Độc Y Vương Phi

Quyển 3 - Chương 123



Trong phòng, Vụ Tiễn nhìnvẻ mặt Phượng Lan Dạ có lẽ đã đoán ra dụng ý của nàng, cho nên lập tức nổi gióthổi lửa thêm: "Thất đệ muội, Nhị hoàng tẩu không phải có ý đó, nàng chẳngqua là cùng Thất đệ muội trước kia có cảm tình tốt mà thôi."

"Đúng vậy a, ta làcùng Thất đệ muội trước kia có hảo cảm."

Lâm Mộng Yểu thuận theo,tuy nhiên lời của nàng cũng làm cho Phượng Lan Dạ nổi lên một thân da gà, nữnhân này nào có chân chính qua lại với nàng, lại còn nói tốt, đồ không biết xấuhổ.

"Ngươi có ý gì, đừngtưởng rằng ngươi là Nhị hoàng tẩu thì có thể khi dễ được ta. Vương gia nhà tatrông coi quân doanh, Nhị hoàng huynh thì đang nghỉ ngơi dưỡng thương chữa bệnhrồi, cho nên ngươi làm gì có tư cách khi dễ ta."

Một bên Phượng Lan Dạ bàyra vẻ mặt ỷ thế hiếp người, một bên Vụ Tiễn mang vẻ đồng tình nhìn Lâm MộngYểu, nàng ta vừa nhìn bộ dáng hai người, một khi dễ, một chế giễu, không khỏisắc mặt trầm xuống, cười lạnh hai tiếng: "Hừ, trông coi việc quân doanh cóích lợi gì, ta. . . . . ."

Nàng còn chưa nói hết,thì ngoài cửa liền có một tiểu nha đầu xông vào, thật nhanh đi đến thêm trà,ánh mắt liếc Lâm Mộng Yểu một cái. Lâm Mộng Yểu tựa hồ tỉnh táo lại, đáng chết,mới vừa rồi nàng thiếu chút nữa lỡ miệng, phá hư đại sự của Gia, liền lập tứckhông hé miệng tiếng nào, nâng tay mời: "Lục đệ muội, Thất đệ muội, uốngtrà uống trà."

Phượng Lan Dạ ảo não cựckỳ, mắt thấy vừa rồi Lâm Mộng Yểu đã muốn bật thốt ra cái gì đó rồi, nha đầukia cũng thật khôn khéo, sợ chủ tử nói ra cái gì liền xông tới ngắt lời nàng,thật bực bội, nhưng cũng không nói gì nữa, để tránh làm cho Lâm Mộng Yểu nghingờ, cũng khiến cho các nàng bị hoài nghi, con đường kế tiếp liền phiền toái,cho nên Phượng Lan Dạ lập tức bày ra bộ dạng đắc ý vạn phần, bưng trà liềnuống.

Mà một bên Lâm Mộng Yểunhìn thấy vậy, thiếu chút nữa bị tức chết, dưới tay dùng sức nắm chuôi ghế dựa,cái đồ nữ nhân chết tiệt, xú nữ nhân, quá đáng ghét, đợi Gia của các nàng,Tấn vương, lên làm Hoàng đế, nàng thành Hoàng hậu, nữ nhân đầu tiên nàng khôngbuông tha nhất định là cái đồ chết bầm này.

Lâm Mộng Yểu phát ra mộttia ngoan độc, hai người các nàng làm bộ không biết, tiếp tục uống trà, mà nhađầu vừa chạy vào kia lại không rời đi một bước, hẳn là không còn cơ hội lại hỏivòng vèo Lâm Mộng Yểu, cho nên kế tiếp Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn lời nói rấtít.

Nữ nhân Lâm Mộng Yểu nàycăn bản không có đại não, nhưng nha đầu bên cạnh rõ ràng vô cùng thông minh,rất có thể là Tấn vương phái đến bên cạnh Lâm Mộng Yểu để tránh nàng ta nóilung tung.

Nếu như không thể dò hỏira cái gì, các nàng cần gì ngồi không ở đây nữa, Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễnliền đứng lên:

"Cảnh trí ở hoànggia biệt viện này không tệ, Nhị hoàng tẩu có thể dẫn chúng ta đi dạo một chúthay không."

Cũng nên tra một chút nơinày có cất dấu gì đặc biệt, hoặc là có chuyện gì đặc biệt hay không.

"Tốt."

Lâm Mộng Yểu đứng lên,phân phó: "Thanh Thảo phân phó người chuẩn bị bữa tối, bổn vương phi cùngLục đệ muội, Thất đệ muội đi dạo một chút, liền có thể quay về kịp dùngbữa."

"Dạ"

Nha đầu gọi là Thanh Thảođi xuống, Lâm Mộng Yểu đưa các nàng ra ngoài, ở bên trong biệt viện hoàng giađi dạo. Kế tiếp, bất luận các nàng thử dò xét thế nào đi nữa, Lâm Mộng Yểu cũngcảnh giác rồi, hơn nữa tỳ nữ Thanh Thảo kia cũng rất nhanh liền tìm tới đây,đi theo phía sau, càng hỏi không ra thứ gì.

Sau bữa tối, đoàn ngườingồi xe ngựa riêng của mình trở về Vương Phủ, hôm nay đến biệt viện một chuyến,mọi người chỉ có một ý niệm trong đầu: Tấn vương Nam Cung Trác ẩn mà không lộ,sau lưng nhất định là có cao nhân chỉ điểm, để cho bọn họ tìm không ra một chútsơ hở nào, bất quá mọi người đã sớm biết bọn họ muốn làm gì rồi, cho nên khôngcần vội.

Biệt viện hoàng gia, thưphòng.

Ánh đèn mờ nhạt, trongsương mù, vẻ mặt Nam Sơn Tử âm trầm lãnh ngạo càng thấm vào người.

Tấn vương Nam Cung Trácthì không sợ, nhưng Tấn vương phi Lâm Mộng Yểu lại có chút run rẩy, người nàynàng xem một lần liền bị hù dọa một lần, cảm giác thấy trên người hắn không cóbất kỳ một chút ánh sáng nào, thật giống như một loại linh hồn tới từ địa ngục,làm cho người ta khủng hoảng.

"Tiên sinh cho rằngbọn họ đã biết được cái gì, không biết những thứ gì?"

Nam Cung Trác trầm giọnghỏi Nam Sơn Tử, mới vừa rồi hắn và Lâm Mộng Yểu đã chia nhau đem chuyện đámngười tới bái phỏng nói ra.

Nam Sơn Tử nhăn mày mộtchút, nói thật, cảm giác không ra bọn họ có ý đồ gì, nhưng thời điểm này vẫn làcẩn thận một chút cho thỏa đáng.

"Mặc dù không có gìdị thường, tuy nhiên vẫn nên cẩn thận một chút, nhất là với thời cơ bây giờ,bất cứ chuyện gì cũng phải hoài nghi, nếu không chính là kiếm củi ba năm bịthiêu một giờ, dù sao Vương Phi miệng cũng không nói quá nhiều."

Nam Sơn Tử vừa mở miệng,Lâm Mộng Yểu liền cúi đầu nhìn mặt đất, không dám nói lời nào. Tấn vương NamCung Trác lườm nàng một cái, nhưng cũng không có trách cứ, hắn còn phải trôngcậy vào người của Lâm gia.

"Làm phiền tiênsinh."

Nam Cung Trác nói xongliền phất tay để cho Lâm Mộng Yểu lui xuống, trong phòng haingười bắt đầu bố trí chuyện kế tiếp cần làm.

Tề vương phủ. Tuyển viện.

Nam Cung Diệp cùng PhượngLan đêm đến đã rửa mặt lên giường rồi, hai người tựa vào nhau nói chuyện, trênmặt bao phủ nghiêm cẩn cùng ngưng trọng.

"Lan Nhi, nàng nóiNam Sơn Tử hiện tại có thể trốn ở biệt viện hoàng gia hay không?"

"Chắc là như thế,nhất định hắn ta ở đấy. Bây giờ chờ Bách Lí Hạo đến, ta liền nhờ hắn đi chữabệnh cho Nhị hoàng huynh, đến lúc đó xem hắn nói như thế nào."

Phượng Lan Dạ dứt lời,thật lâu không nghe thấy Nam Cung Diệp nói chuyện, liền ngửng đầu lên chỉ thấynam nhân này vẻ mặt ủy khuất nhìn nàng, bất mãn: "Cái tên Bách Lí Hạo kiathật là âm hồn bất tán, nghĩ đến thôi liền muốn đánh cho hắn một trận."

Thì ra là có người nhớlại chuyện trước kia, trong lòng có bóng ma, cho nên buồn bực không dứt, huốngchi sắp tới, nam nhân kia sẽ chờ ở bên cạnh bọn hắn, càng thêm làm cho người tathống hận.

Phượng Lan Dạ hơi nhếchmôi cười, nam nhân này ghen tị, thật đúng là khả ái a, ngẩng đầu liền hôn hắnmột chút.

"Diệp, ngủ thôi,đừng nghĩ nhiều, kế tiếp chúng ta còn phải chuẩn bị mười hai vạn phần tinh thầnđối phó những người đó."

"Ừ."

Nam Cung Diệp lên tiếngnằm ngủ, bất quá tay lại không quy củ trên dưới trêu chọc , Phượng Lan Dạ cóchút thở gấp nặng nề, bất mãn đẩy hắn: "Làm gì? Ngủ a."

"Lan Nhi, nàng cóphát hiện ngực của nàng trở nên to hơn rồi hay không, thật kỳ quái a."Một câu nói xong, càng nghiêm túc sờ sờ soạng soạng, ở trên người Phượng Lan Dạđốt lên lửa nóng. Phượng Lan Dạ đẩy tay hắn ra, nhắc nhở: "Đừng kinh độngcục cưng trong bụng."

Nam Cung Diệp giọng nóibuồn buồn vang lên: "Ta đã hỏi đại phu rồi, có thể a, chỉ cần cẩn thậnchút là được, tin tưởng ta."

Sau đó lại không có tiếngvang, bốn phía lâm vào yên tĩnh, đầy phòng nùng tình ý mật.

Mấy ngày kế tiếp, khôngcó phát sinh động tác gì lớn, Nam Cung Duệ phái người đi ra ngoài giám thị bọnngười Tấn vương đảng cùng Sở Vương đảng, một điểm động tĩnh cũng không có.Trong khi sự kiện mưu nghịch của Sở Vương Nam Cung Liệt phát sinh, thật bất ngờchính là người Sở Vương đảng không có mảy may động tĩnh nào, vô cùng khácthường, nhất là đám người Tô Thừa tướng. Tô Nghênh Hạ là cháu gái hắn, hắn vốncũng nên bị xử phạt , nhưng bởi vì Tô Thừa tướng trên triều đình luôn luôn cóuy vọng, nhiều năm như vậy lập được rất nhiều công lao, cho nên chuyện của SởVương hắn cũng không có liên lụy gì, nhưng việc hắn không có bất kỳ hành độngthì vô cùng khác thường .

Cho nên Nam Cung Duệ đồngdạng phái người giám thị tất cả người Sở Vương đảng.

Đám người Nam Cung Diệpcùng Nam Cung Duệ đợi mấy ngày, thấy đối phương tựa hồ không có động tĩnh, màbọn họ thì không thể vẫn ngồi như vậy chờ người ta động thủ, cho nên không bằngchủ động trước.

Một ngày kia, tất cả mọingười tập trung đông đủ tại Vương Phủ, hiện tại Tuyển viện Tềvương phủ chính là địa phương bọn họ chuyên dùng để thương lượng.

Nơi này so với chỗ khácan toàn hơn nhiều lắm, quanh Tuyển viện có Bích Hồ, bên trong lại đầy rẫy cơquan, hơn nữa bốn phía có rất nhiều thị vệ tuần tra, người bình thường căn bảnkhông vào được, cho nên đặc biệt an toàn.

Bên trong phòng khách cóngồi vài người, Nam Cung Duệ, Nam Cung Quân, Nam Cung Diệp, còn có đám người VụTiễn cùng Phượng Lan Dạ. Nha hoàn, hạ nhân đều lui xuống, hoàn toàn yên tĩnh.Mọi người trầm mặc không ai lên tiếng. Cuối cùng Nam Cung Quân không nhịn đượcmở miệng:

"Chúng ta không thểkéo dài theo bọn họ a, nếu bọn họ xuất thủ, chỉ sợ chúng ta sẽ bị vây trong trạngthái bị động rồi, cho nên không bằng chúng ta xuất thủ trước."

"Ừ, lời của Lụchoàng huynh ta đồng ý."

Phượng Lan Dạ lên tiếngtrước, Nam Cung Duệ cùng Nam Cung Diệp đều nhìn nàng, bọn họ cũng muốn tra ra,chẳng qua dưới nhiều phương diện tai mắt cũng hết đường xoay xở, bọn họ nên bắttay vào từ đâu đây?

Phượng Lan Dạ không chờbọn họ mở miệng, liền nói tiếp: "Diệp, chàng còn nhớ không, Tuyết Nhạn Lâuchính là sản nghiệp của Nam Cung Trác, bởi vì, trước giờ hắn không có ở kinhthành, cho nên chúng ta cũng không còn lưu ý đến nó. Chàng nghĩ xem lần nàychuyện Sở Vương mưu nghịch, những người Sở Vương đảng kia lại không một kẻ nàođộng, điều này nói rõ cái gì? Bọn họ hẳn là bị người khác khống chế, mà ngườikhống chế là ai? Chàng còn nhớ cuốn sổ sách chuyên môn dùng để ghi chép nhữngđiểm nhơ bẩn của quan viên lần trước không? Mặc dù trên danh sách không cóngười của Sở Vương đảng, nhưng cũng không thể bảo đảm hắn không có làm ra cuốnthứ hai, cho nên đề nghị của ta là tiến vào Tuyết Nhạn Lâu, điều tra thêm xemcó danh sách khác hay không, nếu tìm được nó ta liền biết được Sở Vươngđảng bởi vì sao mà khôngđộng."

Lời của Phượng Lan Dạ vừanói xong, trong phòng khách, ánh mắt mọi người sáng lên, đồng thời gật đầu:"Đúng, trước mắt nên tra rõ vì sao Sở Vương đảng bất động, bọn họ nhấtđịnh là có nhược điểm gì đó ở trong tay Tấn vương Nam Cung Trác, nên không cóbiện pháp hành động."

Nam Cung Diệp nghe xongPhượng Lan Dạ nói, ngưng mi suy tư, từ từ mở miệng: "Nếu như Nam Cung Trácdùng danh sách khống chế những người này, thì đến lúc hắn đoạt vị, bọn họ cũngsẽ không lên tiếng. Nói như vậy, mấy quan viên không nằm trong danh sách kiachỉ sợ sẽ là mục tiêu kế tiếp. Khi khống chế được tất cả mọi người, vậy là cóthể mưu đoạt ngôi vị hoàng đế rồi, thật hảo tâm cơ a."

Lời của Tề vương vừa rơixuống, sắc mặt của mọi người đồng thời thanh trầm, những kẻ kia tâm địa cũngthật thâm hiểm khó lường. Đại thần trong triều, ai mà không có chút chuyệnkhông muốn để cho người ngoài biết đến, thế mới có thể dễ dàng bị khống chế.Như vậy, kế tiếp, người không có trong danh sách chỉ sợ sẽ phải đối mặt vớibước kế tiếp trong kế hoạch của bọn họ.

Nghĩ tới đây, Phượng LanDạ thật nhanh mở miệng: "Ta nghĩphụ thân Tô Diễn của ta rất có thể chính là mục tiêu kế tiếp, hắn là Binh bộThượng thư, mới vừa nhậm chức, hơn nữa chỉ sợ rằng ông không có nằm trong kếhoạch trước. Mặt khác, phái trung lập cũng như vậy. Những người này chính làtrọng điểm của mục tiêu tiếp theo."

Nam Cung Duệ vẫn nghiêmtúc lắng nghe, cho tới giờ khắc này, tthì rầm giọng mở miệng: "Chúng talập tức phái người âm thầm bảo vệ những người này."

"Ừ."

Mấy người đồng thời gậtđầu, Phượng Lan Dạ tiếp tục: "Một là phải bảo vệ những người này, hai làchúng ta phải tìm được cuốn danh sách thứ hai. Mà hiện tại kinh thành không cóTấn vương phủ, ta nghĩ cuốn kia nhất định là giấu ở Tuyết Nhạn Lâu, cho nênchúng ta phải chia từng nhóm mà hành động, nhất định phải tra được cuốn thứhai."

"Tốt."

Mọi người thương nghị nắmchắc rồi, liền đứng lên, rối rít cáo từ rời đi, kết quả thương lượng lần nàythật khiến cho mọi người đối với Phượng Lan Dạ đổi mới nhận thức, nữ nhân nàychẳng những tài đánh đàn cao siêu, y thuật bất phàm, hơn nữa còn thông minhtuyệt đỉnh, nữ nhân như vậy có được mấy người trên đời a, họ cảm thán xong liềnrời đi Tề vương phủ.

Vết sẹo trên mặt Vụ Tiễnđã được trị hết, An vương Nam Cung Quân mỗi ngày qua đều tới đây ở cùng nàng,hai người hòa hảo như lúc xưa, cho nên Vụ Tiễn cũng đã về An vương phủ, PhượngLan Dạ tâm cuối cùng cũng buông lỏng.

Đợi đến khi tất cả mọingười đi rồi, Nam Cung Diệp nhìn Phượng Lan Dạ, nàng tự động đi tới ngồi trênđùi hắn, vươn tay ôm cổ hắn làm nũng tới :

"Diệp, Diệp nhà talà người tốt nhất."

Nam Cung Diệp trên mặttựa hồ không chút nào thay đổi, nha đầu này có chủ ý gì hắn sẽ không biết sao?Nhìn đôi mắt đen nhánh kia dâng lên ánh sáng giảo hoạt như hồ ly, hắn không nóilời nào.

Phượng Lan Dạ cúi ngườichụt một tiếng hôn môi hắn: "Diệp là nam nhân anh tuấn đẹp trai nhất thiênhạ, tại sao có thể đẹp trai đến như vậy đâu? Phượng Lan Dạ ta đúng là nhặt đượctrân bảo."

Nàng vừa vuốt mông ngựa,phút cuối cùng còn lấy ánh mắt liếc xéo Nam Cung Diệp, đáng tiếc người này vẻmặt không một chút biểu tình a. Không được! Nàng cũng không tin không thể,không ngừng cố gắng, nhất định phải hoàn thành sứ mạng.

"Diệp ánh mắt giốngnhư bảo thạch chói mắt, lông mày giống như Nguyệt Nha ưu mỹ, lỗ mũi thật rấtcao a thật cực kỳ cao a, môi này. . . . . ."

Nói đến đây cúi người hônmột cái, Nam Cung Diệp rốt cục đã sụp đổ, cũng nhịn không được nữa nhếch môikhẽ cười, cắn cái mũi Phượng Lan Dạ: "Nàng a, nói đi, lại giở trògì?"

Phượng Lan Dạ bắt đầuvuốt ngón tay, lầm bầm lầu bầu: "Ta thật ra cũng không phải là muốn đi nơinào, chính là không yên lòng chàng, cho nên chúng ta cùng đi Tuyết Nhạn Lâuđi."

Hắn cũng biết nàng có chủý này, hiện tại hắn phát hiện ra, chỉ cần nàng muốn đi địa phương nào, lời nóituyệt đối ngọt tựa như mật, nếu như không muốn đi địa phương nào, hoặc là chọctới nàng, so với lấy mạng người cũng kém không được bao nhiêu.

Bất quá nghĩ đến nàngthân thể mang thai, tại sao có thể đi Tuyết Nhạn Lâu đây? Người nơi đấy lắm mồmqua lại, quan trọng là người đến người đi, xô xô đẩy đẩy , nếu xảy ra chútchuyện thì làm sao bây giờ? Khuôn mặt lo lắng, hắn ôm sát thắt lưng Phượng LanDạ: "Lan Nhi, nàng ở trong phủ, ta sẽ đem chuyện này làm tốt."

"Người ta muốn đi,lần trước là ai nói bất kể chuyện gì cũng mang ta cùng đi ."

Tiểu nha đầu này có chútkhuynh hướng nổi đóa, Nam Cung Diệp vừa bực mình vừa buồn cười, mắt thấy mềmkhông được, nàng liền thay đổi sách lược, bất quá nếu là mình không đồng ý nàngđi, chỉ sợ nàng lại đơn độc một mình đi, đến lúc đó chẳng phải còn phiền toáihơn, cuối cùng thở dài một hơi: "Được rồi, bất quá không được tự tiện hànhđộng, chuyện gì đều có ta đây."

"Được, nàyđược."

Phượng Lan Dạ lập tứccười bảo đảm, hai người thương lượng xong, đợi trời tối liền đi Tuyết Nhạn Lâu,mà hiện tại Nam Cung Diệp còn phải đến quân Doanh một chuyến.

Phượng Lan Dạ mắt thấyNam Cung Diệp đi ra ngoài, không khỏi gọi hắn: "Diệp, việc quân doanh,chàng hãy lưu ý nhiều một chút, thay vào thân tín của mình, ta nghĩ trừ khốngchế đại thần trong triều, quân doanh nhất định làmục tiêu thứ hai bọn họ muốn, cho nên một cái sơ sẩy, đến lúc đó tất nhiên kíchkhởi mầm tai vạ."

"Tốt, ta biết, ta đãnhiều ngày thanh lý vấn đề này."

Nam Cung Diệp vừa nói vừađi ra ngoài, Phượng Lan Dạ đứng lên duỗi lưng một cái, chuẩn bị nghỉ ngơi mộtchút để khuya hôm nay hành động cho tốt, mới vừa đi ra hành lang liền thấy haithị vệ dẫn một người vội vã chạytới, nàng còn không có thấy rõ ràng chuyện gì xảy ra, liền có một người đánhtới, lôi kéo nàng trên dưới kiểm tra:

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ngươikhông sao chớ?"

Cư nhiên là Thủy nhi,không nghĩ tới nàng trở lại, Phượng Lan Dạ kinh ngạc, cười nhìn nàng:"Thủy nhi, làm sao ngươi trởlại?"

Hơn nữa vừa nhìn liềnthấy tiểu nha đầu này mang một bộ dáng phong trần mệt mỏi, tựa hồ là cả đêmkhông ngừng lên đường gấp gáp trở về .

"Tỷ tỷ, ta vừa nghenói Diêu Tu phản rồi, còn tấn công An Giáng thành, ta sợ hãi, cái gì cũngkhông quản, liền ra roi thúc ngựa chạy trở lại, may là chuyện gì cũng khôngcó."

Thì ra là Thủy Ninh ở LâmPhong quốc nghe được Âu Dương Dật nói, Thiên Vận hoàng triều đã xảy ra chuyện,Sở Vương cùng Diêu Tu hồi kinh làm phản, lãnh binh tấn công An Giáng thành,Thủy Ninh vừa nghe đến tin tức kia, không khác gì nổi điên, cũng lười quảnchuyện Âu Dương Dật mà ra roi thúc ngựa chạyvề.

Phượng Lan Dạ nghe đượcThủy Nhi lo lắng cho nàng như thế, không khỏi vui vẻ, lôi kéo tay nànghướng trong phòng đi tới, hỏithăm nàng tình huống tại Lâm Phong quốc:

"Thủy nhi ở bên kiacó khỏe? Lần trước đưa tin nói rất thuận lợi là có ý gì a?"

Hai người ngồi ở bêntrong gian phòng, trên giường êm, Đinh Đương cùng Vạn Tinh cũng đi đến, thấyThủy tiểu thư trở lại, các nàng thật cao hứng, phụng nước trà xong cũng khôngcó lui ra ngoài, muốn nghe một chút chuyện Thủy tiểu thư ở Lâm Phong quốc.

"Thật ra thì ta đếnLâm Phong quốc, Âu Dương Dật kia nhìn thấy liền sợ hết hồn, biết ta là ngườiphụ hoàng hắn tìm đến để khiến hắn nạp phi, thì vô cùng tức giận, ngầm hạ pháinhiều người sửa trị ta, ta ăn của hắn không ít thiệt thòi, bất quá sau đó hắnbị ta mài đến không còn biện pháp rồi, cuối cùng đồng ý nạp phi, vào ngày mườilăm tháng này sẽ dâng Lâm Phong quốc nữ nhi Đại học sĩ làm phi. Nghe được tỷ tỷđã xảy ra chuyện, cho nên ta liền gấp gáp trở về, giờ phút này họ đại khái cũngđã thành thân rồi."

Bởi vì nàng chạy tới AnGiáng thành vừa lúc qua ngày mười lăm, cho nên nghĩ có lẽ hẳn đã thành thân,bất quá Thủy nhi nói đến cuối cùng có chút không vui, Phượng Lan Dạ vươn taylôi kéo nàng: "Thủy nhi, sao vậy?"

Thủy Ninh đối với chuyệntình cảm còn có chút tỉnh tỉnh mê mê, nghe được Phượng Lan Dạ hỏi han, liền ômlấy lồng ngực của mình: "Tỷ tỷ, ta thật giống như ngã bệnh rồi, ngươigiúp ta xem một chút đi."

Nàng nói xong đưa tay racho Phượng Lan Dạ bắt mạch: "Mỗi lần đều rầu rĩ , không thoải mái, có chútmuốn khóc."

Phượng Lan Dạ vừa nghelập tức xem mạch cho nàng, phát hiện mạch tượng rất tốt, căn bản là không cóbệnh, nhìn khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn của nàng buồn bực, không khỏi có chúthiểu rõ, tường tận cặn kẽ hỏi thăm: "Thủy nhi, có phải vừa nghĩ tới ÂuDương Dật muốn nạp phi thì liền có cảm giác này hay không?"

Thủy Ninh lập tức gậtđầu, Phượng Lan Dạ mím môi cười, nhưng là không biết Âu Dương Dật có thích Thủynhi hay không, cho nên lại có chút ít lo lắng,vươn tay nắm chặt tay Thủy Ninh.

"Thủy nhi, thật rathì ngươi đã thích Âu Dương Dật."

"Cái gì, ta thíchngười nam nhân kia? Không thể nào, tỷ tỷ, ngươi nói sai rồi, ta làm sao thíchhắn được."

Thủy nhi có chút khôngthể tiếp nhận lời giải thích này, nàng đi Lâm Phong quốc là vì sửa trị nam nhânkia, thuận tiện lĩnh nhận năm vạn hai ngân phiếu, làm sao lại thành nàng thíchngười nam nhân kia rồi, tỷ tỷ hẳn là nói sai đi, mặc dù tỷ tỷ rất thông minh,nhưng chuyện như vậy nàng làm sao biết đây.

Thủy Ninh nhảy lên, xoayngười liền đi ra ngoài, chuẩn bị đi gian phòng mình ở lúc trước.

"Tỷ tỷ, ta đi rửamặt một phen, ngủ một giấc, ngựa không ngừng vó đisuốt, mệt mỏi quá ."

Nói xong thật nhanh chạyra ngoài. Phượng Lan Dạ vừa bực mình vừa buồn cười, phân phó Đinh Đương:"Để cho Diệp Linh cùng Diệp Khanh hầu hạ Thủynhi như trước đi."

"Dạ, Vương Phi."

Đinh Đương lui ra ngoài,Vạn Tinh tới đây vịn Phượng Lan Dạ vào phòng trong, hầu hạ nàng nghỉ ngơi mộtchút.

Phượng Lan Dạ nằm ở trêngiường nhất thời ngủ không được, trợn tròn mắt nhìn màn lụa trên đỉnh đầu, nghĩđến Thủy nhi thế nhưng thích Âu Dương Dật, nàng thật cao hứng. Nhưng nhớ đếnthái độ của Âu Dương Dật, nàng lại cực kì lo lắng, nếu Âu Dương Dật không thíchThủy nhi, vậy nàng không phải là hại Thủy nhi sao? Trong lòng bất ổn, vẫn trăntrở rối rắm chuyện này mà mơ mơ màng màng thiếp đi trong chốc lát.

Thời điểm trời đất môngmuội tối đen, trong Tề vương phủ mọi người cũng đã dùng xong bữa tối.

Nam Cung Diệp cùng PhượngLan Dạ dịch dung, về sau Thủy Ninh biết bọn họ muốn đi Tuyết Nhạn Lâu, cũng ầmĩ muốn theo, Phượng Lan Dạ không có biện pháp nào khác hơn là cũng dịch dungcho nàng rồi cùng đi.

Trên xe ngựa, hai ngườithì thầm nói nói, làm cho Nam Cung Diệp bị lạnh nhạt. Nam nhân này vẻmặt buồn bực, cộng thêm có chút nhức đầu, vốn là một người cũng đủ làm chongười ta không yên tâm rồi, bây giờ còn cả hai tiến tới cùng nhau, không biếtcó thể hủy đi Tuyết Nhạn Lâu hay không.

Tối nay mọi chuyện đềukhông thể khinh thường, xem ra hắn phải cẩn thận hơn mà chống đỡ.

Bên trong xe ngựa, NamCung Diệp bị dịch dung thành một nam nhân hơn ba mươi tuổi, lông mày đen đặc,ánh mắt thâm thúy, bất quá màu da đen thui, khóe miệng điểm một nốt ruồi đenkhá lớn, cả người nhìn qua mạnh mẽ hữu lực, làm cho người ta vừa nhìn liền biếtkhông phải là nhân vật dễ chọc vào, nhất là ánh mắt của hắn lại sắc bén nhưđao.

Phượng Lan Dạ cùng ThủyNinh dịch dung thành bộ dáng hai tiểu tử, vốn chính là hai người gầy yếu, hơnnữa giờ phút này lấm la lấm lét, thần thái cười hì hì, càng phát ra đem bộ dángtiểu tử thủ hạ diễn thật sống động.

Thủy Ninh không biết tốinay đi Tuyết Nhạn Lâu làm gì, vẫn luôn mồm hỏi hỏi, Phượng Lan Dạ chỉ đơn giản nóicho nàng chuyện đã xảy ra, cũng không có nhắctới Tấn vương, bất quá Thủy Ninh chỉ cần được đi chơi, thì đã sớm cao hứng,nàng mới lười quản ai là ai, hơn nữa những người Thiên Vận hoàng triều này nàngcũng phân biệt không được.

Về phần đám người ĐinhĐương, Vạn Tinh cùng Tiểu Ngư đều bị lưu tại trong vương phủ, chỉ có ba ngườibọn họ để Nguyệt Cẩn lái xe cùng nhau đi.

Thiên Bột Thần và NgọcLưu Thần thì âm thầm theo đuôi phía sau, đoàn người chạy thẳng tới Tuyết NhạnLâu.

Tuyết Nhạn Lâu đèn đuốcsáng trưng, người đến người đi, trước cửa lão bảnnghênh tới tiễn đi, cười đến được vui mừng, Tuyết Nhạn Lâu này là thanh lâu sởquán nổi danh kinh thành, một đống lớn bạc tiền kiếm vào, có thể nào không vuisao?

Nam Cung Diệp dẫn theoPhượng Lan Dạ cùng Thủy Ninh, người vừa xuất hiện, tú bà liền dẫn người đi tớ,trên dưới đánh giá một chút liền biết người trước mặt là loại mặt hàng nào,đi tới cẩn thận mở miệng:

"Khách quan mặt mũilạ hoắc, lần đầu tiên tới Tuyết Nhạn Lâu sao?"

"Đúng vậy a, lão tửđến làm ăn, nghe mọi người đều nói An Giáng thành khắp nơi là hoàng kim, kếtquả Lão Tử tới nhưng thua lỗ, thật đen đủi. Bất quá Lão Tử cũng nghĩ đã đếnrồi, trước khi đi phải tới Tuyết Nhạn Lâu này nâng cao nhận thức cái đã."

Nam Cung Diệp biểu diễnrất lưu manh, thập phần thì có đến chín phần giống như thật, Phượng Lan Dạ lầnđầu tiên phát hiện nam nhân này rất có thiên phú diễn xuất, nếu xuất hiện ởhiện đại, nhất định sẽ nổi đình nổi đám trở thành vua điện ảnh vân vân, tú bàcũng bị hắn lừa, lập tức hé miệng cười, hương vị son phấn bổ xông vào mũi,khiến Nam Cung Diệp không tự chủ nhíu mày.

Phượng Lan Dạ lập tức lôikéo Thủy Ninh đi tới, hướng về phía tú bà kêu lên:

"Mụ mụ, lập tức anbài cho Gia chúng ta cô nương tốt, bạc tuyệt đối không thiếu cho ngươi."

Nói xong từ trong lòngngực cầm một thỏi bạc lớn đưa tới trên tay tú bà, thuận tiện còn mang ra mộthai xấp ngân phiếu, làm cho người ta vừa nhìn liền biết bọn họ chính là nhiềutiền. Ánh mắt tú bà lập tức sáng lên, thật nhanh vung cây quạt trong tay, cườiđến nở rộ.

"Các cô nương, mautới a, có khách nhân tới cửa."

Một tiếng kêu gọi, từtrong lầu ba bốn nữ nhân trang điểm xinh đẹp chập chờn tiêu sái đi tới, chenđến bên người Nam Cung Diệp, chuẩn bị động thủ dìu hắn. Nam Cung Diệp xưa naykhông thích nữ nhân khác đụng chạm, sắc mặt trầm xuống, lập tức mắng lên:

"Cũng chỉ là nhữngkẻ tư sắc thế này muốn hầu hạ Lão Tử sao?"

Phượng Lan Dạ cùng ThủyNinh liền vọt ra, Thủy Ninh lúc trước còn có chút sững sờ, lúc này cũng thấy cómùi thú vị, hai tay chống nạnh chỉ vào mũi tú bà kêu lên:

"Mụ mụ, ngươi cóphải thật là quá đáng hay không, chỉ đem những nữ nhân này gọi ra chào hỏi Giasao? Phải biết rằng Gia chúng ta trong nhà có thê có thiếp hơn ba mươi phòng,mọi người xinh đẹp như hoa, nghiêng nước nghiêng thành, các ngươi những ngườinày giống cái gì, Gia có thể chịu được sao? Mọi người đều nói Tuyết Nhạn Lâu cônương xinh đẹp, tốt xấu gì cũng phải xuất ra chút ít chứ."

Tú bà bị nàng hù dọakhông nhẹ, sửng sốt thật lâu mới kịp phản ứng, không khỏi chắc lưỡi hít hà,người này có bao nhiêu tiền a, cưới đến nhiều nữ nhân như vậy, hắn có phúchưởng hết được sao? Mắt liếc nhìn Nam Cung Diệp, mặc dù đen, lại có chút ít lỗmãng, bất quá tương đối có uy thế, cũng không cóchút nào già dặn mệt mỏi, tú bà trong lòng cảm thán, nam nhân này thật là trâu.

"Đi, đi đi, đạihuynh đệ đừng nóng giận, trong lầu chúng ta bảo đảm có cô nương khiến người hàilòng."

Tú bà kêu người đem cácnàng mấy người đi vào, mấy người phụ nhân lúc nãy đi tới vừa nhìn thấy, khôngcó phần mình, sắc mặt âm u, hung hăng đi ra ngoài.

Tuyết Nhạn Lâu, Nam CungDiệp cùng Phượng Lan Dạ đã từng đến, biết trong lầu có giở chút trò, cho nênvừa mới đi vào, liền nín thở, để ngừa hít phải mấy thứ làm người ta ý loạn tìnhmê. Trong không khí cũng không có nhiều loại thuốc nhiễu loạn tâm tình kia chonên người bình thường không cảm thấy được, chỉ cần có thể chống đỡ qua đi, lậptức không có chuyện gì.

Phượng Lan Dạ thấy ThủyNinh không chút nào cảnh giác, giống như đứa trẻcao hứng hết nhìn đông tới nhìn tây, không khỏi ngầm đẩy nàng một chút, vộivàng nhắc nhở hai câu, Thủy Ninh mới đem thần trí trở lại.

Mấy người bọn họ đượctiếp đón tiến vào gian lầu chữ Thiên số một ở phía đông, nơi này dùng để chàohỏi khách khứa mời trà, chọn cô nương.

Đợi đến khi bọn họ ngồivào chỗ của mình, tú bà liền lui ra ngoài, có hai cô nương đi tới dâng trà,nhân tiện giám thị bọn họ, Nam Cung Diệp giống như không biết gì, ổn thỏa ởtrên giường êm thưởng thức trà. Không lâu sau, phía ngoài liền có người nói nóicười cười, đùa thành một mảnh, rất nhanh có người vén rèm lên, chừng năm sáu cônương trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp đi đến, có lắc lư uyển chuyển, có nghiêng người,có lấy quạt che mặt, có kiều diễm nhẹ nhàng, hình thái không đồng nhất, bất quáđều là mỹ nhân bại hoại.

Ánh mắt Nam Cung Diệpquét một vòng, tô son điểm phấn, đáy lòng đã sớm chán ghét ba phần, tuy nhiênsắc mặt cũng bất động thanh sắc, hai mắt đánh giá cẩn thận, cuối cùng vừa ýnâng một ngón tay chỉ vào Lục y cùng Lam y cô nương.

"Hai nàng lưu lạibồi ta, người khác đều không cần."

Tú bà thấy bọn họ đã chọnxong, lập tức phân phó hai người kia:

"Lục y, Lam y tiếpđón người ta cho tốt."

"Dạ, mụ mụ yên tâmđi, chúng ta nhất định tiếp đón tốt."

Hai nữ nhân đi tới, nhađầu Lục y liền đi về phía Nam Cung Diệp muốn ngồi trên đùi hắn. Nam Cung Diệpvừa nhìn liền muốn tức giận, Phượng Lan Dạ sợ hắn phát tác lộ ra sơ hở, liền đinhanh qua, giành trước một bước kéo Nam Cung Diệp: "Gia, mau dẫn các cônương lên lầu hai a, nghe nói các cô nương Tuyết Nhạn Lâu đều là đa tài đa nghệ, chẳng những vóc người xinh đẹp, hơn nữa còn biết ca hát, Gia người không phảilà thích nhất nghe người ta ca hát sao? Những cô nương này giọng hát hoàn hảotựa như Hoàng Oanh a."

Phượng Lan Dạ tung hô mộthồi khiến cho những cô nương trong phòng mặt mày hớn hở, tú bà nghe được cũngliên tục gật đầu, miệng to như chậu máu nói được càng lớn.

"Đúng, đúng, TuyếtNhạn Lâu chúng ta cũng không phải chỉ có tiếng không, tuyệt đối là đẳng cấp đệnhất hơn nữa đa tài đa nghệ, bằng không vì sao thanh danh của chúng ta lớn nhưvậy chứ, đúng không nào."

Vừa nói vừa vung tay lênđể cho Lục y cùng Lam y dẫn người đi lên. Hai nữ nhân nhăn nhăn nhó nhó, mộtcắn khăn lụa, một dùng Bát Bảo phiến che nửa bên mặt, ha ha cười,thân hình như rắn nước lắc lắc mông đi ra ngoài, Phượng Lan Dạ cuối cùng cũngyên tâm, ý bảo Nam Cung Diệp nhanh chóng theo sau, bọn họ cúi đầu, cùng nhauhướng lầu hai đi.

Dọc theo đường đi, đôimắt Phượng Lan Dạ như rada, từ trên xuống dưới, trái trái phải phải, trongtrong ngoài ngoài đều liếc qua một lần, chỉ cần ánh mắt xem tới được thì chỗnào thì cũng không có bỏ qua. Trong lầu quả nhiên có rất nhiều quan to trêntriều, có một gian ba người gọi hai cô nương, có gian bốn năm người không cógọi người theo hầu chỉ ngồi uống rượu bàn chuyện bí mật.

Lục y, Lam y đem Nam CungDiệp mang vào một gian phòng phía đông trên lầu hai. Ba người đi, Phượng Lan Dạvà Thủy Ninh là thuộc hạ tự nhiên không nên đi vào, liền canh giữ ở trước cửa,chờ đến thời điểm trong hành lang không có người nào, vội vàng chạy qua chỗ tốigọi Thiên Bột Thần: "Hai người các ngươi lập tức tìm tòi khắp mọi nơi, sauđó lên cả lầu ba tra một chút xem có cái gì không."

"Dạ" Hai ngườitrong bóng tối lên tiếng rời đi. Lúc này có một người đi tới, vô ý đụng vàoPhượng Lan Dạ, đợi đến người nọ nhanh chóng rời đi, trong tay Phượng Lan Dạliền có một tờ giấy, mở ra thấy trên đó viết:

"Thụy Vương Nam CungDuệ cùng An vương Nam Cung Quân đều ở đây, trong gian phòng trang nhã số mộtphía tây, lúc trước thời điểm các nàng đi lên, bọn họ thấy được."

Phượng Lan Dạ đọc xong,liền không hề nữa gì nói, cùng Thủy Ninh nhìn nhau, ngồi trong hành lang xem mỹnhân trên dưới trái phải. Cuối cùng nhìn về lầu ba, trong đồng tử chợt lóe lêntia sắc bén, đang muốn đánh giá cẩn thận, bỗng nhiên từ gian phòng cách vách đira một nữ tử, nữ nhân này áo lưới như mây, mặt như phù dung, thân thể mềm mạilinh lung thích thú, dĩ nhiên là vưu vật trời sinh. Nàng ta sau từ gian phòngcách vách đi ra, quanh thân trong nháy mắt đầy sát khí, lãnh ý tràn ngập.

Mà Phượng Lan Dạ liếc cáiliền nhận ra nữ nhân này là ai, thiếp thân thị nữ của Tấn vương Nam Cung Trác -Thu Đồng, không nghĩ tới Thu Đồng lại có mặt ở Tuyết Nhạn Lâu, xem ra nơi nàyquả nhiên nổi danh a. Phượng Lan Dạ thở dài một tiếng, cúi đầu nhìn đất. Mà ThuĐồng vừa nhìn thấy người xa lạ xuất hiện, cảnh giác nhìn chằm chằm các nàng,thấy chỉ là hai tiểu tử, cũng không có nói gì, vội vàng tiêu sái đi xuống lầu.Đoán rằng nàng ta không nhìn thấy, Phượng Lan Dạ thở phào nhẹ nhõm, đang nhấcchân chuẩn bị tiến vào phòng mình thì bỗng nhiên cách vách vang lên một tiếngthét lên:

"Vô liêm sỉ, cácngươi muốn làm gì?"

Thanh âm này quen thuộcnhư vậy, Phượng Lan Dạ cùng Thủy Ninh hai người nhìn nhau, đồng thời dừng bước.

Phụ thân lại có thể ở chỗnày sao, trực giác nên chạy nhanh đi vào xem xét tình huống, nhưng lý trí haingười cũng không động, sau đó vẫn vào phòng của mình bên này, cùng nhau suynghĩ đối sách trước thì hơn.

Trong phòng, Nam CungDiệp ngồi ngay ngắn ở cạnh bàn uống trà, mà Lục y, Lam y, hai nữ nhân nằm ởtrên bàn cũng không nhúc nhích, hiển nhiên là bị Nam Cung Diệp điểm huyệt hônmê, giờ phút này một điểm động tĩnh cũng không có. Phượng Lan Dạ thấy bên tronggian phòng không có người khác, lập tức vọt tới bên người Nam Cung Diệp, nónglòng kêu lên:

"Phụ thân đang ởcách vách, không nghĩ tới bọn họ quả nhiên động thủ với hắn rồi, muốn dùng sắcđẹp khống chế hắn, nếu phụ thân nhận lấy, sau này chỉ sợ khó có thể thoát thânrồi, nói vậy bọn họ chính là có dụng ý này."

Thủy Ninh vừa nghe PhượngLan Dạ nói xong, sớm nóng lòng muốn chạy ra bên ngoài: "Vậy còn chờ cáigì, đem hang ổ này đập banh, để cứu phụ thân ra."

Nam Cung Diệp vừa nhìnnàng lỗ mãng, lập tức quát một tiếng: "Đứng lại, đừng làm hỏngchuyện."

Thủy Ninh vội vàng đứnglại, nhìn về Phượng Lan Dạ, nàng mới không thèm để ý tới Tề vương đâu. ThấyPhượng Lan Dạ gật đầu, Thủy Ninh mới xoay người lại đi tới, nhưng là vẫn khôngyên lòng: "Tỷ tỷ, vậy làm sao bây giờ a?"

Phượng Lan Dạ khiêu mi,nảy ra ý hay, ngoắc ý bảo Thủy Ninh tới đây, ở bên tai của nàng nhỏ giọng nóithầm hai câu, Thủy Ninh lập tức lên tiếng trả lời rồi đi ra.

Bên trong gian phòng, NamCung Diệp cùng Phượng Lan Dạ không nhúch nhích, đợi Thủy Ninh ra ngoài, haingười ngồi xuống.

"Thụy Vương và Anvương đều ở trong này, phòng số một phía tây, ta nghĩ bọn họ nhất định cũngphái người đi tra xét, không biết có thể tìm được danh sách kia haykhông."

"Ngươi đoán chừngdanh sách có khả năng nhất được giấu ở địa phương nào?"

"Lầu ba."Phượng Lan Dạ khẳng định, lầu ba là cấm địa, không cho phép người lạ tùy tiệnđi tới, trước kia là nơi ở của Tấn vương, nói vậy cuốn sổ kia nhất định giấu ởđó, không biết đám người Thiên Bột Thần có thể điều tra ra không: "Tốtnhất đừng động đến danh sách vội, nếu bị bọn họ phát hiện nhất định rất phiềntoái, chỉ cần nhớ kỹ những người có tên trên danh sách cùng chuyện liên quan làđược."

Nam Cung Diệp nâng taylên, bên trong gian phòng không có thanh âm, hai người võ công cũng rất cao,cho nên có động tĩnh rất nhỏ cũng có thể truyền vào tai rồi, lúc này nghe đượcthanh âm của Thủy Ninh vang lên:

"Ân, Gia? Gia nhà tađâu?"

Phượng Lan Dạ nhàn nhạtmở miệng: "Ta làm cho nàng giả bộ đi nhầm cửa, vào xem một chút là chuyệngì xảy ra, hơn nữa, phụ thân có lẽ đang không cách nào thoát thân, có thế thừadịp này để rời đi."

"Ừ."

Nam Cung Diệp vung taycoi như là đồng ý, hai người không lên tiếng, chú ý nghe động tĩnh ở cách vách.

Thanh âm Thủy Ninh lầnnữa vang lên: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta chạy nhầm gian phòng, cácngươi tiếp tục, tiếp tục."

Bất quá rất nhanh ngheđược một đạo thanh âm khác cứng cáp có lực: "Lão phu cáo từ."

Lời kia vừa rơi xuống,tiếng bước chân liền vững vàng vang lên, cùng với giọng nữ nhân kiều mỵ:"Tô đại nhân, bồi thiếp thân đi, Tô đại nhân."

Thanh âm vang lên khôngngớt, đợi đến bốn phía yên tĩnh xuống, liền nghe được tiếng chửi rủa vang lên.

"Tiểu tử chết tiệt,từ nơi nào nhô ra , phá hư chuyện của chúng ta."

"Đúng vậy a, bằngkhông lão già kia làm sao có thể thoát được lòng bàn tay chúng ta, xem ra phảilần sau rồi."

Những lời này nói xongrồi họ cũng rời đi, mà Thủy Ninh tức thời vọt vào, thấy Nam Cung Diệp cùngPhượng Lan Dạ, tức giận đặt mông ngồi đối diện với bọn hắn: "Biết không,trong phòng hai ba nữ nhân đều ở hướng phụ thân mời rượu, không biết các nàngmuốn làm gì? May là ta đi vào kịp thời, phụ thân cuối cùng cũng thừa dịp loạnnháo chạy ra ngoài."

"Tốt lắm, dám độngđến trên đầu phụ thân, kế tiếp những người không có ở đây, sợ rằng một cũngchạy không thoát, cho nên nhất định phải xem được cuốn sổ sách kia."

Phượng Lan Dạ nói xong,liền cảm nhận được hơi thở Thiên Bột Thần cùng Ngọc Lưu Thần, hai người bọn họđều đến từ Nhu Yên đảo, Thiên Bột Thần có ẩn thân thuật, Ngọc Lưu Thần tập mộtchút kỳ môn Huyền pháp, cho nên làm cho người ta khó lòng phòng bị, bất quá nếulà người võ công cao cường, vẫn có thể cảm thụ được, tựa như Nam Cung Diệp cùngPhượng Lan Dạ.

"Tra được thếnào?"

Nam Cung Diệp trầm giọnghỏi, trên khuôn mặt tuấn mỹ phảng phất một tầng ánh sáng mênh mông, hàng mi dàikhẽ nháy, trong con ngươi đen chứa thật nhiều trầm trầm lệ khí.

Thiên Bột Thần cùng NgọcLưu Thần lập tức hiện thân, cúi đầu bẩm báo: "Thiếu chủ, lầu ba không cóngười. Thuộc hạ tra xét một chút thấy có một gian phòng trang hoàng rất hoa lệ,tựa hồ là phòng chủ nhân."

Phượng Lan Dạ nâng tay,rồi híp mắt, nhìn về phía Thiên Bột Thần: "Các ngươi đi vào tra xét xemcuốn sổ kia có ở trong phòng đó hay không. Người của An vương cùng Thụy Vươngcũng ở đây, đừng tìm bọn họ phiền toái. Danh sách ngàn vạn không nên lấy đi,tra một chút, xem một chút người cùng chuyện ghi trong đó, sau đó trở về phủchép lại một bản là được."

"Dạ, thuộc hạ lậptức đi làm."

Thiên Bột Thần cùng NgọcLưu Thần lui xuống, Thủy Ninh vừa nhìn người khác đều có việc làm, liền khôngkhỏi nổi lên tính ham chơi, cười nhìn Phượng Lan Dạ: "Tỷ tỷ, không bằngphân chút chuyện cho muội làm."

Phượng Lan Dạ suy nghĩmột chút, cũng là gật đầu đồng ý: "Tốt, ngươi tới đây."

Thủy Ninh đi tới, PhượngLan Dạ bám vào lỗ tai nàng dặn dò liễu mấy câu, sau đó tiểu nha đầu vẻ mặt hưngphấn lui ra ngoài.

Thủy Ninh võ công của mặcdù không phải là hết sức cao, nhưng khinh công của nàng thì Đạp Tuyết Vô Ngân,đến tình trạng xuất thần nhập hóa, cho nên để cho nàng vụng trộm làm vài thứ làvô cùng dễ dàng, khiến cho Tuyết Nhạn Lâu hoảng loạn một chút, cũng không uổngbọn họ tới đây một chuyến.

Đợi đến Thủy Ninh đi ra ngoài,Nam Cung Diệp lo lắng mở miệng: "Nàng chonàng ta đi làm cái gì? Tiểu nha đầu này chỉ sợ sẽ phá hư đại sự."

"Sẽ không , muội ấylàm việc tự có cân nhắc."

Phượng Lan Dạ gật đầu,lại thấy Nam Cung Diệp vẫn không yên lòng, liền nói cho hắn: "Không có đểmuội ấy làm cái gì, chính là tùy tiện đi trộmvài thứ, cho những khách nhân kia hỗn loạn một chút, chàng nghĩ xem, nếu nhữngngười đó không tìm thấy ngân phiếu, sẽ như thế nào?"

Nói xong thì ha ha cườilên, Nam Cung Diệp mang vẻ mặt sủngnịch, đối với mấy nữ nhân e sợ thiên hạ bất loạn như các nàng thì hắn chỉ biếtim lặng, trước mắt hắn quan tâm chính là cái danh sách kia.

Hai người vừa nói vừa ởtrong phòng uống trà, Phượng Lan Dạ nhìn Lam y cùng Lục y vẫn đang gục xuốngbàn ngủ mê man, hai nữ nhân này lớn lên quả thật rấtxinh đẹp động lòng người, đáng tiếc gặp phải Nam Cung Diệp nam nhân này khônghiểu được thương hương tiếc ngọc.

"Diệp, làm sao khônghiểu được thương hương tiếc ngọc đây?"

Nam Cung Diệp vừa nghePhượng Lan Dạ nói liền mất hứng, lãnh trầm hừ một tiếng: "Làm sao khônghiểu a, ta hiểu rõ nhất chính là thương tiếc Lan Nhi của ta, không đành lòng đểcho Lan Nhi chịu một chút thương tổn nào, đây còn không phải là thương hươngtiếc ngọc sao?"

Nói xong còn liếcxéo Phượng Lan Dạ, nàng buồncười nhìn hắn, người nam nhânnày a, chỉ đối với nàng mới biểu hiện ôn nhu, người khác là mơ tưởng cảm nhậnđược, dù chỉ nửa điểm cũng không có.

Hai người tự nhiên nóichuyện, thật giống như ở nhà vậy, không có một chút nào tự giác bản thân đang ởđịa bàn kẻ địch, tuyệt không sợ hãi khủng hoảng.

Chẳng qua là trong lònghoặc nhiều hoặc ít vẫn còn đang lo lắng danh sách có thể tìm được hay không,nếu như tìm được thì dễ hành động rồi, còn nếu tìm không được có thể phải chịuphiền toái.

Một canh giờ trôi qua,lầu dưới vang lên tiếng ồn ào, càng ngày càng ầm ĩ, tựa hồ chuyện Thủy Ninhtrộm tiền kinh động khá nhiều người. Hai người đang suy nghĩ, liền có người gõcửa một cái, sau đó thì đi vào, không phải là Thủy Ninh thì là ai, nàng cười hípmắt giơ giơ lên ngân phiếu trong tay, thậm chí có đến vài tấm.

"Thế nào? Hơn mộtngàn hai, xuất sư thuận lợi."

Nha đầu này rất vui mừnga. Nam Cung Diệp không nói gì, Phượng Lan Dạ ý bảo nàng đến ngoài cửa trôngchừng, Thiên Bột Thần và Ngọc Lưu Thần liền xuất hiện, trầm giọng bẩm báo:"Chủ tử, cuốn sách kia đã tìm được rồi, thuộc hạ theo như Vương Phi phânphó, không có lấy cuốn sách, chỉ ghi nhớ hết thôi."

"Tốt, như vậy chúngta nên rời đi."

Phượng Lan Dạ gật đầu,đứng lên phất tay ý bảo hai người bọn họ ẩn thân, sau đó đi ra ngoài, trongphòng, Nam Cung Diệp đưa tay lên giải huyệt đạo cho Lục y cùng Lam y, hai ngườichậm rãi tỉnh lại, nhìn Nam Cung Diệp, còn có chút không rõ chân tướng, chớpmắt xoa đầu, chần chừ mở miệng:

"Gia, chúng ta ngủthiếp đi sao?"

"Không phải là ngủthiếp đi, là uống hai chén rượu liền mệt đến mức nằm úp sấp lên bàn, nếu khôngphải ta gọi các ngươi chắc vẫn còn ngủ đâu. Đến, đến, bồi Gia uống rượu tiếpđi."

"Dạ, dạ, Gia, đầyvào đầy vào, tội của chúng ta cao quá."

Lục y, Lam y lập tức châmrượu rồi cười đùa cùng Nam Cung Diệp uống rượu.

Lúc này tiếng ồn ào từlầu một truyền đến lầu hai, có tiếng bước chân vội vàng vang lên, Phượng Lan Dạcùng Thủy Ninh biết điều một chút đứng ởtrước cửa, sắm vai thuộc hạ. Đoàn người đi tới, cầm đầu chính là Thu Đồng, đitheo phía sau có mấy tên gia nhân của Tuyết nhạn lâu, vừa đi đến trước mặt cácnàng, thì dừng lại đánh giá trên dưới, sau đó phất tay ý bảo các nàng mở cửara.

Phượng Lan Dạ sắc mặtngẩn ra, khó coi hừ lạnh: "Các ngươilàm cái gì, nếu như Gia giận, có thể bị mất hứng, không còn hứng thú."

Thu Đồng đâu để ý tớinàng, vung tay lên ý bảo người phía sau, gia nhân nhận lệnh, đẩy Phượng Lan Dạqua một bên, tiến lên đẩy cửa ra, Thu Đồng dẫn người đi vào, kiểm tra một lần,nhìn về Lục y Lam y. Các nàng còn cho là lúc trước mình ngủ mất, nào dám nóilung tung, vội vàng lắc đầu, tỏ vẻ không có gì cả phát sinh, Thu Đồng nhìnquanh một vòng, liền dẫn người đi ra ngoài, mà trong phòng, tiếng mắng của NamCung Diệp liền nổi lên.

"Chuyện này làm gì?Ta tìm người uống chút rượu, thế mà cũng không yên, không chơi, không chơi,Tuyết Nhạn Lâu này không ở thêm cũng được." Nói xong ‘ba’ một tiếng ném ratờ ngân phiếu một trăm lượng, người đã đi ra ngoài.

Lục y, Lam y thấy ngânphiếu, hai mắt sáng lên, trong lòng còn có chút băn khoăn, người ta đến uốngrượu cũng không yên tĩnh a.

Nam Cung Diệp đi ra ngoàivung tay lên, dẫn Phượng Lan Dạ cùng Thủy Ninh hai người đi xuống lầu, chẳngnhững bọn họ, còn có những người khác cũng tức giận mất hứng, sau đó mắng chửirời đi, lục tục đều đi ra ngoài, tú bà ở trước cửa không ngừng giương ra khănlụa tràn đầy son phấn kêu lên: "Lần sau lại tới, lần sau lại tới, lần nàymất hứng rồi, lần sau tiền thu sẽ giảm phân nửa."

Nam Cung Diệp cùng PhượngLan Dạ, Thủy Ninh đi ra ngoài, lập tức ngồi xe ngựa hồi Tề vương phủ.

Mà trong Tuyết Nhạn lầu,Thu Đồng tra xét một lần cũng không thấy chuyện gì, vội vàng dẫn hai ba thântín lên lầu ba, kiểm tra một chút đồ vật trong phòng, cái gì cũng còn nguyênvẹn, chính là danh sách cũng hoàn hảo, cuối cùng cũng buông lỏng tâm tư, nhậnđịnh chuyện này nhất định chỉ là tên tiểu tặc lăn lộn đi vào, trộm tiền bạc củakhách nhân mà thôi, cho nên sau này phải chú ý đề phòng hơn.

Tề vương phủ. Tuyển viện.

Nam Cung Diệp cùng PhượngLan Dạ đang xem danh sách mà Thiên Bột Thần đã nhớ kỹ, thấy trên đó rõ ràng ghichép điểm nhơ của một vài quan viên triều đình.

Vừa nhìn liền thấy có TôThừa tướng, không nghĩ tới Tô Thừa tướng này tuổi lớn như vậy rồi, thế nhưngbao nuôi một kỹ nữ tên gọi Trầm Thanh Ế, còn cho sanh ra một nữ nhi riêng, đangnuôi ở nơi khác.

Phượng Lan Dạ thật nhanhngẩng đầu nhìn Nam Cung Diệp.

"Khó trách Sở Vươngđảng không có động tĩnh, đầu tiên công phá Tô Thừa tướng, như vậy những ngườiphía sau làm sao còn dám lộn xộn nữa? Chàng nhìn đi, Sở Vương đảng này thậm chícó người bán quan bán tước được mấy chục chức vị rồi, nếu là những chuyện nàyrơi vào tay hoàng thượng, bọn họ còn có thể hoàn hảo vô khuyết sao?"

Mấy chục trang giấy, ghi chéptất cả người cùng chuyện bọn họ đã làm, khó trách có thể gắt gao khốngchế người khác như vậy.

Nam Cung Diệp cùng PhượngLan Dạ lại nhìn danh sách trong tay, suy nghĩ một chút về người của Tấn vươngđảng, thật nhanh ra lệnh Đinh Đương:"Lấy giấy bút lại đây."

"Dạ, VươngPhi."

Đinh Đương rất nhanh mangtới, trải ra, Phượng Lan Dạ ngưng thần suy nghĩ một chút, soạt soạt trên giấyviết xuống hơn mười người, sau đó lại vừa nghĩ vừa viết, cuối cùng nhìn lạicũng có hơn hai mươi người trong đó.

Nàng viết xong sau cầmgiấy đưa tới trên tay Nam Cung Diệ: "Đây mới là rường cột nước nhà củaThiên Vận hoàng triều chúng ta, hoàng quyền như sóng ba đào, trong lần giãy dụanày nếu có thể bảo tồn được bọn họ, đấy mới thật sự hữu dụng , những kẻ khác nênđổi hết, một trăm con sâu bọ đục khoét, Nếu không đổi đi, chỉ sợ sẽ tiếp tụchại người."

Nam Cung Diệp vừa nhìnvừa gật đầu, trong phòng an tĩnh lại, ngoài cửa có người bẩm báo:

"Gia, Thụy Vương, Anvương tới."

"Tốt" Nam CungDiệp nâng tay, liền cầm lấy tất cả danh sách trên bàn, vươn tay đỡ Phượng LanDạ: "Lan Nhi, cẩn thận một chút."

"Ân" Hai ngườihướng chính sảnh đi tới, chỉtrong chốc lát vào đã vào chính sảnh, Thụy Vương cùng An vương lúc này đangnhìn quanh, vừa thấy bọn họ xuất hiện, tất cả đều đứng lên, bình tĩnh mởmiệng: "Cuốn sổ kia các ngươi lấy được?"

Nam Cung Diệp và PhượngLan Dạ cùng đi qua ngồi xuống, Nam Cung Diệp cầm trong tay danh sách đưa tớiNgũ hoàng huynh.

"Xem một chút đi,những thứ này sâu trùng độc hại đến chết mà không biết hối cải, rốt cuộc đãlàm ra bao nhiêu nguy hại cho triều đình, còn những người bên kia nên lập tứcphái người âm thầm bảo vệ, chỉ cần vừa có động tĩnh, liền bẩm báo lên, khôngthể để cho bọn họ lại bị Tấn vương đảng độc hại."

"Tốt, ta lập tức phânphó thuộc hạ."

Thụy Vương Nam Cung Duệ đáp lời, không ngừng liếc nhìnbản danh sách trong tay, càng xem sắc mặt càng khó coi, cuối cùng nặng nề giángmột đấm xuống bàn, âm trầm tức giận mắng: "Những kẻ đáng chết này!"