Người Tình Bắc Hải

Chương 2



Em có biết một loài chim không chân? Suốtcả đời nó chỉ có thể bay trên bầu trời, bay mỏi cánh thì ngủ trong gió, cả đờichỉ một lần hạ xuống đất, đó chính là lúc nó từ giã cõi đời.


__“A Phi chính chuyện” __


Chuyệnđã qua không thể lấy lại

Thành phố Penang ở Malaysia cóngọn núi Bukit Bendera, đó là điểm cao nhất thành phố, cũng là thắng cảnh nghỉmát nối tiếng. Đứng trên điỉnh có thể nhìn thấy cảnh trời xanh biên biếc và bãicát trắng phau dưới chân núi, buổi tối có thể thưởng ngoạn cảnh biển đèn tránglệ muôn màu của thành phố. Dòng xe nườm nượp như nước chảy trên cầu vượt Penang kéodài đến tận cửa ô thành phố, ánh đènsáng rực từng điểm chi chít, nhìn xa tựa như dải ngân hà cuộn chảy, cảnh sắcthần tiên như mộng ảo, nhưng mỗi lần đứng trên đỉnh núi, Triệu Thành Tuấn cơ hồkhông ngắm cảnh thành phố lên đèn, mà thường ngửa mặt ngắm sao trời. Anh vốntưởng đứng trên cao sẽ gần bầu trời hơn một chút, nhưng không phải, anh pháthiện bất luận đứng cao bao nhiêu, giữa anh và bầu trời vẫn là khoảng cách títtắp vô cùng vô tận như thế. Bầu trời sao thăm thẳm vũ trụ bao la khôn cùng, conngười bé nhỏ như hạt cát, dưới một bầu trời sao như thế, ai có thể nhìn thấyai. Nhiều lúc anh tự hỏi, rốt cuộc mình muốn thấy gì, muốn thấy vẻ hùng vĩ vôtận của vũ trụ hay là muốn chiêm ngưỡng những vì sao xa lắc, những vì sao lấplánh như ánh sáng của tình yêu đắm say, anh có thể nhìn rất rõ nhưng không thểchạm tới.

Xuất thân như anh không có tư cách hướng về tình yêu, sự sinh tồn phải đặt lêntrên hết. Trong mắt bao người, anh sinh trưởng trong một gia đình giàu sang rấtmực, sống cuộc đời nhung lụa, được hưởng nền giáo dục tốt nhất, vệ sĩ người hầukhông thiếu, một cuộc sống vương giả như vậy, chắc hẳn anh rất hạnh phúc, nhưngthực sự có phải như thế?

Không ai biết, anh đã phải giẫm lên băng tuyết để sinh tồn. Đúng như mẹ đã dạyanh từ nhỏ, học cách nhẫn nhịn, cho dù trên chữ “nhẫn” là con dao, cũng phảinhịn, nếu không chỉ có chết đói.

Cha qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi lúc anh bốn tuổi, em gái khi đó chưa đầymột tuổi, mẹ không thể làm việc, chỉ sống nhờ vào tiếp tế của người thân, nhưngnguồn tiếp tế đó rất nhanh chóng mỗi ngày một ít, lại còn liên tục có chủ nợđến gõ cửa đòi tiền, bởi vì trước khi qua đời cha phải gánhmột tội danh oan uổng, toàn bộ tích lũy không đủ chi trả đền bù tổn thất, vậylà gia đình lâm vào cảnh nợ nần chồng chất.

“Cha con trong sạch, con phải nhớ điều này.” Mẹ nói vậy. Về sau Triệu ThànhTuấn mới biết, không phải cha chết do tai nạn mà là tự sát, ông chủ ý lao vàomột thân cây to, chiếc xe bẹp dúm.

Triệu Thành Tuấn lúc đó còn quá nhỏ, vẻ đau buồn của mẹ và cảnh ngộ túng bấnhàng ngày để lại trong anh ấn tượng không thể phai mờ. Anh chỉ biết, khi ba mẹcon đã rơi vào khốn cảnh, một người đàn ông là Chương Thế Huân đi vào căn nhà nátcủa họ, chính là ông chủ công ty cha anh làm việc lúc còn sống, ông ta đến đưacho mẹ tiền trợ cấp.

Nửa năm sau, mẹ tái giá với ông ta.

Không còn cách nào khác, một phụ nữ cô quả với hai đứa con nhỏ, không việc làm,nợ ngập đầu, mặc dù Lưu Khoản Ngọc rất muốn tự vẫn theo chồng, nhưng không đànhlòng nhìn hai đứa con vô tội chết đói. Lại thêm Triệu Thành Tuấn từ nhỏ ốm yếunhiều bệnh, bà không chỉ phải duy trì sinh kế mà còn phải chữa bệnh cho con,không còn con đường nào khác buộc phải tái giá, cho nên sau này khi đã lớn,Triệu Thành Tuấn không hề oán trách mẹ.

Chương Thế Huân là con trai thứ hai cúa chủ tịch tập đoàn Hồng Hải Chương thị.Ở thành phố Penang, Chươnggia là đại gia tộc có thực lực hùng hậu, sản nghiệp đồ sộ, quan hệ nội bộ giatộc cũng hết sức phức tạp. Chương Thế Huân đã trải qua một cuộc hôn nhân, có với vợ trước một con trai, vềsau vợ ốm chết, ông bận lo sự nghiệp không có thời gian tái hôn, mãi đến khiông nắm quyền điều hành tập đoàn Hồng Hải, gây dựng nền tảng ổn định mới bắtđầu tính chuyện tìm mẹ kế cho con trai Chương Kiến Phi. Còn tại sao ông lựachọn Lưu Khoản Ngọc - mẹ của Triệu Thành Tuấn, một thời đã khiến đại gia tộc họChương và thiên hạ bàn tán xôn xao? Bởi vì cha của Triệu Thành Tuấn trước đâylà trợ lý đắc lực của Chương Thế Đức, con trưởng nhà họ Chương. Anh em ChươngThế Đức, Chương Thế Huân nhiều năm đấu đá tranh giành ác liệt, tạo thành haiphe đối lập, tại sao Chương Thế Huân lại cưới vợ góa của người trợ lý dướiquyền anh trai mình? Nguyên nhân không ai biết...

Triệu Thành Tuấn trở thành con của Chương Thế Huân lúc chưa đầy năm tuổi, emgái hơn một tuổi. Hai mươi năm nay, mẹ nhẫn nhục sống trong Chương gia, cuộcsống dưới con mắt người ngoài là ăn sung mặc sướng thực chất muôn vàn tủi nhục.Triệu Thành Tuấn luôn bắt gặp mẹ lén lau nước mắt. vẻ đau buồn nhẫn nhịn đó củabà bây giờ nhớ lại anh vẫn thấy xót xa. Chương gia có rất nhiều tiểu thư, mệnhphụ, ai cũng sắc sảo, lắm tiền, Lưu Khoản Ngọc thân cô thế cô bị ức hiếp cơ hồlà lẽ đương nhiên, hồi đó Triệu Thành Tuấn chi mong mình mau lớn để bảo vệ mẹđáng thương, trong giấc ngủ anh cũng nằm mơ có ngày mình tự thân lập nghiệp.

Sự vượt lên của Triệu Thành Tuấn không hề dựa vào thế lực gia tộc như ngườingoài vẫn tưởng, anh thực sự tay trắng lập nghiệp. Mặc dù Chương Thế Huân coianh như con đẻ, không ngờ khi anh tốt nghiệp trung học ông đột ngột qua đời vì cơn tai biến mạch máu não. Chương gia vốn dĩchưa bao giờ hết sóng ngầm lại dấy lên cuộc phân tranh ác liệt, nếu không nhờthái độ kiên quyết của Lưu Khoản Ngọc, anh em Triệu Thành Tuấn tuổi vị thànhniên đã bị đuổi khỏi Chương gia.

Theo dự định trước đây của Chương Thế Huân, khi Triệu Thành Tuấn tốt nghiệp đạihọc sẽ để anh và Chương Kiến Phi cùng tiếp quản sự nghiệp của gia tộc, ai ngờtrời không chiều lòng người, sau khi ông qua đời, cả Chương gia rơi vào cơn ácmộng phân tranh. Anh cả Chương Thế Đức lập tức chiếm đoạt vị trí của em trai,ông ta biết rõ con trai mình Chương Gia Minh là công tử ăn chơi nối tiếng thànhphố Penang, chưatốt nghiệp đại học, chỉ biết vung tiền hưởng lạc, vẫn không do dự đưa vào vịtrí ngự trị kế nghiệp, giao cho chức tổng giám đốc Hồng Hải.

Chương Kiến Phi tốt nghiệp trước Triệu Thành Tuấn hai năm, do là trưởng nam củaChương Thế Huân nên được trao một chức vụ tượng trưng ở Hồng Hải, sau đó ChươngThế Đức cử anh sang chi nhánh Thượng Hải cho khuất mắt. Hai năm sau, Lưu KhoảnNgọc buồn phiền qua đời, Chương Thế Đức không còn sĩ diện gì nữa, không ngầnngại hất anh em Triệu Thành Tuấn ra khỏi Chương gia, còn cắt viện trợ kinh tế,với lý do Chương gia không nuôi con cho kẻ khác, càng không thể giao sản nghiệpcho người ngoài.

Khi mẹ ốm nặng, Triệu Thành Tuấn thực ra đã nghĩ đến kết cục này, cho nên hầunhư khá bình tĩnh đón nhận. Lúc đó còn khoảng một năm nữa anh mới tốt nghiệpđại học, bị cắt nguồn kinh tế, anh chỉ có thể vừa học vừa làm, một mình làm thêm mấy việc, vừa gửi tiền cho em gái vừa phải trảtiền học phí cao ngất ngưởng của Đại học Cambridge, cũng may cuối cùngvẫn gắng được đến lúc tốt nghiệp. Triệu Thành Tuấn lặng lẽ trở về thành phố Penang, thuêmột ngôi nhà sống với em gái, đồng thời bắt đầu hành trình lập nghiệp khó khăn,chỉ nhớ lúc bi đát nhất, anh phải ngủ trong kho hàng, bữa ăn hàng ngày chỉ cóbánh mỳ, may vẫn chưa đến nỗi lang thang ngoài đường. Còn Chương Kiến Phi khônghề biết chuyện, lúc đó đang ở Thượng Hải bận rộn yêu đương và kết hôn với côgái anh si mê.

Người Chương Kiến Phi muốn cưới là một cô gái Trung Quốc tên Mao Lệ, là em gáicủa Mao Tấn, bạn cùng trường với anh em họ. Mao Tấn người Trung Quốc, một gãtrai vô cùng phóng khoáng, điều kiện gia đình rất tốt, cha kinh doanh chuỗi nhàhàng ở Thượng Hải, nghe nói là đại gia ẩn danh, nếu không sao có thể chu cấpcho Mao Tấn một cuộc sống đế vương ở Anh quốc.

Hồi đó bọn họ có những ngày tuyệt đẹp ờ trường Cambridge, mỗi khi không phải lên lớp là cả ba hẹn nhau đi ăn,đánh bóng. Có một dạo lại thêm trò mạt chược. Mao Tấn là người khơi ra trò đóđầu tiên, nhưng điều khiến Mao Tấn đau đầu là, mặc dù anh ta dạy Triệu ThànhTuấn và Chương Kiến Phi chơi mạt chược, nhưng khi họ đã biết cách chơi, anh talại không sao thắng nổi họ. Phần lớn là Chương Kiến Phi thắng, bao gồm cả chơibài tây, cờ tướng, nếu không thắng thì là do Chương Kiến Phi cố tình thua. MaoTấn tức điên, lần đó tại phòng của Triệu Thành Tuấn, anh ta lại thua. Mao Tấnđiên tiết ném bộ bài trong tay:“Không chơi nữa, không chơi nữa, đi uống thôi.”

Vào quán bar, mọingười vừa uống vừa tán gẫu. Bọn con trai tụ tập không thể không đề cập tới chủđề con gái, khi nói đến mỹ nữ muôn hình muôn vẻ của các nước, Mao Tấn lập tứcnổi hứng: “Ở nước mình, con gái Thượng Hải là đẹp nhất, nhưng trong những ngườiđẹp Thượng Hải tôi gặp chưa thấy ai đẹp bằng em gái tôi...”

“Cậu có em gái?” Chương Kiến Phi ngạc nhiên, trước đây chưa thấy Mao Tấn nóiđến.

“Đúng, tôi có một em gái, các cậu có muốn xem không?” Mao Tấn nói xong, rút ví,bên trong kẹp một bức ảnh màu khổ nhỏ, đó là một thiếu nữ chừng mười mấy tuổi,đứng cạnh khóm hoa, người gầy gò, vẫn còn nét trẻ con, tóc xõa chấm vai, nổibật khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết, ánh mắt vui cười nhìn phía trước. Thựcra xét toàn diện không phải đẹp lộng lẫy, các đường nét thậm chí còn chưa rõ,nhưng đôi mắt có sức cuốn hút như ma lực, ánh nhìn chăm chú, đi thẳng vào tráitim khiến người ta bất chợt nín thở.

“Không nói khoác chứ, đây mà là em gái anh? Chẳng giống chút nào.” Triệu ThànhTuấn không tin.

Chương Kiến Phi cũng không tin, ngơ ngẩn nhìn bức ảnh: “Em gái cậu... thật...thật chứ?”

Mao Tấn bật cười: “Sao lại không? Chẳng lẽ tôi lấy ảnh của người khác bảo là emgái? Em tôi đẹp lắm, bên ngoài còn đẹp hơn ảnh, các cậu gặp khắc biết.”

Chương Kiến Phi hích tay Triệu Thành Tuấn: “A Tuấn, đừng khoe em gái nữa nhé,em gái Mao Tấn còn đẹp hơn Tiểu Mai.”

Triệu Thành Tuấn nhìn bức ảnh, vẻ tư lự: “Đúng, em cứ nghĩ Tiểu Mai đẹp nhất, khôngngờ lại có người đẹp hơn, mười mấy tuổi đã đẹp thế này, lớn lên phải biết...”

“Tiểu Mai là ai?” Mao Tấn không hiểu anh em họ nói gì.

Chương Kiến Phi nói: “Là em gái Triệu Thành Tuấn.”

“Ừ, Tiểu Mai có lẽ lớn hơn một chút.” Vừa nói đến em gái, Triệu Thành Tuấn mắtsáng lên âu yếm, có vẻ cậu rất cưng cô em. Mỗi người một câu, không hiểu saolại nói về chuyện cưới xin, Mao Tấn hỏi: “Nghe nói đàn ông Mã Lai có thể lấy bốn vợ, cóthật không? Vậy tôi phải đi Mã Lai tậu bốn cô vợ mang về mới được.”

Triệu Thành Tuấn phì cười: “Anh đừng tưởng bở, phải theo đạo Islam mớiđược lấy bốn vợ.”

Mao Tấn quay đầu hỏi Chương Kiến Phi: “Còn cậu, định lấy mấyvợ?”

Chương Kiến Phi dường như vẫn còn ngơ ngẩn: “Cả đời, tôi chỉ lấy một ngườithôi.” Khi nói vậy, anh đang ngơ ngẩn nhìn bức ảnh em gái Mao Tấn, đột nhiênnói: “Mao Tấn, gả em gái cho tôi nhé.”

Mao Tấn lắc đầunguây nguẩy: “Không được, tôi rất yêu cô em này, tôi không nỡ gả nó sang tận MãLai, hơn nữa, sau này cậu lấy thêm vợ thì làm thế nào?”

Chương Kiến Phi vẻ trang nghiêm, nói như thật: “Tôi chỉ lấy mỗi cô ấy thôi.”

Lần đầu tiên Chương Kiến Phi nhìn thấy Mao Lệ là vào dịp hè năm đó, anh vàTriệu Thành Tuấn về Thượng Hải nghỉ hè. Mao Tấn tận tình khoản đãi, ba người đãlâu mới gặp, không thể thiếu bia rượu hát hò. Địa điểm lựa chọn là một nơi giảitrí cao cấp, Mao Tấn còn gọi thêm mấy bạn học nữa. Tổng cộng bảy, támngười, đang nhậu nhẹt, tán chuyện, cửa phòng đột nhiên bị đá tung, một cô gáixinh đẹp lao vào túm lấy Mao Tấn, chân đạp tay đấm, rất hung dữ không giống đùavui chút nào.

Lúc đó cảnh lộn xộn, Triệu Thành Tuấn và Chương Kiến Phi cũng không biết lailịch cô gái đó, chỉ vào can ngăn, kéo cô ta ra, ai ngờ cô gái rất hung hăng, vớlấy cái gạt tàn ném vào đầu Mao Tấn, máu chảy be bét. Chương Kiến Phi vội vàngkéo cô ta ra ngoài, Triệu Thành Tuấn đưa Mao Tấn vào bệnh viện, lúc ấy mới biếtcô gái đó chính là Mao Lệ, em gái Mao Tấn.

“Cô ta là em gái anh?” Triệu Thành Tuấn không để lộ ra mặt, nhưng trong lòngnổi sóng, còn một câu anh chưa hỏi, có phải cô ta chính là người trong ảnh anhđã nhìn thấy hồi nào.

Mao Tấn lúc đó được băng vết thương, cười đau khổ: “Còn không phải sao, nóchính là em gái tôi. Con bé này ác thật, chẳng qua tôi chỉ dạy thằng bạn trainó mấy đòn, vậy mà nó muốn lấy mạng tôi.”

“Cô ấy có bạn trai?”

“Đừng hỏi, một thằng nhà quê chỉ thích moi tiền, không có sĩ diện, bám lấy emtôi như đỉa. Tôi đã điều tra, dám chắc hai đứa không kéo dài bao lâu.”

“Sao anh dám chắc?”

“Hừ, đồ cặn bã như thế lại muốn lấy em tôi, dù người nó tròn xoe, tôi cũng đánhcho thành bẹp dúm.”

Sáng hôm sau, Triệu Thành Tuấn đến khách sạn gặp Chương Kiến Phi, hai anh emcùng ăn sáng, Triệu Thành Tuấn nói gì Chương Kiến Phi cũng không bỏ vào tai, cảngười ngơ ngẩn như mất hồn. Triệu Thành Tuấn lúc đó mới biết em gái Mao Tấnhiện đang ở trong phòng anh, Chương Kiến Phi giải thích: “Cô ấy bị ngất, anhlại không biết cô ấy ở đâu, đành đưa về khách sạn, em đừng nghĩ linh tinh, mặcdù cả đêm anh ngồi cạnh giường cô ấy, nhưng không đụng vào sợi tóc của cô ấy.”

Điều này Triệu Thành Tuấn tin, Chương Kiến Phi là mẫu quân tử điển hình, đượcgiáo dục tốt, tuyệt nhiên không vượt quá giới hạn khi chưa được đối phương ưngthuận, nhưng anh vẫn hỏi đùa: “Lẽ nào anh không muốn?”

Chương Kiến Phi đang chìm trong những tưởng tượng ngọt ngào, lại lắc đầu nói:“Anh không tùy tiện thế đâu. A Tuấn, em nên thật lòng yêu một lần, khi em thật lòngyêu một người, sẽ bỏ qua rất nhiều thứ ngoài tình cảm. Danh lợi, địa vị, tiềnbạc... thậm chí nhục dục, chỉ cần nhìn cô ấy là thấy thỏa mãn, giống như đó làbáu vật không gì thay thế, nhìn một lần muốn nhìn mãi, không một chút ý niệm vềham muốn xác thịt...”

Suốt đời Triệu Thành Tuấn không thể quên biểu hiện lúc đó của Chương Kiến Phi,một thứ ánh sáng khác thường dâng trong mắt, thần thái đó anh chưa bao giờ nhìnthấy, tựa như tỏa sắc hàoquang, làm khuôn mặt sáng bừng bởi thứ ánh sáng hân hoan. Anh ướm hỏi: “Đúng làcô ấy đẹp như anh nói chứ, em có thể nhìn thử được không?”

Chương Kiến Phi do dự giây lát, gật đầu: “Được, bây giờ cô ấy đang ngủ, để anhđưa đi, nhưng anh phải nhắc em, cô ấy là của anh, em không được động lòng đâuđấy.”

Triệu Thành Tuấn không tán thành: “Anh đừng tưởng ai cũng giống anh, em khôngtin tình yêu sét đánh.”

Chương Kiến Phi lúc đó mới đưa Triệu Thành Tuấn đến căn phòng của anh, rèm cửakhép, chỉ bật ngọn đèn tường, dưới ánh đèn vàng nhạt, nửa khuôn mặt cô vùi sâutrong gối trắng muốt, mái tóc đen xõa tung trên đó, giống như gối lên một đámmây đen. Anh đèn hơi mờ nhìn không rõ sắc da, chỉ thấy hàng mi rất dài, từngsợi rõ ràng, sống mũi rất cao, môi dưới và khuôn cằm là hai đường cong tuyệtmỹ, vừa nũng nịu dễ thương vừa tuyệt vời gợi cảm. Triệu Thành Tuấn đã nhìnkhông ít thiếu nữ đẹp, nhưng rất kỳ lạ, khuôn mặt cô gái này có vẻ gì đó khiếnngười ta ngơ ngẩn, dường như không phải chi do sự hoàn hảo của đường nét.

“Đi thôi, đừng làm cô ấy thức giấc.” Chương Kiến Phi kéo anh đi.

Ra khỏi phòng, Triệu Thành Tuấn đứng trên hành lang, dựa vào tường mãi khôngnói gì, chỉ cảm thấy người như chơi vơi, một cảm giác hẫng hụt giống như vừa bịmất thứ gì, không hiểu tại sao.

Anh hỏi Chương Kiến Phi: “Kiến Phi, anh yêu cô ấy thật à?”

“Đương nhiên, một năm trước xem ảnh cô ấy anh đã động lòng, nhìn thấy cô ấy,anh lập tức bị hớp hồn.”

Chương Kiến Phi quả nhiên rất si tình, cũng không hề che giấu sự si mê củamình, đứng cạnh Triệu Thành Tuấn hỏi nhỏ: “Thế nào, quá đẹp phải không? Anhquyết định đợi cô ấy tốt nghiệp xong sẽ cầu hôn, em biết tính anh, không dễđộng lòng, một khi động lòng là bất chấp tất cả, dẫu phải sứt đầu mẻ trán.”

“Nhưng, Kiến Phi, chúng ta là anh em, em không muốn anh sứt đầu mẻ trán.”

Chương Kiến Phi cũng cười: “Không nghiêm trọng thế đâu, anh không thấy cô ấyđáng sợ, trái lại cảm giác cô ấy như thiên sứ, trầm tĩnh an tường, khiến ngườita muốn nâng niu che chở...”

Hai người đứng nói một lúc, Triệu Thành Tuấn có việc phải đi, Chương Kiến Phitiếp tục ở lại khách sạn chăm sóc cô gái. Buổi tối hôm đó, Triệu Thành Tuấn vàMao Tấn quay lại khách sạn cùng ăn cơm, đầu Mao Tấn quấn băng, vết thương khôngnhẹ. Anh ta ôm đầu hỏi em gái còn đây không, Chương Kiến Phi nói đi rồi, MaoTấn tức nghiến răng: “Con bé này, may mà nó không cầm dao, nêu không tôi đãchết trong tay nó.” Lúc đó nhìn Chương Kiến Phi cả người như bay bổng tận đâu,Mao Tấn nói gì anh cũng như không nghe thấy, Mao Tấn hỏi Triệu Thành Tuấn:“Kiến Phi sao thế?”

Triệu Thành Tuấn nhún vai: “Cái này phải hỏi em gái anh, anh ấy bị trúng tà.”

Mao Tấn dở khóc dở cười, khuyên anh: “Cậu đừng trêu đùa em tôi, tính nó nóngnảy, không chịu nổi đâu, ngay cha tôi cũng sợ nó, từ nhỏ được chúng tôi quánuông chiều quen rồi.”

Lần này hình như Chương Kiến Phi nghe thấy, quay nhìn Mao Tấn, lại nhìn TriệuThành Tuấn, mặt chợt ngây ra. Lát sau, anh bất chợt hỏi một câu chẳng đâu vàođâu: “Hai người đã nhìn thấy biển dưới trời sao chưa?”

Sự nghiêm túc của Chương Kiến Phi khiến Triệu Thành Tuấn kinh ngạc. Mọi ngườivốn tưởng anh đùa, Chương Kiến Phi ở Mã Lai, Mao Lệ ở Trung Quốc, hai ngườingăn sống cách biển, sao có thể đến với nhau? Nhưng Chương Kiến Phi rất kiênđịnh, một khi đã quyết điều gì là không thay đổi. Hai năm sau cha qua đời,Chương Kiến Phi khi đó đã tốt nghiệp, được giao một chức vụ tượng trưng ở tậpđoàn Hồng Hải, không mấy chuyên tâm vào công việc. ít lâu sau, Chương gia mởrộng kinh doanh đến Thượng Hải, anh lập tức xin sang đó, với danh nghĩa đếnThượng Hải làm việc, theo đuổi Mao Lệ.

Triệu Thành Tuấn cảm thấy Chương Kiến Phi có gì rất khó hiểu, mặc dù anh thấycô gái trong ảnh đúng là rất đẹp, nhưng tuổi vẫn nhỏ, gần như còn là đứa trẻ,cho dù có cảm tình cũng không đến nỗi nôn nóng quyết liệt như vậy. Đây là sựkhác nhau giữa anh và Chương Kiến Phi. Triệu Thành Tuấn là người lý trí, trongchuyện tình cảm cũng vậy, do ngoại hình nổi bật, bên cạnh anh chưa bao giờthiếu giai nhân, anh không cần chủ động theo đuổi ai, luôn có một đám người đẹpvây quanh. Nhưng trong tâm trí Triệu Thành Tuấn, phụ nữ nhiều nhất cũng chỉ là“hoa” khi đàn ông “dệt gấm thêm hoa”, nghĩa là luôn ở vị trí thứ yếu, đàn ônglàm việc lớn tuyệt nhiên không để phụ nữ dắt mũi, lời răn của cổ nhân, hồngnhan là họa, không phải chỉ nói chơi. Cho nên mặc dù bên cạnh luôn không thiếugiai nhân dập dìu, anh vẫn thờ ơ, dù ngay từ thời trung họcđã có nữ sinh cắt cổ tay tự vẫn vì anh, anh cũng không động lòng. Chương KiếnPhi thấy vậy đã nói: “A Tuấn, có lúc em làm anh sợ, em quá lý trí, lý trí đếnphát sợ.”

Triệu Thành Tuấn nói: “Em khác anh, nếu em không lý trí, em đã không thể tồntại đến giờ.”

Câu nói của Triệu Thành Tuấn hàm ý sâu xa, nhưng Chương Kiến Phi không mấy đểý, bởi anh không biết, trong thời gian anh say mê theo đuổi Mao Lệ, Triệu ThànhTuấn đã trải qua những ngày tháng khốn khổ ở nước Anh thế nào. Hồi đó Mao Tấncũng học xong trở về nước giúp cha quản lý kinh doanh nhà hàng, chỉ còn mìnhTriệu Thành Tuấn cô đơn trong màn sương mù thành London, không bạn bè không người thân, lần đầu tiên bị cắtviện trợ kinh tế. Do cha dượng qua đời, người có quyền lực lớn nhất gia tộc họChương bây giờ là Chương Thế Đức, sau cái chết của mẹ anh, lập tức cắt viện trợkinh tế từ chối cung cấp tiền ăn học cho anh. Triệu Thành Tuấn lại là người sĩdiện, lòng tự trọng rất cao, có lúc Chương Kiến Phi từ Thượng Hải gọi điện hỏithăm, anh cũng không hề hé răng về chuyện đó. Anh cũng không cho em gái tiết lộvới Chương Kiến Phi, luôn nhắc cô phải có cốt cách và lòng tự trọng.

Cho nên trong năm đó, Triệu Thành Tuấn phải đi làm thuê để lấy tiền ăn học, anhkhông thể quay về, không thể bị Chương gia coi thường. Anh phải tự lập, phảisống tiếp, phải nuôi em gái đang học trong trường múa, anh thề sớm muộn sẽ trảlại cho Chương gia những đau khổ gấp trăm vạn đau khổ mà họ đã gây cho anh. Mẹnói đúng, gia tộc đó ngoài Chương Kiến Phi chỉ toàn những kẻ vô nhân tính. Thờikỳ khó khăn nhất, Triệu Thành Tuấn từng đứng bán hàng trên phố, làm thợmóc cống, thợ sửa xe, phụ việc trong các quán ăn đêm. Hồi đó anh chỉ có một ýnghĩ: phải sống. Chương Gia Minh, lúc nhỏ thường bắt nạt anh, có một lần sangAnh thương lượng chuyện làm ăn, tình cờ gặp anh. Lúc đó Triệu Thành Tuấn vừakết thúc công việc rửa bát trong một nhà hàng trở về ký túc xá, người đẫm mồhôi, quần áo nhem nhuốc, Chương Gia Minh đánh xe vào dưới tầng, nhìn thấy TriệuThành Tuấn cất giọng giả dối: “Trông cậu kìa, hà tất phải hành hạ bản thân nhưthế? Cậu không có tiền cứ gọi điện cho anh, chúng ta rốt cuộc một thời cũng làanh em, anh không thể thấy chết không cứu.”

Triệu Thành Tuấn trả lời: “Tôi vẫn chưa chết, Chương Gia Minh.”

Chương Gia Minh nhàn tản tựa thành xe, cười khẩy: “Cậu gan thật! A Tuấn, thểdiện quan trọng thế sao? Cùng anh về Mã Lai đi, anh sẽ nói với cha, để cậu làmtrợ lý cho anh, nhất định không để cậu thiệt. Cậu cũng biết, từ nhỏ anh đãthích cậu mà.”

“Tôi không phải là dân gay.” Triệu Thành Tuấn lạnh mặt.

“Cậu biết à?”

“Chẳng lẽ không phải?”

“A Tuấn, cậu thật thiếu sáng suốt!”

Khuynh hướng tính dục của Chương Gia Minh bất thường, đây là bí mật ai cũngbiết của Chương gia. Sau khi bị từ chối, anh ta phẩy tay bỏ đi, sau đó lén chongười xử lý Triệu Thành Tuấn. Vậy là thời gian đó Triệu Thành Tuấn thường bịbọn lưu manh quấy nhiễu, bọn chúng bất ngờ xông vào đánh anh, xong việc chuồn thẳng. Thảm hại nhất là lần anhbị đánh gãy hai chiếc xương sườn, một chiếc xương gãy đâm vào phổi, suýt mấtmạng. Cũng chính lần bị thương đó, Triệu Thành Tuấn thể lực vốn yếu từ nhỏ mắcthêm chứng bệnh mãn tính, bác sĩ nói suốt đời khó chữa dứt điểm.

Lần đó may có một người đàn ông Hoa kiều qua đường cứu anh, nếu không anh đã bỏxác ngoài đường. Ở trong bệnh viện, anh nhận được điện thoại của Chương KiếnPhi từ Thượng Hải: “A Tuấn, anh sắp kết hôn!”

Không ai biết tâm trạng Triệu Thành Tuấn lúc đó thế nào, chính anh cũng khônghình dung đó là cảm giác gì. Lúc đó anh nằm trên giường bệnh, bị thương khắpngười, vết khâu vẫn chưa cắt chỉ, ngực quấn đầy băng. Anh cố chịu cơn đau nhưxé thịt, nói chuyện bình thường với Chương Kiến Phi: “Chúc mừng anh, Kiến Phi,cuối cùng anh cũng được toại nguyện.”

“A Tuấn, anh thực sự rất yêu cô ấy, anh sẽ hạnh phúc, rồi em cũng có hạnh phúc.À, em sắp tốt nghiệp rồi nhỉ, khi nào trở về Mã Lai? Một thời gian nữa anh sẽtrở về bên đó làm lễ cưới, mong có thể gặp em.”

“Được, em sẽ cố gắng về sớm.”

“Em ở bên đó có khỏe không? Mao Tấn thường nhắc đến em, bọn anh rất nhớ em.”

“Em vẫn tốt, rất tốt, hai người khỏi lo.”

“A Tuấn, nghe giọng hình như em không được khỏe, có phải mệt quá không?”

“Vâng, sắp tốt nghiệp, em phải viết luận văn, hơi nhức đầu.”

Sự thực là do sắp tốt nghiệp, Triệu Thành Tuấn bị thương nằm viện, buộc phảiviết luận văn trong bệnh viện. Việc đó vô cùng khó khăn, vết thương còn chưacắt chỉ, khi ngồi viết, toàn thân đau buốt phát run.

Chương Kiến Phi không hề hay biết, chỉ khuyên: “Em chăm chỉ quá! Không cần vấtvả như vậy, chúng ta là anh em, chỉ cần anh có miếng ăn nhất định không để emđói. A Tuấn, hay là em đến Thượng Hải đi, kết hôn xong anh cũng không định trởvề Mã Lai. Thượng Hải rất được, sôi động không kém Mã Lai. Em thấy thế nào?”

“Kiến Phi, em không sang đó, anh hạnh phúc như vậy, em không muôn làm phiền.”Triệu Thành Tuấn quả thực không biết nói gì, anh có chết cũng chết ở Mã Lai,anh phải báo thù, phải đòi lại công bằng cho người cha chết oan, anh phải đemnhững vết thương đầy mình trả lại Chương Gia Minh. Anh không đi đâu hết, anhphải quay về Mã Lai.

Tắt máy, Triệu Thành Tuấn vùi đầu vào chăn khóc rất lâu, cho dù túng quẫn, dùbị bọn côn đồ đánh vỡ đầu chảy máu, anh cũng chưa từng rơi nước mắt, nhưng lầnđó không hiểu sao, cả người đột nhiên bải hoải rã rời, có lẽ là do Chương KiếnPhi sắp kết hôn, sẽ có cuộc sống riêng, khiến Triệu Thành Tuấn cảm thấy cô đơn.Anh khóc cho đến khi ngủ thiếp. Anh mơ gặp mẹ, bao nhiêu năm mẹ vẫn đẹp, mùihương thoang thoảng trên người mẹ là ký ức vấn vương trong anh suốt bao năm,trong giấc mơ anh thật hạnh phúc lại nhận ra mùi hương đó.

Không biết anh ngủ thiếp bao lâu, khi tỉnh lại thấy một người ngồi cạnh giường, chính là người đàn ông đã đãcứu anh, chăm chú xem bản luận văn của anh. Hình như vừa xem hết, người đó gậtgù khen: “Anh bạn trẻ, giỏi lắm!”

“Chú à, cháu đã thế này còn giỏi với ai?” Triệu Thành Tuấn yếu ớt trả lời.

“Người ta ai cũng có lúc sa cơ, không ai sinh ra đã có mọi thứ mong muốn, chodù là vương công quý tộc cũng có những thứ không thể đạt được. Anh bạn, tôi rấtngưỡng mộ anh!” Người mà anh gọi là chú tuổi trạc sáu mươi, tóc hai bên tháidương đã điểm bạc, mặc dù trang phục bình thường nhưng con người toát ra mộtkhí chất đặc biệt nào đó. Ông nhìn đôi mắt đỏ hoe của anh, giọng ôn tổn: “Trôngcậu rất buồn, có chuyện gì thế? Trên đời không có gì không thể vượt qua, mọitrải nghiệm đối với mỗi người đều là tài sản, khi cậu bằng tuổi tôi, ngoảnhnhìn lại cậu sẽ cảm thấy như thế, đúng là như thế.”

“Chú à, cháu có còn tương lai không?”

“Tại sao cậu hỏi vậy? Cậu vẫn còn tuổi xuân đầy sức sống, một quỹ thời gian lớnđể thực hiện những dự định ước mơ, tương lai hoàn toàn có thể nhìn thấy, vẩh đềở chỗ cậu có muốn đi tới hay không.”

Triệu Thành Tuấn quay mặt lại, giọng trở nên nghẹn ngào: “Cháu chẳng có gìhết...”

“Cậu muốn gì? Tiền? Danh vọng? Phụ nữ? Những cái đó đều có thể đạt được, chỉcần cậu có niềm tin vào cuộc sống, những gì cậu muốn đều không phải quá xa vời,phải dựa vào chính mình để giành lấy, hiểu không?” Người đó chắp tay sau lưngđứng ở đầu giường, từ cao nhìn xuống, vẻ đăm chiêu:

“Anh bạn, đừng nản lòng, nếu quả thực cậu gặp khó khăn, tôi có thể giúp, hãynhớ là tôi giúp cậu chứ không phải bố thí, bởi vì tôi tin cậu có khả năng hoàntrả, cậu có tiềm lực rất lớn mà tôi đã nhìn ra.”

“Dựa vào đâu?” Triệu Thành Tuấn không hiểu.

Người đó giơ bản luận văn vừa xem hết: “Dựa vào cái này.”

Người đó họ Dương, không rõ lai lịch thân phận, ông ta không chỉ thanh toántiền viện phí cho Triệu Thành Tuấn mà còn giúp anh tiền học phí, tiền thuê nhà,còn đưa thêm món tiền đủ để anh không phải vất vả làm thêm cho đến khi tốtnghiệp. Triệu Thành Tuấn không phải là người dễ dàng nhận sự giúp đỡ của ngườikhác, người họ Dương nói: “Tôi đã nói rồi, tôi không bố thí, mà tôi giúp cậu.Cũng không phải giúp không, đợi khi cậu có thể trả được, cậu trả lại cũng chưamuộn.” Cho nên từ đầu chí cuối, Triệu Thành Tuấn không hề biết thân phận thựccủa người đó, chỉ biết ông ta không phải là người tầm thường, nếu không sao cóthể cho lái xe riêng đưa anh ra sân bay trở về Mã Lai. Khi rời London, ôngcòn đưa cho anh một số điện thoại rồi nói: “Bất cứ lúc nào, chỉ cần gọi số mấynày, tôi đều có thể giúp cậu.” Sau đó ông mỉm cười, nói thêm: “Đương nhiên vớitiền đề là, cậu phải sống.”

Về sau Triệu Thành Tuấn đã dùng đên số máy đó, quỹ lập nghiệp Bác Vũ chính làdo người đàn ông họ Dương đầu tư. Ông ta quả nhiên không nhìn nhầm người, TriệuThành Tuấn thực sự có tiềm năng rất lớn.

Nhưng đó là chuyện ba năm sau, còn Triệu Thành Tuấn lúc đó là sinh viên mới tốtnghiệp, thuộc tầng lớp làm thuê, vất vả lập nghiệp ở thành phốPenang. Chương Kiến Phi trở về Mã Lai tổ chức hôn lễ, họ gặpnhau ở sân bay, Chương Kiến Phi phấn khởi đấm vào ngực Triệu Thành Tuấn, anhđau oằn người nhưng cố nhịn. “Hai năm không gặp, Tiểu Mai ngày nào cũng nhắcđến anh.”

Mặc dù Triệu Thành Tuấn giữ kín chuyện xảy ra ở London nhưng Chương Kiến Phi vẫn biết chuyện bác ruột ChươngThế Đức đuổi Triệu Thành Tuấn ra khỏi Chương gia và cắt viện trợ kinh tế. Anhtức điên, cãi nhau với ông bác một trận, lại chạy đến mắng Triệu Thành Tuấn.Vừa nhìn thấy Triệu Thành Tuấn và em gái sống trong căn nhà thuê bé xíu vừa tốivừa ẩm ở khu dân nghèo, anh đã rơi nước mắt. Lại một chuyện đau đầu hơn nữa là,Tiểu Mai được biết anh sẽ kết hôn với một cô gái Trung Quốc, cô tuyệt vọng cắtcổ tay tự vẫn.

Chương Kiến Phi hoảng sợ, trong mắt anh, Triệu Mai vẫn là cô em đáng yêu xinhđẹp, từ nhỏ luôn lẽo đẽo theo sau anh và Triệu Thành Tuấn. Mặc dù ngay từ hồiđó cô bé một mực nói sau này sẽ lấy anh, nhưng Chương Kiến Phi chỉ coi là tròđùa, chưa bao giờ nghĩ là chuyện nghiêm túc. Nhưng Tiểu Mai không nghĩ thế từnhỏ đến giờ, lấy Chương Kiến Phi luôn là mơ ước thực sự của cô. Có lần, lúc cònrất nhỏ, nhân đám cưới một người họ Chương, Tiểu Mai kéo Chương Kiến Phi đixem, cô dâu rất đẹp, hôn lễ rất lãng mạn, sau đó Tiểu Mai kéo vạt áo ChươngKiến Phi: “Anh Kiến Phi, sau này em cũng sẽ làm cô dâu của anh, được không?”

“Được, vậy em phải lớn nhanh lên.” Chương Kiến Phi gật đầu véo mũi cô, đồng ý ngay không nghĩ ngợi. Tiểu Maisung sướng nhảy lên, vỗ tay reo: “Oa, tốt quá, tốt quá, mình sẽ làm cô dâu củaanh Kiến Phi!”

Lúc đó anh chỉ nghĩ đây là trẻ con, không để ý. Không ngờ, Tiểu Mai hoàn toànnghiêm túc, kể cả khi đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp trong lòng cô vẫn giữnguyên ước mơ thủa nhỏ, muốn trở thành cô dâu của Chương Kiến Phi. Có lẽ dođược nuông chiều, tính cô ngang bướng, đặc biệt rất gan lì, điểm này giống hệtChương Kiến Phi. Cô gan lì cũng không sao, nhưng đùa bỡn với tính mạng của mìnhthì không thể. Triệu Thành Tuấn tức điên, sau khi Tiểu Mai được đưa đến bệnhviện cấp cứu và hồi tỉnh, anh gầm lên với cô: “Em điên rồi! Em đúng là điênrồi! Uổng công anh thương em từ bé đến giờ! Tính mạng của em là do cha mẹ bancho, không thuộc về em, nếu em muốn vứt bỏ nó phải được cha mẹ dưới suối vàngđồng ý. Năm xưa nếu mẹ không sợ anh em ta chết đói mẹ có phải dấn thân vào nhàhọ Chương không? Em đã quên những giọt nước mắt tủi nhục mẹ phải chịu đựng vìanh em ta sao? Được, cho dù em quên, cho dù em vô tâm vô tính cũng không thểlấy Chương Kiến Phi! Em có biết anh ta là con ai không? Là con trai Chương ThếHuân!”

Tiểu Mai cự lại: “Nhung tình cảm của anh với Kiến Phi tốt như vậy chứng tỏ điềugì? Chứng tỏ những ân oán của thế hệ trước chẳng liên quan đến chúng ta, anhrất hiểu điều đó!”

“Anh rất hiểu sau này nếu báo thù anh sẽ tha cho anh ta, vì chuyện này khôngliên quan đến anh ta, nhưng trong cơ thể anh ta rốt cuộc vẫn có dòng máu của kẻđã giết cha chúng ta. Anh ta họ Chương, là người của Chương gia, anh có thể làmanh em với anh ta, nhưng em tuyệt đôi không thể làm vợ anh ta. Làm anh em chỉcần gắn bó tình cảm, nhưng làm vợ chồng cần giao hòa huyết thống, anh không chophép thế hệ sau của chúng ta mang dòng máu của kẻ thù, cha mẹ chúng ta chếtkhông nhắm mắt dưới suối vàng cũng không cho phép!”

“Nhưng em yêu anh ấy, em thật lòng yêu anh ấy, ngoài anh ấy em sẽ không lấyai.”

“Em yêu anh ta, anh ta có yêu em không? Tình yêu không thế chỉ một phía! Anh tađã có người yêu, họ sắp cưới đến nơi, em phải chấp nhận. Cho dù em có thể bỏqua anh ta là con ai, nhưng không thể chấp nhận người anh ta yêu không phải làem. Nếu em cứ u mê làm những chuyện ngu ngốc như vậy, đừng trách anh từ naykhông nhận em là em.”

“Không nhận thì thôi! Anh luôn miệng nói thương em, nhưng khi em thực sự cầnanh thì anh ở đâu? Anh thoải mái du ngoạn ở nước ngoài khi người họ Chương đuổiem ra khỏi nhà, không được đi học, không có cơm ăn, một mình em lang thangngoài đường! Nếu không có A Mạc đưa em về, giúp đỡ thì em đã chết ở ngoài đườngtừ lâu!”

A Mạc là bạn cùng lớp thân thiết nhất của Tiểu Mai, được Tiểu Mai giới thiệulàm việc ở Bác Vũ.

Triệu Thành Tuấn nổi giận lôi đình: “À, em suýt chết đói ngoài đường, còn anh?Em tưởng anh ở nước ngoài sung sướng lắm ư? Gã súc sinh Chương Gia Minh saingười đánh anh mê man bất tỉnh! Để chu cấp tiền cho em ăn học, để có tiền nộphọc phí, chưa có công việc cực nhọc bẩn thỉu nào anh chưa làm! Nhưng tất cảnhững cái đó là ai gây ra cho chúng ta? Chínhlà người họ Chương! Vậy mà em vẫn muốn lấy người họ Chương? Không hiểu tại saocha mẹ lại sinh ra đứa con gái u mê như vậy!”

Cuộc cãi vã đó khiến hai anh em họ mấy tháng trời không nhìn mặt nhau. Bất luậnTiểu Mai có chấp nhận hay không, hôn lễ của Chương Kiến Phi và Mao Lệ cũng đãđịnh, không thể thay đổi. Hồi đó Triệu Thành Tuấn rất bận, công ty cuối cùng đãkhởi sắc, tình trạng kinh tế cũng được cải thiện khá nhiều, vậy là anh thuê mộtcăn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố để ở. Thực ra bản thân anh không thành vấnđề, những lúc đen tối nhất anh từng sống trong nhà ổ chuột, nhưng anh không thểđể em gái khổ, bất luận hai anh em chiến tranh lạnh thế nào, anh vẫn chăm sócem gái, cho cô điều kiện sống tốt nhất. Tiểu Mai có hiểu hay không cũng khôngquan trọng, sớm muộn cô cũng sẽ hiểu.

Anh em họ thực ra rất ít gặp nhau. Sau khi tốt nghiệp Tiểu Mai làm giáo viêndạy múa ở một trường tư thục, cuối tuần mới về, còn Triệu Thành Tuấn bận túibụi suốt ngày, ăn ở ngay tại công ty, mỗi ngày nhiều nhất chỉ nghỉ ngơi batiếng, thức trắng đêm là chuyện thường, cho nên thời gian lâu nhất là hơn mộttháng Tiểu Mai không gặp anh.

Triệu Thành Tuấn thậm chí không có thời gian chuyển nhà, chỉ gọi điện bảo TiểuMai thu dọn đóng gói đồ đạc, anh sẽ cho người đưa cô đến nhà mới, Tiểu Mai pháthiện ra bức ảnh đó trong khi thu dọn phòng của anh trai.

Bức ảnh để dưới gối của Triệu Thành Tuấn. Trong ảnh là một cô gái chừng mườimấy tuổi, tóc dài, cằm hơi nhọn, rất xinhđẹp, bất ngờ và lạ lùng nhất là đôi mắt, đen thẳm như đầm sâu, mặc dù là hìnhảnh tĩnh nhưng có cảm giác chỉ cần nín thở là dường như có thể nhìn thấy sóngxôn xao từ đáy mắt, tia sáng lóng lánh trong tích tắc đó cơ hồ làm lu mờ cả ánhmặt trời.

Áomới, người xưa

Buổi sáng có mưa.

Mưa ở Nam Ninh nhanh đến, nhanh đi. Mao Lệ thích nhất bầu trời sau cơn mưa,sạch bóng tinh khôi như được thanh rửa. Bầu trời Nam Ninh sau cơn mưa càng diệukỳ, xanh thẳm và chói lọi như một viên ngọc bích khổng lổ, vạn vật dưới bầutrời đều sáng láng, rạng rỡ, rặng cây xanh mướt mỡ màng như vẫn đang giữa mùaxuân.

Thời tiết như vậy, lòng người nên vui mới phải, nhưng cô lại ngao ngán vôchừng, điệu nhảy tối qua với Dung Nhược Thành có lẽ đã lan truyền khắp nhà xuấtbản. Lòng buồn bực, lại thêm cảm cúm, cô quyết định gọi điện cho Bạch Hiền Đứcxin nghỉ. Không ngờ chị ta đồng ý ngay, còn nói thêm: “Em biết không, hôm naysếp Dung bước đi như lướt trên mấy, mặt phơi phới sắc xuân...”

Mao Lệ tắt máy.

Cô hận mình muốn chết, tối qua đã biết là người ta chăng lưới mà vẫn lao vào.Lần này thì không còn là tin đồn nữa, không biết chuyện sẽ còn ầm ĩ đến đâu.Hôm sau Bạch Hiền Đức gọi điện thông báo có phó tổng biên tập mới, tên là Chu Dụng, hai ngày nữa sẽ chính thức nhậm chức. Dung NhượcThành thay thế chức vụ của Hứa Mậu Thanh, trở thành tổng biên tập, ngang cấpvới giám đốc nhà xuất bản.

Bạch Hiền Đức xuýt xoa trong điện thoại: “Một nhân vật rất tầm cỡ! Lại còn trêntiến sỹ! Cừ lắm, cừ lắm, văn chương đầy mình, xuất khẩu thành thơ...”

Hôm Mao Lệ đi làm, nhìn thấy phó tổng mới, không khỏi trố mắt, quả nhiên là“tầm cỡ”. Thân hình đó lớn bằng ba người cô chập lại. Thì ra “tầm cỡ” mà BạchHiền Đức nói chính là ám chỉ ông ta đầu to mình lớn. Chu Dụng đích thân đếnphòng chào Mao Lệ, trước tiên là hồ hởi bắt tay, sau đó nheo nheo con mắt trítuệ, chậc lưỡi xuýt xoa: “Đã sớm nghe sếp Hứa ca ngợi nhà xuất bản chúng ta cómột giai nhân tuyệt thế, hôm nay được gặp, quả nhiên danh bất hư tluyền!”

“Đâu có, đâu có...” Mao Lệ hiếm hoi tỏ ra khiêm tốn. Bàn tay mập ú của Chu Dụngxứng đáng được gọi là tay gấu, vỗ vỗ vai Mao Lệ: “Tôi đã xem những bản thảo côđề xuất trước đây, rất tốt, đáng trọng dụng!”

Sau đó Mao Lệ đến văn phòng của sếp mới báo cáo công việc hiện đang phụ trách,sau chiếc bàn làm việc cũ, bây giờ là một người mới, thân hình to mập, khuônmặt lạ, khiến cô nhất thời không quen.

“Thế nào, không quen hả?” Chu Dụng cười tít mắt, ánh mắtnhư dao, vừa liếc qua nhìn đã thấu tâm trạng Mao Lệ: “Không sao, dần dần sẽquen.” Nói đoạn, ông ta lấy ra một tập tài liệu, giở vài trang rồi nói: “Mấyhôm rồi tôi đã xem kỹ công việc trưởng phòng Dung bàn giao, phát hiện một sángtác không tồi, nhưng không thấytriển khai, tôi vừa hỏi Dung Nhược Thành, ông ấy bảo cô biết.”

“Sáng tác nào?” Mao Lệ hỏi thẳng.

“Trương Phan, anh ta có một bản thảo chuyển cho nhà xuất bản chúng ta, tôi đãxem, rất được. Nhưng vừa rồi tôi liên hệ, anh ta nói đã chuyển cho nhà xuất bảnkhác.”

Mao Lệ vừa nghe tên Trương Phan đã thở hắt ra, thật tệ hại! Dạo trước nếu anhta không tố cáo, sếp Dung đã không bắt cô viết kiểm điểm, từ đó sẽ không dẫnđến hàng loạt sự cố, tai hại nhất là gây ra tin đồn giữa cô và Dung NhượcThành... Bây giờ vừa nghe nhắc cái tên đó, mối hận chưa kịp bùng lên, câu tiếptheo của Chu Dụng lại làm cô suýt ngừng thở: “Bây giờ tôi giao cho cô nhiệm vụ,cô đi Thượng Hải một chuyến, bất luận dùng biện pháp nào, cô nhất thiết phảilấy lại được bản thảo đó của Trương Phan mang về đây cho tôi, nếu không mang vềđược, cô cũng đừng quay lại, hiểu ý tôi không? Bằng mọi giá! Tôi không quan tâmquá trình, chỉ cần kết quả!”

“Nhưng...”

“Đừng nói ‘nhưng’ với tôi, trước mặt tôi không bao giờ có chữ đó, Mao Lệ, cả côcũng không nên nói.”

Chu Dụng quả nhiên khác người. Trước đây Mao Lệ tiểu thư nhiều lúc khiến sếpDung đau đầu, nhưng sếp mới thì khác, quả thực không dễ chơi. “Cho cô thời giannội trong hai tuần phải mang được bản thảo về, thời gian vậy là khá thoải mái,đúng không?”

Trời đất! Lại còn thoải mái...

Mao Lệ không biết mình ra khỏi phòng ông ta thế nào, chỉ cảm thấy kêu trờikhông thấu, kêu đất không hay, thất thểu trở về phòng, lao người lên chiếc đivăng rên hừ hừ.

Không có cách nào khác, sếp mới uy nghiêm, không phải là Dung Nhược Thành, MaoLệ ngoan ngoãn thu dọn đồ, ngay buổi chiều về Bắc Hải, chuẩn bị từ Bắc Hải điThượng Hải. Cô vốn có thể đi thẳng Thượng Hải, nhưng vừa gọi điện cho mẹ, biếtcô đi Thượng Hải, bà nhất quyết bắt cô về nhà, nói là có thứ muốn cô mang đi.Cô chỉ có hai tuần lễ, đi vòng vo như vậy rất lãng phí thời gian, nhưng đành bótay.

Rất không may, đến Bắc Hải được biết chuyến bay bị hủy, nghe nói do có bão.Hỏng rồi, đợi bão đi qua, ít nhất cũng mất hai ngày. Mao Lệ thầm nghĩ cứ rềnhrang thế này, làm sao hoàn thành nhiệm vụ đây. Tất cả đều tại mẹ, chỉ vì muốncô mang đi bình củ cải dầm mà làm lỡ cả việc của cô. Mấy món dầm không nói cũngbiết, chắc là gửi cho cha, cha kinh doanh nhà hàng, sơn hào hải vị trên trờidưới bể còn thứ gì chưa chán, ông ấy còn muốn ăn mấy món củ cải dầm, bắp cảidầm ớt của mẹ chắc?

Nhưng ý mẹ đã vậy, cô đành vội bê bình củ cải dầm ở cửa bếp ra ngoài: “Con đitìm cái hộp đóng kín, nếu không họ chưa chắc cho mang đi. Bây giờ người ta kiểmtra vệ sinh an toàn rất nghiêm.”

Mẹ bỏ dao xuống, chạy đi tìm hộp giấy, vừa vội vàng vừa lẩm bẩm lo lắng: “Thếlà thế nào, thế là thế nào, không được mang theo người, ngộ nhỡ bị trộm mất thìsao?”

Mao Lệ bật cười, cảm thấy mẹ rất đáng yêu, trên máy bay không biết có ai rỗi việc đến mức đi ăn trộm bình củcải dầm của bà không.

Ơn tròi, Bắc Hải ở vùng ven bão, không bị ảnh hưởng lắm. Nhưng gió vẫn rấtmạnh, thuyền bè cấm ra khơi, bác Hoàng đành ở nhà, cùng mẹ đóng gói bình củ cảidầm. Đề phòng bị vỡ, hai người còn lót trấu và giấy vụn, lấy dây thừng buộcchắc chắn mới yên tâm.

Mao Lệ nhìn cái “bánh gói” đồ sộ đó, nhăn mặt: “Mẹ buộc thế này dù máy bay córơi cũng không vỡ được.” Nói xong cô liền bị mẹ cốc vào đầu một cải: “Phủiphủi, dại mồm dại miệng!”

Mẹ cô xưa nay vốn mê tín, con cái nói năng không cẩn thận là bị ăn đòn. Chưakịp ăn tối, mẹ đã ra chùa thắp hương cầu khấn, Mao Lệ chỉ buồn cười, thấy bàquá lẩm cẩm.

Bữa tối do bác Hoàng nấu, hai bác cháu ngồi trên sân uống rượu. Bác Hoàng thậtthà đôn hậu, cả đời chỉ thích hút thuốc lào loại nặng, uống tí rượu, đồ nhắm cólúc chỉ đĩa lạc rang là đã thỏa mãn. Mao Lệ rất quý bác, có chuyện gì cũng nóivới bác. Bác Hoàng bảo cô: “Mẹ cháu sỗ mồm, không biết nói lời hay, nhưng rấtlo cho các cháu, mồng một ngày rằm nào cũng lên chùa thắp hương cầu khấn chocác cháu. Trong mắt người lớn, các cháu vẫn như trẻ nhỏ.”

Mao Lệ đang định hỏi gì, một ngụm rượu trắng uống vào cay bỏng lưỡi, cái nóngtừ đầu lưỡi chảy xuống cổ, cảm giác này thật sảng khoái. Cô chìa cốc, lại bắtbác Hoàng rót thêm, uống tiếp.

“Òa, quá đã!” Cả người cô nóng ran.

Bác Hoàng rất vui, hiếm hoi có người uống cùng, vậy là xuống bếp làm thêm vàimón, bác cháu lại uống, chẳng mấy chốc bình rượu hết quá nửa. Bác Hoàng hayuống nhưng tửu lượng không bằng Mao Lệ, được một lát người lảo đảo đi vàogiường ngủ. Mao Lệ ngồi ở sân uống một mình. Cơn bão rõ ràng đã đi vào vùng venthành phố, gió ào ào, giàn nho chuyển mình răng rắc, mấy chiếc ghế nhỏ cũng bịthổi hất về phía sau. Mao Lệ nhìn đám mấy cuồn cuộn trên đầu, rõ ràng không cósao, nhưng trước mặt lại có một khoảng sáng rực, cô biết mình đã say.

Có câu, càng say càng tỉnh, Mao Lệ thuộc loại này. Cô uống hết bình rượu trắng,mặc dù trước mặt chao đảo, đầu váng mắt hoa nhưng vẫn vô cùng tỉnh táo, cô biếtmình đang làm gì, đang nghĩ gì. Đột nhiên cô rất muốn đến chỗ đó, một dải rừngtràm, bãi biển dưới ánh trăng... Cô mò mẫm đi trong sân, bước chệch choạc,trong đầu vẫn quanh quẩn ý nghĩ, mẹ ra chùa sao mãi chưa về. Lúc đó cô pháthiện mình đã đi ra phố, gió quá to, cát hắt vào mắt, rất đau, đưa tay lau chỉthấy nước mắt. Cô không nhìn rõ gì hết, chân bủn rủn, không biết mình đi đâu.

Một chiếc tắc xi dừng bên cạnh.

Tài xế bấm còi, dường như muốn nhanh chóng làm cuốc xe cuối cùng trước khi bãovề.

Mao Lệ lảo đảo kéo cửa xe, lao vào trong. Mặc dù đã say, cô vẫn nghe rõ lái xehỏi đi đâu, cô nói ra địa chỉ sau đó lịm đi. Hình như mới vừa chợp mắt đã nghetiếng lái xe gọi, thông báo đã đến nơi. Mao Lệ rút đại ít tiền lẻ đưa cho anhta, vừa mở cửa xe đã loạng choạng suýt ngã.

Cô thấy trong người cực kỳ khó chịu, dạ dày cuộn lên từng cơn, có lẽ đường hơixóc. Cô còn nhớ trên đoạn đường đất cô đã nôn thốc nôn tháo, nôn xong không thểđứng vững, cố gắng phân biệt cảnh vật xung quanh, phát hiện mình đã đến conđường nhỏ ngoài khu rừng. May mà đường này có đèn sáng, ngôi nhà phía xa ẩndưới bóng cây cũng có ánh đèn, cô vẫn có thể loạng choạng đi tiếp.

Hàng cây hai bên đường bị gió thổi rạp về một phía, nghiêng về phía Mao Lệ,những hình bóng chập chờn, gầm rít dữ dội, như có ngàn con ngựa thở hồng hộclao vào cô, muốn giẫm nát cô. Mao Lệ sợ hãi, nghẹn ngào nhằm hướng ánh đèn,khom mình, chống chọi với gió, bước thấp bước cao đi đến. Cuối cùng cô cũng bámđược vào cánh cửa sắt, vẫn lờ mờ nhìn thấy tấm biển trên cao có mấy chữ “HảiThiên Uyển”. Cổng đóng, cô không vào được. Dựa vào ký ức, cô sờ soạng chuôngcửa, vừa nhấn vừa gọi: “Kiến Phi, mở cửa! Kiến Phi, em đã về, anh mau mở cửa...”

Không lâu sau có người bế cô lên, còn có giọt nước nóng hổi rơi xuống mặt cô.

Mao Lệ cố mở mắt, nhìn không rõ, chỉ thấy trước mặt một mảng lờ mờ, nhưng côvẫn nhận ra khuôn mặt anh, khoảng cách gần như vậy, hơi thở ấm nóng phả vào mặtcô, lại dường như cách cả thế giới.

Cô run run giơ tay vuốt ve mặt anh, ngón tay chạm vào vệt nước mắt... là mơchăng? Cô thầm hỏi. Thôi kệ, cho dù là mơ cũng để cô dựa vào anh một lát, côquá mệt, quá mệt rồi, cần một vòng tay. Vòng tay đó quen thuộc như vậy, khiến cônghĩ tới một chiều hoàng hôn ba năm trước, lúc cô từ trên bàn phẫu thuật bướcxuống, anh cũng ôm cô như vậy. Anh chưa bao giờ ôm cô như vậy, não nề, tuyệtvọng, giống như cô đã chết, anh đã mất cả một thế giới anh trân trọng nâng niu.Lúc đó anh khóc sao mà đau đớn, người ta nói đàn ông không khóc, nhưng anh xưanay khóc rất nhiều, tròng mắt thường ầng ậc nước trước mặt cô, có lúc giống nhưđứa trẻ.

Người ta thường để mất một người rồi mới nhớ tới những điểm tốt của người đó.Suốt ba năm nay anh từ chối không gặp cô, không cho cô biết bất cứ tin tức gì,cho dù cô điên cuồng hối hận, cho dù cô quằn quại nhớ nhung, anh đều không bậnlòng, khi ấy Mao Lệ mới ý thức được, mình không phải mất đi một người đàn ông,mà đã mất một thế giới. Cô bắt đầu điên cuồng nhớ lại quá khứ của hai người,trong ký ức đó anh mãi mãi như tia nắng đỏ tháng Giêng ấm áp dịu dàng, luônmang đến cho cô niềm vui bất ngờ những lúc cô buồn, dường như không gì trên thếgiới này có thể làm anh gục ngã. Thực ra phần nhiều anh không biết cô cần gì,nhưng anh luôn cho cô những gì tốt nhất. Anh có thể nhẫn nhịn tính xấu của cô,tha thứ mọi lời nói hành động ngông cuồng phi lý của cô, có lúc anh cũng giận,nhưng khi giận nhất cũng chỉ một mình đi dạo trên bãi biển, lặng lẽ hút thuốcrồi lại quay về...

Cô ôn lại từng kỷ niệm, phóng đại từng việc anh làm trong niềm ân hận và tiếcnuối tột cùng. Bây giờ cô mói hiểu cô đã để mất một báu vật thế nào, nó khôngcòn thuộc về cô nữa, cô đã tự tay đập nát tất cả. Cô cay đắng nghĩ suốt đời nàycó lẽ không bao giờ được gặp lại anh nữa, nhưng bây giờ, sao côlại nằm khóc trong lòng anh?

Rốt cuộc là mơ hay thực, vẫn vòng tay ấm áp như xưa, chân thực đến nỗi khôngthể là mộng cảnh. Đầu choáng váng, Mao Lệ gắng dùng sức lực cuối cùng vẫn khôngthể nhìn rõ anh, chỉ cảm thấy khuôn mặt anh mỗi lúc một xa, cuối cùng cô rờivòng tay anh, hình như bị đặt lên giường. Vậy thì, chỉ có thể là mơ... nhưngtrước khi chìm vào giấc ngủ, rõ ràng cô nghe thấy một giọng se sẽ lạnh lùng,không chút tình cảm: “Trước khi trời sáng, cô nhất thiết phải rời khỏi đây.”

Bên tai có tiếng gió nhẹ, lại còn có tiếng chim lanh lảnh trên cành cây ngoàicửa sổ.

“Dậy ăn chút đã, để bụng đói đi ngủ không tốt đâu.” Triệu Thành Tuấn ngồi bênmép giường, nụ cười sáng bừng như ánh mặt trời ngày đông, anh giơ tay vuốt máitóc rối của Mao Lệ, khẽ vỗ vào má cô: “Dạo này cô gầy đi nhiều.”

Mao Lệ băn khoăn nhìn anh, như nhìn một người chưa từng biết.

“Không phải cô uống say là không nhận ra tôi chứ?” Triệu Thành Tuấn cười.

Mao Lệ thấy đầu vẫn choáng váng, toàn thân rã rời, hình như vẫn quanh quẩntrong giấc mơ nặng nề nào đó. Cô nhìn quanh, nhận ra là phòng ngủ trên tầng haicủa Hải Thiên Uyển, sao cô lại ngủ ở đây?

Triệu Thành Tuấn kéo cô khỏi đống gối trắng như tuyết: “Dậy đi, đừng có ngủ vùinhư thế!”

Anh kéo cô dậy, mắt như ánh sao nhìn cô, mỉm cười: “Lần sau uống rượu nhớ gọitôi uống cùng, như vậy cô say, ít nhất cũng có người ở bên, không đến nỗi bịngười ta nhặt được mang đi khó chuộc về.”

Cuối cùng cô cũng cười, nhưng còn thảm hại hơn khóc.

“Cảm ơn, lần nào cũng làm phiền anh.” Cô đã tỉnh nhiều, bởi vì anh bước đến mởcánh cửa kính rộng sát đất, đối diện với ban công lộ thiên, có thể nhìn thấymột đường viền xanh ngắt trên mặt biển phía xa. Gió mang hơi lạnh thổi đến,thấm vị mặn đặc trưng của biển, trời đã vào thu, ở Thượng Hải chắc phải mặc áolen rồi. Cô ớn lạnh, bất chợt sờ lên áo mình, không ngờ bị Triệu Thành Tuấnnhìn thấy, anh nói giọng châm biếm: “Yên tâm, tôi không có thói quen lợi dụnglúc người ta say. Bởi vì những cô gái say rượu thường không phân biệt rõ đốitượng, không nhớ rõ đang làm với ai, tôi sẽ cảm thấy rất oan uổng.”

Mặt cô nóng ran, đầu vẫn ong ong nhưng miệng lưỡi sắc sảo: “Anh cũng yên tâm,tôi không nhân lúc say mà thất lễ vớianh đâu. Tôi tự nhận tư cách chưa đến nỗi.”

“Chuyện đó tôi không bận tâm.” Triệu Thành Tuấn bật cười to.

“Anh không bận tâm nhưng tôi thì có. Nếu thất lễ với anh, tôi sẽ chịu tráchnhiệm.”

“Thật không, nêu sớm biết thế tối qua tôi đã nấu gạo thành cơm cho rồi! Đángtiếc, đáng tiếc, nếu lần sau vẫn còn cơ hội...”

“Anh sẽ không còn cơ hội như vậy nữa!” Mao Lệ tung chăn bước xuống giường, đichân trần vào nhà tắm. Trên người cô là chiếc váy dệt kim liền thân màu hồng,có vài nếp nhăn, nhưng lại có vẻ đẹp trễ nải vô cùng quyến rũ, nhất là mớ tócđen chưa chải rối như tổ chim, cô dùng tay vuốt qua loa rồi quấn thành một búicao, dùng chiếc bờm nhỏ găm lại, lộ ra khoảng gáy thon trắng muốt rất gợi cảm.Triệu Thành Tuấn đột nhiên ngơ ngẩn, anh biết không ít mỹ nhân, đa phần đềuhoàn hảo, nhưng chưa từng thấy cô gái nào không trang điểm mà vẫn đẹp mê hồnnhư vậy.

Mao Lệ vào phòng quần áo cạnh phòng tắm tìm đồ thay. Mặc dù nhà đã cho thuênhưng cô vẫn giữ lại tủ quần áo của mình, bởi vì quần áo quá nhiều, căn hộ củacô ở Nam Ninh lại hơi nhỏ, quả thực không có chỗ chứa.

Cô nhanh chóng lấy ra chiếc váy màu lam, ướm trước gương, miệng vẫn nói vọngra: “Nghiêm túc mà nói, coi như tôi vẫn ngủ trên giường của mình.” Nói đoạn côchỉ chiếc giường lớn chạm hoa văn: “Đây là giường của tôi!”

“Vậy thì tôi quá vinh hạnh, có thể ngủ trên giường của cô.”

Mao Lệ lườm anh, đóng sập cửa phòng tắm, hình như vẫn chưa yên tâm, lại mở cửathò đầu ra nói: “Anh đi ra ngoài.”

Triệu Thành Tuấn nhướn mày, giơ hai tay như đầu hàng: “Ok.”

Vừa sửa soạn xong bữa sáng, Triệu Thành Tuấn đang định ra đi văng ngồi đọc báothì Mao Lệ từ cầu thang đi xuống, dáng thướttha như tiên nữ. Anh rất ngạc nhiên, theo hiểu biết của anh về phụ nữ, các côngđoạn từ tắm, bôi kem dưỡng, chải đầu, trang điểm, xịt nước hoa, hàng loạt thaotác lặt vặt nhìn chung một tiếng đồng hồ chưa thể ra khỏi cửa, nhưng cô gái nàychưa đầy nửa tiếng đã xong hết.

“Nhanh vậy sao?”Anh ta ngắm nhìn Mao Lệ vừa được chỉnh đốn gọn gàng, tươi róimơn mởn sức xuân.

Mao Lệ gật đầu, không khách sáo đi thẳng đến bàn ăn, giơ tay nhón một khoanhbánh kẹp. Tối qua uống rượu nôn hết, cô đã đói chóng mặt, lúc tắm, chân mềmnhũn, suýt va đầu vào bồn.

“Đừng nói bữa sáng này là do anh làm.” Cô cắn mấy miếng bánh kẹp, lại thêm mấymiếng trứng rán. Triệu Thành Tuấn nhìn cô ăn, cười ngất: “Đương nhiên là tôilàm, nhưng cô ăn từ từ thôi, cẩn thận nuốt luôn cả đĩa.”

“Phù, anh lại còn biết làm bữa sáng cơ à?” Mao Lệ miệng đầy thịt chân giò hunkhói và trứng rán, xuýt xoa khen: “Đàn ông bây giờ ngày càng hảo hạng, ngoạihình hảo hạng đã đành, lại còn hảo hạng ở cả phòng khách lẫn nhà bếp.”

“Hay là cô thử xem xét?” Triệu Thành Tuấn nhân tiện phụ họa.

Mao Lệ biết anh sẽ nói thế, miệng lưỡi sắc sảo lại khua tiếp: “Cảm ơn, loại hảohạng như anh tôi không xài được.”

“Cô tưởng tôi là chiếc bình hoa chắc.” Triệu Thành Tuấn cũng phản ứng cựcnhanh. Mao Lệ cười ha hả, anh giơ tay cốc vào đầu cô: “Không được nói bừa, tôikhông phải là bình hoa!”

Nhưng anh rất thích cô, cô nhạy cảm thông minh, phản ứng nhanh, tuyệt đối khôngphải kiểu người đẹp thơ ngây ngốc nghếch. Thấy cô càn quét hết sạch thức ăntrên bàn nhanh như gió, anh hỏi: “Hay là ốp thêm trứng?”

Từ khi Mao Lệ nằm viện được mẹ chăm nuôi suốt nửa tháng, nhồi nhét như nhồivịt, dạ dày dãn rộng, tự nhiên gật đầu: “Ừ, ốp kỹ một chút, tôi không thíchloại lòng đào, đàn ông hảo hạng nhất định có thể làm được trứng ốp hảo hạng!”

“Vậy còn cô, cô biết làm gì?” Triệu Thành Tuấn từ trong bếp hỏi vọng ra.

“Tôi biết ăn trứng ốp.”

“Đồ ngốc!”

Mao Lệ nhét đầy thức ăn vào bụng, tinh thần cũng phục hồi không ít, đưa mắtnhìn quanh, phát hiện phòng được lau dọn rất sạch, sàn nhà bằng gỗ ô mộc bóngnhư gương, đàn ông hảo hạng quả nhiên khác thường, phong độ đường hoàng, cănphòng không một hạt bụi. Ngồi ở bàn ăn đối diện với ban công rất rộng của phòngkhách, Mao Lệ mở to mắt nhìn ra, trên bãi biển hình như có người đứng quay,lưng về phía Hải Thiên Uyển. Do khoảng cách rất xa, chỉ nhìn thấy một bóng đenchầm chậm di chuyển trên bãi biển, cả bãi biển tít tắp trải dài chỉ có một chấmđen đó, cho nên dù rất nhỏ cũng phát hiện ra.

Triệu Thành Tuấn nhanh chóng để đĩa trứng ốp trước mặt cô: “Ăn đi cho nóng.”

Mao Lệ vẫn bất động, nheo mắt nhìn “điểm đen” di động trên bãi biển, trên đường chỉ xanh ngắt giữa trời vàbiển có mình anh ta đứng trong gió, đang nghĩ gì? Bóng cô đơn, hình như đầy sầumuộn...

Triệu Thành Tuấn nhìn theo hướng mắt cô, mặt chợt biến sắc, anh giơ tay tóm cằmcô xoay lại, để mắt cô hướng vào anh: “Nhìn tôi này! Tôi hảo hạng như vậy, cònkhông hấp dẫn được cô ư?”

Mao Lệ giả bộ nhíu mày: “Mặt anh xấu lắm, những thứ hảo hạng không thể nhìngần.” Triệu Thành Tuấn lại gõ vào đầu cô, đứng bên cạnh chắn tầm nhìn của cô:“Mau ăn đi, tôi đang vội.”

Mao Lệ nói: “Tôi cũng đang vội, hôm nay phải đi Thượng Hải.”

“Khéo vậy sao? Tôi cũng đi Thượng Hải!” Triệu Thành Tuấn lộ vẻ vui mừng gần nhưxúc động. Không phải giả bộ, anh quả thực không biết Mao Lệ cũng đi Thượng Hải.Nhưng cô nhăn nhó: “Bây giờ có mua được vé không, bão về, các chuyến bay bị ảnhhưởng.”

“Không sao, tôi sẽ mua giúp cô.”

Triệu Thành Tuấn nói xong liền rút điện thoại, anh nói không phải tiếng Anhcũng không phải tiếng Hán, mà là tiếng Mã Lai. Mao Lệ không hiểu, nhưng âmthanh quen thuộc đó như mũi kim bất chợt đâm vào lòng. Cô giật mình, lại thấyhoang mang, ngây người nhìn Triệu Thành Tuấn.

“Đã đặt được vé rồi, chuyến bay ba giờ bốn mươi chiều nay.” Triệu Thành Tuấnnhanh chóng kết thúc cuộc gọi, vui ra mặt. Nhưng anh thấy Mao Lệ đang ngơ ngẩnngười, trứng ốp cũng không ăn, đứng dậy đi vào ngồi trên đi văng phòng khách.

Triệu Thành Tuấn quả quyết bước đến kéo rèm cửa, ngồi xuống cạnh cô, nắm vai côhỏi: “Sao thế? Cùng đồng hành với đàn ông hảo hạng như tôi, chẳng có lý do gìkhông vui.”

Anh cố tình nói đùa, di chuyển chú ý của cô. Nhưng cô vẫn ngơ ngẩn như đangmộng du, miệng lẩm bẩm: “Tại sao phải kéo rèm? Ban ngày ban mặt, sợ gì dịnghị.”

Triệu Thành Tuấn lại đùa: “Ồ, tôi đang mong thế?”

Trong tay Mao Lệ không biết từ lúc nào lại có chiếc bật lửa, có lẽ là cô nhặtlên lúc ngồi xuống đi văng. Đó là chiếc bật lửa màu xám bạc, nhãn hiệuD.T.Dupont, hình như cô từng biết...

“Đưa tôi.” Triệu Thành Tuấn cười, chìa tay về phía cô. Nụ cười đó không thểhiện điều gì, dường như quá bình thường tự nhiên... Anh vừa cười vừa lấy hộpthuốc trên bàn rút ra một điếu, lấy bật lửa từ tay Mao Lệ châm thuốc. Xongxuôi, làm như tiện tay anh bỏ luôn vào túi quần, rồi giơ tay nhìn đồng hồ, nóivới Mao Lệ: “Bây giờ cũng muộn rồi, cô vểề chuẩn bị, lát nữa tôi đến đón.”

Mao Lệ gật đầu, đứng dậy đi ra cửa, như nhớ ra điều gì lại hỏi: “À, tối qua tôingủ ở đây, người nhà có đến tìm không?”

“Không, nhưng mẹ cô có gọi điện, gọi máy của cô. Tôi nghe giúp, đã bảo với bàrằng cô uống say, ngủ tạm một đêm ở chỗ tôi.”

Mao Lệ cụp mắt, thầm nghĩ, phen này lại chết rồi, cả đêm không về, lại là đànông nghe máy, không biết mẹ la lối thế nào. Cô ủ rũ ra khỏi cửa, vừa ngẩng đầuliền nhìn thấy vườn rau quả bị gió đập tơi bời, nhất là cà chua rơi đầy trênđất. Mẹ nhìn thấy chắc xót ruột lắm. Cô lại nhìn ra bãi biển, không thấy mộtai, chỉ còn những dấu chân trên cát bị sóng xô đến xóa đi...

“Nhìn gì thế?” Triệu Thành Tuấn hỏi cô.

“Vừa rồi hình như tôi nhìn thấy có người đi trên bãi biển, trông bộ dạng nhưmuốn tự sát.”

“Ồ, lại một người có nỗi đoạn tràng.” Triệu Thành Tuấn cười, nhìn ra bãi biển.

Mao Lệ ngạc nhiên nhìn anh, cũng cười: “Không ngờ anh vẫn còn chút tình cổ điểnnhư vậy, tôi cứ tưởng anh chi biết đến chỉ số DowJones.”

Triệu Thành Tuấn phản đối: “Thứ nhất, tôi không phải là dân Tây rởm; thứ hai,tôi không chỉ biết chỉ số Dow Jones, tôicòn biết rất nhiều thứ khác...”

“Anh biết bao nhiêu tôi cũng không hứng thú!” Mao Lệ đi dưới bóng cây lấp lóaánh nắng, lại vẫy tay với anh ta: “Không cần tiễn, tự tôi về được.”

“Để tôi đưa về.” Triệu Thành Tuấn thực sự thích tính thoải mái hài hước của cô.

Mao Lệ lắc đầu, chỉ con đường ven biển trước mặt: “Thôi, tôi ra đường bắt xe,rất tiện. Nếu anh đưa về, bị mẹ tôi bắt được, bà ấy sẽ...”

“Sẽ lột da tôi?”

“Ừ, còn rút gân anh nữa!”

Thật bất ngờ, mẹ lại không truy hỏi gì, có lẽ đang bận.

Bà đang ở sân, nào rửa nào thái, bận luôn tay, hình như lại muối dưa. Rõ thậtlà, vừa muối một cái “bánh gói lớn” để trong nhà, lại muối tiếp. Nhưng Mao Lệcó tật giật mình, không dám trêu chọc bà, chỉ nói một câu: “Mẹ, con đã về.” Rồicô rón rén vào nhà thu xếp đồ...

“Mắt mẹ bây giờ hình như không ổn.” Mẹ cô dừng tay, mặt thần ra, hình như khôngnghe rõ Mao Lệ nói gì.

Mao Lệ buột miệng hỏi: “Sao thế?”

“Sáng mẹ dậy phơi quần áo... hình như... hình như nhìn thấy Kiến Phi, ở đầungõ, khi mẹ chạy ra, đã chẳng thấy đâu...”

“...”

Gió nhè nhẹ, xung quanh đột nhiên im ắng. Ánh nắng như vụn vàng lọt qua tán lánhỏ, rắc trên những ô đá xanh lát trên sân. Dưới cửa sổ hướng nam có một khómchuối tiêu lớn và bụi hoa nguyệt lý, những bông hoa màu phấn hồng và màu đỏrung rinh bao quanh khóm chuối đung đưa rất đẹp. Một con chuồn chuồn lặng lẽliệng vòng, trong không trung phảng phất mùi hoa, càng khơi gợi ký ức.

Mao Lệ đứng ngây, mắt nhìn bụi hoa nguyệt lý, thấy những vầng hoa lớp lớp tựamây hồng, chấp chới trong gió như muốn baylên. Cô sực nhớ hổi nhỏ rất thích mùi hoa nguyệt lý, có lúc còn hái mấy bôngmàu phấn hồng, chơi trò “bói hoa” nhưng luôn bị gai đâm. Sau này lớn, dần dầncô mới biết, tình yêu không thể đoán được, trên đời khó đoán nhất là tình yêu.Khi tưởng mình đang yêu, thực ra tình yêu cách rất xa, khi nghĩ là tình yêu ởrất xa, thực ra nó đang ở ngay bên cạnh, liên tục gặp gỡ, liên tục bỏ qua, chodù gặp được đúng người, nhưng nếu không đúng thời gian, cũng không thể ở bênnhau.

Mắt cô nhòa ướt.

Không, không, cô không thể khóc! Nếu cô khóc thì mọi nỗ lực đều vô ích. Cô đãquyết chí đoạn tuyệt tất cả, nếu đã biết đời này vô duyên, còn hy vọng gì?Nhưng, cô không biết nước mắt sao khó kìm đến thế. Cô không dám mở miệng, khôngdám nhắm mắt, không dám có bất cứ động tác nào, chỉ sợ một chấn động nhỏ sẽ làmnước mắt trào ra!

“Mao Mao, con sao thế?” Mẹ đang cắm cúi thái dưa chuột, nhìn thấy Mao Lệ lảođảo, vội đứng lên.

Mao Lệ đứng ngây như khúc gỗ, xung quanh vẫn yên ắng. Cô có thể nghe thấy hơithở của mình, hơi thở vô cùng bình lặng, bình lặng đến đáng sợ, giống như nướclũ từ từ dâng, từ từ tràn qua đê, không biết lúc nào đê vỡ, nước mênh mông. Côcắn môi, tuyệt vọng nhìn mẹ, nước trong mắt cô sóng sánh, giọng run run: “Mẹ à,chúng ta cùng quên anh ấy đi.”

Nói xong cô quay người bước lên thềm định vào nhà, vừa nhấc chân đã ngã ngàoxuống bậc, mẹ bỏ dao chạy đến đỡ cô: “Mao Mao...”

“Không sao, mẹ, con không sao.” Mao Lệ vẫn nửa quỳ trên thềm, hai tay ôm đầu, cả người run lẩy bẩy. “Mẹ, saunày mẹ đừng nhắc đến cái tên đó, anh ấy đã không còn bất cứ quan hệ nào vớichúng ta. Quên anh ấy đi!”

Nói xong cô đi vào nhà, đầu không ngoái lại.

Tôikhông muốn nhìn thấy em khóc nữa

Mùa thu Thượng Hải thật tuyệt vời, lá ngô đồng vàng rực rụng đầy hè phố, chạydài suốt nẻo, lạo xạo dưới chân khách qua đường, bầu trời đương nhiên khôngxanh bằng Nam Ninh nhưng chứa chan ánh sáng dịu dàng, trong trẻo và bao la, nếukhông có những tòa cao ốc như rừng phá vỡ sự hài hòa của thiên nhiên, phongcảnh thành phố như bức tranh sơn dầu sẽ càng tuyệt hơn.

Nhưng Mao Lệ không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp đường phố, tất cả chỉ tạiTrương Phan, buổi tối trước hôm đi gặp anh ta, suốt đêm cô gặp ác mộng, lúcthấy anh ta giống dã thú ăn thịt người, lúc thấy anh ta giống yêu tinh nhe nanhmúa vuốt, nhưng sau khi gặp mặt, cô mới biết trên đời lại có một loại “sinhvật” còn đáng sợ hơn cả dã thú và yêu tình, anh ta quá khác so với hình ảnh cáctác giả trong hình dung của cô! Trong phần giới thiệu cá nhân gửi kèm bản thảo,không thấy ghi anh ta là giáo sư, cô cũng gặp không ít giáo sư, đa phần đều nhonhã đạo mạo, ngôn từ hàm súc, nhưng Trương Phan này... Suốt hai tiếng đồng hồanh ta làm cô phát điên bởi mớ lý luận lằng nhằng, cô nghe đến ù tai chóng mặt,đầu sắp vỡ tung. Đang nói thao thao, anh ta đột nhiên ngừng lại ngắm cô một hồirồi hỏi:

“Xin hỏi, hiện nay cô sống ở đâu? Tình hình cuộc sống hiện nay của cô thế nào?Khoan hãy nói, để tôi đoán nhé, chắc chắn cô không ở khách sạn, bởi trên ngườicô không có mùi xạ hương đặc trưng của khách sạn, có lẽ cô ở trong một biệt thựkhá xa hoa, nước hoa trên người cô là số 19, nước hoa này một khi kết hợp vớimùi xạ hương của khách sạn tuyệt đối không còn cái mùi thuần khiết như bâygiờ... Còn về tình hình cuộc sống của cô, có lẽ tương đối gay go, nếu cô khôngvừa thất tình thì cũng là cãi nhau với bạn trai, bởi vì tôi nhìn thấy vẻ bithương tuyệt vọng trong mắt cô. Tiết lộ với cô, biện pháp chữa trị thất tìnhtốt nhất là ngủ, bởi vì con người ta chỉ có lúc ngủ mới có thể bộc lộ cái tôichân thực nhất, bất luận cô có lỗi lầm hay hận thù gì, chỉ cần ngủ thật nhiềulà tất cả đều biến mất.”

Anh ta chưa nói hết Mao Lệ đã đứng lên bỏ đi.

Trương Phàn gào sau lưng: “Đó là thái độ của cô đối với một tác giả ưu tú haysao? Ngay sự tôn trọng tối thiểu cũng không có, cô không chuyên nghiệp, khôngđạo đức, không tôn nghiêm, ngoài một khuôn mặt thiên sứ phi nhân loại, cô chẳngcó gì hết!”

Mao Lệ chạy thục mạng, chui vào xe định chuồn thật nhanh, lại gặp rắc rối, xechết máy, đạp thế nào cũng không nổ, cuối cùng đành gọi xe cứu hộ đến kéo đi.Tiểu thư Mao Lệ đáng thương một mình đứng trong gió trên đường, bởi đúng vàocuối tuần, dòng xe như mắc cửi, muốn đón tắc xi cũng khó. Mao Lệ gọi điện choMao Tấn mắng té tát một trận, rằng anh ngày càng tồi tệ, lúc đầu đi BMV bây giờphải cưỡi con Passat ghẻnày, may là trong điện thoại, chứ nếu gặp mặt, chắc chắn ông anh đã bị đấm đá một trận như đấm bao cát, bởi lòng côđang đầy ấm ức, cần chỗ xả!

Mao Lệ vẫn còn để bụng chuyện anh trai cô và Triệu Thành Tuấn là bạn cùngtrường Cambridge. Trước đó cô không hề biết, đến khi xuống máy bay ởThượng Hải, Mao Tấn sau khi ôm cô, lại vui vẻ chào hỏi chuyện trò với TriệuThành Tuấn, Mao Lệ mới biết họ không chỉ là bạn cùng trường, mà còn khá thân.Lúc đó do đông người, cô không tỏ thái độ, trở về nhà cô lập tức không kháchkhí, một chưởng vừa tung đã ép Mao Tấn ngã ngồi trên đi văng: “Nói mau! Haingười quen nhau thế nào? Sao kín như bưng vậy, có phải hai người hùa nhau tìmcách lừa em đến đây?”

Mao Tari vanxin rối rít: “Tiểu muội à, anh lừa gì chứ! Anh và Brant mặc dù có quen biết,nhưng đã lâu không gặp, bình thường cũng ít liên lạc, làm sao anh biết cậu taquen em? Chính anh đang muốn hỏi, sao em quen cậu ta?”

Ở sân bay Mao Tấn nhìn thấy Mao Lệ và Triệu Thành Tuấn đi cùng nhau đã rất ngạcnhiên, còn chưa kịp hỏi cô em, vừa vào nhà đã bị cô hỏi tội. Cô em của anh quảthật trái tính, được chiều từ nhỏ, tính khí rất đáng sợ, hồi trung học trongkhi các bạn gái đi học đàn, học vẽ, học khiêu vũ, cô lại nhất định đòi tập Teakwondo, chacũng chiều. Dạo ấy Mao Tấn lo lắng cho sự an nguy của bản thân, kiên quyết phảnđối, kết quả con bé nói: “Em học Teakwondolàđể đối phó với anh, thay trời hành đạo!”

Quả nhiên, mặc dù cô chỉ học Teakwondo mấy tháng nhưng đã thừa sức không chế Mao Tấn, mỗi lầnanh em cãi nhau, Mao Lệ lại “thay trời hành đạo”. Mao Tấn từng thử giao đấu với cô em, kết quả anh đâu phải là đối thủ của cô.Lần nào anh cũng bị “chỉnh đốn” đến thâm tím mặt mũi, cái gạt tàn Mao Lệ némnăm đó giờ vẫn để lại vết sẹo trên đầu anh. Mao Tấn nghiến răng bất lực, đánhkhông đánh được, đành than thở với cha: “Cha đã sinh ra con, sao lại sinh ranó!”

Mao Tấn không biết kiếp trước mình đã làm chuyện gì xấu, kiếpnày gặp khắc tinh như vậy, lúc ngoan ngoãn rất tốt, lúc tức lên lại coi anh nhưbao cát thoải mái luyện tập. Bây giờ cô đã lớn như vậy, tính khí vẫn không đổi,chỉ vì chuyện cỏn con mà vừa gặp đã trị tội anh, không hề để ý bên cạnh còn có“ngoại nhân”: “ngoại nhân” này không phải ai khác chính là cô bạn gái NghiêmBình Binh, Mao Tấn mới quen. Mao Tấn cảm thấy không thắng được cô em, đành giơtay hàng: “Anh không biết Brant đến Trung Quốc, lâu rồi không liên lạc.”

Mao Lệ hùng hổ: “Vậy sao trước nay em không biết anh có người bạn đó?”

“Thực ra hai người đã gặp nhau, anh nói là mấy năm trước.” Mao Tấn ra hiệu chobạn gái lánh đi, kéo cô em ngồi xuống đi văng, vén mớ tóc trước trán: “Em xem,đây là vết sẹo trên trán anh, còn nhớ không? Lần đó em xông đến đấm đá anh túibụi, còn vớ gạt tàn ném vỡ đầu anh, lúc đó Chương Kiến Phi kéo em đi, nhưng cònmột người cũng có mặt ở đó, chính cậu ta đưa anh vào viện, cậu ta là Brant, bọnanh quen nhau hồi ở trường Cambridge.”

Mao Lệ lặng thinh, trợn mắt nhìn anh.

“Mấy năm đó... bọn anh chơi khá thân, về sau... về sau khi em và Kiến Phi...chia tay, bọn anh cũng ít liên lạc, nửa năm trước Brant mới gọi điện cho anh, nói là định đến Trung Quốc đầutư, anh tưởng cậu ta đến Thượng Hải, không ngờ cậu ta lựa chọn Nam Ninh. Lúc đóanh đã nói đùa, Nam Ninh là lãnh địa của em gái tôi, em tôi là nhân vật tầm cỡở đó, nếu cậu không may gặp phải, tốt nhất đừng trêu chọc nó, nên tránh xa mộtchút...”

Mao Lệ cụp mắt, mặc dù cúi xuống nhưng hàng mi dài vẫn rung rung, sắc mặt côrất xấu, có lẽ là do chuyến bay dài, mí mắt hơi xanh, vừa rồi còn bừng bừng khíthế, phút chốc đã lặng tĩnh như nước. Cô ngẩng nhìn Mao Tấn, khẽ nói: “Sau nàyanh đừng nhắc đến cái tên đó, em đã quên anh ta rồi!” Nói xong cô đứng dậy lêntầng.

Đi đến chân cầu thang, cô lại ngoái đầu dặn lần nữa: “Nhớ đấy, một chữ cũngkhông được nhắc đến, nếu không, nhắc một lần em đánh một lần, quyết không nưongtay!” Sau một cái xoay người tao nhã, Mao Lệ tiểu thư ngẩng cao đầu đi lênphòng riêng trên tầng, vừa lúc nhìn thấy Nghiêm Bình Bình bê đĩa hoa quả từtrong bếp ra, cô nói luôn: “Mang hành lý của tôi lên đây, trước bữa cơm khôngđược quấy rầy.”

Khẩu khí đó giống như sai người giúp việc. Nghiêm Bình Bình khác với những bạngái trước của Mao Tấn đều là những mỹ nhân thời thượng ở thành phố, cô sinhtrưởng ở vùng núi nghèo, là sinh viên sư phạm, dịu dàng, đôn hậu, hơi nhút nhát,mặc dù trước đó đã được Mao Tấn cảnh báo cô em này rất đáo để, nhưng gặp mặt,nhìn Mao Lệ chấn chỉnh Mao Tấn, cô vẫn sợ đến ngộp thở. Mao Tấn nhún vai bảo cô: “Nó thế đấy, không có việc gì em đừngđộng đến nó.”

Nghiêm Bình Bình ngoan ngoãn “vâng” một tiếng, mang hành lý của Mao Lệ lêntầng.

Còn về chuyện Mao Tấn sa sút đến nỗi phải đi con xe Passat, thựcra cũng không trách anh. Trước đây, thay bạn gái, thay xe hơi đời mới là đam mêkhông mệt mỏi của công tử Mao Tấn, nhưng bây giờ tình hình đã khác. Từ khi MaoTấn mắc một sai sót trong công việc khiến công ty chịu tổn thất lớn, hội đồngquản trị hạn chế quyền lực tài chính của anh, cho dù cha anh là chủ tịch hộiđồng quản trị cũng không giúp được gì. Bởi vì công ty không chỉ của một mìnhMao Diễn Bình, các thành viên khác của gia tộc cũng có cổ phần. Để Mao Tấn rútra bài học, cha anh không chỉ “tịch thu” chiếc xe đua của anh, còn quy địnhnghiêm ngặt mức chi tiêu, điều này đối với thiếu gia Mao Tấn quen tiêu tiền nhưnước, quả thật giống như từ công từ biến thành kẻ ăn mày. Mà người ta một khisa cơ, những bè bạn chí cốt hay người đẹp, nhân tình đều tránh xa, Mao Tấn lúcnày mới thực sự nếm trải thế thái nhân tình, phong độ phóng túng ngày xưa dườngnhư biến mất, suốt ngày thở ngắn than dài. Điều an ủi duy nhất là, coi như anhđã gặp được cô bạn gái Nghiêm Bình Bình tốt nết. Trong hoạn nạn mới biết lòngngười, Nghiêm Bình Bình xuất thân nhà nghèo chưa bao giờ tiêu hoang một đồng,lại còn chăm học chăm làm, tiền làm thêm, ngoài chi phí ăn học cho bản thân, còncung cấp cả cho Mao Tấn, một trăm,hai trăm đều là tiền cô vất vả làm gia sư kiếm được.

Khỏi nói Mao Tấn, ngay Mao Lệ cũng rất cảm động, thầm nghĩ, đây có lẽ là chuyệntốt đối với Mao Tấn quen ném tiền quacửa sổ. Không biết gian khổ, không biết tình đời ấm lạnh, sớm muộn cũng gây taihọa, tình trạng “bi thảm” hiện nay ít nhất cũng giúp anh biết cách trân trọng,cũng khiến anh biết cách tự lập thực sự.

Mao Lệ gọi xong điện thoại cho anh trai, một mình lang thang trên phố, đến tốicũng không muốn về nhà. Bụng hơi đói, vừa may nhìn thấy nhà hàng KFCgần đó, đang định vào nhồi no bụng rồi lại langthang tiếp, bất chợt giọng hát vui nhộn từ điện thoại vang lên làm cô giậtmình. Rút di động, cô nhìn chăm chăm vào hàng chữ trên màn hình: Triệu ThànhTuấn!

Vẫn là giọng trầm ầm dễ nghe: “Cô đang ở đâu?”

“À, đang ở nhà hàng KFC.” MaoLệ không hiểu sao hơi căng thẳng. Người này đến tên cô cũng giản lược, dườngnhư họ đã rất quen thuộc.

“KFC?” Giọng Triệu Thành Tuấn trong điện thoại lạnh lùng khácthường, nhưng quả thực rất dễ nghe: “Cô thích ăn đồ của trẻ con à, lớn thế rồi.À, tối nay có rỗi không?”

Mao Lệ lúc này tâm trạng đột nhiên có chuyển biến tốt.

Từ lúc chia tay ở sân bay đã hai ngày rồi, đây là lần đầu cô nhận được điệnthoại của anh ta. Đương nhiên cô cũng không gọi cho anh ta, thậm chí không nghĩđến con người đó, là cố ý không nghĩ, hay là vì nguyên nhân nào khác, cô cũngkhông biết. Điều kỳ lạ là, rõ ràng cô không nghĩ đến người đó, bận suốt ngày,cũng không có thời gian để nghĩ, luôn cảm thấy trong lòng có gì xáo trộn, nhưngkhông thể nói rõ được.

Lúc này cô đứng tựa vào cột điện trước cửa nhà hàng KFC, tâmtrạng đang tốt, nói năng cũng trở lại thói quen hài hước: “Tôi rất muốn ăn tốivới anh, nhưng có lẽ không đi được, xe bị chết máy, lúc này lại không bắt đượctắc xi.”

Triệu Thành Tuấn hình như thở phào, cười: “Vậy tôi đến đón cô.”

Sau khi Mao Lệ và Triệu Thành Tuấn đến Thượng Hải, chia tay ở sân bay, ai điđường nấy, hai ngày không liên lạc. Anh không gọi đến, cô đương nhiên cũngkhông gọi đi, hai người lúc trên máy bay cũng không nói gì. Mao Lệ nhắm mắttĩnh dưỡng, mặc kệ anh. Triệu Thành Tuấn vô cùng nhạy cảm, chỉ cần cô hơi khôngvui là anh lập tức phát giác ra, Mao Lệ không nói gì, anh cũng lặng yên, saukhi xuống sân bay cáo từ là mất liên lạc với cô. Điều này khiến Mao Lệ cảm thấyphật ý, những người đàn ông từng tiếp xúc với cô không ai không vồn vã săn đón,coi cô là trăng là sao, trước nay chỉ có cô bỏ mặc người ta, chưa từng có ai bỏmặc cô như thế.

Có lẽ là do suy nghĩ của cô vẫn quá đơn thuần, mặc dù tự nhận gặp đủ hạngngười, từng yêu, từng kết hôn, nhưng đối với đàn ông dường như cô vẫn chưa thậthiểu, mối quan hệ giữa đàn ông và đàn bà hết sức tinh tế, có người gọi đó lànghệ thuật nấu ăn, nắm chắc mức lửa thích hợp là tối quan trọng. Mao Lệ rõ ràngkhông nắm được đạo lý đó, theo cách nói thịnh hành là, chỉ số EQ của cô chưađủ, huống hồ trước nay cô không phải là người giỏi đoán tâm tư người khác, côkhông nhẫn nại như vậy.

Mao Lệ không biết, khi cô một mình lang thang trên phố, Triệu Thành Tuấn đangngồi đọc báo uống cà phê tại một căn phòng sang trọng ở đường Kim Mậu, vừa kếtthúc đàm phán thương mại, tâm trạng anh rất tốt. Khác với Mao Lệ, anh là ngườikiên nhẫn, nắm rất vững nghệ thuật giữ lửa, không vội vàng, tiến thoái có trìnhtự luôn là phong cách cá nhân của anh. Anh xem đồng hồ đeo tay, nhìn ngày thángtrên đó, đã hai ngày, có lẽ được rồi. Anh nhìn về phía thư ký A Mạc đang chuyển fax tàiliệu, thong thả nhấc ly cà phê, ánh nắng chiều chiếu vào mặt anh càng làm tônlên đôi mắt sâu đen thẫm và những đường nét nhìn nghiêng như tạc, một nụ cườithoáng hiện trên khóe miệng: “Ở JeanGeorges có lẽ vẫn còn chỗ?”

Nhà hàng Pháp Jean Georges tầngsố ba bãi ngoài Thượng Hải nghe nói là nhà hàng duy nhất mang tên Jean Georges Vongerichten,một trong những vua đầu bếp nổi tiếng nhất thế giới, ngoài một nhà hàng ở New York.Nhưng Triệu Thành Tuấn không nói với Mao Lệ, anh đưa cô đến thẳng bãi ngoài, lànơi lãng mạn nhất Thượng Hải. Đi qua những rặng ngô đồng xanh tốt, đập vào mắtlà các quần thể kiến trúc muốn hình của bãi ngoài có lịch sử trăm năm, trên bờsông Hoàng Phố đèn màu sáng rực, gió nhẹ mang theo hơi ẩm thoảng qua, trong mộtthoáng khiến người ta bàng hoàng như đang ở Parislãng mạn.

Mao Lệ đã quên không biết bao lâu mình không đến bãi ngoài. Trong những kiếntrúc châu Âu lộng lẫy ánh đèn, tầng dưới cùng đều trở thành cửa hiệu chuyên bánsản phẩm của những nhãn mác nổi tiếng. Qua lớp cửa kính, bên trong là nhữngchùm đèn pha lê lộng lẫy, phong cách trang trí cầu kỳ hoặc đơn giản, cổ điểnhoặc hiện đại, nhưng tuyệt đối không thua kém những cửa hiệu của Paris tránglệ.

Đi vào nhà hàng, Triệu Thành Tuấn đưa Mao Lệ đến chiếc bàn gần cửa sổ, cửa sốrất rộng, từ đây có thể bao quát toàn cảnh bãi ngoài Thượng Hải. Nhà hàng đượctrang trí bằng gam màu đỏ sậm như rượu vang, không khí yên tĩnh, riêng tư,những đôi tình nhân ghé đầu thầm thì, nhân viên phục vụ vận đồ đen lịch sự, nhẹnhàng đi lại.

Triệu Thành Tuấn tỏ ra rất sành chọn món, Mao Lệ đoán là anh thường đến đây. Đồăn rất thịnh soạn, nhưng món khai vị ở đây không nhiều như bên Pháp, chủ yếu đểtrong ly thủy tinh rất nghệ thuật hoặc bày từng miếng nhỏ gọn trong lòng đĩa.Mao Lệ nếm thử món gan ngỗng chiên, vừa tan trong miệng, quả nhiên là ngontuyệt.

“Thế nào, cũng được chứ?” Triệu Thành Tuấn mỉm cười hỏi.

Mao Lệ gật đầu: “Anh chọn món rất sành, rất hợp khẩu vị của tôi.” Triệu ThànhTuấn im lặng không nói, thầm nghĩ không phải tôi sành chọn, mà là tôi biết côthích món gì, từng li từng tí sở thích của cô tôi đều thuộc lòng.

“Sao lại nhìn tôi như thế?” Mao Lệ cảm thấy ánh mắt Triệu Thành Tuấn hơi khác.

Triệu Thành Tuấn tế nhị mỉm cười: “Tối nay cô rất đẹp.”

Mao Lệ cúi nhìn trang phục của mình, biết anh lại tán bừa, chỉ là một chiếc áolông cừu màu đen, trên cổ có gắn mấy hạt trân châu, vẫn là mốt của ba bốn nămtrước. Mấy năm vừa rồi cô chẳng buồn sắm thêm.

Nhưng Mao Lệ không biết, cho dù cô mặc trang phục lỗi mốt vẫn đẹp mê hồn, ánhđèn hồng dịu càng làm tôn khuôn mặt đẹp, sáng rỡ như bạch ngọc, má phớt hồngtựa trái thủy đào vừa độ chín, một vẻ non tơ căng mọng khiến người ta muốn cắn.

“Anh cũng rất điển trai, không thấy các kiều nữ xung quanh đang nhìn anh sao?”Mao Lệ đáp lễ cũng khen Triệu Thành Tuấn. Nhưng cô không hề nói nịnh, TriệuThành Tuấn toàn thân Âu phục màu tro nhạt, giữa cảnh trí sang trọng mà trangnhã trông anh càng nổi bật một khí chất khác thường. Anh rất biết ăn mặc, bộ Âuphục xám phối với sơ mi màu hồng nhạt nổi những đường vân, không thắt cà vạt,rất ít đàn ông mặc sơ mi hồng mà vẫn cuốn hút, tao nhã, sang trọng như vậy. MaoLệ không thể không thán phục, rõ ràng anh lựa chọn chiếc sơ mi đó rất phù hợpvới cảnh trí lãng mạn xung quanh, cô bỗng bối rối. Bởi vì cô đến chỗ hẹn với bộdạng không mấy chỉn chu, trang phục lỗi mốt, tóc lại hơi rối, chẳng trách TrươngPhan trách cô không tôn trọng người khác.

Vừa nghĩ đến Trương Phan, Mao Lệ bất giác cau mày, Triệu Thành Tuấn hỏi cô cóphải khó chịu trong người. Cô mới kể cuộc gặp Trương phan buổi chiều không.“Đúng là một gã điên nặng!” Mao Lệ vừa cắt bít tết bò vừa nói: “Nếu gã khôngđiên, thì có lẽ là tôi điên đi trêu chọc gã khùng đó!”

Triệu Thành Tuấn nói: “Có gì lạ đầu, thế gian thiếu gì kiểu người.”

Anh chỉ nói vậy, cơ hồ không có hứng thú tiếp tục chủ đề đó, nâng ly rượu:“Nào, tôi chúc cô một ly.” Mao Lệ cũng nhận thấy tôi nay thái độ anh có gì rấtkhác, cả cô cũng thế, dường như tâm trạng đều bất ổn, không biết nói gì, hoặcnói xong một câu không biết nói gì tiếp theo, cơ hồ đều lúng túng.Hai người vừa chạm ly, bầu không khí lại trờ nên gượng gạo, mỗi người lại lặnglẽ ăn, cả hai như đều khó nói.

Cuối cùng vẫn là Triệu Thành Tuấn phá vỡ bầu không khí trì trệ đó, anh nhìn MaoLệ, đột nhiên nói: “Xin lỗi.”

Mao Lệ ngạc nhiên, càng bối rối: “Sao lại xin lỗi, anh có làm gì sai đâu.”

“Rất xin lỗi... buổi sáng hôm đó thực ra...”

“Anh đừng nói gì, tôi biết hết!” Mao Lệ ngắt lời, giọng bình tĩnh, mắt dần dầnthấm buồn: “Anh ấy đã đến Bắc Hải, buổi tối hôm đó anh ấy cũng có mặt ở HảiThiên Uyển, nhưng tôi say không biết... Anh không cần tự trách mình, anh khôngnói với tôi chuyện đó, chẳng qua không muốn để tôi buồn, anh ấy như vậy, gặpanh ấy tôi sẽ càng buồn... Có điều cũng không sao, tôi đã quyết định quên anhấy, nên quên thật nhanh, đã đến đây cũng không chịu gặp tôi, tôi còn gì để lưuluyến!”

Triệu Thành Tuấn đăm đăm nhìn cô không biểu hiện gì, lòng quá đỗi ngạc nhiên,điều này quả thật bất ngờ, anh không nói nữa, cô đã nói thẳng thay anh, hơn nữadẫn anh đến một hướng ngoài dự đoán. Hoàn toàn không cần anh giải thích, anhcảm thấy mọi đắn đo của mình đều thừa, cả Thượng đế cũng đứng về phía anh, anhkhông có lý do lùi lại.

Giọng anh đột nhiên nhẹ nhõm: “Cô nghĩ được như vậy, tôi rất vui, cô còn rấttrẻ, tương lai còn dài, quên quá khứ chính là bước vào một khởi đầu mới.”

Mao Lệ gật đầu lia lịa: “Phải, con người ta luôn phải trải qua những sự việcnào đó, chìm mãi trong quá khứ thật vô vị. Tôi nghĩ thông rồi, từ nay tôi sẽsống tốt, vui vẻ làm việc, yêu đương, kết hôn, sinh con như mọi người bìnhthường, và đi du lịch nữa, tôi phải đi du lịch...”

Nói như vậy, nhưng trong mắt cô mờ ánh nước, dưới ánh đèn, ẩn hiện như chấmsao. Triệu Thành Tuấn giơ tay chạm vào má cô, chỉ lướt nhẹ, thực ra trên đókhông có nước mắt, chỉ là anh muốn... muốn chạm vào cô, cảm nhận sự tồn tại củacô, để chắc chắn rằng tất cả trước mắt là thật dù hơi đường đột, anh thực sựđang ở gần cô đến thế sao?

Trong bao nhiêu ngày đêm, khuôn mặt đó hiện lên trong tâm trí anh, một khuônmặt trinh nguyên không son phấn, lúc này cô đang ở trước mặt anh, quá gần vớigiấc mơ, khiến người anh run lên trong nỗi xúc động không thể kìm nén.

Anh ân cần ấp tay lên tay cô, không nói gì, chỉ nhìn cô rất lâu.

“Tôi... tôi sẽ quên anh ấy, nhất định sẽ quên anh ấy...” Cô lặp lại câu đó,không thể chịu đựng được sự thảm hại của mình trong mắt anh, nước mắt kiềm chếquá lâu cuối cùng trào ra, lăn dài xuống má. Cô khe khẽ khóc, miệng lắp bắpnhững câu bản thân cô cũng không hiểu. Anh thở dài, đứng lên bước đến ngồi cạnhcô, kéo cô vào lòng, nhìn cô buồn như vậy, lòng anh se thắt, xót xa, tự tráchmình không sớm đến bên cô. Nếu ngày xưa anh đủ can đảm có phải trong ký ức củacô sẽ có anh, nếu ngày xưa anh đủ kiên trì, liệu có phải không dẫn tới kết cụcnày? Nghĩ đến đó, nỗi chua xót se sẽ nhen trong lòng anh, chạm vào sợi dây nàođó trong tim anh, anh vỗ nhẹ vai cô như dỗ trẻ nhỏ: “Đừng khóc, tôikhông muốn nhìn thấy em khóc nữa.”

Nụ hôn đầu cảm giác thế nào? Mao Lệ từng đọc thấy trong một tiểu thuyết mô tảnhư sau: “Tôi chỉ cảm thấy tôi đang bay lên, đầu ong ong u u, không dám độngđậy, chỉ sợ động đậy là sẽ từ trên không rơi xuống. Chỉ muốn để anh ôm chặthơn, hôn sâu hơn, cũng không biết tim tôi hay tim anh đang đập, chúng tôi đềukhông thế nào kiềm chế, đất trời chao đảo, mỗi lúc tôi càng chìm sâu, ngạt thởkhông thể dứt khỏi môi anh...”

Lúc đó cô cho là tác giả phóng đại, làm gì có chuyện khi hôn cảm thấy như baylên, người ta hôn nhau đâu có phức tạp như thế. Nhưng Bạch Hiền Đức đọc bảnthảo lại nói, mô tả rất chân thực, còn nghi ngờ Mao Lệ: “Cô đã từng yêu, lạicòn kết hôn nữa, vậy mà không biết nụ hôn có thể khiến người ta bay bổng?”

Mao Lệ cười ngặt nghẽo: “Ha ha, vậy ý chị là, khi hôn chị cũng từng bay bổng?”

Hai người câu chí nhau một hồi, bây giờ nghĩ lại, cô thấy mình thật ngốc, ngayBạch Hiền Đức cũng biết, còn cô được mệnh danh là sát thủ tình trường số mộtlại chưa từng có trải nghiệm như vậy. Cho nên khi Triệu Thành Tuấn nhẹ nhànghôn môi cô, cô chỉ cảm thấy buồn, buồn sâu sắc, từng yêu, từng kết hôn, nhưnglần đầu tiên cảm nhận thì ra nụ hôn có thể mang đến những rung động tuyệt vờiđến thế những gì cô trải qua trước đó chưa phải là hôn, chưa phải là yêu!

Chính bởi câu nói “Tôi không muốn nhìn thấy em khóc nữa” khiến Mao Lệ bậtkhóc to hơn trong nhà hàng, nhiều ánh mắt xung quanh hướng vào cô, nhưng cô bấtchấp. Triệu Thành Tuấn ngồi bên ôm cô, không nói gì, như đang nhớ lại chuyện xaxăm. Mao Lệ dần dần cảm thấy yên lòng bởi hơi ấm từ vòng tay anh. Khung cảnhlãng mạn xung quanh, cảnh tượng huy hoàng của sống Hoàng Phố ngoài cửa sổ, đềunhư chìm đi, giây phút này, cả thế giới chỉ còn lại anh và cô.

Lúc sau để tránh ánh mắt mọi người, Triệu Thành Tuấn đưa cô rời khỏi nhà hàng.Chiếc xe dừng rất lâu dưới bóng cây trước cổng khu chung cư của Mao Lệ, haingười đều yên lặng ngồi trong xe nhìn vầng trăng bên ngoài. Từ ô cửa rộng trêntrần xe, một quầng trắng phía xa treo trên cao, phản ra chùm ánh sáng trắng mờlạnh lẽo giống như chùm nước bạc, không biết nó đã tỏa xuống cuộc đời của baongười, nhưng có lẽ đã chứng kiến quá nhiều bi hoan ly hợp, cho nên ánh sáng mớilạnh lùng như thế.

Ngồi quá lâu, âu phục của anh hơi nhàu, dáng trầm tư, khuôn mặt tuấn lãm. Mộtkhuôn mặt nhìn nghiêng rất đẹp, đôi mắt sâu, tư lự nhìn về phía trước, dườngnhư có rất nhiều nỗi niềm giấu trong đáy mắt, rốt cuộc anh đang nghĩ gì? Mao Lệluôn cảm thấy anh là người đàn ông đầy tâm trạng, thỉnh thoảng nhìn vào mắtanh, luôn bắt gặp nỗi buồn chứa chất. Lúc này nhìn khuôn mặt hơi gầy dưới ánhtrăng, lòng cô bất chợt nôn nao, là anh đang do dự hay cô đang do dự? Khônggian trong xe quá chật, hơi thở ấm áp lẩn quất, lan rộng dần, khiến cả hai đềucăng thẳng. Khi anh đột ngột ghé tới, Mao Lệ căng thẳng toàn thân cứng đờ,nhưng không né tránh, như một bản năng, cô hơi khép mắt.

Nụ hôn nhẹ và mềm, như gió đêm lướt qua môi cô, đầu tiên là đau khổ, băn khoăn,thăm dò, rồi dần dần trở nên nóng bỏng... Anh ép rất mạnh, cơ hồ cô không thểthở, giống như đột nhiên rơi vào lò lửa nóng giãy, máu trong người sôi lên,linh hồn thoát ra, cả người nhẹ bẫng như bay, cảm giác như vậy chính cô cũngthấy ngỡ ngàng.

Rất lâu rất lâu, cuối cùng anh buông ra, hai người đều thở sâu.

Hơi thở của anh cũng dồn dập và loạn nhịp như cô. Cách lớp áo khoác trên người,cách lần sơ mi mỏng, vẫn nghe thấy tiếng tim anh dồn dập. Rất lâu, rất lâu cảhai không nói. Cuối cùng Mao Lệ bối rối mỉm cười, Triệu Thành Tuấn cũng cười:“Đêm nay tôi sẽ mất ngủ.”

Trở về nhà Mao Lệ không tài nào ngủ được, nhảy nhót chỗ nọ chỗ kia như con khỉ,lúc phủ phục trên giường, lúc ngồi lên bệ cửa sổ, sau lại ngâm mình trong bồntắm, vẫn không thể bình tĩnh trở lại. Cô thấy mình thật nực cười, đã là ngườitừng trải vậy mà lại giống như chưa từng gần gũi đàn ông... Quả thực Mao Lệkhông thể ngủ, đành gọi điện cho Bạch Hiền Đức, nhờ trời chị ta vẫn chưa ngủ,sau khi than vãn một hồi nỗi “thống khổ” dưới “gông xiềng” sếp mới, lại thở dàiluyến tiếc những ngày tháng êm đềm dưới quyền sếp cũ. Chị nói, bây giờ các cô ởban biên tập nhìn thấy sếp Dung giống như nhìn thấy cha ruột, chào hỏi rất thânthiết, cái duyên của sếp Dung có thể sánh với sếp Hứa trước đây... Rồi mũi giáocủa Bạch Hiền Đức đột ngột chuyển hướng: “Ôi chà, yêu tinh, em biết không, sếpDung ngày nào cũng gọi điện hỏi thăm tình hình của em ở Thượng Hải, đi sớm vềkhuya một mình có vẻ rất nhớ em. Có lẽ sếp ngại không gọi cho em nên mới thôngqua chị.”

Mao Lệ nói: “Vậy thì chị nói với sếp, có lẽ em không về được, phải hy sinh oanhliệt ở đây.” Bạch Hiền Đức nghe vậy lo lắng: “Tại sao? Không lẽ gã Trương Phanđó ăn thịt em?”

“Ôi, chuyện dài lắm, chuyện dài lắm.” Mao Lệ đau khổ lắc đầu, không muốn nói.Bạch Hiền Đức kêu ầm: “Yêu tinh đáng chết, nếu em không vể được, chị cầm daođến Thượng Hải chém chết gã!” Đột nhiên nhớ ra điều gì, Bạch Hiền Đức hỏi MaoLệ: “À, muộn thế này cô gọi điện có việc gì? Đừng nói là nhớ tôi đây, cái mồmcô chi nịnh được đàn ông thôi, với tôi thì đừng hòng!”

Mao Lệ hỏi lại: “Vậy thử đoán xem, tại sao em gọi điện cho chị?” Bạch Hiền Đứcnói ngay không nghĩ ngợi: “Khỏi cần đoán, khiến cô muộn thế này vẫn còn thaothức, chỉ có duy nhất một khả năng.”

“Khả năng gì?” Mao Lệ cười cười, không tin Bạch Hiền Đức đoán ra.

Kết quả Bạch Hiền Đức cười rất tinh quái trong điện thoại: “Có gian tình, đúngkhông? Ha ha ha...”