Đơn Xin Ly Hôn

Chương 99: Đừng Lấy Đứa Nhỏ Ra Ép Buộc Tôi (2)



Người dịch: Ravine

Nếu là "Lục Đào kia", chắc hẳn cả hai đã nắm tay cùng nhau đi dạo, nhưng với người chồng chân chính của mình, cậu chưa bao giờ nắm tay anh. Hơn nữa, trên thực tế, hai người họ rất ít khi tiếp xúc cơ thể, đến giờ Trình Cẩn vẫn còn hơi thắc mắc tại sao đối phương lại sẵn sàng chạm vào cậu trong đêm tân hôn.

Đêm đó, cậu cho rằng người kia nhất định sẽ để ý đến cậu. Trình Cẩn vẫn còn nhớ bản thân lúc đó có bao nhiêu mong chờ. Đó là lần đầu tiên của cậu, trước đó cậu chưa từng xem qua bất kỳ một bộ phim khiêu dâm nào. Cậu chỉ đơn thuần cho rằng thước đo thân mật nhất giữa những người yêu nhau là hôn lưỡi và vuốt ve. Thẳng đến lúc kết hôn anh trai mới cho phép cậu xem một số thứ về tình dục, lúc đó cậu mới biết thì ra bạn đời còn có thể thân mật với nhau tới mức độ đó. Đoạn video hướng dẫn khiến cậu đỏ hết cả mặt, nhưng trong lòng đồng thời cũng nảy sinh càng nhiều mong đợi. Tối đó, cậu vào phòng tắm sớm, cởi quần áo tắm rửa sạch sẽ rồi lo lắng ngồi xuống thiết bị súc ruột, lắc lắc ngón tay ấn công tắc.

Cho dù máy súc ruột có tiên tiến đến đâu thì người mới dùng lần đầu vẫn sẽ thấy hơi đau, Trình Cẩn là được nuông chiều mà lớn, cơ bản không chịu được đau đớn nên cậu khó chịu đến mức phát khóc. Rõ ràng là chỉ mất có mười phút mà cảm giác như thời gian trôi qua rất lâu, toàn bộ quá trình đối với cậu giống như tra tấn. Cuối cùng cậu cũng tắm rửa sạch sẽ, quấn một chiếc áo choàng tắm để lộ bắp chân rồi bước ra khỏi phòng tắm. Người bạn đời mới cưới không vào phòng ngủ của cậu, phòng ngủ của hai vợ chồng được trang hoàng mới mẻ cũng không hề có chút hơi ấm của anh, Trình Cẩn vốn dĩ muốn đợi, nhưng ngồi cả nửa tiếng đồng hồ vẫn không thấy chồng bước vào, đành ủy khuất chủ động bước lên lầu hai. Theo tính khí của tiểu thiếu gia, nếu như trước đây bị người đối xử lạnh nhạt như vậy, nhất định cậu sẽ gây náo loạn. Cậu cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ náo loạn với Lục Đào, ít nhất phải khiến đối phương xin lỗi cậu một tiếng, nhưn khi vừa mở cửa phòng ngủ nhỏ ra, nhìn thấy sắc mặt của chồng mình, tính khí bèn yếu đi, chỉ có thể nhẹ giọng hỏi: "Sao anh không đi xuống a? Đó mới là phòng ngủ của chúng ta mà."

Lục Đào liếc cậu một cái, giọng điệu lạnh như băng, "Phân phòng ngủ."

Trình Cẩn cảm thấy thật ủy khuất, bĩu môi, "Vợ chồng mới cưới làm sao có thể phân phòng ngủ được? Em, em muốn ngủ với anh..."

Cậu ngại ngùng xấu hổ bước đến trước mặt chồng, khi tiến lại gần cậu chỉ thấy rõ hơn sự lạnh lùng trên gương mặt người kia, bèn thấy tổn thương.

“Phân phòng ngủ.” Lục Đào lặp lại ba chữ này.

Trình Cẩn sợ gây rắc rối cho anh nên chỉ có thể dựa vào anh, cậu ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú đang gần sát, nghĩ đến người đàn ông này đã trở thành chồng mình, cậu cảm thấy tim mình đập loạn xạ, một niềm vui khó tả lan khắp người : "Vậy thì bây giờ anh...có ngủ không?"



Ý tứ trong lời nói của cậu đã đủ rõ ràng, nhưng Lục Đào né tránh ánh mắt của cậu, nói, "Tôi đi tắm."

Khi anh đi tắm, Trình Cẩn ngồi trên chiếc giường nhỏ của anh và chờ đợi, cậu rõ ràng là một thiếu gia cao quý, thế mà lại không cảm thấy khó chịu khi bị đối xử lạnh lùng như vậy, ngược lại, cả người cậu chỉ toàn là phấn khích.

Hai má đỏ bừng thấy rõ, một lúc sau cậu cởi thắt lưng áo choàng tắm để lộ thân thể, sau đó lại cảm thấy việc này không được nghiêm túc cho lắm liền khép áo lại, sau nhiều lần lặp đi lặp lại, cuối cùng cũng đợi được đến lúc chồng mình bước ra. Cơ thể của Lục Đào rất tốt, cho dù anh không tập luyện trong quân đội, nhưng nhờ có thói quen thể dục thường xuyên nên anh rất cường tráng khỏe mạnh. Lúc đi vào, anh chỉ mặc mỗi một chiếc quần dài, lộ ra nửa thân trên, Trình Cẩn chỉ nhìn lướt qua rồi xấu hổ quay đầu đi. Hai bàn chân trần cọ xát vào nhau, thậm chí ngón chân cũng xoắn lại, Trình Cẩn thực sự khẩn trương, hận không thể lấy chăn bông che đầu. Từ trong đáy mắt cậu thấy được Lục Đào đang tiến lại gần, liền thu hết can đảm cởi bỏ áo choàng tắm trên người, lộ ra thân thể trần trụi trắng như ngọc. Hô hấp của người đàn ông không hề rối loạn, mà hô hấp của Trình Cẩn đã loạn hết cả lên, cậu xấu hổ đến mức không biết phải làm gì, khi đang suy nghĩ xem có nên chủ động tiến đến hay không thì bỗng nghe thấy tiếng Lục Đào mở ngăn kéo, và sau đó cậu thấy trên tay anh cầm một hộp bao cao su.

Cho dù Trình Cẩn có ngốc đến đâu thì cậu cũng biết thứ này dùng để làm gì, cậu sững sờ, ngây người hỏi: "Sao lại ... lấy nó ra?"

Cậu nhìn đối phương, trong mắt toàn là ủy khuất, "Nếu đeo bao cao su thì chẳng phải sẽ không có bảo bảo sao?"

"Không đeo thì đừng làm."

Giọng điệu của Lục Đào rất bình tĩnh, như thể anh đang nói điều gì đó không liên quan. Trình Cẩn không có lựa chọn nào khác. Cậu biết Lục Đào không thích cậu, nhìn cậu chỉ toàn là chán ghét, nhưng không ngờ anh lại làm đến bước này, ngay cả đứa con cũng không muốn cho cậu. Nhưng khi đó cậu còn quá ngây thơ, luôn cho rằng chỉ cần thời gian, nhất định sẽ giành được sự sủng ái của đối phương. Lần đầu làm tình không quá thoải mái, quan hệ tình dục qua đường hậu môn vẫn là điều tương đối khó chịu đối với đàn ông, Trình Cẩn tuy cuối cùng vẫn lộn xộn bắn ra nhưng bởi vì chỉ ra vào bằng lối cửa sau duy nhất không thể khiến cậu chạm vào Lục Đào được, nên khiến cậu thấy rất khó chịu.

Trong lúc làm tình, cậu mấy lần yếu ớt cầu xin đối phương tháo bao cao su ra, náo loạn kêu rằng cậu không thoải mái, mà đến cuối cùng anh vẫn không đồng ý. Cậu vẫn còn nhớ rất rõ những gì Lục Đào đã nói bên tai mình: “Đừng hòng dùng đứa trẻ trói buộc tôi.”

Nghĩ đến đây, Trình Cẩn run cả người, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào vùng bụng đang căng phồng của cậu. Cậu không biết tại sao Lục Đào lại thay đổi thành thế này, nhưng cậu sẽ không bao giờ cho anh biết về đứa trẻ. Cậu đã không còn muốn dùng đứa trẻ để ép buộc điều gì nữa.