Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 2008



Khi Lục Tư Ân nói ra những lời này, cả người đều tràn ngập ánh sáng tự ˆ tin âm áp.

 

Lam Hân nhìn cô ấy có thay đổi, cũng thật vui mừng, ai cũng có lúc phạm sai lâm.

 

Nhưng chỉ cần quý trọng trải nghiệm trong lần sai lầm đó của mình, sau này cũng có thể khiến cuộc đời mình trở nên tôt đẹp hơn.

 

Cô tự hỏi không biết Khương Tịnh Hàm đang sống như thế nào?

 

Từ sau lần giúp cô ta trả hết nợ đó, cô cũng không nghe thấy tin tức gì từ cô ta nữa.

 

“Chị dâu, em phải đi rồi, tạm biệt!”

 

Lam Hân: “Tạm biệt”

 

Lục Tư Ân cười xoay người rời đi.

 

Lam Hân nhìn thoáng qua bóng lưng người vừa rời đi, lại nhìn thoáng qua nhà Nhạc Cần Nghiên ở phía đôi diện, Nghiên Nghiên cùng Mộc Tử Hoành đều không có ở nhà.

 

Cô nhìn Lục Tư Ân đi xa, mới xoay người trở vê.

 

Quay người lại, nhìn thầy Lục Hạo Thành đang đứng ở công lớn nhìn cô.

 

Cô nhanh bước chân hơn chạy qua.

 

Lục Hạo Thành duỗi tay vòng lấy ôm eo cô, dịu dàng hỏi: “Nhìn cái gì thế?”

 

Lam Hân nhìn thoáng qua anh: “Là Lục Tư Ân, cô ấy đã trở lại, muốn đến thăm anh chút, lại không Có đi vào, có thể là sợ anh sẽ tức giận.’ Ánh mắt Lục Hạo Thành lóe lóe, đối với Lục Tư Ấn anh cũng không có quá nhiều cảm tình, ở trong ấn tượng của anh, Lục Tư Ân rất ít khi cùng anh nói chuyện, thỉnh thoảng có gọi anh một tiếng anh cả, liền cúi đầu không dám nhìn anh nữa.

 

Có lễ là bởi vì chuyện mẹ và anh trai của con bé này, anh đối với người em gái này cũng chưa hề bày ra sắc mặt tốt, nên con bé vân luôn rất sợ anh.

 

“Không biết đi ra ngoài lâu như vậy, con bẻ có tiền bộ hay không.”

 

Giọng điệu Lục Hạo Thành rất nhạt, hôm nay nếu Lam Lam không. nhắc, tới tên người này, anh chắc cũng sắp quên mất Lục Từ Ấn là ai rồi.

 

Chưa nói tới việc có thích hay không, nhưng chuyện xảy ra với Mộc Tử Hoành khiên anh hoàn toàn đem Lục Tư Ân ném ra khỏi thế giới của mình.

 

“Thấy cô ấy đã thay, đổi rất lớn, đã từng trải qua biên cô trước kia, cô Ấy cũng trưởng thành hơn rất nhiều, ăn mặc cũng đã hoàn toàn khác hẳn trước kia, hiện tại cô ây nhìn trông còn xinh đẹp hơn ba năm trước rắt nhiều, tươi cười cũng chân thành hơn, cũng biết được cách sông tích cực hơn.” Đây là cảm giác chân thật của oô.

 

Lục Hạo Thành cúi đầu nhìn cô cười CƯỜi, thầy cô cười xinh đẹp như vậy, khóe môi anh cũng hơi nhêch lên, “Hy vọng sau khi con bé thay đổi tích cực, thì có thê có được hạnh phúc của chính mình, trong mỗi quan hệ anh em, anh và con bé này cũng không có quá nhiều cảm tình, chỉ giới hạn tới vậy thôi.”

 

Lam Hân không nói gì, rỗt cuộc những gì mà Lục Hạo Thành từng gặp phải không phải là thứ mà người bình thường có thê trải qua được.

 

Lục Tư Ân bước đi lang thang không mục đích suốt cả quãng đường, gân nhất trời trở lạnh, gió thổi tới trên mặt đã có chút lạnh lẽo.

 

Mùa đông ở thành phố Giang rất đẹp, cô ấy muôn quay trở lại vào mùa đông, nhưng mà vẫn luôn cố nhịn xuông Trở lại nơi này, lại có thể làm được cái gì đây?

 

Nơi này đã để lại cho cô ây những ký ức vô cùng tồi tệ, thậm chí người mà cô yêu nhất cũng bởi vì cô mà tàn phê.

 

Cô ấy bước đến gần một quán cà phê, bản nhạc nhẹ nhàng được mở trong quán cà phê và bài hát yêu thích của cô ấy.

 

( Mỗi ngày lặng lễ nhớ anh ) bài hát này, cô rất thích, chỉ vào thời điểm yêu Mộc Tử Hoành, cô mới nghiêm túc lắng nghe toàn bộ bài hát này.