Lão Đại Hôm Nay Không Muốn Làm Người

Chương 4: Lời Của Chủ Nợ Tôi, Cảm Phiền Nghe Theo Một Chút.



"Mã Đức, nếu White ở ngay trước mặt tôi, tôi sẽ đánh hắn ta phải gọi tôi bằng bố! Hắn tổn thương tự ái của tôi cậu biết không, Cố Dã, hắn tổn thương lòng tự tôn của tôi! Nếu tôi mà yếu đuối một chút thì chắc đã nhảy lầu rồi!"

"Không cần phải thế." Thanh âm tùy hứng lại ngứa đòn quen thuộc của Cố Dã vang lên, "Hắn nói sự thật, còn phải gánh vác thêm một mạng, có oan quá rồi không?"

Bạch thuật: “……”

Nữ sinh bị tên cầm thú vô tình dọa đến nghẹn lời.

Sau một lúc lâu, cô cuối cùng cũng bùng nổ, "Anh có trái tim không vậy? Anh còn có lương tâm không?! Em hỏi anh, anh có lương tâm không vậy!" Một hơi tra hỏi những ba lần, nữ sinh ngay cả thở cũng không kịp thở, nổi giận mắng, "Cố cầm thú nhà anh là đồ vô tâm! Cả một câu tiếng người cũng không nói!"

Cố Dã cũng không tức giận, trong lòng mang theo ý cười: "Không phải anh mời em ăn lẩu đây sao?"

"Ăn lẩu?" Nữ sinh hít sâu một hơi, không thể tin được, "Rõ ràng ý anh là ‘ Muốn ăn lẩu à, cho em cơ hội, xem em khóc thành cái dạng gì?’”

"Em vì để ăn lẩu mà gạt anh, giả bộ đòi sống đòi chết nhảy lầu?"

Tên cầm thú phát huy kiểu cách không làm người của mình đến cực hạn, hời hợt thêm một nhát dao sâu, còn bồi thêm một câu nói: “Không cần phải vậy, anh đây không thiếu tiền."

“…… Cố Dã anh làm người thì anh sẽ chết à!”

*

Mục Vân Hà bưng hai đĩa nước tương tới, nghiêng lưng đưa một phần cho Bạch Thuật, hỏi: "Sao anh nghe cái tên này quen quen?"

“Nghe nhầm rồi.”

Bạch Thuật nhàn nhạt đáp, dùng điện thoại di động quét mã QR, chuẩn bị chọn nguyên liệu cho nồi lẩu.

Mục Vân Hà không mảy may nghi ngờ.

Khi bước sang phía đối diện, hắn định ngồi xuống thì bắt gặp bạn học.

Các bạn học cao hứng chào hỏi: "Anh Mục, tại sao anh trốn tiết học của Cố giáo sư, còn nhờ một tiểu cô nương tới học thay, cũng công nhận nhỏ này mồm miệng cũng rất độc địa——“

Giọng nói bỗng im bặt.

Bạn học ánh mắt rơi xuống đáy sông, sắc mặt trở nên cứng ngắc, xấu hổ: "Cố giáo sư.".

Mục Vân Hà và Bạch Thuật nghe tiếng thì lia mắt nhìn tới.

Dưới ánh đèn vàng, dáng người cao lớn, áo sơ mi trắng cùng quần tây, vạt áo cởi ra lộ ra cổ cùng xương quai xanh, gợi cảm không kiềm chế được, dựa vào bên hông vách ngăn, tay bỏ vào túi quần, tướng đi vững chãi.

Đuôi mắt hồ ly dài và hẹp hơi cong lên, có vẻ như đang đùa giỡn, nhưng lại thanh cao, trong trẻo , lạnh lùng, trong bóng tối ảm đạm còn có một chút kiêu ngạo.

Tầm mắt Mục Vân Hà đảo qua, mi mắt Cố Dã hơi rũ xuống, nhìn thấy Bạch Thuật thì ý cười hiện lên.

Hắn mở miệng cười: "Tiểu ân nhân, cho phép tôi và học trò tôi ghép bàn nhé?"

Bạch Thuật muốn từ chối, nhưng sau khi thấy Mục Vân Hà có ý không muốn, ánh mắt khẽ nhúc nhích, sau đó liền đổi giọng: "Được thôi."

Mục Vân Hà: “……”

Vậy mới tốt chứ.

Không uổng công anh nuôi nấng đứa em gái kết nghĩa này.

“Ghép bàn nào?”

Nữ sinh sát vách theo giọng nói chạy tới.

Đó là một nữ sinh xinh đẹp, với lông mày lá liễu, mắt phượng, khuôn mặt trái xoan, dáng người cổ điển, mái tóc xoăn ngắn màu nâu được búi sau đầu, để lộ vầng trán đầy đặn, thoải mái và xinh đẹp.

Nhìn bề ngoài, khó có thể tưởng tượng được dáng vẻ bùng nổ thô tục của cô.

Chân dài hướng khe hở bàn định ngồi xuống, chiếm chỗ ngồi của Bạch Thuật ,Cố Dã liếc mắt,hướng cằm đối diện chỉ chỉ: "Ngồi ở chỗ kia."

"Ahh."

Cô nữ sinh không cãi nhau với anh mà lại ngoan ngoãn đồng ý.

*

Bị Bạch Thuật ức hiếp quá khổ sở, cảm nhận bầu không khí chiến trường, thức thời lập tức viện cớ trốn đi.

Nữ sinh tên Giang Nam Chi, tính tình hoạt bát rộng rãi, tự xưng là hàng xóm và là thanh mai trúc mã với Cố Dã, chỉ có điều cô ấy đã thích Cố Dã, không biết thật giả như thế nào.

Giang Nam Chi chủ động: "Các bạn đều là sinh viên của trường đại học Ninh Xuyên sao? Tôi là tác giả truyện tranh chuyên nghiệp, là sinh viên năm 3."

Gọi phục vụ đem nguyên liệu đặt lên bàn, Mục Vân Hà thản nhiên đáp: "Chúng ta đều là sinh viên năm 3, tôi khoa máy tính, còn cô ấy là ..." dừng lại nói tiếp: "khoa Luật."

“A!” Giang Nam Chi kinh ngạc, “Em gái anh bao nhiêu tuổi? Thoạt nhìn như trẻ chưa thành niên.”

Đang bưng lon bia vừa uống hai hớp, Bạch Thuật nghe tiếng: "Ừ, mới lớp 12, mà trông như bà già vậy.”

Giang Nam Chi + Cố Dã + Mục Vân Hà: “……”

Không khí cứng đờ ba giây.

Mục Vân Hà trong lòng thở dài, nhớ tới lúc trước Cố Dã xưng hô với Bạch Thuật, giả vờ vô tình tách chủ đề, "Cố giáo sư, thầy có quen biết với tiểu tiên nữ bọn em sao?"

“Tiểu tiên nữ?”

Nhắc lại xưng hô này, Cố Dã mỉm cười, ngả người ra sau, chống khuỷu tay lên ghế, nhìn chằm chằm bức họa trắng nõn trên má vài giây, khóe môi khẽ nhếch.

Anh nói: "Là chủ nợ của tôi...”

Bạch Thuật bình tĩnh nói thêm: "Ừa, thiếu một nợ."

“....”

Bữa lẩu của bốn người diễn ra trong bầu không khí dở khóc dở cười.

Mục Vân Hà nhìn nguyên liệu nấu ăn đầy bàn, liền vô thức chăm sóc Bạch Thuật "Tiểu tiên nữ, muốn ăn gì, anh trai gắp cho em.”

Bạch thuật giương mắt nhìn hắn, bất mãn nói: “Đừng có tự xưng anh trai trước mặt em.”

“Tại sao?” Mục Vân Hà không rõ nguyên do.

Đặt lon bia bên cạnh, Bạch Thuật khẽ cau mày, suy nghĩ một chút nói: "Giống như đang yêu vậy”.

Mục Vân Hà dáng dấp tuấn tú, trời sinh có đôi mắt đẹp đào hoa, lúc không cười thì hớp hồn người, khi cười khi tình cảm nồng đậm hơn khi nhìn vào mắt cô, suy ngẫm thì tự xưng “anh trai” đúng là có ý nghĩa này thật.

“....”

Tay run run, Mục Vân Hà đem một dĩa đầy ắp thịt bỏ lại vào nồi.

Anh hơi mệt mỏi: "Em nói như vậy làm cho anh trai cảm giác có tội. Dù sao bố của em giao em cho anh, bảo anh làm một anh trai tốt..”

Đúng lúc này, một bàn tay duỗi ra, quét qua nửa cái bàn, lấy ra khăn giấy, lau chùi sạch sẽ nước lẩu bắn ra trước mặt Bạch Thuật, thong thả ung dung, đâu lại vào đấy.

Lau xong, Cố Dã ném tờ giấy vào thùng rác, cầm lấy một chai nước chanh, vặn ra, đưa đến trước ly Mục Vân Hà, lắc lắc miệng bình.

Nước chanh và trà được trộn với nhau, màu sắc trộn vào nhau trông thật hợp.

Mục Vân Hà:???

——Cố giáo sư không cần phải khách sáo như vậy! Vả lại, nếu bị cận thị hoặc lão thị thì chịu khó đeo kính vào trước đi nha.”

Vừa dứt lời, Mục Vân Hà liền nhìn thấy nước chanh tràn ra ly chảy xuống tường, đảo mắt làm ướt bàn, dọc theo quần áo mình mà chảy xuống.

“Cố giáo sư, cảm ơn, đủ rồi.”

Đưa tay về phía miệng chai nâng lên, Mục Vân Hà ngoài cười, trong lòng không cười nổi, sau đó lấy khăn giấy ra chặn nước chanh tứ phía.

“Không cần cảm ơn. Hơn nữa——”

Hắn cầm ly nước chanh định uống một miếng, nhưng rồi anh lại lui ra sau lưng nghiêng đầu nhìn Bạch Thuật.

"Lời chủ nợ tôi nói... " Hắn kéo dài giọng điệu bất đắc dĩ, cố gắng thu dọn tay áo một chút, thân thể lịch sự, giọng điệu có thể bình tĩnh, nhưng có ý cảnh cáo, "Làm phiền cậu nghe một chút."

Mục Vân Hà: “……”

Giang Nam Chi: “……”ah người cứu mạng Cố cầm thú lại là trẻ vị thành niên.

Hết lần này đến lần khác, Bạch Thuật vẫn chưa thấy mức độ bất thường, tìm thấy hai miếng thịt nóng hổi từ trong nồi, nghe giọng nói Cố Dã , Mục Vân Hà liếc nhìn chằm chằm và phụ họa thêm "Cảm phiền nghe lời một chút."

Mục Vân Hà: "..." Tiểu tiên nữ, em bây giờ giống người kia, bắt nạt người ngu xuẩn.