Lưu Quang Chi Thành

Chương 72



Edit: Bờ Lu

Vết bỏng của Dung tiểu thiếu gia đến sáng mới đỡ hơn. Nhị di thái trông chừng trọn một đêm, kiệt sức đưa con trai trở về nhà.

Cả nhà đang dùng cơm sáng, nếu không phải nhìn thấy nhị di thái từ bên ngoài về, Dung Định Khôn cũng không biết vợ lẽ đưa con mình đi bệnh viện.

Phụ nữ rất phiền chán, nhưng con trai là của mình. Dung Định Khôn vẫn tử tế an ủi nhị di thái vài câu, ôm đứa trẻ dỗ dành một lúc.

Nhị di thái vừa mới tâm tình cùng vị bác sĩ trẻ trung anh tuấn cả đêm, giờ lại đối diện với vẻ mặt già nua còn dối trá, cho dù đối phương có ôn tồn nhỏ nhẹ, cô cũng không còn cảm kích hay rung động như xưa.

Hôm nay là ngày thi tuyển sinh vào năm học mới của trường nữ sinh Trung Tây. Dung Phương Lâm cùng Dung Phương Hoa đã sớm mang theo bộ dáng nghiêm túc như ra trận giết giặc. Cũng bởi nguyên nhân này, Phùng Thế Chân được đặc biệt mời xuống dùng bữa sáng cùng với chủ nhân.

Đường đại thiếu hôm qua đụng vào vô số gai nhọn từ Phùng Thế Chân và Hashimoto Shiori, hiện tại nhìn thấy cô liền cảm thấy trán hơi đau nhức, mất hứng vùi đầu xem tạp chí.

“Gì?” Đường đại thiếu bỗng nhiên hỏi, “Gia Thượng, nhà cậu bỏ số tiền lớn tìm đồ cổ bị thất lạc, đã hơn một vạn đại dương rồi?”

“Đồ cổ gì mà có giá đến vậy?” vợ cậu ba thất kinh hỏi.

“Kim Kỳ Lân thời Chiến Quốc?” Đường đại thiếu đọc lên.

Phùng Thế Chân tay cầm đũa run lên, bánh bao lộp bộp rớt vào chén cháo.

“Loại Kim Kỳ Lân nào lại giá trị như vậy nha?” vợ cậu ba lại tiếp, “Loại tin tức này mà đăng lên báo chí, không biết có bao nhiêu người cầm đồ giả đến lừa gạt. Gia Thượng, việc này cha con biết không?”

Dung Gia Thượng chậm rãi lật xem tạp chí tiếng anh, “Việc này là chủ ý của cha. Đó là đồ vật trong nhà bị mất vài năm trước, giờ cha muốn tìm lại thôi”.

“Một vạn khối làm cái gì chẳng được? Tìm đồ cổ gì chứ?” Dung đại thiếu muốn nhờ Dung Định Khôn trả tiền mua xe, ông ta dăm ba câu mơ hồ cho qua, bây giờ nhìn thấy Dung gia chịu đào một khối vàng ngàn năm ra đó, cảm giác rất không thoải mái.

Dung Gia Thượng cười nhạt: “Đồ cổ nếu không có giá trị thì người chơi sưu tầm làm gì? Hơn nữa, thứ này đối với cha tôi có ý nghĩa đặc biệt. Chỉ cần ông ấy muốn, đừng nói một vạn, đến mười vạn cũng có thể đào lên trả”.

Vợ cậu ba cũng mượn cơ hội châm chọc Đường đại thiếu: “Đây là tiền của nhà dượng con, đương nhiên muốn dùng thế nào thì dùng”.

Đường đại thiếu trợn mắt nhìn mẹ kế, không nói chuyện nữa. Dung phu nhân thật ra nghe được chuyện Kim Kỳ Lân vừa ăn cháo vừa cười lạnh, mặt đầy khinh thường.

Dung Phương Hoa lo lắng đến phát nấc. Phùng Thế Chân vội vàng xoay người qua trấn an: “Thư giãn đi. Ngày thường em đều làm bài thi rất tốt, chỉ cần như thế phát huy nhất định sẽ có thành tích tốt thôi”.

Đường lão gia khinh thường hừ một tiếng, nhìn con gái mình, “Thấy không? Cả ngày nói với ta muốn đến trường đọc sách, nhìn xem chị họ các con đi học khổ chưa? Còn không bằng gả chồng sớm chút!”

Hai chị em Dung gia tức giận mà không biết nên khóc hay nên cười.

Dung Gia Thượng lau miệng, đứng dậy nhìn em gái: “Đi thôi, anh đưa hai đứa đi thi”.

Trường nữ sinh Trung Tây nằm trên đường Úc Định Bàn trong khu Tô Giới công cộng, dọc đường có đủ kiểu nhà cổ, hoa viên. Xe từ đường Ngu Viên chạy qua, cảnh sắc đều tinh sảo và tráng lệ đến mãn nhãn, tựa như chỉ có trong thế giới cổ tích.

Trường nữ sinh Trung Tây ở phía Bắc bên trong Hoa viên Kinh gia. Từ phía xa đã có thể nhìn thấy tháp nước hình bát giác. Cây cối trong sân rậm rạp, lại là dịp cuối thu, lá vàng cây bạch quả cùng lá phong đỏ điểm xuyết cho nhau, đẹp không sao tả xiết.

Tuy là cuối tuần nhưng có kỳ thi, cổng trường như cũ vẫn rất đông xe qua lại, vô cùng náo nhiệt. Xe Dung Gia Thượng chạy đến giao lộ liền không vào được, các cô gái phải xuống xe đi bộ tới trước.

Dọc hai bên đường là các mẫu siêu xe ngoại quốc. Trên thảm cỏ trong trường, vài nhóm tiểu thư đi thi đang tụ tập to nhỏ. Các cô gái lớn lên đều mi thanh mục tú, khỏe mạnh trẻ trung, ngây thơ hồn nhiên lại vô cùng kiêu ngạo không sợ hãi, đây là loại thần thái được nuôi dưỡng từ cuộc sống an nhàn, cẩm y ngọc thực mà có được.

Mấy người Dung Phương Lâm tình cờ gặp bạn học, một nhóm các cô gái cùng nhau đi nhận số báo danh rồi đi tới phòng thi. Phùng Thế Chân mỉm cười nhìn theo chị em Dung gia đi xa, chậm rãi quay về đường cũ.

Dung Gia Thượng không vào khuôn viên trường, lúc này cảm thấy chán muốn chết, đứng dựa vào trạm xe hút thuốc. Anh cao ráo đĩnh đạc, dung mạo xuất chúng, lại mặc một bộ âu phục tinh tế gọn gàng, thái độ dửng dưng nhàn nhạt đứng ở ven đường thu hút bao nhiêu ánh mắt nữ sinh đi ngang qua.

Một đám nữ sinh cười bẽn lẽn, cô đẩy tôi tôi đẩy cô cuối cùng đẩy ra được một nữ sinh táo bạo hơn mấy người còn lại. Cô gái mặc đồng phục nhà thờ Công giáo ngượng ngùng sờ bím tóc, bước lên trước hỏi: “Tiên sinh tới đón em gái tan học sao? Em ấy tên gọi là gì, học lớp nào nhất ban? Chúng em có thể giúp anh đi kêu người”.

Dung Gia Thượng nhìn nữ sinh kia khách khí mà cười nhạt một chút, khóe mắt quét đến Phùng Thế Chân đứng cách đó không xa đang xem kịch vui. Anh nhìn bên kia, bĩu môi: “Tôi tới đây đón vợ”.

Các nữ sinh đang sôi nổi bỗng dưng biến sắc, vẻ mặt khó nén thất vọng, ngượng ngùng mà tránh xa.

Phùng Thế Chân đi tới, thấp giọng oán trách: “Như vậy không tốt. Lỡ có ai đó biết chuyện đem nói với Đỗ gia, với anh cùng lắm là phong lưu, còn em lại không thu xếp nổi”.

Dung Gia Thượng ngẩn ra, hổ thẹn nói: “Thực xin lỗi, là anh tùy tiện rồi. Anh buột miệng nói ra, cũng không nghĩ tới đó. Về sau sẽ không như vậy nữa, em đừng tức giận”.

Phùng Thế Chân cười lắc lắc đầu.

Dung Gia Thượng thấy thần sắc thư thái của cô, cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm: “Kỳ thi này hết bao lâu?”

Phùng Thế Chân đáp: “Buổi sáng sẽ thi quốc văn và toán học, 11 giờ rưỡi thì xong. Buổi chiều còn tiếng Anh”.

“Vẫn còn kịp”. Dung Gia Thượng nhìn đồng hồ, cười bí hiểm, “Lên xe đi”.

“Đi đâu?” Phùng Thế Chân tò mò hỏi.

Dung Gia Thượng mở cửa xe cho cô: “Cùng anh đi giám bảo!”

Dung Gia Thượng lái xe đến cổng lớn ngân hàng Hoa Kỳ. Một người nước ngoài cao lớn với mái tóc đỏ dường như đã chờ từ rất lâu, nhiệt tình chào hỏi.

“Tôi biết anh luôn đúng giờ, Chris!”

“Chris?” Phùng Thế Chân nhỏ giọng hỏi.

Dung Gia Thượng hắng giọng khụ một tiếng: “Là tên thánh của anh”.

Những nhân vật nổi tiếng gần đây ở Thượng Hải đều có xu hướng Tây hóa, người trẻ tuổi giàu có về cơ bản đều có tên nước ngoài, dùng để giả danh khi cần giao tiếp. Tên “Chris” này từ khi Dung Gia Thượng trở về Thượng Hải để thuận tiện xã giao mới đặt, bình thường cũng không dùng tới. Anh thường xuyên mặc Tây trang, ăn cơm Tây nhưng trong xương cốt vẫn là phong cách Trung Quốc. Cho nên bất ngờ có người lấy tên phương Tây gọi tới, Phùng Thế Chân cảm thấy vô cùng thú vị.

Nhìn thấy Phùng Thế Chân cười, Dung Gia Thượng không nhịn được: “Cười gì chứ? Anh biết em học trường nữ sinh công giáo cũng có tên nước ngoài. Em tên là gì?”

Phùng Thế Chân đáp: “Cũng có chữ ‘C' đầu, là Claire”.

“Claire?” Dung Gia Thượng cười, “Thông tuệ? Rất chuẩn xác. Hai chúng ta ở cùng nhau, có thể gọi là CC đúng không?”

Gương mặt cô nóng lên, muốn mắng anh một câu, “Làm gì có chuyện đó!” Bởi vì người nước ngoài kia đi đến mới đem lời nói nuốt vào.

Người này tên Thompson, rất quen thuộc với Dung Gia Thượng. Anh ta nói giọng Nam Mỹ đặc sệt, không dẫn Dung Gia Thượng vào tòa nhà ngân hàng mà đi đến quán trà đối diện, vào một phòng riêng rộng rãi và vắng vẻ trên lầu.

Căn phòng được bài trí trang nhã nhưng đầy mùi thuốc phiện. Phùng Thế Chân theo phản xạ liền nhíu mày.

“Mở cửa sổ trong cùng ra một nửa cho thông khí trong phòng”. Dung Gia Thượng bỗng phân phó chạy vặt, “Quán trà tốt như vậy đừng làm cho giống cái ổ hút thuốc phiện”.

Tên chạy vặt vội vàng gật đầu, khom lưng chạy đi mở cửa sổ.

Phùng Thế Chân nhìn lên Dung Gia Thượng. Anh nhẹ giọng nói với cô, “Gió thổi lạnh, lát nữa khỏe lại cần phải đóng cửa sổ để em không bị cảm”.

Phùng Thế Chân muốn nói anh thật không tế nhị, Dung Gia Thượng đã cực kỳ tự nhiên nắm tay cô dẫn tới phía sau bình phong, ngồi xuống giường.

Phùng Thế Chân còn muốn đặt câu hỏi, Dung Gia Thượng đã vươn ngón trỏ, nhẹ nhàng ấn trên môi cô.

“Suỵt...”

Ngón trỏ hơi lạnh, mà môi lại ấm mềm, một luồng tia lửa điện bật ra như hoa lửa.

Đôi mắt anh sâu thẳm, còn gò má cô nóng bừng.

Cửa phòng kêu kẽo kẹt, có người bước vào.

Chỉ nghe Thompson cùng người vừa tới nói chuyện bằng tiếng Trung.

Vị khách là một người đàn ông trung niên, giọng điệu lấy lòng nói: “Tôi theo gợi ý mục sưu tầm bảo vật trên báo mà tới. Kim Kỳ Lân mà mấy người nhắc đến, tôi cũng tình cờ đang giữ...”

Phùng Thế Chân nghe tới mấy chữ Kim Kỳ Lân liền rõ ràng hôm này là tới giám định bảo vật gì.

Xem ra tiết lộ trên báo chí đúng là Dung gia đăng. Dung gia làm việc nào cũng cẩn trọng, không để lộ chân thân, đại khái do không muốn cùng đám người lừa đảo cãi cọ.

Người đàn ông kia đem chuyện bảo vật mình đang giữ thổi phồng, nói đến ba hoa chích chòe. Dung Gia Thượng vẫn nắm tay Phùng Thế Chân không thả như thể đã quên mất chuyện này, lơ đễnh ngồi lắc lắc nhẹ bàn chân. Phùng Thế Chân nhìn khóe miệng kia hơi nhếch, biết anh trong lòng hiểu rõ nhưng lại không biết anh muốn làm gì, lãng phí thời gian của mình ngồi nghe bọn lừa đảo khoe khoang. (Editor: Lại chả phải đang nắm tay cô rồi ngồi đắc ý rung chân đó thôi =)))) Không lãng phí, không lãng phí, không lãng phí)

“Đủ rồi!” Thompson bên ngoài không còn kiên nhẫn nghe, “Viết tên và địa chỉ vào đây, chúng tôi có việc sẽ lại gọi tới ông. Đây là hai tệ chi phí đi lại, ông đi đi!”

Người nọ vẫn chưa muốn bỏ qua, lôi kéo Thompson tiếp tục nói. Thompson không kiên nhẫn quát lên, bên ngoài liền có tiếng bước chân, hai tên vệ sĩ xông vào lôi hắn đi.

Phùng Thế Chân không khỏi bật cười.

“Tiếp theo!” Thompson gọi.

Người thứ hai bước vào liền nói ngay: “Đại lão gia, Kim Kỳ Lân mà ngài đang tìm là vật gia truyền nhà ta ...”

Phùng Thế Chân suýt nữa cười thành tiếng.

Thompson cũng lười nghe chuyện dong dài, dùng tiếng Anh mắng vài câu rồi đuổi hắn ra ngoài.

Quảng cáo của Dung gia được đăng trên các báo toàn Thượng Hải, tiền thưởng lại rất lớn, tựa như một khối bánh lớn tưới mật ong khiến tất cả rắn, kiến, chuột và côn trùng đều chui ra khỏi động.

Do đô đốc miêu tả Kim Kỳ Lân khá mơ hồ, mọi người không thể rõ thứ này rốt cuộc trông như thế nào, kích thước bao nhiêu. Nhưng Thompson có trong tay ảnh chụp cùng số đo, giám định chỉ cần đem đối chiếu.

Xuyên qua lớp bình phong, Phùng Thế Chân cũng xem như được mở mang tầm mắt. Có người mang đến Kim Kỳ Lân to chừng cái bát lớn, nhỏ thì như quả hạch đào. Hầu hết hình dạng kỳ lân đều không giống với ảnh chụp, Thompson vừa thấy liền đem người đuổi đi. Như vậy liên tiếp mười mấy người, không người nào đem ra được hàng thật.

Dung Gia Thượng lại không chút nào nóng nảy, cầm lấy kìm, ở phía sau bình phong răng rắc kẹp hạch đào cho Phùng Thế Chân ăn.

Thấy đã muộn, Phùng Thế Chân nhớ tới chị em Dung gia đang ở trường thi, chuẩn bị muốn về. Lúc này, một ông già đội nón quả dưa, mặc áo dài bưng theo cái hộp bước vào, vừa đi vừa cười lớn.

Hắn để râu dê, đeo mắt kính tròn, dáng người nhỏ gầy trông như một nhân vật bước ra từ khu vực Đông Á. Dung Gia Thượng nhìn ông ta, nét mặt có chút thay đổi.

“Chu trưởng quầy”, Dung Gia Thượng cười nói, “Tôi còn suy nghĩ sao ông còn chưa xuất hiện. Chuyện tốt như vậy, không lý nào ông lại vắng mặt”.

“Vẫn là Dung đại thiếu gia liệu sự như thần”. Chu trưởng quầy phẩy tay áo, lại nhìn bình phong bên này.

Phùng Thế Chân âm thầm kinh hãi. Cô vẫn luôn yên tĩnh ngồi phía sau bình phong, người phía ngoài chưa từng liếc mắt vào đây bao giờ, Chu trưởng quầy này lại lập tức phát hiện phía sau còn có người.

“Không việc gì”. Dung Gia Thượng bước tới, “Chu trưởng quầy rất kín miệng, em có thể ra ngoài”.

Phùng Thế Chân cũng buồn chán hồi lâu, liền đứng dậy đi ra ngoài.

Nam nữ khác biệt, Chu trưởng quầy là người cổ hủ, chỉ hướng Phùng Thế Chân gật đầu chứ không ngẩng lên nhìn cô. Ông ta đặt chiếc hộp mình đem đến lên bàn, nhìn thoáng qua Thompson và Dung Gia Thượng, sau đó thật cẩn thận mở hộp ra.

Ánh sáng vàng rực chợt lóe lên trước mắt mọi người.

Trên tấm vải nhung trong hộp là một con dấu bằng vàng to bằng quả trứng. Màu sắc tươi sáng, tạo hình cổ xưa, hoa văn tinh tế, đây quả thực là một con kỳ lân cực kỳ tinh xảo đang ngửa mặt lên trời gầm thét.

“Dung đại thiếu, cẩn thận xem qua một chút”. Chu trưởng quầy đưa Dung Gia Thượng một đôi găng tay vải trắng cùng một cái kính lúp, chính mình cũng mang bao tay, nâng Kim Kỳ Lân lên, “Ngài xem thử, đây là màu vàng mười ở hoa văn mặt trên. Đây, bờm của nó rất mảnh mai, đúng là tay nghề thời Chiến quốc. Lại nhìn mặt dưới cái ấn này, trên triện khắc bốn chữ, hơn hai ngàn năm vẫn còn rất rõ ràng”.

Dung Gia Thượng tiếp nhận Kim Kỳ Lân, dùng kính lúp cẩn thận quan sát. Phùng Thế Chân tò mò nghiêng người qua xem. Cô thực sự không hiểu giám bảo, chỉ biết đây là con kỳ lân dùng vàng đúc, chỉ riêng vàng thôi giá trị đã rất cao.

“Tôi vừa xem báo liền biết đây là thứ ngài đang tìm”. Chu trưởng quầy nói, “Đây là món đồ tôi dùng một khối ngọc bích cổ đổi lấy từ một người buôn đồ cổ Quảng Đông cách đây bảy năm, từ ấy vẫn luôn trân quý không nỡ buông tay. Nhưng Dung gia lần này ra giá thực rộng rãi, còn nói đây là vật trong nhà thất lạc. Tôi nghĩ muốn đưa vật về chủ cũ, âu cũng là để tích cóp phước đức...”

“Ông muốn bao nhiêu?” Dung Gia Thượng mở lời, “Vị này là giám đốc điều hành ngân hàng Hoa Kỳ, có thể lập tức đưa cho ông tiền mặt”.

Phùng Thế Chân kinh ngạc. Mới nhìn qua bằng mắt thường đã quyết định muốn mua? Nếu trúng hàng giả thì sao.

Chu trưởng quầy lại vui mừng ra mặt, duỗi ra hai ngón tay, “Không dám báo giá loạn trước mặt Dung đại thiếu. Thành tâm mua bán chỉ nói một lời, hai vạn khối. Ngài thấy thế nào?”

Dung Gia Thượng đang thưởng thức Kim Kỳ Lân, khóe miệng khẽ nhếch lên cười, “Hai vạn khối? Để tôi cho ông một cái giá”.

“Mời nói”.

“Cũng là hai” Dung Gia Thượng ném bộp Kim Kỳ Lân vào trong hộp, “Hai mươi khối. Ông thấy sao?”

Thompson cùng Phùng Thế Chân ở bên cạnh không hẹn mà cùng nhau nhướng mày.