Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Quyển 8 - Chương 5: Chương 3 đường dài bóng nguyệt đượm nét sầu



Từ sau bữa tiệc hôm Nguyên Tiêu tới giờ,tuyết vẫn rơi mãi không ngừng, kéo dài suốt nửa tháng trời, làm không khí vừaẩm ướt vừa nhớp nháp.

Bởi vì đang dịp đầu năm mới, tang lễ củaVưu Tĩnh Nhàn được tổ chức hết sức đơn giản, gọn nhẹ. Giữa thời tiết lạnh giá,màu trắng của áo tang như hòa lẫn vào trong màu tuyết mênh mang, khiến người takhông kìm được sinh ra những tia xúc cảm.

Tôi cũng thầm cảm khái, còn có chút xótthương. Sau một thời gian dài chờ đợi và ái mộ, mới được gả vào phủ Thanh HàVương chưa đầy hai năm thì Vưu Tĩnh Nhàn đã buông tay đi rồi, vậy mới thấy sinhmệnh của con người thật yếu ớt biết bao nhiêu, hệt như một bông tuyết mùa xuânbất cứ lúc nào cũng có thể bị ánh dương làm tan chảy.

Ngoài cửa sổ, những bông tuyết phất phơ rơixuống, như đang nhẹ nhàng múa lượn giữa trời, mang theo cái lạnh vô cùng vôtận. Tôi đưa tay cầm lấy chiếc que cời than bằng đồng chọc nhẹ vào than tronglò, tiện tay vứt mấy phiến lá trúc xanh biếc vào trong. Lá trúc vừa gặp lửa lậptức phát ra những tiếng lèo xèo, ngay sau đó liền tỏa ra một làn hương thoangthoảng.

Bức rèm gấm thêu hình những chữ phúc ngoàicửa được vén lên, ngay sau đó, giọng nói của Tiểu Doãn Tử theo một làn gió lạnhbay vào: “Ẩn phi tới.”

Tôi vẫn ngồi ngay ngắn ở đó, tiện tay khoácmột chiếc áo dài thêu hình dây thường xuân lên vai, mái tóc được búi lại gọngàng, trong lòng ôm một chiếc lò sưởi cầm tay, lẳng lặng chờ Ngọc Ẩn đi vào.

Độ này tuyết rơi nhiều nên đường xá khó đi,Ngọc Ẩn mặc một chiếc áo khoác lông cáo màu đỏ rất dày, bên trên còn dính mấybông tuyết vừa tan thành nước, nhìn long lanh hệt như những viên trân châu.

Hoa Nghi đi tới giúp Ngọc Ẩn cởi áo khoácra, chỉ thấy muội ấy mặc một chiếc áo chẽn màu xanh bên trong, phía dưới là váydài màu trắng, đứa bé nhỏ nhắn được ôm trong lòng chỉ lộ ra khuôn mặt bụ bẫm,hồng hào, lúc này vẫn còn đang ngủ say.

Tôi không đứng dậy, chỉ hờ hững nói: “Vừarồi thấy muội vén rèm đi vào, ta còn ngỡ là Chiêu Quân xuất tái quay về đấy.”

Ngọc Ẩn biết tôi có ý chỉ việc gì, bèngượng cười, nói: “Chiêu Quân xuất tái mặc áo khoác màu đỏ tươi, còn của muộichẳng qua là màu đỏ pha xanh thôi mà. Dù sao cũng là năm mới tới bái kiến Tháihậu, ăn mặc đơn giản quá thì không hay chút nào.”

“Muội đúng là rất hiểu lòng người đấy.” Tôichỉ tay vào chiếc ghế gỗ lê bên cạnh bảo Ngọc Ẩn ngồi xuống, hỏi: “Vậy Thái hậuđã nói thế nào?”

Ngọc Ẩn thoáng nở nụ cười, đưa tay khẽchỉnh lại chiếc tã cho đứa bé trong lòng một chút. “Thái hậu nói là muội cứchăm sóc đứa bé này đi, nhất định phải yêu thương nó như con ruột của mình.”Nghĩ một lát, muội ấy lại đưa đứa bé tới trước mặt tôi, cười tươi, nói: “Vươnggia đã đặt tên cho đứa bé này rồi, là Dư Triệt. Cha tên Thanh, con tên Triệt,trưởng tỷ thấy có hay không?”

“Rất hay.” Tôi đưa tay vuốt ve khuôn mặtnon nớt của đứa bé lúc này còn đang ngủ say. “Đứa bé này dù sao cũng là con củaVưu Tĩnh Nhàn, sau này nuôi dưỡng nó, muội ngày ngày phải thấy mặt nó, nhủ thầmtrong người nó chảy dòng máu của Vưu Tĩnh Nhàn, muội có sợ không?”

“Sợ? Muội sợ gì chứ?” Ngọc Ẩn thoáng ngẩnra, ngay sau đó liền thản nhiên cười, nói: “Sau này, trong lòng nó sẽ chỉ cómuội là mẹ thôi, muội sẽ thương yêu nó hết lòng, và nó cũng sẽ hiếu thảo vớimuội, muội có gì phải sợ đây?” Dứt lời, Ngọc Ẩn liền hôn nhẹ lên trán đứa bémột cái, chẳng khác nào một người mẹ hiền đang cưng nựng đứa con của mình.

Trong lò, lửa đỏ hồng rực cháy thỉnh thoảnglại có một vài đốm lửa bắn lên, âm thanh phát ra rất khẽ, lại càng làm tôn lênsự tĩnh lặng trong điện lúc này, ngay đến tiếng tuyết rơi lộp bộp bên ngoài cửasổ cũng có thể nghe thấy rõ.

Tôi cất giọng nhẹ nhàng, thế nhưng mỗi mộtchữ đều rõ ràng như dấu chân hằn trên tuyết: “Ai ai cũng biết Vưu Tĩnh Nhànchết vì Hạc Đỉnh Hồng, cũng biết là vì bị Mộ Dung Thế Thược hại, nhưng ta nghĩmãi mà không sao hiểu nổi, cô ta đã có sức để sinh đứa bé ra, tại sao còn chếtvì độc tính tái phát như thế? Tính ra Vưu Tĩnh Nhàn chỉ uống có một ngụm canh,không thể bị trúng độc sâu như thế.”

Ngọc Ẩn không đổi sắc mặt, cất giọng hờhững: “Trưởng tỷ từng sinh nở mấy lần, hẳn biết rõ nữ nhân sinh con giống nhưphải đi dạo một vòng qua Quỷ môn quan vậy, xuất hiện tình huống bất ngờ là điềukhó tránh. Vưu Tĩnh Nhàn trước khi sinh đã trúng chất kịch độc Hạc Đỉnh Hồngrồi, sau khi sinh thì thân thể yếu ớt chẳng còn chút sức lực, qua đời vì chấtđộc tái phát cũng là lẽ thường tình thôi.” Hai mắt muội ấy không chớp lấy mộtlần, chỉ bình tĩnh nhìn tôi: “Vì Hoàng hậu bị cấm túc nên Xích Thược mới chócùng rứt giậu, dùng cách hạ độc để hại trưởng tỷ, không ngờ lại làm liên lụytới Vưu Tĩnh Nhàn vô tội. Ai ai cũng cho là như thế cả, đúng không?”

“Ai ai cũng cho rằng như thế nhưng chântướng chưa chắc đã là như thế, rốt cuộc là Vưu Tĩnh Nhàn thân thể yếu ớt hay làcó người cố tình hãm hại thì chỉ có người gây ra việc đó mới biết rõ thôi.” Tôichăm chú nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Ngọc Ẩn, chừng như muốn nhìn thấu tráitim muội ấy. “Ta chỉ muốn hỏi muội một câu này, làm xong việc đó rồi lương tâmcủa muội có được yên ổn không?”

“Lương tâm?” Ngọc Ẩn cười nhạt một tiếng,thiếu chút nữa thì làm đổ chén trà trong tay. “Muội vẫn luôn ghi nhớ mấy lờiphế phủ mà Cận Tịch từng nói với tỷ tỷ, ấy là sống trong chốn hoàng cung thìkhông thể có trái tim.” Nụ cười trên mặt dần dần ẩn đi, Ngọc Ẩn để lộ một vẻ dữdằn mà quyết liệt. “Kể từ khi Vưu Tĩnh Nhàn có thai, ở trong vương phủ việc gìcũng vượt lên muội, muội đã chẳng còn trái tim nữa rồi.”

Tôi khẽ hít vào một hơi, chậm rãi nói:“Ngày đó, Xích Thược vì muốn hạ độc hại chết ta với Hàm Nhi nên đã giấu HạcĐỉnh Hồng vào trong móng tay, về sau ả căm hận quá mà nắm chặt bàn tay đến nỗimóng tay gãy rơi lả tả, ta nhớ rõ là tổng cộng có bốn cái móng tay rơi xuốngđất. Ngọc Ẩn, muội hãy tự mình đếm xem đi, ở chỗ này có mấy cái?”

Tôi xòe bàn tay ra, trong lòng bàn taytrắng ngần thình lình có ba chiếc móng tay sơn màu đỏ tươi dài chừng một tấc.Không cho Ngọc Ẩn né tránh, tôi nói tiếp: “Muội đếm đi, đếm cho cẩn thận vào!”

Sắc mặt Ngọc Ẩn vẫn bình lặng như mặt nướchồ thu, duy có khóe môi hơi tím tái là để lộ ra mấy tia sợ hãi trong lòng muộiấy lúc này. Sau khi khẽ thở dốc vài hơi, Ngọc Ẩn cất tiếng gọi tôi: “Trưởngtỷ...”

Tôi nhìn chằm chằm vào Ngọc Ẩn, lạnh lùngnói: “Muội nói ta biết đi, chiếc móng tay chứa Hạc Đỉnh Hồng cuối cùng đã điđâu mất rồi?”

Ngọc Ẩn biến hẳn sắc mặt, đột ngột đứngdậy, thấp giọng nói: “Trưởng tỷ, tỷ điên rồi!”

“Người bị điên không phải là ta, mà làmuội.” Tôi chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia, thực khó mà tưởng tượng đượcẩn đằng sau đó lại là một trái tim độc ác đến như thế. “Giết mẹ đoạt con, muộilàm thật gọn gàng biết mấy, không để lộ chút sơ hở nào! Chẳng ai có thể ngờđược việc này lại là do muội làm!”

Ngọc Ẩn ủ rũ ngồi sụp xuống ghế, ôm chặtđứa bé nhỏ xíu kia vào lòng. “Trưởng tỷ, tất cả mọi thứ vốn đều là của muội,chính Vưu Tĩnh Nhàn đã đoạt chúng đi mất, muội chẳng qua chỉ đòi về mà thôi.”Ánh mắt Ngọc Ẩn lúc này lạnh tựa băng sương, không hề có lấy một tia xao động,còn chiếu ra những tia sáng sắc lạnh như có thể xuyên thấu trái tim người ta.“Trưởng tỷ, muội đã phải kìm nén hết sức mới có thể chấp nhận để Vưu Tĩnh Nhànvào phủ Thanh Hà Vương làm trắc phi ngang hàng với muội. Muội đã chờ biết baonăm nay, muội biết rõ là trong lòng Vương gia chỉ có một mình tỷ, nhưng muội đãnhẫn nhịn đủ rồi. Muội vốn hy vọng trong phủ Thanh Hà Vương chỉ có muội vàVương gia, ai ngờ trước khi muội thành thân lại có Vưu Tĩnh Nhàn đột ngột nhảyvào. Muội phải dựa vào tình cảm với Vương gia suốt bao năm mới có được vị trínhư hôm nay, nhưng Vưu Tĩnh Nhàn thì dựa vào cái gì? Chỉ dựa vào mấy lần nôn ramáu cùng tin đồn mà ả cố tình truyền ra ngoài đó ư? Đúng là đồ tiện nhân khôngbiết liêm sỉ! Trong vương phủ, mỗi lần nghĩ đến việc tại nơi muội và Vương giacùng chung sống còn có hơi thở của một nữ nhân khác, còn có ánh mắt chan chứatình cảm nhìn về phía y của một nữ nhân khác, muội liền cảm thấy buồn nôn.”Ngọc Ẩn nắm chặt nắm tay, hai bàn tay đều trở nên trắng bệch. “Đã rất nhiều lầnmuội phải nghiến chặt răng nhẫn nhịn mới có thể chấp nhận một sự thực rằngVương gia không chỉ thuộc về một mình muội mà thôi... Nhưng, không ngờ ả lạilén cám dỗ vương gia rồi còn mang thai với Vương gia nữa.” Trong mắt bùng lênnhững tia dữ dằn, Ngọc Ẩn gằn giọng nói tiếp: “Mắt nhìn Vương gia vì đứa bé nàymà ngày càng thương yêu ả, mắt nhìn ả ngày một vượt lên trên muội, nghĩ tớiviệc sau này ả sẽ dựa vào đứa bé này để đoạt lấy tất cả tình yêu của Vương gia,sẽ giẫm đạp lên mọi thứ mà muội phải vất vả lắm mới giành được, muội làm sao mànhẫn nhịn nổi chứ!”

“Ngọc Ẩn.” Tôi lạnh lùng nói. “Ta biết làmuội chẳng dễ chịu gì khi phải cùng thờ một chồng với Vưu Tĩnh Nhàn, nhưng bấtkể thế nào thì muội cũng không nên lấy tính mạng của nàng ta. Xét cho cùng thìnàng ta cũng không có tội lỗi gì cả.”

“Ả không có tội lỗi gì cả?” Ngọc Ẩn cườilạnh không ngớt, để lộ hai hàm răng trắng nhởn như sắp ăn thịt người. “Chẳng lẽmuội có tội lỗi gì ư? Trưởng tỷ, ngay từ khi được gả cho lục Vương gia, muội đãbiết là mình phải sống với một nam nhân không dành tình cảm cho mình rồi. Chúngta là tỷ muội ruột thịt với nhau, muội không có cách nào cả. Muội chỉ còn cóthân xác của y thôi, thế mà còn phải chia sẻ với người khác, còn phải trơ mắtnhìn người khác có con với y, muội làm sao mà nhịn được đây!” Muội ấy nhìn tôibằng ánh mắt thê lương, bên trong còn lộ mấy tia oán độc. “Trưởng tỷ, cuộc hônnhân của muội vốn đã không công bằng rồi, lẽ nào tỷ còn muốn muội phải chấpnhận những sự không công bằng khác nữa ư?”

Tôi thầm sinh lòng trắc ẩn, nhưng vẫn khẽnói: “Cuộc hôn nhân ấy là do muội tự lựa chọn, không có ai ép muội cả.”

“Trưởng tỷ!” Ngọc Ẩn gần như đã gào lên.“Nếu tỷ thực sự thấy không vừa mắt, vậy thì cứ cầm chiếc móng tay đó đi bẩm rõviệc này với Hoàng thượng, cùng lắm là mạng đền mạng rồi muội đi gặp mẹ muội làđược rồi! Muội sớm đã biết trưởng tỷ bất mãn với muội vì muội được gả cho vươnggia, đoạt mất tình yêu của tỷ, bây giờ có cơ hội tốt như thế, trưởng tỷ chớ nênbỏ lỡ!”

Giọng nói ấy mang đầy nỗi thê lương thảmthiết, đứa bé trong lòng Ngọc Ẩn bất giác giật mình tỉnh dậy rồi khóc váng lên.Ngọc Ẩn toàn thân chấn động, vội vàng ôm chặt đứa bé rồi dịu dàng dỗ dành,những giọt nước mắt bất giác lã chã tuôn rơi.

Tôi thầm hận muội ấy vì đã hãm hại Vưu TĩnhNhàn, còn cưỡng từ đoạt lý, bèn giận dữ nói: “Nếu ta hận muội thì đã đi nói vớiVương gia về việc muội gài bẫy y từ lâu rồi!”

Ngọc Ẩn chẳng buồn nhìn tôi, chỉ cúi đầukhóc thút thít. “Muội không sợ trưởng tỷ nói việc này với Hoàng thượng, muộisớm đã nên đi bầu bạn với mẹ muội rồi, bà ấy cô khổ nhiều năm, sau khi chết mớinhận được danh phận đáng có. Có thể danh chính ngôn thuận mà bầu bạn với Vươnggia thế này muội kỳ thực đã may mắn hơn mẹ muội rất nhiều, muội chỉ mong trưởngtỷ đừng nói việc này với Vương gia, Vương gia vốn đã ngày đêm áy náy vì cáichết của Vưu Tĩnh Nhàn rồi, nếu lại biết được những hành vi của muội nữa, chắcsẽ thương tâm tột độ. Nếu trưởng tỷ thật lòng nghĩ cho Vương gia, vậy thì ngànvạn lần đừng để y thương tâm thêm nữa. Ngọc Ẩn đã phạm phải lỗi lầm lớn, quảthực không xứng để Vương gia phải thương tâm vì muội.” Ngọc Ẩn ngước lên, để lộvẻ xót xa vô hạn. “Dù trưởng tỷ không thương muội thì cũng xin thương lấy Vươnggia, cũng mong trưởng tỷ sau khi muội đi rồi hãy chăm lo cho Triệt Nhi thậttốt, sau này nó coi như không còn mẹ nữa rồi.” Muội ấy khom người vái một cáithật sâu. “Ngoài ra hy vọng trưởng tỷ có thể thay muội tận hiếu với cha, chatuổi đã cao, không nên biết những việc này để rồi lại thương tâm.”

Dứt lời, Ngọc Ẩn dịu dàng cúi đầu hôn lêntrán đứa bé, vẫn khóc rấm rứt không thôi. Tiếng khóc ấy nghe ngợp đầy nỗi buồnthương, thời gian như trở về năm Ngọc Ẩn mười một tuổi, sau khi biết được thânthế của mình, muội ấy đã đau buồn khóc lóc suốt cả đêm trong ngày giỗ của Hà dinương. Tôi vẫn nhớ rõ đó là một đêm trăng tròn, ánh trăng tựa như những chiếclông vũ trắng muốt đậu trên tấm thân nhỏ nhắn của muội ấy, bên ngoài cửa sổ hoalê nở đầy, thỉnh thoảng lại có một vài bông bị gió đêm thổi rụng, nhưng muội ấychỉ khóc lóc buồn đau, chẳng chịu ngoảnh đầu qua nhìn.

Từ nhỏ, Ngọc Ẩn đã là một đứa bé không đượcmẹ thương yêu rồi. Dù rằng Hà di nương đã trao cho muội ấy vô vàn tình cảmnhưng đó không phải là tình mẹ mà muội ấy mong có được.

Có lẽ Ngọc Ẩn thật sự thương yêu đứa bétrong lòng muội ấy, tôi bất giác có chút không đành lòng. Từ nhỏ Ngọc Ẩn đã bầubạn bên tôi, cũng trong một ngày giá rét thế này, muội ấy ngồi bên lò sưởi cờilửa, vậy nhưng vẫn lạnh đến nỗi rúm ró chân tay. Tôi lén gọi muội ấy lên giườngnằm, dùng đôi tay đôi chân ấm áp của mình để sưởi ấm cho tay chân muội ấy. Haichúng tôi tiếng là chủ tớ nhưng Ngọc Ẩn kỳ thực là muội muội ruột của tôi. Baonhiêu năm nay tôi đã nợ muội ấy quá nhiều, mà món nợ của cha tôi với Hà MiênMiên rõ ràng cũng không hề ít.

Ngọc Ẩn là muội muội ruột của tôi, lẽ nàotôi thật sự phải tự tay đẩy muội ấy vào chỗ chết ư? Người chết trên tay tôi đãquá nhiều rồi, lẽ nào tôi còn phải để tay mình nhuốm máu của muội muội ruột?Cha nay tuổi đã cao, nếu tôi làm như vậy há chẳng phải sẽ khiến trái tim ông bịtổn thương ư?

Vô số suy nghĩ không ngừng lóe hiện trongđầu, toàn thân tôi run lên lẩy bẩy, cuối cùng hỏi khẽ: “Muội thật sự sẽ coi DưTriệt như con ruột của mình chứ?”

“Tại sao lại không chứ?” Ngọc Ẩn nước mắtgiàn giụa, ngẩng lên hỏi ngược lại tôi. “Có lẽ cả đời này muội sẽ không thể cóđứa con của riêng mình, Triệt Nhi sẽ là đứa con duy nhất của muội, và nó cũngchỉ nhận muội làm mẹ thôi, cả nhà ba người bọn muội sẽ sống bên nhau hạnhphúc.” Rồi sau đó muội ấy đưa mắt nhìn tôi chăm chú. “Bí mật này sẽ chỉ có mìnhtỷ biết thôi, đúng vậy không?”

Ngoài cửa sổ tuyết rơi lả tả, có lẽ, tôinên cho bí mật này bị tuyết chôn vùi. Nếu thật sự vạch trần chân tướng của việcnày ra, Huyền Thanh sẽ lại mất đi một người vợ yêu y nữa, Triệt Nhi còn quá nhỏsẽ chẳng còn người mẹ nào yêu thương nó nữa. Lúc này lòng tôi nặng như chì, bấtgiác đưa tay tới khẽ xoa đầu Triệt Nhi, trầm giọng nói: “Chuyện này ai ai cũngcho rằng do Xích Thược gây ra, vậy hãy cứ coi như thủ phạm là ả đi.”

Ngọc Ẩn nhìn tôi chăm chú, trong mắt thoánglộ ra một tia thư thái, cũng có mấy phần hổ thẹn. Triệt Nhi lại chợt khóc vánglên lần nữa, tôi thò tay vào trong tã kiểm tra thử thì thấy âm ấm và ươn ướt,bèn vội nói: “Đừng bế mãi như thế nữa, thằng bé tiểu ra tã rồi kìa.”

Ngọc Ẩn vội vàng đưa tay lên lau nước mắt,sau đó gọi nhũ mẫu vào trong giúp thay tã lót cho thằng bé. Tôi đứng một bênquan sát, thấy trên lưng Triệt Nhi có hai, ba mảng da màu xanh rất nhạt, khôngkìm được hỏi: “Đây là vết bớt ư?”

Nhũ mẫu là một nữ nhân đã lớn tuổi, nghetôi hỏi vậy bèn lắc đầu, đáp: “Bẩm nương nương, đây không phải vết bớt. Mẹ ruộtcủa tiểu vương tử trước khi sinh nở đã trúng độc, do đó tiểu vương tử vừa rađời thì trên người đã có những đốm màu xanh như vậy rồi.”

Lòng tôi bất giác như sáng lên, dường nhưcó vô số tia chớp sáng lòa cùng xuất hiện giữa bầu trời đêm tối đen như mực,soi rọi rõ ràng mọi thứ. Trong lòng vẫn còn một mối nghi hoặc rất lớn, tôi vộihỏi: “Nghe nói đứa bé khi còn ở trong bụng mẹ nếu phải chịu cơn kinh hãi nào đóthì sau khi sinh ra sẽ thành thai chết và trên người cũng có đốm xanh thìphải?”

Nhũ mẫu gật đầu, đáp: “Cũng có trường hợpnhư vậy. Nhưng nô tỳ nghe nói có những nhà giàu có thê thiếp vì tranh sủng màdùng độc hãm hại những người có thai, đứa bé được sinh ra dù không phải thaichết thì tâm trí cũng bị ảnh hưởng, hơn nữa trên người còn có đốm xanh.” Đoạnthị cười gượng, nói tiếp: “Những việc này thực là bẩn thỉu lắm, nô tỳ đáng lẽkhông nên nói ra mới phải.”

Ngọc Ẩn lộ vẻ không vui, trầm giọng thúcgiục: “Chớ nhiều lời nữa, mau thay tã cho tiểu vương tử đi, đừng để tiểu vươngtử bị lạnh.” Nhũ mẫu vội vàng đáp “vâng” một tiếng, không dám nói gì thêm.

Lòng tôi xoay chuyển liên hồi, vô số suynghĩ đồng thời lóe hiện, cuối cùng tôi gọi Cận Tịch vào, nói: “Nghe nói hôm nayTấn Khang Quận chúa vào cung, ngươi hãy đi mời Trang Mẫn Phu nhân và Quận chúatới đây trò chuyện, cứ nói là Ẩn phi hôm nay đưa tiểu vương tử tới chơi.” Rồitôi lại trầm giọng dặn dò nhũ mẫu: “Trang Mẫn Phu nhân trước giờ vốn rất thíchnghe chuyện, ngươi hãy cứ kể lại câu chuyện vừa rồi cho phu nhân và Quận chúanghe, họ nhất định sẽ thích lắm đấy.”