Lưu Quang Chi Thành

Chương 108



Edit: Bờ Lu

Cùng lúc đó, Phùng Thế Chân thực sự phát điên lục tung khắp nhà.

Mạnh Cửu vừa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài vừa quan sát Phùng Thế Chân đang lục tung mọi thứ trong phòng, xem đến say sưa.

Căn phòng này chỉ rộng cùng lắm 20 mét vuông, bài trí vô cùng đơn giản với vài bộ bàn ghế. Phùng Thế Chân tìm kiếm giản lược, biết rằng Mạnh Cửu sẽ không đặt chìa khóa ở nơi dễ dàng tìm thấy. Thiếu niên này tuy rằng tinh thần không bình thường nhưng anh ta không phải là kẻ ngốc. Cháu trai do Mạnh Tự An một nay nuôi lớn, cho dù là người điên cũng phải là một kẻ điên thông minh.

“Cô tìm không thấy đâu!”, Mạnh Cửu cười thật tươi, “Anh hai đã dặn tôi không cần đưa cho cô!”

“Để trên người sao?” Phùng Thế Chân hỏi, “Đừng tưởng tôi không dám lục soát người anh”.

“Không có!” Mạnh Cửu lắc đầu, “Cô vĩnh viễn không tìm thấy, đừng uổng phí sức lực. Buổi đấu giá sắp bắt đầu. Phùng tiểu thư không muốn cùng tôi tới xem sao? Cô đoán xem ai sẽ lấy được Kim Kỳ Lân?”

Ai là người chiến thắng cuối cùng.

Thông điệp trước khi Mạnh Tự An rời đi vang trong đầu Phùng Thế Chân. Cô chợt bừng tỉnh, trong nháy mắt nhận ra Mạnh Tự An khi nào sẽ ám sát Dung Gia Thượng.

Phùng Thế Chân bước nhanh tới túm lấy cổ áo Mạnh Cửu, kéo cơ thể gầy yếu của hắn qua.

“Cậu muốn thế nào mới chịu đưa chìa khóa?”

Mạnh Cửu hưng phấn nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhưng đầy giận dữ của Phùng Thế Chân, hắn cười khanh khách rồi nghiêng đầu đáp, “Cô như vậy thật là đẹp mắt. Quay đầu, để anh hai đem cô cho tôi làm người mẫu, mỗi ngày đều vẽ cô, có được không?”

Phùng Thế Chân buông tay ra, Mạnh Cửu ngã ngồi trở về xe lăn, tiếp tục nhìn cô cười nhăn nhở.

“... Quý vị như vậy đã sẵn sàng. Bây giờ, chúng ta hãy bước vào phần đấu giá chính thức...”

Trong đầu Phùng Thế Chân hiện lên từng bức tranh quỷ dị trong phòng tranh của Mạnh Cửu.

Những phụ nữ bị cầm tù, tái nhợt tiều tụy, ốm yếu hốc hác, ai cũng mang theo ánh mắt căm thù... Những cánh hoa trong tay bị bóp nát, héo úa điêu tàn.

Hoa cẩm chướng, hoa tặng mẹ...

“Vật phẩm giá khởi điểm mười vạn khối. Mời quý vị ra giá!”

“Mười vạn mốt”.

“Tiên sinh số 03 ra giá mười vạn mốt. Có vị nào cao hơn không?”

“Mười vạn hai” Có người hô theo sau.

Do giá khởi điểm khá cao, người đấu giá cũng không thực tình hưởng ứng. Hashimoto vốn không rảnh, Dung Gia Thượng đã trở về nhưng không vội ra tay, dường như đối với Kim Kỳ Lân này vẫn còn nghi ngờ thật giả.

Mạnh Tự An đứng trong đám người hàng phía sau, nghiêng đầu nhìn lướt qua một góc phía lầu hai.

Trong căn phòng tối tăm, người đàn ông mặc đồ đen cầm súng bắn tỉa, nửa quỳ phía sau cửa sổ. Nòng súng ngăm đen gắn ống giảm thanh từ từ vươn ra khỏi cửa sổ. Trong tầm mắt hiện lên vẻ điển trai, lãnh đạm và kiêu ngạo của Dung Gia Thượng.

Một cái tát vang dội trong phòng kín.

Mạnh Cửu bị đánh ngã lăn trên nền đất, đôi chân teo tóp co quắp lại, cả người đều run lên. Trên khuôn mặt tái nhợt in dấu một bàn tay, đôi mắt hắn đầy hoảng sợ, giống chó con đang nhìn con dao xẻ thịt.

“Đều là lỗi của ngươi!” Phùng Thế Chân hung hăng nhìn thiếu niên trên mặt đất, giả vờ dùng ngữ khí ác độc nhất có thể mà mắng, mà rít gào, cố gắng hết sức bắt chước những phụ nữ bệnh hoạn và điên rồ trong tranh của Mạnh Cửu.

“Ngươi là đồ quái vật, ngươi hủy hoại ta! Nếu không có ngươi, ta sẽ không trở thành thế này! Đều là lỗi của ngươi!”

Cô lao tới, mỉa mai đấm đánh, xô đẩy thiếu niên đã hồn vía lên mây.

"Đi chết đi! Ngươi vốn dĩ không nên sinh ra! Tại sao không chết?"

Cô khống chế được lực độ, dùng sức không đến nỗi thực sự làm tổn thương hắn. Nhưng lời nói mới là vũ khí sát thương mạnh mẽ nhất, như một lưỡi dao sắc bén chém rách lớp ngụy trang trên da mặt Mạnh Cửu.

Thiếu niên này bị cô xô đẩy, run rẩy đến phát sốt, hai mắt trợn trừng, tròng mắt lằn lên tia máu. Phùng Thế Chân đã biết suy đoán của mình là đúng, dứt khoát đưa tay bóp cổ Mạnh Cửu.

“Đi chết đi!”

“Mười lăm vạn! Tiên sinh số 20 ra giá mười lăm vạn. Còn ai cao hơn không?”

Dung Gia Thượng cuối cùng cũng ra giá, “Mười sáu vạn”.

Một hơi nâng liền một vạn khối. Dung Gia Thượng lần thứ hai khiến cả hội trường náo động.

Người chủ trì hưng phấn kêu to: “Tiên sinh số 07 gọi mười sáu vạn...”

“Mười bảy vạn”. Mạnh Tự An đưa thẻ bài, tươi cười nhã nhặn.

Dung Gia Thượng nghiêng đầu, lần thứ hai đưa thẻ.

“Mười tám vạn”.

“Mẹ, đừng!”

Mạnh Cửu òa khóc.

“Không, mẹ ơi! Con sai rồi! Con không dám nữa! Mẹ ơi!”

Mạnh Cửu khóc lóc giãy giụa, đưa cánh tay khô gầy lên trước mặt, cố gắng che lấy chính mình vì sợ hãi.

Phùng Thế Chân thấy thế tránh không khỏi đau lòng, cô bóp cánh tay Mạnh Cửu, cắn răng hung tợn nói, “Con biết sai rồi chứ?”

Mạnh Cửu nước mắt nước mũi giàn giụa gật đầu, cuộn tròn thân mình như chó con bị vứt bỏ, lấy lòng bắt lấy góc váy Phùng Thế Chân.

“Con sai rồi, mẹ, con không dám nữa! Đừng đánh con, con sẽ nghe lời! Sẽ nghe lời!”

Phùng Thế Chân khó chịu nhắm mắt, buông lỏng cánh tay.

“Con biết con sai ở đâu không?”

Mạnh Cửu khóc nức nở, mờ mịt lắc đầu. Biểu tình của hắn so với trẻ con bốn năm tuổi không có gì khác biệt. Có lẽ, tồn tại trong thân thể thiếu niên này cũng chỉ là đứa trẻ, vĩnh viễn là một đứa trẻ hoảng sợ đáng thương.

“Con giấu chìa khóa”. Phùng Thế Chân nói, “Mẹ muốn ra ngoài, con đem chìa khóa giấu ở đâu?”

Mạnh Cửu run run, có chút không tin tưởng nhìn Phùng Thế Chân.

Vẻ mặt Phùng Thế Chân đột nhiên cực kỳ ôn nhu, còn duỗi tay vuốt ve bả vai run rẩy cùng khuôn mặt lạnh lẽo.

“Mẹ lấy được chìa khóa liền có thể đi ra ngoài. Mẹ đưa con theo cùng, chúng ta đi tìm ba, được không?”

Mạnh Cửu mắt sáng rực lên, “Thật không? Chúng ta đi tìm ba ba?”

“Thật”. Phùng Thế Chân nhẹ nhàng nói, “Con ngoan như vậy, ba nhìn thấy sẽ thực vui vẻ. Nói với mẹ, con để chìa khóa ở đâu?”

Mạnh Cửu giống mèo con được cưng nựng liền híp mắt, đưa tay chỉ miếng sàn gỗ hơi lỏng ở góc tường.

“25 vạn” Dung Gia Thượng thong dong trấn định.

Khách khứa vây quanh đều trợn tròn mắt. Hai lăm vạn có thể mua được cả một miếng đất tại khu phố sầm uất nhất Thượng Hải, Dung đại thiếu gia lại nguyện ý đem đổi một vật còn không bằng cái nắm tay. Tính là quốc bảo thì thế nào, ăn thì không dùng cũng không được, trưng trong nhà thì sợ trộm cướp.

Nhưng hiển nhiên Mạnh Tự An vẫn cùng Dung Gia Thượng giằng co, bám theo sát giá: “28 vạn!”

“30 vạn!” Dung Gia Thượng kêu ngay sau.

“Con trai ông điên rồi à?” Dung phu nhân muốn ngất, đôi tay gắt gao nhéo cánh tay Dung Định Khôn.

“Đừng ồn”. Dung Định Khôn cố nén đau, “Phụ nữ các người biết cái gì!”

“Tiền nhà ta không phải của mình nó!” Dung phu nhân cả giận, “Ở dưới còn bao nhiêu trẻ con như vậy. Chúng không phải con của ông sao?”

Dung Định Khôn cùng vợ nói chuyện không thông, dứt khoát không cần phản ứng lại. Dung phu nhân tức đến nổi trận lôi đình lại không dám ở hội trường náo loạn, nhẫn đến muốn lên cơn đau tim.

Phùng Thế Chân dùng sức bẻ sàn nhà gỗ, những ngón tay nứt móng lưu lại từng vệt máu trên ván gỗ. Cô hít vào một hơi, lấy được một xâu chìa khóa.

Mạnh Cửu trong lòng run sợ quan sát nhất cử nhất động của cô, ánh mắt xen lẫn hoảng sợ cùng khao khát. Có lẽ trong trí nhớ, thời khắc mẹ đối với hắn ôn nhu quá ít ỏi, khiến hắn cảm thấy hưởng thụ lại cảm giác có chút không chân thật.

Phùng Thế Chân thương hại nhìn hắn, khẽ than một tiếng.

“Con... rất ngoan!” Nói xong, bàn tay nhanh như dao cắt bổ xuống sau đầu Mạnh Cửu.

Vệ sĩ nhiệm vụ canh cửa từ lâu đã được Mạnh Tự An phân phó không được mở bất luận có xảy ra chuyện gì bên trong. Cho nên thời điểm Phùng Thế Chân phá cửa cùng Cửu thiếu khóc nháo hắn đều không chút sứt mẻ.

Thế nhưng không nghĩ tới, cửa lại tự mở ra.

Phùng Thế Chân đầu tóc rối bời chạy ra, làm như không thấy vệ sĩ đang rút vũ khí, hoảng loạn hô: “Cửu thiếu phát bệnh ngất rồi, miệng còn sùi bọt mép! Tôi bắt không còn mạch đập! Mau, mau tìm thầy Tây y tới đây!”

Bảo tiêu bán tín bán nghi thăm dò nhìn lại, quả thực thấy Mạnh Cửu bất tỉnh nằm trên mặt đất. Cửu thiếu so với Phùng Thế Chân quan trọng hơn nhiều, hắn lập tức phóng vào kiểm tra.

Vệ sĩ vừa chạy tới bên người Mạnh Cửu, cánh cửa phía sau ầm một tiếng đóng chặt lại.

Phùng Thế Chân đem chìa khóa ném đi, mặc kệ tiếng phá cửa, hướng phía cầu thang mà chạy.

Cuối hành lang một mảnh sáng ngời, tựa như mặt trời vừa vừa ló khỏi đám mây, ấm áp chiếu vào đôi mắt trong veo như nước mùa thu, ánh lên lớp mồ hôi mỏng như sương mai trên gò má nữ nhân đang vội vàng chạy tới.

Tiếng giày da Phùng Thế Chân dồn dập bước, hướng tới nơi ánh sáng cuối đường.

“38 vạn! Tiên sinh số 7 ra giá 38 vạn! Xin hỏi còn ai ra giá cao hơn không?” Người chủ trì hưng phấn đến lạc giọng.

Mạnh Tự An sắc mặt trầm tĩnh như nước, giữa một mảng náo động buông xuống hào bài, hơi nghiêng người nhìn Dung Gia Thượng.

“38 vạn lần thứ nhất!”

“38 vạn lần thứ hai!”

“38 vạn thành giao! Chúc mừng tiên sinh số 7, Dung công tử!”

Dung Gia Thượng ở trong tiếng hò reo như thủy triều mà nở nụ cười đạm mạc, tựa như không phải đang vung tiền như rác mua được một món đồ cổ nho nhỏ mà hưng phấn đắc ý. Tư Nghị tiểu thư mời anh lên đài, lúc đi ngang Mạnh Tự An còn cùng hắn bắt tay.

“Đa tạ Mạnh lão bản khiêm nhường”.

“Không cần khách khí”. Mạnh Tự An nói, “Chỉ là vật quy nguyên chủ, phải không?”

“Nhất định!” Dung Gia Thượng chỉnh lại cà vạt, bước theo dáng người thướt tha Tư Nghị tiểu thư lên sàn đấu giá.

Phùng Thế Chân chạy xuống cầu thang giữa một rừng tiếng ồn.

Cô bước chân nhẹ nhàng, thân ảnh nhanh nhẹn, mái tóc xoăn lòa xòa bay bay, cả người tản ra khí thế điên cuồng mà tuyệt vọng, giống như con thiêu thân lao vào trong lửa.

Nụ cười Mạnh Tự An âm trầm đắc ý gặp cô liền đông cứng lại. Hắn sửng sốt, ngay sau đó lộ ra sắc mặt hung ác nham hiểm, lập tức nghiêng đầu hướng lầu hai ra ám hiệu. Cánh tay hắn nâng lên, đồng hồ phản chiếu một thứ ánh sáng vô cùng chói mắt.

Phùng Thế Chân trong mắt đã không còn nhìn thấy ai khác. Cô ra sức đẩy khách khứa cản đường, lao như điên vào sàn đấu giá giữa những lời phàn nàn.

Dung Gia Thượng kinh ngạc nhìn cô chạy đến, bốn mắt chạm nhau, bàn tay đang định tiếp lấy hộp đựng Kim Kỳ Lân ngược lại dang tay đón lấy thân ảnh đang lao về phía mình.

Chiếc váy vàng sẫm bay phấp phới trong không trung, vẽ ra một luồng sáng rực rỡ, lóe lên chói mắt.

Trong cơn náo động, Phùng Thế Chân đem Dung Gia Thượng đẩy gục xuống sàn.

Bùm –

Chiếc hộp đựng Kim Kỳ Lân đột nhiên vỡ tung, mảnh thủy tinh bắn tung tóe!

Tư Nghị tiểu thư đưa tay che ngực, máu đỏ tươi dòng sau theo dòng trước trào qua kẽ tay rơi xuống. Khuôn mặt xinh đẹp và non nớt vẫn còn nguyên hoảng sợ, cô loạng choạng hai bước, nhìn chăm chú vào đám đông rồi ngã xuống.

“A-- Giết người rồi--!”

Mạnh Tự An mặt đầy hung ác nâng tay, đưa năm ngón tay làm ám hiệu chém xuống.

Tiếng hoảng sợ thét chói tai vang vọng toàn đại sảnh, tiếng súng lần thứ hai vang lên, mở màn cho một vụ ám sát lúc nửa đêm.