Lưu Quang Chi Thành

Chương 109



EDIT: BƠ

Là một người lớn lên trong trường quân sự, Dung Gia Thượng có một sự bén nhạy với âm thanh của súng hơn người thường. Lúc tiếng còi sắc bén của viên đạn qua ống giảm thanh phát ra ngoài xuyên qua những tiếng cười nói, trong nháy mắt đã bị tai Dung Gia Thượng nghe được.

Thân thể được nghiêm chỉnh huấn luyện ngay lập tức phản ứng trong trường hợp khẩn cấp. Vào lúc hộp thủy tinh bị vỡ tung trong nháy mắt, Dung Gia Thượng xoay mình nằm ở trên người Phùng Thế Chân, che các mảnh thủy tinh văng khắp nơi. Ngay sau đó, anh ôm cô lăn một vòng xuống đất, lật người lăn xuống phía bên kia khán đài.

Cảnh tượng hỗn loạn, Các tân khách kinh hoảng chạy trốn tứ phía, bàn ghế đều bị lật ngã, khắp nơi đều là tiếng quỷ khóc sói tru.

Phùng Thế Chân choáng váng, vừa mới đặt chân xuống đất, liền bị Dung Gia Thượng lôi dậy, một đường chạy như điên.

Một người phục vụ bất ngờ nhấc đĩa lên, lấy ra khẩu súng trong tay. Hắn ta không quan tâm đến những vị khách đang chạy trốn trước mặt mình, bóp còi về phía Dung Gia Thượng.

Ngay khi một vị khách nữ trẻ tuổi chạy đến trước mặt Phùng Thế Chân, đầu chợt nhiên xuất hiện lỗ đạn, trên lông mày máu me ngầy nhụa, té xuống đất.

Dù Phùng Thế Chân đã chuẩn bị tâm lý, nhưng cũng bị làm cho sợ hãi mà kêu to. Thật không thể tin được người của Mạnh Tự An lại ra tay lạm sát người vô tội một cách bừa bãi.

Tên sát thủ biết Phùng Thế Chân, trong giây lát hắn ta do dự không dám bắn. Dung Gia Thượng nhân cơ hội lao đến vồ vào người, đấm vào thái dương khiến hắn ta tử vong.

Phùng Thế Chân đã định thần lại, ý thức được chuyện đã trở trên ác liệt đến bản thân cũng không có cách nào đoán được nông nỗi này. Cô lao tới, kéo Dung Gia Thượng đứng dậy, lôi anh chạy vào một hành lang u ám.

“Đợi một chút.” Dung Gia Thượng đột nhiên kéo Phùng Thế Chân lại.

“Thế nào?” Phùng Thế Chân cảnh giác nhìn bốn phía. Dung Gia Thượng ôm đầu Phùng Thế Chân, kéo cô vào vòng tay của mình và nặng nề hôn lên đôi môi của cô.

Nụ hôn này giống như sao chổi trên không trung va chạm vào nhau, những ngôi sao chói lọi nổ tung khắp bầu trời, lại giống như nguồn suối ngọt ngào đẹp đẽ đang nuôi dưỡng mặt đất. Tràn đầy sự vui sướng và rung động, khó có thể dùng lời diễn tả. Cùng với tình yêu không thể kiềm chế được nữa.

Lưỡi Dung Gia Thượng bừa bãi xông vào, càn rỡ quét sạch khoang miệng của cô. Mãnh liệt giống như hoàn toàn nắm trong tay cả thân thể của Phùng Thế Chân, cướp đoạt mạch suy nghĩ của cô.

Eo Phùng Thế Chân bị Dung Gia Thượng đè ép ngửa về phía sau, đồng tử co rút dữ dội, tựa như linh hồn đều bị nụ hôn này hấp thu đi. Ánh mắt anh giãn ra.

Thời điểm không đúng, Dung Gia Thượng chỉ tàn bạo, tham lam dùng lực hôn một cái, không cam lòng tách ra.

Anh thở gấp, hết sức khắc chế bản thân, kề sát vành tai của Phùng Thế Chân nói: “Anh thật sự muốn có em ngay lúc này!”

Phùng Thế Chân như bị dầu sối bắn tung tóe vào người. Lại vừa khiếp sợ, vừa tức giận xấu hổ. Trợn mắt nhìn Dung Gia Thượng.

“Anh không thể để cho bọn hắn lạm sát người vô tội được.” Dung Gia Thượng dùng lực đẩy cô hướng về chỗ sâu của hành lang, “Em hãy đi trước.”

“Đợi một chút!” Phùng Thế Chân hô to, trơ mắt nhìn Dung Gia Thượng xoay người xông về đại sảnh một mảnh hoảng loạn kia.

Một tên sát thủ ở chính diện, giơ súng hướng Dung Gia Thượng bóp còi. Anh bay lên, một cước đá văng súng trong tay đối phương. Nhanh nhẹn xuất thủ bắt lấy hắn ta, đem áp chế ở trên mặt đất.

Anh từ sau lưng siết chặt cổ, bẻ đầu tên sát thủ. Trên khuôn mặt tuấn tú đột nhiên lộ ra vẻ tàn nhẫn hung ác, tay hung hăn dùng sức. m thanh của tiếng cổ răng rắc bị bẻ gãy, ở trong hàng lang chật hẹp, âm thanh hết sức rõ ràng. Phùng Thế Chân không khỏi rùng mình một cái.

Dung Gia Thượng ném cơ thể mềm nhũn, không còn khí tức của tên sát thủ xuống đất. Lấy súng của hắn ta, xoay người bắn.

Với hai luồng đạn, hai tên sát thủ vừa lao vào lối đi hàng lang, còn chưa cầm súng nhắm Dung Gia Thượng, liền đã ngửa đầu ngã xuống đất.

Dung Gia Thượng sắc mặt lạnh lùng liếc nhìn trên đất. Ngay sau đó, vọt vào chạy trốn trong đám đông như một con ruồi không đầu.

Phùng Thế Chân lao đến, lúc đi ngang qua ba xác chết, bước chân không khỏi lảo đảo một chút.

Trong hai người trúng đạn, một người bị bắn nát mắt phải, một người ngay giữa mi tâm, trên mặt đọng lại biểu tình kinh ngạc ở một khắc cuối cùng.

Đây là lần đầu tiên Phùng Thế Chân thấy được thân thủ của Dung Gia Thượng, đặc biệt là kỹ thuật bắn súng vô cùng điêu luyện, càng thấy được quả quyết sát phạt của anh.

Khi cô nghĩ rằng mình đã nhìn thấy tất cả các khía cạnh của người con trai này. Nhưng anh lại cho thấy một bộ mặt mới tàn bạo, kinh người.

Dung Gia Thượng lao vào đám đông như một con báo, bóng dáng của anh như một bóng ảnh lướt qua. Chạy nhảy, phòng thủ, tấn công tất cả các hành động được thực hiện trong một lần mà không có bất kỳ sự do dự nào. Thân thủ anh tương đối bén nhạy, với khí thế liều lĩnh nhấc chân càn quét, với sức mạnh bất khả chiến bại và sự độc đoán của anh có thể đem đối thủ đá bay ra ngoài.

Sát thủ của Mạnh Tự An vừa đối mặt anh liền bị tước vũ khí đánh ngã, cơ hồ không có lực phản kích.

Mạnh Tự An không biết tránh đi nơi nào, những người mà anh ta bày trí toàn bộ đều tháo lớp vỏ ngụy trang, toàn bộ hướng Dung Gia Thượng đuổi theo.

Dung Gia Thượng không hề ham chiến. Anh hạ gục mấy tên sát thủ đang chắn đường trong một hơi, tiếp đó dọc theo thang lầu trong đại sảnh xông lên lầu hai. Chạy đến nửa đường, anh đặt tên lên môi, thổi lên tiếng còi.

Tiếng còi mỗi lúc một to hơn, vang dội trong sảnh đường, khiến không ít người ngẩng đầu nhìn qua.

“Ở nơi này!” Khuôn mặt tươi sáng của thanh niên anh tuấn như đón ánh sáng. Hàm răng trắng sáng cùng với nụ cười không chút kiên kỵ, tên sát thủ truy tìm anh phía dưới buông lời giễu cợt kinh thường.

Anh xoay người chạy như bay lên lầu, viên đạn đuổi theo bước chân của anh, bắn vào thảm đỏ trải trên bậc thang.

Mạnh Tự An thực sự ra lệnh trực tiếp lấy mạng của Dung Gian Thượng, hoàn toàn không có ý định bắt sống.

Tiếng súng vang lên hỗn loạn, đám đông sợ hãi chen lấn xô đẩy nhau, kêu lên rồi lại la hét. Phùng Thế Chân bị chặn bởi đám đông, chứng kiến một số sát thủ đuổi theo Dung Gia Thượng lên tầng hai.

Vừa quay đầu lại, cô đã gặp một nhóm sát thủ khác của nhà Mạnh gia tới hỗ trợ. Người đứng đầu lại là Mã Đại Qúy, cùng cô có một chút giao tình.

“Thất gia điên rồi phải không?” Phùng Thế Chân tức giận nói, “Hãy nhìn xem nơi này đã chết biết bao người vô tội! Chuyện này kết thúc như thế nào?”

“Không cần cô bận tâm.” Mã Đại Qúy cười lạnh nói, “Cô phản bội Thất gia, sợ rằng sẽ hối hận vì không chết ngày hôm nay.”

Phùng Thế Chân hung ác trợn mắt nhìn Mã Đại Qúy một cái, liền quay người hướng hành lang mà chạy.

Có người muốn đuổi theo. Mã Đại Qúy quát lên: “Đừng để ý cô ta, trước tiên đuổi theo tên tiểu tử nhà họ Dung kia!”

Phùng Thế Chân cũng dự đoán những tên nam nhân kia tạm thời không để ý tới mình. Lúc cô đi theo Mạnh Tự An lên lầu, để ý có một thang gác bên cạnh. Mới đi tới một nửa, liền nghe được trên lầu truyền tới một âm thanh hô to.

“Ở bên kia!” Ngay sau đó, một đoàn tiếng súng nổ, toàn bộ đèn của tòa nhà đều vụt tắt.

Như thể ngực bị xuyên thủng bởi loạt đạn, thân thể Phùng Thế Chân lắc lưu một cái, vội vàng vịn vào tường đứng vững.

“Hắn ta ở lầu ba rồi!”

“Mau đuổi theo!”

Tiếng bước chân hỗn loạn ầm ầm ở trên lầu. Rõ ràng là những tên sát thủ vẫn chưa bắt được Dung Gia Thượng, Phùng Thế Chân thở phào nhẹ nhõm, xé những chiếc tua dư thừa cản trở của chiếc váy, sải bước chạy đi.

Ở trong bóng tối công tắc điện của lầu hai bốc cháy, không khí tràn ngập một mùi khét. Dung Gia Thượng sau khi lên lầu hai chuyện đầu tiên làm đó chính là tìm cầu giao điện. Chuyện thứ hai chính là dùng hai viên đạn bắn vỡ công tắc nguồn điện.

Trong lớp học chiến đấu trong trường quân sự, huấn luyện viên dạy cho bọn họ chuyện thứ nhất, đó là nếu như bọn họ bị vây khốn ở một khu vực tương đối chật hẹp, không có ánh sáng như vậy càng có lợi cho hành động của anh hơn là trong ánh sáng.

Khi đó thị giác sẽ không dùng được, thích giác sẽ vô cùng bén nhạy. Phương hướng tiếng súng vang lên càng thêm rõ ràng, tiếng bước chân cũng càng thêm rõ rệt.

Trong hành lang mờ tối của tầng ba, Dung Gia Thượng nhanh trí mượn cột nhà để tránh né, thừa dịp đối phương từ trước mắt chạy qua, dồn sức giết chắt cổ hắn ta.

Người bị đánh ngã lặng yên không một tiếng động, kéo đi trên hành lang trống rỗng. Tựa như không có chuyện gì phát sinh. Dung Gia Thượng móc ra từ người kia hoán đổi một hộp đạn đầy, lỗ tai phân biệt những tiếng bước chân còn lại.

Tổng cộng có 7 tên….Không, 8 tên. Bốn tên từ hướng đông đánh bọc tới, ba tên ở hướng bắc, còn có một tên ở hướng nam.

Trên tay Dung Gia Thượng cầm một chiếc cốc thủy tinh chứa đầy đường cỡ nắm tay mới, anh cúi xuống ngang lưng, lăn chiếc cốc thủy tinh về phía dọc hành lang.

“Ở đây!”

Tiếng súng nổ lộn xộn vang lên, tia lửa bắn ra khắp nơi. Chiếc cốc thủy tinh bị bắn trúng, vỡ vụng tung tóe.

“Đợi một chút!”

“Đây là cái gì?” Bọn sát thủ vay mượn ánh sáng yếu ớt quan sát cái sát trên sàn.

Liền một cái chớp mắt này, Dung Gia Thượng nghiêng người nhảy ra, giơ súng bắn ba phát.

Ba tên sát thủ còn không có phản ứng kịp, toàn bộ đều trúng đạn ngã xuống đất.

Khi Dung Gia Thượng đáp xuống mặt đất, anh lăn lộn thoát khỏi làn đạn của sát thủ đang tới từ phía đông và lao vào phía bên kia của hành lang hình chữ T.

Chính lúc này, gió thổi mây bay, ánh trăng chiếu sáng tràn xuống, chiếu qua của sổ kính rộng của hành lang. Khung cảnh trong hành lang đột nhiên lộ ra, không bị che giấu chút nào.

Dung Gia Thượng thầm mắng một tiếng, phi thân hướng cửa sổ nhào tới.

Pằng….Cửa sổ thủy tinh trước mắt anh liền vỡ vụn, Dung Gia Thượng lùi người ra xa né tránh, nhưng vẫn bị các mảnh thủy tinh bay làm trầy xước.

Trên hành lang phía nam, Mạnh Tự An đi với khẩu súng lục đang hút thuốc trong tay, mỉm cười nhắm vào Dung Gia Thượng.

Mã Đại Qúy dẫn những tên thuộc hạ khác đến chặn ở đầu kia của hành lang.

Một băng rôn dài với khẩu hiệu của câu lạc bộ từ thiện trên bên ngoài cửa sổ, ở trong gió phần phật dữ dội. Dung Gia Thượng dựa lưng vào cửa sổ, đứng ở trong bóng mờ của biểu ngữ, vẻ mặt tối tăm không rõ.

Bên ngoài ngôi nhà, những vị khách bỏ trốn đang khóc lóc trên đường. Tiếng kèn xe liên tục thay nhau vang lên, vốn nên có tiếng của cảnh sát nhưng chậm chạm vẫn chưa tới.

Mạnh Tự An thực sự đã lên kế hoạch cho mọi thứ.

“Tôi ngược lại đã đánh giá thấp cậu.” Mạnh Tự An cười lạnh, quan sát Dung Gia Thượng, “Giết chết một nửa thủ hạ của tôi, còn có thể chạy trốn ở nơi này. Bất quá, đại thiếu gia nhà họ Dung bị ám sát trúng đạn, rơi xuống lầu mà chết. Cậu cảm thấy ngày mai [Báo Thượng Hải] dùng làm tiêu đều, hiệu quả như thế nào?”

Dung Gia Thượng lấy mu bàn tay lau giọt máu ở vết thương trên má, cười toe toét, “Mạnh Tự An, anh điên rồi.”

“Tôi thật sự chưa điên.” Mạnh Tự An ý vị thâm trường cười một tiếng, vẩy tay, “Điên, là người khác.”

Một tên vệ sĩ đẩy Mạnh Cửu ngồi trên xe lăn đi tới trước.

Mạnh Cửu bị Phùng Thế Chân đe dọa, hiện tại còn có chút thần trí không tỉnh táo, ể oải co rút ở trong xe lăn, càng lộ ra vẻ gầy gò.

Dung Gia Thượng nghi hặc đánh giá người thiếu niên này. Mặc dù ánh trăng lập lòe, mờ mịt nhưng anh có thể thấy được đường nét của người thanh niên này có phần giống mình. Kết hợp mối tình phong lưu của cha cùng với đại tiểu thư nhà họ Mạnh, trong ánh mắt Dung Gia Thượng hiện lên minh bạch.

“Tiểu Cửu, lại đây, ra mắt anh ruột của cậu đi.” Mạnh Tự An vỗ môt cái trên mặt Mạnh Cửu, “Thật sự không muốn gặp hắn ta sao?”

Mạnh Cửu nhìn về phía có ánh quang, mặt mũi mơ hồ của người thanh niên trẻ tuổi. Vẻ mặt hoảng sợ trong mắt anh ta dần dần được thay thế bằng sự điên cuồng, khiến cho người khác không thoải mái.

“Là hắn sao? Anh, còn do dự cái gì? Giết hắn ta đi! Hắn ta chết rồi, cha sẽ thích ta! Nhanh động thủ!”

Dung Gia Thượng nhìn vào người thiếu niên đang điên cuồng biểu tình không được bình thường, sống lưng lạnh cả người, đột nhiên hiểu rõ câu nói hàm ý sâu sắc kia của Mạnh Tự An “Tôi thực sự chưa điên”

Mạnh Tự An trấn an, sờ đầu Mạnh Cửu, đối với Dung Gia Thượng nói: “Anh em ruột thịt gặp nhau, không phải là hết sức thân thiết sao? Đây là di sản của lệnh tôn lưu lại ở Mạnh gia chúng tôi, tôi luôn suy nghĩ tìm một người phù hợp nhân hội đưa anh ta đến chỗ lệnh tôn. Cậu nói xem, nếu gửi anh ta cùng với xác của cậu, sẽ không phải càng tốt hay sao?”

Dung Gia Thượng cười nhạo một tiếng: “Giết tôi rồi, để cho một tên điên làm người thừa kế của cha tôi? Ha ha! Mạnh Tự An, hóa ra toàn bộ sự trở về của kim kỳ lân chẳng qua là cái bẫy của anh! Sự kiện từ thiện này, là toàn bộ nằm trong kế hoạch của anh.”

Mạnh Tự An tao nhã lịch sự mỉm cười, phong độ nhẹ nhàng giống như anh ta đang tiếp nhận phỏng vấn của ký giả [Báo Thượng Hải] vậy.

“Anh cũng không tệ lắm. Sai người lấy một con kim kỳ lân giả để bán đấu giá, sau đó cho người đánh cắp trong khi nhị thiếu gia nhà Hashimoto về nhà kiểm tra kim kỳ lân. Hai cha con cậu thực phải suy nghĩ rất nhiều để tìm lại món đồ nhà họ Mạnh chúng tôi. Khiến tôi thấy thật cảm động rồi. Đến mà không có quà đáp cũng không được. Đợi tôi đem đứa con trai này cho cha cậu, có lẽ ông ta sẽ lệ rơi đầy mặt mà vui mừng.”

Mạnh Tự An giương súng nhắm vào Dung Gia Thượng, anh không còn đường lui nào để trốn, khóe miệng nở nụ cười thâm độc.

Dung Gia Thượng nghênh đón anh ta, đột nhiên nở một nụ cười rất tươi.

“Loại hoang dã được nuôi dưỡng bên ngoài không thể bước vào nhà học Dung chúng tôi, ông chủ Mạnh sợ là phải uổng phí sức lực rồi.”

Mạnh Tự An cảng giác cho rằng có điều gì đó không ổn, nụ cười anh ta thu lại. Một khắc sau, ở sau đầu truyền tới cảm giác như bị một vật cứng đè lên.

Phùng Thế Chân hai chân trần trắng như tuyết giẫm trên sàn nhà, để súng vào phía sau đầu Mạnh Tự An, lặng yên không một tiếng động đi một bước đến trước mặt.

“Thất gia, làm phiền bỏ súng xuống.”

Giọng nói của cô nhẹ nhàng trong veo, nhưng kiên quyết không cho đối phương lay chuyển.

“Phùng Thế Chân, cô chán sống rồi?” Mã Đại Qúy quát lớn một tiếng, thủ hạ rối rít giơ súng nhắm ngay Phùng Thế Chân. Mạnh Tự An ngược lại khẽ giọng cười lên, “Thế Chân, tôi vẫn còn đang suy nghĩ về việc khi nào cô sẽ lên sân khấu. Tại sao cô lại cởi giày ra? Trên mặt đất có thủy tinh, coi chừng bị xước chân.”

“Thủy tinh quẹt xuống không thể giết người, súng bắn ra thì chưa chắc” Phùng Thế Chân lãnh đạm nói, dùng súng nhằm vào sau ót của Mạnh Tự An, “ Thất gia, vẫn xin ngài hãy bỏ súng trước.”

Tay cầm súng của Mạnh Tự An buông xuống, tay buông lỏng một chút. Súng lạch cạch rơi trên mặt đất. Phùng Thế Chân không chớp mắt nhìn chằm chằm vào đầu anh ta, một cước đem khẩu súng đá văng ra.

“Đều bỏ súng xuống.” Phùng Thế Chân giọng không cao, nhưng kiên cường bất khuất không cho ai kháng cự. Hai tay cô cầm súng, tư thế vô cùng chuẩn, hiển nhiên cũng không phải là loại con gái yểu điệu không tự lượng sức.

Mạnh Tự An nháy mắt với Mã Đại Qúy. Mã Đại Qúy phẩy tay một cách cay đắng, người của hắn ta liên tiếp bỏ súng xuống đất.

“Thế Chân” Mạnh Tự An giờ hai tay lên, khẽ thở dài: “Cô thật sự làm tôi thất vọng.”

“Đều giống nhau” Phùng Thế Chân lạnh lùng nói: “Thất gia vì báo thù, không tiếc ra tay với người vô tội, cũng thật là làm người ta muốn buồn nôn.”

Một đám mây trôi đi, ánh trăng lấp đầy hành lang hẹp. Ánh mắt thêu đốt của Dung Gia Thượng hòa với vẻ lạnh lùng trong trẻo của Phùng Thế Chân hòa làm một với nhau, chứa đầy thâm ý sâu xa không diễn tả thành lời.

“Gia Thượng, anh đi đi.” Phùng Thế Chân nói.

“Không” Dung Gia Thượng đưa tay, “Em qua đây.”

Phùng Thế Chân cắn chặt răn.

“Qua đây, Thế Chân.” Dung Gia Thượng kiên định nói, “ Anh mang em đi.”

“Cô cần phải hiểu rõ, Thế Chân” Mạnh Tự An cười châm biếm, “ Dung Gia Thượng có biết những chuyện của cô không?”

“Im miệng!” Phùng Thế Chân dùng súng cầm súng đẩy Mạnh An Tự một cái.

“Đừng để ý đến anh ta.” Dung Gia Thượng Lại không hề bị ảnh hưởng những lời nói của Mạnh Tự An, “Qua đây, cùng anh đi!”

Phùng Thế Chân môi mím chặt rung rẩy, dùng súng bắt giữ Mạnh Tự An, từng bước hướng Dung Gia Thương đi tới.

Trái lại, Mạnh Tự An cười híp mắt phối hợp, không nói lời vô ích.

Dung Gia Thượng nhặt khẩu súng lục dưới chân Mạnh Tự An, ghim vào lưng, rồi vươn tay rút một chiếc khăn lụa từ túi áo của anh ta, quấn quanh lòng bàn tay phải.

Mạnh Tự An cười nhạt nhìn anh, đột nhiên nói: “Cậu không phải tò mò sao? Tôi dùng cái gì để uy hiếp cha cậu tìm kim kỳ lân trả lại cho tôi?”

“Những việc đáng xấu hổ mà cha tôi làm bao nhiêu năm nay đều chất thành đống, ai thèm quan tâm anh dùng cái gì!” Dung Gia Thượng lạnh lùng nói.

Mạnh Tự An khẽ nhướng mày, “Tôi sẽ cho cậu một lời nhắc nhở. Chuyện này, liên quan đến chị em ruột của cậu.”

Dung Gia Thượng cau mày, “Tôi là trưởng tử, trước mặt không có chị em ruột thịt gì cả!”

“Đó là những gì cha cậu nói?” Mạnh Tự An đang chế nhạo. Dung Gia Thượng thấy anh ta đang chơi trò bí ẩn nên ngừng nói, anh dùng một tay kéo biểu ngữ bên ngoài cửa sổ, đưa tay về phía Phùng Thế Chân.

“Đến đây. Tin tưởng anh.” Mạnh Tự An đưa ánh mắt nhìn về phía Phùng Thế Chân. Phùng Thế Chân biết rõ Mạnh Tự An muốn nói làm rối loạn suy nghĩ của cô. Vội vàng đẩy Mạnh Tự An ra trước khi anh ta nói, bắn một phát súng giả vào thái dương. Sau đó quay người lại, nhào mình như một con chim én trong rừng vào trong lòng Dung Gia Thượng.

Cô mặc một chiếc váy vàng tỏa sáng lấp lánh dưới ánh trăng, giống như một đoàn ánh sáng đi đến, Dung Gia Thượng ôm chặt cô. Thân người hướng về phía sau, nhảy ra ngoài cửa sổ. Anh nắm lấy tấm băng rôn dài bằng bàn tay quấn lụa, một tay ôm sát người trong ngực, vèo tuột xuống.

Thấy Mạnh Tự An vẫn ổn, Mã Đại Qúy chạy đến cửa sổ, nhìn thấy Dung Gia Thượng và Phùng Thế Chân đang ôm nhau, đáp xuống một chiếc ô tô đậu bên đường. Hắn ta muốn bắn, nhưng Dung Gia Thượng đã kéo Dung Thế Chân ra khỏi xa, chạy băng qua đường .

“Thất gia, cái này…..” Mã Đại Qúy không biết làm như thế nào cho phải.

Mạnh Tự An sờ vào làn da trên trán ửng đỏ do nòng súng, đôi mắt thâm thúy, lãnh đạm nói: “Đuổi theo!”

Lúc này, bên ngoài địa điểm cũng vô cùng hỗn loạn, khách nhân trốn khỏi địa điểm vẫn chưa giải tán. Họ đang bận tìm người thân, bạn bè hoặc đang tìm xe. Chiếc xe trong phòng tuần tra lao tới suýt tông phải ai đó, khiến những người nổi tiếng và khánh quý này lại một phen hú vía.

Dung Gia Thượng liếc nhìn đôi chân trần của Phùng Thế Chân, bảo cô nấp trong bóng tối, tự mình chạy đến ngã tư, chộp lấy một chiếc xa và lái tới.

Tài xế đuổi theo, chửi bới liên tục.

Phùng Thế Chân nhảy lên xe, lấy chiếc vòng cổ bằng san hô đỏ trên cổ, ném qua cửa sổ.

“Mảnh dây chuyền san hô một vạn, trả cho ông chủ của anh.”

Dung Gia Thượng cười, vỗ tay, anh nhấn ga chiếc xe lao đi.

Khi xe vừa chạy ra một đoạn đường, có một chiếc xe ô tô màu đen đi ngược chiều chạy tới, đèn của nó nhấp nháy.

“Cẩn thận!” Phùng Thế Chân kêu lên.

“Nắm chặt lấy!” Dung Gia Thượng đánh tay lái rẽ phải, tiếng phanh xe phát ra một âm thanh bén nhọn.

Chiếc xe màu đen không ngừng theo sát, có người lộ nửa thân người ra cửa xa, hướng Dung Gia Thượng bọn họ bắn tới.

Với hai tiếng động lớn, viên đạn làm vỡ kính cửa phía sau xe. Dung Gia Thượng vội vàng đem đầu của Phùng thế Chân nhấn xuống, đạp mạnh chân ga. Những kẻ theo đuổi phía sau lại bắn, nhưng bọn hắn bắn trượt. May mắn thay, bây giờ đã là nửa đêm, hầu như không có người đi bộ và xe cộ trên đường. Điều này tạo ra điều kiện thuận lợi cho bọn thoát thân.

Phùng Thế Chân trốn ở chỗ tựa lưng, nhìn lại, “Còn một chiếc nữa,… hai chiếc!”

“Mạnh Tự An thật sự bỏ hết cả vốn gốc.” Dung Gia Thượng ngược lại cao hứng hai mắt phát sáng, có một loại kỳ phùng địch thủ cuồng nhiệt, “Tốt, anh nhìn xem một chút hắn ta còn có bản lãnh gì!”

Anh bẻ lái mạnh sang trái, chiếc xe suýt văng ra ngoài, gần tông vào cột điện thoại bên phải . Phùng Thế Chân sợ hãi toát mồ hôi lạnh, thậm chí không thể hét lên trong cổ họng. Dung Gia Thượng huýt sáo rất vui vẻ lái xe vào một con đường nhỏ.

Chiếc xe của tay sai nhà họ Mạnh lao vút đi theo sau.

Bọn họ đã rời khỏi tô giới, càng lái càng trở nên hoang vu, hai bên là những ngôi nhà gạch đổ nát. Dung Gia Thượng lên xuống trên con đường, va phải trái nhưng thuộc hạ của Mạnh Tự An giống như một con cua kẹp đuôi.

“Đây là nơi nào?” Phùng Thế Chân có chút mơ hồ, “Chúng ta đi lạc rồi sao?”

Câu trả lời của Dung Gia Thượng là phanh gấp. Trong tiếng thắng xe chói tai, chiếc xe gắng gượng đứng lại. Phùng Thế Chân chưa tỉnh hồn, há miệng thở dốc, lúc ngẩng đầu lên, thì thấy đèn xe đang chiếu vào một bức tường gạch.

“Chúng ta bị mắc bẫy?” Cô thở hổn hển.

Dung Gia Thượng nắm tay và hôn lên đôi môi cô, nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu. Đừng sợ.”

“Anh….” Phùng thế Chân rất muốn hỏi, đám người đuổi theo từ phía sau đã vây lấy bọn họ. Tiếng còi inh ỏi, chặn đầu xe ở cuối con hẻm.

Phùng Thế Chân lo lắng, tuyệt vọng giống như một con thú trong lồng, không thể không nắm chặt tay của Dung Gia Thượng, lần đàu tiên thể hiện sự gắn bó toàn tâm toàn ý với người con trai này. Dung Gia Thượng không hề căng thẳng, ngược lại còn vui vẻ ôm chầm lấy cô. Hơi thở của anh tràn đầy nhiệt huyết không gì sánh được, những nụ hôn nóng bỏng in trên vầng trán đẫm mồ hôi lạnh của cô.

“Đừng sợ.” Hôn người phụ nữ mà anh yêu, “ Sắp kết thúc rồi.”

Mạnh Tự An xuống xe, cùng Dung Gia Thượng nhìn nhau, nói: “Dung đại thiếu gia, cần gì phải uổng công vô ích? Trước tiên, hiếu thảo là ưu tiên đầu hàng. Cậu xem như bản thân đang thay thế cha chuộc tội tẫn hiếu.”

Dung Gia Thượng quay đầu lại, cười nói: “Ông chủ Mạnh, lo lắng như vậy, nhưng cũng không nghĩ nhiều đến bản thân. Thật sự rất vị tha. Thật đáng tiếc…”

Trong khoảng khắc tiếp theo, ánh sáng tràn ngập. Ánh đèn chiếu sáng từ mọi hướng chiếu xuống. Chiếu sáng tới mức những góc hẻm nhỏ sáng như ban ngày!

Phùng Thế Chân nhắm mắt trong tiềm thức, có tiếng đạn lách cách bên tai. Dung Gia Thượng lập tức đưa tay che mắt cô, chu đáo che chắn cho cô khỏi ánh sáng chói mắt.

Khi Phùng Thế Chân đã thích nghi được, cô mở mắt ra, thấy toàn bộ góc của con hẻm đã bị bao vây. Trên mái nhà, sau cửa sổ, trong góc, những người mặc đồ đen cầm súng.

Tất cả các mũi súng đều nhằm vào Mạnh Tự An, nhóm người họn hắn bị mắc kẹt ở trung tâm.

Ánh đèn chói mắt, nòng súng đen ngòm, Mạnh Tự An vẫn như cũ mỉm cười phong độ, nhẹ nhàng. Chỉ có Phùng Thế Chân mới có thể biết được sự bàng hoàng và tức giận trong lòng anh ta từ đường cong của đôi lông mày, đôi môi đang co giật.

Kiêu ngạo như Mạnh Tự An, làm sao có thể dung thứ cho những tính toán sai lầm của anh ta trong việc thiết kế cái bẫy, thay đổi từ thợ săn trở thành con mồi mặc cho người khác tàn sát ?

Hành động này của Dung Gia Thượng, không khác nào giơ tay hướng trên mặt Mạnh Tự An vả bạt tai.

Phùng Thế Chân không khỏi quay đầu lại nhìn người thanh niên bên cạnh mình. Dung Gia Thượng mới trải qua tranh đấu kịch liệt, đầu tóc có chút tán loạn, quần áo xốc xếch. Nhưng mà nhìn anh càng bộc lộ ra vẻ liều lĩnh lại ngang ngạnh, lại có một loại lão luyện thành thục, điềm tĩnh thận trọng. Khiến anh chỉ đứng ở đấy chống đỡ toàn bộ tình cảnh mà gươm súng sẵn sàng.

Anh cởi âu phục bên ngoài khoác lên đôi vai trần của Phùng Thế Chân, áo sơ mi trắng vẫn còn vết máu, bả vai giãn ra, mạnh mẽ kiên cường như cây tùng.

“Ông chủ Mạnh.” Dung Gia Thượng chắp tay một cái, cũng nhất phái lịch sự ưu nhã, “Hậu bối muốn thỉnh giáo ngài một chút, tiểu tử tôi đây, làm như thế nào?”

Mạnh Tự An lông mày giật giật dữ dội, nụ cười trên mặt không thể duy trì được nữa.

Mã Đại Qúy gầm lên: “Dung Gia Thượng, mày dám? Mày có biết Mạnh tiên sinh của chúng tao là người nào không?”

“Đương nhiên biết.” Dung Gia Thượng mỉm cười, “Ông chủ Mạnh cũng biết tôi là người nào, nhưng lúc nãy cũng dám ở trước mặt mọi người muốn lấy tính mạng của tôi. Tôi biết là cha tôi đối với Mạnh gia có chuyện không đúng, nhưng tôi không biết oán hận của ông chủ Mạnh sâu đến mức giết người để trút giận. Hiện tại, tôi chỉ muốn rủ ông chủ Mạnh về nhà uống trà nói chuyện cũ. Nói ra thì tôi so với anh ta lương thiện, ôn hòa hơn rất nhiều.”

Các đường nét trên khuôn mặt của Mạnh Tự An đặc biệt sắc nét khi được ánh sáng chiếu vào, hiện ra mấy phần hung ác. Anh ta lạnh lùng nói: “Cha cậu leo lên từ xương cốt của người khác, cậu ngồi trên ngai vàng do xương cốt xây dựng để kế thừa của hắn ta. Có cha thì phải có con.”

Dung Gia Thượng đút tay vào túi quần, lãnh đạm nói: “Tôi nghĩ cha tôi thực sự có lỗi với chị gái của anh, đối với ông chủ Mạnh võng khai nhất diện. Tôi chỉ muốn xin ông chủ Mạnh trở về và ký một vài thỏa thuận với tôi. Kim kỳ lân sẽ trở về với chủ nhân ban đầu của nó, sau đó tôi sẽ đích thân hộ tống ngài và cháu ngoại bệnh tật kia quay về nước Mỹ. Ông chủ Mạnh, ngài thấy như thế nào?”

“Dung Định Khôn đã nuôi dậy một đứa con nhân từ như vậy.” Mạnh Tự An nhướng mày cười lạnh.

“Không cần khách khí.” Dung Gia Thượng không cho là đúng mà cười khẽ, “Mời ông chủ Mạnh lên xe.”

Người nhà họ Dung lao tới, bao vây Mạnh Tự An. Mã Đại Qúy và nhóm người của hắn ta bị lục soát người, giao nộp vũ khí đầu hàng, trói lại đưa sang một bên.

Một chiếc ô tô màu đen dừng ở đầu ngõ.

“Ông chủ Mạnh, mời!” Dung Gia Thượng bước tới. Mạnh Tự An hai tay bị trói, nhưng không thấy một chút quẫn bách nào. Anh ta nghiêng đầu, nở một nụ cười châm biếm không rõ với Phùng Thế Chân, người đang ưu nhã lên xe, giống như sắp chạy tới bữa tiệc yến hội vậy.

Dung Gia Thượng quay lại nắm lấy tay Phùng Thế Chân, cùng nhau kéo cô vào trong xe.

Phùng Thế Chân trong lòng đang điên cuồng gõ trống, một âm thanh mãnh liệt đang nhắc nhở cô không được làm theo. Nhưng mà, cơ thể giống như bị khống chế, ngoan ngoãn di chuyển cùng với Dung Gia Thượng.

Thời điểm cô hoàn hồn lại, người đã ngồi trên xe. Dung Gia Thượng bá đạo đem cô ôm vào trong lồng ngực, im lặng tuyên thệ, chiếm làm của riêng. Mà đối diện với buồng xe rộng rãi là Mạnh Tự An, người đang bị kẹp giữa hai tên côn đồ.”