Gió Trong Sớm Bình Minh

Chương 47: Arrowtown



Hôm đó Tống Đường về đến nhà đã gần mười giờ, hắn đỗ xe trong sân, vừa xuống xe đã nghe thấy tiếng đàn piano từ lầu hai truyền đến. Hắn dừng bước, đứng tại chỗ lắng nghe một lúc rồi chậm rãi mở cửa đi vào nhà.

Âm sắc trong nháy mắt chuyển từ mơ hồ sang rõ ràng, nốt nhạc trong không khí như biến thành thực chất, từ bốn phương tám hướng lao về phía hắn, quấn chặt lấy trái tim Tống Đường.

Hắn nhắm hai mắt lại, để giai điệu của Lâm Xuất vẽ nên những đường nét đẹp đẽ và uyển chuyển trong tâm trí mình.

Mỗi một hơi thở, mỗi một giai đoạn, sự thay đổi mạnh mẽ và yếu ớt gần như bị kéo đến cực hạn của con người, ngay cả giai điệu trước âm tô điểm cũng tràn ngập cảm xúc tuôn trào. Người diễn tấu không thể ngăn cản, các nốt nhạc đang quay cuồng, nhún nhảy, nhảy múa nhiệt tình. Những cảm xúc thăng hoa và những hợp âm khó nắm bắt kéo dài, tạo ra một chương nhạc đủ để khiến tất cả người nghe điên cuồng.

—— Tự do tự tại, không thể che dấu, hơi thở của bậc thầy đã lâu không gặp.

Tống Đường đã làm bạn với Lâm Xuất 7 năm, gần như chứng kiến ​​​​anh từ một thiếu niên ngây ngô từng bước đi đến địa vị hôm nay.

Tất cả mọi người đều nói phong cách của Lâm Xuất sáng ngời rung động lòng người, rồi lại rõ ràng ngoài dự đoán của mọi người. Bất kể là Chopin lãng mạn, Beethoven khí thế bàng bạc, hay Bach nghiêm khắc phức tạp, anh vẫn luôn duy trì sự tỉnh táo vừa phải, điều này không giống với tính cách của Lâm Xuất.

Các nhà phê bình âm nhạc phương Tây thích nói đó là sự kiềm chế độc đáo của người phương Đông, khiến âm nhạc không bị gò bó bởi lời phàn nàn quá mức, thông qua khả năng diễn tấu tuyệt vời, vượt qua nhạc cụ và người diễn tấu.

Bắt nguồn từ cảm xúc, và thoát khỏi cảm xúc.

Nhưng chỉ có âm nhạc lần này, đã mang đến cho Tống Đường cảm giác hoàn toàn khác so với trước đây.

Khi tình yêu khắc sâu vào trong tim, phá vỡ rào cản của không gian và thời gian, cứu rỗi linh hồn lang thang một mình, sau đó tuôn ra qua đầu ngón tay không kiêng nể gì, mỗi nốt nhạc đều được nó ban tặng cho một cuộc sống mới.

Hương vị tình yêu bồng bềnh trong âm nhạc, tình cảm xa lạ tuôn trào, thể hiện tấm lòng chân thành chưa từng thể hiện.

Ngay cả khoảng cách xa nhất trên trái đất cũng không thể bị lung lay.

Âm nhạc cực kỳ chói mắt, âm nhạc đến khi chết cũng không thay đổi.

-

Tống Đường nắm chặt chìa khóa trong tay, ngẩn người một lúc lâu.

Thật tốt.

Thẩm Phong Lai nói đúng, hắn không bao giờ có thể đồng cảm với nỗi cô đơn của Lâm Xuất, nhưng hắn biết, tiếng đàn chưa bao giờ là một nốt nhạc lạnh lẽo trống rỗng, bên trong nó chứa đựng niềm đam mê quý giá và thuần khiết nhất trên đời.



Giờ đây, nó cuối cùng cũng đã tìm thấy nơi để trở về, không còn phải lẩn trốn, cô đơn trôi dạt giữa thế giới này.

*

Mấy ngày sau trời mưa liên tục. Thời tiết như vậy ra ngoài chụp ảnh không tiện, nhưng ở nhà ngủ lại rất thích hợp.

Trong khoảng thời gian này, Lâm Xuất im lặng ở lại Queenstown. Hầu hết thời gian, anh đều nhốt mình trong nhà để tập piano, đến khi đàn mệt mỏi, anh sẽ đi bộ đến hồ Wakatipu hoặc đi dạo trên con phố mua sắm. Trên mạng xã hội đều cập nhật hình ảnh về những cuộc gặp gỡ tình cờ với anh, lúc đầu Tống Đường còn nhớ nhắc anh đội mũ đeo khẩu trang, nhưng sau nhiều lần, hắn thấy nhiều cũng thành quen, không nhắc nữa.

Có đôi khi Lâm Xuất sẽ có ảo giác quay trở lại tám năm trước, thị trấn nhỏ được bao quanh bởi những ngọn núi, mặt hồ phẳng lặng, bản nhạc piano chiếm hết thời gian của anh và người đàn ông anh thầm thích.

Thẩm Phong Lai chưa từng đến đây, hình như y rất bận rộn, mỗi lần Lâm Xuất liên lạc với y, y đều đang lái xe trên đường.

Tối nào hai người cũng sẽ video call với nhau, nhưng chuyện này cũng không xoa dịu đi nổi nhớ. Hai người đã từng trời Nam đất Bắc, xa nhau suốt tám năm, bây giờ chỉ mới tạm xa nhau mấy ngày, Lâm Xuất đã bị nổi nhớ ép đến điên rồi.

Khi thời tiết chuyển nắng trở lại, Tống Đường cùng Lâm Xuất đến Arrowtown, cách Queenstown chưa tới 20 km về phía Đông.

Thị trấn nằm ẩn mình giữa những ngọn đồi với độ che phủ thực vật cực cao, rất nổi tiếng trên Internet nhờ phong cảnh mùa thu tuyệt đẹp, và là địa điểm chụp ảnh ưa thích của nhiều nhiếp ảnh gia.

Thị trấn này nhỏ hơn Queenstown một chút, gần như chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy điểm cuối. Arrowtown chỉ có một con đường chính nằm cạnh một con suối nhỏ. Hai bên đường là những khu nhà nhỏ có phong cách độc đáo, trong sân hoa cỏ xum xuê, hầu như nhà nào cũng trồng táo, đến cả không khí cũng tràn ngập hương thơm ngọt ngào.

Nơi này có rất ít khách du lịch lưu trú, giống như chốn Đào Nguyên chưa ai biết.

Chuyển mùa ở đảo Nam nhanh hơn đảo Bắc, cái nóng của mùa hè trong không khí đã vơi dần, màu xanh lá cây rút lui, khắp núi rừng đều được nhuộm màu vàng óng đỏ thẫm, trông như một bức tranh sơn dầu rực rỡ.

"Thật xinh đẹp." Lâm Xuất cảm thán.

Có ngọn gió trong lành bao bọc hơi thở mùa thu thổi tới từ chân trời xa xôi, phủ qua những cánh đồng và rừng cây rộng lớn, nhấc lên góc áo đuôi tôm của anh.

Ánh mắt trời óng ả, lá rụng bay lượn, cỏ dại tràn ra hai bên như , cây cối muôn màu phát ra tiếng xào xạc, vang vọng bốn phương.

Tống Đường vốn đang bàn bạc với studio chụp ảnh, lúc này bọn họ ngừng nói chuyện, nhìn về phía Lâm Xuất.

Anh ngồi trước đàn piano, bên cạnh là một gốc cây to, ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu rọi toàn thân anh thành một vầng hào quang. Mái tóc và khuôn mặt của anh hơi mờ, nhưng đôi mắt lại trong veo sáng sủa lạ thường, toát ra khí chất tao nhã tươi sáng.

Thời gian trôi qua chưa nhiều, nhưng Lâm Xuất đã giống như thành một người khác.



Tống Đường nhìn chằm chằm anh một lúc, sau đó nở nụ cười.

Lâm Xuất quay đầu nhìn hắn, hỏi: "Anh cười gì thế?"

Tống Đường cố ý hắng giọng một cái, giẫm lên chiếc lá rơi mềm mại đi tới trước mặt anh, "Không có gì, anh thấy studio này làm việc chuyện nghiệp hơn anh nghĩ, hẳn là có thể chụp ảnh đẹp. Đương nhiên, chủ yếu do thầy Lâm đẹp trai."

Lâm Xuất không thừa nhận thủ đoạn của hắn, bĩu môi nói: "Không phải anh nói, em không dựa vào mặt kiếm cơm à?"

"Ai dám nói em dựa vào mặt kiếm cơm?" Tống Đường vươn tay kéo vạt áo xuống giúp anh, nói: "Mấy người nó thì biết cái gì, ghen ghét cả đấy."

Lâm Xuất bị hắn chọc cười, hỏi: "Anh nói thật à?"

Tống Đường trả lời: "Thật hay không chẳng lẽ em không biết?"

"Ok." Lâm Xuất cười cười, "Em tin."

Tống Đường không nói gì mà chỉ cúi đầu lầm bầm gì đó, Lâm Xuất không nghe rõ.

Anh thấy tóc Tống Đường cũng bị gió thổi rối tung, không biết vì sao đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Tống Đường. Khi đó, hắn vẫn còn là một sinh viên giỏi tốt nghiệp trường top đầu, trắng trẻo sạch sẽ, hơi mập mạp. Bây giờ lại làm trợ lý vô danh bên cạnh anh bảy năm, hắn càng ngày càng gầy, ngay cả giữa lông mày cũng có nếp nhăn rất mờ.

Lâm Xuất vươn tay, phủi chiếc lá rụng trên vai Tống Đường, mở miệng gọi hắn: "Anh Tống."

Tống Đường trả lời, "Ừ."

Lâm Xuất mở miệng, chậm rãi nói: "Nếu em muốn thay đổi cách sống, anh nghĩ sao?"

"Em hỏi anh à?" Tống Đường bất ngờ nhìn anh.

"Đúng vậy." Lâm Xuất nghiêm túc trả lời, "Anh là anh em tốt nhất của em, em đương nhiên muốn nghe suy nghĩ của anh."

Tống Đường nhìn chằm chằm mặt anh một hồi, đầu tiên không trả lời, cho đến thật lâu sau, khi tất cả lá cây đều yên lặng, mới nói một câu: "Anh thấy rất tốt."

 

-