Đơn Xin Ly Hôn

Chương 100: Chưa Từng Muốn Ly Hôn Với Em (1)



Người dịch: Ravine

Quẹt thẻ phòng, cửa mở phát ra tiếng “bíp” kéo dòng suy nghĩ của Trình Cẩn trở về với thực tại. Lục Đào đi vào trước, sau đó đứng ở cửa nhìn cậu, "Vào đi."

Trình Cẩn không quen làm trái với lời của anh, cho dù trong lòng có không tình nguyện đến đâu, cậu cũng không làm được. Cậu ngập ngừng bước vào. Nhiều lần cậu rất muốn nói "Mở thêm phòng khác đi", nhưng lời đến bên môi lại bị nuốt vào trong.

Không gian căn phòng không rộng lắm, từ những tấm rèm cửa sổ chưa được kéo ra có thể thấy bên ngoài đang có tuyết rơi. Trình Cẩn đã quen với kiểu khí hậu này, cậu cảm thấy bông tuyết ở đây nhỏ hơn, không giống như trên tinh cầu Địa Nhiệt, tuyết rơi gần như nhấn chìm cả trời đất. Trong phòng chỉ có một chiếc giường lớn, phong cách trang trí cũng mang theo đặc trưng của tinh cầu Băng Tinh, đồ trang trí tất cả đều rất đẹp, có thể thấy người sắp xếp bày biện đã đặt vào trong rất nhiều tâm tư. Trình Cẩn không dám ngồi dựa vào giường cho dù cậu không sợ Lục Đào sẽ “bộc phát thú tính”, dù sao đối phương cũng chưa từng biểu lộ dục vọng trước mặt mình.

Hoàn toàn không giống như có cùng một cơ thể với “Lục Đào kia”.

Lục Đào so với cậu bình tĩnh hơn rất nhiều, vào phòng liền cởi áo khoác ngoài, lộ ra bộ quân phục bên trong, nhìn Trình Cẩn, "Cần gì không? Tôi kêu bọn họ mua."

Trình Cẩn nhanh chóng lắc đầu, "Không, không cần gì đâu."

Lục Đào nhìn chằm chằm cậu vài giây, sau đó đột nhiên nói: "Áo khoác bị tuột ra rồi."

“A?” Trình Cẩn trợn tròn mắt kinh hãi. Phản ứng này hiển nhiên khiến đối phương có chút không vui, sắc mặt người đàn ông trở nên nghiêm túc hơn, nói: “Đổ mồ hôi rồi, cứ che đậy thế sẽ rất dễ nhiễm lạnh đấy."

"Em, em không sao ..." Trình Cẩn không dám cởi áo khoác, vì sợ đối phương sẽ phát hiện ra gì đó. Mặc dù thực ra bụng cậu vẫn chưa lộ rõ, lại mặc thêm hai bộ quần áo bên trong, một bộ còn là áo len dày, nhưng cảm thấy khả năng quan sát của Lục Đào rất nhạy bén nên vẫn khư khư mặc cho an toàn.

Lục Đào cau mày, từng bước tiến về phía cậu. Bước chân của anh rất lớn, không gian trong phòng cũng không rộng, vì vậy chỉ vài bước đã đứng trước mặt Trình Cẩn. Trình Cẩn sửng sốt, vô thức lùi lại vài bước cho đến khi lưng chạm vào tường mới dừng lại. Người đàn ông đứng trước mặt khí thế cường hãn, Trình Cẩn không dám nhìn thẳng vào anh, chỉ là lúc đầu không khỏi nhìn anh, lại nghe thấy Lục Đào nói: "Hiện tại sợ tôi như vậy sao?"

Nói xong liền duỗi tay ra thăm dò ngực Trình Cẩn. Trình Cẩn muốn chặn, nhưng vừa giơ tay lên đã bị đối phương giữ chặt cổ tay, bàn tay anh vẫn đưa tới trước ngực cậu nắm lấy khóa kéo.

Một âm thanh khẽ vang lên, khóa áo khoác của Trình Cẩn bị kéo xuống, lộ ra màu áo len bên trong. Trình Cẩn lúc này mới biết ý định của anh, cậu hoảng loạn nói: "Để, để em tự làm ..." Cậu quả thực là mồ hôi nhễ nhại, lại do căng thẳng, ngay cả chân tóc cũng ướt sũng, đúng là khắp người nhớp nháp, không thoải mái chút nào.

"Sợ tôi?"



Một lần nữa lại nghe thấy câu hỏi này, trong lòng Trình Cẩn bối rối, lắc đầu lung tung. Cậu thoát khỏi sự kiềm chế của đối phương, nhanh chóng cởi áo khoác, sau đó ôm chiếc áo dày vào trong ngực, "Em đổ nhiều mồ hôi quá, em, em đi tắm."

Trong khách sạn có cung cấp áo choàng tắm, Trình Cẩn lấy ra một chiếc từ trong tủ, trước khi vào phòng tắm, cậu thấy Lục Đào vẫn đang nhìn mình, liền dừng lại nói, "Em thực sự đổ mồ hôi quá nhiều nên muốn đi tắm. Em không có ý dụ dỗ anh, anh đừng hiểu lầm.” Nói xong, cậu nhanh chóng bước vào phòng tắm, sau đó khóa cửa lại.

Lục Đào nghiến răng.

Được tắm nước nóng trong căn phòng không hề lạnh một chút nào thực sự vô cùng thoải mái, Trình Cẩn đã lâu không được tận hưởng cảm giác này. Tuy rằng tắm suối nước nóng cũng vô cùng thoải mái, nhưng vẫn là tắm ngoài trời, quá trình cởi và mặc quần áo khiến cậu rất lạnh, không giống như bây giờ, khi cởi đồ sẽ không cảm thấy lạnh. Chỉ đến khi nhìn thấy phần bụng dưới hơi nhô lên, Trình Cẩn mới cảm thấy hơi lo lắng.

Cậu không hiểu tại sao Lục Đào không phải là yêu cầu cậu trở về làm thủ tục ly hôn, là do anh giận sao? Hay là thực sự đối với cậu ... Nhưng điều đó sao có khả năng? Nếu anh thực sự thích cậu, làm sao lại có thể đối xử với cậu như vậy?

Cậu không hiểu nổi ý thích của anh.

Trình Cẩn tắm rửa trong nửa tiếng rồi mới tắt vòi nước, chậm rãi lau sạch vết nước trên người, mặc xong đồ lót và áo choàng tắm cũ, khoác áo khoác ngoài, sau đó xỏ dép vào rồi mở cửa. Cậu trước tiên mở ra một kẽ hở, vốn là để quan sát Lục Đào đang làm gì, nhưng thật tình cờ, mới nhìn qua liền gặp trúng đối phương khiến cậu có chút xấu hổ, sau đó mới chậm rãi mở cửa bước ra ngoài.

Lục Đào rõ ràng là đang làm gì đó, quang bình thực sự đã tắt chế độ ẩn và hiện ra trước mặt anh, trong khi chiếc áo khoác quân phục của anh được cởi ra, để lộ chiếc áo sơ mi quân đội màu xanh lục bên trong. Anh còn cởi hai chiếc cúc áo sơ mi và xắn tay áo lên, trông cực kỳ... đẹp trai!

Nhịp tim Trình Cẩn bắt đầu tăng nhanh, cậu không dám nhìn thêm, đi nhanh vài bước đến bên giường, do dự một lúc rồi mới nói: "Anh muốn nghỉ ngơi không? Em ở phòng khác chắc sẽ tiện hơn? "

Bàn tay Lục Đào đang sắp cử động bèn dừng lại, ánh mắt lạnh lùng, âm lượng không tự chủ được cao lên một chút, "Tại sao muốn ở phòng khác?"

Trình Cẩn siết chặt áo khoác, có chút khó hiểu, “Anh không phai không muốn ở chung phòng với em sao?”

Nói đến đây cậu có chút đau lòng, “Trước kia đều là yêu cầu phân phòng ngủ. Quang bình của em đã trở lại rồi, trong tài khoản có tiền, em có thể tự thuê một phòng khác. "

“Không cần!” Giọng điệu của Lục Đào có chút gay gắt, thậm chí còn có chút thở hổn hển.

Trình Cẩn sợ tới mức rụt cổ không dám nói thêm lời nào, chỉ có thể từ từ leo lên giường, đợi đắp chăn xong mới dám cởi áo khoác. Sau khi cậu lên giường, vị trí ngồi của Lục Đào đúng lúc đối diện với cậu, cậu không tránh khỏi nhìn thấy dáng vẻ của anh.Vốn dĩ muốn nhìn lén một cái, nhưng khi vừa mới chuyển tầm mắt đã bị ánh mắt của Lục Đào bắt gặp.