[Harry Potter Đồng Nhân] Cuộc Sống Trong HP Của Ngụy Sở Hiên

Chương 60: Hồ Nước trong veo



Sắc mặt Ginny tái nhợt, hiện tại cô đã hiểu được giáo sư chính là giáo sư, không phải là người dễ mềm lòng, cũng không phải là người cần người khác cảm hóa, điều quan trọng nhất là, nơi này không hề giống như trong truyện. Lẽ ra năm nay phòng chứa bí mật sẽ được mở, mà cô sẽ bị cuốn nhật ký kia diều khiển. Harry Potter là Trường Sinh Linh Giá, nhưng cậu ta lại không hề có vết sẹo kia. Nghe nói là chỉ cần một lọ thuốc trừ sẹo là xong chuyện. Có quá nhiều thứ không hề giống. Lẽ nào vì cô đến đây nên đã gây ra hiệu ứng bươm bướm sao?

Trong lòng Ginny vô cùng oán hận – cô là nhân vật chính, tại sao không có ai thèm để ý tới cô, càng khiến cô muốn biến bản thân thành nhân vật phản diện.

Harry không biết Ginny đang có ý muốn khiến cậu gặp rắc rối. Với cậu, việc cần thiết nhất là cùng tiên sinh nhà mình bồi dưỡng tình cảm. Mới đầu, Severus còn có thể làm cho cậu đỏ mặt, nhưng dần dần cậu phát hiện ra, cậu càng đỏ mặt người kia càng lấn tới…. Vì thế Harry híp mắt, chuẩn bị kế hoạch phản công!

Trong cuộc sống dụ dỗ và bị dụ dỗ, Harry đem chuyện chiếc cúp vàng cất giấu ở Gringotts nói cho Severus, để y nghĩ biện pháp lấy ra. Tháng chín cứ thế mà trôi qua, tháng mười tới mang theo khí lạnh của mùa đông, thiên nhiên cũng dần chuyển mình sang mùa mới.

“Tiểu Long…. Lâu rồi không đi câu cá, hôm nay chúng ta đi đi!” – Harry thực sự là cảm thấy rất nhàm chán, liền rủ rê bạn tốt.

Draco liếc mắt nhìn Harry, nói: “Đi tìm tiên sinh nhà cậu đi, đừng có làm phiền mình.”

Được rồi, Draco quả thật là đang ghen tị. Mỗi lần nhìn cha đỡ đầu và Harry thân mật ngọt ngào cậu lại thấy vô cùng hâm mộ, hay nói là ghen tị thì đúng hơn. Vì họ không có gì phải lo nghĩ cả. Với hai người đều không có vướng bận gia đình mà nói, người yêu là nam hay nữ cũng không hề quan trọng. Nhưng mà cậu thì không thể được. Trên người cậu là vô số gánh nặng, là trách nhiệm mà cậu không thể trốn tránh. Cậu trước tiên là một Malfoy sau đó mới là Draco, lợi ích của gia tộc bao giờ cũng là trên hết.

Harry nhìn thấy Draco phiền lòng, muốn cho cậu nhóc vui vẻ lên, liền lượn lờ bên cạnh không tha: “Tiểu Long đi đi mà, đi đi! Tiên sinh là tiên sinh, Tiểu Long là Tiểu Long, sao hai người có thể coi như một được.”

Harry dùng đôi mắt trong trẻo nhìn Draco hồi lâu, kết quả là Draco bại trận: “Cậu định câu bằng cái gì? Dùng mấy sợi tóc ngắn củn kia của cậu chắc?” – Draco cố tỏ vẻ, sau đó buồn bực nhìn Harry lôi mấy cái cần câu ra, thật sự là… cậu ấy đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi.

“Từ năm ngoái mình đã muốn đến hồ lớn ở Hogwarts câu cá, nhưng mà chưa có cơ hội, nhân dịp thời tiết tốt thế này, chúng ta đi câu cá thôi.”

Draco vẻ mặt hắc tuyến mở túi đồ câu, xem xét một hồi, cảm thấy mấy thứ này cũng coi như phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của Malfoy: “Hừ, mình đành phải đi với cậu một lát vậy.” – Chiếc cằm nhỏ vểnh lên một góc 15 độ hoàn mỹ, Draco dùng khóe mắt liếc Harry một cái.

Harry nhìn bộ dạng không được tự nhiên của Draco, cười híp mắt lại. Cậu rất thích tính không được tự nhiên của Slytherin, rất thú vị!

Ngoại trừ Draco, Harry còn rủ thêm vài người khác nữa, có Parkinson, Zabini, Hermione, ba anh em nhà Weasley, còn có mấy cậu nhóc ở phòng thí nghiệm kia [Không biết có ai còn nhớ rõ họ không?], hiện tại quan hệ của họ với Harry rất tốt, mà những người khác thì không hề chú ý đến điều này, còn có cả Neville nữa. Nhắc đến Neville, chuyện con Bogert kia đã nhanh chóng bị các giáo sư trong trường ỉm đi, nhưng mấy người ở đây đều biết rõ, tuy nhiên không có ai có ý kiến gì cả.

Xem ra hoạt động câu cá lần này rất náo nhiệt.

“Harry, cậu chắc chắn ở đây có cá?” – Hermione hoài nghi nhìn Harry, cô chỉ nghe nói bên trong có quái vật, nhìn như là một con bạch tuộc khổng lồ.

“Hermione, không cần lo lắng đâu, mình đã từng nhìn thấy nhân ngư săn cá trong hồ mà.” – Parkinson tao nhã cười nói. Hai cô gái có khí chất nữ vương có thể ngồi gần nhau quả là cảnh đẹp, nhưng hai người có thể hòa bình như thế cũng khiến nhiều người ngạc nhiên.

“Hermione, cậu không phải cũng biết bên trong có một con quái vật sao? Nếu nó có thể sống ở đây, thì nhất định trong hồ phải có thức ăn cho nó, như vậy tớ khẳng định là trong hồ không thiếu cá.” – Harry cười tủm tỉm quăng cần xuống nước.

“Chúng ta thi xem ai câu được nhiều cá hơn đi? Ha ha, hồi nhỏ mình hay đi câu với mẹ, đây chính là sở trường của mình.” – Zabini đắc chí cười to.

“Được, ý kiến hay!”

“Đồng ý.”

“Cho mấy đứa biết thế nào mới gọi là tiêu chuẩn!” x2 ba câu này là của hai anh em sinh đôi.

“Sao em không biết là hai anh biết câu cá?” – Ron khinh bỉ.

“Câu được cá rồi chúng ta mở tiệc đi?” – Mấy cậu nhóc phòng thí nghiệm đưa ra ý kiến.

“Được đấy, nhưng mà ở đây có ai biết nấu nướng gì đó sao?” – Draco hỏi.

“Mình nghĩ… Mình có thể….” – Neville lúng túng giơ tay.

Thống nhất mọi chuyện xong mọi người im lặng câu cá, bộ dạng rất tập trung, tràn ngập ý chí chiến đấu. Không lâu sau, cần câu của Harry có động, cậu nhẹ nhàng giật cần lên, được một chú cá nhỏ.

“Bé thế sao….” – Zabini châm chọc, rồi quay đầu nhìn chằm chằm cần của mình.

“Có thế nào thì cũng là con đầu tiên.” – Hermione an ủi.

Harry hoàn toàn không thèm để ý, tiếp tục buông cần, sau đó thì cho dù là cá nhỏ cá nhỡ cá to gì đều cắn câu hết.

“Oa! Lại nữa kìa… Dã man quá….” – Khóe miệng Parkinson run rẩy nhìn con cá to đùng, hoài nghi không biết Harry dùng cách gì để kéo nó lên.

Harry vẫn còn cảm thấy chưa đủ, càng lúc càng thêm nghiện, lại buông cần, câu tiếp.

Draco hắc tuyến nhìn bộ dáng hào hứng đến điên cuồng của Harry, muốn sang ngăn lại. Cái đống cá kia cao ngất rồi, không cần câu nữa. Nhưng cậu chưa kịp ngăn cản thì Hermione kêu lên: “Cắn câu rồi, Harry….”

Harry giật cần, rồi đột nhiên kêu lớn: “A a, là cái gì thế! Tớ không kéo lên được!!!”

Sau đó là một hình ảnh vô cùng buồn cười…. Chính là kiểu nhổ củ cải đó, mọi người xếp hàng cố gắng kéo cái thứ kia lên bờ. Không thể không nói là cần câu của Harry rất dẻo dai, như thế mà vẫn không gãy.

Rốt cục cái thứ kia cũng nổi lên, đầu tiên là cái gì đó tròn tròn, rất lớn.

“A, là quái vật đó, thả ra!!!” – Không biết là ai hô, khiến những người khác giật mình buông tay. Chỉ riêng mình Harry do chưa thấy sinh vật này bao giờ, hai mắt tỏa sáng, cố gắng nắm chặt cần câu thêm, kết quả là con quái vật chỉ giật nhẹ một cái, cậu nhóc liền bay vèo lên không.

“A! Harry!”

“Nguy hiểm quá!”

“Bùa Trôi nổi!”

“Không được!”

Nhìn mọi người luống cuống, Draco vội gào lên: “Dobby, mau cứu người!”

Sau đó nghe thấy tiếng nổ Bụp, Dobby hét lên chói tai: “A! Ngài Harry Potter!”

Thật cảm ơn phép thuật của gia tinh! Trong lòng mọi người thầm nghĩ. Harry lúc này đang ngồi bệt trên mặt cỏ, đầu vẫn còn quay mòng mòng.

“Harry, cậu không sao chứ?”

“Harry? Có ổn không?”

“Harry, sao không buông tay? Cậu muốn chết hả?”

“Harry, cho dù có muốn chết thì cũng đừng bắt bọn mình làm đệm cho cậu….” – Có Merlin mới biết là cha đỡ đầu sẽ làm gì bọn họ nếu Harry có chuyện. Draco oán hận nhìn cậu nhóc không an phận kia.

Harry ủy khuất nhìn mọi người, trong mắt tràn ngập ý tứ: Ai bảo các cậu buông tay? Ai bảo thế?

Cho nên có thể nói, khả năng đổ hết sai lầm lên đầu người khác là một loại năng lực mà không phải ai cũng có.

Chuyện quái vật cũng không khiến mọi người quá lo lắng. Cả nhóm chọn ra mấy con cá to nhất, còn lại thì phóng sinh, rồi cùng nhau hưởng thụ một bữa ăn dã ngoại chính hiệu. Nhưng trong lúc mọi người vui vẻ, Hogwarts đã xảy ra một chuyện vô cùng trọng đại.