Gió Trong Sớm Bình Minh

Chương 49: Áo đuôi tôm



Mặt trời đã sắp xuống núi, Thẩm Phong Lai không lái xe đi quá xa, mà đậu xe ở một bãi đất trống trong khu rừng gần đó.

Bên ngoài Arrowtown là những rừng cây liên miên chập trùng đủ màu sắc, nhìn không thấy điểm cuối. Người dân địa phương quen gọi nơi đây là "Khu rừng sắc màu". Là khu cắm trại tốt nhất thế giới trong nhiều năm liên tiếp, trong rừng có những chiếc xe RV đơn giản, cũng như nước sạch cho RV, rất thích hợp cho du khách nghỉ qua đêm.

Sau khi Tống Đường rời đi, Lâm Xuất không còn ý làm duyên nữa, anh và Thẩm Phong Lai cùng nhau đi dạo phố mua sắm ở thị trấn Arrowtown, tay trong tay đi lang thang như một cặp đôi bình thường, ngắm nhìn những cửa hàng nhỏ đầy màu sắc mà họ đã bỏ lỡ.

Trong một con phố mua sắm ngắn ngủn, có bốn, năm cửa hàng bánh kẹo, những chiếc máy làm đậu sô cô la lộng lẫy chiếm trọn bức tường, những viên kẹo bình thường được bán với giá cao gấp mấy lần, nhưng Lâm Xuất vẫn rất vui vẻ mua chúng, xách túi lớn túi nhỏ trong tay, anh định mang về làm quà tặng.

Khách du lịch trong thị trấn đã dần tản đi, chỉ còn lại mấy cặp đôi đang chụp ảnh cưới, họ mặc quần áo đẹp, cầm bóng bay và hoa, đắm đuối ôm lấy hoàng hôn và sắc thu, trông ai cũng hạnh phúc.

Quần áo của Lâm Xuất đã bị Tống Đường lấy đi, trên người vẫn mặc áo đuôi tôm, giống như anh đã dung nhập vào hoàn cảnh lãng mạn và linh thiêng như vậy, bắt mắt hơn tất cả các chú rể có mặt.

Anh không khỏi mỉm cười, sau đó nhìn Thẩm Phong Lai, ánh mắt cũng sáng ngời dịu dàng.

Thẩm Phong Lai không nói gì, chỉ dùng ngón tay móc vào lòng bàn tay của Lâm Xuất.

-

Đến khi hai người trở lại xe, sắc trời đã tối sầm, gió cũng dần lạnh lẽo.

Trong xe vẫn như cũ, khu vực phòng khách nối liền với phòng bếp, bên trong có phòng vệ sinh độc lập, cạnh cửa sổ có một cây đàn piano, nơi lẽ ra phải đặt ghế sofa.

Mấy ngày nay Lâm Xuất không gặp ông bạn già này, rất nhung nhớ. Anh mở nắp đàn piano, tay phải tiện tay nhấn vài nốt đơn trên phím đàn, tạo thành một hợp âm thăm dò. Sau đó, anh dừng động tác tay, sau vài giây, anh nhấn một hợp âm A4 không nên xuất hiện trong Fa trưởng. Trước khi kết thúc một đoạn, A4 lại bị vứt bỏ, chuyển sang Root D2 đứt quãng.

Sau khi lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, ngay cả Thẩm Phong Lai cũng nghe không nổi nữa. Y vươn tay đóng cửa xe, mở miệng nói: "Rốt cuộc em muốn Vivaldi hay Brahms?"

"Đàn như vậy anh cũng nghe ra ạ?" Lâm Xuất nói như vậy, nhưng vẻ mặt lại không kinh ngạc chút nào, "Anh lợi hại thật."

Thẩm Phong Lai bất lực nói: "Một là đàn cho tốt, hai là đừng đàn."

Lâm Xuất theo bản năng phản bác y, "Không phải em đàn không tốt."

Thẩm Phong Lai nói: "Anh biết, em chưa xác định được cảm xúc."

Nghe nói thế, Lâm Xuất hơi sửng sốt, cả trái tim anh lúc này vừa chua vừa ngọt, giống như trở về thời thơ ấu.



Có lẽ chỉ có bản thân Lâm Xuất hiểu rõ, không phải anh chưa xác định được cảm xúc mà là anh không thể xác định được. Chúng nó quá nóng bỏng và mạnh mẽ, từ khi nhìn thấy Thẩm Phong Lai đã bắt đầu ngo ngoe rục rịch, tất cả đều bế tắc trong lòng không tìm được lối ra.

Nghệ sĩ âm nhạc luôn thích dùng âm nhạc để khiếu nại.

Lúc này, Lâm Xuất rất muốn dùng một bản nhạc để diễn tả những cảm xúc gần như không thể chịu đựng được này.

Ngoại trừ âm nhạc, anh không còn gì khác, nên đương nhiên muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho người mình yêu để đổi lấy một chút giải thoát.

Nhưng có rất nhiều bản nhạc về mùa thu, anh trái lo phải nghĩ, luôn cảm thấy tổ khúc của Vivaldi quá lộng lẫy, giai điệu của Brahms chứa đầy nỗi buồn, những bài thơ giao hưởng của Dvořák lại quá tao nhã và tinh tế.

Anh phải thừa nhận rằng với sự hiểu biết nông cạn về âm nhạc hiện tại của mình, có lẽ anh sẽ không tìm được một bản nhạc nào có thể diễn tả được những gì anh nghĩ trong lòng — dù là phong cảnh mùa thu hôm nay hay tình yêu độc nhất vô nhị của mình.

-

Lâm Xuất suy nghĩ một lúc, sau đó dùng một tay che đàn, nhìn Thẩm Phong Lai, chậm rãi nói: "Quên đi, không thích hợp, em không đàn nữa."

Thẩm Phong Lai không hỏi không thích hợp chuyện gì, y chỉ cúi người hôn lên má anh, sau đó hỏi: "Em có mệt không?"

"Không mệt." Lâm Xuất lắc đầu, thẳng thắn trả lời: "Gặp anh rồi em sẽ không mệt."

Thẩm Phong Lai ngừng nói, duỗi tay ôm lấy Lâm Xuất.

Lúc này đây là chân thưc, chỉ có hai người họ.

Lâm Xuất cúi người vùi mặt vào cổ Thẩm Phong Lai hít một hơi, lại ngửi thấy mùi nước hoa rất thoang thoảng trên người y.

Anh nhớ rằng mái tóc lúc đầu của Thẩm Phong Lai đã mọc dài quá tai, ngọn tóc xõa xuống cổ y, lúc ôm vừa lúc đảo qua lỗ tai mình. Sau một thời gian không gặp, Thẩm Phong Lai đã cắt tóc, đường quai hàm sắc sảo hoàn toàn lộ ra, hiện lên hơi thở nam tính có tính xâm lược.

Hơi thở này giống như thuốc giải, anh thấy tim mình đập dữ dội, áp vào cơ thể Thẩm Phong Lai để đẩy y về phía sau.

Không gian trong xe có hạn, Thẩm Phong Lai đành phải dựa vào cây đàn piano, dùng khuỷu tay đỡ nắp đàn.

Lúc này Lâm Xuất mới nói: "Sao anh cắt tóc mà không nói với em?"

Thẩm Phong Lai cảm thấy buồn cười, "Anh quên. Sao nào, khó coi lắm à?"



Ánh mắt Lâm Xuất sáng quắc nhìn y, "Đẹp muốn chết. Đẹp đến mức em..." Anh ghé sát vào tai Thẩm Phong Lai, nói nhỏ một câu.

Thẩm Phong Lai bật cười, sau đó đưa tay ấn vào vai anh, cố ý theo cơ thể anh liếc dọc xuống dưới: "Ồ? Nhiệt tình vậy sao?"

Lâm Xuất lập tức đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa không cam lòng. Anh không vui "Hừ" một tiếng, buông tay xoay người muốn đi.

Thẩm Phong Lai ôm eo anh từ phía sau, dùng sức không nhẹ, sau đó ghé vào tai anh nói: "Hôm nay trông em cũng rất đẹp."

Lâm Xuất vẫn cảm thấy không hài lòng nên hơi giãy giụa, "Đừng ôm em như vậy, chiếc áo này có dây đai, không thoải mái chút nào."

Trong mắt Thẩm Phong Lai vẫn còn ý cười, không nói nữa.

Lâm Xuất nhìn y một hồi, cuối cùng không nhịn được quay mặt hôn lên môi y.

Bọn họ xa cách đã mấy ngày, ngọn lửa vừa rồi còn chưa dập tắt lại dễ dàng bùng lên, thiêu đốt ngày càng mãnh liệt.

Tay Thẩm Phong Lai chui vào vạt áo đuôi tôm, véo mông Lâm Xuất, dùng ngón tay chạm vào khe hở hình tam giác ở giữa eo quần, cởi khóa dây đeo trên cùng và áo bên trong rồi kéo mạnh xuống.

Hôm nay Lâm Xuất mặc như lúc trên sân khấu, ngoại trừ nơ, áo choàng và móc lưng, còn có vòng kẹp đùi. Ngực anh phậm phồng, anh cảm thấy toàn thân bị trói buộc, đành vươn tay kéo nơ trên cổ xuống, muốn cởi quần áo bó tay bó chân ra.

Kết quả một giây sau, Thẩm Phong Lai xoay người đè anh lên đàn piano, nắm lấy tay anh không cho anh động đậy.

Lâm Xuất không vui, lại vùng vẫy.

Thẩm Phong Lai dùng một tay ấn vào lưng anh, dùng sức vuốt xuống, động tác tuy cứng rắn nhưng giọng điệu lại rất dịu dàng, "Tiểu Xuất, hôm nay em rất đẹp."

Cảm giác ngứa ngáy dọc theo chỗ tiếp xúc da kề da dâng lên, Lâm Xuất cũng thấy tim mình ngứa ngáy theo. Anh giơ tay ôm cổ Thẩm Phượng Lai, giả vờ than thở: "Đẹp đến mức anh không nỡ cởi ra?"

Thẩm Phong Lai mỉm cười, "Chúng ta mặc được không?"

Hai má Lâm Xuất nóng bừng, dùng giọng mè nheo nói: "Thẩm Phong Lai, em không có quần áo để thay."

Giọng nói Thẩm Phong Lai nặng nề, "Mặc của anh."

-