Lão Đại Hôm Nay Không Muốn Làm Người

Chương 5: Bạch Đại Súc Sinh, Hung Ác Đập Tan Vạn Phiếu Bầu



Bữa ăn kỳ lạ tiếp tục.

Có lẽ Mục Vân Hà và Giang Nam Chi đã quen với trạng thái không phải người của hai người kia, tố chất tâm lý vững hơn kim cương, câu chuyện liền kết thúc, Mục Vân Hà hơi kiềm chế nói.

“Ăn cơm xem điện thoại làm gì?”

Đang ăn, Cố Dã dành ít thời gian liếc Giang Nam Chi để nhắc nhở cô ấy.

“Có việc cần giải quyết."

Tằm mắt rời khỏi điện thoại,, Giang Nam Chi ngẩng đầu lên, cong môi tiếp tục giải thích: "Vòng bình chọn thứ hai của Light Cup sẽ bắt đầu vào tối nay. Ah, ngoài một trăm bộ tác phẩm yêu cầu đánh giá bên ngoài của mỗi giám khảo, giám khảo chính nắm ± 10.000 phiếu nắm quyền sinh sát "

Mục Vân Hà nói: "Phân biệt phiếu chính và phụ sao?"

"Đúng vậy, có nghĩa là thêm nhóm và trừ nhóm, cộng trừ nhóm, ± 10.000 nhóm, giám khảo có thể bỏ phiếu tự do trong số phiếu quy định, xem như có thể nắm quyền phát biểu với 20.000 phiếu bầu. Chỉ có điều nhóm này không đáng kể, Light Cup tổ chứng 20 năm rồi, đến nay vẫn chưa có giám khảo nào có thể coi là nắm quyền phát biểu trong nhóm 20.000. Tuy nhiên, nhóm này rất yếu. Light Cup đã tổ chức 20 năm, và vẫn không có giám khảo nào bỏ phiếu. Bỏ phiếu tích cực thì không nói, nếu bỏ phiếu tiêu cực sẽ đắc tội với nhiều người.

Cố Dã bình luận: "Rất lãng phí."

"... " Thoáng nhìn hắn một cái, Giang Nam Chi không muốn bốc hỏa, nói tiếp: "Chỉ có điều, nhóm tác giả mới bọn em đang đoán Bạch Đại có thể thu hút sự chú ý của mọi người dựa vào số phiếu bầu này đấy. Liệu có trở thành "Người đầu tiên trong lịch sự bỏ phiếu tiêu cực" hay không. Dù sao với loại người này cũng chẳng có giới hạn thấp nhất."

Nhắc tới Bạch Đại, Mục Vân Hà nhìn về phía Bạch Thuật đang ăn lẩu, tò mò hỏi: "Tiểu tiên nữ, không phải em là fan của Bạch Đại sao, hắn là người như vậy sao?"

“Khụ”

Giang Nam Chi bị sặc bởi một ngụm nước chanh.

“Em gái, em có suy nghĩ như vậy không?” Giang Nam Chi nghĩ Bạch Thuật tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, liền an ủi: “Nhân phẩm của hắn ta kém cỏi, thù dai, keo kiệt, hung dữ và vô nhân đạo. Mặt của hắn ta thậm chí không đẹp bằng truyện tranh...Khác với Bức tranh biếm họa của Legend of Zero, tuy là cô ấy tính khí cũng khác người, nhưng ít nhất...cô ấy trẻ trung xinh đẹp."

Bạch Thuật: “……”

Bây giờ bầu cho cô một vạn phiếu xấu còn kịp không?

Cầm bia lên uống một hớp, Bạch Thuật bình tĩnh thấp giọng hỏi: "Bút danh của cô là gì?"

“Ồ, chị là Hận Trường Sơn, vòng đầu chị ở top 10”. Giang Nam Chi giới thiệu có chút kiêu ngạo.

"..."

Oh, tất cả các khía cạnh của tác phẩm đều bi thảm đến mức tôi không dám nhìn thẳng.

Bỏ đi.

Rốt cuộc đã thảm rồi, không cần thảm hơn nữa.

*

Ăn xong lẩu, bốn người cho nhau WeChat, tạm biệt ở tiệm lẩu.

Trường học thắp sáng đèn neon lan rộng khắp thành phố, từng chấm nhỏ lập lòe khi thành phố về đêm. Cơn gió thoảng qua, tiết trời se lạnh, một chiếc lá vàng khô bắt đầu rơi, cuối cùng mùa thu cũng sẵn sàng đổi chỗ.

Mục Vân Hà thong thả đi bên cạnh Bạch Thuật, "Trở về ký túc xá, hay là nhà thuê, anh đưa em tới đó."

“Nhà họ Kỷ.”

Câu trả lời đơn giản rõ ràng.

“Lại về nữa à?” Mục vân Hà nhíu mày “Em nhìn mẹ con nhà họ Kỷ không thấy phiền à?”

Vành mũ của cô hơi vểnh lên, đôi mắt mèo phản chiếu ánh đèn, đồng tử từ từ xuôi xuống như một dải ngân hà tan vỡ.

Bạch Thuật nhàn nhạt nói: “Ngày mai nhà họ Kỷ có vở kịch hay muốn xem.”

Khẽ gật đầu, Mục Vân Hà cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Đi thôi, đi nhà hàng thịt nướng trước, anh trai lái xe đưa em về nhà."

Bạch Thuật liếc xéo anh một cái và không nói gì.

Đi tới trước đèn xanh đèn đỏ, Mục Vân Hà nhìn đồng hồ, thoáng nhìn Bạch Thuật lấy một viên kẹo trái cây bỏ vào miệng, sau đó lấy giấy kẹo ra nhét vào trong túi anh, rất thản nhiên.

Mục Vân Hà: “……”

Đây không phải là em gái, đây là con gái.

Đèn xanh sáng.

Một cơn gió ập đến, bụi mù mịt, ánh mắt anh sáng lên, cao giọng nói: "Cố giáo sư nợ em cái gì?”

Đưa tay vào túi, Bạch Thiển khẽ "a" một tiếng rồi hơi nhướng mắt liếc anh một cái, cất bước đi về phía vỉa hè, lười biếng ném xuống ba chữ: “ Một mạng.”

*

“Một mạng?”

Giang Nam Chi có vẻ khiếp sợ, nhìn tên khốn trước mặt.

Đứng ở ven đường chờ xe buýt, thả lỏng hai tay, mi mắt hắn hơi rũ, ngón tay vọc hạt ngọc trên sợ dây đỏ, hạt ngọc xanh biếc, sợ dây đỏ từng vòng quấn lên đốt tay.

Không biết hắn đang suy nghĩ gì, khóe môi khẽ nhếch, ánh đèn đường mờ ảo, dáng vẻ vô cùng mê người.

Một lúc lâu sau, trong đầu bắt đầu nảy ra một ý nghĩ, Giang Nam Chi trợn to hai mắt, "Anh làm cho người ta sẩy thai à?”

Cố Dã: “……”

Càng nghĩ càng thấy hợp lý, Giang Nam Chi đau lòng chỉ trích: “Cố cầm thú, anh là người lớn, tại sao lại nhẫn tâm với cô ấy như vậy, anh có còn là con người không?! "

Một chiếc xe ngừng ở bên cạnh hai người.

Cố Dã bước tới, kéo cửa xe ra, một tay nắm lấy Giang Nam Chi vùi đầu vào trong xe, thở dài nói: "Chỉ số thông minh của em chấm dứt ở đây."

“Anh ——”

Giang Nam Chi cảm thấy sắp nổi lên một trận cuồng phong, đã thấy Cố Dã đóng cửa xe nhưng không lên xe.

Cô dựa vào cửa sổ trên cùng, thò đầu ra ngoài hỏi: "Anh không đi cùng sao? Anh thuê nhà rất gần trường mà.”

Đứng nhàn nhạt nhìn cô, lười biếng nói: "Anh sợ bị lây bệnh."

Giang Nam Chi khó hiểu: "Lây bệnh gì?"

Cố dã gằn từng chữ một, biểu tình nghiêm túc: “Thiểu năng trí tuệ.”

Xe khởi động.

“Họ Cố kia anh chết đi ——”

Tiếng thét giận dữ của Giang Nam Chi tản ra trong gió đêm, càng ngày càng xa.

…….

Lấy điện thoại ra, cố gắng giữ nguyên vị trí của mình, không nhúc nhích, mặc kệ là cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn chưa đọc, mở weChat xem danh sách mới, vừa thêm một người bạn, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt.

Một cô gái khô khan vô vị.

Nick name "WOW", và ảnh đại diện là một tấm ván trượt phác thảo, đen trắng, danh sách bạn bè trống rỗng.

Cố Dã nhập ghi chú.

Đổi thành: Chủ nợ nhỏ.

*

Trong xe, Bạch Thuật ngồi ở ghế phụ, có hơi buồn ngủ, nghiêng người tựa vào cửa xe, mắt nhắm hờ, nhìn chằm chằm cảnh đêm ngoài cửa sổ, mí mắt hơi khép lại.

" Reng reng ..."

Điện thoại bên dưới rung lên.

Bạch Thuật lấy điện thoại ra, tắt âm, sau khi tắt âm mới mở WeChat.

[ Thiếu nợ ]: Bạn nhỏ, cuối tuần nhớ đi học thay anh trai.

Mục Vân Hà liếc nhìn cô, “Làm sao à?”

Bạch Thuật không trả lời, cầm điện thoại nói: "Cố Dã nói tuần sau anh đi học đi, nếu không sẽ đánh rớt anh."

Mục Vân Hà: "..."

Anh không xứng được giáo sư Cố trực tiếp thông báo qua WeChat sao?!

*

Đúng 0h đêm hôm đó, đúng giờ mở phiếu đợt hai, độc giả online mang những phiếu bầu, chuẩn bị vote cho những tác phẩm truyện tranh mà họ yêu thích.

Tối hôm đó, 12 giờ đêm, đợt bỏ phiếu thứ hai của Light Cup, độc giả online ôm nhóm mới phát hành. chuẩn bị bỏ phiếu cho những tác phẩm châm biếm mà mình yêu thích.

Một lát sau -

Một lần làm mới, đôi mắt chết lặng.

Vốn dĩ dựa theo số phiếu bầu thì Thanh Y Nhan phải xếp thứu nhất, nhưng đột nhiên biến mất, Kéo xuống dưới vẫn không tìm thấy.

Độc giả ngạc nhiên liệu có phải hệ thống lag rồi không, kết quả họ vẫn chưa từ bỏ kéo xuống dưới, đến trang cuối cùng, hàng cuối cùng, rốt cuộc cũng tìm được tên "Thanh Y Nhan".

Độc giả: “……”

[Hệ thống]:

[Giám khảo · XXX] đã xếp hạng tác phẩm Thanh Y Nhan "One Eye" là 100 phiếu bầu cao nhất.

[Giám khảo · XXX] đã ghi được 666 phiếu bầu cho tác phẩm "One Eye".

...

[Giám khảo White] đạt -10.000 phiếu bầu cho tác phẩm "One Eye".

Tổng lượt bình chọn cho "One Eye": -7900 lượt bình chọn.

…….

[Giám khảo White] Đầu nhóm bỏ phiếu xấu: Đứng trên vai người khác có ổn không

Độc giả: "..." Tên, khốn, mày, tiêu, đời, rồi!