Lưu Quang Chi Thành

Chương 110



Edit: Joly

Chiếc xe chạy vun vút trên con phố vắng lặng lúc nửa đêm.

Với nụ cười trên môi, Mạnh Tự An thoải mái dựa lưng vào ghế.

Đôi mắt của Dung Gia Thượng sáng bừng trong chiếc xe u ám, như đôi mắt thú săn mồi vào ban đêm, cảnh giác và bình tĩnh, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào con mồi.

Hai người đàn ông, một già, một trẻ, một lão già gian xảo, một thanh niên gan dạ.

Xung đột tưởng chừng như bùng phát nhưng lại bị dập tắt một cách kỳ lạ, như thể cả hai bên đều đang chờ cơ hội tiếp theo để phá vỡ thế bế tắc.

Ánh mắt Mạnh Tự An nhìn vào cái cổ trần của Phùng Thế Chân, lông mày hắn khẽ cau lại, nói: "Cô làm mất chiếc vòng cổ san hô mà tôi tặng à?"

Phùng Thế Chân vô thức chạm vào cổ áo. Dung Gia Thượng nắm tay cô, siết chặt, nói: "Chỉ là một sợi dây san hô, mất rồi thì thôi. Nó nhìn rất lỗi thời, không thích hợp với những cô gái trẻ như Thế Chân."

Một chuỗi hạt trơn được đeo vào cổ tay Phùng Thế Chân. Cô ngạc nhiên cúi đầu xuống, thấy một chuỗi hạt màu đỏ phương nam quen thuộc đang đung đưa trên cổ tay trắng nõn của mình.

“Nó rất hợp với em.” Dung Gia Thượng nắm chặt tay Phùng Thế Chân, cười nhẹ, “Thế Chân giống như một bông sen nước, không cần phải chạm khắc quá nhiều. Có người không hiểu vẻ đẹp của em, phải trang điểm cho em, nhưng họ đều thất bại. "

Mạnh Tự An cười khúc khích, "Có vẻ như cậu rất hiểu cô ấy."

Tim của Phùng Thế Chân hẫng một nhịp.

Mạnh Tự An chậm rãi nói với giọng trầm cùng giọng điệu đầy ác ý: "Cậu nên hỏi người phụ nữ xinh đẹp trong tay cậu, cô ấy là người như thế nào."

Phùng Thế Chân dù đã chuẩn bị trước, nhưng khi đến giờ phút này, cơ thể cô vẫn không khỏi cứng đờ như một tảng đá. Như thể chờ đợi vận mệnh báo trước sẽ giáng xuống mình, với tiếng chuông ngân, vầng hào quang, lớp ngụy trang bong ra từng li từng tí, lộ ra bộ mặt thật đã che giấu bấy lâu nay, để chờ bị xử án.

“Sao cậu không nghĩ đến, bao nhiêu chuyện bất thường đã xảy ra kể từ khi cô Phùng vào nhà Dung gia?” Mạnh Tự An hứng thú với sắc mặt tái nhợt của Phùng Thế Chân, “Ai đã đánh cắp thông tin? Ai giúp nha đầu đó trốn thoát? Bạn tốt và họ hàng trở mặt với nhau, ai đã xúi giục ly gián? "

Phùng Thế Chân đứng bất động, cảm thấy cánh tay ôm lấy mình của Dung Gia Thượng nới lỏng. Cô không nhìn lên Dung Gia Thượng, nhưng cô có thể cảm thấy ánh mắt thiêu đốt của người đàn ông đó đang cháy trên mặt cô.

“Ông Mạnh muốn nói gì?” Dung Gia Thượng nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói đều đều rõ ràng, tựa hồ có ánh trăng, bình lặng không chút lưu tình, “Ý ông là cô ấy từ lâu đã biết chính cha tôi là người đốt Văn Xuân Lí? Cô ấy tiếp cận tôi để trả thù?"

Hơi thở hỗn loạn cuộn trào trong lồng ngực, như thể làm rỗng phổi. Tim như bị cắm vào một lưỡi dao sắc bén làm bằng băng, cảm giác ớn lạnh và đau buốt từ lồng ngực, theo máu, lan ra khắp nơi trên cơ thể.

Anh ta biết!

Anh ta biết?

“Còn gì nữa không?” Dung Gia Thượng tiếp tục, “Cô ấy là người ông đã cử đi. Để cô ta tạo ra hỗn loạn, đánh cắp thông tin, rồi nhân tiện dụ dỗ tôi, dụ dỗ tôi phản bội gia đình và bỏ đi với cô ta? Ông Mạnh, chiêu này cũ quá. Nếu ong muốn chơi với tôi, ông phải làm điều gì đó mới. "

Phùng Thế Chân hơi cúi đầu, khuôn mặt của cô ẩn trong bóng của ánh đèn, nhợt nhạt như đá cẩm thạch. Chiếc khiên dùng để ngụy trang bấy lâu nay vốn được làm bằng thủy tinh, từ lâu nó đã bị bao phủ bởi những vết nứt mà cô không thể nhìn thấy. Lúc này, khi bị chạm nhẹ, nó chợt vỡ vụn.

Dung Gia Thượng sớm đã biết rồi.

Ánh mắt của Mạnh Tự An chuyển từ khuôn mặt ảm đạm của Phùng Thế Chân sang khuôn mặt nghiêm nghị của Dung Gia Thượng, như thể hắn đã hiểu ra điều gì đó, hắn bật cười.

"Hèn gì trước đây cô từ chối đi cùng với cô ta. Thế Chân, cô đã nghe hết chưa?”

Phùng Thế Chân bất động.

Tay của Dung Gia Thượng vẫn nhẹ nhàng xoa bàn tay lạnh lẽo của Phùng Thế Chân, nói: "Ông Mạnh không biết đã cử bao nhiêu nhân tài đến nhà chúng tôi. Chúng tôi mềm yếu như vậy, làm sao có thể đáp ứng được? Tôi nghĩ ông cũng mệt rồi, ông nên chuyển sang một cách chơi mới. Ông đã gửi Thế Chân đến đây, Thế Chân thực sự là một người tuyệt vời. Tôi cũng muốn cảm ơn ông vì đã gửi cô ấy đến cho tôi. "

Mạnh Tự An cười nói: "Vậy thì cậu biết, Phùng Thế Chân vốn dĩ là đi quyến rũ cha mình?"

Phùng Thế Chân ngẩng đầu tức giận, nhìn chằm chằm Mạnh Tự An. Trong tiềm thức cô muốn bào chữa, nhưng rồi cô lại nghĩ, dụ dỗ hay không dụ dỗ, cô là gián điệp, có gì khác nhau?

Mạnh Tự An nhìn gương mặt tức giận của Phùng Thế Chân, đắc ý cười, “Cô ta nói cha không hứng thú với ả, nhưng cậu con trai thì rất thích. Tình cảm nam nữ, một thứ giả dối, không biết Dung thiếu gia mua cô ấy bao nhiêu?"

Phùng Thế Chân lại cụp mắt xuống, mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi lạnh áp vào má khiến gương mặt tái nhợt như tuyết.

Dung Gia Thượng vô cảm nhìn cô, không nói lời nào.

“Thế Chân, cô không muốn nói gì sao?” Mạnh Tự An cười hỏi.

“Thất gia đã nói tất cả những gì tôi có thể nói, tôi không còn gì để nói.” Giọng nói của Phùng Thế Chân khàn khàn, như người đã chết lặng từ lâu lần đầu mở miệng, “Tôi đã phản bội Thất gia, giờ ông có dìm tôi xuống nước, tôi cũng không có gì để phàn nàn. Về việc ... "

Cô quay sang, nhìn dáng vẻ lạnh lùng cứng rắn của Dung Gia Thượng. Dung Gia Thượng khẽ quay đầu lại, cặp mắt tựa như đất trời thanh xuân đột nhiên rời đi, ánh sáng dịu dàng dập tắt, tình yêu ấm áp cũng bị đóng băng. Anh nhìn cô bằng ánh mắt dò xét, xa lánh dửng dưng, phẫn uất âm ỉ.

Phùng Thế Chân đột nhiên hiểu ra.

Hóa ra là trong quá khứ, vì những mục đích khác nhau, họ đã cùng nhau xây dựng một giả tưởng để chiến đấu lẫn nhau.

Sự việc đã đến nước này, tất cả những ảo tưởng đã biến mất. Rốt cuộc ai thắng ai thua?

Môi của Phùng Thế Chân mấp máy, nhìn vào cặp mắt lạnh lùng của Dung Gia Thượng, nói: "Về việc của tôi và Dung thiếu gia, đó là việc của chúng tôi. Không dám làm phiền Thất gia."

Cô quay lại nhìn Mạnh Tự An, ánh mắt sắc bén.

Mạnh Tự An mỉm cười, tiếng cười của hắn trầm thấp, nhưng đầy sự mỉa mai, và đặc biệt chói tai.

"Tốt lắm ..." hắn nói, "Hy vọng cô sẽ không hối hận."

Lông mày của Dung Gia Thượng đột nhiên cau lại.

Phùng Thế Chân nhìn thấy cổ tay đang vặn vẹo của Mạnh Tự An, kêu lên, "Bắt lấy hắn-"

Ngoài cửa sổ chợt lóe lên một tia sáng chói mắt, tiếng ô tô chạm vào gầm, phát ra tiếng động lớn, thùng xe bị đập mạnh suýt lật nhào. Tấm kính cửa sổ đồng loạt vỡ tung, xe phanh gấp, quay vòng một cách mất kiểm soát, rồi đâm thẳng vào một cột điện thoại.

Dung Gia Thượng ôm Phùng Thế Chân trước khi va chạm, đè cô xuống ghế sofa, bảo vệ cô khỏi các mảnh vỡ thủy tinh. Cú va chạm dữ dội khiến mọi người trên xe mất kiểm soát. Dung Gia Thượng bám chặt lấy Phùng Thế Chân, vai phải đập vào cửa xe, một cơn đau nhói truyền đến.

Tài xế la hét, rồi bị bắn chết bởi một kẻ giết người. Cửa xe mở ra, bốn năm cánh tay chìa ra đỡ Mạnh Tự An ra ngoài.

“Mang ả ấy đi.” Mạnh Tự An lau máu trên trán, chỉ vào Phùng Thế Chân.

Phùng Thế Chân bị kéo thô bạo ra khỏi người của Dung Gia Thượng. Cô choáng váng, cơ thể đau nhức, chân và tay rỉ vài vết máu do miểng thủy tinh.

“Buông cô ấy ra!” Dung Gia Thượng hét lên, cơ thể vừa cử động, vai lại đau nhói.

Mạnh Tự An nhếch mép nhìn cậu, lấy súng của đàn em chĩa vào đầu cậu.

“Đừng!” Phùng Thế Chân dùng hết sức để thoát khỏi cánh tay của bọn đàn em, bay tới đẩy tay Mạnh Tự An. Viên đạn đập vào đèn đường đối diện, phát nổ.

“Khốn nạn!” Mạnh Tự An tức giận tát Phùng Thế Chân, hất cô xuống đất, “Đến mức này rồi cô còn muốn bảo vệ hắn?”

“Mạnh Tự An, ngươi chết đi!” Dung Gia Thượng hét lên, hai mắt nứt ra.

Người của Dung gia cuối cùng cũng đuổi kịp, người của Mạnh gia ngay lập tức chống trả, bảo Mạnh Tự An rút lui.

Trước khi Mạnh Tự An có thể cho Dung Gia Thượng một phát súng, hắn đã bị đàn em trung thành kéo đi, tống vào một chiếc xe hơi. Phùng Thế Chân cũng bị đưa vào. Tài xế nhấn ga và phóng đi.

Người của Dung gia cứu thiếu gia ra khỏi chiếc xe phế liệu. Dung Gia Thượng chống cánh tay bị thương, nhìn ánh đèn pha lờ mờ đi xa, hai mắt đỏ hoe, như một con báo hoàn toàn bị chọc giận.

“Bám theo!” Cậu phun ra đờm máu, “Không thể để cho hắn thoát!

“Thiếu gia!” Một chiếc xe ô tô lao tới, thuộc hạ trong xe hét lớn, “Lão gia bị bắn, đang được cấp cứu trong bệnh viện. Nhị tiểu thư cũng mất tích. Triệu nhị gia đang trong bệnh viện, sai chúng tôi mời cậu qua.”

Đường gân trên trán Dung Gia Thượng lộ ra, cả người run lên. Các thuộc hạ sợ hãi giữ lấy cậu. Dung Gia Thượng thở hổn hển, nhắm chặt hai mắt, một lúc sau mới mở ra, hơi thở mới bình tĩnh trở lại.

“Cử người đi theo Mạnh Tự An, nếu có chuyện gì thì báo cho tôi ngay lập tức.” cậu ra lệnh, cuối cùng liếc nhìn về hướng đèn xe biến mất, “Đến bệnh viện.”