Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1949



Chương 1949

“Sự thật?” Lương Duy Phong cười điên cuồng, “Não của bà ta có vấn đề, làm sao biết được chân tướng.”

“Thì ra trong mắt anh, đầu óc của tôi luôn có vấn đề.”

Đột nhiên, một giọng nữ truyền đến.

Tống Nguyên cùng những người khác mở ra một con đường, Thương Dục Thiên đỡ Khương Tụng đi tới, con ngươi của Khương Tụng rất dữ tợn, trừng mắt nhìn chằm chằm Lương Duy Phong.

Bà thật sự không ngờ có ngày mình lại bị người thanh niên trước mặt khống chế trong lòng bàn tay lâu như vậy.

Cũng là tại bà, bà đã hại con gái ruột của mình, thậm chí xém chút nữa đã làm gia đình tan nát.

Và sau lưng bà, có một thanh niên đi theo sau với dáng vẻ gầy gò, đó là Thương Mỗ.

Thương Mỗ cũng căm hận nhìn anh ta chằm chằm.

Lương Duy Phong mềm nhũn hai chân, lảo đảo lùi lại vài bước trước khi

va vào chiếc ghế phía sau.

Thương Dục Thiên vẻ mặt lạnh lùng, “Anh cho rằng con của tôi còn ở

trong tay anh sao, muốn dùng Thương Mỗ uy hiếp vợ tôi.”

“Anh ta, anh ta làm sao có thể ra khỏi đó được.” Lương Duy Phong điên

cuồng gầm lên.

Rõ ràng là anh đã dặn dò đem giấu Thương Mỗ giấu ở nơi không ai có thể

đoán ra, KTV là nơi nóng ve nhất ở Thanh Đồng, anh nghĩ sẽ không có ai

ngờ tới có thể người ở trong đó.

Hoắc Anh Tuấn hờ hững nói: “Anh định giết hại con trai của bà ấy, anh nghĩ bà ấy không muốn báo thù sao? Thật đáng tiếc, anh nghĩ khi anh về Thanh Đồng mọi người không biết sao. Bà ấy biết rất rõ về anh, sớm biết anh sẽ làm gì với người có thể giúp được anh. Chỉ cần theo dõi anh, để ý tới những nơi mà anh thường đến và Thương Mỗ đối với anh rất quan trọng nên nhất định anh sẽ không để cho anh ấy chết, chỉ cần đặt vị trí của chúng tôi vào anh sẽ biết Thương Mỗ đang ở đâu.”

“Thì ra là vậy, đồ tiện nhân.”

Lương Duy Phong biết chuyện thì bây giờ cũng đã muộn rồi, liền hét lên như người điên, “Sớm biết vậy tôi nên giết tiện nhân đó và để cô ta đoàn tụ với con trai.”

“Nói anh là đồ cặn bã, chính là đã khen anh.” Tống Dung Đức xúc động nói, “Với chị gái mà anh cũng có thể ra tay độc ác như vậy.”

Người này có thể nói là không có chút nhân tính nào, Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng nói, “Trong mắt anh ta chỉ có quyền lợi và địa vị, vì mục đích của mình mà anh ta có thể làm bất cứ việc gì. Thậm chí người thường ngày dám khiêu khích hay chọc tức anh ta thì anh ta cũng đi tính sổ. Lương Duy Phong anh rất thông minh, nhưng thật đáng tiếc là anh đã sử dụng nhầm chỗ.”

“Anh thì biết cái gì,” Lương Duy Phong như người điên đầy rẫy dữ tợn, “Anh cho rằng tôi hèn hạ như vậy sao? Nếu tôi được sinh ra giống như anh Hoắc Anh Tuấn, kế thừa tập đoàn Hoắc Thị thì tôi cần phải hao tổn công sức, giống như tiện nhân Khương Tuyết Nhu kia, nếu tôi có thân phận như anh thì cô ta sẽ không phản bội tôi hết lần này đến lần khác.”