Lưu Quang Chi Thành

Chương 71



Edit: Joly

Phùng Thế Huân nói: “Cảm ơn sự hậu ái của Tôn phu nhân. Bà và Dung lão gia cũng kết nghĩa phu thê được mười năm, tình cảm vẫn luôn ở đó. Dù có cãi vã, một lúc sau lại làm hòa.”

“Gì mà phu thê.” Nhị phu nhân chế nhạo, “Ta chỉ là thiếp, không phải là thê của ông ta. Có điều làm thiếp của ông ta, cũng chẳng phải được hưởng phúc. Từ Đường Thị đến Hoàng Thị, đó là cuộc sống hạnh phúc? Dung Định Khôn chỉ yêu bản thân mình, ông ta có thể bỏ rơi thê, thiếp và con của mình bất cứ lúc nào.

“Dung lão gia có thể có nỗi khổ riêng.” Phùng Thế Huân nói, tự cảm thấy mình thật đạo đức giả.

“Ngươi vẫn nói tối cho ông ta sao?” Nhị phu nhân ngẩng đầu, hừ lạnh một tiếng. “Ngươi không biết, Dung Định Khôn là người hai mặt. Bề ngoài ông ấy là một quý ông lịch lãm, nhưng thực ra ông ấy sau lưng chẳng làm điều gì tốt đẹp! Nhà của ngươi ở Văn Xuân Lí, ngươi nghĩ là đang yên đang lành lại cháy à?”

Phùng Thế Huân từ từ quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào nhị phu nhân: "Ý của bà là gì?"

“Còn có ý gì nữa?” Nhị phu nhân nghiến răng “Ta và em gái đã hầu Dung Định Khôn hút thuốc phiện, chúng ta đã nghe rất nhiều điều đáng xấu hổ từ hắn. Tôi dám cá ngay cả đại phu nhân cũng không biết”.

Phùng Thế Huân nắm lấy vai nhị phu nhân: "Bà nói đám cháy ở Văn Xuân Lí rất lạ? Dung Định Khôn đã làm điều đó?"

Nhị phu nhân cười chế nhạo, "Lại không phải hắn ta sao? Công ty hiện đang tu sửa ở Văn Xuân Lí, chính là một chi nhánh của Phòng Thương mại Dung Gia. Công ty đó trước rất khó mua, làm sao có thể dễ dàng bán đi? Thiên hạ làm gì có việc tốt như vậy? Ta không học nhiều, nhưng bác sĩ Phùng là một du học sinh. Việc mua đi bán lại công ty túi da này, chắc ngươi hiểu rõ hơn ta."

Phùng Thế Huân mặt tái xanh, phải một lúc lâu sau mới buông nhị phu nhân ra, trong mắt hắn hiện lên một tia tức giận.

"Hắn phóng hỏa khu vực rộng lớn như vậy, giết chết rất nhiều người ..."

“Đây đã là gì?” Nhị phu nhân chỉ tay nói, “Dung Định Khôn khởi đầu bằng bàn tay trắng từ một tay buôn nhỏ, người chết trong tay hắn lại còn ít sao? Hắn có một khẩu súng lục do Đức sản xuất, thường hắn không sử dụng, chỉ khi đối phó với những đối thủ quan trọng, hắn mới rút ra. Người anh em tốt phản bội, người phụ nữ bội bạc... Vì lợi ích của mình, không có gì hắn không thể làm! "

Phùng Thế Huân hai tay nắm lại thành nắm đấm, đặt trên đầu gối, khẽ run.

"Việc này, em gái tôi có biết không?"

“Ta cũng không rõ.” Nhị phu nhân cũng hơi e ngại khi nhớ rằng Phùng Thế Chân có khả năng hóa giải vấn đề rất nhẹ nhàng. Bà luôn cảm thấy rằng em gái của Phùng Thế Huân sâu sắc và khó đoán hơn anh trai mình rất nhiều.

"Dung Định Khôn không thích cô ấy lắm. Cô Phùng cũng rất thông minh, luôn né tránh hắn." Nhị phu nhân nghĩ dù gì cũng đã nói ra điều đó, đổi lấy sự tín nhiệm của Phùng Thế Huân cũng không tồi, vì thế bà cắn răng nói thêm một câu: "Chỉ là thiếu gia có vẻ rất thích cô Phùng, lúc trước có theo đuổi cô ấy, nhưng cô ấy lại cự tuyệt."

Phùng Thế Huân lần lượt bị những "điều bất ngờ" này đập tới tấp như cơn sóng vỗ vào bờ, anh ta tức giận bật cười.

Nhị phu nhân vội nói: "Đại thiếu gia sau khi được gia sư dạy dỗ, đã trở nên nề nếp hơn, luôn lễ phép với Phùng tiểu thư."

Phùng Thế Huân cười một tiếng, nhắm mắt lại: "Tôi không nghĩ là ... còn gì mà tôi không biết nữa?"

Nhị phu nhân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú và giận dữ của hắn, sau khi suy nghĩ, bà nói: "Có một số điều, ngươi không biết thì tốt hơn. Nhưng có một điều, ta có thể nói cho ngươi biết."

"Là gì?"

Nhị phu nhân cười chế nhạo, "Dung Định Khôn hắn, vốn dĩ không phải họ Dung. Tên, xuất xứ, tất cả đều là giả!"