Đơn Xin Ly Hôn

Chương 98: Đừng Lấy Đứa Nhỏ Ra Ép Buộc Tôi (1)



Người dịch: Ravine

Trình Cẩn thấy rất lạ, người phục vụ lúc nãy trò chuyện nhiệt tình với cậu vừa rồi bỗng trở nên im lặng khi bọn họ bước vào nhà hàng, chỉ chăm chăm cúi đầu, cứ như thể người nhiệt tình vừa rồi không phải là anh ta vậy.

Họ ngồi ở nơi được cho là nhà hàng tốt nhất trong toàn bộ tòa nhà, môi trường xung quanh quả thực rất tốt, mặc dù không sánh bằng tinh cầu Đế Quốc, nhưng vẫn có thể nhìn thấy phong cảnh độc đáo. Trình Cẩn ngồi vào chỗ của mình thì thấy cách đó không xa có một quả cầu rất lớn, bên trong quả cầu trông rất đẹp, trông giống như một ngôi nhà pha lê trong truyện cổ tích. Chỉ là khoảng cách quá xa, cậu không thể nhìn rõ cảnh vật bên trong. Trình Cẩn có chút tò mò, muốn hỏi người phục vụ xem đó là chỗ nào, nhưng khi quay đầu lại thì phát hiện người đó đã cầm theo thực đơn đi rồi, trong lòng cậu có chút ngượng ngùng.

Lục Đào nói: "Muốn hỏi cái gì?"

Trình Cẩn ngạc nhiên vì anh có thể nhìn thấu suy nghĩ của cậu, nhưng rồi lại nghĩ mình đúng là người luôn thể hiện tất cả mọi thứ trên mặt, nên không còn quá ngạc nhiên nữa. Cậu đưa tay sờ mũi, nói: "Em chỉ muốn hỏi kia là chỗ nào, trông nó rất đẹp".

"Crystal House, tòa kiến trúc mang tính biểu tượng trên tinh cầu số 26."

"Làm sao anh biết? Anh đã từng thăm quan nơi đó bao giờ chưa?"

"Chưa từng." Lục Đào đẩy một cốc nước ấm đến trước mặt cậu, giọng điệu bình thường, "Đây là kiến ​​thức được dạy trong môn địa lý trung học cơ sở."

"Ồ ..." Trình Cẩn cầm cốc nước lên và bắt đầu uống, cậu biết mình không phải là kiểu người tinh tế biết thường thức, nhưng cậu hơi xấu hổ khi bị nói thẳng như vậy. Lúc này cậu lại nghĩ đến Lục Đào ”kia”. Người ấy sẽ không bao giờ chế nhạo cậu, thay vào đó anh thường tán gẫu những chuyện vụn vặt như này với cậu, còn nói bằng giọng rất thích thú. Nghĩ đến "Lục Đào kia", Trình Cẩn liếc nhìn người chồng chân chính của mình, nhịn không được hỏi nhỏ: "Sau ca phẫu thuật, anh ấy thực sự biến mất rồi sao?"

Lục Đào lạnh lùng nhìn cậu, "Em không nỡ?"

Trình Cẩn gật đầu không chút do dự.

Lục Đào nói tiếp: "Không nỡ mà cũng vội vã đi tìm niềm vui mới?"

Trình Cẩn nghe xong những lời này, khóe miệng hơi giật giật, giọng điệu có chút lắng xuống, "Em còn có thể làm gì được nữa? Dù sao anh ấy vĩnh viễn không bao giờ trở lại."



Sau vài giây im lặng, giọng nói của Lục Đào vang lên, "Vẫn còn anh."

Ba chữ này khiến con tim của Trình Cẩn đập nhanh không giải thích được, ngay sau đó cậu tuyệt vọng kìm nén cơn đau nhói, coi như không nghe thấy, tiếp tục nằm trên ô cửa kính quan sát Crystal House. Sau một lát, đồ ăn bắt đầu được mang tới bàn họ.

Thói quen ẩm thực trên mỗi tinh cầu đều khác nhau. Ví dụ: tinh cầu Đế Quốc thích đồ chiên và rán, còn nơi này có vẻ như thích sử dụng cách "hầm" để nấu ăn. Mà độ đựng thức ăn cũng rất đặc biệt, trông giống như được làm từ băng, ngay cả những đường nét cũng có hình bông tuyết. Trình Cẩn ngẩn người, không nhịn được đưa tay ra chạm vào, nhưng khi sờ vào lại không phải là băng, mà rất ấm áp. Khi lại gần hơn, nhận thấy hoa văn trên đĩa dường như còn di chuyển, cậu càng ngạc nhiên hơn, "Cái gì, cái này được làm bằng gì vậy? Trông thật kỳ diệu?"

Người phục vụ định trả lời, nhưng lại nhận được ánh nhìn lạnh lùng từ người đàn ông đẹp trai, bèn ngậm miệng rời đi. Lục Đào giải thích: "Nó được làm từ các tinh thể băng và được bao bọc bởi một lớp hợp chất đặc biệt. Nguyên lý giống như cách làm mô hình tinh cầu."

“Thật đẹp.” Trình Cẩn kinh ngạc khen ngợi, húp một ngụm canh, mắt cậu sáng lên, “Ngon quá!”

Món hầm cũng rất ngon, Trình Cẩn vốn đang đói bụng, tiếp tục ăn không ngừng, món nào cũng được cậu thưởng thức cẩn thận. Bề ngoài của món hầm thực ra không quá đẹp mắt, nhưng lại được bày biện trên một chiếc đĩa đẹp mắt, cùng với hương vị không chê vào đâu được. Trình Cẩn ăn cho đến khi không thể ăn vào được nữa, sờ lên chiếc bụng bầu bĩnh của mình qua lớp quần áo và nói: "Thực sự rất ngon. Sau này em sẽ đưa cha và anh hai đến cùng thưởng thức."

Lần này cậu thực sự ăn rất nhiều, có thể coi đây là bữa cậu ăn nhiều nhất trong vòng ba tháng qua. Ngược lại, Lục Đào không ăn nhiều như vậy, động tác ăn uống rất khoan thai từ tốn. Sau khi ăn cơm xong, hai người lại cùng nhau đi thang máy, tìm một tầng có phòng rồi dừng lại.

Tất cả các dịch vụ ở đây chủ yếu vẫn là do con người thực hiện, Trình Cẩn trước kia chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên nhưng giờ cậu đã quen rồi. Cậu đã biết trên thế giới này không phải tất cả đều giống như tinh cầu Đế Quốc, và không phải tất cả các phương tiện giao thông mà mọi người sử dụng đều là phi thuyền hay taxi công nghệ cao; taxi và xe trượt tuyết cũng cần nhiên liệu xăng, và đồ ăn cũng không nhất thiết phải bày biện tinh xảo cầu kỳ, thậm chí có nhiều nơi mà người dân chỉ cần mỗi ngày được ăn một bát canh khoai tây bổ dưỡng đã được coi là tốt lắm rồi.

Du lịch đã mở rộng tầm nhìn của cậu, khiến cậu ý thức hơn về sự khổ đau khó khăn của mọi người trên thế gian.

Với thiết bị liên lạc, không cần khai báo thông tin danh tính, Trình Cẩn đứng sau lưng Lục Đào nghe anh nói chuyện với lễ tân, khi nghe anh nói đến muốn đặt một phòng, Trình Cẩn vốn dĩ muốn từ chối, nhưng lại nghĩ rằng bọn họ trên thực tế vẫn là mối quan hệ bạn đời, nên cuối cùng vẫn gạt bỏ suy nghĩ muốn từ chối.

Nhận lấy thẻ phòng, Lục Đào liếc nhìn Trình Cẩn nói: "Đi theo tôi."

Trình Cẩn chậm rãi đi theo, không phải do cậu cố ý muốn vậy mà là vì vừa rồi cậu đã ăn quá nhiều nên phải đi chậm lại. Lục Đào luôn đi rất nhanh, đi được vài bước anh dường như nhận thấy Trình Cẩn không theo kịp nên đã giảm tốc độ, chỉ cách Trình Cẩn hơn một mét.

Trình Cẩn nhìn bóng lưng cao lớn của anh, ánh mắt từ từ rơi xuống đôi tay đang buông thõng tự nhiên của anh.