Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 2007



Chương 2007:

 

Tuy nhiên khi Lam Hân nhìn thầy người này sau bao lâu, cảm giác cô ấy đã thay đổi rất nhiều.

 

Cô ấy ăn mặc một bộ đồ giản dị, thoải mái, tóc cũng trở lại màu Bến thuần túy, dài mượt vào nếp, tựa như cô sinh viên đại học vừa mới ra trường, xinh đẹp thuân khiêt.

 

Cuộc đời đột nhiên xảy ra biến có, cũng khiến cô ấy trông trầm lặng không ít.

 

“Lục tiểu thư.”

 

Lam Hân lơ đãng gọi một tiêng, trước đó cô cùng Lục Tư Ấn cũng không có quá nhiều lần qua lại, hai người nói chung vẫn rất xa lạ.

 

Lục Tư Ân giật mình, bỗng nhiên xoay người nhìn Lam Hân, cô không nghĩ tới Lam Hân sẽ ra ngoài.

 

“Chị dâu.”

 

Cô ấy gọi một tiếng, nhưng Lam Hân không có đáp lại.

 

Lục Tư Ấn lại cười nói: “Thật ra, ở trong lòng em vẫn xem anh cả như anh trai của mình, chỉ là bởi vì mẹ, chúng tôi…… # Lục Tư Ấn cười khổ một chút, không. có tiếp tục nói nữa, đáy lòng cô ây cũng thật sự xem Lam Hân như chị dâu.

 

Lam Hân hiểu rõ ý của đối phương, _ nhưng có rất nhiều chuyện không thể thay đổi, rất nhiều tồn thương thật sự không có cách nào bù đặp được.

 

“Nghe nói cô ra nước ngoài đi du học.”

 

“Vâng! Cũng được ba năm rồi, em muốn trở về thăm mọi người.’ Lục Tư Ân cười khanh khách nhìn cô.

 

So với Lục Tư Ân mà trước kia cô từng nhìn thấy, Lục Tư Ân của hiện tại tự tin lên không ít, nụ cười cũng không còn giống với trước kia.

 

Nhìn thật chân thành, sắc mặt cũng rất tốt.

 

“Anh cả cô đang ở nhà, muốn hay đi vào ngôi chút hay không?”

 

Thật ra cô cũng biết Lục Hạo Thành cũng không phải rất chán ghét Lục Tư Ân, nhưng cũng không phải thích.

 

Lục Tư Ân đã rời đi mấy năm nay, anh cũng chưa từng nhắc tới tên của ÚC THỦ: Ân, ở trong cuộc đời anh giống như chưa từng xuất hiện người này vậy.

 

Lục Tư Ân nhanh chóng lắc đầu, “Chị dâu, không cân đâu, cảm ơn chị đã ra gặp em, anh cả nhất định cũng không nghĩ muôn nhìn thấy em đâu, nhìn thây mọi người ‹ đêu khỏe mạnh, em đã thấy rất vui rồi.”

 

Lam Hân cũng không ép buộc cô Ấy, nhìn đối phương thay đổi tích cực như vậy, nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng, ánh mắt trong veo, không giống hề giống Lục Tư Ân của trước kia, sau khi thay đôi sau cô ấy cũng càng thêm xinh đẹp.

 

Lam Hân nhìn thoáng qua con đường ở bên trái rồi nói: “Cha cũng đang ở trong khu này, đi thăm ông ây đi.”

 

Lục Tư Ấn cười cười, “Chị dâu, trước khi tới đây em đã tới thăm cha rôi, ông nói hiện tại ông đang sống rất tốt, bảo em đừng lo lắng cho cha.

 

Em ngồi cùng cha uống trà một lát rồi mới rời đi, tuy rằng ông ấy không phải người cha đã sinh ra em, nhưng ở trong lòng em, ông ấy chính là cha em.

 

Từ nhỏ em đã được lớn lên dưới sự che chở của ông, chưa từng quên công ơn dưỡng dục của cha, nhưng mà lần này trở về, thấy cha còn chịu nhìn mặt mình, em thật sự rất vui vẻ.”

 

Lam Hân gật gật đầu: “Ù! Tình thân không nhât định cần phải có quan hệ huyệt thống, không có quan hệ huyết thông cũng có thê trở thành người một nhà.”

 

“Đúng vậy, những đạo lý đó trước kia em không hiểu, sau khi ra nước ngoài được ba năm, đột nhiên lại hiểu ra được rất nhiều điều, trong ba năm này em vừa học vừa làm, em tới quán cà phê đi làm, tới tiệm cơm làm công, mỗi ngày. đều có thể gặp được rất nhiều người khác nhau, mỗi lần gặp được ai đó, sau khi giao tiếp với họ, liền cảm giác mỗi người trong bọn họ đều có những câu chuyện khác nhau.

 

Đến lúc đó em mới nhận ra rằng trong số những người này, em lại càng là một con người tâm thường, _ nhỏ bé không đáng kể sống một cuộc đời bình thường, tự mình sông vui vẻ mới chính là cuộc sông tuyệt vời nhất .”