ngục, anh ta cũng đưa tôi xuốngmồ, tôi và anh ta đời này đều khó sống, đã như vậy, tôi sẽ không cầu xin sựthương hại của anh ta, vĩnh viễn không!”

Trở về căn hộ của mình, Mao Lệ vào phòng liền gieo mình xuống đi văng khóc nức.

Cuối cùng anh đã “hiện thân”! Có điều là do người khác thay thế, anh mượn mắtngười khác để theo dõi cô. Thế là thế nào, chẳng lẽ sợ cô quấy rầy? Ba năm bặtvô âm tín, cho dù cô muốn cứu vãn, e cũng đã lạnh lòng. Cô không hiểu, cuộc hônnhân này dù có thảm hại bao nhiêu cũng không đến nỗi phải tránh mặt nhau, anhcó ý gì? Khóc mãi, người rã rời Mao Lệ vào nhà tắm, chỉ muốn giá có thể chếtluôn trong bồn. Nhưng tắm xong lại không ngủ được, đành trở dậy lên mạng. Vừavào MSN, chỉ thấy Cát Bụi lặng lẽ phục trên mạng hình như đang đợi cô.

Quả nhiên, Cát Bụi nhìn thấy cô, lập tức hỏi thăm, “Mấy hôm nay không thấy cô.”

“Vâng, tôi bị ốm, nằm viện hai ngày.”

“Không sao chứ?”

“Không sao, đã xuất viện rồi.”

“Chưa bao giờ hỏi nhà cô ở đâu, có tiện nói không?”

“Ở Bắc Hải, một thành phố nhỏ ven biển rất đẹp.”

“Có nghe nói là rất đẹp.”

“Cát Bụi, hỏi anh chuyện này, có lúc nào anh thấy buồn không?

“Mickey, tôi vẫn luôn cảm thấy hình như cô rất buồn.”

“Sao? Sao anh biết được? Anh đâu có nhìn thấy tôi.”

“Cảm giác thôi, rất khó nói. Mỗi người chúng ta đều có nỗi buồn riêng, tưởng làgiấu rất kỹ, giấu được mọi người, thực ra đó chỉ là tự lừa dối, có điều gần đâytôi… hơi vui.”

“Gần đây? Ha ha chắc chắn là yêu.”

“Không, nhưng người tương tư nhìn thấy cô ấy sẽ vui.”

“Hẳn cô ấy rất đẹp”

“Đúng, rất đẹp.”

“Ha, mau nói đi, anh yêu ai thế?”

“Yêu cô.” ( gửi một cái mặt cười)

“Không ngờ anh cũng biết nói đùa.”

“Sao cô bảo tôi nói đùa? Nhỡ tôi nói thật? Cô quá võ đoán!”

“Trái lại, anh đừng đùa tôi, mấy ngày nữa là sinh nhật tôi, anh chúc tôi sinhnhật vui vẻ trước đi!”

“Thật không? Sinh nhật cô ư?”



Suốt buổi tối, Mao Lệ chuyện phiếm với Cát Bụi về chủ đề vui buồn. Lúc out đãgần mười hai giờ, cô đang chuẩn bị lên giường, Triệu Thành Tuấn nhắn tin: “Tốinay không ngủ được, cô có ngắm sao không?”

Ngày hôm sau đi làm, mắt Mao Lệ hơi sưng, thần sắc mệt mỏi. Nhân lúc Bạch HiềnĐức không có mặt, cô pha một cốc hồng trà, đứng ngây trước cửa sổ, bên ngoài làkhoảng sân trước nhà xuất bản, cây cọ cao vút lá vẫy rì rào trong gió, bầu trờixanh nhức mắt.

Nam Ninh xứng đáng là thành phố màu xanh, đâu đâu cũng những cây đa um tùm vàthảm cỏ xanh, tường ngoài của nhiều kiến trúc dây leo mọc đầy, nhưng Mao Lệthích nhất là phượng vĩ, mỗi năm đến hè, lá phượng xanh nõn như ngọc, óng mướt,hoa từng chùm đỏ như lửa. Bây giờ là lúc hoa tàn, đường phố thiếu sắc đỏ củahoa và màu xanh nõn nà của lá phượng, nên có phần đơn điệu, Mao Lệ thấy phiền muộnvô cùng…

Buổi sáng đi làm nghe được một tin không hay, Hứa Mậu Thanh sắp chuyển đi, nghenói cấp trên điều ông làm phó giám đốc tập đoàn xuất bản mới thành lập. Nhưngcả nhà xuất bản đồn ầm, tổng biên tập Hứa đột nhiên chuyển đi có liên quan đếnphó tổng Dung Nhược Thành, ai cũng biết hai người quan hệ rất tốt, nhưng bâygiờ do liên quan đến Mao Lệ, Hứa tổng vốn phong độ đương nhiên lựa chọn “rútlui”

Thực ra tin đồn điều động ông đi đã có từ nửa năm nay, nhưng vẫn không thấyđộng tĩnh, mọi người đoán ông chưa đi, phần lớn là do không muốn xa Mao Lệ.

Đúng dịp này xảy ra chuyện giữa Dung Nhược Thành và Mao Lệ, Hứa Mậu Thanh chưahẳn đã tin, nhưng ông nhân cơ quyết tâm ra đi.

Trước giờ làm việc, Bạch Hiền Đức và Mao Lệ gặp nhau trong phòng vệ sinh, haingười lại nói chuyện sếp Hứa, Bạch Hiền Đức có vẻ buồn rầu luyến tiếc một ngườilãnh đạo tuyệt vời như vậy.

Mao Lệ cũng thở dài, “Cũng phải, sếp Hứa đi rồi, sau này chẳng còn ai mời chúngta đi ăn nữa.”

“Sao lại chẳng còn ai? Cô lại kích sếp Dung mời ăn.”

Mao Lệ lườm cô.

Bách Hiền Đức cười, “Không dám! Tôi không có bản kiểm kiểm nộp cho ông ấy.”

Mao Lệ muốn bóp cổ chị ta.

Mọi chuyện rồi sẽ qua

Mấy ngày sau, sinh nhật Mao Lệ, cô bất ngờ nhận được hộp bánh sinh nhật hươngvị socola, đúng loại cô thích nhất, bên trên còn có hình chú chuột Mickey vôcùng đáng yêu và dòng chữ: Mickey, happy birthday! được tạo bằng kem socola.

Mickey? Mao Lệ quá ngạc nhiên, đây là tên cô trong MSN chỉ dùng khi lên mạng,đồng nghiệp ở văn phòng hầu như không biết, cô lại chưa bao giờ tiết lộ vớingười xung quanh ngày sinh của mình, tại sao người tặng bánh lại biết? Người ấylà ai?

Lúc đó đã hơn mười giờ đêm, cả ban biên tập làm thêm giờ thẩm định các bản thảocủa Vương Cần, bụng đang đói, ngửi thấy mùi bánh gatô, các “nữ sói”mũi thính mòđúng đến phòng Mao Lệ, khi biết là sinh nhật cô họ nhảy lên hò reo ầm ĩ, bắtMao Lệ đưa ra điều ước. Nhưng Mao Lệ vẫn đang ngẩn ngơ, bánh ga tô này rốt cuộclà ai tặng?

“Mặc kệ ai tặng thì ai, ta cứ dùng cái đã!”

Mao Lệ nhắm mắt giả vờ ước nguyện. Mọi người hát bài mừng sinh nhật, lại mộttràng pháo tay, cuối cùng Bạch Hiền Đức chia bánh, hầu như mỗi người một miếng,chị ta dành lại một miếng đưa Mao Lệ, “Mang đến cho sếp Dung, hôm nay sếp cũnglàm thêm.”

Mao Lệ có vẻ không ưng, Tùng Dung nói, “Cậu mang đi là đúng, hôm nay là sinhnhật cậu, cậu là chủ!” Mao Lệ không có cách nào khác, đành bê miếng bánh ga tôgõ cửa phòng phó tổng biên tập.

“Mời vào.” Dung Nhược Thành có lẽ thức liền mấy đêm, giọng khàn khàn.

Mao Lệ bưng miếng bánh đứng ở cửa, không biết nói sao.

Dung Nhược Thành đang bận việc, ngẩng đầu nhìn miếng bánh trong tay cô, bỏ kínhxuống, mặt tươi cười: “Sinh nhật à? Vừa rồi nghe tiếng các cô hát, không phảisinh nhật cô chứ?”

Mao Lệ bê miếng bánh đi vào, cung kính đưa cho ông, “Là sinh nhật tôi, mời sếpnếm thử, mặc dù không biết ai tặng.”

“Không biết ai tặng?” Dung Nhược Thành vui vẻ đón miếng bánh, “Chắc là bạn cô,cám ơn, lâu lắm tôi cũng không được ăn bánh sinh nhật.”

Câu ông nói không hiểu sao thấm buồn. Mao Lệ được biết, Dung Nhược Thành ly hônđã lâu, vợ con đều ra nước ngoài, nghe nói vợ ộng đã tái hôn, hình như với mộtngười nước ngoài. Mao Lệ vào làm ở nhà xuất bản được hai năm, chưa hề thấy DungNhược Thanh giao tiếp với ai, luôn chỉ có một mình. Bạch Hiền Đức thường nói, “Sếp Dung thực ra rất đáng thương.” Mao Lệ cũng cảm thấy như vậy, cô ngại ngầnnói, “Chỉ còn bằng này, họ ăn hết rồi.”

“Cảm ơn, vô cùng cảm ơn.” Dung Nhược Thành nhìn miếng bánh, mỉm cười.

Mao Lệ cũng cười, cô nhận ra vẻ đôn hậu của Dung Nhược Thành rất ưa nhìn, từtốn điềm tĩnh, rất có sức cuốn hút của người đàn ông trung niên từng trải, chỉcó điều ông thường quá nghiêm khắc chỉn chu, khiến mọi người e ngại. Trong nhàxuất bản người gần gũi ông nhất chỉ có Hứa Mậu Thanh, Hứa đi rồi, thực sự ôngrất cô đơn. Mao Lệ chạnh lòng, nói với ông vài câu mới quay ra, khi đóng cửa,Dung Nhược Thành đột nhiên gọi cô: “Mao Lệ…”

“Dạ, có chuyện gì?”

Ông đăm đăm nhìn cô, giọng hơi xúc động, chân thành rất mực: “Vẫn muốn nói lờixin lỗi với cô, lần đó… tôi đã làm cô sợ ngất xỉu.”

Vừa nghe nói vậy, Mao Lệ không nén nổi bật cười, “Ha ha, thưa sếp, sếp nghĩmình có thể dọa người khác ngất xỉu ư? Tôi… ha ha… chỉ là do đường huyết tôihơi thấp…”

Có câu, một tiếng cười xóa hết oán cừu, cười như vậy, không khí tự nhiên hẳn.

Hai người lại nói mấy câu nữa, Dung Nhược Thành cầm lên miếng bánh gatô, nóichân tình: “Sinh nhật vui vẻ.”

Mao Lệ khẽ “vâng” một tiếng, cũng chân tình đáp lễ, “Cảm ơn.”

Lòng cô rưng rưng, nỗi xúc động như con sóng vô hình vỗ về trái tim, bao nhiêu ngườitươi cười nói câu “sinh nhật vui vẻ” đó, nhưng chỉ có nụ cười và giọng nói củaDung Nhược Thành là chân tình nhất. Con người là loại động vật kỳ lạ, có mẫncảm bẩm sinh, trong bao nhiêu ồn ào xô bồ luôn nhận ra cái gì xuất phát từ tráitim cái gì không phải, chẳng có căn cứ chỉ là cảm giác, cảm giác không đánh lừacon người. Nhưng suốt buổi tối Mao Lệ vẫn nghĩ một điều, rút cục ai tặng côbánh ga tô sinh nhật?

Vẫn là chuyện tổng biên tập Hứa Mậu Thanh chuyển công tác, mọi người tổ chứcliên hoan chia tay, để cảm ơn, Hứa tổng bao một phòng trong câu lạc bộ mời mọingười khiêu vũ, hát Karaoke. Mao Lệ “bị thương” nghiêm trọng vốn không có hứngtụ tập, nhưng không thể chống lại các thủ pháp vừa cứng vừa mềm của Bạch HiềnĐức, đành miễn cưỡng xốc lại tinh thần cùng đi với mọi người.

Không khí của câu lạc bộ khiến ai nấy phấn khích hẳn lên, say sưa hát, khiêuvũ, không khí mỗi lúc một nóng. Nhất là Hứa Mậu Thanh và Mao Lệ dường như làmột cặp ước định, cả vũ trường sôi lên, nam thanh nữ tú đẹp như tiên, thực làmột cặp xứng đôi! Tối đó Mao Lệ mặc bộ váy lễ phục bằng tơ tằm màu trắng, tóccuốn cao sau gáy, ngoài mấy chữ Tifany gắn đá óng ánh, toàn thân không có bấtkỳ đồ trang sức nào, nhưng lại là ngôi sao sáng nhất vũ trường, khi được HứaMậu Thanh dìu xoay một vòng, chiếc váy tơ mềm như nước nhuộm ánh đèn màu rực rỡlóng lánh như tan chảy, lộ ra bắp chân thon tuyệt mỹ, đôi giày cao gót màu thủytinh nhãn hiệu CHANEL, cũng lóng lánh chói mắt…

Lương Tử Khôn thẫn thờ ngây ra nhìn, đẩy vai Bạch Hiền Đức, “Nhìn Mao Lệ nhảy,tôi mới biết chúng ta đều là người phàm, chỉ có cô ấy là tiên.”

Điệu nhảy kết thúc, Mao Lệ thở hổn hển đi ra ngồi uống nước, không muốn nhảynữa. Ánh đèn trong vũ trường quay cuồng trong tiếng nhạc như vỡ ra những chấmsao, tím, hồng, vàng, xanh… loang loáng chập chờn, Mao Lệ chỉ thấy nhức đầu,thầm nghĩ có lẽ vừa rồi quay quá nhanh! Vừa uống xong, ở bàn phía trước vanglên tiếng nói của “bà già” Mã Xuân Mai, “Vừa rồi sếp Hứa nhảy quá tuyệt vời!Mao Mao cũng đẹp! Nhưng họ đều là cao thủ vũ trường, nhảy đẹp là chuyện thường,chúng ta chưa từng thấy sếp Dung khiêu vũ, vậy xin mời sếp Dung cùng Mao Lệ thểhiện một điệu, không biết hiệu quả thế nào, xin mọi người một tràng pháo taykhích lệ họ!”

Toàn vũ trường im phắc, không ai động đậy.

Dung Nhược Thành ngồi ở góc tối nhất dưới ánh đèn màu, cơ hồ cũng bất động,trong góc khuất đó, không nhìn rõ mặt ông, không biết ông đang nhìn gì, chỉ mộtvẻ thơ ở ngoài cuộc. Nhưng, mọi người đều cảm thấy hàn khí toát ra từ người ôngtoát… trò đùa này e khó thành!

Mọi người bất giác đổ dồn nhìn Mao Lệ. Có lẽ do suốt buổi tối cười quá nhiều,cơ mặt cô dường như cứng đờ, cũng hình như hơi say, cô không đắn đo đứng lên,bước từng bước nhỏ, duyên dáng đi về phía Dung Nhược Thành, cả phòng nín thởchờ đợi.

Mã Xuân Mai có lẽ cũng không ngờ, bà đã vô tình chọc vào “yếu huyệt” của MaoLệ, yếu huyệt đó chính là cô không chịu nổi sự khiêu khích của người khác,chính nó làm cô chịu tổn thương nặng nề. Ngô Kiến Ba là ví dụ đẫm máu, vậy màcô đã quên.

Muốn làm khó tôi ư, không đâu! Lúc đó Mao Lệ nghĩ vậy, nhưng khi cô đi đếntrước mặt Dung Nhược Thành chìa tay làm một tác “mời” cực kỳ duyên dáng, cô cảmthấy mồ hôi chảy dọc sống lưng… lúc đó cô chợt nghĩ, có phải mình trúng bẫy củaMã Xuân Mai, bà ta đang chờ biến cô thành trò cười?

Cả phòng vẫn im phắc

Đột nhiên, Dung Nhược Thành mỉm cười, vui vẻ đứng lên, nắm tay Mao Lệ, dẫn côra giữa sàn… theo cách mô tả của Lương Tử Khôn sau này, sao hỏa va vào trái đấtcũng không gây chấn động như thế! Những người có mặt ai nấy trợn mắt há mồm,hai người bắt đầu nhảy…

Ánh sáng tối dần, giai điệu chậm mượt mà vang lên, là một ca khúc xưa cũ bằngtiếng Anh “Forever At Your Feet” trong tiếng nhạc có tiếng nước chảy êm đềm,chụp đèn lớn giữa sàn như vầng trăng đuổi theo họ, mọi người xunh quanh đều ngơngẩn, bên tai chỉ còn giọng nữ trầm da diết: “Please take me home my long toleave, Forever at your feet…” (hãy đưa em về nhà, chúng ta hãy đi ngay, em sẽmãi mãi bên anh…)

Thật là một đêm đắm say, ánh sáng chập chờn chao đảo, giọng ca buồn sâu lắng,thế giới êm đềm như thế, lại trong sáng như thế, chỉ còn lại họ dưới “vầngtrăng” lướt từng bước, nhẹ nhàng xoay và xoay. Mao Lệ từ đầu chí cuối không dámnhìn Dung Nhược Thành, ánh mắt phiêu diêu, tâm tưởng lần theo những ký ức xasăm, bên tai vẫn lời ca thầm thì: “A briar grows in twain with roses, Come torid, Forever at your feet….” (em lớn lên trong khóm tường vi dại nơi vườn hồng,âm thầm nguyện cầu, mãi mãi được bên anh…)

Khoảnh khắc đẹp như vậy giá có thể kéo dài mãi, nét mặt Dung Nhược Thành dầndần thư giãn, trong không gian thoảng mùi hoa lạ, có lẽ là mùi nước hoa từ cơthể cô, ông buộc mình không được phân tâm, bước đi theo tiếng nhạc, chuyên tâmvào bước nhảy, nhưng ca từ của bài hát cứ da diết thấm vào lòng lại chập chờnnhư truyền đến từ một nơi nào rất xa:”And I hope that you won’ t mind, maydear.When you see my eyes are lie…” (Anh thân yêu xin chớ bận lòng, điều anhnhìn thấy hôm đó là lời nói dối trong mắt em…)

Trở về căn hộ của mình, đêm đã khuya.

Mao Lệ lần mò đi vào, đá tung đôi giày, đèn cũng không bật, mệt mỏi xụp ngaytrên lối đi. Sau lưng là mồ hôi lạnh, tim cô như rơi thẳng xuống vực sâu khôngđáy. Cô áp tay vào ngực, tim vẫn còn đập thình thình.

Nhảy xong điệu đó, cô gần như lao ra ngoài, bỏ lại tiếng vỗ tay như sấm saulưng. Cô phóng rất nhanh, như bị truy đuổi, phóng một mạch… do là đêm khuya,đường phố xe thưa thớt, Mao Lệ cảm thấy mình đang xuyên qua màn sương, thực rakhông hề có sương mù, hai bên đường chỉ có cây, những cây đa lá nhỏ đặc trưngcủa các thành phố miền nam, trong đêm tối càng rập rịt xanh như màu mực.

Từ bước nhảy đầu tiên cô đã bàng hoàng, tất cả sao mà quen thuộc, đó là một đêmnhiều năm trước trong hôn lễ của cô và Chương Kiến Phi, họ cũng nhảy như thế.Anh áp má vào tóc cô, hơi thở nóng hổi vấn vít trước mặt cô, không hiểu tại saokhiến cô hơi khó chịu, lấy anh không phải vì yêu. Sự giày vò trong ba năm đó côbuột phải thừa nhận, cô chính là thủ phạm, nhất là chuyện để mất đứa con, nótrở thành gông xiềng nặng trĩu đè lên cuộc đời cô.

Nếu có thể, cô muốn nói lời xin lỗi anh, cuộc sống vô lối của cô trong ba nămqua đều do gông xiềng đó, một câu “xin lỗi’ không thể thay đổi được gì, nhưngít nhất cũng khiến lòng cô vơi dịu… vừa nghĩ vậy, nỗi đau nén sâu trong lònglại trỗi dậy len lỏi tâm gan, thấm vào xương tủy, quặt thắt như ngũ tạng bị đàobới…

Cô gắng đứng lên, bật đèn, đi chân trần trên nền nhà, mở cửa kính phòng kháchthông ra ban công, gió đêm hơi mát, thấm mùi hương cỏ cây vờn qua mặt. Cô đứngrất lâu trên ban công, nhìn đồng hồ trên tay, mười một giờ rưỡi.

Thở một hơi sâu, như hạ quyết tâm cuối cùng, trở vào phòng khách nhấc điệnthoại, sợ mình do dự, cô ấn số thật nhanh, sau mấy tiếng tút tút, đầu bên kiatruyền đến giọng trầm khàn của Triệu Thành Tuấn, nghe rất rõ, rõ ràng chưa ngủ,hỏi: “Là Mao Lệ phải không, muộn thế này sao còn chưa ngủ?”

Bàn tay cô toát mồ hôi, ống nghe trơn tuột trong tay cầm không chắc, giọng cônhư không phải của mình, tai réo ù ù, “Tôi muốn gặp anh.”

“Bây giờ ư?”

“Phải, bây giờ!”

“E là không tiện, tôi đang bàn công việc ở nhà người bạn.”

“Tôi không biết, tôi nay tôi nhất định gặp anh.”

“Có chuyện gì gấp thế?”

“Gặp nhau sẽ nói.”

“Nếu là vì Chương Kiến Phi, tôi sẽ không gặp cô.” Triệu Thành Tuấn giọng kiênquyết, Mao Lệ càng kiên quyết, đã sớm đoán anh ta có thể từ chối, cô nói cứng,“Nếu tối nay anh không đến gặp tôi, sau này tôi sẽ không bao giờ gặp anh nữa!”

Đầu bên kia yên lặng.

Triệu Thành Tuấn cơ hồ đang cười, cuối cùng nói: “Cô quả nhiên quá rắn.”

“Anh biết thì tốt!”

“Thôi được!” Triệu Thành Tuấn thờ dài, “Cô đến Thính Vũ hiên, tôi chờ ở đó.”

Hơi bất ngờ, nơi anh ta hẹn gặp không phải là phòng trà hay quán cafe thờitrang, chỗ này cảnh quan điển nhã hoài cổ, trong không gian rộng, có núi giả,đình hóng mát, phòng thoáng rộng, chính giữa có một bức bình phong cổ ngăncách, Triệu Thành Tuấn ngồi trên chiếc đi văng gỗ đàn mộc bên cạnh bức bìnhphong đợi cô, tách trà trước mặt bốc khói nghi ngút.

Triệu Thành Tuấn đẩy tách trà đến trước mặt Mao Lệ, “Uống chút trà, giải rượu”

Mao Lệ giật mình, anh ta lại biết cô uống rượu.

Triệu Thành Tuấn không vận comles, chiếc sơ mi kẻ màu nâu nhạt, cửa tay càikhít, giống như vẻ nghiêm cẩn của anh ta, anh chàng này mặc gì cũng đẹp, trangnhã hợp mốt, ánh sáng như tỏa ra từ vẻ điềm tĩnh hướng nội buộc người ta phải chúý. Anh ta nhìn nét thất thần của Mao Lệ, mỉm cười, “Tôi nghĩ, nếu không uốngrượu, cô sẽ không hẹn gặp vào giờ này. Cô vừa vào đã ngửi thấy mùi sampanh, hơnnữa…”Anh ta nhấc chén trà nhấp một ngụm, vô tình hay hữu ý nhìn cô, nụ cười đầyẩn ý, “… chiếc váy cô mặc cũng rất đẹp.”

Tế nhị thật! Mao Lệ bắt đầu bối rối, lúc đi vội, cô không kịp thay chiếc váy tơtằm với đường cổ khoét hơi sâu, đành cố gắng điều chỉnh để bớt lộ ngực. Cô nóithẳng vào vấn đề, giọng nhỏ nhẹ, “Chuyện này, Triệu tiên sinh, tôi đã suy nghĩrất lâu mới có can đảm hẹn gặp anh, những lời thừa không nói nữa, tôi…”

“Dừng lại!” Triệu Thành Tuấn giơ tay, nét mặt vừa rồi còn tươi cười, lập tức sasầm, rắn đanh, “Tôi đã nói, vấn đề cô muốn hỏi tôi sẽ không trả lời bất cứ điềugì.”

Mao Lệ thoáng ngây người, cô biết người đàn ông này rất khó chơi, nhưng khôngngờ lại khó đến thế. Cô ghi ngờ, cho nên cũng không sợ, đã đến đây, cô khôngthể quay về. Hơi ngửa mặt, giọng vẫn nhỏ nhưng dứt khoát, “Được, anh có thểkhông trả lời, nhưng hãy nghe tôi nói, được chứ?”

Anh ta cau mày, cười, “Cô thấy cần thiết chăng?”

“Tôi bất cần, tôi sẽ nói, nghe hay không tùy anh.” Mao Lệ nhìn thẳng vào đôimắt lạnh của anh ta, cũng kiên quyết không kém.

Triệu Thành Tuấn “hừ” một tiếng, sắc mặt hơi lạ, trong một thoáng không biếtanh ta nghĩ gì, hình như nghĩ đến nhiều chuyện, lại hình như chẳng nghĩ gì.Nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, “OK, cô nói đi, tôi sẽ coi như xem kịch, đằng nàotối nay tôi cũng định ngủ sớm một chút.”

Châm chọc quả rất sâu cay.

Mao Lệ không bận tâm lời châm chọc cố ý của anh ta, thở một hơi dài, “Cảm ơn.”Cô nhắm mắt, tiếng nước chảy đều đều bên tai dần dần khiến cô bình tĩnh lại,“Ba năm rồi, câu chuyện này nên kết thúc …”

Khi cô mở mắt nói ra câu đó, nỗi đau quen thuộc từ đáy lòng lại trỗi, cô cươngquyết ép nước mắt vào trong, một câu chuyện nặng nề, cô lại có thể nói ra vớimột nụ cười, “Có những lúc chính tôi cũng không tin, tôi lại có thể nhớ mộtngười trong suốt ba năm, mà người ấy đã rời xa tôi, chính tôi đã đuổi anh ấyđi, tự tay tôi đập nát tình cảm đó… Thực ra bây giờ nói lại những điều này làvô nghĩa, ba năm nay anh ấy bắt vô âm tín, giống như biến mất khỏi trái đất,vậy là tôi biết, giữa chúng tôi cuối cùng đã hết. Tôi chấp nhận kết cục này,chỉ có điều… chỉ có điều trước sau tôi vẫn nợ anh ấy, món nợ này dày vò tôisuốt ba năm không thể giải thoát! Tôi cũng biết sự đã đến nước này tôi khôngthể trả nợ anh ấy, nhưng ít nhất, tôi nói ít nhất, tôi nên nói một câu xin lỗi,như thế lòng tôi cũng sẽ… cũng sẽ bình yên đôi chút. Tôi biết trước đây tôi dạikhờ, quá trẻ, không biết yêu, không biết trân trọng, cho rằng tình cảm có thểtrải qua những vấp váp, nhưng bây giờ tôi hiểu, tình cảm là thứ mong manh hơnhết, những gì đã vỡ không thể hàn gắn nguyên lành, sự đã thế, tôi hy vọng chúngtôi có thể khép lại quá khứ, sống bình an. Anh ấy không chịu gặp tôi, tôi biếtanh ấy vẫn chưa từ bỏ, dẫu chúng tôi không đi chung một con đường, tôi hy vọnganh ấy sẽ sống tốt hơn tôi…”

Nói đến đây Mao Lệ đã quá mệt, sắc mặt trắng bệch vì mệt mỏi, nước mắt thấm mi.Cuối cùng anh vẫn đẩy cô ra, không cần cô, không nghe thấy cô hối hận, dẫu mộtcâu “xin lỗi” từ đáy lòng, anh cũng không muốn nghe. Có lẽ đau đớn đã giết chếtanh, chỉ có lòng đã chết anh mới dứt tình như thế.

Triệu Thành Tuấn nghe xong, sắc mặt kể cả dáng ngồi vẫn không có bất kỳ biếnđổi nào, hình như thực sự dửng dưng xem vở kịch không liên quan, nhân vật dùđau đớn vật vã, anh cũng không mảy may động lòng.

“Cô thấy nói với tôi những điều có ích gì chăng?” Anh nhìn cô, ánh mắt như ngấmbăng, lạnh thấu xương, “… hơn nữa, tại sao cô nói với tôi?”

Cô lặng lẽ ngẩng nhìn anh ta, “Bởi vì tôi biết anh là người bên cạnh anh ấy, ítnhất cũng là người giao du với anh ấy. Anh chính là Cát Bụi, anh đã trò chuyệnvới tôi hơn một năm trên MSN, sau đó lại thuê căn nhà của tôi, tìm gặp tôi, tôikhông biết mục đích của anh là gì, nhưng tôi biết anh là “tai mắt” của anh ấy,nhất cử nhất động của tôi anh đều biết, không, đều dưới sự giám sát của anh,đúng không?”

Ánh mắt Triệu Thành Tuấn không chút xao động. Một sự im lặng nghẹt thở.

Anh ta lại cười, “Cô đoán giỏi thật.”

Nước mắt lăn trên má Mao Lệ lóng lánh dưới ánh đèn có sức lay động lạ lùng, côvẫn mỉm cười, mắt ngấn nước, đăm đăm nhìn anh nói, “Lần đầu tiên nhìn thấy anh,tôi đã nghi ngờ. Bởi vì trước mặt tôi anh quá nghiêm cẩn, quá khó tác động,khiến tôi bất giác nghi ngờ, giọng nói của anh, thần thái của anh, phong cáchtrang phục của anh, thậm chí mùi thuốc lá trên người anh, đều gây cho tôi cảmgiác quen thuộc, nói một cách chính xác, quá giống Chương Kiến Phi. Có lẽ anhcho rằng tôi quá mẫn cảm, nhưng nếu suốt ba năm ngày đêm nhớ một người, sẽ trởnên mẫn cảm với những gì thuộc về người đó, một hơi hướng dù nhỏ cũng có thểphát giác, cho nên tôi có thể ngửi thấy mùi của Chương Kiến Phi trên người anh,anh không lừa được tôi đâu.”

Nụ cười của Triệu Thành Tuấn càng lộ rõ, “Cô không chỉ giỏi đoán, mà còn rấtquyết đoán.”

Mao Lệ cũng cười, “Anh có thể không thừa nhận, nhưng không thay đổi được phánđoán của tôi, tên tiếng Anh của tôi là Mickey, ở nhà xuất bản không mấy ngườibiết, đó cũng là nick của tôi trên MSN, anh chát với tôi hơn một năm dưới cáitên Cát Bụi. Ngày sinh nhật tôi nhận được chiếc bánh ga tô có hình chuộtMickey, mấy hôm trước tôi tiết lộ ngày sinh với Cát Bụi, anh còn phủ nhậnsao?”Nói đến đây cô thở một hơi thật sâu, “Không cần thiết, đừng như thế, cáitrò mèo đuổi chuột này đã chơi hơn một năm, anh không thấy nhàm ư? Dù gì tôicũng cảm ơn anh, cảm ơn anh đã chuyện trò lâu như thế với tôi, mang lại cho tôicảm giác rất ấm áp, rất an toàn. Có lúc tôi cũng nói thật lòng với anh, chắc làanh cũng chuyển lời tôi đến Chương Kiến Phi anh thay anh ấy, ‘theo dõi’ tôi lâunhư vậy, chắc cũng vất vả nhiều….”

Triệu Thành Tuấn hơi ngả người về sau, lùi sâu vào đi văng, hay chân vắt chéo,đột nhiên thay đổi ánh mắt nhìn cô, “Xem ra cô rất muốn gặp anh ta, nhưng bâygiờ có lẽ Kiến Phi không tiện gặp cô, anh ta còn bận chăm sóc phu nhân củamình.”

Anh ta cố ý, anh ta cố ý nói ra hai chữ “phu nhân” quan sát phản ứng của cô.Vẫn tốt xem ra cô vẫn bình tĩnh, yên lặng một lát, cắn môi, lại mỉm cười hỏi:“Anh ấy, có vợ rồi sao?”

Triệu Thành Tuấn gật đầu, tiếp tục quan sát cô,

“… Rất tốt, anh ấy có thể làm lại…” Mao Lệ nói rất thực lòng, nhưng Triệu ThànhTuấn vẫn nhìn thấy ánh nước trong mắt cô, cô lập tức quay mặt đi, giống như cóvật gì chẹn cứng cổ họng, giọng khàn đặc, “Không gì tốt hơn tin này, thật đấy!Vậy bây giờ anh ấy…”

“Bây giờ anh ta rất tốt, sống với vợ rất ổn.” Triệu Thành Tuấn quả quyết ngắtlời cô, không cho cô cơ hội hỏi thêm. Lúc này Mao Lệ mới như trút gánh nặng,gật đầu, “Anh ấy có thể sống bình yên là tôi yên tâm, bất luận đã trải quachuyện gì trong quá khứ, anh ấy đều nên sống tốt hơn tôi, đây là lời rất thậtcủa tôi.”

“Cuối cùng cô cũng được giải thoát.”

Cô gật đầu, “Phải, tôi có thể thở phào, mấy năm nay quả thực… Ô, không nóinữa.”

Còn gì để nói, tất cả nên dừng ở đây.

Triệu Thành Tuấn đi đến ngồi bên cô, nắm tay cô, điều hòa trong phòng để sốthấp, tay cô lạnh ngắt, anh ấp tay mình lên tay cô, như muốn truyền hơi ấm,“Đừng khóc, tôi không thích phụ nữ khóc.” Triệu Thành Tuấn lúc này đã không cònvẻ lạnh lùng khắc nghiệt vừa rồi, có lẽ nước mắt cô khiến anh ta động lòng trắcẩn.

Mao Lệ đã trấn tĩnh trở lại, trái tim treo cao vừa hạ xuống. Còn gì có thể anủi hơn? Cô vốn dự đoán rất xấu, tưởng là có lẽ anh không còn sống nữa, đây làđiều cô không dám đối diện nhất. May anh vẫn sống, dẫu đã quên cô, từ đây họkhông gặp lại, chắc chắc cô sẽ phải đối diện với nỗi buồn, sự cô đơn những ngàytháng về sau, nhưng cô vẫn vui, vẫn thấy được an ủi, nước mắt tuôn như mưa,“Thật… thật tốt, anh ấy đã có cuộc sống mới. Cảm ơn. Triệu tiên sinh.”

Triệu Thành Tuấn cười nhạt, “Tại sao lại cảm ơn tôi?”

“Cảm ơn anh đã cho tôi biết tin đó, cũng cảm ơn anh đã nói chuyện với tôi lâunhư thế trên mạng.” Cô ngẩng đầu nhìn anh, nhìn hồi lâu, khẽ lắc đầu, “Anh quákhác so với hình dung của tôi. Cát Bụi, sao anh phải ngụy tạo thành già nhưvậy, khiến tôi nghĩ ít nhất anh cũng bốn chục tuổi… người ta nói, trên mạngkhông nhìn thấy nhau, muốn xưng là ai cũng được, đến khi gặp mặt mới phát hiệnlà khủng long, có điều anh là con ‘khủng long’ giống con người nhất mà tôi gặp,ha ha…” Nói đoạn, cô không nhịn được bật cười.

Nụ cười của Triệu Thành Tuấn lại rất mơ hồ, mắt nheo nheo, không biết anh nghĩgì. Mao Lệ cảm thấy biểu hiện của anh ta rất kỳ quái, “Sao anh lại nhìn tôi nhưvậy?”

Anh ta phản ứng rất nhanh, “Cô là con ‘khủng long’ đẹp nhất trong xã hội loàingười mà tôi gặp.” Anh ta hơi nghiêng đầu, ngẫm nghĩ, lại tiếp, “Có điều, chúngta không ở trên mạng tốt nhất vẫn xưng hô bằng tên thật, tên trên mạng chỉ dùnglúc lên mạng, thế nào?”

“Có thể, đằng nào cái tên Cát Bụi đó cũng hơi đồng âm với tên anh.”

Mắt anh ta lại lóe ra ánh nhìn bất thường, thong thả nói, “Trí tưởng tượng củacô, thật phong phú đáng kinh ngạc…”

Lúc này Mao Lệ cảm thấy rất mệt, vậy là vội đứng lên cáo từ.

Triệu Thành Tuấn không yên tâm, tiễn cô ra cửa, gọi một nhân viên của mình đưacô về nhà, khi nhìn thấy cô ngồi vào xe biến mất trong màn đêm, mới quay trởlại. Anh ngồi vào chỗ Mao Lệ vừa đứng lên, mùi nước hoa vẫn phảng phất quanhđây, anh nhắm mắt dựa lưng vào thành so fa như thực sự quá mệt mỏi.

Lát sau, hướng ánh mắt vào bức bình phong cổ đối diện, lạnh lùng buông một câu,“Anh nghe thấy rồi chứ?”