Gió Trong Sớm Bình Minh

Chương 48: Em rất nhớ anh



Quá trình chụp ảnh diễn ra rất thuận lợi.

Lúc Lâm Xuất tiến vào trạng thái làm việc sẽ không thể nhớ nổi chuyện gì khác, anh hoàn toàn đắm chìm trong phong cảnh và âm nhạc. Anh thích màu sắc mùa thu của Arrowtown, nên tạm thời bổ sung thêm công việc, ngoài chụp ảnh, anh còn quay một vài video.

Sau khi chụp xong, vài trợ lý chụp ảnh xúm lại khiêng đạo cụ và đàn piano đi, Lâm Xuất đứng dậy nói lời cảm ơn với họ, lúc về tình cờ nhìn thấy ánh hoàng hôn lấp lánh từ khoảng trống giữa những tán cây, là một màu sắc vô cùng lộng lẫy.

Trong lòng anh nhớ thương gì đó, không muốn quay lại xe ngay, thế là một mình đi dọc theo con đường mòn trong rừng.

Lập tức có gió từ phương xa thổi tới, vù vù bên tai anh, mang theo hương thơm của cỏ cây.

Mặt trời lặn đủ mạnh để nhuộm đều từng tấc đất. Vùng đất hoang vu vô tận bị tan thành nước vàng, khi sóng cỏ cuồn cuộn, thoạt nhìn giống như biển vàng nhấp nhô.

Lâm Xuất dừng lại, nhìn về phía con đường cuối hoàng hôn.

Tống Đường đang cùng studio xem xét nội dung quay chụp vừa rồi, tiếng nhạc ngắt quãng vang lên, giai điệu quanh quẩn trên bầu trời, du dương kéo dài

Lâm Xuất cứ nhìn về hướng đó, vẻ mặt anh dần nôn nóng.

Chẳng mấy chốc, một chiếc RV quen thuộc xuất hiện ở cuối tầm nhìn của anh, che mất một phần ánh sáng, cái bóng bị hoàng hôn vẽ ra rất dài, đổ đến tận chân anh.

Lâm Xuất thấy tốc độ xe dần dần chậm lại, sau đó dừng lại ở ven đường cách đó không xa. Ngay sau đó, chủ nhân của nó bước ra khỏi xe rồi đi về phía anh.

Người đàn ông dáng người cao thẳng, bóng người ngược sáng vẽ ra viền vàng, khuôn mặt ẩn trong bóng tối, căn bản nhìn không rõ.

Nhưng ngay khi y xuất hiện, Lâm Xuất liền cảm giác tất cả màu sắc sặc sỡ đều như sóng biển biến mất, trên thế giới chỉ còn lại hai màu đen trắng đơn giản, chỉ có bóng người của y chói mắt hơn cả hoàng hôn.

Trái tim trong lồng ngực đập loạn xạ, Lâm Xuất sốt ruột tiến lên vài bước, sau đó bắt đầu chạy.

Cùng lúc đó, Thẩm Phong Lai dang rộng vòng tay chờ đợi, rồi vững vàng ôm lấy người yêu đang chạy như bay tới, hôn xuống mái tóc đen nhánh của anh.

Bọn họ ôm chặt lấy nhau, Lâm Xuất cười thành tiếng, nhưng đôi mắt lại hơi đỏ lên, "Em rất nhớ anh."



Thẩm Phong Lai ôm anh, nói: "Anh cũng rất nhớ em."

Nghe y nói như vậy, Lâm Xuất cảm thấy mình chịu không nổi nữa, không chút do dự ôm lấy mặt y, hôn lên môi y, cố gắng hết sức đoạt lấy hơi thở của đối phương, giống như muốn trút bỏ hết nổi nhớ mấy ngày nay.

Nếu có thể, Lâm Xuất ước gì mình không thể lãng phí một giây nào, ngay lập tức công khai mối quan hệ của họ với cả thế giới, để mọi người biết rằng họ thuộc về nhau cả về thể xác lẫn tinh thần, để Thẩm Phong Lai sẽ không bao giờ rời xa anh nữa. Chỉ bằng cách này, anh mới có thể có được cảm giác an toàn.

Lúc đầu, Thẩm Phong Lai chỉ dùng tay vỗ nhẹ vào lưng Lâm Xuất, để Lâm Xuất lưu lại mùi hương trên cơ thể mình như một con vật nhỏ. Một lúc sau, y đột nhiên ôm eo rồi bế Lâm Xuất lên không trung, để lưng anh hoàn toàn tựa vào cửa xe RV.

Lâm Xuất không phòng bị, sợ hãi kêu một tiếng, chỉ đành dừng động tác, theo bản năng ôm cổ Thẩm Phong Lai, hai chân cũng kẹp chặt eo y.

Anh cúi đầu, nhìn thấy trong mắt Thẩm Phong Lai tràn ngập ánh chiều tà, vẻ mặt chuyên chú nóng bỏng, như muốn thiêu đốt người nào đó.

Hai người đối mặt nhau như vậy. Thật lâu sau, lông mi Lâm Xuất bắt đầu run rẩy, hốc mắt cũng dần ươn ướt. Cảm xúc trong lòng anh hỗn loạn dữ dội, bên cạnh sự ngọt ngào và tình yêu, cũng có rất nhiều chua xót và tủi thân không thể giải thích.

Anh cúi đầu, dán vào lỗ tai Thẩm Phong Lai: "Sao bây giờ anh mới tới thế?"

Câu nói của Lâm Xuất dinh dính, mang theo chút làm nũng, nghe thấy Thẩm Phong Lai cười, cũng kề vào tai anh trả lời: "Không phải hôm nay em nói anh mới đến đón em à? Em xem, bây giờ mặt trời vẫn chưa xuống núi."

"Anh không biết em chờ anh bao lâu đâu, không gặp anh em phát điên mất." Lâm Xuất không hài lòng đáp án này, chậm rãi dùng bắp chân của mình quấn quanh eo và mông Thẩm Phong Lai, nói: "Thẩm Phong Lai, sau này chúng ta nhất định không được xa nhau nữa, anh chịu không?"

Giọng nói Thẩm Phong Lai trầm thấp, mang theo ý cười, "Được. Anh hứa với em." Y giơ tay chạm vào má Lâm Xuất, sau đó chạm vào môi và cằm của anh, ngón tay khô ráo ấm áp, mang theo ý vỗ về.

Lâm Xuất nhận được câu trả lời mình muốn nghe, mỉm cười hài lòng. Anh hé môi, ngậm đầu ngón tay Thẩm Phong Lai vào miệng, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ.

Trên mặt anh vẫn còn lớp trang điểm rất nhẹ, làn da dưới ánh sáng mạnh trông rất mềm mại thanh tú. Khi khuôn mặt xuất hiện tình yêu ngọt ngào, khuôn mặt xinh đẹp đó sẽ thể hiện sắc thái đặc biệt hấp dẫn.

Tay Thẩm Phong Lai trượt xuống lưng Lâm Xuất, nhéo eo anh ấn mạnh vào mình, để cơ thể họ dính chặt vào nhau không một kẽ hở.

Tình cảm mãnh liệt một lần nữa nuốt chửng lý trí, bùng cháy như ngọn lửa giữa hai người họ.

Hai người vuốt ve cơ thể đối phương, dùng những nụ hôn mãnh liệt để giải tỏa cảm xúc sâu đậm trong lòng.

Cả người Lâm Xuất đều treo trên người Thẩm Phong Lai, lúc đầu còn hơi dùng sức, nhưng về sau lại không thèm quan tâm, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu mơ hồ.



Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại Lâm Xuất vang lên, anh nhíu mày, đút tay trái vào túi, sốt ruột tắt máy.

Nhưng không im lặng bao lâu, nó lại vang lên lần nữa.

Lâm Xuất mất hứng vươn tay, muốn tắt thêm lần nữa, nhưng bị Thẩm Phong Lai đè tay vỗ nhẹ khiến anh phải dừng lại, nhấn nút trả lời như cam chịu số phận.

Một giây sau, tiếng rống đứt quãng của Tống Đường vang lên: "Lâm Xuất! Em làm gì thế? Nhiếp ảnh gia còn chưa đi, quay người lại là nhìn thấy hai người đấy! Vào xe cho anh! Ngay, ngay!"

Giọng nói của hắn rất lớn, hai người bọn họ đều nghe thấy rõ ràng, Thẩm Phong Lai nghe xong không khỏi bật cười.

Cả hai đều có chút xúc động không thể bình tĩnh nên không nói chuyện, Lâm Xuất dứt khoát nhấn loa ngoài.

Anh vẫn lưu luyến nhiệt độ cơ thể của Thẩm Phong Lai, cọ lui cọ tới không chịu buông tay. Nhưng đầu óc đã dần lấy lại sự minh mẫn, anh chỉ dùng đôi mắt ướt át nhìn Thẩm Phong Lai.

Thẩm Phong Lai cười với anh, ôm eo xoay người anh lại, để anh đứng trên mặt đất. Động tác hơi vội vàng, Lâm Xuất không khỏi thấp giọng kêu một tiếng.

Tống Đường nghe thấy tiếng hít thở dồn dập, cảm thấy da đầu như muốn nổ tung, giọng điệu vừa tức giận vừa lo lắng: "Anh xin em, mau trở về... không, không, em đừng về nữa, em mau lăn với Thẩm Phong Lai đi, ra ngoài thuê một phòng, muốn ở bao lâu thì ở, không được ở bên ngoài!"

Hắn nói xong trong một hơi, không cho Lâm Xuất có bất kỳ cơ hội nào để phản bác, trực tiếp cúp điện thoại.

Lâm Xuất cầm điện thoại, ngơ ngác sững sờ tại chỗ, một lát sau mới nói: "Anh có nghe không? Anh ấy bảo em lăn?"

Thẩm Phong Lai nhịn không được, cười vang lên.

"Không, sao anh ấy nóng nảy thế?" Lâm Xuất vẫn cảm thấy khó tin, "Anh không biết đâu, trước đây Tống Đường rất tôn trọng em, chăm em như chăm bảo bối. Khi đến New Zealand, mọi thứ thay đổi hết rồi."

"Được ồi, được rồi đừng để ý," Thẩm Phong Lai ôm chặt anh, nhẹ giọng nói, "Sau này anh sẽ chăm em như bảo bối, em muốn bảo bối nào thì bảo bối ấy."

Lâm Xuất nhìn y một lúc rồi phá lên cười, sau đó quay đầu, úp mặt vào vai y.

-